Gửi Người Tôi Yêu

Chương 26: Nếu như anh chết, cả đời này em sẽ không hạnh phúc



Nếu như người đó, cái người mà đã không cònmột chút quan hệ nào với cô chết đi, thì cô sống còn có ý nghĩa gì nữa? Giâyphút ấy, cô bất chợt hiểu rằng, nếu như anh vẫn còn sống, đang hạnh phúc đi yêungười khác, thì tất cả sẽ không liên quan gì đến cô. Nhưng nếu như anh chết đi,cô sẽ không bao giờ hạnh phúc mà sống tiếp trên thế gian này nữa.


Hứa AnLy vừa đến Bắc Kinh, sự ngọt ngào đang dâng trào trong lòng cô. Tần Ca cho cômột sự bất ngờ thú vị, anh lái chiếc xe mới mua đến bến xe đón cô. Ca khúc đơncủa anh phát hành rất thuận lợi, công ty đang chuẩn bị xuất bản cho anh đĩariêng. Hứa An Ly vui mừng đến mức lấy hai tay vòng qua cổ Tần Ca nói: “Em bâygiờ phải yêu anh nhiều hơn mới được, nếu như anh thật sự trở thành ca sĩ nổitiếng, đến lúc đó mới yêu thì đã muộn rồi.”

“Biếtthế thì tốt, cẩn thận không những fan hâm mộ sẽ yêu anh đấy.” Tần Ca gạt vàomũi cô một cách âu yếm: “Nói đi, em muốn đi đâu, anh sẽ tình nguyện làm tài xếcho em, cho em chơi thoải mái ở Bắc Kinh.”

“CốCung, Trường Thành, Thiên Đàng, Bắc Hải, …đâu cũng muốn đi.”

“Đượcthôi.”

Buổitối hôm trước, Tần Ca và các anh em trong công ty tổ chức buổi tiếp đón tẩytrần cho cô. Trên bàn tiệc, mọi người đều gọi cô là chị dâu, mặt Hứa An Ly ngạiđến mức đỏ nhừ như quả táo đỏ. Mấy người họ làm sao có thể tha cho cô? Họ lầnlượt đến chúc rượu cô, còn yêu cầu cô và Tần Ca uống rượu giao bôi.

Ngồiđối diện với Tần Ca là một cô gái vừa thanh nhã vừa nhiệt tình, tóc dài, mắtnâu, tên cô là Thanh Tuyết.

Cả buổitối, cô không nói không cười, dường như có tâm sự gì vậy. cứ uống hết cốc nàyđến cốc khác.

“Hứa AnLy.” Thanh Tuyết là người duy nhất không gọi Hứa An Ly là chị dâu, nhưng lạithích uống rượu với cô: “Cô hiểu Tần Ca đến đâu?”

Hứa AnLy nhìn Tần Ca một cái, lại nhìn Thanh Tuyết, cười một cách nhạt nhẽo: “ThanhTuyết, chị uống nhiều rồi.”

“Hơ!”Thanh Tuyết cười nhạt một tiếng.

“Không,tôi hiểu rõ mình nhất mà.”

“Vậyđược, tiền chủ hậu khách, chị muốn uống thế nào thì uống.”

ThanhTuyết nhìn về phía Tần Ca, rồi lại uống một cốc, Tần Ca đỡ thay cho cô.

“ThanhTuyết, con gái uống nhiều không tốt đâu.”

“Anhthật lòng quan tâm em sao?” Câu hỏi và ánh mắt của Thanh Tuyết đều hiện lên vẻmuốn ép buộc người khác.

“ThanhTuyết, em uống nhiều rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau mà, tất nhiên là anhthật lòng quan tâm em rồi.”

“Anhkhông sợ cô ấy ghen với anh sao?” Ánh mắt Thanh Tuyết hướng về phía Hứa An Ly.

Tần Caxoa xoa vai của Hứa An Ly, nói một cách nghiêm túc với Thanh Tuyết: “An Ly sẽkhông như vậy đâu, cố ấy là người bạn gái yêu và hiểu anh nhất.”

Mọingười thấy cảnh tượng như vậy, thì cũng ùa theo tâng bốc lên. Bắt họ uống rượugiao tay vợ chồng, Tần Ca dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa An Ly trưng cầu ý kiếncủa cô. Hứa An Ly lại một lần nữa đỏ mặt xấu hổ. Tay Tần Ca luôn luôn ấm áp ômlấy bờ vai cô, Hứa An Ly co gọn trong lòng anh. Sau cái nhìn thật lâu, cuốicùng cô cũng nâng ly lên và luồn tay vào cánh tay Tần Ca…

Khi họtrở về nhà ở của Tần Ca đã là mười giờ đêm. Hứa An Ly muốn đi ngủ sớm, vì ngàymai cô muốn Tần Ca đưa cô đi chơi Cố Cung. Tần Ca chuẩn bị các đồ dùng để tắm,anh bảo Hứa An Ly vào tắm trước. Hứa An Ly đã rất mệt rồi, tắm nước nóng làcách giải trừ mệt mỏi tốt nhất đối với cô. Tần Ca là người cuối cùng tắm xong,lúc từ trong phòng tắm bước ra, Hứa An Ly đang dùng máy sấy tóc để sấy tóc.

Tần Cađứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, nhìn cái vẻ đẹp vô cùng e thẹnlúc cô quấn khăn tắm, ánh mắt trong sáng như sao, con mắt đen láy hút hồnngười. Cảnh đêm tối và tâm trạng như vậy, khiến máu huyết trong anh không thểchảy một cách yên bình được…

Nhịptim đập nhanh dần, chỉ cảm thấy có một dòng nóng bỏng từ trong mạch máu khôngngừng tuôn vào lồng ngực, tuôn vào mỗi tế bào trong cơ thể anh. Bỗng chốc, dathịt anh trở nên nóng ran, dường như đã đợi cô ở đây lâu lắm rồi vậy.

“Ly..”Tiếng gọi nhỏ nhẹ cất lên.

Anhbước lại gần, ôm cô từ sau lưng, dùng tay nắm chặt lấy mái tóc còn chưa khô củacô, nhẹ nhàng kề vào cằm anh. Dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận đượchơi thở, nhịp tim, và mùi da thịt mềm mại của cô, giống như hơi thở đầu tiêncủa Hứa An Ly vậy.

Cô đãlà của anh. Trong cơ thể anh mãi mãi có dấu vết và mùi hương mà cô lưu lại.Những hành động gần gũi của anh đã đủ cho anh nghe thấy được hơi thở và nhịpđập trái tim của cô…

Ánh mắtHứa An Ly khẽ rung lên, rồi chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào bấttận. Cô tình nguyện để anh vuốt ve như thế, cô tình nguyện chấp nhận tất cả sựhiến dâng của anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh muốn bất cứ điều gì, cô cũng đềucho mà không chút oán hận gì.

Anh làcủa cô.

Cô tìnhnguyện dùng cơ thể mình và cơ thể anh để giao thoa với nhau. Hình như chỉ cóvậy, cô mới không cảm thấy sự trống trải và cô đơn trong lòng, cô mới có thểsống lại với cảm giác mới…

Cô tìnhnguyện là của anh.

Hứa AnLy quay mặt lại. Như thế, Tần Ca mới có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vekhuôn mặt bầu bĩnh của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve….Cô cảm nhận được tình yêu mãnhliệt trong cái khoảnh khắc này, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh đã xuấthiện sự gấp gáp và loạn nhịp.

Môi anhhôn lên trán cô. Nồng ấm mà nóng ran.

Cơ thểHứa An Ly có chút ngỡ ngàng. Chỉ cảm thấy có một cảm giác tê tê từ trong mạchmáu chảy vào trong từng tế bào của cơ thể, bất chợt môi anh từ trên trán trườnxuống áp vào môi cô, bắt đầu từ nhẹ nhàng và chậm chạp rồi đến gấp gáp vộivàng. Anh ôm cô thật chặt, thật chặt, mặc dù cô đã ở sâu trong cơ thể anh, sâutrong da thịt anh, nhưng vẫn cảm thấy yêu chưa đủ mãnh liệt và nồng đậm. Côcũng hôn lại anh, cô cúi người xuống, hai người như đang vùng vẫy trong vòngcuốn, hoàn toàn không khống chế được bản thân, hòa vào trong cơ thể của nhau.

MiệngHứa An Ly phát ra những tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Cô ngây ngất hạnh phúc mà nhắmmắt lại. Cơ thể rạo rực, nóng ran.

“Ly…”Anh vừa hôn cô say đắm, vừa khẽ gọi tên cô.

“Ơ?” Nụhôn mãnh liệt khiến cô khó có thể phát ra tiếng nói rõ ràng được.

“Chúngmình sống chung nhé.”

“Ừm.”Cô dường như chẳng cần suy nghĩ, mà đồng ý luôn.

Đôi môicó khe trống, họ lại lao vào hôn nhau say đắm.

Kể từlần đầu tiên ấy đến nay, giờ đã hơn một tháng rồi, họ chưa được ở bên nhau. Lúctỉnh lúc mơ, cơ thể nửa khô nửa ướt của cô nép trong lòng anh. Không kiềm chếđược, cô khẽ rên lên những tiếng rên của hạnh phúc và khoái lạc…

“Anh sẽlấy em chứ?”

“Emchẳng phải muốn là người yêu anh nhất thế gian này hay sao?”

Lại mộtlần nữa, anh không kiềm chế nổi để đâm sâu vào trong cơ thể cô, đó là chốn dừngchân mãi mãi của một người đàn ông, là ngôi nhà của tình yêu.

Anhnguyện sẽ ở trong đó mãi mãi, làm chủ nhân của cô.

“Ngoàiem ra, anh sẽ không bao giờ yêu người khác nữa.”

“Chúngmình cùng nhau sống đến già em nhé.” Anh hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

“Cònsinh thêm cho anh một baby giống hệt anh nữa.”

Hứa AnLy tưởng rằng cuối cùng cô cũng có thể yêu hết mình, cuối cùng có thể bắt đầumột cuộc sống hoàn toàn mới một cách vui vẻ và hạnh phúc.

Ngàyhôm sau, họ dậy thật sớm, Tần Ca xin nghỉ làm để dẫn cô đi Cố Cung chơi. Cũngmay, trời cũng làm duyên, nắng lên rực rỡ, thời tiết như vậy rất hợp để đichơi.

Họ nắmtay nhau bước ra cửa, ánh nắng chiếu rõi lên cơ thể của hai người trẻ tuổi. Họvừa đi vừa hát, vui vẻ giống như những chú chim vậy…

Ở CốCung, du khách đông như nêm cối. Tử Cấm Thành cố kính tỏa ra mùi mục nát củacác đô phủ của các bậc đế vương từ hàng nghìn năm trước, xen lẫn những hơi thởcủa cuộc sống mới. Nhiều Hoàng đế như vậy, cả tình yêu và thù hận không ngừngdiễn ra xung quanh cuộc đời những người đàn bà của họ đã thu hút được những ánhmắt của rất nhiều du khách.

Ha ha,thật đúng là được mở rộng tầm mắt, Hứa An Ly luôn có một sự tôn sùng đối vớicuộc sống của các Đế vương Cổ đại. Cô thích lịch sử, thích tìm hiểu chân tướngsự việc. Gần trưa, khi bọn họ đi từ trong Cố cung ra với bộ dạng vừa mệt vừađói thì điện thoại của Tần Ca vang lên…

Sau khitắt máy, Tần Ca chỉ cảm thấy, cả người như bị moi móc đến trống rỗng vậy. Trướcmắt là ánh sáng ban ngày trắng xóa. Quay cuồng đến mức anh không thể mở đượcmắt ra, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, suýt chút nữa thì quỵ xuống đất.

Giọngnói của Tần Ca nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, Hứa An Ly vẫn còncảm thấy như có tiếng sét đánh ngang tai. Cô ngẩn người ra nhìn Tần Ca ra sứclay cánh tay anh.

“Anhkhônng lừa em đấy chứ?”

“Anhnói cho em biết, đây không phải là sự thật.”

“Khôngphải!”

“Anhnói cho em biết đi.”

Đã từnghận chính bản thân mình.

Tại saolại nhẹ dạ tin vào những lời bộc bạch thề thốt thành khẩn chứ. Mình đã trưởngthành đến mức không còn tính khí trẻ con nữa. Lời thề sẽ theo gió bay đi, ngaycả tháng năm cũng bị thời gian mang đi mất, không hề để lại một chút dấu vếtnào. Tình yêu đã qua cũng đã sớm tan thành mây khói.

Thấtvọng và đau khổ, vui cười và ngọt ngào, nhất định sẽ không vì tình yêu mà hănghái quên mình, nhưng…

Mấytiếng sau, máy bay hạ cánh ở Thanh Đảo.

ĐườngLý Dục đã hôn mê trong bệnh viện hai ngày rồi, nếu như không làm phẫu thuật, cóthể sẽ bỏ mất cơ hội chữa trị tốt nhất.

ĐườngLý Dục bị tai nạn, tạm thời chưa thông báo cho mẹ anh biết, đây là quyết địnhcủa mấy anh em trong kí túc xá sau khi bàn bạc thương lượng với nhau. Sức khỏemẹ anh không tốt, lại không có công việc, cuộc sống rất khó khăn. Bệnh viện yêucầu nộp năm mươi nghìn tệ làm tiền đặt cọc viện phí, họ đã lấy số điện thoại từtrong máy điện thoại của anh rồi gọi đi và người nghe điện chính là Tần Ca.

Tần Cađau xót nhìn Hứa An Ly đang vì quá lo lắng, hoảng sợ và đau khổ mà bối rốikhông biết phải làm sao. Anh không có cách nào để an ủi cô, đau thương từ tronglồng ngực dâng lên mạnh mẽ, không biết nói từ đâu. Sự việc quá bất ngờ và tànnhẫn! Hứa An Ly đẩy Tần Ca ra, đi xuyên giữa đám đông, chạy thẳng ra đường,chạy…như điên vậy.

Nếu nhưngười đó, cái người mà đã không còn một chút quan hệ nào với cô chết đi, thì côsống còn có ý nghĩa gì nữa? Giây phút ấy, cô bất chợt hiểu rằng, nếu như anhvẫn còn sống, đang hạnh phúc đi yêu người khác, thì tất cả sẽ không liên quangì đến cô. Nhưng nếu như anh chết đi, cô sẽ không bao giờ hạnh phúc mà sốngtiếp trên thế gian này nữa.

Làm saomà để ý đến trật tự nữa? Lúc đó, trong đầu cô liệu có thể chứa được hai từ đónữa không? Không thể!

Đó làmột ngã tư. Đèn đỏ liên tục sáng lên, nhưng trong mắt cô màu gì cũng không cònquan trọng nữa, quan trọng là người ấy. Nếu như bây giờ anh ấy chết đi, cô hyvọng có thể nhìn mặt anh lần cuối, tiễn biệt anh một đoạn đường…

Anh ấyliệu có chết không? Cô liệu có ngay cả trước khi anh chết cũng không thể nhìnthấy anh không?

Nếu nhưanh ấy chết…

Từ đằngsau cánh tay của Hứa Ly An bị ai đó kéo lại. Nghe tiếng phanh kêu, cô cố gắngdùng sức để vùng vẫy ra, dưới tác động của quán tính, cơ thể cô nghiêng đi mộtchút. Tiếp đó, một cánh tay khác tát vào mặt cô một cái.

Bốp!Bốp! Tiếng kêu giòn giã!

“Emđiên à?”

Đúngvậy, cô điên thật rồi, nếu như anh ấy chết, thì cũng để cô chết đi cho xong,chứ điên đã là cái gì?

Quảnhiên vẫn không thể ngăn được! Cô tiếp tục lao đi về phía trước giống như vậnđộng viên chạy ma ra tông đang xông lên để hướng về cái giải quán quân thế giớivậy. Đường rộng như thế, xe nhiều như thế, tất cả đều là đối thủ của cô, côphải tăng tốc, liên tục tăng tốc, vượt qua xe, lại tiếp tục vượt qua xe…chỉ nhưvậy cô mới có thể nhìn thấy hy vọng.

Tiếngphanh xe kêu xé lên ở bên tai, cô đều chẳng buồn để ý. Chạy tiếp, xe dừng lạingay sát cạnh người, anh tài xế hoảng hồn, há miệng ra, thở hổn hển, sau khiđịnh thần lại, muốn mở miệng ra để chửi, nhưng người đã biến mất rồi.

Tần Cadừng lại, không ngừng xin lỗi.

Khi TầnCa giữ được tay cô lại, cô ngã vào trong lòng anh, vẫn không quên vùng vẫy:“Anh nói cho em biết Đường Lý Dục có phải là…rất nghiêm trọng không? Anh nóicho em biết, Lý Dục anh ấy có phải sẽ…chết không?”

Lo lắngnhư vậy, đau khổ như vậy, buồn phiền như vậy, tự trách như vậy…

“Thếcòn Thẩm Anh Xuân?”

“Đã trởvề Mỹ rồi.”

Cổ họngkhông phát được ra tiếng, nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra, cái cảnhtượng lúc bị xe đâm là một cảnh tượng bi thương đến thế nào. Tần Ca kể, chảyrất nhiều máu trên đường, nhuộm đỏ cả một vùng, giống như là “hoa sen” máu vậy.Sau đó, Hứa An Ly bịt tai lại, không muốn tiếp tục nghe nữa!

Luôntưởng rằng, Đường Lý Dục là người không còn một chút quan hệ nào với mình nữa.Luôn tưởng rằng, hỉ nộ ái lạc của Đường Lý Dục đều không có chút liên quan nàođến mình nữa. Luôn tưởng rằng, Đường Lý Dục bị thương, thì người đầu tiên ở bêncạnh anh phải là Thẩm Anh Xuân…

Taxichạy như bay trên đường. Cây cối hai bên đường không ngừng lùi lại đằng sau,các tòa nhà lùi lại đằng sau, xe đang lưu thông trên đường cũng lùi lại phíasau, con người cũng lùi lại phía sau, lùi lại…Cảnh vật cũng trở nên mơ hồ.Trong mắt cô, đường phố bỗng biến thành một đường kẻ trắng. Trái tim Hứa Ly Ancũng đang bay lên.

Tại đạisảnh của bệnh viện, Hứa An Ly xuyên qua đám đông, gấp gáp chạy, những ngườiđang đi đằng trước đều lần lượt dẹp ra, đứng về một bên nhìn theo bóng cô màthì thầm nói chuyện. Có người không kịp tránh đã suýt nữa bị đụng vào. Chẳngthể để ý được nhiều đến thế, trong đầu của Hứa An Ly chỉ có một suy nghĩ làphải nhanh chóng gặp được Đường Lý Dục, xem anh ấy thế nào rồi? Vẫn chứ hôn mêchưa tỉnh lại hay sao? Nếu như anh ấy tỉnh lại rồi, phát hiện bên cạnh mìnhchẳng có ai, thì chắc sẽ cô đơn lắm?

Cửa mộtcăn phòng bị đẩy mạnh ra, Hứa An Ly nắm chặt lấy bàn tay của cô y tá mặc áotrắng, vội vàng hỏi điều gì đó. Cô y tá mặc áo trắng lắc lắc đầu, cô buông taycô y tá ra, xông lên cầu thang lên tầng. Tiếp tục đi lên, cô lờ mờ cảm thấymình đụng vào một người nào đó nhưng cũng chẳng kịp xin lỗi. Những người tronghành lang đều nhìn theo cô.

Chạyđến mức chẳng kịp thở, vẻ mặt nhợt nhạt. Suýt nữa ngã ở góc cầu thang. Hứa AnLy cuối cùng cũng lảo đảo ở trước căn phòng có dán số 502, cô dừng lại thở hổnhển.

Bỗngnhiên, cửa phòng bật mở, từ trong đi ra là một cô y tá trẻ tuổi.

“Bác sĩ.”Hứa An Ly vội vã xông tới.

“Cóbệnh nhân nào tên là Đường Lý Dục nằm ở đây không?”

“Cô cóquan hệ thế nào với bệnh nhân?”

“…” HứaAn Ly ngây người ra nhìn cô y tá, lầm bầm một tiếng, quan hệ gì? Đúng vậy, côlà gì của anh chứ? Cho dù là quan hệ gì với anh, cô đều muốn nhìn thấy anh, đềumuốn biết tình hình của anh.

Thấy côkhông nói gì, cô y tá bổ sung thêm một câu: “Là bạn gái anh ấy chứ gì? Anh ấyvẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, mong cô đừng làm phiền anh ấy.” Nóixong, cô y tá quay người bước đi.

Tronghành lang bệnh viện, ánh đèn điện chiếu lên trên bức tường hơi bẩn trông có vẻhơi nhợt nhạt.

Hứa AnLy chỉ có thể đứng ngoài cửa, qua ô cửa kính nhìn Đường Lý Dục đang nằm trêngiường bệnh, khắp người anh được cắm các loại ống, mắt nhắm, nằm im bất động,nét mặt trắng bệch, chụp máy thở, yên lặng nằm ở đó, không biết là đang ngủ haylà hôn mê.

Hứa AnLy trầm lặng đứng ngoài cửa, không động đậy nhìn vào người đang nằm trêngiường, nhìn vào gương mặt trắng bệch của anh, nhìn vào đôi môi khô nứt nẻ củaanh, nhìn vào dung mạo quen thuộc của anh…

Tim côđập mạnh đầy hoảng loạn, hơi thở gấp gáp, thế giới dường như cũng trở nên đentối vô thanh vậy. Lúc đó, Đường Lý Dục nằm im bất động trên giường, giống nhưmột đứa trẻ vừa mới sinh ra, anh không biết một cái gì, không biết cô đã đến,đang đứng ở thế giới bên ngoài cách anh chỉ mấy bước chân chờ đợi anh tỉnh lại,không biết sự chờ đợi và tuyệt vọng đã sắp khiến cô sụp đổ.

Nếunhư, Đường Lý Dục cứ thế mà ngủ, ngủ mãi mãi, anh sẽ không biết Hứa An Ly đã vìanh mà đau, đã vì anh mà khóc, đã vì anh mà cầu nguyện. Cứ coi như anh ấy tỉnhlại, nếu như trở thành người thực vật, thì sẽ phải làm thế nào? Bác sĩ khôngphủ nhận cái khả năng trở thành người thực vật! Anh vẫn chưa thoát khỏi giai đoạnnguy hiểm, có nghĩa là bất chuyện gì đều có thể xảy ra!

Hứa AnLy cứ nhìn ngẩn ngơ như thế. Cuối cùng không kìm được đau xót và tuyệt vọng, côthất thanh bật khóc.

Côtưởng rằng, cô trao cái quý giá nhất của đời mình cho người đàn ông khác rồi,thì việc hạnh phúc hay không hạnh phúc của Đường Lý Dục đều không liên quan gìđến cô nữa. Nhưng…hình bóng của sự cô đơn in chiếu trên mặt đất. Khuôn mặt losợ và tiều tụy khiến Hứa An Ly bỗng chốc trở nên già nua đi nhiều.

APhong, Căn Bậc Hai, Tần Ca đã lặng lẽ đứng phía sau Hứa An Ly. Từ cái biểu cảmmệt mỏi của họ có thể thấy, họ đã bao đêm không ngủ, ngồi túc trực trên chiếcghế dài trong hành lang bệnh viện. Đặc biệt là A Phong và Căn Bậc Hai, tuy côngviệc không được tốt lắm, lại đang chuẩn bị thi ngiên cứu sinh, nhưng họ vẫn vứtbỏ tất cả công việc trong tay để đến với anh.

Tất cảmọi người đều cúi đầu buồn bã. Không biết nên an ủi Hứa An Ly như thế nào, TầnCa chầm chậm bước tới, nắm lấy bờ vai đang không ngừng run lên vì quá đau buồncủa cô. Có lẽ là quá bất lực, có lẽ là quá lo lắng, Hứa An Ly đã ngả vào lòngTần Ca bật khóc.

Tần Caôm chặt lấy Hứa An Ly, cùng những ngón tay nhẹ nhàng lau sạch những giọt nướcmắt trên mặt cô, không ngừng vuốt lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ bị sợhãi quá mức vậy. Rất lâu sau, Hứa An Ly mới cầm được nước mắt: “Anh ấy liệucó…” Hứa An Ly đánh một cách bất lực vào vai Tần Ca với vẻ mặt buồn bã mà hỏianh.

Liệu cóchết không? Liệu có trở thành người thực vật không? Liệu có…Nước mắt trên mặtHứa An Ly cứ tuôn ra mà không hề có một âm thanh nào phát ra. Những ngày này,ngoài nước mắt ra, vẫn là nước mắt, cứ như muốn để cho nước mắt cả đời chảy hếtsạch vậy, muốn ngăn nhưng không ngăn lại được.

Tianắng chậm rãi đi qua trước cửa sổ, hoàng hôn dần đến gần. Ánh sáng trong phòngcũng tối dần, in bóng họ trải dài trên mặt đất. Thời gian và ngày đêm cứ lặnglẽ đan xen nhau như thế, tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối.

Tronghành lang, luôn có những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đi đi lại lại. Luôncó những khuôn mặt vội vàng gấp gáp trông nom, chờ đợi tín hiệu vui tỉnh lại vàbình an trở về nhà của người thân.

ĐườngLý Dục vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ sợ bịnhiễm trùng nên không cho phép người nhà tùy tiện vào thăm, tất cả mọi vấn đềcủa anh ấy đều có y tá chuyên môn phụ trách. Trong màn hình của máy điện tim đồhiện lên những đường gấp khúc, cùng với những tiếng kêu tít tít theo tiết tấu.

Ánh mắtthất thần mà trống rỗng của Hứa An Ly không hề rời khỏi anh. Nhìn vẻ mặt lolắng và tiều tụy của Hứa An Ly trong lòng Tần Ca đau tới mức không biết nên làmthế nào mới được. Anh khuyên cô về nhà nghĩ ngơi một chút, cho dù là một đêmthôi, nhưng Hứa An Ly cũng không chịu.

“Emphải nhìn thấy anh ấy tỉnh lại.”

“Đã cóanh ở đây rồi.”

“Nếunhư anh ấy tỉnh lại mà không nhìn thấy em, anh ấy sẽ thất vọng lắm!”

Tần Cakhông biết phải nói thế nào nữa, nhưng dường như lại có lời đang nghẹn tronglòng mà không nói ra được.

Thờigian từng giây, từng phút trôi qua.

Hứa AnLy không chịu rời khỏi chiếc ghế băng dài ở hành lang, buồn ngủ thì ngồi đó ngủgật, đói thì ăn tạm gì đó để đối phó. Trước đây, cô là người sợ bóng đen, sợvào bệnh viện, vì bóng đen khiến cho người ta sợ hãi, còn bệnh viện bao phủ đầyhơi thở của sự chết chóc. Nhưng bây giờ, cô chẳng còn sợ gì nữa.

Từ banngày đến đêm tối. Từ đêm tối lại đến bình minh. Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Hứa AnLy cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu ngày rồi, cô đã không còn khái niệmsớm tối nữa. Có lúc đang là sáng sớm, nhưng cô đã ngủ say rồi. Có lúc đang làđêm khuya, nhưng cô vẫn đứng ở trước cửa kính nhìn vào bên trong, hy vọng ĐườngLý Dục có thể nhanh chóng tỉnh lại. Anh ấy sao vẫn chưa tỉnh lại thế, lần ngủnày, đã quá dài rồi, có phải là do anh ấy quá mệt, muốn ngủ thêm một chút,giống như hồi còn học cấp ba vậy, trêu đùa mà.

Mãi chođến tận mười ngày sau, cô bỗng kinh ngạc kêu lên, rồi chạy vội đến phòng y tá:“Bác sĩ, anh ấy động đậy rồi, mau đến xem đi!”

Y távội vàng chạy đến phòng của Đường Lý Dục.

Tay anhđộng đậy một chút. Sau đó, rất lâu sau đó. Lông mày của anh cũng bắt đầu độngđậy…

“Anh ấytỉnh rồi, anh ấy thực sự tỉnh rồi.” Hứa An Ly lay lay tay Tần Ca muốn anh nhìn:“Anh ấy thực sự đã tỉnh lại rồi đấy!” Sự bất ngờ và kích động như vậy, ngay cảHứa An Ly cũng không thể nào tưởng tượng và dự đoán trước được.

Anh ấytỉnh rồi, anh ấy sẽ không chết, cũng sẽ không trở thành người thực vật. Anh ấysẽ sống lại, sẽ lại giống như trước đây, sống một cuộc sống hạnh phúc…

Hứa AnLy rót nước nóng cho Đường Lý Dục, dùng khăn lau mặt, tay và người cho anh, anhgiống như một đứa trẻ yên lặng, mặc cho cô lau.

Mộtchậu nước bẩn, lại chạy vào nhà vệ sinh, thay chậu nước khác. Khăn mặt sạch sẽ,thơm mùi thơm nhẹ của xà phòng.

Côkhông sợ mệt, không sợ bẩn, cô chỉ cần anh sống hạnh phúc trên cõi đời này.

“Emnghỉ một chút đi, để anh chăm sóc anh ấy.” Tần Ca xót xa khuyên Hứa An Ly.

Hứa AnLy cũng chẳng ngẩng lên nhìn Tần Ca, cúi đầu chỉnh lại góc chăn cho Đường LýDục, cô sợ anh bị nhiễm lạnh, bị ốm.

“Khôngcần đâu, các anh cứ về cả đi, ở đây có một mình em là được rồi.”

A Phongvà Căn Bậc Hai thực sự buồn ngủ đến không thể cưỡng lại được nữa, học vào tronghành lang, nằm trên dãy ghế dài ngủ say sưa.

Hứa AnLy ngồi bên giường, mắt nhìn Đường Lý Dục giống như nhìn một đứa trẻ luôn cầnsự chăm sóc vậy.

Từ từ,mắt Đường Lý Dục từ từ mở ra, chăm chú nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt. Khóemôi khô nứt dường như đang nhoẻn cười.

Từ từ,môi của Đường Lý Dục dường như cũng động đậy.

Rất từtừ…

“Này,anh nhận ra em không? Em là Chuột gạo, cái anh Đường lão vịt này ngủ giỏi thậtđấy, hễ ngủ là ngủ tận mười mấy ngày liền.” Hứa An Ly nhẹ nhàng búng mũi anh.

“Chúheo lười biếng này, anh mau tỉnh dậy đi, lại ngủ nữa sẽ biến thành heo thậtđấy.”

“Ônggià, nhìn xem em là ai?”

Hứa AnLy kéo Tần Ca đang đứng cạnh lại gần, thích chí nói.

“Anh ấynghe hiểu những điều em nói đấy.”

“Anhxem, anh ấy đang nhìn em mỉm cười đấy.”

“Môicũng mấp máy rồi, có phải là có điều gì muốn nói với em không?”

“Anh ấycứ nhìn em, dường như đang giận em vậy!”

Bệnhviện mời đến một chuyên gia từ Bắc Kinh tới làm một ca phẫu thuật hộp sọ choĐường Lý Dục. Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều, bác sĩ nó anh ấytạm thời sẽ bị mất trí nhớ. Đường Lý Dục cuối cùng cũng thoát ra khỏi cánh taytử thần, nửa tháng sau anh đã có thể tháo bỏ máy thở oxy và các loại dây ốngtrên người.

ĐườngLý Dục của lúc đó đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại trở lại từ trong sự hoảng loạncủa sợ hãi và lo lắng, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây, côgái xinh đẹp đang mỉm cười trước mắt mình là ai, tại sao lại ở đây với anh. Vàanh cũng không biết những người đàn ông đối xử với anh rất tốt kia là ai, tạisao lại ở đây với anh. Tuy nhiên, cũng không phải hoàn toàn giống như anh tưởngtượng, anh luôn cảm thấy cô gái đang đứng trước mặt mình cùng với quá khứ vànguyên nhân nằm trong bệnh viện của anh chắc chắn có liên quan mật thiết vớinhau.

Kể từkhi Đường Lý Dục tỉnh lại, anh nhìn thấy cô luôn đối với anh sao mà nhẹ nhàng,sao mà chu đáo…giống như khi còn bé được mẹ bảo vệ vậy.

Ánhnắng từ bên ngoài của kính chiếu rọi vào, khiến trong phòng sáng rực lên.

Đôi môiĐường Lý Dục hơi nhợt nhạt, con ngươi màu hổ phách thất thần, nhưng anh dườngnhư luôn dùng ánh mắt yêu cầu chứng thực để nhìn cô gái vừa dịu dàng vừa xinhđẹp trước mắt mình, dường như anh có điều gì muốn hỏi vậy.

“Tôiquen cô sao?”

Hứa AnLy đang cúi đầu lau tay cho anh bỗng ngây người ra. Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìnĐường Lý Dục.

“Saotôi không tài nào nhớ ra cô là ai. Nói cho tôi biết, chúng ta có quen biết nhaukhông?”

“Khôngquen, em là y tá chuyên môn.” Hứa An Ly nói một cách nhanh chóng.

“Ồ! Cảmơn.”

“Khôngcó gì, là việc nên làm mà.”

“Nhưngtôi luôn cảm thấy cô có quen với tôi. Vì vậy có mới đối xử với tôi tốt như vậy,lẽ nào tôi nói, không phải là sự thật hay sao?”

“Khôngquen!”

“Cô gạttôi, chúng ta quen nhau.”

“Vậysao?”

“Ánhmắt cô cho tôi biết chúng ta không những quen nhau mà chúng ta có lẽ còn đãtừng yêu nhau.”

“Ôitrời! Anh xem, khăn mặt còn chưa giặt đây này.”

Hứa AnLy mượn cớ giặt khăn mặt, nhanh chóng bê chậu nước rửa mặt rồi chạy thật nhanhvào nhà vệ sinh. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô. Bước vộivào nhà vệ sinh, để chậu rửa mặt xuống, cô cố gắng dùng tay đỡ ngực để cho nhịptim đập bình thường trở lại.

Nếu nhưkhông có người vào, thì cô cũng không biết cô sẽ đứng sững người trong đó baolâu.

Quákhứ, cô còn có quá khứ sao? Không có, cô đã sớm quên nó rồi.

Tần Cavì tiếp tục đóng viện phí cho Đường Lý Dục mà đành phải vay công ty năm mươinghìn tệ, một trăn nghìn tệ của anh đã tiêu hết sạch rồi. Việc trong phòng bệnhchủ yếu dựa vào Hứa An Ly. Tần Ca hễ có thời gian là lại tranh thủ chạy sô ởchỗ cũ để kiếm thêm ít tiền giúp Đường Lý Dục nhanh chóng bình phục sức khỏe.Cấp trên, đồng nghiệp của Đường Lý Dục cũng đến thăm anh và quyên góp cho anhđược hai mươi nghìn tệ. Nhưng vấn đề tiền bạc vẫn hết sức khó khăn.

Sángsớm hằng ngày, Tần Ca mang theo sự mệt mỏi toàn thân bước ra từ trong quán bar,bụng đói đến mức sôi ùng ục. Liên tục chạy sô đã khiến anh sức tàn lực kiệt,buồn ngủ và mệt mỏi. Do ăn ngủ không được tốt, nên anh đã gầy đi rất nhiều.

Lúc đó,Tần Ca đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn qua cửa kính. Anh thấy Hứa An Ly đangngồi bên cạnh giường Đường Lý Dục, cô đã ngủ say rồi, người vẫn ngồi trên ghế,khuôn mặt nằm trên cánh tay lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tần Canhắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Hứa An Ly, thần thái tiều tụy, khóe mắtanh từ từ bắt đầu đỏ lên. Bao nhiêu ngày ở bệnh viện như thế, cô cũgn gầy đirất nhiều, nhìn như là thiếu dinh dưỡng vậy.

Thấmthoắt kỳ nghỉ đã sắp kết thúc. Trong kỳ nghỉ hè này, Hứa An Ly chưa từng đượcnghỉ ngơi, luôn sống trong mùi vị khó chịu trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Nếunhư, nếu như người nằm trên giường bệnh kia đổi lại là mình, thì cô ấy cũng sẽchăm sóc mình như vậy sao? Tần Ca lắc lắc đầu, tại sao bỗng dưng lại hiện lêncái suy nghĩ như vậy chứ? Anh cảm thấy đúng là đang tự tìm phiền phức cho mình.Cô đã là của anh rồi, trong cơ thể cô mãi mãi có dấu vết của anh. Anh cũng đãlà của cô…

Rất lâusau, Tần Ca mới khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, cởi áo đang mặc trên người ra đắplên người Hứa An Ly. Hứa An Ly đang ngủ say nên không hề biết gì. Tần Ca lấytay vuốt nhẹ lên mái tóc dài rối bời của cô.

Trời đãsáng…

Đã khôngcòn nhớ rõ ở bệnh viện bao nhiêu ngày rồi, đầu tóc vì chưa gội mà bết cục lạivới nhau, rối bù và kết cứng. Quần áo bẩn, toàn thân đều là mùi mồ hôi, gióthổi khô rồi, mồ hôi mới lại xuất hiện, toàn thân đều là mùi khó chịu.

Hứa AnLy bước ra từ trong nhà vệ sinh ở hành lang, bưng một chậu nước bước vào phòngbệnh, đặt lên trên ghế, cô muốn rửa mặt cho Đường Lý Dục. Cổ tay anh cũng bịthương, phải băng băng gạc. Rất nhẹ nhàng, không dám mạnh tay, cô sợ rằng chỉcần hơi mạnh tay sẽ làm anh đau.

“Đau không?”Giọng nói nhẹ như hoa.

“Ừm.”Ánh mắt ngoan ngoãn như một đứa trẻ: “Có em ở đây, anh không còn đau nữa.”

“Phảinghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, kết hợp điều trị thì bệnh mới nhanh khỏiđược.”

“Ừm,cảm ơn em.” Đường Lý Dục cười một cách ngây thơ và hạnh phúc giống như một đứatrẻ con: “Nếu cứ như thế này cả đời thì tốt biết mấy.”

“Anhđừng có mà tưởng bở! Em không phải bảo mẫu cả đời của anh đâu nhé.”

“Anhkhỏe lại rồi thì sẽ làm bảo mẫu cho em.”

Ánh mắtcủa Đường Lý Dục chưa lúc nào rời khỏi khuôn mặt của Hứa An Ly, giống như nhìnmột người lạ mặt vậy.

Đau đầuđến mức giống như sắp sửa nổ tung vậy, trong cơ thể, cảm giác nóng ran và lạnhngắt đang đan xen lẫn nhau, anh rùng mình một cái. Trong không khí tràn ngậpmùi thuốc khử trùng, nhiều người vây quanh giường mà anh đều không thể nhớ rahọ là ai. Có cảm giác như đã từng quen nhau, nụ cười đã từng quen, sự ấm áp đãtừng quen, vậy mà vẫn lạ lẫm.

Bác sĩcho Đường Lý Dục biết, vì anh gặp tai nạn bị thương nên tạm thời bị mất trí nhớ.

Nhưnganh vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng trong đám đông, là cô ấy sao?

ĐườngLý Dục nằm trên giường, lặng lẽ nhìn Hứa An Ly. Vẫn với gương mặt nhợt nhạt,đôi môi khô nứt, nhưng trong đáy mắt anh có một thứ ánh sáng kì lạ. Anh dườngnhư trong đống tro tàn của sự chết chóc nhìn thấy một người con gái xinh đẹp vàtĩnh lặng như thiên thần, dịu dàng bón cơm cho anh, chăm sóc cho cuộc sống củaanh. Chân anh bị băng bó vẫn chưa thể cử động được. Ở trước mặt Hứa An Ly,Đường Lý Dục rất ngoan ngoãn, luôn nhẹ nhàng chấp nhận sự chăm sóc của cô,giống như một đứa trẻ cần đến sự chăm sóc của bảo mẫu vậy. Khăn mặt được launhẹ nhàng từ trán, đến mặt, rồi chuyển đến cổ. Anh tỏ ra rất phối hợp với sựchăm sóc của An Ly.

Sau khiHứa An Ly làm xong tất cả các công việc trên, cô cúi người xuống, ghé vào taianh.

“Dục,anh muốn ăn cái gì? Nói cho em biết.” Giọng nói nhẹ như sương khói, khiến taianh thấy nhột nhột.

Ha! Cảmgiác thật tuyệt vời! Sao mà như nằm mơ vậy, nhẽ nhàng hít thở. Nhân lúc côkhông chuẩn bị, anh nhẹ nhàng đưa cánh tay trái bị thương nhẹ ra, chút một nắmchặt lấy cánh tay phải của cô, như là cố gắng dùng hết sức lực, không chịubuông lỏng cho dù sức lực cơ thể anh còn rất yếu ớt.

Cô khẽđờ người ra, nhìn anh hồi hộp.

Anh mấpmáy môi, chậm rãi hỏi cô: “Tại sao em đối với anh tốt như vậy?”

“Anh làngười bệnh, ai mà chẳng đối tốt với anh như thế.”

“Em nóidối, em vốn dĩ không phải là y tá. Nói cho anh biết, em là ai? Hình như anh đãgặp em ở đâu rồi thì phải?”

ĐườngLý Dục cố chấp hỏi đến cùng giống như một đứa trẻ vậy.

Hứa AnLy từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Lý Dục một cách bối rối, không dám nhìn thẳngvào anh ta.

Còn conngươi của anh ta là một màu đen sì, khóe miệng nhợt nhạt vẫn nở một nụ cườihiền từ. Cánh tay bất lực nắm chặt lấy tay cô, nóng ran.

Cô bỗngnở nụ cười rồi nói với anh một cách điềm tĩnh: “Được! Em nói cho anh biết, emkhông phải là y tá, em là bạn học của anh, tất cả những người bạn thân của anhđều thường xuyên đến thăm anh giống như em, anh không cần phải suy nghĩ nhiềulàm gì.”

“Không,em nói dối, em là bạn gái anh, chúng ta chắc chắn đã từng yêu nhau, phảikhông?”

Tronggiấc ngủ mơ hằng ngày đều phảng phất có hình bóng của một người con gái, nhưngĐường Lý Dục không tài nào nhìn rõ được gương mặt cô ấy. Anh muốn biết cô làai. Cô tại sao lại phủ nhận mình là bạn gái của anh? Có quan hệ như thế nào vớicô? Tất cả những điều này giống như một câu đố khiến Đường Lý Dục vô cùng hiếukỳ.

Bạngái. Mấy từ này giống như một hòn than đang cháy được vứt vào trái tim cô vậy!Nóng đến nỗi cô không biết phải làm sao. Căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghethấy nhịp tim đập. Thế giới chỉ còn lại hai người họ và cái nhìn họ dành chonhau thật sâu đậm.

Môi HứaAn Ly khẽ run lên.

Cô đãtừng muốn trở thành bạn gái của anh. Nhưng cô lại ở ngoài tầm mắt của anh.Trong thời gian anh vẫn chưa nhớ lại, cô đã trải qua bao nhiêu đau khổ và gắnggượng, bao nhiêu thất vọng và tuyệt vọng. Hạnh phúc như thế đối với Hứa An Lymà nói, nó không chân thực giống như bong bóng xà phòng, dễ chạm vào, nhưng sẽvụn ngay. Giữa cô và một người con gái khác đã xảy ra nhiều tranh chấp nhiềunhư vậy, nhưng đến cuối cùng cô chọn cách rút lui, tán thành cho hạnh phúc củahọ, rồi thử làm bạn gái tốt nhất của một người đàn ông khác. Bây giờ tất cả đãkết thúc rồi.

Hạnhphúc của cô, tương lai của cô là ở bên cạnh một người là Tần Ca…

Cô đãlấy trinh tiết của mình ra để chứng minh cho tất cả những điều này cho Tần Cathấy!

“Emkhông phải là bạn gái của anh!” Giọng Hứa An Ly rất nhẹ nhàng phát ra miệng.Điềm tĩnh, thản nhiên như thế, giống như là đang nói chuyện của người khác màkhông hề có chút liên quan gì đến mình. Cô đã lãng quên anh trong sâu thẳm củanăm tháng. Quên anh đi.

Chỉ cầnĐường Lý Dục vẫn còn sống, thì sẽ không liên quan gì đến cô. Đợi anh khỏe lại,cô sẽ giống như một như một đám mây nhẹ nhàng bay đi, rời xa anh, rời xa thếgiới của anh. Cho dù anh là người đàn ông duy nhất có tình cảm đẹp với cô trongnhững ngày tháng tuổi xanh, là người đàn ông duy nhất có thể cùng cô ngắm hoànghôn, cùng cô đi lý giải những giọt nước mắt trong lòng cô, là người đàn ông duynhất cho cô sự ấm áp…Anh đã ghi chép lại sự mờ mịt, khát khao, hi vọng và niềmvui trong suốt chặng đường của họ.

Nhưngbây giờ, bạn gái anh không phải là cô, mà là Thẩm Anh Xuân.

“Emkhông phải là bạn gái của anh!”

ĐườngLý Dục nắm lấy cánh tay của Hứa An Ly, giọng kiên quyết ngang ngạnh: “Em chínhlà bạn gái của anh, nếu em không chịu thừa nhận, nhất định là sợ anh làm liênlụy đến em, phải không?”

“Khôngphải, Lý Dục, anh không phải là bạn trai của em.” Hứa An Ly vội vã phủ nhận. Côhoang mang quay lưng về phía anh.

“Để choem không phải hối hận về những gì đã hy sinh, anh sẽ sống thật tốt, hồi phụcsức khỏe nhanh chóng để mang lại hạnh phúc cho em. Em đồng ý không?”

“Xinlỗi anh, em không đồng ý!” Hứa An Ly quay đầu lại, nói với thái độ rất kiênđịnh.

Ánhnắng của buổi sớm mai từ ngoài cửa chiếu vào, trong phòng tràn đầy mùi vị củaánh nắng, cô không thể mở mắt ra nổi vì ánh nắng chói lòa. Tuy đang nhìn ĐườngLý Dục nhưng trước mắt cô toàn những đốm màu vàng, chẳng nhìn rõ nữa.

Hứa AnLy nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Đường Lý Dục, đứng trước cửa sổ, quay lưng lạiphía anh.

Thìnhthịch! Tiếng tim đập của anh phảng phất bên tai cô.

Côdường như lại được trở lại với những ngày tháng trước đây. Nhưng cái suy nghĩnày vừa xuất hiện đã lập tức bị cô ngăn lại, thời gian đã qua đi bảy năm rồi.Trong bảy năm, tất cả đều đang thay đổi, cô đã mãi mãi bước ra khỏi mùa mưa củacuộc đời, bước ra khỏi tuổi mười bảy nhiều mơ mộng hão huyền của cô.

“Bạngái anh tên là Thẩm Anh Xuân, là một cô gái xinh đẹp hơn em.” Hứa An Ly quaylưng về phía anh, nói từng câu từng câu một.

Tuykhông nhìn thấy thái độ của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt đen láycủa Đường Lý Dục đang nhìn cô, mỉm cười, đôi mắt cong cong đẹp như hình trănglưỡi liềm. Vẫn là nét dẹp hút hồn người như thế,

“Em nóidối!”

“Đó làsự thật.”

“Nếunhư em không lừa anh, tại sao Thẩm Anh Xuân không đến thăm anh? Tại sao khôngchăm sóc anh giống như em đang chăm sóc anh? Vì thế, xin em đừng ở trước mặtanh mà bịa đặt ra một người hoàn toàn không có thật như thế. Nếu như em khôngphải là bạn gái của anh, tại sao lại đối xử với anh tốt như vậy? Lau vết thươngcho anh một cách nhẹ nhàng như vậy? Nếu như em không phải là bạn gái anh, tạisao lại hi sinh cả một kỳ nghỉ để ở đây chăm sóc cho anh từng ly từng tí mộtnhư thế? Nếu như em không phải là bạn gái của anh, tại sao lại xót xa anh nhưvậy?”

Hứa AnLy từ từ quay người, ngoảnh đầu lại, sững người ra nhìn Đường Lý Dục. Trước mắtcô là đôi mắt có chút u sầu.

Anh hỏirất đúng, Hứa An Ly quả thực đã làm tất cả những việc mà bạn gái anh nên làm,những gì cô đã làm thực sự còn chu đáo, tỉ mỉ hơn cả bạn gái. Tất cả những việclàm của cô, chỉ có bạn gái mới có tư cách làm. Sự lo lắng của cô, sự đau xótcủa cô, sự mệt mỏi của cô, sự suy sụp tiều tụy của cô, chỉ có một người con gáiđang yêu tha thiết mới có thể hy sinh như thế.

Thếnhưng cô là bạn gái của Tần Ca!

“Embiết không, An Ly, mỗi ngày anh tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy là em,chỉ có thể là bạn gái mới có thể đối tốt với anh như thế.” Lúc nói những lờinày, trong mắt anh có chút mơ màng và mờ mịt, “Bởi vì có em, anh mới có hy vọngvà dũng khí để tiếp tục sống.”

Gió bênngoài thổi tung rèm cửa, mang theo không khí tràn ngập mùi hương của mùa hạ.

Anh túmlấy mũi làm ra một bộ mặt xấu đáng yêu, tiếp tục nói: “Chúng ta chắc chắn từngrất yêu nhau nên em mới đối xử với anh tốt như vậy. An Ly, sau này anh phải yêuem như thế nào mới có thể yêu em nhiều như em yêu anh?”

“Không…chúngta không thể…”

“An Ly,anh không muốn em bỏ rơi anh, cho dù chúng ta là gì của nhau, anh đều yêu em.”Đường Lý Dục dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hứa An Ly.

“Em xinlỗi, từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh, cũng dẽ không yêu anh.”

“Tạisao?”

“Bởi vìem đã là bạn gái của người khác rồi!”

“Nóidối, em yêu anh. Cứ coi như em là bạn gái của người khác, anh cũng sẽ khiến emphải yêu anh, em không được phép bỏ rơi anh. An Ly, em biết không? Anh chưa baogiờ thấy người con gái nào đối với anh lại dịu dàng như thế. Cứ coi như bây giờem vẫn chưa chắc chắn yêu anh, anh cũng sẽ khiến em thích anh một chút ít. Đừngtừ chối tình yêu của anh được không?”

Ngoàicửa phòng bệnh, ánh sáng màu vàng của ánh ban mai chiếu vào trong từng ô cửa sổđang mở toang.

Tronghành lang dài của bệnh viện, bức tường trắng và yên tĩnh cũng được chiếu đầybởi màu sáng của ánh nắng, một người đàn ông đang đứng lặng lẽ, nhìn không rõthái độ, mặt anh hướng vào những người đang ở bên trong qua tấm của kính, khôngrời mắt khỏi họ.

“Nếunhư em không phải là bạn gái anh, vậy thì bây giờ anh muốn em chính thức là bạngái của anh, có được không?” Đường Lý Dục hồi hộp nhìn Hứa An Ly.

“Emkhông nói, chứng tỏ em đã đồng ý với anh rồi nhé. Được không em? An Ly, làm bạngái anh nhé, coi như anh xin em đấy, nếu như em chưa từng yêu anh, vậy thì anhcầu xin em bắt đầu từ bây giờ hãy yêu anh, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em,thật đấy!”

Hứa AnLy hít thở sâu, không ngừng hít thở sâu. Trong phòng yên tĩnh đến không mộttiếng động. Cô cảm thấy như sắp nghẹt thở, trước mắt là một đám sương trắng mờmịt. Những nỗi đau xé nát cơ thể cô lại xuất hiện, đầu óc vỡ tung ra.

Cả đờiư? Nếu như anh hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ. Liệu anh có còn nói với cô nhưvậy nữa không?

Hứa AnLy không muốn thảo luận vấn đề này với Đường Lý Dục nữa, cô muốn quay ngườibước đi, anh ấy là bệnh nhân, cô không coi những lời nói của bệnh nhân là thật,cũng sẽ không so đo anh đã nói gì với mình. Quay người lại, cô nhẹ nhàng bướcra khỏi phòng bệnh.

Ngoàicửa, có một cái bàn, Hứa An Ly quay người lại định đi đổ chậu nước thì nhìnthấy trên bàn có cơm và sữa đậu nành còn bốc hơi nóng.

Tráitim cô sững sờ. Anh ấy đã đến đây…

Ngàytháng cứ thế trôi, bận rộn không ngừng. Trách nhiệm nặng nề là chăm sóc ĐườngLý Dục được đè lên đôi vai của Hứa An Ly. Sự mệt mỏi lao lực bao ngày của côđược dồn tích lại, ăn uống nghỉ ngơi không tốt đã khiến cô ngất đi trong phòngbệnh. Được một phen hoảng hồn, bác sĩ y tá đã phải bấm vào huyệt nhân trung,tiếp nước cho cô. Sau một phen bận rộn, cô mới dần dần hồi phục lại. Bác sĩ nóinguyên nhân là do cô quá lao lực cần phải về nhà nghỉ ngơi và bổ sung chất dinhdưỡng. Tần Ca dìu Hứa An Ly về khách sạn, kết quả là người vừa nằm xuống đã ngủsay đến mức bất tỉnh nhân sự rồi.

Hứa AnLy thực sự đã rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Cũngkhoảng gần hai tháng rồi, thiếu ngủ triền miên cũng giống như đói vậy, sẽ dẫnđến sức khỏe sa sút. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì cô sẽ mệt đến suy sụpmất. Tần ca luôn túc trực bên giường Hứa An Ly, nhìn cô ngủ, gương mặt có chútnhợt nhạt, tiều tụy u ám, khiến anh không dám hôn cô…

Từ từ,môi cô hình như cũng động đậy. Anh muốn ôm cô, anh muốn hôn cô, anh muốn…giốngnhư lần đó, cơ thể anh và cơ thể cô hào quyện vào nhau không thể tách rời, nhìncọ nằm gọn trong lòng mình, thẹn thùng rên rỉ và xoay chuyển. Cả đời này anhluôn nhớ cái bộ dạng lần đầu tiên cô trao cho anh. Liệu cô ấy cũng có nhớ tớisự thô vụng của mình không?

Đã baolâu rồi, anh và cô chưa hôn nhau? Chưa ôm nhau? Đã bao lâu rồi, anh và cô chưamãnh liệt với nhau? Đã bao lâu rồi, anh và cô chưa nhìn nhau mỉm cười?

Đã đếnlúc phải giải quyết rồi.

Ngồibên giường nhìn Hứa An Ly tỉnh lại, quyết định nhân cơ hội này để nói chuyệnhẳn hoi với cô. Anh nghĩ ra một cách tốt nhất, nhân cơ hội Đường Lý Dục vẫnchưa hồi phục những ký ức trước kia thì gọi Thẩm Anh Xuân về. Đây là kế sáchtoàn vẹn nhất. Anh nghĩ, Hứa An Ly nhất định sẽ tán đồng ý với ý này của anh,vì dù gì thì Thẩm Anh Xuân mới là bạn gái của Đường Lý Dục. Công ty ở Bắc Kinhluôn thúc giục anh trở về, nếu như Thẩm Anh Xuân về rồi, thì anh có thể mangtheo Hứa An Ly cùng quay về Bắc Kinh, công việc ra đĩa của anh không thể kéodài thêm được nữa.

“ThẩmAnh Xuân sẽ trở về? Nếu như cô ấy có thể trở về, thì cô ấy đã không bỏ đi. Chodù người đã trở về rồi, nhưng trái tim vẫn chưa về, thì liệu có ích gì?”

Tần Catỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Hứa An Ly. Anh không thể ngờ rằng cô lại có tháiđộ và giọng điệu như vậy. Trái tim ấm áp của anh bỗng dưng trải qua một trậnkhông khí lạnh. Từng đợt từng đợt hơi rét thổi vào trái tim anh, từ từ ngấm cảmgiác mát lạnh. Một góc rèm cửa sổ bị gió thổi bay.

Sao côlại có thể nói chuyện với anh như thế chứ? Thời gian vừa qua, Hứa An Ly tỏ tháiđộ không kiên nhẫn với sự quan tâm của Tần Ca. Anh quan tâm cô, cô lại coi nhưkhông thấy. Cô là bạn gái của anh lại chưa từng quan tâm đến cảm giác của anh.Sự lạnh nhạt của Hứa An Ly cuối cùng cũng đã làm Tần Ca nổi giận!

“Em nóivậy nghĩa là sao?”

“Điềunày thì phải hỏi anh!”

“ThẩmAnh Xuân dù sao cũng là bạn gái của Đường Lý Dục, Đường Lý Dục cần cô ấy, nếunhư cô ấy có thể trở về, chưa biết chừng bệnh của Đường Lý Dục sẽ nhanh khỏihơn!”

“Chị tahại Đường Lý Dục vẫn chưa đủ thảm hay sao? Nếu không phải vì chị ta, Đường LýDục sẽ không bị xe đâm như vậy. Bây giờ em thấy ghét khi anh nhắc đến chị ta!Cứ coi như chị ta trở về từ Mỹ, nhìn thấy Đường Lý Dục như thế này, chi ta sẽchăm sóc anh ấy sao?”

“Em nhưvậy, anh ấy sẽ…” Tần Ca dừng lại một lúc, như đang kiếm một từ thích hợp: “Hiểulầm em.”

“Anh…”Hứa An Ly mở to đôi mắt đầy nghi hoặc.

“Anhđang ghen với anh ấy? Anh đang ghen với một người bệnh? Anh có còn coi anh ấylà bạn nữa không?”

“ĐườngLý Dục cuối cùng rồi cũng sẽ khỏe trở lại, chúng ta phải đối diện với sự thực,An Ly.”

Tần Cacố gắng để tiếng nói khàn của mình nghe mềm mại hơn một chút: “Anh không có ýgì cả. Anh chỉ là nhắc nhở em, Thẩm Anh Xuân có trách nhiệm và nghĩa vụ này. Làbạn bè, chúng ta đã làm hết tất cả những gì có thể làm rồi, hơn nữa, bệnh tìnhcủa Lý Dục cũng không hề bị gián đoạn chút nào, đây là việc khiến chúng ta yêntâm nhất. Vì thế chúng ta không nên tự chuốc lấy phiền phức cho mình nữa.”

“Saoanh lại có thể ích kỷ như thế, anh muốn bỏ mặc anh ấy mà không quan tâm haysao?”

Tần Cakhông ngờ, Hứa An Ly lại nhìn nhận mình như vậy, anh đã bỏ ra tất cả. Vì ĐườngLý Dục mà anh suýt nữa bị sếp sa thải.

Không!Không thể!

“Anhích kỷ sao? Vì anh ấy, anh đã từ bỏ những buổi biểu diễn quan trọng; vì anh ấy,anh đã bỏ tất cả tiền của mình ra; vì anh ấy, anh đi diễn ngày đêm không ngừngnghỉ. Hứa An Ly, em không ích kỷ. Vậy thì em hãy trả lời cho anh biết, em khôngmuốn Thẩm Anh Xuân trở về, em ngày ngày ở bên cạnh Đường Lý Dục, em không phảiích kỷ, thì là cái gì?”

“Anh…!”Hứa An Ly giận đến chảy máu mắt, nét mặt trắng bệch.

“Em nóiđi!”

Hứa AnLy đau khổ nhắm mắt lại.

“Em vốnchưa hề quên anh ta!”

“Phảivậy!”

“Em cănbản vẫn yêu anh ta!”

“Đúngthế!”

“Emluôn coi anh là người thay thế!”

“Phải!anh còn muốn hỏi gì nữa, em đều thẳng thắn trả lời anh!”

Tần Cacố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng khi nói ra thành lời thì vẫngiận dữ đùng đùng như thế, anh không muốn cãi nhau với Hứa An Ly. Cô đã là củaanh, cô đã từng trao cho anh. Nhưng cũng chính bởi vì cô đã là của anh rồi, nênhỏa khí của anh mới lớn như vậy.

Hóa ra,đàn ông không vĩ đại như phái nữ tưởng tượng. Họ cũng có lúc chống chếnh, cũngcó lúc mềm yếu, cũng ghen tuông, cũng có đố kỵ. Hứa An Ly đã xem nhẹ khi Tần Calà nam giới, hay là bạn trai của cô…

Hứa AnLy ngơ ngác nhìn Tần Ca. Sao anh ấy lại có thể nói mình như vậy? Sao anh ấy lạicó thể nhìn nhận mình như vậy? Quả đúng là một sự giễu cợt với cô!

“Tùyanh nghĩ thế nào cũng được, anh cho rằng em thích anh ấy cũng được, tình cũ khóquên cũng được. Anh chẳng phải rất muốn nghe thấy câu này hay sao? Anh chẳngphải muốn nhìn thấy em và anh ấy ở bên nhau hay sao? Được, vậy để em nói choanh biết, em vẫn chưa quên anh ấy, em vẫn còn yêu anh ấy! Em luôn tìm cơ hội đểtiếp cận anh ấy, cho dù bằng cách nào, lần này anh đã hài lòng chưa?”

Tần Canhìn Hứa An Ly như nhìn một người xa lạ vậy. Tất cả những lời muốn nói đều bịnghẹn ứ lại ở cổ họng, trong lòng dấy lên một nỗi buồn vô tận, ánh sáng trongmắt nhìn cô một cách sâu sắc đã dần mờ tối xuống. Sự nhạt nhẽo của cô ấy, sựgiễu cợt của cô ấy, sự tàn nhẫn của cô ấy, sự lạnh nạht của cô ấy…Cho dù anh cócố gắng nỗ lực đến đâu, thì cô cũng không thể nào yêu anh giống như yêu ĐườngLý Dục được. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng buồn bã trong đáy lòng Tần Cakhông ngừng được dâng lên…

Ánhnắng sau buổi trưa đã bị đám mây trôi đi, vô vàn những điều đen tối dần hiệnra, che lấp tất cả những thái độ biểu cảm. Những đắng cay chua xót không thốtlên được thành lời cứ từ từ dâng lên trong lòng. Anh không nói gì, quay ngườibiến mất từ trong phòng của Hứa An Ly.

Bóngdáng cô đơn, từng bước, từng bước, rời khỏi phòng, rời khỏi cô.

Anhnghĩ, cứ cho rằng trong giờ khắc này anh biến mất ngay trên thế giới này, côvẫn sẽ không yêu anh…