Gửi Người Tôi Yêu

Chương 22: Em nợ hạnh phúc của anh, dùng cái gì để có thể bù đắp đây?



Nếu như một lần gặp mặt dài đăng đẵng, đổilại là một cái hôn như thế này, sau đó là sự xa cách vô thời hạn thì cũng coinhư không có gì để hối tiếc nữa. Nếu như anh hôn cô một chút, thì có thể hoàntrả được cái nợ trái tim của bao nhiêu năm, nếu có thể khiến trái tim anh thanhthản và yên tĩnh, thì cho cô mười nụ hôn cũng có sao?

Mộtmình Hứa An Ly đi ra khỏi khu nhà chờ.

Trongnhà ga, luôn đông người và hỗn loạn, dòng người xuôi ngược. Nhữnggương mặt xa lạ, những chuyến tàu không ngừng vào bến, xuất bến, mangđến hy vọng cho những người thân, cũng mang đi nỗi nhớ xa cách chântrời góc biển.

Sựbiệt ly của đời người cũng vội vàng như những chuyến tàu xuôi ngược,luôn vội vàng đi trên con đường của tháng năm, đến khi già.

Nhưngnỗi nhớ sẽ không già. Chuyến tàu có đi đoạn đường bao xa, thì sẽ cónỗi nhớ xa bấy nhiêu đi theo.

Giọngnói quen quen, hình như đang có người gọi tên mình. Theo phản xạ bảnnăng, Hứa An Ly quay đầu nhìn lại. Nhưng trong dòng người kia, đều lànhững gương mặt xa lạ. Cái thành phố này có rất ít người quen mình,chắc là trùng họ trùng tên rồi. Hứa An Ly tiếp tục đi ra.

“AnLy, chờ một chút.”

Giọngnói quen thuộc và nhẹ như không vậy. Sau một giây ngạc nhiên và ngâyngười ra, Hứa An Ly quay đầu lại.

Làanh ta?

LúcHứa An Ly khẳng định người trước mắt là Đường Lý Dục, thì trái timđang treo lơ lửng của cô mới trở về đúng vị trí của nó. Anh đến đểtiễn người bạn cùng ngành.

Thờigian trôi đi thật nhanh, thấm thoắt đã tốt nghiệp được ba năm rồi. HứaAn Ly cũng bắt đầu đi thực tập, Đường Lý Dục đã sớm trở thành thưký, phụ trách tất cả phóng viên trong tòa soạn. Không dám nói làthành đạt, nhưng cũng gọi là đàng hoàng. Cuộc sống và lương thángcũng giống nhau, trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng aibằng mình.

Bởivì ngày nào cũng có việc bận không hết, nên Đường Lý Dục rất ítcó thời gian gặp mặt Hứa An Ly.

HứaAn Ly còn nhớ lần liên lạc gần đây nhất là cách đây nửa năm trước,khi Tần Ca trở về, họ đã hẹn cùng nhau đi ăn cơm. Rồi sau đó vì cónhiệm vụ phỏng vấn rất quan trọng nên họ không gặp được mặt nhau.

Vớiđàn ông, sự nghiệp luôn là số một.

Thángnăm đã đẩy lùi sự thuần khiết của vẻ bề ngoài một người con trai.

ĐườngLý Dục trước mặt cô bây giờ đã là một người đàn ông trẻ tuổi cao tođẹp trai, bờ vai rộng, thân hình rắn chắc, khiến người ta có cảmgiác an toàn và đáng tin cậy.

HứaAn Ly nhìn anh, nở nụ cười nhạt nhẽo mà vẫn ngọt ngào, khóe mắtvẫn còn sưng đỏ. Lúc này, lại không biết nói gì. Có lẽ trái tim côđang đắm chìm trong sự đau khổ của biệt ly.

“Saotrùng hợp vậy?” Đường Lý Dục chạy lại cười và nói.

“Banđầu anh còn tưởng là nhìn nhầm người nữa chứ, cô nói thêm: “À! Emđến để tiễn Tần Ca.”

“Thậtsao? Không lừa anh đấy chứ?”

“Emlừa anh làm gì?”

“Thằngcha này được đấy, có vợ là quên hết anh em. Về cũng chẳng báo mộtcâu.” Đường Lý Dục trách móc nói.

“Gìcơ?” Sau mấy giây im lặng, Hứa An Ly nói: “Tháng sau em đi Bắc Kinh.”

“Cóvề nữa không?”

À!Dự định là như vậy, Tần Ca đã đi đi về về ba năm nay rồi, em muốn choanh ấy một cái gật đầu đồng ý.

Mộtlúc lâu, Đường Lý Dục không nói gì, lặng lẽ đi về phía trước. Bấtgiác, họ đã đi vòng qua quảng trường phía trước, bước lên bãi gỗđược dựng lên men theo ven biển. Tuy đã là đêm tối, nhưng ven biển vẫncó rất nhiều người, có những du khách ở nơi khác đến, cũng cónhững cư dân bản địa. Biển trong ánh đèn nhiều màu sắc trông giốngnhư sự lung linh kì ảo của bong bóng dưới ánh nắng mặt trời.

Khôngthể ngờ lại được gặp anh ở đây.

Nhữngnăm tháng tuổi trẻ trước đây, Hứa An Ly đã từng trên một lần tưởngtượng ra cảnh gặp nhau ngẫu nhiên không hề có ý định trước giữa côvà Đường Lý Dục, cảnh tượng lãng mạn như thế, sự bất ngờ thú vịkhông hẹn mà gặp như thế! Còn bây giờ, khi cô gặp anh ở đây, cô đã làbạn gái của người khác rồi. Cuộc đời chính là sự thay đổi mộtcách sơ suất như thế, tình yêu luôn xảy ra trong cái bi và cái hỷ.Cuộc đời của cô và anh sẽ không còn có sự gặp nhau ngẫu nhiên nữa.Họ là hai đường thẳng song song, tự chạy theo quỹ đạo của mình, khôngngừng vươn ra phía trước, cho dù có gặp phải trở ngại, khó khăn thìcũng không thể có điểm giao nhau. Hứa An Ly đã không còn đau lòng nữa,mà chỉ có một chút nuối tiếc, cũng có rất nhiều điều đợi để hỏianh được chôn vùi sâu trong tận đáy lòng. Bởi vì anh đã sắp trởthành chồng của người khác rồi.

Côsẽ mỉm cười chúc phúc cho anh.

Tốinay bầu trời cũng đang làm duyên, những ngôi sao trên bầu trời xanh kiađang lấp lánh tỏa sáng như những con mắt sáng, ánh trăng cũng trongveo như nước vậy. Gió đêm mang theo hơi nước biển, khiến cho màn đêmcủa đầu hạ không quá nóng, cảm giác hơi ẩm ẩm.

Phầnlớn thời gian đều là im lặng.

“Bọnanh sắp kết hôn rồi chứ?” Rất lâu sau, Hứa An Ly phá tan sự im lặng,nhẹ nhàng hỏi anh.

“À!Kết hôn chắc là chuyện sau khi bọn anh mua được nhà và công việc ổnđịnh.”

“Đếnlúc ấy đừng quên cho em ăn kẹo mừng của anh chị đấy nhé.”

“Tấtnhiên là không quên rồi, anh hy vọng em và Tần Ca sẽ làm phù dâu phùrể cho bọn anh.”

“Thậtkhông?”

“Anhcòn sợ em và Tần Ca không đồng ý ấy chứ.”

“Được,thế thì cứ quyết định thế đi, Đường Lý Dục, anh không được hối hậnđâu đấy nhé.”

“AnLy! Thấy em hạnh phúc, thấy anh ấy thật lòng yêu em, trái tim anh cũngđược an ủi một chút.”

HứaAn Ly thu lại ánh nhìn đang hướng về phía mặt biển, quay đầu sangnhìn Đường Lý Dục.

Trongmắt cô, mặt anh tuy chỉ có những đường nét phác qua của một bên,nhưng vẫn đẹp, nét đẹp tuấn tú như vậy có thể làm rung động tráitim của bất kì cô gái nào. Cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Khôngcó đau thương làm sao biết ngọt ngào?

“Anhkhông cần phải áy náy vì em. Có thể gặp được anh, em rất vui. Chodù, chúng ta đều đã có người mà mình yêu, cũng có rất nhiều ký ứccó thể nhớ đến, làm phong phú thêm cho tuổi xuân mỏng manh của chúngta.”

“Cảmơn em, An Ly.”

Ainói tình yêu là ưu đãi lẫn nhau? Hy sinh cũng là một chuyện rất vuivẻ đấy chứ.

Cứthế nói chuyện, bất giác đã đi đến trường rồi. Sân trường vẫn làcái sân trường đó, ánh trăng vẫn là ánh trăng của trước đây, nhưng họđã không còn là những thanh niên ngờ nghệch nữa. Hoa nở rồi lại tàn,cỏ xanh rồi lại vàng úa. Ngay cả hình dáng bên ngoài của họ cũngkhác trước nhiều.

Cònthành phố vẫn đèn hoa rực rỡ, gió đêm nhẹ nhàng thổi, lá cây bay xàoxạc, ánh trăng vẫn chiếu sáng lung linh. Bỗng có tiếng hát của bàihát tình ca đầy thương cảm truyền đến.

Mộtngười ban đầu không quan tâm

Vàmột người không hiểu chuyện của thời niên thiếu

Tìnhduyên trong bụi trần

Chỉbởi số phận đó đã gắn kết với nhau

Nghĩlà sự sai lầm của con người trên thế gian

Hoặclà nhân quả được truyền từ kiếp trước

Tấtcả của đời người

Cũngkhông luyến tiếc được sự giao thoa của âm dương trong khoảnh khắc ấy

Đếnthì dễ

Đithì khó



Làca khúc Bụi bay của Tam Mao Đài Loan. Hứa An Ly thích nhất ca khúcnày, thích giai điệu da diết của nó, đó là toàn bộ hương vị mà conngười đã từng trải qua, cũng là toàn bộ quá trình xen lẫn giữabuồn và vui. Ca khúc đó như viết cho chính mình vậy.

Từsau khi tốt nghiệp, Đường Lý Dục rất ít trở lại trường, đây hình nhưlà lần đầu tiên.

Đicũng mệt rồi, nên hai người lặng lẽ ngồi lên thảm cỏ, lặng lẽ ngẩngđầu lên ngắm nhìn bầu trời.

Nhữngngôi sao tinh nghịch đang nở nụ cười, cười nhìn nhân gian. Ha ha, khônggian đêm thật đẹp, không khí ấm áp mang theo hương thơm làm say lòngngười.

“Khinào anh sẽ sang Mỹ cùng chị ấy?”

“Chưarõ, chỉ có điều, anh đã không còn có suy nghĩ như trước đây nữa,không còn mong muốn đi Mỹ nữa.”

“Vìsao?”

“Anhcảm thấy ở trong nước cũng rất tốt, không nhất thiết phải đi Mỹ mớicó cuộc sống tốt đẹp.”

“Mẹcô ấy chỉ có duy nhất một mình cô ấy, nên sớm muộn gì cũng phảiquay về đó.”

Đâymới là mấu chốt của vấn đề, cũng là hố sâu vô hình nằm ngang giữaĐường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Tình yêu của họ là cây cầu ở giữa,cây cầu này nó quá mỏng manh, e rằng không thể chịu được quá nhiềuhy vọng.

ĐườngLý Dục chẳng để ý gì mà thở dài một tiếng, không nói lời nào,ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời. Một người tự tin, một người mạnhmẽ, cũng có lúc mơ hồ. Mơ hồ đó là một cảm giác như thế nào?Chính là đầu óc trống rỗng, chính là con đường dưới chân có mấylối đi, nhưng chẳng có ai nói cho bạn biết, lối đi nào là thông tớiđịa ngục, lối đi nào là thẳng tới thiên đường. Mà thiên đường vàđịa ngục luôn ở bên cạnh ta.

ĐườngLý Dục thực sự thấy lòng dạ rối bời. Chẳng ai có thể hiểu đượcsự rối bời trong lòng anh ấy, bao gồm cả Thẩm Anh Xuân.

ĐườngLý Dục cảm thấy Thẩm Anh Xuân càng ngày càng không hiểu anh, còn côcũng khiến Đường Lý Dục thấy xa lạ hơn rất nhiều. Trong đêm vắnglặng này, ngẩng đầu lên ngắm sao, thật đúng là một sự hưởng thụthú vị. Đã lâu lắm rồi anh không cùng Thẩm Anh Xuân ngắm sao như thếnày. Hằng ngày đều bận rộn với cái gọi là sự nghiệp, bận rộn vớicuộc sống.

Khôngngờ, người ngồi đây ngẩng đầu lên ngắm sao cùng anh lại là Hứa An Ly.

Cómột câu hỏi mà Hứa An Ly luôn muốn hỏi anh. Trước đây, không thể. Bâygiờ, cô đã là bạn gái của người khác rồi, còn anh cũng đã chuẩnbị kết hôn với người mà anh yêu thương. Cô nghĩ, cô có thể mạnh dạnhỏi anh. Muốn tìm câu trả lời cho câu đố trong lòng cô, chỉ thế màthôi.

“Được,em hỏi đi, anh em mình là bạn tốt, có gì mà không thể trả lời chứ?”

“ĐườngLý Dục, trước đây, em nói là trước đây.” Đại khái là sợ anh hiểunhầm nên Hứa An Ly đặc biệt nhắc lại một lần nữa: “… Anh… có từngthích em không?”

“Cóthích.” Rất lâu sau, Đường Lý Dục mới nhìn Hứa An Ly rồi chậm rãinói từng từ một.

Khóemiệng Hứa An Ly nở một nụ cười mềm mại và trong sáng. Trong cáikhoảnh khắc ấy, trong tim cô bỗng có một nỗi buồn rất nhẹ từ từtràn ra, nhưng cô không thấy trống rỗng, cũng không trách Đường LýDục. Bởi đây mới là cái đáp án mà cô muốn có được, đây mới lànhững lời mà cô muốn nghe, cho dù những lời anh nói đều là nói dối.

Côđã chờ câu này bảy năm rồi, từ lớp chín cho đến đại học năm thứ tư.Nếu như con người lấy tiêu chuẩn tám mươi tuổi để tính, thì đó đãchiếm gần một phần mười, mà một phần mười này lại là quãng tuổixuân đẹp nhất trong cuộc đời.

Tìnhyêu chính là quá trình khiến mình không ngừng trau dồi, không ngừngtrưởng thành, không ngừng mất đi và không ngừng có được. Sau đó, nósẽ dần dần lớn lên, dần dần chín chắn, cũng dần dần vui vẻ vàthất vọng. Vui và buồn không ngừng xen kẽ vào nhau. Nhận được và mấtđi, cũng đan xen vào nhau, lặp đi lặp lại xuất hiện trong cuộc sốngcủa cô.

Thựcra, trong cuộc tình vẫn chưa bắt đầu mà đã kết thúc này, đối vớiHứa An Ly, những thứ mà cô có được còn nhiều hơn những thứ mất đi.Cô chỉ là mất đi một người, mất đi một cuộc tình, cái tính ngangngạnh và ngốc nghếch của cô đã phải trả giá bằng sự đau khổ.

Côcũng đã từng đặt dấu hỏi, nhưng nhiều hơn đó là cô đã học đượccách chữa lành vết thương, học được cách tự chế thuốc cho mình. Cônhanh chóng tìm ra vết thương, nhưng cũng không coi nhẹ chỗ bị thương.Cô học được cách trân trọng, biết tất cả không phải là của mình, ghihận cũng chẳng có tác dụng gì. Tất cả những người đi cùng chúng tamột đoạn đường tất sẽ có giá trị nhất định trong ký ức của chúng ta,không cần xóa bỏ, cũng không cần ghi nhớ để mà hận thù!

“Vậythì, sau này…”

Imlặng một hồi lâu, Đường Lý Dục hỏi Hứa An Ly: “Em có hận anh không?”

“Đãlà chuyện của quá khứ rồi.” Tiếng nói lướt qua, kèm theo sự xa cáchlạnh lùng. Đường Lý Dục ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hứa An Ly, tưduy trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

“ĐườngLý Dục, em hy vọng bọn anh hạnh phúc. Tuy là em và anh đã chia taynhau, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè. Vì vậy, em chẳng có lý do gì đểkhông chúc phúc cho anh cả.”

ĐườngLý Dục khẽ mỉm cười, trong mắt có giọt nước ươn ướt.

HứaAn Ly có thể nói chuyện của hai người một cách điềm tĩnh như thế,đó là tâm nguyện lớn nhất của anh. Nhưng khi tâm nguyện của anh đãđược biến thành hiện thực, thì trong lòng bỗng có một sự day dứtmạnh mẽ như sóng biển trào dâng.

Trongcuộc tình này, rốt cuộc là ai đã làm tổn thương ai? Ai là ngườichiến thắng? Vẻ bề ngoài là Thẩm Anh Xuân, nhưng anh chưa bao giờ cholà như vậy. Bởi vì sự áy náy đó sẽ vây quanh lấy trái tim anh,khiến anh đứng ngồi không yên, giống như lúc này, cô càng thản nhiênđối mặt với anh, thì anh càng cảm thấy mình bối rối.

Giónhè nhẹ thổi bay những chiếc lá cây. Màn đêm của đầu hạ yên tĩnhkhông một tiếng động.

Anhđưa tay ra, vỗ vỗ vào vai cô.

Lặnglẽ, gió đêm thổi tới làm Hứa An Ly run lên một cái. Sau đó, giọtnước mắt ấm áp, từ trong khóe mắt cô tuôn ra mạnh mẽ. Giống như mộtđứa trẻ làm chuyện sai trái, anh đứng nhìn Hứa An Ly nước mắt tràntrề mà không biết làm gì. Cuối cùng, Đường Lý Dục đưa tay lên, ngóntay lạnh ngắt hơi run run, muốn lau những giọt nước mắt đang lăn dàitrên mặt cô, nước mắt nóng hổi đã làm nóng các ngón tay lạnh giácủa anh.

“Anhcũng không biết nên làm thế nào…” Một hồi lâu sau, anh nói.

ThấyHứa An Ly vẫn đang khóc, anh nói tiếp: “Nếu như em cảm thấy khóc rađược sẽ dễ chịu hơn, thì em hãy khóc thoải mái trước mặt anh đi. Anhbiết, anh đã làm em tổn thương…”

Côcàng khóc, anh càng cố gắng giải thích: “Nếu như có thể bù đắp, anhnguyện sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những đau khổ mà em đãtừng chịu đựng…”

Bùđắp ư? Tình yêu là chuyện bù đắp thì có thể hết đau ư? Nếu như bùđắp, phải dùng cái gì bù đắp mới có thể làm cho vết thương trongtrái tim mình bình phục trở lại, mãi mãi không bao giờ đau nữa? Erằng vẫn chưa có loại thuốc nào như thế, trừ phi…

“Xinlỗi…”

HứaAn Ly vừa nói, vừa để cho nước mắt của mình tự do rơi vào lòng bàntay của Đường Lý Dục. Cô không muốn làm phiền đến cuộc sống hạnhphúc đã bình thường của anh. Ngoài ra còn có một ý nghĩa nữa, đólà giờ cô đã là bạn gái của Tần Ca rồi, mấy tiếng trước cô đã traogửi tấm thân trong trắng của mình cho Tần Ca.

ĐườngLý Dục đã từng có được tình yêu của Hứa An Ly, nhưng anh lại xem nhẹtình yêu của cô.

Lúcnày, điều anh có thể làm, chỉ có thể là nhẹ nhàng lau những giọtnước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng để cô tựa vào lòng, để cô yên tĩnhlại. Cơ thể cô cúi vào vai anh, rất nhẹ nhàng. Cô ở trong vòng tayanh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Giórất yên lặng, ánh trăng rất yên lặng, màn đêm rất yên lặng, tất cảđều yên lặng như thế. Sân trường của đêm khuya, chỉ có anh và cô. Giờkhắc này trên thế giới, cũng chỉ còn lại anh và cô. Cả thế giớiđều yên lặng, đến mức không có một tiếng động.

Khôngbiết cứ như thế trong bao lâu, anh nhìn vào mặt cô, đáy mắt lóe lênthứ tình cảm phức tạp mà yếu đuối.

“Anhnợ em quá nhiều…” Đường Lý Dục nói chuyện vẫn với cái bộ dạng tinh nghịch nhưthế.

“Anhkhông nợ em gì hết, nếu như anh cảm thấy còn nợ em, thì thực ra anh chỉ nợ em…”Hứa An Ly dùng tay nhẹ nhàng chặn lấy môi Đường Lý Dục.

“Cáigì?”

Nếunhư một lần gặp mặt dài đằng đẵng, đổi lại là một cái hôn như thế này, sau đólà sự xa cách vô thời hạn thì cũng coi như không có gì để hối tiếc nữa. Nếu nhưanh hôn cô một chút thì có thể hoàn trả được món nợ trái tim của bao nhiêu năm,nếu có thể khiến trái tim anh thanh thản và yên tĩnh, thì cho cô mười nụ hôncũng có sao?

Côkhông nói ra.

Côkhông thể để anh hôn cô được, bởi vì chính vào buổi tối hôm qua, cô đã thuộc vềngười khác rồi.

Anhxoa nhẹ bàn tay trên vai cô, hơi hơi run rẩy.

Giónhè nhẹ thổi.

“Anhchưa bao giờ ghét em.” Nghe câu nói này, Hứa An Ly khẽ ngây người ra.

“Anhchưa từng ghét em…” Nước mắt nhạt nhòa. Cô lẩm bẩm nhắc lại câu nói đó.