Hạ Chí

Chương 14



Xe chạy được hai mươi phút, cuối cùng cũng tới “nhà hàng tốt” mà Thẩm Tu Viễn nói kia.

Mặt tiền nhà hàng không quá lớn, ba tầng xây theo lối kiến trúc Trung Quốc cổ, rất có phong vị cổ xưa. Vừa vào cửa liền gặp một bức bình phong được chạm khắc tỉ mỉ, vòng qua bình phong, sớm có người ở đó đứng đợi.

“Tu Viễn, lâu rồi cậu không tới thăm tôi, sao hôm nay lại nể mặt tôi mà tới vậy? A, hóa ra là mang bạn trai tới hử?”

Người nói mấy lời này mày kiếm mắt sáng, ngoại hình nam tính, thoạt nhìn khó quên. Nam nhân như vậy, thông thường sẽ có rất nhiều chị em thích, cả người đều toát lên cảm giác mạnh mẽ, an toàn.

Hạ Nhật len lén xoa bóp cánh tay của mình, còn lâu cậu mới có thể so sánh với người kia, Hạ Nhật cực kỳ hâm mộ, vì vậy tự động bỏ qua cái câu “bạn trai” kia, nếu không với tính cách của cậu, chắc chắn là đã xù lông rồi.

“Thế nào, tôi đã nể mặt tới, cậu không muốn chào đón sao?” Thẩm Tu Viễn cười nói.

“Đâu dám, không phải tôi đây rất vui mừng hay sao, từ ngày cậu đi làm ở cái công ty kia thì không chịu tới chỗ tôi chơi nữa, tôi còn tưởng cậu đã bốc hơi rồi. Đi, vẫn giữ chỗ cũ cho cậu đó. Gần đây nghiên cứu nấu không ít món mới, tiện thể hai người thử xem sao.”

Hai người cười nói rồi dẫn Hạ Nhật lên tới một phòng ở trên lầu ba, Nhạc Nhạc ưỡn ngực hóp bụng, vui vẻ bước theo sau.

Sau khi giới thiệu qua lại, Hạ Nhật biết được người này tên Trương Thiên Hà, cùng Thẩm Tu Viễn và Lục Hạo Nhiên lớn lên từ nhỏ.

Lại nói, Trương Thiên Hà cũng thuộc dạng gia đình có bối cảnh, không cần lo ăn lo mặc, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều không hứng thú với chuyện kế nghiệp, bản thân chạy đi mở một nhà hàng, không ngờ cũng đạt thành tựu không nhỏ.

Mặt tiền nhà hàng dù không lớn lắm, thế nhưng khách khứa đều là người có chức quyền ở B thị. Dân thường muốn tới ăn, chưa nói tới chuyện giá cả, nếu không có thẻ hội viện thì tuyệt đối không được vào, đối với hội viên thì cũng đều phải qua xét duyệt nghiêm ngặt. Thế cho nên, nhà hàng của Trương Thiên Hà cũng rất nổi danh trong giới nhà giàu ở B thị.

Bữa ăn chưa kịp bắt đầu, Trương Thiên Hà nhận được điện thoại, hình như có việc gấp, liền vội vàng xin cáo từ. Chỉ còn hai người Thẩm Tu Viễn và Hạ Nhật vừa ăn vừa nói chuyện.

“Có hợp khẩu vị không?”

Thẩm Tu Viễn bóc một con tôm, chấm gia vị rồi đút cho Hạ Nhật. Hạ Nhật mải ăn cũng không chú ý nhiều, trôi chảy nuốt vào.

“Dạ, mùi vị không tệ, so với các nhà hàng khác ngon hơn rất nhiều..” Hạ Nhật ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói tiếp, “Bất quá anh nấu ngon hơn.”

Những lời này cũng không phải khen tặng, từ ngày mẹ mất, một ngày ba bữa của Hạ Nhật đều là cậu tự mình nấu, tuy không khó ăn nhưng còn lâu mới đạt đến độ ngon. Vì không giỏi nấu nướng nên cậu đặc biệt hâm mộ những người biết xuống bếp, cũng sẽ không keo kiệt khen ngợi người khác.

Thẩm Tu Viễn bóc thêm mấy con tôm rồi đút cho Hạ Nhật ăn, sau rồi lấy khăn ướt lau tay một chút, tự tay gạt đi hột cơm bên mép Hạ Nhật.

“Bức ảnh ở đầu giường là mẹ cậu?”

“A??” Hạ Nhật không kịp phản ứng, ngây ngốc ngẩng đầu, “A… đúng vậy, là ảnh tôi và mẹ chụp chung.”

“Quan hệ có vẻ rất tốt.”

“Đúng vậy, tôi cùng mẹ quan hệ luôn rất tốt, mẹ một mình nuôi tôi ăn học, là một người mẹ hiền lành, dạy tôi rất nhiều thứ..” Nói đến đây giọng cậu pha chút buồn bã..”Tôi trước giờ luôn nghĩ sẽ lớn thật nhanh rồi báo đáp công ơn của mẹ.. chỉ tiếc.. bởi vì chăm sóc tôi cực khổ, mẹ ngã bệnh, chịu đựng mấy năm.. liền..”

“Xin lỗi.. tôi…”

“Không có gì, đều đã qua rồi, lúc còn sống mẹ luôn dạy tôi phải hướng về phía trước.. Tôi biết mẹ mong tôi mỗi ngày đều sống thật vui vẻ, thế cho nên nhất định tôi phải lạc quan, phải sống thật hạnh phúc. Như vậy mẹ ở thiên đường cũng sẽ an tâm.” Hạ Nhật ngẩng đầu lên, hướng Thẩm Tu Viễn tặng một nụ cười thật tươi.

Thẩm Tu Viễn xoa xoa đầu cậu, trong ngực hiện một tia yêu thương.