Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 2 - Chương 12



Trong cuộc đời chúng ta tốn rất nhiều thời gian để truy tìm ý nghĩa của sinh mệnh.

-------

Chạy băng qua khu cũ xưa, Hạ Thừa Tư đưa Bùi Thi về gần nhà cũng đã sắp đến mười hai giờ trưa. Mùa đông nơi này vì thiếu màu sắc tươi sáng nên có vẻ cũ rách và không hề có sức sống. Nhưng khi mùa xuân đến, ánh nắng thổi tan sương mù, bầu trời xanh thẳm một màn, chiếu lên những đóa hồng và Tử Đinh Hương trong tiệm hoa thành một màn rực rỡ. Nhất thời thế giới sáng rực soi vào phạm vi nhìn của Bùi Thi, điều này khiến cảm xúc của cô trở nên bình tĩnh rất nhiều. Toàn bộ hành trình gần một tiếng, cô ngồi trên ghế lái phụ, đầu vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Hạ Thừa Tư câu nào. Anh biết tâm trạng cô suy sụp, cũng không cố gắng mở đề tài, chỉ là lúc ngừng lại ở đèn xanh đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn cô đầy áy náy: “Anh xin lỗi.”

Trong lúc nhất thời tâm trạng vô cùng mâu thuẫn. Cho dù ai nhìn thấy Hạ Thừa Tư nổi tiếng lẫy lừng nói chuyện như thế với mình sợ rằng cũng sẽ lập tức tha thứ cho anh. Nhưng sự thật là trong lòng cô cảm tính, mà đầu óc lại hết sức tỉnh táo. Không ít đàn ông cũng giống anh, tuy là không được xuất sắc như anh, nhưng cũng làm chuyện giống vậy. Bọn họ có một người bạn gái xinh đẹp dịu dàng, nhưng luôn tỏ tình với phụ nữ khác bên ngoài và ngủ với các cô gái ấy. Nghĩ đến đây, cảm giác tức giận đã vượt xa nỗi xúc động giành cho anh. Cô không muốn phá vỡ nguyên tắc của mình vì anh. Cô giả vờ không nghe thấy anh nói, trực tiếp lấy điện thoại di động ra chơi. Nhưng trên màn hình xuất hiện mười tám cuộc gọi nhỡ và chín tin nhắn. Toàn bộ cũng là đến từ Bùi Khúc và Sâm Xuyên Quang. Thảm rồi, cô quên nói cho Bùi Khúc biết hôm qua mình đi đâu, cô vội nhắn lại một tin nhắn cho bọn họ.

Đồng thời khi tin gửi đi, cô cũng nhìn thấy một bóng dáng lo âu đang gọi điện thoại ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Cô nhìn về phía kia, xua xua tay trong khoảng không: “Dừng xe, dừng ở đây đi.”

Hạ Thừa Tư dừng xe lại ven đường. Bùi Thi lập tức mở cửa chạy xuống, rời đi rất xa mới lớn tiếng kêu Sâm Xuyên Quang: “Sếp, thật xin lỗi, tối hôm qua em say rượu, đến nhà bạn ở, quên mất nói với các người....”

“Tiểu Thi!”

Lời nói còn sót lại của đối phương chợt im bặt, Bùi Thi sợ hết hồn. Chỉ nhìn thấy Sâm Xuyên Quang bước đên, vịn lấy hai vai cô: “Bất kể là lý do gì, em phải nói cho bọn anh biết trước. Sáng hôm nay Tiểu Khúc đã gọi điện thoại cho anh, cả đêm cậu ta không ngủ, đến bây giờ vẫn còn một mình tìm em ở bên ngoài, em làm tất cả mọi người rất lo lắng biết không?”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như thế. Một người dịu dàng nổi giận lên thường táo bạo và càng có sức uy hiếp hơn người nóng nảy. Nhớ đến chuyện tối hôm qua mình đã làm, cô xấu hổ cúi đầu xuống: “Thật... thật xin lỗi.”

Hơi thở của Sâm Xuyên Quang khác với Hạ Thừa Tư. Đây là một loại hơi thở trong lành khiến cô an tâm, giống như là ánh nắng mùa xuân, luôn khiến cô sớm nắng chiều mưa bình tĩnh trở lại. Cô gật gật đầu, sau đó nghe thấy tiếng nói anh dịu dàng vang lên phía trên: “Em gọi điện cho Tiểu Khúc chưa?”

“Còn chưa có, có điều em gửi tin nhắn cho nó rồi, bây giờ em gọi điện thoại cho nó.”

“Được.”

Anh thả lỏng Bùi Thi ra, lại giống như trước kia, giữ một khoảng cách vừa thân thiết vừa lịch sự với cô. Đối với chuyện tối hôm qua cụ thể là cô đi đâu, anh cũng không hỏi đến. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, gọi một cuộc điện thoại cho Bùi Khúc. Nghe thấy tiếng nói của cô, Bùi Khúc trong điện thoại gần như sắp khóc lên, điều này khiến người làm chị như cô cảm thấy vô cùng áy náy. Cô lại liên tục nói xin lỗi với cậu, nói cam đoan lần sau nhất định sẽ nói cho cậu biết, cuối cùng mới cúp điện thoại. Tuy nhiên, cô lại nghe thấy Sâm Xuyên Quang nói lẩm bẩm: “Sao anh ta lại ở đây?”

Cô không hiểu anh nói gì, chỉ là quay đầu lại theo bản năng. Nhưng cô lại nhìn thấy Hạ Thừa Tư đã dừng xe lại ở bãi đỗ xe này. Anh đi đến, đưa một vật cho Bùi Thi: “Em quên cái này.”

Đó là thắt lưng trên chiếc váy ngắn của cô. Cô hoàn toàn ngây dại, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn Sâm Xuyên Quang. Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, cô vẫn còn độc thân, qua đêm ở nhà ai và gặp gỡ ai cũng là quang minh chính đại. Nhưng giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh, càng không biết là nên nhận lại hay là nói đây không phải là của mình. Có điều không đợi cô nói, Sâm Xuyên Quang đã nói trước: “Tiểu Thi, đây là của em sao?”

Cô hoàn toàn không biết nói láo, chỉ kiên trì nói: “Đúng vậy.”

“Vậy còn không nhanh nói cám ơn người ta.”

Cô cảm thấy đỉnh đầu mình tê dại, nhận lấy thắt lưng kia, nhưng không nói cảm ơn, chỉ quay người, đẩy Sâm Xuyên Quang: “Chúng ta về thôi.”

“Ừ.” Dáng vẻ Sâm Xuyên Quang thong dong thư thả chẳng những khiến Bùi Thi cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả Hạ Thừa Tư cũng cảm thấy bất ngờ. Anh biết mình nên để cô đi như thế, nếu không chỉ sẽ càng khiến cô không muốn nhìn thấy mình. Nhưng từ lúc vừa nhìn thấy bọn họ ôm nhau, anh đã không còn cách nào giữ vững lý trí. Cánh tay kia khoác lên bả vai cô càng khiến anh bực bội đến cực điểm. Nếu như không phải cô say, cho dù là chỉ nắm tay cô một chút, có thể cô cũng không muốn. Nhưng cô lại có thể để cho Sâm Xuyên Quang tùy tiện chạm vào. Anh đi lên phía trước, kéo tay Bùi Thi: “A Thi, lúc nào anh mới có thể gặp em?”

Cô ra sức muốn tránh khỏi anh, lại phát hiện đối phương nắm rất chặt, hoàn toàn không nhượng bộ. Người đàn ông này bình thường nhìn vẻ ngoài rất lịch sự, sao sau lưng lại là một người bá đạo không nói lý như vậy? Cô cau mày nói: “Buông em ra.”

Sâm Xuyên Quang cũng trở nên nghiêm túc: “Anh Hạ, xin buông tay.”

“Đây là chuyện riêng của tôi với cô ấy, không liên quan đến anh.”

“Anh không thấy cô ấy nói không muốn sao? Xin buông cô ấy ra.”

Vẻ mặt của Bùi Thi khiến Hạ Thừa Tư cảm thấy đau lòng lại áy náy. Nhưng đối với Sâm Xuyên Quang, anh lại có một cơn giận không tên. Rốt cuộc anh buông tay ra: “Anh Sâm Xuyên, anh không hề tò mò tối hôm qua sao cô ấy lại ở chỗ tôi hay sao?”

“Cô ấy đã nói với tôi là vì cô ấy uống say.” Sâm Xuyên Quang nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Cám ơn anh Hạ đã chăm sóc cho cô ấy.”

Hạ Thừa Tư khẽ cười: “Vậy anh Sâm Xuyên cho rằng một cô gái uống say đến nhà một người đàn ông sẽ phải chịu sự chăm sóc thế nào chứ?”

“Xin chú ý nói năng, Tiểu Thi không phải là loại phụ nữ tùy tiện như vậy.” Rốt cuộc Sâm Xuyên Quang hơi nổi giận.

“Thật là tin tưởng vô điều kiện.” Hạ Thừa Tư cúi đầu, nhìn về phía Bùi Thi, “A Thi, em không nói cho anh ta biết, em đã là phụ nữ của anh rồi sao?”

Giọng điệu của anh vẫn điềm tĩnh như trước, thậm chí người không biết còn không thể nghe ra đây là câu hỏi hay ngược lại là câu nghi vấn. Nhưng Sâm Xuyên Quang lập tức nhạy cảm nhận ra sắc mặt Bùi Thi đại biến. Anh cảm giác xương cốt mười ngón tay của mình cũng căng thẳng, nhưng giọng nói lại rất nhẹ: “Tiểu Thi, anh ta nói là sự thật?”

“Chúng ta đi thôi.” Bùi Thi đẩy anh, muốn sớm rời khỏi đây.

Nhưng Sâm Xuyên Quang giống như tảng đá lù lù bất động. Trong vòng vài giây, cô đọc được vô số cảm xúc trong mắt anh. Sau đó anh quay đầu, nhìn về phía xa, cắn chặt răng, nhìn về chỗ khác: “Nếu như đã vậy, vậy anh chúc em hạnh phúc.” Anh kéo cửa xe của mình ra, ngồi vào, ra sức đóng cửa lại, sau đó, “uỳnh” một tiếng lái xe rời đi.

Bùi Thi ngước mắt nhìn Hạ Thừa Tư. Trong sự im lặng càng ngày càng lâu của cô, trái tim anh đã dần dần chìm xuống. Rốt cuộc, anh khẽ nói: “Trước, đang và sau khi anh nói ra câu đó, anh cũng biết là mình đã làm sai. Nhưng anh không hối hận.”

Cô tức giận không nói ra được câu nào, quay người bỏ đi. Trên đường cô đi về nhà, anh vẫn lái xe đi theo sau cô. Xe của anh chỉnh chu sang trọng, được lau đến bóng loáng, cẩn thận dè dặt theo sát từng bước của cô. Ở khu này không nhiều người giàu có, gần như là dẫn đến một trăm phần trăm người ngoái đầu nhìn lại. Cô cảm thấy mất thể diện chết được, lúc thấy nhà mình, cô gần như là bay vọt vào trong.

Sau khi về nhà, cô nhận được Tina gọi đến: “Alo, Thi Thi, cậu khỏe không? Thật xin lỗi, tối hôm qua mình cũng uống say, cho nên không chăm sóc được cho cậu. Có điều may là có Hạ Thừa Tư ở đó... Đúng rồi, mình thật sự lạc hậu, sáng nay mới biết được hóa ra đối tượng anh ta cầu hôn là cậu đó.”

Bùi Thi nắm chặt điện thoại, không trả lời. Xem ra sau tối hôm qua có không ít lời đồn đại lan truyền rồi.

“Có điều, mình thật sự không biết nên nói Hạ Thừa Tư thế nào nữa. Cuối cùng anh ta là đàn ông tốt hay đàn ông chán ngắt đây? Ngày hôm qua sau khi cậu say vẫn suốt tựa vào người anh ta, còn nhìn anh ta với ánh mắt quyến rũ. Bọn mình nhìn tình trạng hai người đều cho rằng chuyện này tám chín phần là đã thành. Không nghĩ đến vậy mà chẳng xảy ra gì hết... Lẽ nào anh ta và bạn gái anh ta sống chung hả?”

Bùi Thi cảm thấy rất đau đầu: “Những lời này cậu nghe từ đâu?”

“Hôm nay bọn mình hỏi anh ta trong nhóm. Mình có kéo cậu vào nhóm, cậu không có xem à? Để mình gửi hình cho cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thi nhận được vài tấm hình Tina gửi đến. Trên đó là một đoạn chat nhóm.

“Thiếu tổng, anh đừng tưởng rằng bọn tôi không biết anh thích Bùi Thi. Tối hôm qua có phải là anh đã đưa cô ấy về nhà rồi không?”

“Mau! Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đàng hoàng khai báo!”

“Không có, tôi đưa cô ấy về nhà thôi.” Đây là Hạ Thừa Tư trả lời.

“Ôi, vậy mà thiếu tổng lại lên tiếng.”

“Cái gì!!! Không phải anh cầu hôn với cô ta sao? Cơ hội tốt như vậy mà cũng không nắm chặc?” Những lời này bị rất nhiều người lặp lại, đầy cả màn hình.

“Thấy không, đây chính là yêu. Người bình thường một câu cũng không nói, đến thời khắc mấy chốt cũng muốn lên tiếng biện hộ vài câu cho cô gái mình yêu. Các người nói có đúng hay không ha ha.”

Sau đó Bùi Thi xem kỹ cuộc đối thoại trong nhóm, tiếp theo đều là những người khác nói chuyện râu ria, Hạ Thừa Tư không có xuất hiện nói gì nữa. Lúc này, Tina lại gửi đến một đoạn ghi chép trên Vi Kênh của cô ta và Hạ Thừa Tư.

“Tối hôm qua anh cứ vậy đưa Bùi Thi về nhà sao?”

“Ừ.”

“Thật đáng tiếc, có điều anh thật là đàn ông tốt. Có bạn gái rồi sẽ kiên quyết không đụng đến phụ nữ khác, cho dù là người mình từng thích.”

“Tôi không có bạn gái.”

“Hả? Không phải hôm qua anh nói có sao?” “Ơ, ơ, đừng nên bỏ mặc tôi chứ, đừng chỉ nói một nửa vậy mà.” “Anh khơi lên lòng hiếu kỳ của người khác rồi không nói nữa, điều này rất quá đáng...” Sau đó Hạ Thừa Tư cũng không có trả lời cô ta nữa.

Rất nhiều tin tức khiến Bùi Thi cảm thấy đau đầu hơn. Cô cảm thấy mệt mỏi không thôi, đến tủ quần áo tìm đồ ngủ thay ra, tính ngủ một giấc thật ngon. Nhưng khi cởi quần áo ra, nhìn thấy vết sẹo giải phẫu của mình, cô loáng thoáng nhớ đến một chuyện -- Tối hôm qua sau khi bọn họ làm xong, anh muốn ôm cô đi tắm, nhưng cô lại mệt mỏi không muốn nhúc nhích, có điều là nương theo ánh đèn mờ tối, cô say khướt nói với anh một câu: “Ngang hông anh sao cũng có một vết sẹo?” Anh không trả lời. Sau đó cô nhắm mắt lại, nói năng không rõ ràng: “Đúng rồi, anh và em giống nhau, cũng là gan không tốt, cho nên đã làm phẫu thuật....”

Hiện tại càng nghĩ càng không đúng. Nếu như anh cũng đã đi giải phẫu, theo lý thuyết hẳn là phải khôi phục rất nhiều, không thể nào giống như bây giờ, ngược lại hở một tý là nằm viện. Là cuộc giải phẫu của anh thất bại sao? Hay là anh hoàn toàn không khỏi bệnh, có điều là....

“Bắt đầu từ trước đây rất lâu, anh cũng chỉ thích mỗi em.” - Anh từng nói như vậy. Nếu như đây không phải là lời nói đùa, vậy cái thích kia có phải là từ lúc bọn họ còn ở Anh đã... Lúc đó người giấu tên quyên tặng cô 1/2 gan sống có phải là Hạ Thừa Tư hay không? Không, điều này hơi hoang đường. Một người đàn ông lý trí đến gần như vô tình làm sao có thể làm chuyện như vậy? Nhưng mà, cô cảm thấy mình cần thiết phải xác nhận với anh một chút. Chờ khi anh liên lạc với mình thì hỏi thử xem.

Cả ngày Hạ Thừa đều làm việc ở công ty, dù thế nào cũng không dự định về nhà đối mặt với đống suy nghĩ lộn xộn mà anh không muốn nghĩ kia. Cho đến khi đồng hồ chỉ đã rạng sáng, anh mới đứng lên khỏi ghế, vươn vai một cái. Công việc đúng là chuyện có thể phân tán sự chú ý, hiện tại dù anh lại nhớ đến Bùi Thi cũng sẽ không gọi điện đánh thức cô.

Nhìn từ cửa sổ tầng sáu mươi ba ra bên ngoài, cảnh đêm cả thành phố bởi vì hiện đại hóa mà có vẻ phồn hoa, bởi vì sức người nên có vẻ giả tạo. Chỉ có khu vực không nhiều ánh đèn ở nơi xa còn được ánh trăng nhuốm lên đường viền một lớp màu bạc mới hơi có vài phần tình người. Một năm nay dưới sự chăm sóc của bác sĩ, thật ra gan anh đã khôi phục không ít, nhưng giờ khắc này bụng lại đau lâm râm. Anh ngồi lại trên ghế, lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra uống, đè bụng lại hít sâu vào. Chờ cơn đau giảm bớt một chút, anh cầm lấy điện thoại di động nhìn trong chốc lát, đè nén sự kích động muốn gọi cho cô, lần nữa lật úp điện thoại di động đặt lại trên bàn. Lại còn có thời gian suy nghĩ, xem ra là không đủ mệt rồi. Anh mặc áo khoác vào, đi về phía thang máy, dự định về nhà cha mẹ lấy chút thuốc, rồi lái xe trở lại làm thêm.

Sau khi đến trang viên Hạ thị, nhìn thấy xe của anh trai và cậu em út không có ở trong bãi, anh đoán lúc này trong nhà chỉ có cha mẹ và em gái đang ngủ say. Cho nên nhẹ nhàng mở cửa nhà ra, bước chân cũng rất khẽ. Nhưng mà mới vừa bước lên thang lầu, anh chỉ nghe thấy phía trên vang lên tiếng ném đồ vật và tiếng khóc của mẹ. Anh nhẹ nhàng nhanh chóng đi lên lầu, Hạ Na mang vẻ mặt kinh hoảng đang ngồi tại trên cầu thang lầu một. Nhìn thấy Hạ Thừa Tư, đầu tiên là cô ngớ ra, sau đó làm động tác “suỵt”, chỉ chỉ lên lầu, chỉ chỉ mình, sau đó lắc đầu. Anh lập tức hiểu được, cha mẹ cũng không biết có người về nhà.

Lại nghe thấy tiếng bình hoa bị ném vỡ vụn trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng khóc mất khống chế của Quách Di: “Tôi thật sự không chịu được nữa rồi! Đến cùng là ông còn muốn cặp bao nhiêu người ở ngoài mới vui vẻ đây? Tôi biết ông ghi hận chuyện năm đó, nhưng hiện tại người cũng đã không còn, ông còn muốn viện cớ ở bên ngoài đến khi nào?”

Giống như bà đang nói chuyện với âm hồn, trên lầu ngoại trừ tiếng khóc của bà ra cũng không có bất cứ âm thanh gì. Bà vừa khóc nức nở vừa nói: “Hạ Minh Thành, ông thật sự càng ngày càng quá đáng. Ông nuôi vợ bé thì thôi đi, tôi cũng nhịn, nhưng ông mang bọn họ về nhà thì thật sự rất ghê tởm. Ông có biết là các con sẽ thấy không? Ông hi vọng con ông cũng giống như ông sao? Ông muốn Na Na phải vào ngục một lần nữa phải không?”

Nghe câu nói như thế, Hạ Na ôm hai chân, vùi đầu xuống thấp, bả vai run rẩy kịch liệt, cũng không dám phát ra chút âm thanh nào. Tuy nhiên, trên lầu cũng không có hồi âm. Quách Di lại tiếp tục khóc lóc nói: “Tại sao ông không trực tiếp ly hôn với tôi, để tôi chết đi cho rồi chứ?”

Rốt cuộc, tiếng nói Hạ Minh Thành giận dữ vang lên: “Cho bà chết à? Để bà đi xuống dưới theo cái tên hèn hạ kia sao? Đừng có mơ. Không sai, tôi tìm đàn bà thì có sánh gì được với bà? Bà và tên hèn hạ đó vụng trộm cũng thôi đi, còn muốn tôi nuôi luôn dã chủng của các người à? Bà Hạ, mẹ kiếp, bà thật là quá buồn cười!”

Nghe một câu như thế, Hạ Na ngưng khóc, trợn to đôi mắt sưng húp, há hốc mồm nhìn Hạ Thừa Tư. Hạ Thừa Tư cũng kinh ngạc đến mức không cách nào nhúc nhích. Sau đó, bọn họ lại nghe Quách Di nói: “Đúng, là một mình tôi tình nguyện, là một mình tôi hi vọng gia đình này hòa thuận, hi vọng bỏ qua hiềm khích lúc trước để sống vui vẻ với ông, cũng là lỗi của tôi!”

“Bà đừng giả vờ đáng thương, tôi còn không hiểu được mấy lời này của bà sao? Là bởi vì bà hoàn toàn không thể rời khỏi tôi. Bà chính là một người đàn bà ham hư vinh, nếu không sao khi đó lại rời khỏi tên đàn ông hèn hạ kia?”

............

............

Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng họ từ lúc bắt đầu gây lộn đến lúc kết thúc, cũng không phát hiện ra hai đứa con ở dưới lầu nghe lén. Cho nên, những cái tên không thể tiết lộ, những bí mật thề phải mang vào trong quan tài cũng được thốt ra. Nghe đến cuối cùng, Hạ Na lấy tay che lại cái miệng như không khép lại được. Hạ Thừa Tư thân thể suy yếu sau một ngày làm việc cao độ, đột nhiên đầu sung huyết, chỉ dùng tay nắm lấy tay vịn cầu thang mới miễn cưỡng đứng vững.

Ba ngày qua đi, Bùi Thi vẫn không nhận được chút tin tức gì từ Hạ Thừa Tư.

Mây đen kéo dài vài ngày giống như một đoàn xe chậm chạp, cuối cùng cũng chạy đến toa xe cuối. Mưa xuân là hành khách cuối cùng của nó, khoan thai rơi xuống từ quỷ đạo trên cao, biến thành một tấm chăn của chồi non mùa xuân. Từ giờ khắc này, giống như là bất kể than lửa nóng bức thế nào, mầm móng hạnh phúc cũng sẽ bị dòng nước tên là ưu thương im ắng dập tắt. Nhận được thù lao đầu tiên của công ty, cuộc sống Bùi Thi tạm thời được bảo đảm. Nhưng từ sau sự việc của Tô Sơ, cô cũng không luyện đàn violin nữa. Ba ngày nay lại càng không có tâm trạng để luyện. Cô bắt đầu hơi bận tâm chỗ Hạ Thừa Tư xảy ra vấn đề gì, nhưng thật sự không muốn chủ động tìm anh nói chuyện.

“Chị, chị có tâm sự à?” Nhìn Bùi Thi vẫn ngồi thẫn thờ trước cửa sổ, Bùi Khúc ngồi song song với cô, học dáng vẻ cô, ngơ ngác mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không phải chuyện của chị.” Cô chần chờ một chút, tiếp tục nói, “Là chuyện của bạn chị. Một người con trai đã có bạn gái tỏ tình với cô ấy, cô ấy không biết phải làm thế nào.”

“Cô ấy thích anh chàng đó không?”

“Cô ấy không biết.” Bùi Thi cúi đầu, thở dài một hơi, “Không, chị cảm thấy rằng.... chắc là cô ấy thích anh chàng đó.”

“Vậy thì nói thẳng với anh ta: Nếu như anh thích tôi thì chia tay với bạn gái anh đi.”

“Nói thẳng như vậy ư? Anh chàng kia sẽ nghe sao?”

“Chị, con trai khi yêu não sẽ là một đường phẳng, không phức tạp như con gái đâu. Nếu như anh ta thật sự yêu cô gái này thì cô gái này nói gì anh ta cũng sẽ nghe theo hết.”

Lời nói này khiến Bùi Thi bất chợt có sự dũng cảm rất lớn. Ba ngày không liên lạc, cô cảm giác mình đã bình tĩnh rất nhiều. Nếu như Hạ Thừa Tư khôi phục trạng thái độc thân, cô bằng lòng thử một lần với anh. Nếu như bọn họ thật sự có thể biến thành quan hệ người yêu... Chỉ nghĩ đến đây thôi mà tim cũng đập đến đau cả ngực. Rốt cuộc cô quyết định bước đi bước đầu tiên, bấm số điện thoại của anh.

Điện thoại vang lên năm sáu tiếng mới có người bắt máy.

“Alo.” Tiếng nói của Hạ Thừa Tư vẫn giống như trước đây, tỉnh táo và nhanh nhẹn, giống như là đang xử lý bất cứ việc công nào.

“Chào anh.” Lời dạo đầu này khiến cô muốn đánh chết mình đi, sao đột nhiên lại cứng ngắc như vậy, “Bây giờ có tiện nói chuyện không?”

“Tiện.”

“Hiện tại em đã suy nghĩ kỹ.” Cô nhắm mắt lại, lấy can đảm rất lớn, mới thốt ra vài chữ sau, “Em giống với anh, cũng không hối hận chuyện xảy ra đêm đó. Cho, cho nên, em muốn hỏi thử xem, anh nghĩ thế nào?”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng kéo dài. Trong tiếng mưa phùn sầu não, cô mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của anh. Đợi thật lâu không nhận được câu trả lời, cô lại không nhịn được hỏi tiếp: “Hạ Thừa Tư?”

“Anh đây.”

Cô vốn muốn nói “Tại sao anh không nói lời nào”, nhưng cảm giác như vậy lại hơi có vẻ là người gây sự, cho nên dứt khoát nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm đó em thấy bên hông anh có một vết sẹo, vết đó làm sao có?”

“Lúc mười mấy tuổi bị té, may rất nhiều mũi.”

“Ồ, là như vậy à.” Trong lòng có chút thất vọng khó hiểu, xem ra chính mình vẫn có điều mong đợi.

“Về vấn đề em vừa nói, anh chỉ có thể nói xin lỗi.” Lời của anh khiến cho trái tim cô thoáng ngừng đập trong phút chốc ngắn ngủi. Sau đó, anh thở hắt một hơi, nói trần thuật vô cảm: “Đêm hôm đó là lỗi của anh, nhưng anh không cách nào chịu trách nhiệm với em được.”

Gần như là trong thoáng chốc, hốc mắt Bùi Thi trở nên đỏ bừng: “Nhưng mà, nhưng mà... là anh tự nói rằng anh rất truyền thống, anh cũng nói anh thích em đã từ rất lâu rồi kia mà.”

“Anh cũng thích rất nhiều người từ lâu rồi. Từ lần đầu tiên lúc nhìn thấy Duyệt Duyệt, anh cũng có thiện cảm với cô ấy.” Hạ Thừa Tư nói lạnh lùng, “Sau này đừng nên quá nghiêm túc tin vào lời nói của đàn ông.”

Tạp âm cơn mưa dầm không ngớt nhiễu loạn cả bản thân thành phố. Trong sự yên lặng kéo dài, Bùi Thi nghe thấy được tiếng tim đập của thành phố kim loại này. Nó đồng bộ với nhịp tim của mình, cướp đi toàn bộ hô hấp. Cảm giác như vậy có lẽ giống như một tội nhân bị giam giữ vài tháng trời, rốt cuộc nghe được phán quyết tử hình. Giống như sau khi tứ chi cũng bị tiêm thuốc mê nên giải phẫu không còn đau đớn, trái tim trần trụi bại lộ trong không khí lạnh băng. Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thốt ra nổi dù chỉ một câu. Chỉ lấy lòng bàn tay nắm chặt điện thoại, cẩn thận cúp máy.

Nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang âm bận, Hạ Thừa Tư lại chậm chạp đặt điện thoại trong tay xuống. Anh quay người, nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ. Đó là một thế giới màu xám bị sương bao phủ, khiến người ta nhớ đến khu rừng rậm nguyên thủy trong câu truyện cổ tích. Có điều là, đứng sừng sững trong màn sương mù dày đặc này không phải là cây tùng nghiêng ngả xiêu vẹo, mà là từng tòa cao ốc thẳng tắp sắc bén. Bầu trời là một con quái thú biết phun nước, dùng hồng thủy dập tắt tất cả ánh sáng rực rỡ, giống như sau một khắc muốn ngốn cả thành phố này vào trong miệng nó. Đây chính là thời tiết anh rất ghét. Bởi vì dưới khí hậu thế này, anh luôn nghĩ đến mọi việc trong tay cũng không trong vòng khống chế. Anh khẽ cau mày, bấm một số điện thoại khác.

“Alo?”

Nghe thấy tiếng nói này, anh đưa mắt chuyển từ ngoài cửa sổ đến văn kiện trên bàn, tiếng nói trầm thấp: “Na Na, Duyệt Duyệt có ở đó không?”

“Anh Hạ, em chính là Duyệt Duyệt mà, đây là điện thoại của em.”

“À, gọi lầm rồi.”

Không sai, anh gọi chính là điện thoại Hàn Duyệt Duyệt, lại nghe tiếng đối phương thành Hạ Na. Hôm nay là do quá mệt mỏi sao, sao ngay cả tiếng em gái ruột cũng không nhận ra. Cũng không có cách nào. Sau khi nói chuyện điện thoại với người kia, bên tai anh luôn luôn vang lên tiếng nói phái nữ cố nén lại rất khẽ. Đến lúc cúp điện thoại, tiếng nói của cô thậm chí trở nên hơi khản đi, nói những lời mà anh không muốn nhớ lại nữa. Vì vậy ngoại trừ âm thanh đó, ang nghe tiếng nói của người khác đều giống nhau. Ánh mắt anh nghiêm túc xem xét chi tiết trên văn kiện, muốn dùng nhiều chuyện đến quấy rầy suy nghĩ hiện tại của mình hiện giờ. Cuối cùng anh nói: “Duyệt Duyệt, về chuyện em nói, anh đã nghĩ qua. Hiện tại có một người bạn gái cũng rất tốt.”

Đầu bên kia yên lặng khoảng năm giây. Sau đó, Hàn Duyệt Duyệt giống như đứa trẻ nhận được một niềm vui mừng ngạc nhiên: “Thật sao? Thật sao? Em, em thật sự có thể làm bạn gái anh sao?”

Anh bị niềm vui sướng của cô ta truyền sang, nhắm mắt lại, gật đầu, cũng nở nụ cười hơi bất lực: “Ừ.”

“Em đang nằm mơ sao...”

“Xin lỗi, chuyện này anh vốn nên gặp mặt em hẵn nói. Có điều là mấy ngày qua...”

Anh còn chưa nói xong, cô ta đã giành nói trước: “Không sao, không sao! Anh có lòng là được rồi. Em thật sự rất vui. Em vốn cho rằng mình đã bị từ chối, không ngờ là, thật không ngờ là....” Nói đến phần sau, Hàn Duyệt Duyệt cũng không tiếp tục nói nữa. Hạ Thừa Tư không biết đầu bên kia điện thoại cô ta đang chăm sóc móng tay trong tiệm, sau khi nhận được cú điện thoại này, cô rút lại móng tay sơn chưa khô, lau đi nước mắt trên khóe mắt.

Đây mới là con gái bình thường, một chuyện nhỏ nhặt cũng khiến cho tâm trạng cô ta lên xuống khổng lồ. Cô ta cũng rất dễ thỏa mãn. Làm một người đàn ông, ở cùng với một cô gái như thế mới càng cảm thấy được mình là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Có điều là, có người dễ dàng mừng đến phát khóc, nhưng có người dù là bất kể trải qua bao nhiêu đau lòng cũng không cách nào rơi lệ.

Lối vào trạm xe điện ngầm đầy nước đọng. Dấu chân bùn lầy in khắp từng ngóc ngách trên mặt đất, nhanh chóng được người làm vệ sinh đẩy máy lau đi, nhưng lại nhanh chóng bị giẫm lên dấu vết mới. Trong cảnh tưởng lặp đi lặp lại, Bùi Thi gấp ô lại, đi vào trong cửa xe điện ngầm. Tiếng phụ nữ trong loa phát thanh báo cáo xe sắp sửa chạy, hai cánh cửa tự động đóng sầm lại một tiếng, máy móc đụng vào nhau. Xe chạy băng băng như đang bay, nhưng cửa kính xe in lại bóng dáng của cô. Cô nhìn có vẻ rất mệt nhọc, nhưng khóe môi lại có nụ cười không rõ nét. Nụ cười này giống như đang tuyên cáo mình thất bại, hoặc như là khoe khoang mình dùng thời gian rất ngắn để chiến thắng đau đớn.

Còn có tình trạng gì bết bát hơn hiện tại chứ? Đàn violin thì kéo không được. Nhạc cũng viết không ra. Tiền đồ rỗng tuếch. Không cách nào chiến thắng người kia. Lên giường với một người đàn ông không phải là bạn trai mình. Bị Sâm Xuyên Quang ghét bỏ. Còn ý thức được mình đã yêu, nhưng sau khi biết yêu lại bị đối phương từ chối.

Hóa ra, yêu một người giống như là đi men xuống vực sâu. Bạn không biết lúc nào mình sẽ bị tổn thương, lúc nào sẽ bị rơi xuống vực sâu tối tăm không thấy đáy. May là cô có tấm thân kim cương không hư hỏng, bất kể rơi tan xương nát thịt thế nào đều có thể bò dậy tại chỗ, tiếp tục đi tiếp không bị ảnh hưởng gì -- Nhưng mà, người không chết phải chăng chẳng khác nào chưa từng sống?

Một mùi hôi thối lan tràn trong không khí. Bùi Thi ngồi chật vật trong dòng người, không nhịn được lấy tay bịt mũi. Bên cạnh là một người đàn ông trung niên cả người bùn lầy, nói say khướt: “Cô bé, cô chê tôi thối phải không?” Cô không trả lời, chỉ đứng lên. Nhưng tên đàn ông trung niên kia lại đẩy cô một cái thật mạnh: “Cô cảm thấy bản thân cô giỏi lắm sao? Cô đứng ở đây là đã cảm thấy mình giỏi lắm hả? Cô giỏi thì cô còn ngồi xe điện ngầm làm gì? Con gái lớn như vậy mà ngay cả bạn trai cũng không có. Tiếp tục như vậy là chả có tiền đồ gì đâu.”

Bùi Thi suýt nữa bị ông ta đẩy ngã, may mà bắt được tay vịn mới đứng vững. Những hành khách khác trong xe đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ người đàn ông kia. Nhưng đây là một thành phố vô tình, sẽ không ai vô cớ rước lấy chuyện phiền phức vào người. Cô không muốn lãng phí thời gian với ông ta, trực tiếp chui vào đám người, chen đến cửa, nhưng người đàn ông trung nhiên vẫn còn tiếp tục kêu gào: “Thái độ đó của cô là gì? Ra vẻ khinh người hả? Trên thực tế, cô chắc là bị đàn ông đùa giỡn rồi, ha ha ha.”

Đúng lúc này đoàn xe dừng lại một trạm. Bùi Thi vốn chỉ đi dạo không có mục đích, điều này lại càng không chút do dự bước xuống xe. Không khí trong trạm xe điện cũng không tốt hơn trong xe nhiều lắm, nhưng ít nhất không có mùi hôi thối. Bùi Thi thở dài một hơi, nhìn bản đồ đường xe điện ngầm rắc rối. Đi ra ngoài giải sầu cũng không thể khiến tâm trạng mình khá hơn chút nào, ngược lại càng tồi tệ hơn. Rốt cuộc cô lựa chọn một mục đích, đổi lại hai lần tàu điện ngầm, đi qua mấy con phố, đến một sân nhà kiểu Nhật.

Lúc trong xe điện ngầm, cô đã gọi điện thoại cho Sâm Xuyên Quang, nhưng vang lên hồi lâu cũng không ai nghe. Vừa đến cửa nhà anh, cô xếp dù lại, nhấn chuông cửa vài lần, mới có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đi ra ngoài nhìn xem. Cũng không lâu sau, Dụ Thái vội vàng chạy ra, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Thi Thi, sao cô lại đến đây?”

“Đúng, sếp có ở đây không?”

“Ở, ở, ở trong phòng anh ấy. Cô chờ một chút, tôi đi vào nói với anh ấy một tiếng...”

“Anh ấy đang bận à?”

“Không, cũng không phải là rất bận.” Dụ Thái gãi gãi đầu, khom lưng cúi chào dẫn cô vào trong, thái độ khá khác thường, “Cô ở đại sảnh chờ một chút, tôi đi tìm anh ấy.”

“Đã vậy thì tôi đi với anh tìm anh ấy cũng được.”

Cô không quan tâm đến Dụ Thái từ chối, sải bước đi về phía phòng của Sâm Xuyên Quang với anh ta. Cô biết như vậy là rất bất lịch sự, nhất là đối với một người chú trọng lễ tiết như Sâm Xuyên Quang. Nhưng mà hôm nay thật sự là ngoại lệ. Không biết tại sao, cô không muốn chờ đợi lâu lắc như những lần trước nữa. Cô rất vội vã muốn gặp anh. Hơn nữa cách phòng anh càng gần, tâm trạng khẩn cấp này càng rõ ràng. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện cộng lại đã sắp biến thành một núi đá khổng lồ đè cô đến ngạt thở. Hóa ra cô cũng không phải là người chết vô cảm, chỉ là rất nhiều đau khổ cộng vào nhau khiến cho cô cảm giác như chết lặng thôi. Cô chỉ muốn gặp mặt tâm sự với anh, dù là anh không an ủi cô, chỉ cười nghe cô nói cũng tốt. Cô muốn xin lỗi anh, được anh tha thứ, như vậy cô mới không cảm giác mình bị bao vây bốn phía, sẽ không té ngã ngay tức khắc.

Ôm loại tín nhiệm này, cô kéo của phòng Sâm Xuyên Quang ra.

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô kinh hãi -- Sâm Xuyên Quang mặc kimono màu đen, dựa trên giường tatami. Một cô gái xinh đẹp mặc kimono ngồi trước mặt anh, đưa lưng về phía anh, đầu ngửa ra sau tựa vào bên cổ anh. Cổ áo đã rơi xuống một bên tay, lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn mềm mại. Trước mặt bọn họ đặt một cái bàn gỗ nhỏ, phía trên đặt một giấy viết được một nửa chữ. Trong tay anh cầm hai cây bút lông, một cây chấm mực, một cây chấm nước anh đào. Cây bút chấm nước anh đào đang vẽ lên bộ ngực cô ta. Anh cười đến nho nhã nhưng lại có vài phần xấu xa. Đôi môi đỏ của cô ta hé mở, trong miệng rên rỉ đứt quãng, hai gò má đỏ bừng, cũng không biết là vì anh hay là vì bút của anh.

“Đi ra ngoài.” Nghe thấy tiếng mở cửa, ngay cả đầu anh cũng không ngẩng lên, chỉ nói thản nhiên bằng tiếng Nhật, “Không phải tôi đã nói không được quấy rầy rồi sao.”

Anh và cô nàng kia lại vuốt ve nhau xem như không có ai trong chốc lát. Nhưng không nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó anh hờ hững ngẩng đầu lên: “Không nghe thấy tôi nói....” Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Thi, anh cũng ngây dại: “Tiểu Thi.”

“Em không biết anh đang bận, quấy rầy rồi.” Bùi Thi cúi mình vái chào, quay người bỏ đi.

Con đường đá sỏi ở sân trước đã bị cây trúc hoa cao lớn che chắn. Mưa bụi giống như là mực nước nặn ra từ đám mây, khiến cho thực vật thơm ngát nên thơ. Trúc hoa lung lay giống như cô gái được người yêu cưng chiều khoe khoang hạnh phúc của mình. Nhưng xuyên thấu qua cảnh vật mỹ lệ này, Bùi Thi ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy bầu trời màu xám tro cao xa. Cảm giác cô độc khổng lồ bị nhân đến vô hạn, thậm chí nuốt hết tất cả những tâm tình mặt trái khác của cô. Nào là bi thương, mất mát, tuyệt vọng, muộn phiền, đau khổ. Trong cơ thể cô chỉ có sự cô độc trống vắng.

Nghe thấy tiếng bước chân nhích đến gần, cô vốn muốn tỉnh táo nói cho anh biết “Chờ anh bận xong rồi em lại đến tìm anh”. Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Sâm Xuyên Quang, trong đáy lòng bỗng có một âm thanh nói cho cô biết: Có lẽ vẫn có người để ý đến mình. Loại ý nghĩ manh động không có lý trí này lại khiến hốc mắt cô bỗng nóng lên: “Chờ khi anh bận xong rồi em lại đến tìm anh.”

“Tiểu Thi...” Đối mặt với thái độ này của cô, anh lại không dám đi về phía trước thêm một bước, “Cô gái kia không phải....”

“Không sao. Em biết anh cũng thất vọng với em.” Tiếng cô khàn khàn, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cơn mưa hôm nay giống với trước kia, “Cho nên, bây giờ mỗi một việc anh làm, dù có ghê tởm cũng không cần giải thích với em.”

Qua một hồi lâu, anh mới nói thật khẽ: “.... Ghê tởm ư?”

Bùi Thi ra sức lắc đầu. Cô nói bậy bạ gì đây. Làm sao lại thay vào chuyện của Hạ Thừa Tư chứ. Cô chán nản nói: “Thật xin lỗi, em dùng từ sai rồi, không phải là ghê tởm. Ý của em là.... thân mật.”

“Anh biết rồi.” Anh khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt ảm đạm xuống: “Không việc gì, anh sẽ không để ý. Có điều là chuyện này vẫn cần phải giải thích với em một chút. Mới vừa rồi cô gái kia là một geisha. Như em chứng kiến, chuyện của anh và cô ta làm không có hay để giải thích.”

“Em biết, sếp cũng là đàn ông, việc này rất bình thường.”

“Anh sẽ không vì Hạ Thừa Tư mà thất vọng với em. Bởi vì ít ra là em một lòng một dạ. Khi em ôm Hạ Thừa Tư, trong lòng sẽ không nghĩ đến người thứ hai đúng không?” Anh dừng lại một chút, trong mắt có một chút tự giễu, “Nhưng khi anh ôm cô gái geisha kia, vẫn nghĩ, nếu cô ta là Tiểu Thi thì tốt biết bao.”

Bùi Thi chợt trợn to hai mắt. Lông mi dính đầy nước mưa khiến ánh mắt trở nên lạnh lẽo mơ hồ. Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Bây giờ em đã hiểu ý anh chưa. Anh vẫn ôm ý nghĩ này với em, cũng không phải là cao thượng như em nghĩ.”

Cô nhìn anh không chớp mắt.

“Anh không chỉ không cao thượng, cũng không rộng lượng.” Anh nói nhạt nhẽo, còn rất bình thản, giống như là đang nói chuyện của người khác, “Anh không cách nào chấp nhận em và người đàn ông khác ở bên nhau. Cho nên sau này chúng ta vẫn nên đừng gặp mặt nhau nữa.”

Lúc này cô mới thoát khỏi sự kinh ngạc. Cô băng qua rừng trúc hoa ướt đẫm, đi đến trước mặt anh, đưa tay nắm lấy tay anh. Ngón tay anh lạnh lẽo, sắc mặt cũng trở nên trắng hơn một chút. Sau đó, anh thoáng sửng sốt, cứng nhắc hất tay cô ra: “Xin đừng chạm vào anh.” Nhưng khi tay anh vừa rút khỏi tay cô, anh đã nhìn thấy đôi mắt cô nhìn về mình. Đôi mắt kia đen thăm thẳm và sáng rực rỡ, giống như là dòng nước suối sâu không thấy đáy dưới ánh trăng. Anh luôn luôn không thích thất thố, cũng không thích miễn cưỡng người khác. Hoàn cảnh anh lớn lên đã dạy anh biết phải lấy hay bỏ. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt này, anh bỗng như bị đánh tan tác. Anh cầm mu bàn tay cô lên, cúi đầu hôn một cái thật sâu, nhíu mày nói: “Tiểu Thi ở bên anh được không?”

Tiếng mưa đều đều và đơn điệu, lánh lót rơi trên lá trúc, im ắng biến mất trong kimono của anh. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đôi mắt cô ngấn nước long lanh mà anh chưa từng thấy bao giờ. Đây gần như là lời yêu thương động lòng người nhất thế giới. Cô nói khe khẽ: “Được.”

Đây là đáp án mà làm thế nào anh cũng không dự liệu được. Cô cũng không nghĩ mình sẽ trả lời dứt khoát như thế.

“Sau này đừng quá nghiêm túc tin vào lời nói của đàn ông.” Người đàn ông kia đã nói cho cô biết như vậy. Nhưng cô khăng khăng không tin. Cô sẽ dùng thời gian để cố gắng chứng minh, Sâm Xuyên Quang không giống anh. Kết cuộc của cô với Sâm Xuyên Quang có thể mỹ mãn hơn là với anh rất nhiều.

Qua vài ngày sau, Bùi Thi nhận được một lá mail xa lạ, đề tên là Hạ Thừa Dật. Cô mở ra xem, quả nhiên là một thiệp mời party do cậu ta tổ chức. Từ sau khi cô biết Hạ Thừa Dật, gần như là cách một khoảng thời gian cậu ta lại gửi một thiệp mời thế này, hơn nữa quy mô tổ chức cũng không nhỏ. Chỉ có điều cô chưa từng trả lời. Lần này địa điểm tổ chức party là một hòn đảo nhỏ ở Thái, trang phục và áo tắm là dressing code(12). Cô nhìn tấm hình bờ biển nhiệt đới trên thiệp mời, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng đầy mây đen ngoài cửa sổ, cô trả lời thư hỏi người nhà cậu ta có đi hay không. Hạ Thừa Dật nhanh chóng trả lời lại: “Anh cả và mẹ tôi sẽ đi, anh hai và chị đều bận. Sao vậy, anh hai tôi không đi chị cũng không đi à?” Cô viết: “Không, chỉ hỏi cho biết thôi.”

(12) Dressing Code: Trang phục phù hợp

Lúc này Hạ Thừa Dật đang trả lời mail thì cánh cửa bị đẩy ra một cái khiến cậu sợ hoảng hồn. Hạ Thừa Tư dựng thẳng cổ áo sơ mi, đang gài măng sét trên ống tay áo trắng muốt: “Thừa Dật, lấy giúp anh dây nịt phía sau em đi.” Hạ Thừa Dật ồ một tiếng, đưa dây nịt qua tay anh: “Em đang gửi mail cho Bùi Thi.”

Hạ Thừa Tư cảnh giác ngẩng đầu: “Em nói gì với cô ấy?”

“Mời cô ấy tham gia party ở nước ngoài của em.”

“Kêu cô ấy đi làm gì?”

Hạ Thừa Dật bất mãn thoáng liếc nhìn anh: “Anh không dự định đi thì hỏi nhiều như vậy làm gì? Cô ấy là của mình anh à?”

“Đừng kêu cô ấy đi.”

“Không kêu cô ấy đi thì không đủ số, lẽ nào anh đến cho đủ số sao?”

“Được.”

“Ồ, trả lời dứt khoát vậy sao? Lẽ nào anh và Bùi Thi cất giấu bí mật gì không cho ai biết hả?”

“Nói bậy bạ gì đó, anh đi với em, em đừng kêu cô ấy đến.”

“Được.”

Hạ Thừa Tư vội đi công tác, cũng không để ý vẻ mặt tò mò và nụ cười gian xảo của Hạ Thừa Dật, anh vội vã xuống lầu.

Cuối tháng, Bùi Thi nhận được thiệp mời của Hạ Thừa Dật, lên đường đi Thái. Cô mua vé ở bến tàu Bangkok, theo du khách các nước khác lên thuyền. Khi mang hành lý lên thang lầu, cô có thể ngửi thấy được mùi rỉ sét ẩm ướt. Mà khi người chân chính đứng trên boong tàu, phạm vi nhìn rộng rãi thoáng đãng, khiến trong thoáng chốc cô đã quên mất rất nhiều chuyện. Giống như là chuyện cô vẫn luôn nhớ -- Hơn mười năm trước, một tuần trước khi cha cô tự sát, từng có một đêm say khướt về nhà.

Tối hôm đó, ông về đến nhà nhận được một cuộc điện thoại, nói với giọng cầu khẩn: “Hiện tại tôi đã không còn đồng nào rồi, cô còn muốn ép tôi đến mức độ nào nữa? Làm người không thể tuyệt tình như vậy, tiếp tục như vậy tôi sẽ chết mất.” Có vẻ như đối phương chỉ nói ngắn gọn súc tích một câu. Lúc đó cha cô ngồi dưới ánh đèn leo loét, lấy tay chống lên trán, bóng lưng có vẻ vô cùng gầy yếu. Ông lấy ngón tay gẩy lên dây cây đàn violin màu trắng của con gái, dần dần tiếng dây đàn lảnh lót đã bị tiếng khóc của ông thay thế: “Tôi còn hai đứa con, nếu như không có tôi, chúng phải làm sao đây...”

Khi đó, cô chỉ ý thức được sự thật là cha mình phá sản, cũng không ý thức được một người đàn ông nói ra lời như vậy là nghiêm trọng cỡ nào. Sau khi cha chết không bao lâu, rốt cuộc cô mới suy nghĩ cẩn thận, là người trong điện thoại đã bức tử ông. Nhưng mà lúc đó cô còn quá nhỏ tuổi, hoàn toàn không nghĩ đến đi thăm dò ghi chép cuộc trò chuyện đó. Cô chỉ ngoan ngoãn đón nhận di chúc cha mình để lại, đi đến nhà họ Kha. Từ đó về sau, cô vẫn muốn điều tra xem người này là ai, nhưng năng lực có hạn, cũng không cách nào tra ra. Cho đến khi chuyện đã qua nhiều năm, cô và Kha Trạch nảy sinh tình cảm, người kia mới chính thức xuất hiện trước mặt cô, nói với cô bằng giọng điệu lạnh lùng tàn khốc: “Rời xa con trai tôi, cô và nó không thể ở bên nhau.” Khi đó cô vừa mới bị gãy tay, lại vẫn quật cường mạnh mẽ như cũ: “Tôi và anh ấy không có quan hệ huyết thống, bà cũng không có tư cách yêu cầu tôi rời xa anh ấy.” Người đó chỉ cười khẩy một tiếng: “Nếu như nói cha cô tự sát là do tôi ép, vậy cô cũng muốn ở bên nhau với con trai tôi sao?”

Đây là tia nắng ban mai đầu hè, nhiệt độ của nước Thái đã rất nóng. Nhưng quái vật sắt cứng như đá dưới chân chậm rãi chuyển động, mùi dầu diesel nồng nặc bị gió biển thổi tan, cô vẫn cảm nhận được cả người sảng khoái. Mở điện thoại ra xem tin nhắn, có một tin nhắn do Sâm Xuyên Quang vừa mới gửi đến: “Lên đường bình an, đến đảo rồi thì nói cho anh biết một tiếng.”

Trong khoảng thời gian này, cô và Sâm Xuyên Quang vẫn duy trì quan hệ người yêu, thân mật hơn trước đây rất nhiều. Bọn họ trò chuyện nghiêm túc rất nhiều vấn đề, trong đó có một chuyện, chính là “Âm nhạc không tình cảm” mà cô vẫn không muốn đối mặt. Bọn họ đều biết, lúc nhạc sĩ biểu diễn thật ra nội tâm vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng thong dong như vậy cũng là đã được luyện qua ngàn vạn lần kích động và tâm trạng biến hóa để đổi lấy. Mà ngoại trừ lúc tay cô lành lại kéo bài ánh sáng long lanh chớp tắt chớp tắt, sau đó cũng không thấy cô quên mình dồn hết tình cảm vào trong âm nhạc như vậy nữa. Trong tiềm thức cô biết rằng có lẽ mình thiếu hụt cái gì, cho nên luôn dùng kỹ xảo biểu diễn cao siêu che giấu sự thật này. Sâm Xuyên Quang hỏi cô tại sao phải như vậy. Cô nói cô không biết, có lẽ cô cũng không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm. Sau đề tài này, cô mất ngủ cả đêm, áp lực còn lớn hơn quá khứ, mỗi ngày sau khi rời giường sắc mặt đều rất tệ. Sâm Xuyên Quang nhìn ra nỗi đau khổ của cô, rốt cuộc có một ngày anh bình tĩnh nói: “Nếu như đàn violin khiến em đau khổ như thế, chi bằng đừng tiếp tục nữa.”

Nghe thấy những lời này, cô hoàn toàn giật mình. Sau đó anh lại nói chậm rãi: “Tiểu Thi, em có từng nghĩ đến muốn làm một cô gái bình thường không? Tìm một công việc có thể nuôi sống mình, quen biết một vài người bạn quan tâm mình, lại được bạn trai yêu thương cưng chiều, sống cuộc đời bình thản. So ra hạnh phúc hơn em một mình xông pha nhiều đúng không?”

Lời này chợt khiến cô đau lòng, nhưng lại hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trong thoáng chốc, một mùa hè lại sắp đến. Thời gian trôi qua rất nhanh. Qua nhiều năm sau, những hi sinh, buông xuôi và dâng hiến của cô vì đàn violin đã vượt xa khỏi mức độ người thường có thể thừa nhận. Nhưng dường như cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ nếu Bùi Thi làm một cô gái bình thường thì đến cùng là muốn làm gì? Cô trả lời tin nhắn cho Sâm Xuyên Quang, nói cho anh biết mình đã lên thuyền, đối phương nhanh chóng gửi lại một biểu tượng gương mặt mỉm cười cho cô. Sau đó, trong cảm giác thỏa mãn và tràn đầy hạnh phúc, cô bỗng nhiên bắt được một tấm kim loại sắc bén rơi trên không.

Giờ khắc này, hai chân cô như rơi vào một cái hố động cơ diesel to lớn, đầu tóc và góc váy lại như quốc kỳ nước Thái trên mũi thuyền, như một đám dây bị gió thổi bay tán loạn. Nơi phương xa bị bầu trời xanh trong và dãy núi xanh thẳm bao phủ, cô phát hiện càng là nơi mông lung xa xôi, lại càng có sức hấp dẫn khiến người ta muốn tìm tòi đến tận cùng. Gió biển ẩm ướt, biển rộng bao la khôn cùng, bất kỳ ký ức đau buồn nào cũng được tạm thời ném ra sau ót. Thế giới rộng lớn vô biên như thế, trước mặt đại dương xanh lam này, con thuyền lớn cũng trở nên nhỏ bé vô cùng chứ đừng nói chi là cô đang đứng trên thuyền. Trên không trung có hải âu bay qua, chúng nó vỗ cánh, lười biếng bay trên bầu trời vịnh Thái Lan.

Cô ngẩng đầu nhìn quỹ đạo bay của chúng. Trong tầm mắt nhìn thấy chúng và đại dương đối lập rõ rệt.

Trong cuộc đời chúng ta tốn rất nhiều thời gian để truy tìm ý nghĩa của sinh mệnh.

Giống như là Jonathan trong “Hải Âu Jonathan”, chàng biết mình không giống với những chú hải âu khác. Nếu thượng đế cho chàng một đôi cánh có thể bay lượn trên không trung thì cả đời chàng không thể chỉ theo đuổi thỏa mãn với ăn uống no đủ.

Trưởng lão nói với chàng “Thiên Đường không phải là nơi chốn, mà cũng không phải thời gian. Thiên Đường là trạng thái khi ta đạt được toàn thiện.” Vì vậy chàng muốn theo đuổi tốc độ cực hạn giống như chim ưng, đạt đến trạng thái toàn thiện kia.

Cũng giống như chúng ta đang tìm trạng thái của mình.

Là sinh tồn bấp bênh nhưng vui vẻ, hay là cuộc sống thanh tĩnh nhưng đau đớn?

Là muốn hưởng thụ hạnh phúc giậm chân tại chỗ, hay là thiêu đốt sinh mệnh, xuyên phá trời cao bằng sự sắc bén và mũi nhọn để bay về phía cao hơn xa hơn?

Có người dù đến cuối cùng sinh mệnh cũng không nghĩ ra, hoặc là không dám suy tư đến vấn đề này.

Có người còn chưa học được nói chuyện, bước đi cũng đã biết được đáp án.

- Hết quyển hai -

Ko Samui, ngày 28 tháng 11 năm 2013