Hạ Tuyền Sống Lại

Chương 8



“Thế nào?” Thấy đối phương đánh giá xong, La Thụ Hâm nhẹ giọng hỏi.



“Rất đẹp, rất ấm áp.” Hạ Tuyền chân tâm tán thưởng, rồi trêu chọc câu, “Người may mắn ở cùng một chỗ với giám đốc trong tương lai, nhất định là người đủ may mắn.”

“Cậu thích là tốt rồi.” La Thụ Hâm tự lẩm bẩm, không nói gì thêm, đi tới một căn phòng đẩy cửa ra, kéo vali tới bên tường, mới quay đầu lại nói: “Đây là chỗ ở của cậu, có cái gì không hài lòng thì trực tiếp nói với tôi.”

Hạ Tuyền hơi quét mắt liếc một cái, hắn không yêu cầu quá cao về chỗ ở của mình, chỉ là liếc mắt một cái, hắn có thể cảm thấy người bố trí căn phòng này đã dụng tâm, vậy thì càng không có gì có thể nói, để hộp giấy lên trên bàn, cười lắc lắc đầu.

“Không cần, như vậy cũng rất tốt.”

“Vậy thì tốt, hiện tại quá muộn rồi, ngày khác lại dẫn cậu đi xem nhà một chút, phòng vệ sinh ở phía bên trái cửa phòng, đi thẳng có thể nhìn thấy, đồ dùng tẩy rửa tôi đã bỏ ở chỗ đó.”

La Thụ Hâm đơn giản thông báo với Hạ Tuyền.

“Được rồi, cảm ơn.”

“Không cần khách khí, vậy cậu đi nghỉ sớm một chút đi, đồ đạc có thể muộn chút chỉnh cũng được.” “Được, giám đốc anh cũng vậy.”Hạ Tuyền gật đầu.

La Thụ Hâm khẽ gật đầu, quay người đi về phía cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn trên khay trà kia buộc tân mang lên hoa bách hợp, thoáng cau mày, luôn cảm thấy thật giống có chuyện gì không có làm.

A, đúng rồi! La Thụ Hâm tay nắm thành quả đấm nhẹ nhàng đánh vào một lòng bàn tay khác, sao lại có thể quên mất việc quan trọng này chứ.

Sau đó quay người mở cửa phòng, nhìn Hạ Tuyền đang khom lưng thu dọn đồ đạc, nói câu: “Hạ Tuyền, ngủ ngon.””Ha, ngủ ngon.” Hạ Tuyền ngẩng đầu trả lời.

Được đáp lại, La Thụ Hâm một mặt thỏa mãn mà khép cửa lại, trở lại phòng ngủ của mình, vui rạo rực tắm rửa sạch sẽ, xong một mặt thận trọng mà mở ra một file văn bản ra, nhập password, hồi tưởng lại hành trình hôm nay, vui vẻ mà click ở phía trên.

Hằng ngày:

Làm việc với nhau √

Thân thiết hơn* √√ (điều này rất quan trọng)

(* : nguyên văn : cùng nhau két – 一起滋 ???)

Cùng ăn cơm trưa √

Chú thích: Cũng cùng nhau ăn bữa tối √ (đồng nghiệp công ty) trong ngoặc không quan trong

Chúc ngủ ngon √ (thiếu chút nữa đã quên rồi, là mình không tốt)

Hôn ngủ ngon × (phải tiếp tục cố gắng cố gắng một chút, up up up)

Tiến độ:

Dắt tay: 0%

Hôn môi: 0%

Bày tỏ: 0%



La Thụ Hâm có chút mất hứng dừng tiếp tục kéo xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng ở vị trí thông thường, lại trở nên cao hứng, giống như là trẻ con.

Thế nào cũng phải nói tới, giám đốc đại nhân của chúng ta là hết sức hài lòng, nhìn thiếu niên cười đến thoải mái trong khung ảnh, đôi mắt La Thụ Hâm hơi cong lên, ôn nhu lưu luyến đến gần như muốn chảy ra nước.

Sáng ngày hôm sau, lúc Hạ Tuyền rời phòng, trên bàn bữa sáng đã chuẩn bị tốt, La Thụ Hâm ở một bên xem tờ báo buổi sáng.



“Giám đốc sớm.”Hạ Tuyền có chút mơ hồ lên tiếng chào hỏi, rồi bay đi nhà vệ sinh thu thập.

La Thụ Hâm: “…”

Tại sao không thể chờ anh đáp lại rồi mới đi, La Thụ Hâm u oán ngồi xổm ở góc tường họa quyển quyển.

Chờ Hạ Tuyền sửa sang xong đi ra ngoài là, bữa sáng vẫn ở trên bàn, giám đốc như trước ngồi ở một bên xem báo, đây là đang chờ hắn?

“Giám đốc?”

“Ừm, đi ra rồi, cùng ăn đi.”La Thụ Hâm thả tờ báo xuống, ngồi trước bàn ăn nhìn Hạ Tuyền.

Hạ Tuyền sờ mũi một cái cũng ngồi xuống, không phải không bao ăn sao? Nghi hoặc trừng mắt nhìn.

“Mua hơi nhiều, không muốn lãng phí.”La Thụ Hâm bình tĩnh giải thích.

Dựa vào đức tính tốt không muốn lãng phí thức ăn, Hạ Tuyền cảm thấy được hắn có nghĩa vụ trợ giúp giám đốc cùng tiêu diệt đống đồ ăn dễ thương này.

Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Hạ Tuyền ra cửa trước tiên, hắn muốn bắt xe công cộng, vào lúc không có tiền lại không xe, đây là phương pháp tiết kiệm tiền nhất.

“Giám đốc, tôi đi trước.”

“Chờ đã, chúng ta cùng đi.”

(⊙o⊙)…

Hạ Tuyền nhìn cây cối cùng người không ngừng quay ngược lại ngoài cửa sổ, như vậy thật sự được sao? Ngồi xe cấp trên cùng đi làm, “Giám đốc, kỳ thực anh không cần phải đưa tôi đi.”

“Không có gì, ngược lại chúng ta cùng làm trong một công ty, hơn nữa chúng ta lại là sư huynh đệ, tôi là tiền bối của cậu, quan tâm tới cậu một chút cũng là nên.”

La Thụ Hâm biết nghe lẽ phải mà trả lời.

Khóe miệng Hạ Tuyền hơi co quắp một chút, nói có đạo lý vậy, hắn dĩ nhiên không còn lời để phản bác.

Trong mấy ngày kế tiếp, như cũ sẽ xuất hiện bữa sáng mua hơi nhiều, như cũ ngồi xe cấp trên đi làm, Hạ Tuyền ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra được, việc này không đúng.

“Vụ này không đúng nha.”

“Cái gì không đúng?”Sát vách phát ra tiếng.

“Không có gì.” Hạ Tuyền liếc nhìn Chu Trạch, tiếp tục xử lý công việc trên tay.

“Vậy cậu than thở tức giận cái gì hả.” Chu Trạch mười phần hứng thú tiếp tục tiếp lời, “Ờ, áp lực công việc quá lớn? Hơn một tuần nữa công ty có tiệc giao lưu, có thể giải tỏa áp lực.”

“Tiệc giao lưu?” Hạ Tuyền quét quanh toàn bộ phòng làm việc, “Chỉ mấy người thôi, lại đòi long trọng như vậy.”

“Ai nha, đương nhiên không chỉ công ty chúng ta, là tổng công ty.” Chu Trạch giải thích.

“Tổng công ty?” Hạ Tuyền một mặt mê man, tha thứ cho hắn không biết còn có cái tổng công ty.

“Là vậy, chỗ chúng ta chỉ là một phần tổng công ty, là một bộ phận chuyên phụ trách thiết kế quảng cáo mà thôi, còn có rất nhiều, tỷ như bộ tiêu thụ này, phòng tài vụ các loại, chúng ta chỉ do giám đốc La phụ trách, những bộ ngành khác sẽ không can thiệp, nhưng tiệc giao lưu vẫn rất có ý tứ, ăn được nhiều thứ, còn có thể học được không ít đấy. Cậu… Chẳng lẽ không biết?”

“…” Xin tha thứ rằng hắn thật sự không biết.

“Hóa ra còn có người so với tôi không biết, cảm giác lập tức biến thành tiền bối, cái cảm giác này đừng quá chua xót chứ.” Chu Trạch một mặt rắm thối, sau đó cười thần bí, “Nhớ tới tìm bạn nhảy cho kĩ đấy.”

“Còn phải khiêu vũ?”

“Phải mà, mọi người ở đây đều sẽ, A Tuyền, lẽ nào cậu lại sẽ không?”

“…” Tiệc giao lưu còn phải khiêu vũ, này tính là tiệc giao lưu cái gì?

“Ha ha, vẫn còn thời gian, chậm rãi mà học, rất đơn giản, cậu có thể.” Chu Trạch cho Hạ Tuyền một động tác nhiệt tình mười phần.

Tan tầm trở về là thời gian Hạ Tuyền cho là bình thường nhất, hắn rốt cục được toại nguyện mà ngồi xe buýt xe đi về, may mắn cái người nào đó thường thường tự xưng học trưởng, cũng không nói muốn cùng về, nếu không, áp lực của hắn thật sự không phải lớn bình thường nữa nha.

Hôm nay trở lại nhất định phải nói rõ ràng với anh ta, cứ như vậy, vẫn luôn cảm thấy là lạ, dù sao, bản thân thật sự không tính quá thân với anh ta, lẽ nào lại bắt người ngắn tay cắn người miệng mềm*?

(*: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)

Hạ Tuyền vừa mới cởi giày, không ngoài ý muốn nghe được tiếng nước cùng tiếng xào rau phát ra từ hướng nhà bếp, bắt đầu từ ngày đầu tiên, đã không giải thích được mà biến thành như vậy, ông chủ còn chưa tới giờ tan việc đã chạy, đương nhiên, việc này không quan trọng, quan trọng là…, chuồn về nhà vì nấu cơm thì rất có vấn đề.

Trọng điểm là, cảm giác có lẽ bởi vì hắn, cho nên mới khiến giám đốc của mình nghỉ việc, hắn có cảm giác tội lỗi, rất lớn.

Thượng Đế, hắn có tội, nghiệp chướng nặng nề.

Hạ Tuyền liền thấy kỳ quái, anh một ông chủ lớn không phải nên rất bận sao?

Cho nên có áp lực nha, một người không quen không biết lại đối tốt với hắn như vậy, rất dễ dàng khiến người ta suy nghĩ nhiều, cũng rất dễ dàng khiến lương tâm người ta bất an.

Con người chính là loại sinh vật phức tạp như vậy, có người đột nhiên tốt với bạn, bạn có thể sẽ nghĩ. Hắn có ý đồ mục đích gì? Hắn có phải là thích mình không? Sau đó bạn sẽ đặc biệt muốn biết nguyên nhân. Hạ Tuyền tự nhận là một người đàn ông sáng sủa, không có gì có thể khiến người ta toan tính, sau đó bọn họ đều là nam, cũng không tạo thành loại ý nghĩ thứ hai.

Kỳ thực, Hạ Tuyền không biết hắn trong lúc lơ đãng đã thấy được chân tướng.

“Về rồi à, đã có thể ăn.”



Trạng thái của La Thụ Hâm mấy ngày nay có thể nói đều là phiêu giữa không trung, nấu ăn vì người mình thích là một chuyện hạnh phúc. Chính là không biết chờ chút nữa nghe Hạ Tuyền nói, hắn có còn phiêu được không.

Hạ Tuyền nhai nhai đồ ăn, tâm lý có chút tiếc hận, nếu như nói đoán chừng sẽ không có thức ăn ngon như vậy nữa, thật đáng tiếc nha.

Sau khi ăn xong hắn tự giác thu dọn bát đũa mang vào nhà bếp, sau đó ngồi ở vị trí bên trái La Thụ Hâm, tinh tế cân nhắc tỉ mỉ xong, mới mở miệng: “Giám đốc, sau này anh không cần tiện thể phần bữa sáng cùng bữa tối cho tôi nữa.”

Vốn động tác Hạ Tuyền chủ động ngồi xuống cùng anh xem ti vi khiến La Thụ Hâm vui sướng cỡ nào, lại sau khi đối phương mở miệng, khiến tâm tình vui sướng của anh trong nháy mắt rơi đến đáy vực.

“Sao, sao vậy? Không hợp khẩu vị?” Lòng như lửa đốt, anh càng muốn lớn tiếng chất vấn tại sao?

“Không phải vậy, tay nghề đó của giám đốc là tuyệt nhất.” Hạ Tuyền nhìn La Thụ Hâm một mặt đen, ánh mắt đảo qua lại cứng ngắc đặt ở trên đầu gối… đôi tay có thể nói là hoàn mỹ, nói tiếp, “Chỉ là, chúng ta ngoại trừ quan hệ cấp trên thuộc hạ ra, cũng chỉ còn sót lại tình cảm sư huynh đệ cách xa nhau ba năm, giữa chúng ta cũng không có giao tình đặc biệt sâu khác, đại khái là tôi không biết suy xét, chỉ là anh như vậy… khiến tôi cảm thấy, tôi giống như là ăn không ở không vậy.”

“Là vì cái này?” La Thụ Hâm khó có được nhìn thẳng hai mắt Hạ Tuyền, “Kỳ thực, tôi làm như vậy là có nguyên nhân.”

Anh ta là nói có mục đích đi, Hạ Tuyền nhún nhún vai, ra hiệu đối phương tiếp tục.

“E rằng cậu đã quên mất, nhưng cậu có ân với tôi.”

Hạ Tuyền sửng sốt: “Cái gì?”

“Đây là thật, khi đó lần đầu tiên tôi gây dựng sự nghiệp, lại không rõ lòng người, bị người cùng hợp tác phản bội, cõng hết oan ức, khi đó, tôi gặp cậu…”

Thông qua La Thụ Hâm tự thuật, Hạ Tuyền minh bạch, đây chính là người gây dựng sự nghiệp thất bại gặp được hắn tại thời điểm sa ngã nhất, sau đó hắn uốn ba tấc lưỡi làm cho đối phương đứng lên một lần nữa, cuối cùng người này hiện tại thành công, phải báo đáp hắn.

Loại cảm giác tương tự hạc trắng báo ân này sao lại mạnh mẽ như vậy.

Hạ Tuyền: “Tại sao tôi một chút ấn tượng cũng không có?”

Đáp rằng: Cậu say.

Nhớ lại một chút, bởi vì chuyện cha mẹ, đại học xác thực có đoạn thời gian thường xuyên uống rượu, cũng thường xuyên say như chết, kể cả phát sinh chuyện như vậy hắn cũng không nhớ rõ ha.

Hạ Tuyền gãi đầu một cái, “Cái kia cũng không có gì, hơn nữa, tôi cũng không nhớ rõ.” Báo ân vân vân, có một công việc là được rồi, hiện tại hắn cũng không có chí hướng gì lớn.

“Không được! Là người thì nhất định phải tri ân báo đáp, cậu cảm thấy chiếm được món hời của tôi, không bằng cậu đưa tiền ăn cho tôi, dù sao tôi cũng tự làm cơm cho mình, bất quá chỉ là nhiều thêm đôi đũa thôi, sẽ không quá phiền toái.” Biết Hạ Tuyền không thích như vậy, La Thụ Hâm thay đổi phương pháp.

“Hơn nữa, đồ bên ngoài không đủ sạch sẽ, như vậy cũng coi như là đáp lại ân tình khi đó.”

Thật sự là một người tốt, xã hội bây giờ còn có người như thế, thật là hiếm thấy…

Hạ Tuyền suy nghĩ một chút, cỏ vẻ rất có đạo lý, như vậy so với việc hắn ăn ngoài, không có gì sai biệt. Hơn nữa, xem bộ dáng có chấp của giám đốc nhà mình, nhất định là muốn đáp lại cái ân tình kia, ký túc xá mới bên kia cũng chỉ mất thời gian mấy tháng, khi đó, chắc có thể thanh toán xong.

Hắn phát thệ hắn tuyệt đối không có bởi vì nhân tố giám đốc nhà mình làm món ăn rất hợp khẩu vị mà lưu lại.

Kết quả là dưới ánh mắt mong chờ của La Thụ Hâm, Hạ Tuyền hạ cái đầu tôn quý xuống một chút.

Nhìn bóng lưng Hạ Tuyền trở về phòng, La Thụ Hâm cau mày nhìn hai tay của mình một chút, tại sao lúc này lại vô dụng? Nắm tay thả lỏng ra một chút, vị trí đầu ngón tay tróc một chút da —— đã nói thế nào cũng vô dụng mà.

Thì ra là như vậy, quả nhiên nên thay kem dưỡng da. (Д)ノ

Hạ Tuyền sống lại – Chương 9