Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta

Chương 42



Ăn xong nồi lẩu Giang Thần đưa tôi về nhà sau đó anh nói đến bệnh viện trực ban, đối với điều này tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tôi nói chẳng lẽ anh chạy tới đây để ăn chực?

Anh rất khốc, dùng mũi hừ hai tiếng hỏi lại, không được sao?

Tôi hết sức biểu dương hành vi của anh.

Khoảng năm sáu giờ sáng anh mới về, bầu trời vẫn còn xanh đen, tôi còn đang ngủ, anh dùng gương mặt và mũi tựa vào mặt và gò má tôi, cổ, bả vai vừa đi vừa lề mề, tôi miễn cưỡng giữ mí mắt vỗ vỗ đầu anh hỏi: "Có mệt không? Có đói không?"

Nói xong không đợi câu trả lời, nằm xuống ngủ, và không còn bất cứ ký ức gì.

Lúc bảy giờ rưỡi đồng hồ báo thức vang lên làm tôi bừng tỉnh, phát hiện Giang Thần đang ghé vào người tôi ngủ thiếp đi, nhất định là anh cố ý, vì trả thù tối hôm qua tôi không cẩn thận đè vào anh ngủ......

Vất vả lắm tôi mới chuyển anh nằm trên giường, giúp anh cởi hai cúc áo sơ mi, cởi tất chân của anh ra, sau đó ngáp một cái đi đánh răng rửa mặt.

Trong thang máy gặp được Phó Phái, tinh thần và dáng vẻ hắn uể oải suy sụp, tôi có chút ngượng ngùng giải thích với hắn: "Chuyện ngày hôm qua là không cố ý đâu, anh đừng để ý, Giang Thần là người không nói chuyện như thế đâu, anh ấy không có ác ý."

Hắn xoa lông mày nói: "Nhà em nói thế nào đối với anh thực sự không còn quan trọng, chỉ là hôm qua trên đường đưa Tư Đồ Mạt về bị cô ấy cười nhạo, đưa đến cổng thì gặp Cố Vi Dịch, cô ấy không kịp chờ đã nói sự tình cho Cố Vi Dịch nghe, anh lại bị Cố Vi Dịch cười nhạo một phen."

Cố Vi Dịch là chồng Tư Đồ Mạt, mà Phó Phái là mối tình đầu của Tư Đồ Mạt, Phó Phái và Cố Vi Dịch là bạn cùng phòng hồi đại học, mà nghe nói năm đó Phó Phái đối với vấn đề tình cảm so với hiện tại càng hỗn đản, thuộc về "Vượt qua vạn bụi hoa, dính hoa dính lá dính phân bón và nước tiểu" kiểu loại người này. Vì vậy đối với Tư Đồ Mạt hắn hết hi vọng, nhưng lại được Cố Vi Dịch chăm sóc. Phó Phái lãng tử chợt tỉnh ngộ đổi đời, mà Tư Đồ Mạt đã quyết định rồi......Tóm lại giữa bọn họ từng có cố sự, ai đúng ai sai tôi cũng không rõ ràng, nhưng Tư Đồ Mạt và Cố Vi Dịch thành một đôi, ngược lại có thể biết trong chuyện xưa của bọn họ thì Phó Phái chắc chắn là vai phụ, mà hàng ngàn lỗi sai đều là vai phụ sai. Phó Phái soi mặt kính của thang máy gẩy tóc hai lần: "Trần Tiểu Hi, em nói xem nếu như đây là cuộc sống trong tiểu thuyết, có phải là anh đắc tội với tác giả không?"

Tôi sờ cổ cười nhưng không nói.

Lúc nghỉ giữa trưa tôi gọi điện cho Giang Thần, anh nói anh đã đi làm, vậy mà trong điện thoại anh dùng giọng trầm thấp rất nghiêm túc nói đau bụng.

Tôi nói anh đau bụng là do tối hôm qua anh ăn lén hai miếng củ cải cay rồi phun ra.

Anh nói: "Không nôn, khó khăn lắm mới có cơ hộ ăn cay lén, 3 ngày rồi."

Tôi bất đắc dĩ cười nói: "Anh nhớ kỹ phải uống thuốc."

Anh nói: "Em mệt và bận rồi."

Sau đó cúp điện thoại.

Đôi khi thỉnh thoảng xuất hiện tình huống tôi bị Giang Thần chơi xấu hù đến ngớ ngẩn, giống như hồi đại học có lần tôi và anh giận dỗi, tôi có mua trên mạng một bộ áo choàng màu đỏ cam, anh nói cái gì cũng không mặc, tôi rất giận dữ, chủ yếu quần áo được mua bằng tiền, không mặc là để lãng phí tiền. Mỗi ngày tôi đều ghé vào tai anh lải nhải nói xấu, tôi nói không tự học với cậu buổi tối, trừ khi cậu mặc bộ quần áo kia; tớ không giúp cậu mua cơm, trừ khi cậu mặc bộ quần áo kia; cậu đừng kéo tay tớ cũng đừng ôm eo tớ, trừ khi cậu mặc bộ quần áo kia....

Có một ngày anh chán tôi, đang giúp tôi viết bài tập kỹ thuật phân tích chứng khoán (môn học tự chọn). Lúc ấy đột nhiên ném bút tôi và nói, tớ không giúp cậu làm bài tập, trừ khi cậu đừng ép tớ mặc cái áo đó.

Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận, cảm thấy ai mà manh như thế, ai mà mặc cái áo khoác màu đỏ cảm sẽ càng manh đó....

Bất quá tôi nhượng bộ, bởi vì tôi là người mẹ hiền lành, cảm thấy nhất định phải để nguyện vọng nho nhỏ của Giang Thần trở thành sự thật, cho nên quần áo cất vào hòm rồi.

Đương nhiên Giang sẽ không thừa nhận anh cũng có lúc chơi xấu, anh nói anh chỉ bắt chước hành vi của tôi, cũng gọi là bắt chước tài năng của giáo viên đi.

Tôi nói anh mạnh miệng đi.

Anh nói tôi là chim gõ kiến.

......

Điểm mù của tôi là Giang Thần, anh đóng vai đẹp trai, chơi xấu cũng đẹp trai, mạnh miệng cũng đẹp trai, thậm chí cười lạnh cũng đẹp trai. Chỉ là không biết tôi có là điểm mù của anh hay không.

Buổi chiều Phó Phái đưa khách hảng xảo trá kia đến, đây là lần đầu tiên tôi và khách hàng kia gặp mặt, tôi coi hắn là trình độ chanh chua, tôi nghĩ dáng dấp hắn ít nhất cũng không giống bình thường một chút, mặc kệ là xấu không giống bình thường hay là đẹp không giống bình thường, tóm lại là vẫn để cho người ta nhớ kỹ một chút, đây không phải loại người tốt.

Nhưng hắn chỉ là một người đàn ông tầm 30 tuổi, dáng dấp lại bình thường, hơn nữa bộ dáng còn rất chất phác, đàng hoàng, cái này khiến tôi cảm thấy khó chịu, bạn nói bạn dáng dấp vô hại sao lại vô lương tâm như vậy?

Đáng ngạc nhiên, khách hàng khen ngợi tôi, thậm chí hắn nói rất thích tôi vẽ tranh minh hoạ, sản phẩm của họ là máy đọc, công ty chúng tôi phụ trách hướng dẫn thiết kế trang bìa sau, bìa sau tôi vẽ truyện tranh

1. Một cái kính gọng đen nhìn rất giống lão sư đứng trên máy khoa tay múa chân;

2. Một cái bàn học bên cạnh là bằng hữu nâng cằm mắt trợn trắng;

3. Tiểu bằng hữu duỗi ngón tay trên máy đọc;

4. Lão sư giống một cái kim đâm thủng khí cầu rồi bay xa.

Hắn nói sản phẩm công ty bọn hắn xung quanh máy đọc, giống như quyển truyện tranh nhỏ, hỏi tôi có hứng thú truyện tranh không, nói tất cả sẽ hoàn toàn dựa vào ý thích của tôi vẽ, dựa vào quy cách rồi xuất bản truyện tranh.

Tôi ngạc nhiên, nháy mắt nhìn qua Phó Phái, Phó Phái gật đầu cười, và thay tôi nói chuyện: "Ông Nguyễn, chúng ta tới đó trò chuyện chút về giá cả hợp tác lần này đi."

Tôi rất nhanh bị Phó Phái tìm cớ đuổi ra khỏi văn phòng, hắn nói tôi giao bánh từ trên trời rớt xuống mà bộ dáng không nghệ sĩ gì, mà nghệ thuật sẽ ảnh hưởng tới giá cả, nói ngắn gọn, chính là bộ dáng đần độn của tôi sẽ ảnh hưởng hắn trong việc mua bán.

Ra cửa phòng làm việc tôi liền gọi điện thoại cho Giang Thần, bởi vì hưng phấn mà nói năng lộn xộn, may mắn Giang Thần có thể hiểu, bất kể tôi có hồ ngôn loạn ngữ cỡ nào, anh luôn luôn có thể hiểu.

Anh nói: "Trần Tiểu Hi em muốn làm nhất việc gì thì thực hiện, nhiều năm như vậy không có việc gì em xem truyện tranh cũng không phí công xem."

Tôi cười ngây ngô, anh nói: "Đừng cười, sau khi tan làm anh dẫn em đi chúc mừng."

Tan làm anh xuất hiện thật đúng giờ trước công ty tôi, tôi lên xe đầu tiên là nhào về phía trước ôm anh, tôi ôm cổ anh ghé vào lỗ tai anh hét lên: "Giang Thần Giang Thần, em sẽ làm truyện tranh đó! Em sẽ làm truyện tranh!"

Anh lấy tay tôi ra: "Đúng vậy, nhưng em cũng đừng ghìm chết anh chứ."

Tôi mặc kệ, siết cổ anh càng chặt hơn, hướng về phía mặt của anh hôn, vui vẻ vô cùng.

Bôi cho anh một mặt nước bọt xong, trong lòng tôi hài lòng ngồi xuống thắt dây an toàn, anh hỏi tôi: "Muốn ăn cơm ở đâu?"

"Lúc đầu bọn họ nói cùng nhau ăn cơm chúc mừng, nhưng Phó Phái vừa nghe anh gọi đến hắn liền rụt rè, ha ha."

Tôi nói Anh nhún nhún vai, khí thế thẳng thắn: "Anh thấy em và Tư Đồ Mạt không phải đều rất thích hắn xưng hô với hai người, anh bất quá là sửa cách xưng hô đối với đồng nghiệp của hắn mà thôi."

Tôi nắm tay đánh anh: "Đi ăn đồ ăn Đông Bắc có được không? Em muốn ăn sủi cảo."

"Ừ."

Lúc đang chờ đồ ăn đem lên bàn thì tôi thấy Ngô Bách Tùng và Hồ Nhiễm Nhiễm vào cửa, chỗ ngồi của chúng tôi vừa vặn bị một cây cột chắn, cho nên tôi thấy được bọn họ, bọn họ lại không thấy chúng tôi.

Giang Thần cũng nhìn thấy bọn họ, lắc đầu nói với tôi: "Ăn cơm, đừng đi qua."

Chỗ ngồi bọn họ cách chỗ chúng tôi không xa, tôi nghe Hồ Nhiễm Nhiễm nói: "Đừng gọi quá nhiều, ăn không hết lãng phí tiền bạc."

Tôi nhớ ngày đó trong buổi tiệc cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ dùng giọng điệu mỉa mai nói muốn ăn đồ ăn gì thì bay đến quốc gia đó, mà cô ấy ăn nhưng viên trứng cá muối sung mãn đó thế nào. Khi đó cô có đuôi lông mày nhạt lẳng lơ, nhưng hiện tại không có nữa mà ngoan ngoãn nói lãng phí tiền.

Tôi nghĩ một người phụ nữ sẵn sàng vì đàn ông mà tiết kiệm tiền thì ít nhất chỉ muốn chi tiền của hắn và yêu hắn.

Sau đó, một bàn sủi cảo với các vị khác nhau được đem lên, tôi áy náy sám hối với Giang Thần: "Sớm biết đã nói đừng cho mỗi loại là một vị, thành ra em không biêt công việc quản gia rồi."

Giang Thần kẹp sửi cảo nhét vào trong miệng tôi: "Ăn đi, dài dòng."

Anh nhét vào là sủi cảo nhân bánh cải trắng, tôi khẽ cắn xuống rồi phun ra miệng đầy nước, anh nhìn tôi chật vật thì cười khổ rồi lấy khăn tay cho tôi lau miệng.

Lúc chúng tôi đi thì Ngô Bách Tùng và Hồ Nhiễm Nhiễm còn đang ăn, tôi gói hết phần sủi sảo còn lại, sắp sửa vài ngày nữa sẽ ăn sủi cảo....

Về nhà trong lúc chờ đèn đỏ, đột nhiên Giang Thần hững hờ nói: "À quên nói cho em, bố mẹ anh ngày mai đến.

..................

Phải biết rằng từ đầu tôi đang chìm đắm trong t thế giới tốt đẹp là tôi muốn làm truyện tranh thực sự cảm động, thậm chí loại cảm động này là khi nhìn thấy Hồ Nhiễm Nhiễm và Ngô Bách Tùng cũng cảm thấy thói đời bất quá là thói đời, mà tình yêu vĩnh viễn là tình yêu. Nhưng kiểu này là cảm động giống đủ mọi màu sắc bọt xà phòng dưới ánh mặt trời, nó không trải qua chọc.

Tôi im lặng cực kỳ lâu, Giang Thần dừng xe dưới lầu, đèn xe chiếu trên đường một mảng sáng ngời, một mảng bị bóng tối bao trùm quanh khu. Bươm bướm bay ruồi muỗi bu, tất cả sinh vật nhỏ biết bay đều điên cuồng múa trong chùm sáng, giống như tham gia một buổi tiệc tạm biệt.

Giang Thần nắm chặt tay tôi: "Em đang suy nghĩ gì thế?"

Tôi không biết trả lời anh thế nào, tôi cúi thấp đầu nhìn chúng tôi nắm tay, tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ động vào xương ngón tay trỏ của anh:

"Em đang suy nghĩ, mẹ anh gặp lại em, sẽ còn cảm thấy em không xứng với anh thì sao."

Anh im lặng nắm chặt tay tôi, anh không giỏi an ủi người khác hoặc điều chỉnh bầu không khí, vì vậy chuyện kiểu như vậy nhất định cũng không giổi nên tôi tự gánh chịu.

Tôi sờ lấy mặt anh nói: "Vị tiên sinh này, lần sau đừng nên dùng "Thời tiết hôm nay rất tốt" để thông báo tin tức "sư tử ở vườn bách thú chạy đến cắn chết người" nhé"

Anh kéo tay tôi xuống, trong mắt có cái gì đó rất kiên nghị, anh nói: "Chúng ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa."

Tôi cười một cái: "Chỉ mong."

Chỉ mong.

Chỉ mong cơn mưa qua đi có cầu vồng.

Chỉ mong sau cơn mưa có ánh nắng.

Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên.

Chỉ mong nhạn chữ về lúc, nguyệt mãn tây lâu.

Chỉ mong tất cả tất cả vĩnh bảo an khang.