GV Ký Sự

Chương 6



Gian phòng ký túc xá của công ty C rất nhỏ, bên trong đặt hai giường tầng, điều này gợi cho Ryou cảm giác trở lại trường học.

Thật ra thành tích ở trường của Ryou rất tốt, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn phát sinh…, nói không chừng cũng có thể thi đậu đại học. Hiện tại, tất cả chỉ có thể quên đi, Ryou bây giờ thậm chí cầu nguyện không bao giờ gặp bạn học nữa.

“Huấn luyện người mới rốt cuộc là cái gì a?” Buổi tối không ngủ được Ryou nhịn không được thò đầu hỏi Kurotaka nằm giường dưới.

“Ha ha, ngày mai sẽ biết thôi!” Kurotaka cùng người anh em ở giường dưới kia Unnan trao đổi ánh mắt, hai người cười quỷ dị.

“Hừ, cố tình thần bí, nhàm chán!” Ryou vốn còn muốn hỏi tiếp, nghe những lời này của Kwvin, hiểu đêm nay muốn biết chuyện huấn luyện là hoàn toàn không được rồi vẫn là ngoan ngoãn đi ngủ!

Sáng ngày thứ hai, thật lâu không có ngủ sớm như vậy bảy giờ Ryou đã tỉnh, sợ lăn qua lộn lại đánh thức ba người khác còn đang ngủ, Ryou nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, cầm đồ dùng rửa mặt công ty chuẩn bị đi ra phòng ngủ. Bởi vì với thân phận người mới hiện tại của Ryou nên cậu ở phòng ngủ kém nhất trong công ty, không có toilet và phòng tắm.

Nhưng làm cho Ryou bất ngờ chính là, cậy thế nhưng gặp người không nên gặp ở nhà vệ sinh công cộng.

“Ngài Carl!” Ryou trước chào hỏi, đối với người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy nhưng ánh mắt sắc bén này, để cho cậu ấn tượng sâu sắc không thể nói rõ lý do.

“Là Lori ah, sớm như vậy” Xem ra Carl đối với việc gặp được Lori ở đây lúc này cũng có chút ngạc nhiên: “Thế nào, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Không phải, hẳn là ngủ được thật tốt quá!” Lori thật thà nói.

“Ha ha, không tệ, người trẻ tuổi có sức sống là tốt.” Carl gật gật đầu, y rất yêu mến Lori vô luận đối với ai thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh. “Hiếm khi sáng sớm có thể thấy một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cảm giác tâm tình cả ngày hôm nay sẽ rất tốt, nhưng tôi cũng sẽ không bởi vậy mà hạ thủ lưu tình đâu!”

Đối với lời nói mang theo trêu chọc của Carl, Ryou không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười cười mà thôi.

“Được rồi, tôi không quấy rầy cậu rửa mặt, chín giờ mọi người ở chỗ này tập hợp, cậu giúp tôi thông báo những người còn lại a.” Carl cũng không tiếp tục, lưu lại những lời này rồi rời khỏi phòng tắm.

Ở chỗ này tập hợp? Ryou nhìn bốn phía chung quanh, không rõ vì sao phải ở chỗ này tập hợp.

Chín giờ kém năm, mọi người đến đông đủ, bốn người N bộ thêm Kwvin cùng Lori đều đứng trong nhà tắm công cộng, cùng đợi Carl.

“Này, cậu không nghe lầm chứ? Sao lại đến nơi đây tập hợp?” ban nãy Kwvin nghe Ryou truyền lời, trên mặt có chút bất mãn, nhưng Ryou cũng không để ý đến cậu ta, trực tiếp chạy đến chỗ bốn người N bộ nói chuyện phiếm, hiện tại cuối cùng bị cậu ta bắt được cơ hội phát cáu.

“Chờ thêm một chút, nếu đến giờ ngài Carl không tới, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Ryou có chút bất đắc dĩ, tuy nói sóng yên biển lặng nhưng nhịn không được đưa lưng về phía Kwvin làm mặt quỷ với bốn chàng trai kia.

Bốn chàng trai lập tức cúi đầu len lén cười, mặc dù mới quen, nhưng mấy người bọn họ rất yêu mến anh trai E bộ xinh đẹp ân cần nhã nhặn này, chỉ là không rõ vì sao Kwvin cùng là E bộ lại nơi nơi chĩa mũi nhọn vào anh ấy.

Ryou thật không biết bởi vì chính chắn của mình, làm cho bốn người N bộ tưởng rằng tuổi cậu lớn hơn bọn họ, chỉ là cảm thấy mọi người N bộ rất tốt, có lẽ là bọn họ nơi đó cạnh tranh không kịch liệt như E bộ a.

“Nói hay hén lại còn chịu trách nhiệm nữa, nghe giọng điệu giống như rất quen thuộc với ban giám đốc công ty a!” Kwvin lại không buông tha Ryou, theo mũi hừ ra một câu.

Đối với Kwvin cố tình gây sự, Ryou thở dài một hơi cũng không cãi lại, cậu cảm thấy hơi mệt, dù sao trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tinh thần lúc nào cũng cực kỳ căng thẳng.

Kwvin thấy tình huống này vừa định nói thêm mấy câu, khóe mắt thoáng qua thấy ngài Carl từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng ngậm miệng.

“Không cần sợ hãi rụt rè, đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Carl vừa mới tiến vào cất tiếng nói “Nhớ kỹ cho tôi, vô luận dưới tình huống gì, các cậu đều phải tràn đầy sức sống cho tôi nha!”

Thanh âm cực lớn đáng sợ tới mức sáu người đáng lẽ đứng rất tùy ý lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Thế này còn kém một chút” Carl thoả mãn gật đầu “Hôm nay tôi muốn dạy các cậu như thế nào làm tốt vấn đề vệ sinh cá nhân.”

Nếu là truyện tranh châm biếm, trên đầu sáu người bọn Ryou phỏng chừng đã treo đầy hắc tuyến rồi, đây là chuyện gì a?

“Các cậu đừng tưởng rằng đây là chuyện đơn giản, nếu làm không tốt sẽ mang đến cho người khác phiền toái rất lớn.” Không để ý tới trong lòng bọn Ryou không phục, Carl mang bọn họ đi vào tận cùng bên trong phòng tắm, chỗ đó có ba phòng đơn.

Thật ra Ryou cũng cảm thấy rất kỳ quái, bên cạnh là nhà vệ sinh công cộng, vì sao còn phải xây ba phòng vệ sinh đơn trong phòng tắm nữa, cảm giác rất quái dị, bởi vậy, trước khi Carl mang bọn họ tới, Ryou cũng chưa từng vào.

Kết quả đợi sau khi Carl mở một cánh cửa trong đó ra, Ryou mới phát hiện nơi này không giống những nơi khác, đầu vòi sen bị lấy xuống, chỉ còn một đoạn ống nhựa màu trắng, mà trên kệ đáng nhẽ nên để xà phòng, lại để hai chai chất lỏng lớn, một chai trong suốt một chai màu vàng nhạt, bên dưới có một thùng sắt đậy kín, phía trên có một phím ấn, không biết là dùng làm gì.

Đặt nhiều đồ vật hỗn tạp như vậy, phòng ngăn này rõ ràng lớn hơn nhà vệ sinh bình thường một chút.

Carl đi vào, trực tiếp cầm lấy ống nhựa: “Tôi hi vọng các cậu có thể học được cách sử dụng thứ này, sau này trước khi đóng phim nhất định phải tự mình tẩy trừ sạch sẽ từ trong ra ngoài.”

Vừa nghe câu kia lại thêm nhấn mạnh “từ trong ra ngoài”, người khác nghe hiểu không không biết, dù sao Ryou nghe hiểu, cậu hít một hơi lãnh khí, nghe nói những diễn viên ấy trước khi đóng phim đều phải súc ruột, hóa ra đây đều là thật a!

“Bây giờ tôi cần làm mẫu cách dùng một lần, yêu cầu người phối hợp, các cậu ai tới?” Carl mặt không biểu tình hỏi, bị tầm mắt y nhìn chằm chằm đến nỗi không người nào mà không né tránh ánh mắt của y.

“Hừ, vứt bỏ tư tưởng nhục nhã không cần thiết của các cậu a, chuyện sau này càng khó khăn hơn các cậu cũng phải làm cho người khác xem, lúc này mới chỉ mấy người cũng không dám biểu lộ a?” Carl trên thực tế cũng là vì tốt cho mấy đứa trẻ này, dù ở đâu cũng cạnh tranh kịch liệt, GV cũng không ngoại lệ, chỉ có sớm một chút vượt qua chướng ngại tâm lý, mới có thể có nhiều cơ hội bộc lộ tài năng.

Nhưng hiện tại sáu chàng trai bao gồm Ryou đều không hiểu rõ khổ tâm của Carl, cởi ra bọn họ không sợ, nhưng chuyện riêng tư này khiến người ta không cách nào mở miệng, mà thế nào cũng không muốn để người ta thấy, hơn nữa còn là những thanh niên xấp xỉ tuổi mình.

Ryou hơi nghiêng đầu qua một bên, cũng không giống như bọn Kwvin vì cố gắng không làm cho Carl chú ý, đều sắp cuối đầu thấp đến đụng mặt đất rồi, bởi vậy ở khóe mắt phát hiện ánh mắt Carl sau khi liếc nhìn sáu người bọn họ một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kwvin.

“Vì các cậu ai cũng không muốn chủ động đứng ra, tôi đây đành phải điểm đích danh thôi!” Carl sớm đoán được sẽ phát sinh tình huống này, y dự định gọi Kwvin, Lori là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty, nếu cậu không muốn cũng không nên buộc cậu, mà bốn người khác là người N bộ, không cần phải tốn hao quá nhiều tâm tư, ai biết bọn họ khi nào thì chống đỡ không được phải đi đây!

Lúc Carl nói những lời này, Ryou cũng đoán được y sẽ chọn Kwvin, không biết Kwvin có linh cảm không, chỉ là Ryou có thể cảm giác được chân Kwvin tựa vào hình như hơi run rẩy, cậu ta là rất sợ bị đối đãi như thế a?

Ryou trong lòng mềm nhũn, nghe nói Kwvin chỉ bởi vì rất thích hàng hiệu mà không có tiền mua mới bước chân vào đây, hắn còn có đường để rút lui, mà bản thân mình đã không đường thối lui rồi.

“Tôi làm a!” Ryou bước lên phía trước một bước, cậu gần như muốn tự ngược, dù sao cũng phải bẩn, sớm một ngày chậm một ngày có gì khác biệt sao?

Carl dường như kinh ngạc nhìn Ryou, cậu bé lịch sự tao nhã hình như luôn mang lại kinh hỉ, tuy không rõ đây là tại sao, ông vẫn là chỉ chỉ một loạt móc trên cửa phía sau, ý bảo cậu thoát quần áo treo tại đó.

Hôm nay Ryou mặc một kiện áo thun cao cổ màu đậm, hai tay cậu kéo vạt áo hướng lên đầu cởi ra, ngay sau đó thoát quần, động tác của cậu rất sảng khoái, sảng khoái đến nỗi một chút cũng không giống người mới.

Lúc cơ thể của Ryou phơi bày trước mặt mọi người, tất cả mọi người không khỏi bị cậu hấp dẫn, khi mặc quần áo không cảm thấy, nhưng bây giờ nhìn dáng người Ryou quả thực rất tốt, tất cả cơ đều rất chặt, một chút sẹo lồi cũng không có, ngược lại để người ta cảm thấy có hơi gầy.

“Cậu có vận động gì sao?” Carl kéo Ryou qua, để cậu chống hai cánh tay ở cửa, thắt lưng đẩy hết mức về phía sau, vì xoa dịu cảm giác xấu hổ có thể xuất hiện ở Ryou, y cố tình tìm đề tài.

“Leo lầu có tính không?” Ryou nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại, khóe miệng vẫn mỉm cười.

“Tiếc là tòa nhà này của chúng ta không cao, cậu phải đổi cách vận động khác để bảo trì dáng người rồi.” Đứa nhỏ này không đơn giản, dưới tình huống này cảm xúc cũng không dao động quá lớn, còn có thể cười được, nhân tài ah! Carl cảm thán không ngớt.

Thật ra tình huống cũng không có bết bát như vậy, ít nhất Ryou chưa từng nghĩ như thế, cậu là đối mặt với bọn Kwvin, phía sau chỉ có Carl thấy, nhưng dù vậy, cũng đủ năm đứa trẻ còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, mà trong ánh mắt của bọn họ ngoài kinh ngạc cũng mang một chút cảm kích, bởi vì nếu Ryou không chủ động đứng ra, trên thực tế khả năng cậu bị gọi là nhỏ nhất.

Nhưng Ryou cúi đầu, dùng tóc ngăn cách những ánh mắt bao hàm ý nghĩa phức tạp, biểu hiện không thèm để ý cũng không có nghĩa là thật sự không thèm để ý, vì dời đi lực chú ý, cậu đặt tất cả tinh lực ở động tác của Carl.

Carl nhấn cái nút trên thùng sắt đậy kín, một ống nhựa dài nhỏ màu trắng duỗi ra ngoài, đây là đầu nối một phía, nó có thể nối vào ống nước, nhưng Carl lại nối nó vào cái thùng lớn chứa chất lỏng màu vàng nhạt, Carl nói với họ, đây là nước xà phòng pha loãng, tình huống chưa từng rửa ruột qua hoặc là thật lâu không rửa lựa chọn nó là phù hợp.

Sau đó Carl cầm lấy chất lỏng trong suốt bên cạnh, bóp một chút vào trên đầu nối, lại nặn một tí vào hạ thân Ryou, đây là dịch bôi trơn.

Lúc làn da cảm nhận chất lỏng lạnh như băng, Ryou nhắm hai mắt lại, có gì đó đang dần dần tan biến, cậu không muốn mở mắt trừng trừng nhìn.

“Nga, cậu trở về rồi, huấn luyện hôm nay thế nào a?” Hôm nay việc không nhiều lắm, Kurotaka lười biếng dứt khoát trốn ở trong phòng, thấy Ryou vừa về lên tiếng gọi.

“Anh đang hút thuốc a? Mùi vị khói thuốc thực sự tốt như vậy sao?” Ryou không trả lời Kurotaka, ngược lại ánh mắt nhìn thẳng vào khói thuốc trong miệng hắn, hỏi.

“Ách, cậu… chưa hút qua sao? Muốn thử không?” Ryou hôm nay hình như có chút không bình thường, Kurotaka gần như theo bản năng đưa ra một điếu thuốc.

Tiếp nhận điếu thuốc, cầm lấy bật lửa trên bàn, Ryou dựa vào động tác hút thuốc trong trí nhớ, thử mồi lửa điếu thuốc.

Ryou trước kia chưa từng sờ đến thuốc, cậu rất không thích mùi vị này, nhưng hôm nay thấy Kurotaka ngậm thuốc trong miệng, trong lòng cậu đột nhiên tuôn ra một loại xúc động chính mình cũng không hiểu.

“Khục khục khục ~~~” Mới hút một nửa, Ryou đã bị mùi vị mãnh liệt làm cho sặc đến ho khan kịch liệt.

“Cậu thật chưa từng hút à?” Kurotaka bị phản ứng mãnh liệt của Ryou dọa sợ, hắn đưa tay muốn đoạt lại điếu thuốc trong tay Ryou.

“Không, khục khục, để tôi hút!” Ryou đẩy tay Kurotaka ra, lại hút một hơi, sau đó lại là một trận ho khan gần như đứt hơn khản tiếng.

Kurotaka thấy Ryou như vậy, dường như đã hiểu, hắn xoay người từ đầu giường lấy ra một bao thuốc đóng gói rất tinh xảo, xé mở đưa cho Ryou: “Hút cái này a, nhãn hiệu tôi hút kia tác dụng hơi mạnh rồi, lần đầu tiên chịu không được đâu.”

“Đúng vậy a” sau khi hơi tỉnh trở lại, Ryou tiếp nhận thuốc mới từ tay Kurotaka “Có cảm giác muốn rơi lệ đây!”

Một lần nữa châm lửa, quả thực mùi thuốc lá lần này nhạt hơn, thậm chí còn mang theo một chút vị bạc hà lành lạnh, Ryou nhìn khói trắng bay lên lượn lờ giữa không trung, lại nở nụ cười.

“Khóc ra sẽ tốt hơn nhiều!” Kurotaka cũng nhìn về phía không trung, không biết vì sao, thấy Ryou cười như vậy, so với nhìn cậu khóc còn khó chịu hơn.

Ryou trầm mặc, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc, cậu mới đứng dậy vẫy vẫy khói thuốc trên người, “Tôi khóc không được, thật sự!”