Hạ Sốt

Chương 10



Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~

Gia đình Lộ Vô Khả ở đây đã được bảy tám năm.

Cột điện ở ngã tư đường dầm mưa dãi nắng mười mấy năm, dây điện vàng lủng lẳng treo ở phía trên.

Nơi này ngõ nhỏ rất hẹp, xe hơi không thể đi vào, năm sáu tầng lầu cao ở hai bên là khu nhà dân cư cũ chắn ánh sáng ban ngày, có người phơi quần áo ở ban công nước nhỏ xuống không ngừng.

Lộ Vô Khả vòng qua vệt nước đi về nhà.

Cô xách theo vali leo ba tầng lầu, ngực hơi hơi phập phồng, đứng ở cửa thở một chút.

Qua một lát cô mới tìm chìa khóa mở cửa, lúc đẩy cửa đi vào bà cụ đang ở trong phòng khách nhặt rau, TV mở rất to, bên trong mẹ chồng cùng con dâu cãi nhau ngất trời.

Triệu Cẩm Quân nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt.

Vẫn còn giận dỗi.

Lộ Vô Khả treo chìa khóa lên bức tường bên cạnh, gọi bà: "Bà nội."

Triệu Cẩm Quân không để ý tới cô, chỉ lo nhặt rau.

Lộ Vô Khả cũng không gọi lại, đẩy vali vào trong phòng, xuống bếp rót hai ly nước, lúc xoay người không cẩn thận đụng vào chảo, tay bị bỏng co rụt lại, ly thủy tinh trong tay rơi trên mặt đất.

Quả nhiên bà cụ ở trong phòng khách nghe tiếng vang lập tức ném mớ rau xuống chạy vào trong bếp, ngữ khí sốt ruột: " Làm sao vậy? "

Lộ Vô Khả không phải là người không biết làm nũng, bà cụ nói từ nhỏ ở trong nhà cô là người biết làm nũng nhất.

Như hiện tại, cô lặng lẽ nhìn bà nội với đôi mắt to tròn ngập nước.

"Tay con bị bỏng rồi ạ."

Triệu Cẩm Quân nhìn cháu gái như vậy làm gì tức giận nữa, đau lòng vô cùng, cầm tay cô nhìn xem: "Sao lại không cẩn thận vậy? Nhanh đưa bà nội coi."

Lộ Vô Khả thoải mái duỗi tay cho bà xem, Triệu Cẩm Quân híp cặp mắt lão dùng sức nhìn: "Ôi ôi, bỏng đỏ rồi."

Cháu gái bị thương một chút cũng làm bà cụ đau lòng muốn chết, bà luống cuống tay chân mở vòi nước, kéo tay Lộ Vô Khả qua để dưới vòi nước.

Lộ Vô Khả nhìn dáng vẻ lo lắng của bà nội, cái miệng nhỏ không lưu tình: " Không phải nói không để ý tới con sao? "

Bà cụ trăm triệu lần không nghĩ tới cô còn nhớ chuyện này, đánh cánh tay cô: "Con nha đầu này còn nhớ kỹ chuyện này đúng không, tay còn đau không mà ở đây suy nghĩ tính sổ cùng bà nội. "

Lộ Vô Khả cười đến mắt cong cong.

Triệu Cẩm Quân vừa thấy cháu gái cười tâm tình cũng tốt lên, nói với cô: " Nhìn da thịt thì non mịn, nhưng mở miệng ra rất lợi hại."

Bà điểm điểm chóp mũi Lộ Vô Khả: " Con đúng là quỷ nhỏ mang thù. "

Lộ Vô Khả nói: " Học từ bà đó. "

Triệu Cẩm Quân giả vờ trừng cô một cái: " Nói cho con biết, con chỗ nào giống ta, không biết mỗi ngày trong đầu suy nghĩ cái gì."

Bà vỗ vỗ tay Lộ Vô Khả để dưới vòi nước: " Da thịt non mịn này không giống ta, bà nội con cho dù ít ra đường cũng không trắng được như con. "

Không biết lời này chạm vào nơi nào Lộ Vô Khả, ánh mắt bỗng tối sầm xuống.

Bà cụ tuổi lớn đầu óc không linh hoạt như trước kia, có đôi khi nói chuyện không nghĩ, đến khi phát hiện không cẩn thận lỡ lời đã không kịp thu lại.

Bà vỗ vỗ miệng: " Ôi, cái miệng này của ta. "

Lộ Vô Khả giống như không có việc gì, phảng phất vừa rồi kia chỉ là ảo giác.

Cô mím môi: " Bà nội, con đói bụng."

" Cái chảo vừa rồi bà nấu cho con ăn phải không? "

Triệu Cẩm Quân biết cháu gái ngoan cho bà cái bậc thang đi xuống: "Ừ đúng đúng, nhìn cái đầu này của ta thật sự già rồi vô dụng, con mau đi tìm thuốc trị bỏng bôi lên đi, bà nội đem đồ ăn qua cho."

Chờ Lộ Vô Khả đi ra ngoài, bà cụ một mình ở phòng bếp ảo não vỗ mấy cái vào miệng mình.

" Cái miệng này đúng là không giữ được lời. "

- --------------------------

Lần này Vương Tiệm Đông ở bên ngoài hơn mười ngày nửa tháng không về nhà, hắn không vợ không con, người vừa đi trong nhà không ai quét tước, ngoài ý muốn là trong nhà không bụi mấy.

Hắn vào nhà liền mở cửa sổ thông gió: " Nhà này nếu một hai năm không ở, trở về không cần dọn dẹp cũng có thể trực tiếp ở được. "

Thẩm Ngật Tây quét mắt qua đống quần áo bẩn trên sô pha, nhướng mắt nhìn bốn phía, ngồi xuống sô pha.

"Tuy rằng nơi này không tính là tốt nhưng cũng không tệ lắm, không có nhà máy ô nhiễm, không khí thoải mái..."

Hắn đang nói nói đột nhiên bị Thẩm Ngật Tây cắt ngang, anh nâng chân: " Chủ nhà ở đây còn cho thuê không? "

Vương Tiệm Đông không nghĩ tới anh sẽ suy nghĩ như vậy, suýt nữa cắn trúng lưỡi: " Cái, cái gì? "

Thẩm Ngật Tây thảnh thơi ngồi trên sô pha.

Vương Tiệm Đông hỏi: " Cậu nói thật? "

Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn hắn, cười hừ một tiếng: " Giả đó."

Vương Tiệm Đông lúc này mới phản ứng lại, vị thiếu gia này đang nói giỡn, cũng chỉ có đầu óc như hắn mới tin.

Người ta có thể muốn bao nhiêu phòng tốt chẳng được, sao có thể muốn sống ở cái địa phương nát này.

Hắn hỏi Thẩm Ngật Tây muốn uống nước không.

Thẩm Ngật Tây xua xua tay, đứng dậy đến ban công bên cửa sổ, sờ hộp thuốc rút ra một điếu nhét vào trong miệng: " Chỉ muốn hút điếu thuốc. "

Anh ném một điếu cho Vương Tiệm Đông, Vương Tiệm Đông tiếp được.

Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Tiệm Đông theo ánh mắt anh nhìn qua, biết anh đang nhìn cái gì liền nói: " Kia là nhà lão Lộ."

Nhà ở đây chỉ nhỏ như vậy, có thông gió đã không tồi, một cái ban công nhỏ treo rèm chống muỗi.

Bên trong kia tiếng TV hỗn loạn, có tiếng người nói chuyện hình như là đang kêu ai ăn cái gì.

Xuyên qua cái rèm chống muỗi kia, Thẩm Ngật Tây thấy được giấy khen dán đầy tường.

Có người đem dán kín cả tường, có cái đã bạc màu, nhìn ra giấy khen này cũng mười mấy năm, tính tính chắc từ thời đi nhà trẻ.

Thẩm Ngật Tây rầu rĩ cười, ngậm điếu thuốc nâng nâng cằm hướng bên kia: " Mấy cái này là của ai? "

" Cái gì? "

" Cái mớ vàng vàng hồng hồng kia kìa. "

Vương Tiệm Đông nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới có người cảm thấy hứng thú với thứ đồ kia, nhìn bên kia nửa ngày mới biết được anh đang nói đến giấy khen.

"Ồ, cái kia hả, chắc chắn là của con gái nhà lão Lộ, nhà bọn họ có đứa con gái bà nội coi như bảo bối, mấy thứ này phỏng chừng bà nội em ấy dán lên," Vương Tiệm Đông nói, " Nghe nói đứa nhỏ này chăm học, từ nhỏ đi học năm nào cũng đứng nhất, bà nội cực kì vui đến mức có thể đem cái ghế dựa ra ngồi cùng hàng xóm khen cháu gái mình nửa ngày."

Không biết vì cái gì, Thẩm Ngật Tây đột nhiên nghĩ đến gương mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, còn có bộ dạng cô ngày ấy kẹp điếu thuốc hút, tuy rằng không hút được ngụm nào.

Anh cười một tiếng.

Vương Tiệm Đông không rõ nguyên do: " Cười cái gì? "

Điếu thuốc trong miệng Thẩm Ngật Tây không châm, chỉ ngậm chơi.

Tầm mắt anh rời đi mặt tường đầy giấy khen kia, lấy thuốc ra ném đến chậu hoa bên cạnh, giọng điệu lười nhác: " Đừng ở trong phòng nữa, đi dạo đi. "

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

- ----------------------------------------------

Bà cụ tính tình không tốt nhưng đối với việc nấu ăn cực kì kiên nhẫn, nấu đồ ăn rất ngon.

Lộ Vô Khả trở về, bà ngoài miệng tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng vô cùng cao hứng, dùng hai tiếng đồng hồ nấu một bàn đồ ăn lớn.

Lộ Vô Khả ngồi ở trên sô pha chơi trò chơi ghép hình, bà cụ ở trong phòng bếp gọi cô: " Muội Muội, rửa tay ăn cơm."

Biệt danh Lộ Vô Khả là Muội Muội, từ nhỏ người trong nhà đều gọi cô như vậy.

Cô đẩy trò chơi ghép hình sang một bên, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Bà cụ đứng trước vòi nước rửa nồi chảo, thấy cô đang dọn chén đũa, nói: " Đừng dọn cho bố con, tối nay có thể hắn không về. "

Lộ Vô Khả cũng chỉ dọn lên hai bộ chén đũa.

Lúc ăn cơm bà nội không ngừng gắp thịt vào chén cô:" Ăn nhiều một chút, con coi trên mặt gầy đến mức không có thịt. "

" Không gầy đâu ạ," Lộ Vô Khả nói, " Vẫn nặng như bình thường mà."

Bà cụ mặc kệ nặng bao nhiêu, tiếp tục gắp đồ ăn vào chén cô: " Ta nói gầy chính là gầy, tay nhỏ chân nhỏ không được mấy lạng thịt sao mà không gầy được? "

Đối với phương diện cho con cái ăn nhiều một chút của thế hệ trước đều cố chấp, mặc kệ ngươi béo hay gầy không thể ăn ít cơm, căn bản "gốc rễ" chính là không có khả năng bẻ đi được.

Bà cụ so với người khác càng bướng bỉnh, ai nói gì cũng không được, Lộ Vô Khả chỉ lo đem đồ ăn bà gắp cho cô bỏ vào miệng, lỗ tai liền thanh tĩnh hơn nhiều.

Bữa cơm ăn được một nửa, Lộ Trí Viễn về, râu ria xồm xoàm vừa thấy là biết đi "kinh doanh" vào nghề cũ thua mớ tiền.

Nhà không rộng lắm, Lộ Trí Viễn vừa vào cửa thay dép lê liền thấy được Lộ Vô Khả ở trong phòng bếp ăn cơm.

"Ồ," ông ta âm dương quái khí nói, " Rốt cuộc cũng chịu về nhà. "

Vừa nhìn liền biết là đánh bạc thua tiền, tùy tiện kiếm người xả giận.

Lộ Vô Khả cũng không quay đầu nhìn ông ta một cái.

Bà thấy thái độ của con trai đối với cháu gái liền tức giận, cầm đũa chỉ chỉ ông ta: " Con gái mày đang học đại học, tiếng Anh mỗi ngày không cần học hay sao, đâu như mày mỗi ngày đem tiền cho người khác, chơi bời lêu lổng không làm việc gì đàng hoàng."

Bà nội vừa nói khẳng định không dừng, Lộ Trí Viễn đứng ở sô pha cởi áo khoác nhanh chóng thỏa hiệp: "Đúng đúng đúng, mẹ con nói đúng. "

Ông ta xuống phòng bếp kéo ghế dựa đối diện Lộ Vô Khả ngồi xuống, ở dưới bàn đá đá mũi chân cô: " Đi xới cho bố mày miếng cơm. "

Lộ Vô Khả vẫn luôn trầm mặc, giương mắt nhìn ông ta: " Tự đi mà làm. "

Lộ Trí Viễn chậc một tiếng: " Cánh cứng rồi đúng không, bố mày kêu xới chén cơm mà sao vậy."

"Được rồi, được rồi," bà cụ cắt ngang, " Ăn cơm là phải ăn ngon, hai bố con vừa gặp mặt đã như nước với lửa, đều nói cha con không hận một sớm một chiều, ta không ngờ bố con hai người lại thù nhau như vậy, cãi nhau mỗi ngày."

Bà đứng dậy đi xới cơm cho Lộ Trí Viễn.

Lộ Vô Khả trầm mặc không lên tiếng tiếp tục ăn, Lộ Trí Viễn phỏng chừng còn đang tức, nói cô: " Sách đều đem đọc vào trong mông luôn đi. "

Ở bên kia xới cơm, bà nội che chở cháu gái, nói: " Mày ít nói hai câu đi. "

Lộ Vô Khả cơm nước xong trở về phòng, đem bài tập các môn giáo viên giao trong kỳ nghỉ làm hết.

Bà cụ bận việc xong, tự tay bưng cho cô ly sữa bò, bảo cô nhân lúc còn nóng uống đi, đừng quá mệt mỏi, nói xong liền đi ra ngoài.

Bài tập đại học so với cao trung nhẹ nhàng hơn một ít, Lộ Vô Khả làm hết mấy môn cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Làm xong bài tập từ trong phòng ra thấy bà nội còn ở phòng khách xem TV, lúc này đã hơn 10 giờ, thân thể người già không chịu nổi mệt nhọc, thường ngày bà đã sớm về phòng ngủ, hôm nay chắc là đang đợi cô.

Lộ Trí Viễn đã sớm không thấy bóng người, trở về ăn miếng cơm, chén cơm vứt đó lại đi bài bạc, trong phòng chỉ còn hai bà cháu.

Triệu Cẩm Quân sợ cô học quá muộn mới ở chỗ này chờ, thấy cô tới bảo cô nhanh đi tắm rửa đừng để cảm lạnh, dặn dò xong hết mới ngáp một cái rồi về phòng ngủ.

Trấn nhỏ vừa đến tối liền an tĩnh, khu dân cư của Lộ Vô Khả ở ven đường, lúc này trên đường phố đã không còn người.

Đêm thực tĩnh, trăng thực lạnh.

Phía dưới đường lâu lâu có chiếc xe chạy qua, đèn xe lại gần lại xa.

Cả nhà ở chỉ có tiếng nước trong phòng tắm truyền đến.

Lộ Vô Khả tắm rửa sạch sẽ khoảng nửa tiếng, tóc ướt từ trong phòng tắm đi ra.

Trên người mặt cái váy trắng đến đùi, dây áo buông hờ hững trên vai mảnh khảnh.

Cô mang dép trong nhà đi vào phòng mình phơi quần áo, đèn trong phòng bị cô tắt lúc đi ra ngoài, trong phòng một mảnh tối om.

Cô mở cái đèn tường ở đầu giường lên, trong phòng một góc sáng lên mờ ảo. Lộ Vô Khả mang thau quần áo đi ra ban công nhỏ.

Cửa ban công mở nửa bên, bên ngoài có người đang hút thuốc, vị thuốc nhàn nhạt như có như không, có tiếng đàn ông nói chuyện điện thoại.

Tiếng nói chìm trong bóng đêm, giống một chén rượu.

Trầm thấp, mang theo tiếng khàn vì hút thuốc nhiều, giọng điệu lười nhác.

Thanh âm này Lộ Vô Khả cũng không xa lạ, chủ yếu chính là thanh âm kia từ nhà đối diện truyền đến.

Cô dừng chân một chút, giương mắt nhìn về phía ngoài ban công.

Ban công nhà đối diện cửa không đóng, đèn cũng không bật, tối đen như mực. Nhưng men theo bóng đêm, Lộ Vô Khả vẫn thấy rõ người kia cách hơn ba bốn mét.

Thẩm Ngật Tây ngồi trên giường hai chân mở rộng, một tay cầm di động để ở bên tai, một cánh tay chống ở phía sau.

Anh cắn điếu thuốc ở trong miệng, trong bóng tối đốm lửa lúc sáng lúc tối.

Anh nâng mắt lên, trên mí mắt hiện rõ nếp gấp thật sâu, người nọ cũng nhìn thấy cô.

Thế giới đang ngủ say, Lộ Vô Khả cùng anh đối diện.

Anh không di chuyển tầm mắt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Giọt nước theo ngọn tóc Lộ Vô Khả nhỏ giọt, lạnh lẽo chảy trên da thịt làm ướt lớp vải sau lưng.

Cô rũ mắt xuống, tiếp tục bưng quần áo của mình đi ra ban công.

Ánh mắt người nọ lại như thực chất giống bình thường.

Cô có thể cảm giác được tầm mắt anh vẫn luôn dừng ở trên người mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày 8/8 đăng 5 chương tiếp theo nha mn ^~^ iu thưn <3 <3 <3