Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 21: Gỉa vờ lạnh lùng



Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Lúc trở lại biệt thự Hồ Quang đã là 10h30 tối rồi.

Giờ này không tính là khuya, nhưng xung quanh đã vắng người, xe chạy một mạch đến cửa. Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn, chỉ có lầu một đèn sáng lên, thỉnh thoảng có bóng dáng thấp thoáng dưới ánh đèn.

Cửa lớn đóng kín, nhưng lúc Phó Minh Dư bước lên bậc thang thứ nhất, bên trong vang lên mấy tiếng cào cửa.

Đi theo dì La ra mở cửa, một cục lông màu vàng nhào ra, chạy vòng quanh dưới chân Phó Minh Dư.

Phó Minh Dư không vội đi vào, khom lưng xuống chơi với Đậu Đậu một chút.

Hạ Lan Tương khoác một chiếc áo choàng đi ra, dựa vào cạnh cửa nhìn một chút: “Được rồi! Dì La của con muốn dẫn Đậu Đậu đi nhỏ thuốc nhỏ mắt, vào nhà đi.”

Phó Minh Dư nghe vậy, xoay đầu Đậu Đậu lại nhìn một lát: “Bị bệnh sao?”

“Nhiễm trùng mắt.” Hạ Lan Tương nghiêng người liếc nhìn anh một cái.

“Chó của mình cũng không quan tâm, bị bệnh cũng không biết.”

Nói xong liền đi vào trong, Phó Minh Dư quay đầu lại hỏi dì La: “Tâm trạng hôm nay của mẹ con không tốt à?”

La Ái Ý giữ kín như bưng mà nhìn thoáng qua bóng dáng của Hạ Lan Tương, lặng lẽ gật gật đầu.

Vào phòng, dì La đi kiếm thuốc, rồi gọi Đậu Đậu đi nhỏ thuốc.

“Con làm cho.” Phó Minh Dư nhận lấy chai thuốc từ tay dì La, Đậu Đậu phe phẩy cái đuôi đi theo anh.

Hạ Lan Tương ngồi ở trên sô pha xem sách, im lặng không lên tiếng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có Đậu Đậu thỉnh thoảng sủa to hai tiếng.

Dù sao cũng là chó, ngày thường lại ngoan, nhưng thuốc lúc uống thuốc thì lại không ngoan ngoãn.

Phó Minh Dư nhỏ thuốc vào không được, không kiên nhẫn mà đặt lọ thuốc xuống, nói với dì La: “Thôi dì làm đi.”

Đậu Đậu đã năm tuổi, mới sinh ra hai tháng thì được đưa đến nhà họ Phó.

Ngay từ đầu Hạ Lan Tương không chắc có nuôi không? Bà không thích chó mèo, nhưng lại cảm thấy thường ngày một mình ở nhà lại cô đơn. Con trai lớn Phó Thịnh Dư hàng năm luôn làm việc và ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng thấy không được vài lần gặp. Con trai nhỏ thì ở trong nước, nhưng mà chẳng khác gì không ở, người có ở trước mặt cũng không nói mấy câu.

Khi đó Hạ Lan Tương do dự, ngược lại là Phó Minh Dư nói có thể giữ lại.

Đến bây giờ Đậu Đậu cũng năm tuổi, thường ngày nó thân thiết với Phó Minh Dư. Phó Minh Dư cũng cực kì kiên nhẫn với nó, có lúc còn tự mình tắm rửa cho nó.

Dáng vẻ không có kiên nhẫn như hôm nay, là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hạ Lan Tương đưa mắt nhìn anh: “Hôm nay làm việc không được suôn sẻ à?”

“Không phải.”

“Vậy con sao thế?”

“Không có gì.”

Hạ Lan Tương dùng sức lật sách, lạnh lùng mà nhìn anh: “Càng lớn càng khó hiểu.”

Phó Minh Dư không đáp lời, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.


Dì làm việc nội trợ chính ở trong nhà cầm hộp đựng đồ lặt vặt đi lướt ngang qua anh. Mắt anh lướt qua, thấy cái hộp trong tay dì mở ra, có một chiếc khăn thêu chữ “Nhàn”.

Dì kia cũng dừng lại một giây, nhạy bén mà phát giác ánh mắt của anh, dừng lại hỏi:

“Sao thế ạ? Có vấn đề gì sao?”

Phó Minh Dư hỏi: “Đây là cái gì?”

Theo như hiểu biết của anh với Hạ Lan Tương, trước giờ bà không có khăn lụa thêu chữ.

Mặc dù có, cũng chỉ là nhãn hiệu cao cấp thiết kế riêng gì thêu chữ “Tương” lên cho bà.

Quả nhiên, Hạ Lan Tương bên kia nói: “Người ta tặng quà.”

Nói xong, bà lật lật sách trong tay, thấp giọng nhắc mãi:

“Cũng không biết ở khoe khoang gì? Ai lại mang theo khăn lụa thêu tên người khác? Nếu không phải vì bức tranh trên khăn lụa thật sự rất đẹp, mẹ đã mang nó đi làm khăn lau bàn.”

Nghe ra trong giọng nói của Hạ Lan Tương có ý muốn bắt đầu lảm nhảm, Phó Minh Dư nhanh chóng lên lầu.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Anh đi được một nửa, lại bị gọi lại.

“Đúng rồi! Con không nhắc đến cái này mẹ cũng quên mất.”

Hạ Lan Tương buông quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư.

“Tháng sau là kỉ niệm ngày cưới của tổng giám đốc Trịnh và vợ của ông ấy, mời chúng ta. Nhưng ba con và anh con gần đây đều không ở trong nước. Người khác mẹ còn chưa tính, tổng giám đốc Trịnh mời, mình mẹ đi có chút không ổn, con nhớ đi đấy.”

Tổng giám đốc Trịnh trong miệng Hạ Lan Tương là người kinh doanh khách sạn, tất nhiên là có hợp tác với hãng hàng không bọn họ. Điều này không cần Hạ Lan Tương nhắc nhở, Phó Minh Dư cũng sẽ xuất hiện.

“Còn nữa, chuỗi vòng trân châu thiên nhiên ngày đó của con……”

Hạ Lan Tương đột nhiên chuyển thành gương mặt tươi cười, chế nhạo mà nhìn Phó Minh Dư: “Mẹ thấy đã để ở nhà mấy ngày rồi. Con còn chưa tặng cho người ta nữa à?”

Ngày đó bà hỏi Phó Minh Dư, trong lòng đã đoán chắc là mua để tặng cho người ta.

Vòng cổ sao? Tất nhiên là tặng cho con gái. Mà lại còn là trân châu thiên nhiên xa xỉ, tự nhiên có thể thấy được thân phận của cô gái kia không bình thường.

Ai ngờ đã qua mấy ngày, chuỗi trân châu kia vẫn còn được đặt ở trong nhà mà không đá động đến.

Hạ Lan Tương chỉ mở nột ngọn đèn vàng ấm áp ở dưới lầu, mà Phó Minh Dư sắp đến tầng trên, cách xa như vậy, không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ nghe anh nói:

“Mang tặng cho Trịnh phu nhân đi.”

Hạ Lan Tương khẽ hừ một tiếng, có chút bất mãn, thầm nói:

“Cũng không biết người ta có nhìn trúng thứ tầm thường này hay không.”

Trịnh phu nhân đó là người tặng khăn lụa cho Hạ Lan Tương, tên là Đổng Nhàn.

Bà ấy là một hoạ sĩ, làm nghệ thuật, không hề giống với kiểu người như Hạ Lan Tương mở triển lãm tranh gì đó đều là để kiếm tiền.

Nhưng Hạ Lan Tương và bà ấy cũng được xem là đối đầu. Nói cho cùng kiểu người như các bà, luôn là muốn duy trì bề ngoài thân thiện hoà bình.

Chỉ là Hạ Lan Tương bình thường không quen nhìn bà ta giả vờ thanh cao.

Giống như việc bà ta tặng khăn lụa lần này, thoạt nhìn giống như vân đạm phong khinh mà tặng cho bạn bè chút quà không đáng giá. Nhưng ý chính bên trong lòng chính là bức tranh trên khăn lụa chính là tự bà ta vẽ.

Nhưng ai không biết, nhãn hiệu chế tạo khăn lụa này cho bà ta cũng làm rất tinh xảo khó kiếm. Ngay cả Hạ Lan Tương còn không có được khăn lụa đặt làm riêng của nhà này đâu.

Về điểm này, Hạ Lan Tương lại nghĩ: Cũng không biết kết hôn lần hai có gì đáng kỉ niệm. Tôi còn không muốn bảo con trai đi đâu, quá không may mắn.

May mắn Phó Minh Dư đi nhanh, bằng không anh lại phải nghe Hạ Lan Tương nhắc đến nó mãi. Tâm trạng vốn đã không tốt giờ càng giống như thêm dầu vào lửa.

Mà anh đi đến lầu hai, thấy chiếc vòng cổ trân châu đã chỉnh lý tốt kia, trong lòng càng bực bội.

Chiếc vòng cổ xác thật là mua cho Nguyễn Tư Nhàn, giá cả cũng thật xa xỉ.

Lần đó đi thành phố Lâm, lúc đăng ký đã biết Nguyễn Tư Nhàn quay về. Sau đó lại vì công tác trực tiếp đi Paris. Lúc trở về anh liền nghĩ đến việc nói chuyện cùng Nguyễn Tư Nhàn.

Hoặc là nói, muốn nói xin lỗi với cô.

Mà trong cuộc đời Phó Minh Dư, đối với chuyện “Xin lỗi”, thật sự không có đủ kinh nghiệm.

Cho nên anh muốn, chọn một món quà quý giá, thay anh xin lỗi. Miễn cho vị tổ tông kia, cảm thấy anh nói ít mà cho là anh không có đủ thành ý.

Chỉ là bây giờ, trong đầu Phó Minh Dư vang vọng bài hát kia, lại còn hiện lên đủ chuyện trong thời gian này.

Đột nhiên cảm thấy, không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.

Còn xin lỗi?

Chuyện này vốn không phải chỉ một mình anh sai, có thể chịu đựng cô một lần lại một lần, đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.

Huống chi hành động của Nguyễn Tư Nhàn sớm đã vượt qua cực hạn nhẫn nại của anh.

Cùng lúc đó, bởi vì lí do thời tiết nên chuyến bay cất cánh trễ hơn dự kiến mấy tiếng đồng hồ.

Ở thời điểm chờ bay trước đó, cảm xúc của hàng khách không ổn, tổ tiếp viên trấn an không đươc. Sau đó vẫn là đích thân cơ trưởng đi ra trấn an hành khách.

Sau khi máy bay tiến vào trạng thái tuần tra bình thường, cơ trưởng Phạm muốn một ly trà, chậm rãi mà uống một hớp, hỏi cơ phó Du:

“Cậu bao giờ thì kết hôn?”

“Sang năm.”

Cơ phó Du cười nói:

“Sao thế, muốn truyền thụ kinh nghiệm gì cho cháu sao?”

Cơ trưởng Phạm liên tục xua tay, “Không có không có! Phụ nữ sao khi kết hôn đều như vạy, cậu cứ lo làm cháu trai là được rồi.”

Nói xong lại quay đầu lại hỏi Nguyễn Tư Nhàn: “Tiểu Nguyễn, cháu có bạn trai không?”

Không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, cơ phó Du liền nói: “Lại tới nữa! Lại tới nữa, cơ trưởng Phạm, bác mới 50 thôi, sao lại bắt đầu thích chuyện làm mai mối thế? Chắn không phải mỗi ngày xuống máy bay không chịu về nhà mà đi đến quảng trường nhảy đó chứ?”

“Đi!” cơ trưởng Phạm giả vờ cho cậu một cái tát, lại cười ha hả mà nói: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Tiểu Nguyễn ưu tú như vậy, chắc là có bạn trai rồi nhỉ?”

Nguyễn Tư Nhàn nói không có, cơ trưởng Phạm gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Chỉ là qua vài phút, ônh vẫn kìm nén không được, lại quay đầu hỏi: “Cái đó…… Con trai bác năm nay 24 tuổi, nhỏ hơn cháu một tuổi, là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, việc cũng có, làm việc ở viện nghiên cứu.”

“Đây, cháu giúp bác nói câu tiếp theo.”

Cơ phó Du nói tiếp: “Tiểu Nguyễn àaa, cháu có muốn thử làm quen với con trai của bác không?”
Loading...


Cơ trưởng Phạm cũng không phản bác, cười tủm tỉm mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

Hôm qua mới vừa đẩy đi một Yến An, Nguyễn Tư Nhàn không rảnh lại tiếp xúc một người, rồi lại không tiện nói thẳng.

“Cháu bây giờ…… Không quá để ý đến chuyện đó.”

“A?” Cơ phó Du kinh ngạc hỏi,

“Còn chưa nghĩ đến?”

Cơ trưởng Phạm trừng anh ta liếc mắt một cái, nói: “Không sao, không sao. Sự nghiệp làm trọng chứ. Vậy nếu không cháu nói với bác cháu thích mẫu người nào? Bác giúp cháu để ý một chút. Bác còn quen biết rất nhiều cơ trưởng, người làm nghiên cứu vãn độc thân đấy, đều là những thanh niên có triển vọng đấy.”

Nói là để ý giúp Nguyễn Tư Nhàn, nhưng thật ra vẫn là muốn nghe thử tiêu chuẩn kén chồng của Nguyễn Tư Nhàn, xem thử con trai mình có phù hợp không thôi.

Dưới ánh mắt tò mò của hai người kia, Nguyễn Tư Nhàn rũ mắt nghĩ nghĩ. Nhưng kỳ lạ là trong đầu lại hiện ra một khuôn mặt.

“Cháu thích người khiêm tốn.”

“Tự biết lượng sức mình.”

Phạm cơ trưởng hỏi: “Chỉ có thế này? Chung chung quá rồi, có gì cụ thể chút không? Nghề nghiệp này? Chiều cao này? Hay là tướng mạo như thế nào đó?”

Ông thấy Nguyễn Tư Nhàn không biết nghĩ đến cái gì, nét mặt kì lạ.

“Nghề nghiệp thì đàng hoàng chút là được, không cần kiếm quá nhiều tiền. Chiều cao cũng không cần quá cao, cháu không thích quá cao, còn về tướng mạo……”

Cô dừng một chút.

“Bình thường là được.”

Nếu không sẽ dễ dàng bị tự luyến.

Cơ phó Du nói nói: “Yêu cầu của cô cũng không cao. Xem ra cô là người rất xem trọng cảm giác.”

Nguyễn Tư Nhàn không nói nữa.

Ai nói chuyện yêu đương không quan trọng cảm giác chứ? Đáng tiếc cảm tình lại là thứ khó cân nhắc nhất.

Hai giờ sau, máy bay đáp xuống thành phố Giang.

Bởi vì đến trễ, Nguyễn Tư Nhàn về đến nhà đã là 2h sáng, tắm rồi ngả đầu lên giường là ngủ, một đêm không mộng.

Ngay sau đó tháng sáu đã đến, có nghĩa là mùa cao điểm của hàng không đã đến, chuyến bay càng ngày càng nhiều.

Mỗi ngày, Nguyễn Tư nhà chỉ có một đường đi đó là từ nhà đến sân bay và từ sân bay về nhà. Thỉnh thoảng mới có thời gian đến quán Biện Toàn ngồi chơi, nháy mắt đã qua đi được hơn nửa tháng.

Sáng nay, Nguyễn Tư Nhàn ra ngoài chạy bộ. Lúc đứng chờ thang máy, ngay lúc ấn tầng 18 cô đột nhiên nhớ ra, hình như nửa tháng nay không có gặp qua Phó Minh Dư ở nhà trọ Danh Thần.

Đi công tác?

Hình như không phải, hai ngày trước cô còn đang bận rộn trong công ty có thoáng nhìn thấy bóng dáng Phó Minh Dư.

Đang nghĩ ngợi, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác rồi.

Không phải chứ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến?

Trong thang máy, Phó Minh Dư tất nhiên cũng nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn.

Hai ánh mắt đan xen một lát, anh liền dời ánh mắt đi, không hề có động tĩnh gì khác.

Tối qua anh bận đến 3h sáng, mà sáng nay lại có một cuộc họp, nên mới tới đây nghỉ một đêm.

Thật ra trước kia vẫn là như vậy.

Nguyễn Tư Nhàn đi vào, hai người đứng hai bên. Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói chuyện, giống như đều không quen biết đối phương.

Trong không gian kín bưng nhỏ hẹp, bầu không khí này thật sự khiến cho người ta cảm thấy gượng gạo.

Thang máy vững vàng chuyến về, tới rồi dừng lại ở tầng 8.

Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên liền có một dự cảm không tốt.

Từ lần trước kia con chó tha mồi kia đi vào từ tầng 8, nên cô vẫn nhớ kĩ cái tầng này. Mỗi lần thang máy dừng lại ở tầng 8, cô cũng sẽ cảm thấy khẩn trương.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Hay đấy, nay đúng thật là cô nghĩ cái gì thì có cái đó.

Hơn nữa hôm nay cái con Labrador này nhìn càng có tinh thần hơn đấy.

Vừa vào thang máy đã tung tăng nhảy nhót, còn cào một vuốt lên quần của Nguyễn Tư Nhàn.

Nguyễn Tư Nhàn sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên, lui đến trong một góc dán sát vào tường.

Lần này ra người dẫn con chó đi là một cô gái trẻ tuổi, không giữ được con chó, chỉ có thể xin lỗi mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

Mà Phó Minh Dư bên kia, không có bất kì phản ứng gì chỉ nhìn điện thoại, giống như không để ý đến một chút nào.

Không được, sắp không thở được rồi.

Nguyễn Tư Nhàn muốn đưa tay ấn thang máy, cô muốn lập tức đi ra ngoài chờ đợt sau. Đáng tiếc cô đứng ở một góc trong thang máy, lại không dám động đậy, tay hoàn toàn không với tới.

Đúng lúc này, Phó Minh Dư vẫn luôn không lên tiến lại có hành động.

—— Đưa tay ấn vào tầng 5.

Vừa lúc thang máy vừa đến lầu 6, Phó Minh Dư ấn xong, sau vài giây thang máy liền ngừng ở lầu 5.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Phó Minh Dư hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, rũ mắt, cằm hướng về phía cửa hơi nhếch nhếch lên.

Ý là ‘Ngài có thể đi! Mời’.

Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của anh ta có bao nhiêu vi diệu, hai ba bước vọt ra bên ngoài.

Tâm thần hơi hơi ổn định rồi, cô nhẹ nhàng thở ra, muốn nói một tiếng cảm ơn với Phó Minh Dư.

Nhưng mà cô quay người lại, thì thấy cửa thang máy đang đóng lại.

Mà Phó Minh Dư vẫn xem điện thoại như cũ, không có biểu cảm gì chính là vẻ mặt của anh ta.

Tác giả có lời muốn nói: Tới đây đoán thử xem là ai dỗ ai đây?