Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu

Chương 8-2: Tan theo sương khói



"TA PHẢI GIẾT... PHẢI GIẾT NGƯƠIIIIIIIIIIIIII..."

"Sửu Nhi, bình tĩnh... bình tĩnh đã!"

Triệu Vũ Hi ôm cánh tay lùi ra sau, hổn hển nói:

"Ta sẽ giải thích với nàng... sau này ta sẽ..."

"NGƯƠI RÕ RÀNG ĐÃ HỨA VỚI TA... HỨA SẼ CỨU TỶ... NHƯNG RỒI LẠI CHÍNH NGƯƠI HÃM HẠI TỶ... NGƯƠI ĐỐI VỚI TỶ NHƯ VẬY... TRIỆU VŨ HI, TA PHẢI GIẾT NGƯƠIIIIIIIIIIII..."

Tiếng rống của A Sửu như tiếng của ác quỷ yêu ma, cùng với oán khí uất hận ngập trời khiến cho người xung quanh kinh sợ bàng hoàng, nhất thời chưa kịp phản ứng. Cũng chính lúc ấy, mũi đao của nàng cũng như bão tố cuồng phong giáng xuống, khiến Triệu Vũ Hi trốn không thoát chạy không xong, ngã nhào xuống một góc đình.

Hắn chật vật ngẩng đầu, thấy lưỡi mác lạnh lẽo chĩa ngang cần cổ, và nữ tử từng ngàn y trăm thuận mình sớm sớm chiều chiều, từ khi nào đã nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm căm thù, lạnh lùng nói:

"Sai lầm lớn nhất cuộc đời ta... là đã cứu ngươi hai mạng... yêu ngươi! Nhưng từ hôm nay... ta sẽ không sai... vĩnh viễn không sai nữa!!!"

Dứt lời, lưỡi mác tiến tới, xẻ tan vạt áo, cứa rách da thịt.

Lưỡi mác đâm dần vào tâm, từng chút từng chút, cứ thế sẽ cướp đi sinh mạng hắn!

Triệu Vũ Hi sẽ chết dưới tay Hạ A Sửu!

Chết như thế... khi phụ thân còn an yên... chấp niệm chưa hoàn thành... nếu cứ chết như vậy, vào thời khắc cuối cùng, hắn đột nhiên nhận ra mình cũng chẳng còn quá bất cam hay luyến tiếc. Chỉ là Sửu Nhi... Sửu Nhi của hắn...

"Xin lỗi..."

"Ngươi..."

"Thực... xin lỗi..."

Thanh âm Triệu Vũ Hi thoảng ngân trong gió, mỏng mảnh mơ hồ, nghe vào tai A Sửu lại như tiếng sấm giữa trời quang. Sấm dội thấu tận chân tâm, đánh tan trái tim thành ngàn vạn mảnh.

Mỗi mảnh mỗi mảnh bỗng hóa thành những bức họa xa xưa cũ kĩ, tung bay đầy trời, hiển hiện trước mắt bọn họ.

Sườn núi Lâm hoang vu lạnh giá, mùa đông năm ấy có hai thân ảnh cuốn chặt vào nhau, tiếp cho nhau hơi ấm, truyền cho nhau sinh mệnh...

Nơi phố huyện nhỏ hẹp, thiếu niên đi trước, tiểu nữ theo sau, cãi cọ không ngừng, nhưng lại vô lự vô tư, hồn nhiên thoải mái...

Hay là vào một mùa khác, khi cánh hoa đào cuối cùng tàn héo, nam nhân nắm chặt tay nàng, dịu dàng ước hẹn:

"Mùa xuân năm nay qua rồi! Đợi đến năm sau... những năm sau... chúng ta nhất định sẽ trở về suối đào ngàn năm, cùng nhau ngắm muôn hoa đua nở..."

Hay là ở một nơi khác, trên ngọn đồi bạt ngàn gió nắng, dưới bầu trời trong trẻo cao xanh, hắn ngồi bên nàng, ngập ngừng bảo:

"Hạ A Sửu... hãy bước vào trái tim ta đi... Dù rằng nơi đó vô cùng tối tăm... vô cùng xấu xí..."

Hóa ra nàng vẫn nhớ!