Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào

Chương 18



Đêm nay Văn Nhân Minh Húc ngủ ở nhà không được ngon, y lăn qua lộn lại chỉ muốn trời mau sáng để chạy đến nhà Hạ Dương, còn chuyện con mèo tên là Ái phi kia, không nằm trong phạm vi y cần quan tâm.

Bảy giờ sáng, y đúng giờ đến trước cửa nhà Hạ Dương, nhấn chuông cửa.

Bảo mẫu theo giờ của nhà Hạ Dương ra mở cửa, nhận ra y chính là người đàn ông đã từng tới mấy tháng trước, lễ độ chào y, rót cho y một tách cà phê xong liền quay về phòng bếp, hôm qua Hạ thiếu gia đã để lại giấy nhớ, nói hôm nay muốn ăn mì hầm cá, bà còn đang nhào bột dở.

“Vị tiên sinh này, thiếu gia còn chưa dậy, ngài chờ một lát, để tôi đi gọi cậu ấy.”

Văn Nhân Minh Húc phất tay, “Bác đang bận phải không, tự tôi đi gọi anh ấy cũng được.”

Văn Nhân Minh Húc đứng dậy lên tầng hai, đi thẳng đến phòng Hạ Dương, chỉ có căn phòng đó là đóng cửa, các phòng khác có lẽ là người giúp việc mở ra để thông gió, cho nên y có thể đoán ra đâu là phòng của hắn.

Y khẽ gõ cửa hai cái, vặn tay nắm cửa, đẩy cửa vào.

Trong phòng mờ tối, chỉ có một tia sáng nhàn nhạt để có thể nhìn thấy nơi phồng lên trên giường.

Y khẽ khàng tiến lại gần, nghiêng người ngồi xuống giường, giờ y vô cùng muốn cười to hai tiếng, người này ngủ sao lại thích trùm chăn che kín đầu thế này, không sợ chết ngạt sao? Y nghĩ vậy, thân thể phản ứng nhanh hơn não, nâng tay kéo chăn trên đầu Hạ Dương xuống, sau đó… sửng sốt.

Một cái mặt mèo xù lông béo ị lộ ra, đôi mắt mèo tròn xoe nhìn chằm chằm Văn Nhân Minh Húc.

Nếu không phải y có định lực tốt, nhất định đã bị doạ hét ầm lên rồi.

Dây thần kinh run lên một cái, Văn Nhân Minh Húc vươn tay, đặt lên đầu mèo, khẽ hỏi, “Ái phi?”

Mèo béo vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm chóp mũi, nhỏ giọng kêu, “Meo ”

Văn Nhân Minh Húc khẽ nhíu mày, y nhớ rõ tháng trước mình có thấy con mèo béo kia, tuy nó cũng lông vàng, nhưng người ta là mèo Garfield thuần chủng, còn mèo này…Rõ ràng chỉ là một con mèo ta chạy loạn bên ngoài thì phải?

Đang định cúi đầu nhìn gần để xác nhận, di động chợt kêu lên, y cuống quýt đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, đóng cửa phòng, rồi mới nghe điện, “Gì vậy?”

Văn Nhân Minh Kính ở đầu dây bên kia oán giận, “Anh, sao anh có thể nói Ái phi bị xe đâm chết chứ? Bảo vệ khu nói đêm qua nó tự đi về rồi, anh vậy mà lại nỡ gạt em!”

Không muốn nghe hắn tiếp tục nói nhảm, Văn Nhân Minh Húc dứt khoát cúp máy. Xem ra, đây là mèo của nhà khác, trùng hợp cũng tên là Ái phi…

Y quay về phòng, thấy mèo kia vẫn lười biếng nằm ì trên ổ chăn, liền xách nó để qua một bên. Không có mèo che, y lập tức thấy Hạ Dương nằm rúc trong chăn ấm, vui vẻ ngủ say sưa.

Văn Nhân Minh Húc lắc đầu bật cười, nhéo nhéo vành tai mềm mại của hắn, không khỏi lẩm bẩm, “Hẳn nào mèo bám anh, hai người ngủ rất giống nhau.”

Hạ Dương cau mày, than thở một câu nghe không rõ, xoay người, cọ cọ vào gối mềm.

“Dương Dương?” Văn Nhân Minh Húc tiến sát lại, cúi người ghé vào tai hắn nỉ non.

“Mẹ…Đừng ồn, con muốn ngủ nữa.” Hạ Dương càng rúc sâu vào chăn, mơ màng lẩm bẩm.

Mẹ? Văn Nhân Minh Húc bật cười, hôn chụt một cái lên má Hạ Dương.

Chậc, không tồi, da rất mịn màng.

Hạ Dương phất phất tay, mở đôi mắt phượng mông lung, đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn gần ngay sát doạ hắn nhảy dựng. Hắn mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

“Cậu là ai?!” Hạ Dương ôm chăn ngồi dậy, mèo béo thấy vậy liền bò qua cọ cọ hắn.

Hạ Dương dụi dụi mắt, ôm mèo vào lòng, một người một mèo ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc, coi hai cái mặt kia kìa, đúng là ăn rơ với nhau mà.

Văn Nhân Minh Húc ho nhẹ một tiếng che giấu ý cười, “Anh quên rồi à? Tôi đến đưa cát mèo.”

Hạ Dương trừng mắt, ờ một tiếng, “Tới đưa cát mèo thì vào phòng tôi làm gì?” Hắn thả mèo xuống, một người một mèo lại ăn ý cùng nghiêng đầu nhìn y.

Văn Nhân Minh Húc giờ mới nhớ ra, mình đã kiếm cớ đưa cát mèo để đến đây…

Không xong, sao giờ? Lấy cớ gì đây? Văn Nhân Minh Húc đảo mắt, cảm thấy đầu như nở to gấp đôi. Y đã tìm một lý do hợp lý để giải thích việc mình đến tay không, nhưng mà lời giải thích cho việc vào phòng hắn thì y còn chưa nghĩ.

Hạ Dương nheo mắt, cao thấp đánh giá Văn Nhân Minh Húc, nhíu mày.

“Tôi gặp cậu ở đâu rồi phải không?”

Văn Nhân Minh Húc gật đầu, “Ừ, anh đã gặp tôi không chỉ một lần.”

“Thế à? À, đúng rồi đúng rồi, cậu là đàn em ở cạnh Lý Đông đúng không, cậu tên gì?” Hạ Dương giật mình, nhớ ra người này là ai.

“Tôi là Hứa Minh, bạn học của Lý Đông.” Văn Nhân Minh Húc cũng không hiểu, tại sao mình lại bịa một cái tên giả nói cho Hạ Dương.

“Ừm, vậy cậu đem cát mèo đến là có thể đi rồi.” Hạ Dương xốc chăn, xuống giường xỏ dép.

Văn Nhân Minh Húc nhìn chằm chằm đôi chân trần trơn bóng, cặp mông vểnh được bao trong quần tam giác và thắt lưng thanh mảnh của hắn.

Y nuốt nước miếng, tự nhủ không thể nghĩ linh tinh, “Khụ, hôm nay tôi kiểm tra lại, mới phát hiện cát mèo quá hạn sử dụng rồi…”

Hạ Dương nghi hoặc nghiêng đầu, cát mèo… Có thể hết hạn sử dụng à?

Văn Nhân Minh Húc chỉ muốn trợn trắng mắt, sao y cũng trở nên ngu ngốc thế này!

“Lát nữa chúng ta cùng đi mua nhé?”

Hạ Dương đang định nói tự tôi đi mua cũng được thì người giúp việc chợt gõ cửa báo đã có thể ăn sáng. Lời từ chối của hắn liền không kịp nói ra.

Hạ Dương mặc bộ quần áo khủng long lần trước, cúi người ôm mèo đang cọ cọ chân mình, cọ cọ mũi với nó, nói, “Chúng ta xuống lầu ăn sáng nghen?”

Mèo béo ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi hồng nhạt, liếm mũi hắn, “Meo!”

Hạ Dương ôm mèo xuống lầu, Văn Nhân Minh Húc đi sau hắn, không khỏi bĩu môi, không thèm để ý tôi, chỉ biết quan tâm con mèo béo ú kia!

Hạ Dương ôm mèo ngồi xuống ghế, nói với Văn Nhân Minh Húc, “Cậu cũng ngồi xuống ăn đi, Hứa, Hứa gì ấy nhỉ?”

Văn Nhân Minh Húc bất đắc dĩ thở dài, “Hứa Minh.”

“Ừm, Hứa Minh, cậu bảo đây là mèo của em trai cậu, vậy vài ngày nữa cậu quay lại bế nó về.” Hạ Dương rất thích con mèo này, không kêu loạn xị cũng không cắn cào linh tinh, ngoan lắm.

“Nó không phải mèo của em trai tôi, em trai tôi mới gọi điện báo đã tìm được mèo rồi.” Văn Nhân Minh Húc ăn một thìa cháo, có chút mất tự nhiên nói.

Hạ Dương gật đầu, “Ồ, vậy thì mai tôi làm cho nó một bảng tên khác.” Hắn gắp mì để trong lòng bàn tay, vươn đến chỗ mèo, “Ăn không?”

Mèo béo ngửi ngửi, hất đầu, nó muốn ăn thịt!

“Không ăn?” Hạ Dương nhướn mày, nghĩ nghĩ, ngó về phía phòng bếp hô, “Dì Lưu, mang cá khô bữa trước dì muối ra đây đi.”

Văn Nhân Minh Húc không khỏi cười nói, “Anh thích mèo lắm à?”

Hạ Dương ăn mì, lẩm bẩm, “Ừ, chỉ cần nó thích tôi, tôi cũng sẽ thích nó.”

Văn Nhân Minh Húc rất muốn hỏi một câu, vậy nếu tôi thích anh, có phải anh cũng sẽ thích tôi không? Nhưng hiện tại y không thể hỏi được, nếu không, Hạ Dương nhất định sẽ hất tô cháo lên mặt y, còn khuyến mại thêm một câu ‘Đồ thần kinh!’.

Hai người cúi đầu dùng bữa, mèo béo ngồi xổm bên chân Hạ Dương ăn cơm trộn cá khô.

“Ngon không? Ai nha, hẳn nào mi béo thế, ăn được nhiều như vậy.” Hạ Dương đảo đảo trong bát mì, tìm được một miếng thịt, bèn đưa đến bên miệng mèo béo.

Văn Nhân Minh Húc nhíu mày, song cũng không nói gì, y thấy hành động của Hạ Dương có hơi mất vệ sinh, nhưng giờ y và Hạ Dương chẳng có quan hệ gì, cho nên có những việc vẫn không thể nói ra được.

Ăn xong, Hạ Dương nhìn Văn Nhân Minh Húc nói, “Không phải cậu bảo phải đi mua cát mèo à? Đi thôi.”

Văn Nhân Minh Húc lập tức đứng dậy, có thể ở riêng hai người!

Lúc ngồi vào xe Hạ Dương không khỏi nhíu mày, sao hắn thấy cái xe này quen thế nhỉ?