Hạ Sốt

Chương 28



Trong phòng bà nội trở mình, giường gỗ kêu kẽo kẹt.

Lộ Vô Khả sợ ồn đến bà nội ngủ bên trong, không đứng trước cửa nữa, đi ra xa chút.

Trong nhà có cái tủ phía trên là hộp nhỏ đựng kẹo, mỗi ngày bà nội đều sẽ bỏ đầy kẹo vào, vì khi còn nhỏ Lộ Vô Khả thích ăn kẹo.

Cô mở nắp lấy một cây kẹo que ra.

A Thích hỏi cô làm sao bây giờ.

Lộ Vô Khả để điện thoại trên tủ, lột vỏ bỏ vào miệng.

Mặt cô nhỏ, quai hàm nhỏ bị phồng lên một khối nhỏ, cô nói với A Thích: "Không có việc gì đâu."

Thẩm Ngật Tây biết nhà cô ở chỗ nào, A Thích nói hay không nói cũng như nhau.

Đầu óc A Thích chậm nửa nhịp, hiện tại ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ lại: "Chờ đã, Thẩm Ngật Tây không hỏi tớ địa chỉ nhà cậu."

A Thích một giây trước còn lã chã chực khóc, bây giờ nghiễm nhiên thay đổi bộ dáng, giọng điệu chậm lại, dáng vẻ bức cung.

"Lộ Vô Khả, thành thật khai báo, có phải Thẩm Ngật Tây biết nhà cậu không?"

Lộ Vô Khả mở cửa sổ trong nhà ra cho thoáng, một chút cũng không chột dạ: "Đúng vậy."

Cô bên này nhẹ nhàng trả lời, A Thích bên kia bất ngờ quá lớn, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất: "Má! Lộ Vô Khả, chuyện từ khi nào vậy, cậu thông đồng với Thẩm Ngật Tây lúc nào thế? Đừng bảo là đợt cậu về nhà lần trước nhé?"

Giọng cô ấy to như cái loa, hét đến mức tai Lộ Vô Khả phát đau, phải đem điện thoại ra xa.

Cô nhéo nhéo lỗ tai, nghĩ muốn lớn tiếng nói lại nhưng sợ làm ồn tới bà nội: "Hứa Uyển Nhu, lỗ tai sắp bị cậu hét điếc rồi!"

Lộ Vô Khả từ nhỏ đến lớn chỉ có người bạn A Thích, cũng chỉ có A Thích biết Lộ Vô Khả bình thường cũng không phải hoàn toàn là dáng vẻ tiểu đại nhân kia. Có đôi khi cô như một đứa con nít, có thể ấu trĩ đến mức đấu khẩu với cô ấy cả buổi sáng.

A Thích lại hướng lỗ tai cô la to: "Vẫn hét đấy! Ai bảo cậu không có lương tâm làm chi, tớ mỗi ngày coi cậu là chị em, cậu cư nhiên cái gì cũng không nói cho tớ."

Lộ Vô Khả tranh luận: "Sao cậu không đi hỏi Thẩm Ngật Tây ấy, cậu hỏi tớ, tớ cái gì cũng không biết."

A Thích làm bộ cả kinh cằm sắp rớt: "Má, không phải là Thẩm Ngật Tây theo dõi cậu về nhà đấy chứ?"

Lộ Vô Khả đứng ở phòng khách mở cái cửa nhỏ bên cạnh, cái nhà đối diện kia là cái nhà lần trước Thẩm Ngật Tây tới ở. Đương nhiên cô biết A Thích đang nói giỡn, cũng không sửa lại.

Có điều cũng do A Thích nhắc tới, cô mới nhớ bà nội hình như từng nói qua, hàng xóm đối diện không khác bố cô mấy, tuổi trẻ không lo làm ăn, mỗi ngày chỉ biết lái xe lượn khắp nơi, vợ và con đều cùng hắn tách ra.

Hiện tại nghĩ lại có thể chơi cùng với Thẩm Ngật Tây, chắc là chơi đua xe.

Ở bên kia A Thích còn nói: "Thẩm Ngật Tây này thật là bị điên, theo đuổi người ta điên rồ như vậy."

Lộ Vô Khả rũ mắt xuống.

Phải không.

Chính là tên điên.

"Cậu đang làm gì đó?" A Thích không thấy cô nói gì hỏi cô.

Lộ Vô Khả ngậm kẹo que trong miệng nửa ngày vẫn còn phồng, cô nhìn đồng hồ treo trên tường.

Đã không còn sớm, phải đi xuống lầu mua ít thức ăn.

Cô nói: "Tớ đi xuống lầu mua ít đồ, cậu đi ăn cơm đi."

A Thích nói được, lại hỏi cô: "Bà nội không sao chứ?"

"Không sao."

"Cần giúp đỡ gì cậu cứ nói với tớ, dù sao cuối tuần tớ ở trong ký túc xá cũng không có chuyện gì làm."

"Biết rồi," Lộ Vô khả đuổi cô, " Đi ăn đi."

A Thích mắng cô: "Lộ Vô Khả thối, cái đồ không có lương tâm. Được rồi được rồi, tớ cúp đây."

- --------------------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Tuy rằng Lộ Vô Khả sinh ra ở gia đình không giàu có, chuyện phiền lòng còn nhiều hơn mấy gia đình khác, nhưng từ nhỏ đến lớn ở trong nhà chưa từng bị bạc đãi.

Tuy rằng bố cô không thích cô, ghét tính tình cô xấu, không lễ không mạo, thấy cô mà không nói vài câu cả người liền khó chịu. Nhưng lúc mẹ còn sống, mẹ với bà nội đều chiều cô, sau khi mẹ qua đời thì bà nội càng che chở cô hơn, vì vậy Lộ Trí Viễn không hài lòng với đứa con gái này như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đem cô làm gì.

Câu Lộ Trí Viễn thường nói với bà cụ nhất chính là cháu gái này sớm muộn gì cũng bị ngài chiều hư.

Bình thường ông ta vừa nói câu này đã bị bà cụ mắng một trận, nói cho dù chiều hư cũng tốt hơn so với mày suốt ngày đem tiền cho người ta.

Đúng là bà cụ rất thương Lộ Vô Khả, có cái gì ăn ngon dùng tốt nghĩ đến đầu tiên là đứa cháu gái, ba bữa cơm bình thường đều thay đổi cách làm làm đồ ngon cho cô, chưa từng để cô xuống phòng bếp, cho nên Lộ Vô Khả lớn như vậy còn không biết xào rau, chỉ biết nấu cái đơn giản nhất là nấu cơm.

Trên đường dưới lầu nhà cô bán rất nhiều thức ăn, Lộ Vô Khả xuống lầu mua chút ít rồi về.

Tuy rằng bà cụ có uống thuốc, nhưng khẩu vị vẫn không đỡ hơn mấy, khi nuốt vẫn có chút lao lực, cơm mới ăn mấy miếng thì lại bảo Lộ Vô Khả đưa bà về phòng ngủ.

Lộ Vô Khả một mình chậm rì rì ăn xong bữa cơm, ăn xong rồi dọn chén đũa vào phòng bếp rửa.

Buổi trưa cô ở trong phòng mình nghỉ ngơi, đang có chút buồn ngủ đã bị một trận loảng xoảng bên ngoài đánh thức.

Cô xuống giường đi ra ngoài, bà nội gian nan khom người muốn dựng cái ghế ngã trên đất lên.

Lộ Vô Khả đi qua đem ghế dựng dậy, bà nội thấy cô tới lắc đầu thở dài: "Đúng là già rồi không làm gì được, đi WC thôi mà cũng làm ngã ghế."

Người già nằm lâu trên giường thì cả người đều sẽ nhức mỏi, bộ xương già này của bà cụ tự nhiên cũng thế, mấy ngày nay đều nằm trên giường, trên người không một chỗ nào là khoẻ cả, nhưng lại không thể không nằm.

Nghĩ muốn đi toilet, mới từ trên giường bò dậy cả người đều nhức mỏi thuận tay vịn ghế đi vài bước, kết quả làm ngã cả ghế.

Lộ Vô Khả đỡ bà đi nhà WC: "Sao không gọi con một tiếng?"

Bây giờ bà cụ đang được đỡ đi WC, lại còn ở chỗ này già mồm: "Chỉ đi WC, cũng không phải chuyện lớn, kêu con làm gì."

Lộ Vô Khả đỡ bà đến cửa bà xua xua tay đuổi cô: "Được rồi được rồi, con về phòng đi, đường ngắn như vậy, lát nữa ta tự đi được."

Bà cụ không muốn cô lo lắng, nhưng Lộ Vô Khả nghe lời bà mới là lạ, chờ bà mở cửa ra vẫn là thấy cháu gái ở ngoài tự chơi ngón tay chờ mình, hoàn toàn coi lời mình như gió thoảng bên tai.

Bà thở dài, cũng lười quản cô, bảo cô đỡ mình về phòng.

Sau khi bà nội nằm xuống giường, Lộ Vô Khả đắp chăn cho bà, đứa nhỏ này trước đây đều là tự mình chăm sóc mẹ nên học ra kinh nghiệm.

Lúc bà đang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cháu gái, liền nghe cô hỏi: "Gần đây bà không khỏe bố con có biết không ạ?"

Bình thường Lộ Vô Khả chẳng quan tâm đến bố, hiện tại đột nhiên hỏi tới Lộ Trí Viễn, bà cụ sửng sốt một chút.

"Sao đột nhiên lại hỏi tới bố con?"

Biểu cảm Lộ Vô Khả ngoan ngoãn, trong miệng lại chửi người: "Muốn nhìn ông ta có còn lương tâm hay không thôi ạ."

Bà nội bị cô chọc cười: "Cái miệng nhỏ của con thật lợi hại."

Lại nói: "Tưởng ta nhìn không ra con là muốn hỏi chuyện từ chỗ ta sao?"

Lộ Vô Khả bĩu môi: "Bà nội biết mà không nói với con."

"Con đó," miệng bà cụ không khép lại được, xoa xoa mặt cô, "Con chỉ biết làm nũng."

Nói xong liền nói cho cô biết: "Gần đây bố con hợp tác làm ăn với người ta, là lão Hắc mà hắn hay nói tới, có ấn tượng không?"

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lộ Trí Viễn là dạng gì thì bạn bè bên người là dạng đó, lão Hắc này chính là huynh đệ trên bàn cờ bạc của ông ta, cũng không phải người tốt lành, mỗi ngày chỉ biết uống rượu bài bạc.

Lộ Vô Khả cũng không phải là kiểu người vừa nghe liền phản bác, đầu tiên là hỏi: "Làm ăn gì ạ?"

Bà nội nói: "Bọn họ nói là đầu tư, ta tuổi đã cao nghe không hiểu lắm mấy thứ mà người trẻ nói đến, con cũng biết bình thường bố con chơi bời lêu lỏng, vất vả lắm mới có quyết tâm làm chút chuyện, không đi bài bạc, bà nội liền đồng ý."

Bà nội sờ sờ tay cô: "Vốn dĩ không nghĩ nói ra sợ làm con lo lắng, ý bố con cũng vậy, sợ con không ủng hộ, nói sau này việc làm ăn có chút khởi sắc rồi nói với con."

Lời này từ miệng bà cụ nói ra có vẻ Lộ Trí Viễn giống như rất thông tình đạt lý, nhưng Lộ Vô Khả không cần nghĩ cũng biết lời này bà cụ đã tô dặm thêm cho hay hơn, khẳng định nguyên lời của Lộ Trí Viễn không dễ nghe, chắc lại nói cô chỉ là sinh viên chỉ biết đem sách đọc vào trong mông, nói với cô cũng vô ích, còn thêm phiền phức cho cô.

Nhưng Lộ Vô Khả không vạch trần: "Dạ."

"Được rồi," bà nội vén tóc bên má cô ra sau tai, "Đi vào phòng ngủ một lát đi, mỗi ngày đều học hành không nghỉ ngơi sao được."

Lộ Vô Khả không quấy rầy bà nội nghỉ ngơi, sửa chăn cho bà: "Con ra ngoài đây ạ."

"Ừ, đi đi."

- -------

Lộ Vô Khả một buổi trưa không ngủ, chờ bận xong việc của mình ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ đều đã màu đỏ.

Thời tiết gần đây vẫn luôn như vậy, ánh nắng chiều giống như lửa.

Lộ Vô Khả đứng dậy đi ra ban công cho thoáng khí, nhớ tới chuyện Lộ Trí Viễn mà bà nội nói giữa trưa, về phòng lấy điện thoại.

Điện thoại cô không lưu số Lộ Trí Viễn, nhưng khi còn nhỏ mẹ bắt cô học thuộc số điện thoại của bố mẹ, nói với cô rằng nếu lạc đường hay gặp người xấu thì gọi hai số này, cho nên Lộ Vô Khả chưa từng lưu số Lộ Trí Viễn, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuộc số ông ta.

Cô bấm số Lộ Trí Viễn, gọi qua.

Bên kia Lộ Trí Viễn rất nhanh nhận điện thoại, mở miệng âm dương quái khí: "Ồ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Cũng biết gọi điện cho bố mày sao?"

Lộ Vô Khả không nói lại, chỉ hỏi: "Ông đang ở đâu?"

Lộ Trí Viễn lập tức cảnh giác: "Làm gì?"

Lộ Vô Khả không vòng vo, nói thẳng: "Bà nội nói với tôi chuyện làm ăn của ông."

Lộ Trí Viễn bất mãn: "Bà già này——"

"Không liên quan đến bà nội, tôi kêu bà nội nói."

"Tao nói với mày," Lộ Trí Viễn nói, "Bố mày muốn làm gì, mày cũng đừng có xen vào——"

Lộ Vô Khả cắt ngang lời ông ta: "Ông có thiếu tiền không?"

Vốn là Lộ Trí Viễn muốn dạy dỗ cô, một bụng đầy lời nháy mắt nghẹn ở cổ họng, sửng sốt rồi mới phản ứng lại: "Cái gì?"

Con đường nhỏ hẹp, nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu trên tường.

Lộ Vô Khả giống như con gái ngoan nói: "Tôi có tiền."

Lộ Trí Viễn không thông minh gì, nhưng mánh khóe thì một đống, biết đứa con gái này vừa đi học vừa đi làm thêm, trên người chắc chắn có tiền.

Cho nên lúc Lộ Vô Khả nói lời này ông ta hoàn toàn không hoài nghi, vốn dĩ lúc trước ở nhà ông ta đã nói qua với bà cụ tiền lần này không đủ để làm ăn, bảo bà tìm Lộ Vô Khả xin thêm tiền, nhưng bà cụ không chịu.

Hiện tại đứa con gái này lại tự đưa tới cửa, ông ta kinh ngạc giọng điệu cao tám độ: "Mày muốn giúp bố mày à?"

Lộ Vô Khả nói: "Nhưng tôi chỉ có tiền mặt."

"Tiền mặt cũng được tiền mặt cũng được, nếu không thì bây giờ tao ngồi xe tới trường học mày lấy." Chắc Lộ Trí Viễn không biết cô đã về nhà.

Lộ Vô Khả nói: "Hiện tại tôi không ở trường, ông đang ở đâu?"

Lộ Trí Viễn nói tên khu phố, là khu phố bên cạnh.

"Tôi về trường đúng lúc tiện đường, đem qua cho ông." Lộ Vô Khả nói.

Lộ Trí Viễn cao hứng đến điên: "Được rồi, lát nữa tao nhắn địa chỉ qua cho mày, thật đúng là không phí công nuôi dưỡng mày mà."

Lộ Vô Khả không muốn nhiều lời với ông ta: "Tôi còn có việc, cúp đây."

"Được được được, mày bận đi, đừng quên đem tiền tới cho tao là được." Lộ Trí Viễn đúng tình hợp lý nói.

Lộ Vô Khả cúp điện thoại liền xuống bếp hâm nóng đồ ăn còn dư hồi trưa, sau đó tới phòng bà nội gọi bà ra ăn cơm.

Ăn xong lại xoa bóp cho bà, rồi mới đỡ bà về phòng ngủ.

Lúc cô tắm rửa xong đã tám chín giờ tối, lau khô tóc xong lấy điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.

Số điện thoại không có lưu tên, nhưng Lộ Vô Khả vừa thấy liền biết là của ai.

Đang muốn tắt điện thoại, có tin nhắn hiện lên.

[ Xuống dưới. ]

Lại thêm tin nữa.

[ Ở dưới lầu nhà em. ]

Lộ Vô Khả đã ở cạnh cửa, khoá cửa xuống lầu.

Đèn cảm ứng ở hành lang hỏng rồi, Lộ Vô Khả dậm chân nửa ngày cũng không sáng, cô mở đèn pin điện thoại đi xuống dưới.

Ở khu dân cư cũ này không có nhân viên quản người từ ngoài đến, lúc Lộ Vô Khả mới xuống được một tầng, ở chỗ rẽ thấy có người đang dựa vào tường hút thuốc.

Hòa vào trong bóng đêm, điếu thuốc trong miệng người nọ đang cháy đỏ.

Lúc cô nhìn qua, anh cũng nâng mắt nhìn lại.

Mượn ánh sáng đèn pin trong tay cô Thẩm Ngật Tây thấy rõ cô, anh híp mắt nhìn: "Nếu không xuống tôi sẽ hát hò phá người dân đấy."

Lộ Vô Khả nhìn anh không nói chuyện, sau một lúc lâu rũ mắt, tiếp tục đi xuống dưới.

Thẩm Ngật Tây nhìn cô đến gần.

Lộ Vô Khả không tính dừng lại trước mặt anh, Thẩm Ngật Tây giống như cũng không quản cô, cứ như vậy dựa vào tường hút thuốc của mình, không chặn cô lại.

Lộ Vô Khả đi ngang qua người anh, tay đột nhiên bị nắm chặt, ngay sau đó bị một lực mạnh mẽ ôm vào trong lòng ngực.

Xung quanh đều là hộ gia đình cũ, ít nhiều đều biết cô là cháu gái của Triệu Cẩm Quân, Lộ Vô Khả khó có khi có chút hoảng loạn, muốn đẩy anh ra: "Thẩm Ngật Tây, anh đang làm gì vậy!"

Thẩm Ngật Tây cười một tiếng: "Bình thường gan lớn lắm mà, sợ cái gì?"

"Anh thả tôi ra."

Thẩm Ngật Tây ném điếu thuốc xuống dưới chân dụi tắt, ôm cô, nghiêng đầu ghé vào hõm cổ cô.

"Đã một ngày không gặp rồi, để ông đây ôm một cái." Giọng anh có chút khàn khàn.

Lộ Vô Khả sửng sốt một chút, đương nhiên cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, ở trong ngực anh vặn vẹo.

Anh chậc một tiếng: "Cựa quậy lần nữa tôi liền hôn miệng em."

"Nếu để hàng xóm thấy được không tốt đâu."