Hạ Mạch 86 Độ

Chương 23: Đường ai nấy đi



Thực ra Tô Mạch đã đến, có điều anh đến muộn một chút. Tới lúc anh gọi điện cho Tô Tịch thì mới biết Văn Hạ đã bỏ đi rồi. Anh ngồi ở hành lang bệnh viện, cô đơn nhìn cánh cửa vẫn mở đó. Anh bỗng cảm thấy liệu mình có quá cố chấp không? Tại sao đàn ông không thể cúi đầu? Tại sao anh không thể đến giải thích cho cô hiểu?

Anh biết cô đang giận, tại sao anh còn nổi nóng với cô chứ? Nhưng anh thật sự rất mệt mỏi. Cơ thể mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi. Họ đều không còn là trẻ con, sống bên nhau lâu như vậy mà chẳng lẽ không có một chút lòng tin nào với nhau sao? Sao anh không đau lòng chứ? Sao anh không giận chứ? Anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Chẳng qua anh cũng chỉ lớn hơn Văn Hạ chưa đến một tuổi. Sức chịu đựng của anh cũng có hạn.

Mặc dù nói như vậy có thể là rất vô trách nhiệm nhưng từ ngày anh và Văn Hạ bắt đầu sống với nhau, anh biết mình phải đóng vai trò là người cha, người anh. Sự dựa dẫm của Văn Hạ vào anh là động lực giúp anh trưởng thành. Anh cảm thấy, chỉ có như vậy, quan hệ của họ mới bên vững nhất. Thế nên anh đã nuôi dưỡng tính cách của Văn Hạ kiêu ngạo ngang ngược như ngày hôm nay. Anh chiều lòng cô chỉ cần cô vui, anh yêu thương cô chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc nhưng hôm nay ngoảnh đầu lại nhìn, anh làm như vậy có phải là quá ích kỷ không? Vì muốn giữ cô mãi ở bên mình mà anh đã biến cô trở thành Văn Hạ như vậy.

Anh còn nhớ, khi họ mới quen nhau, Văn Hạ nói rất nhiều về lý tưởng của mình. Cô muốn trở thành một giám đốc ưu tú, một người phụ nữ thành đạt, chứ không muốn mãi mãi đứng sau lưng đàn ông, cô muốn tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên Văn Hạ này.

Lúc đó anh cảm thấy, nếu cô thật sự trở thành người như cô nói thì anh sẽ không có cảm giác an toàn vì người bạn gái trước đây của anh là như vậy. Cô ấy đã đem đến cho anh rất nhiều buồn phiền. Nếu Văn Hạ đáng yêu cũng trở thành như thế thì thật sự là anh sẽ không chịu nổi mất.

Thế nên anh đã làm thay đổi rất nhiều cách nghĩ ban đầu của cô.

Anh nói:

- Văn Hạ, người con gái lười biếng và tham lam mới là người con gái đích thực.

Anh nói:

- Văn Hạ, lúc nào em cũng đẹp nhất. Em phải tự tin, làm cho mình béo trắng.

Anh nói:

- Văn Hạ, con gái phải tùy tùng, ương bướng vì anh yêu người như thế.

Anh nói:

- Văn Hạ, nếu em rời xa anh thì chúng ta sẽ chết mất.

Anh nói:

- Văn Hạ, cả đời này chỉ có anh yêu em nhất thôi.

Vậy là anh đã dần làm Văn Hạ thay đổi suy nghĩ. Cô nàng Văn Hạ tự lập không còn nữa. Cô nàng Văn Hạ bây giờ rất tùy hứng, thích làm nũng và đa sầu đa cảm. Bây giờ Tô Mạch nghĩ lại, có thể anh đã sai. Mặc dù anh thích Văn Hạ giống như chú mèo con ngày ngày cuộn tròn trong lòng anh nhưng anh không nên làm thay đổi cách nghĩ của cô. Trấn áp lý tưởng của cô. Bây giờ cô cả ngày ngồi thẫn thờ trong tiệm cà phê đó cũng sẽ thấy rất thất vọng cà chán chường nhưng cô rất ít khi nhắc đến điều đó với anh. Anh biết, cô là người hiểu chuyện, cô cố gắng không dựa dẫm vào anh, giảm bớt gánh nặng cho anh nhưng anh cảm thấy như vậy họ ngày càng xa nhau, ngày càng mất cảm giác an toàn, anh càng giữ chặt thì cô càng chạy xa.

Ngồi một lát. Tô Mạch vừa định đứng dậy thì bỗng anh thấy chóng mặt. Anh giơ tay vịn vào tường thì lúc đó có một cánh tay dìu lấy vai anh. Anh ngẩng đầu nhìn, một khuôn mặt quen thuộc.

Văn Hạ đã bỏ đi. Cô nàng Tô Tịch cũng coi như có chút lương tâm nên đã đi theo cô. Nếu không thì đến cả tiền vé xe cô cũng không có. Trên đường đi, cô không chịu nói lấy một câu. Tô Tịch vừa lén nhìn sắc mặt cô vừa thăm dò nhắc đến Tô Mạch. Cô ấy nói anh đến bệnh viện, nói anh đến muộn, nói anh cũng buồn, nói cả đêm qua anh không ngủ, nói phòng anh ngập trong khói thuốc lá.

Văn Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ vẻ như không nghe thấy gì. Thực ra sao cô có thể không nghe thấy chứ? Bao nhiêu năm nay, chỉ cần nhắc đến hai chữ "Tô Mạch" là tai cô đã tự động dựng lên giống như một phản xạ có điều kiện vậy. Sao anh có thể cả đêm không ngủ? Sao anh có thể hút thuốc cả đêm? Sức khỏe của anh vốn không tốt mà. Đừng giày vò bản thân như vậy chứ! Người đàn ông này luôn biết cách giày vò cô.

Bỏ đi. Chẳng liên quan gì đến cô. Trước đây bao nhiêu lần cãi nhau, tranh chấp đều không nhắc đến chia tay. Dù có như thế nào cô cũng không dùng hai chữ đó để uy hiếp anh. Bởi vì cô biết, lời đã nói ra thì không thể rút lại được. Cô có lòng tự trọng, lòng kiên trì của mình. Bao lâu nay, cô đã thay đổi thế nào? Tại sao cô lại luôn thay đổi như vậy? Tô Mạch vẫn như thế, luôn luôn thuận theo cô. Cô giống như đồ vật thuộc về anh, không có sở thích riêng, không có quyền tự chủ. Trước đây, cô chìm trong hạnh phúc đó nhưng bây giờ thì sao? Cô thật sự rất buồn!

Vì cô ghen nên họ mới chia tay.

Không đâu. Cô biết Tô Mạch là người đàn ông kiên định, không phải sợ dù đối tượng là Khâu Tư xinh đẹp kia. Cô buồn vì anh đã nói dối. Dù là tại sao thì anh cũng đã nói dối. Anh đã từng hứa, anh tuyệt đối không nói dối cô. Lời thề có thể phá bỏ dễ dàng như vậy sao? Thế nên cô mới thật sự đau lòng.

Cô đã từng không tin tưởng vào tình yêu, cảm giác đó là chỉ là chuyện tán gẫu, làm gì có chuyện như thế, làm gì có chuyện một người sống vì một người khác. Nhưng từ sau khi gặp Tô Mạch, cô cảm thấy cô sinh ra vì anh, anh là lý do để cô tồn tại. Ý nghĩ này đã đưa Tô Mạch trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô. Cô tự hào nói với tất cả mọi người rằng, nhìn xem, đây là tình yêu đấy.

Tình yêu càng sâu đậm thì khi tan vỡ sẽ tổn thương càng lớn. Cô khó chịu, cô cố chấp, cô không tự mình vượt qua nổi cạm bẫy đó. Tô Mạch vứt bỏ cô ở đầu phố. Cô bị ốm cũng không đến thăm. Cô khỏi bệnh cũng không đến đón. Mọi thứ trong quá khứ đều hết rồi. Hôm nay, cô mới biết, cô không phải là nàng công chúa trong truyện cổ tích, Tô Mạch cũng không phải là hoàng tử, họ chỉ là những người bình thường, giống như những người bình thường đi trên phố. Tình yêu của họ rất bình thường, sẽ cãi nhau, sẽ tranh chấp và sẽ. . . chia tay.

Xuống máy bay, Văn Hạ muốn về nhà ngủ một giấc, bộ dạng cô vẫn như kẻ mất hồn nhưng không hiểu tại sao trong mắt cô lại xuất hiện sự kiên định khiến Tô Tịch phát sợ. Cô ấy vốn vẫn định tiếp tục đi theo nhưng Văn Hạ sống chết không chịu nên Tô Tịch đành phải quay về nhà. Cô ấy biết chuyện này không dễ dàng giải quyết vì hai con trâu húc nhau ắt sẽ có con bị thương.

Tô Mạch không ngờ mình lại gặp Mạc Đông ở đó. Đương nhiên Mạc Đông không nói với anh là Tô Tịch bảo anh ta quay lại xem anh thế nào. Tô Tịch đã sớm kể chuyện của Văn Hạ và Tô Mạch cho Mạc Đông nghe. Cô ấy vốn không có sức để kháng trước sự hấp dẫn của trai đẹp, huống hồ đó lại là anh chàng đẹp trai mà cô đã thầm yêu từ nhỏ.

- Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Cậu sống thế nào? - Mạc Đông lên tiếng trước. Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn có khí chất làm anh, luôn làm người khác thấy tin tưởng.

Tô Mạch liếc nhìn anh ta, nhấp một hớp cà phê, bình thản nói:

- Cũng tạm ổn. Chỉ thế thôi. Còn cậu?

Nếu là hôm khác thì nhất định Tô Mạch sẽ nhiệt tình ôn lại chuyện cũ, nói về viễn cảnh tương lai với Mạc Đông nhưng hôm nay anh thật sự không có tâm trạng, không còn đủ sức lực. Văn Hạ biến mất như thế một phần cuộc sống của anh bị mất đi, trái tim cũng bay xa.

- Tớ đã gặp bạn gái cậu rồi. Xinh thật đấy! Khi nào thì cậu mời tớ uống rượu mừng vậy? - Mạc Đông cố gắng thay đổi không khí. Anh ta mỉm cười nhìn người bạn thân.

- Sai rồi. Đó là vợ chưa cưới của tớ. Rượu mừng thì lúc này không thể uống chứ? - Tô Mạch vẫn theo phản xạ nói Văn Hạ là vợ chưa cưới của anh. Vốn dĩ là như vậy nhưng liệu Văn Hạ có còn quay về bên anh không? Anh thật sự có thể sửa được tính cố chấp của mình không? Anh không dám chắc chắn điều gì.

- Ồ ồ! Được rồi. Vài hôm nữa tớ sẽ đến chỗ cậu. Tớ mời cậu.

- Ừ. Không thành vấn đề. Phải rồi. Khâu Tư về rồi đấy. Cậu đã biết chưa? - Tô Mạch vừa khuấy tách cà phê vừa buồn bã nói.

Lần này đến lượt Mạc Đông không nói gì, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mãi sau, hình như Tô Mạch nghe thấy tiếng anh ta nói, tất cả đều đã quay trở lại.

Văn Hạ về đến nhà, việc đầu tiên là cô thu dọn đồ đạc. Cô quyết định, lần này cô sẽ bỏ nhà đi "thật sự", rất chính thức thế nên cô lấy va li của mình ra xếp đồ đạc. Đánh vật cả buổi chiều, cô mới phát hiện ra là mình có quá nhiều đồ đạc, không hề chứa hết trong một chiếc va li. Sau đó, lại có một vấn đề, đó là bỏ nhà đi thì cô sẽ ở đâu?

Suy nghĩ cả buổi mà chẳng nghĩ ra nơi nào. Cô ngồi trên chiếc vali da rồi thở dài não nề. Đúng lúc đó, điện thoại di động đổ chuông. Cô liến mắt nhìn xem liệu có phải là Tô Mạch không? Nếu đúng thì cô nên nói gì? Báo cho anh biết là cô bỏ nhà đi ư? Hỏi anh tại sao không đến đón cô ư?

Sai rồi. Cô không muốn sống như vậy nữa. Cô muốn quay trở lại là một Văn Hạ vui vẻ phóng khoáng, một Văn Hạ không sợ trời, chẳng sợ đất. Tô Mạch có là gì chứ? Đánh bại anh là được rồi. Muốn khuất phục cô như vậy là điều tuyệt đối không thể.

Thế nên cô lấy hết dũng khí cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn với dáng vẻ gà trống chuẩn bị chiến đấu nhưng không phải là Tô Mạch gọi mà là số của Mộc Du.

- A lô! Tôi đây.

- Chị Văn Hạ, chị đang ở đâu? Chị mau đến đây đi. Chị em bị ốm. Em không biết nên tìm ai. Chị mau đến đi. Trong điện thoại, giọng Mộc Du không lạnh lùng như thường ngày mà rất lo lắng khiến Văn Hạ đứng bật dậy.

- Có chuyện gì vậy? Em cứ bình tĩnh nói. Hai người đang ở đâu? - Văn Hạ lo lắng thét lên. Chị Cẩm Sắt xảy ra chuyện, đương nhiên là cô phải lo lắng rồi. Đó là người chị tốt như thế cơ mà.

- Ở nhà. Chị em nôn ra máu. Chị mau đến đi. Chị ấy không cho em báo cho anh rể. Em phải làm sao đây?

Văn Hạ nghe đến đây thì hít một hơi thật sâu. Cô phải trấn tĩnh bản thân trước đã. Cô nhẹ nhàng an ủi Mộc Du:

- Bây giờ em gọi xe cấp cứu đi. Chị sẽ đến ngay. Đừng lo. Mau gọi điện đi. Nhanh lên.

Văn Hạ cũng lo lắng không yên mà còn bảo người ta đừng lo, lại còn nói nhanh lên. Gác điện thoại, mặc áo khoác, cô vội vã chạy ra ngoài. Cô lại xỏ đôi dép lê bỏ nhà đi lần trước. Vừa chạy xuống lầu thì nghe có người gọi cô phía sau. Cô ngoái đầu lại thì thấy Minh Ưu lái xe đến.

- Nhanh lên, nhanh lên. Có người gặp nguy hiểm. Văn Hạ nhảy lên xe, hét lên cới Minh Ưu.

Minh Ưu nhìn bộ dạng căng thẳng của cô thì cũng thấy căng thẳng theo. Cậu hỏi:

- Chúng ta đi đâu?

Lúc này Văn Hạ mới nhớ ra là mình đã quên mất tên khu phố đó. May mà đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo. Cô nói với Minh Ưu:

- Không biết. Cậu cứ đi thẳng về phía trước.