Gửi Người Tôi Yêu

Chương 16: Đa tình luôn bị phũ phàng



Giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm… Giốngnhư ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khingoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ.

Nếukhông có sự “cố gắng” của Hứa An Ly, cũng sẽ không có cái kết quả gương vỡ lạilành giữa Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Cho dù cô cảm thấy làm như thế khôngnhững khiến mình bị xúc phạm vô cùng, mà còn không công bằng với Tần Ca. Nhưnglúc đó, thì không còn cách nào khác và cũng chỉ có Tần Ca mới giúp được côchuyện đó, chỉ có anh mới có thể cho cô làm một người “thanh cao thuần khiết”trước mắt Thẩm Anh Xuân. Rửa sạch nỗi nhục!

Nhưvậy, có phải là Hứa An Ly luôn có ý nghĩ gột rửa tội danh kẻ thứ ba không?

Đúngvậy, bởi cô muốn sống yên ổn.

Cô tinrằng, cái gì không phải là của cô thì có chiến đấu để giành lại cũng khôngđược. cái gì đã là của mình thì có tránh cũng không tránh khỏi.

Hứa AnLy luôn nhớ những lời của thầy Chu viết cho cô trong email. Tình yêu không phảilà vĩnh cửu, nếu có điều ấy liệu con người có tiến bộ được nữa không? Tình yêuchỉ có thể là một giai đoạn nào đó trong một đời người. Bởi vì tháng ngày còndài, dài đến mức những thứ như tình yêu, tình cảm mà ta từng cho rằng nó có thểbền lâu đến biển cạn đá mòn, và cả những nỗi hận thì không muốn nhắc tới, cũngđều bị cát bụi của thời gian vùi lấp, không còn một dấu tích. Dài đến mức ta cóthể lại yêu một người nhiều như trước. Sau đó tất cả mọi vui buồn đều dần dầnphai nhạt đi, cho nên từ bỏ, cũng là yêu.

ThẩmAnh Xuuân vẫn giữ thái độ khinh khỉnh như trước, một cô gái thông minh mà lạnhlùng như thế, có làm việc gì cũng không quên nói những lời bóng gió. Cô ta nhấtđịnh muốn mời Hứa An Ly và Tần Ca ăn cơm.

“Khôngđi! Không đi! Không đi!”

Hứa AnLy không muốn nhìn thấy người con gái đó, bất cứ việc gì liên quan đến cô tađều xui xẻo, huống hồ giữa cô ta và Đường Lý Dục không còn quan hệ gì với nhaunữa. Đã tuyên bố trước mặt Thẩm Anh Xuân rằng Tần Ca là bạn trai cô, điều đó đủđể chứng minh cho sự quyết tâm cắt đứt của cô vớ Đường Lý Dục.

“Emkhông đi, chứng tỏ em có tật giật mình!”

Hớ, cáianh này! Thế thì khác gì vừa ăn cướp vừa la làng chứ?

“Vậysao? Thế thì em sẽ cho anh thấy rốt cuộc ai mới có tật giật mình!”

“Có thếchứ, nếu đã quang minh lỗi lạc như vậy thì sao lại không đi? Phải để cho nhữngngười có tật bị giật mình!”. Quân tử làm việc luôn luôn ngay thẳng.

Cô béngốc, Hứa An Ly, rốt cuộc là em bị trúng kế của chính mình hay bị trúng kế củangười khác đây? Thẩm Anh Xuân tất nhiên là sẽ cố gắng hết sức để bày tỏ chânthành rồi, vì dù sao, người thắng đậm nhất trong cuộc chơi này là cô ta mà. Côta có lý do gì để không chân thành cơ chứ?

Hứa AnLy đồng ý một cách nhạt nhẽo.

Vui haykhông vui cũng chẳng quan trọng, sự việc đã vậy, cô cùng chẳng thể quyết địnhhết được. Số phận là một tấm lưới mà mình không nhìn thấy, mà chính bản thầnmình lại là người trong tấm lưới. Đối với việc của Thẩm Anh Xuân và Đường LýDục, cô cũng đã làm hết những điều nên làm, nói cách khác là đã cố gắng hết sứcrồi. Hành động của Hứa An Ly có thể được dùng từ cao thượng để hình dung. Tómlại, cô không cảm thấy nợ ai điều gì, còn việc người khác đối với cô như thếnào cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, côkhông muốn mình sống trong cảnh sóng to gió lớn mãi như vậy nữa.

Trongbữa ăn, ngoài việc cắm cúi ăn ra, Hứa An Ly thực sự cũng chẳng có gì để nói nêncô đã gọi điện cho mẹ, mẹ cô ở đầu dây bên kia khóc thút thít. Sau khi ngừngkhóc, ngoài câu “xin lỗi” ra, bà chẳng biết nói câu gì khác. Hứa An Ly tuykhông nói lời xin lỗi, nhưng như vậy cũng chẳng phải là một cách xin lỗi haynhất sao.

Mẹ conhiểu nhau mà.

Conngười ta khi còn trẻ luôn phải trải qua rồi mới hiểu được, luôn phải mất đi thìmới có được. Mặc dù sau sự mất mát ấy, Hứa An Ly không có được thứ mà cô khaokhát nhất, nhưng cũng chẳng phải là sau sự mất mát đó, cô đã tỉnh ngộ ra nhiềuđiều hay sao? Cái phải mất chắc chắn sẽ mất.

CònThẩm Anh Xuân, cô ta luôn cố gắng hết sức để tỏ ra hiếu khách, Hứa An Ly rờibàn ăn đi vào nhà vệ sinh. Mở vòi nước ra, cô đứng thừ người ra trước gương,nhìn vào khuôn mặt chưa đầy mười chín tuổi mà đã qua bao nhiêu bể dâu của mình.Nếu như không phải có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, thì cô cũng khôngbiết nước vẫn đang chảy xối xả, lãng phí như thế.

Hứa AnLy vội vàng lấy tay vốc nước, cô hất nước lên mặt mình, cố gắng tỉnh táo hơn,một giọng nói nhỏ trầm vang lên sau lưng cô: “Cảm ơn cô”

Bàn tayđể trên mặt có khoảnh khắc như cứng đơ ra, nhưng rất nhanh, lại vốc thêm vốcnước thứ hai hất mạnh lên mặt.

“Tôikhông cao thượng như cô nghĩ đâu”. Rửa xong mặt, cô nói tiếp: “Tôi cũng biếtghen, biết đố kị chỉ là khi tôi đặt hai người họ cạnh nhau để so sánh, tôi mớiphát hiện, mình vẫn thích người kia nhiều hơn là thích anh ta, chỉ đơn giản vậytôi”

“Vậysao?” người đứng sau lưng cô như đang mỉm cười: “Tất nhiên Tần Ca là một ngườirất tài giỏi, có nhiều cô gái yêu thầm anh ta, coi như cô có mắt nhìn người.Nếu cô và anh ta mà đến với nhau, đó thật sự là hạnh phúc của cô đấy…”

“Côđang nói hộ anh ta đây à?”

Hứa AnLy cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và quay người về phía người đối diện. Nhữnggiọt nước cứ liên tục lăn trên mặt cô, không biết là nước mắt hay là nước máy.

ThẩmAnh Xuân cười một cách ngượng ngùng: “An Ly, cô nghĩ sai rồi, tôi thật sự cảmthấy một người đẹp trai và tài hoa như vậy có thể thích cô, cô nên trân trọngvà cảm thấy thoả mãn mới đúng. Tình yêu đẹp, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu,đừng để mất bò rồi mới lo làm chuồng”

“Cảm ơncô, chỉ có điều tôi muốn nói cho cô biết rắng, tôi thích ai là việc của tôi,tôi không thích ai cũng là việc của tôi. Yên tâm, tôi sẽ không làm kẻ thứ ba đểngười khác căm hận đâu, tôi không giỏi được như cô, cho nên tôi tự nguyên rútlui. Cô cứ yên tâm mà yêu anh ấy, giữa tôi và Đường Lý Dục đã không còn bất kỳquan hệ gì nữa. Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ chuyện gì của các người đều khôngliên qun đến tôi. Tôi nói vậy cô đã hài lòng chưa?”

“…Ô!”Thẩm Anh Xuân không ngờ Hứa An Ly lại dứt khoát như vậy. Cô ta nói: “An Ly, côlà bạn của Lý Dục, đương nhiên cũng là bạn của tôi, là nào cô lại không muốn?”Thẩm Anh Xuân đưa tay lên nắm lấy vai cô, làm ra vẻ thân mật. Toàn thân Hứa AnLy trong khoảnh khắc bỗng cứng đơ ra.

“Phải!Tôi không muốn, vì tôi sợ, tôi sợ tình yêu của các người gặp trục trặc, sợ lúccác người không hạnh phúc, tôi lại chẳng có cách gì để giải thích cho cô. Chonên tôi muốn chúng ta hãy cứ sống ở hai thế giới riêng biệt, không làm phiền gìđến nhau thế là tốt lắm rồi”

“Tôicũng không gượng ép, chỉ cần cô sống vui vẻ là được”

Sau khibước ra từ nhà vệ sinh, chẳng ai nói câu gì, Hứa An Ly cũng chẳng muốn nóinhiều. Nhưng Đường Lý Dục thấy Thẩm Anh Xuân cầm tay thân mật với Hứa An Ly đicùng nhau thì cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn có một tâm nguyện, hy vọngThẩm Anh Xuân và Hứa An Ly trở thành bạn tốt của nhau. Xem ra hai người nóichuyện cũng rất hợp nhau mà.

Vốn dĩ,Đường Lý Dục muốn nói chuyện với Thẩm Anh Xuân về Hứa An Ly, nhưng lại sợ cô ấyhiểu lầm, không biết bắt đầu từ đâu, giừo thì tốt rồi, không ngờ hai người đãthực sự trở thành bạn bè. Hình như trong tiềm thức của người đàn ông đều cónguyện vọng bạn gái và hồng nhan tri kỷ làm bạn tốt của nhau thì phải.

Trongmắt anh, Hứa An Ly mãi mãi là một cô gái thuần khiết và trầm lặng, mãi mãigiống như thiên thần vậy. Cô luôn là người lương thiện và tốt bụng, và là ngườilàm anh cảm thấy ấm áp và bình yên. Còn Thẩm Anh Xuân luôn khiến anh cảm thấybất an, khiến anh đau đầu, khiến anh hạnh phúc rồi cũng khiến anh đau khổ,khiến trái tim anh tan nát rồi lại khiến anh yêu mến. Tại sao cùng là con gáimà họ lại khác nhau nhiều đến vậy?

ThẩmAnh Xuân tất nhiên đã không quên kể với Đường Lý Dục về chuyện vui của Hứa AnLy và Tần Ca. Hứa An Ly đối với lời chúc phúc của họ cũng chỉ gật đầu hời hợt,sau khi ăn uống xong xuôi, liền cáo từ ra về. Đường Lý Dục đề nghị đi hátkaraoke, nhưng Hứa An Ly lấy lý do có việc để từ chối rồi rời khỏi nhà hàng.Thẩm Anh Xuân mỉm cười chào tạm biệt cô, cũng không quân nói với Tần Ca: “Tốinay, An Ly sẽ giao lại cho anh, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìmanh hỏi tội đấy, Tần Ca!”

“Yêntâm đi, nếu như tôi dám làm gì cô ấy, thì Lý Dục sẽ là người đầu tiên không bỏqua cho tôi!”

“Biếtthế là được rồi!” Đường Lý Dục nói.

Hứa AnLy và Tần Ca cùng nhau về.

Trongphòng ăn chỉ còn lại Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Bốn mắt nhìn nhau không nóimột lời.

Trảiqua sự việc tan vỡ lần này, tuy có niềm vui của sự tan rồi hợp, nhưng cũng cósự gò bó không tự nhiên. Trong lòng hai người bỗng dưng như ngọn lửa đang ngùnngụt cháy, Thẩm Anh Xuân cũng sẽ không chủ động tiến thêm nửa bước, đây là mộtcách bảo vệ mình theo bản năng của con gái. Tỏng phòng ăn, ánh đèn lung linh mờảo khiến cho những thứ không rõ ràng lại càng thêm phần bí ẩn tạo không khíhưng phấn đến lạ.

Tâmtrạng của Đường Lý Dục đang rất vui.

Từ saukhi Hứa An Ly và Tần Ca ra về, ánh mắt anh không hề rời khỏi Thẩm Anh Xuân. Chỉkhi yêu sâu sắc một người, người ta mới dùng ánh mắt đó để nhìn người ấy, ánhmắt khiến cho ai cũng phải nghĩ rằng cho dù đã chất thì tình yêu này vẫn luôncòn mãi.

Bị anhnhìn như vậy, Thẩm Anh Xuân bống như một cô gái nhỏ vừa mới chào đời, lần đầutiên đối mặt với người mình yêu, khuôn mặt tự nhiên có chút thẹn thùng. Ánh mắtanh khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng…

Im lặngmột hồi lâu, trong phòng dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập của hai người

“ThẩmAnh Xuân!” giọng nói của anh trầm nhẹ. Chẳng đợi cô đáp trả, anh đã đứng lên,đưa tay ra và đặt lên vai cô. Lúc này, thời gian và không gian như dừng lại. Cảngười cô đã nằm gọn trong lòng anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, áp mặt cô vào mặtmình, cứ cọ đi cọ lại như thế, bộ râu lún phún của anh cọ vào da cô, không phảilà đau, mà là cảm giác rất đặc biệt, đó là cảm giác của một người đàn ông.

“ThẩmAnh Xuân, em muốn anh phải làm sao thì em mới không buông tay?”

“ĐườngLý Dục, anh muốn em phải như thế nào thì anh mới hiểu được tình yêu của em?”

ĐườngLý Dục nghe xong không nói gì, liền kề môi lên tai Thẩm Anh Xuân, hơi thở ấm ấpthổi vào mặt cô khiến nó trở nên ửng đó. Cô liền lấy tay đẩy anh ra: “Anh thậtlà ghê gớm. đừng có đụng vào em!”

Anh mặckệ, nhân tiện anh đặt ngay tay cô lên ngực mình, tay kia tóm lấy eo cô, rồi đặtmôi lên môi cô. anh hôn cô một cách say đám khiến cô không thể nào thở được. Cốgắng để tránh ra, cô mới phát hiện một tay kia của anh đã không biết từ lúc nàođã luồn vào trong áo lót của cô, nắm chặt lấy “nó”.

Cơ thểanh đã nhịn quá lâu rồi, rất nhiều rất nhiều ham muốn, chẳng còn nhớ là haingười đang ở trong phòng ăn. Đương lúc say đắm đê mê thì cửa phòng bật mở, côphục vụ bước vào tròn mắt, “á” lên một tiếng rồi lấy tay che mặt.

Tiếng“á” ấy đã làm thức tỉnh những người đang trong mộng, hai người đột ngột đẩynhau ra, nhưng do quá mạnh nên ngã cả ra ghế.

“Tôikhông nhìn thấy gì hết đâu”

Cô phụcvụ là một cô gái trông có vẻ mặt non nớt, cũng chỉ tầm chưa đầy mười bảy tuổi,nói giọng Tứ Xuyên. Cô nhìn họ với vẻ mặt ngây ngô.

ĐườngLý Dục và Thẩm Anh Xuân cũng chẳng trách gì cô bé, những chuyện như thế này, họcũng gặp nhiều rồi, chẳng có gì là lạ. Các đôi hôn nhau như thế ở trong trườngkhông thiếu, thậm chí “chim chuột” nhau ở bên ngoài vào lúc nửa đêm cũng chẳnghiếm gặp. Vì thế, cơm cũng chẳng ăn nữa, họ thanh toán rồi mỉm cười ra về.

Trênđường trở về trường, Thẩm Anh Xuân ngập ngừng dừng lại, dùng ánh mắt như chưatừng xảy ra chuyện vừa xong để nhìn anh. Cô ngẩng mặt lên, muốn anh hôn côtrước mặt tất cả mọi người.

“Anhdám không?” cô đưa ra một câu hỏi đầy khiêu khích.

Ngườiđi đường không vì đem hôm khuya khoắt mà giảm bớt đi, anh do dự liếc nhìn mọingười, xung quanh đang vội vã đến xem.

“Anhdám không?”

Anhkhông hôn cô, mà ôm cô vào lòng, ôm rất chăt, khiến cô khó thở. Nhắm mắt lại,cằm anh tỳ lên đầu cô, trong mắt cô giọt nước mắt trào ra ươn ướt. Anh muốn cảcơ thể cô sát người mình gần hơn, chặt hơn nữa. Nếu chặt như vậy thì hai tâmhồn có thể hoà vào làm một thì anh thà ôm cô chặt đến vỡ vụn trong lòng, ôm đếnchết thì thôi.

Hứa AnLy lúc nãy vẫn chưa trơ về trường mà một mình lang thang đi về phía dsautrường, Tần Ca lững thững đi sau cô. Muộn thế này rồi, cô ấy muốn đi đâu chứ?Tần Ca vô cùng lo lắng hỏi cô rất nhiều lần mà cô vẫn không trả lời. Anh biếttâm trạng cô không vui, nhưng cũng không đến mức phải đến cái nới tối tăm nhưvậy mà tự tử đấy chứ.

“Này,em nói gì đi chứ”

Cuốicùng thì Tần Ca cũng châm ngòi cho ngọn lửa đang kìm nén trong lòng Hứa An Ly.

“Anhđừng đến làm phiền em nữa!” Hứa An Ly quay người, nhìn chằm chằm vào Tần Ca.

“Anh cóbiết anh như vậy, đáng ghét đến thế nào không?”

“Saunày anh đừng ép em làm những chuyện mà em không thích nữa!”

“Emghét anh quan tâm em như thế này, anh nghe thấy chưa? Em ghét anh…”

“Emghét anh…”

“Em…”

Hứa AnLy hét lên trước hành động lẽo đẽo của Tần Ca giống như trên đường gặp gỡ kẻbất lương. Những người đi đường chẳng hiểu rõ trắng đen thế nào, đã đánh choTần Ca một trận. Nếu như không phải sau đó Hứa An Ly khóc lóc giải thích, thìsuýt nữa Tần Ca đã bị đưa đến đồn công an, làm trò cười cho mọi người.

Tần Cabị đánh đến đau ê ẩm toàn thân.

Mắttrân trân nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Hứa An Ly chìm dần vào bóng đêm, anhđứng ngây ra đó, trí não và thân thể anh như bị phân ra thành hai người vậy.

Xungquanh trở lại với sự tĩnh lặng của nó. Đối với Tần Ca thì nó giống như khoảnhkhắc chân không vậy. Tinh thần hoảng lạn, chân tay lạnh ngắt, giống như vừa gặpmột cơn ác mộng. Anh nhắm mắt đầy chua xót.

Cô ấyđi rồi, đã âm thầm ra đi…

Có mộtngọn núi nhỏ phía sau trường, Hứa An Ly muốn đến đó ngồi để hóng gió biển,không biết trên núi có cây bạch dương không? Phía sao trường cấp ba cũng có mộtngọn núi như thế và trên đó có cả một rừng cây bạch dương. Cô ấy thích nhất bạchdương, thân cây vừa cao vừa thẳng, vỏ cây trắng bóc, lá xanh, đúng là cây ngọcđón gió. Vỏ cây bóc ra, có thể viết chữ vẽ tranh, còn có thể làm thiếp chúcmừng, rất ý nghĩa.

Tốinay, cô bỗng dưng muốn ôm cây bạch dương, giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm…Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khingoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ…

Cànglên gần tới đỉnh núi, trời càng tối, ngoài ánh sao trên trời không còn có thêmmột chút ánh sáng nào khác. Gió đêm thổi khiến những cành cây kêu lạo xạo. Lạthật, Hứa An Ly là một con người vốn không bao giờ dám đi một mình trong đêmtối sao cô ấy lại một mình đến ngọn núi này chứ. Ở đây không có cây bạch dương,và cũng không thể có, vì đó là loài cây sống ở vùng cao hạn. Ở đây chỉ có nhữngcây như: cây lá to, cây long não, cây bồ kết tây, hoa anh đào. Những cành câylay động theo gió, phát ra những âm thanh rùng rợn.

Conngười nhiều lúc không hiểu nổi chính mình, càng không thể chiến thắng đượcchính mình, dấy chính là yếu điểm trong tính cách của con người, vì thế trongtừ điển mới có hai từ “sa đoạ”.

Hứa AnLy của trước đây là một người trầm lặng và kín đáo, một Hứa An Ly luôn khôngquá gần gũi, cũng không quá xa lạ với đàn ông. Gặp mặt nhau, chào nhau, nóinhiều nhất cũng chỉ là: “Chào!” hoặc mỉm cười và hỏi: “Làm gì đấy?” nếu như đểso sánh, cô ấy giống như là bông hoa sen đang nở trên mặt hồ e ấp đên dịu dàng.

Còn bâygiờ, Hứa An Ly có thể dễ dàng kết thân với những người đàn ông xa lạ trong mộtkhoảng thời gian rất ngắn, có thể cười thật tươi khi đi qua những đám con trai.Cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô đã nhanh chóng trở thành một cô gái nổi tiếngtrong trường đại học B.

Trongtay Hứa An Ly luôn có những lon coca mát lạnh mà cô uống không hết của các anhchàng tặng cho cô, có rất nhiều những gói đồ ăn vặt mà các cô gái luôn thíchăn. Thậm chí còn có nhiều chàng trai mời cô ra ngoài đi hát karaoke và nhảynhót. Nghe nói, ở khu phố karaoke quanh trường B đều mở dịch vụ cho thuê phòngphục vụ các đôi yêu nhau. Bên trong có tivi, đầu đĩa, giường đôi, đồ ăn vặt,trong phòng bố trí rất ấm cúng như ở nhà vậy. Đặc biệt vào các buổi tối cuốituần, các đôi nam nữ đến đây để tiêu tiền, vừa nói chuyện, ăn đồ ăn vặt, xem tivi, vừa nói chuyện cuộc đời, lý tưởng, tình yêu. Vô cùng lãng mạn.

Nếu HứaAn Ly thích đến khu phố karaok, bất kể lúc nào cũng sẽ có những anh chàng tựnguyện thanh toán cho cô.

Cuộcvui bắt đàu với karaok, nhảy nhót, cô hẹn hò với bất kỳ người đàn ông nào có ýthích mình, tuỳ ý nhận quà của họ, dù có thích hay không. Khi đi qua tầng dướiký túc xá nam, cô sẽ vừa huýt sáo vừa hát: “Anh là niềm vui đơn giản nhất củaem…”

Nếu nhưngoài giờ học, Hứa An Ly không có trong ký túc, thì cô chắc chắn đang ở cùngmột người con trai nào đó mà cô vừa quen.

Giọnghát của Hứa An Ly rất hay, hay đến mức mà ngay cả bà chủ quán bia cùng cảmđộng. Bà rất hoan nghênh những cô gái như vậy đến quá, để cho cô hát miễn phí,ngoài ra còn có thể dẫn theo bạn trai đến cổ vũ cô, còn rẻ hơn cả mua một tặngmột. Sau khi cô dến đó mấy lần, cô quen được với cả bà chủ quán và thường đượcmiễn phí đồ uống.

Khi hátchưa đã, cô sẽ dẫn theo một đám con trai đi đập đá suốt đêm.

Dầndần, có rất nhiều tin đồn về cô.

Quan hệgiữa Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX rất thân mật. Hứa An Ly và bạn trai XXkhoa XX đêm hôm nào đó đã không về ký túc xa. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XXđa ôm hôn nhau dưới gốc cây. Hứa An Ly và bạn trái XX khoa XX chẳng qua là“tình một đêm” hay “gió thoáng qua”.

Dù làđang cười, thì nước mắt cô cũng tuôn ra như suối.

Lúcđang chơi vui nhất, những người đàn ông bên cạnh cô cũng có thể bị cô vô cớmắng đuổi đi.

Rõ rànglà cô gọi người ta đến với cô, đợi đến lúc người ta thở hổn hển chạy đến, côlại không cần người ta nữa.

Sao thếnhỉ? Chính cô cũng không biết sao lại thế.

Một HứaAn Ly ngay cả chính mình cũng không hiểu và không quen. Một Hứa An Ly ngay cảchính mình cũng không kiểm soát được. Phần hồn và phần xác của cô đã sớm bịchia thành hai người rồi.

Cô đánhmất chính mình, mỗi ngày, cô đều tìm kiếm lại chính mình của cái thời trongsáng ấy. Mỗi ngày, cô đều hỏi chính mình: Đây là ai? Có phải là người mà ai gặpcũng yêu quý không?

Thờigian trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã rất lâu rồi Tần Ca không liên lạc gì vớiHứa An Ly. Dù muốn nhắn một tin nhắn, những cứ nghĩ đến ánh mắt mà cô ghét anhngày đó, bao nhiều dũng khí của anh đều tan biến hết.

Đúngnhư Hứa An Ly nó, họ chỉ là anh em, chỉ thế mà thôi.

Có lẽ,bây giờ ngay cả anh em cũng không phải nữa rồi. Cô ấy có quá nhiều “anh emtốt”, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm đến người anh em Tần Ca nữa rồi. Ca hátlà cách trút bầu tâm sự duy nhất của anh.

Rấtnhiều buổi tối gió lồng lộng, dù là khi gió bắc rét căm căm hay là giữa mùathu, mỗi lần hát xong, Tần Ca đều thích ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu lênngắm nhìn vũ trụ, các vì tinh tú, những hiện tượng kỳ bí xảy ra trên bầu trời,ngắm những ngôi sao băng vụt qua trong chớp mắt. Anh không phải là một người dễdàng đau khổ, vậy mà cũng có lúc anh cứ trầm lặng hoặc ngây người.

Cô ấycó khoẻ không? Thỉnh thoảng có phải cũng nhớ đến anh như anh nhớ đến cô vậykhông?

Đàn ôngkhông có tình yêu, trái tim học càng có thể đặt vào sự nghiệp họ thích càng dễthành công. Câu nói này chẳng sai chút nào.

Hầu nhưtất cả thời gian dư thừa ngoài giờ học, Tần Ca đều chạy show đi hát tại cácquán bar, đến nỗi tiếng hát của anh đã dần trở nên quen thuộc. Còn ở các quanbar ruột, bất kể là chủ quán hay khách hàng đề dành cho anh sự tôn trọng và tándương.

Rấtnhiều khách đã sớm quen với tiếng hát của Tần Ca. Vì vậy, chỉ cần vào cuốituần, chỉ cần có mặt anh, sẽ có khách yêu cầu anh hát, từ đại học năm thứ nhâtđến giờ, thấm thoát đã ba năm trôi qua. Cuộc sống sinh viên của Tần Ca trôi quatrong quán bar và giảng đường. Hằng ngày, khi học bài xong, anh lại đi chạyshow. Tuy mệt, nhưng mỗi ngày đi đều rất vui vẻ và hứng thú. Trừ học kỳ một củanăm đầu đại học, anh chưa bao giờ phải xin tiền mẹ, ngày nào cũng bận rộn tíutít. Năm này sang năm khác, mất mát và hi vọng không ngừng được thay đồ và luânphiên. Chớp mắt, năm thứ tư đại học đã sắp kết thúc, thời kỳ rực rỡ của nămtháng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã trở thành bãi bể nương dâu.

Sau nămthứ tư, bài tập không còn nhiều, luận văn cũng chuẩn bị tương đối ổn. Được sựđồng ý của thầy giáo hướng dẫn, nên anh có thời gian nhiều hơn để có mặt trongcác quán bar, thu nhập cũng nhiều lên. Khi còn là sinh viên năm thứ nhất, tiềnsinh hoạt hằng tháng là mối lo ngại nhất của anh. Nhưng khi đó bản thân anhluôn tràn đầy tự tin, cũng không sợ tương lai mịt mù, anh luôn tin rằng mìnhnhất định có thể chiến thắng được khó khăn. Bây giờ anh đã không còn phải lođến cuộc sống thiếu tiền, nhưng cũng đột nhiên anh phát hiện ra, trong lòng nhưlà một tấm lưới rỗng, dường như có một lỗ hổng lớn mà không biết dùng cái gì cóthể lấp đầy.

Trongcái ánh đèn hô loạn của không gian âm nhạc, anh bất chợt thấy một gương mặtquen quen, giọng nói cũng quen quen. Ngoảnh đầu lại, có cái gì như đang thu hútanh, rồi tự dưng thấy hơi sửng sốt!

Anhkhông nhìn nhầm đấy chứ?

Gươngmặt thanh tú như nước đó, trong ánh đèn chợt sáng chợt tối, dần dần hiện ra.

Là côấy! Cô ấy đang áp má, vai kề vai nhảy với một chàng trai! Sao có thể thế được?cùng với loại đàn ông đó? Mùi rượu nhẹ nhẹ, rõ ràng, tuôn trào trong cái ánhđèn lờ mờ. Máu lập tức dồn lên não, anh đứng phắt dậy, bước nhanh tới, đột ngộtnắm lấy tay cô. Cô vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khitay bị nắm quá đau cô mới biết mình đang bị một người kéo ra hỏi hiện trường.

Nhờ ánhtrắng, cuối cùng vô cũng nhìn rõ vừa lôi mình là ai.

Nhìnbằng ánh mắt phẫn nộ.

“Đángghét!” sau đó cô giận sự bỏ đi. Cơ thể anh như một khúc cây, sừng sững chắntrước mặt cô .

“Làm gìvậy? Anh muốn làm gì?” cô hét lên, giống như trền đường gặp kẻ bất lương vậy.

Một bàntay dùng sức bóp chặt lấy tay cô, mặc cho cô vùng vẫy cũng không thoát ra được

“Làm gìvậy? Em nói xem là làm gì!”

“Buôngem ra!”

“Em cóbiết em đang làm gì không?”

“Buôngem ra!” cô ra sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ.

Sựgiằng co của hai người đã khiến cho bảo vệ ở cửa chạy tới. May mà quen Tần Ca,nếu không, chưa biết chừng anh lại bị ăn một trận đòn oan.

“Lớnbắt nạt bé!”

“Anh cứlớn bắt nạt bé đây! Nếu không thể, em sẽ tự huỷ hoại bản thân mình!”

“Là doem tình nguyện thế!”

“Em làmthế này cũng chưa chắc đã là cuộc sống mới. Anh muốn em phải sống hạnh phúc!”

“Anhtưởng rằng mình là thượng đế à? Muốn em như thế nào là được thế sao? Anh đánhgiá quá cao bản thân mình rồi đây!”

“Anhbiết, em ghét anh, nhưng nếu em coi anh là anh em của em thì xin em hãy rời xagã vừa nãy. Hắn ta có biệt danh là “Vua nhảy dưới ánh trăng”, đó không phải làmột người đàn ông đứng đắn, hắn ta chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơinhưng lại không bao giờ chịu trách niệm! Hắn sẽ huỷ hoại em mất!

“Cútra!”

Hứa AnLy vùng vẫy, la hét và dùng hết sức để tát vào mặt Tần Ca một cái nảy lửa, cảmgiác như năm ngón tay hằn rõ trên má anh.

Bốp!

Tần Cakhông kịp phản ứng, sau cứ tát trời giáng ấy anh lấy tay bưng mặt, đứng yên nhưtrời trồng, Hứa An Ly không quan tâm, cô quay đầu trở lại quán bar. Cô cứ muốnvui vẻ như vậy đấy, cô cứ muốn gây mê chính mình như vậy đấy. Nếu không vậy, côcũng không biết mình có phải vẫn đang sống, đang tồn tại hay không…

Saumười hai giờ đêm, gã đàn ông với biệt danh “Vua nhảy dưới ánh trăng” ấy đã ômeo Hứa An Ly, bước từ trong quán bar ra, trên người nòng năch mùi rượu. Mộttiếng cười ngạo nghễ giòn tan phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, làm kinh độngđến Tần Ca vẫn đang ngồi đờ đẫn trên bậc thầm.

Tần Cađứng dậy xông lên, Hứa An Ly và cái tên “Vua nhảy dưới ánh trăng” coi như khôngnhìn thấy anh, tiếp tục tiến bước về phía trước, Tần Ca đành phải bước lên phátrước một bước để chặn trước mặt họ.

“Đừngđể ý đến anh ta, anh ta là kẻ tâm thân đấy!” Hứa An Ly quẳng cho Tần Ca một ánhmắt khinh bỉ, rồi quay đầu nói chuyện với gã đàn ông kia.

“Phải!Tao chính là kẻ tâm thần đây, nên mày hãy tránh xa cô ấy ra! Nếu không, tao sẽkhông khách sáo với mày đâu”. Tần Ca khua tay tạt đầu tên “Vua nhảy dưới ánhtrăng”.

“Emyêu, em không thích anh ta phải không?”, “Vua nhảy dưới ánh trăng” dường nhưmuốn yêu cầu chứng thực điều gì từ thái độ của Hứa An Ly.

Khôngđợi câu trả lơi, gã thấy Tần Ca có vẻ rất quyết liệt và gã thì không muốn gâysự đánh nhau cho nên đã bỏ Hứa An Ly tháo chạy một cách tế nhị, một mình biếnmất trong bóng đêm.

Trongđêm tối, trên con đường rộng lớn, vẫn đèn hoa lộng lấy, tiếng nhạc buồn thươngréo rắt phát ra như lời hẹn ngầm, chỉ còn lại hai người lặng im đối mặt nhau.Tần Ca nhìn về phía Hứa An Ly, trong mắt cô dường như có chút gì ướt ướt.

Mộtchiếc xe vụt qua, xé tan đêm tối yên lặng

Tần Cakhông biết đã nhìn Hứa An Ly bao lâu, ánh mắt anh có một sự ngoan cố, có ánhsáng rực rỡ và hạnh phúc của sự bất chấp tất cả.

“…Xinlỗi”

Mộttiếng xin lỗi lý nhí, mang theo biết bao nhiêu sự chua xót, mang theo ánh mắtrưng rưng của sự ấm áp, nhẹ nhàng tràn qua trái tim anh, tràn qua tất cả các tếbào. Cô nhè nhẹ chuyển người, trong khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt đã bịchôn sâu bỗng trào ra không gì ngăn lại được.

Đó làgiọt nước mắt ấm áp, giống như mưa phùn của mùa thu, từng giọt, từng giọt lănnhẹ trên gò má.

“Nếutrong lòng em thấy khó chịu, hãy cứ khóc đi, rồi em sẽ cảm thấy thoải mái hơnđấy”. Tần Ca nhẹ nhàng vỗ vai Hứa An Ly.

Rất lâusau, Hứa An Ly mới ngăn được nước mắt: “Em xin anh, đừng đối tốt với em như vậyđược không?”

“Anhcũng xin em, đừng hành hạ mình như thế được không?”

“Chỉcần anh đừng đối tốt với em thế nữa, em sẽ không hành hạ bản thân mình nữa”

“Thậtkhông?”

“Thật”

“Được.Hãy nhớ lúc nào không vui thì em hãy nhớ đến anh, anh là người anh em tốt nhấtcủa em mà”. Khoé miệng Tần Ca như gượng cười, ánh mắt hướng về phía khoảng trờixa xăm.

Sự bấtan trong lòng Hứa An Ly cuối cùng cũng được giảm bớt đi. Haizz, thế là anh ấyđã tự nguyện là anh em tốt nhất của mình rồi!

Cô nhìnTần Ca với ánh mắt nghi hoặc, nụ cười nơi khoé mắt sáng như ánh trăng hôm rằm.Cô không phải là người có trái tim sắt đá, mà ngược lại, khi anh dằn lòng đểnói lên những lời đó, để có thể chấp nhận anh em đó, trong lòng Hứa An Ly bỗngcó một cảm giác chua xót không nói thành lời. Có câu nói đó của anh là đủ rồi.

“Anhthật sự đồng ý làm anh em tốt của em chứ?”

“An Ly,anh sẽ không ép em làm những cuyện mà em không muốn làm nữa, như vậy em sẽkhông vui”

“Anh...”Hứa An Ly từ từ ngẩng mặt lên như đang muốn yêu cầu chứng thực điều gì đó:“Không hận em một chút nào sao?”

“Anhcũng muốn hận em lắm chứ, khi anh đã thề rằng anh sẽ rất hận, rất hận em, anhlại phát hiện ra mình không hận em được, hận em chỉ khiến trái tim anh càngbuồn thêm mà thôi. Cho nên anh hy vọng em được vui vẻ, sống cuộc sống tốt hơnanh, hiểu không?”

“Em xinlỗi, là em không tốt, em không nên đối xử với anh như vậy”

Hứa AnLy khóc gục đầu vào Tần Ca.

Gụctrong lòng anh, cô đã coi anh là người anh cả, người anh em, người anh cả tốtnhất, người anh em tốt nhất. Cô muốn anh ôm mình, bảo vệ mình giống như anhtrai vậy. Cô rất cô đơn, cô muốn khóc to lên một trận cho thật thoải mái. Nhưngcô không tìm được người để khóc lóc kể lể, Tiểu Khê đi rồi, cô bỗng trở nên côđộc lẻ loi.

Vòngtay ấm cúng của Tần Ca là nơi duy nhất đem lại cho cô sự ấm áp nhất trên đờinày, ấm áp đến mức khiến cô cứ thế mà nức nở.

Dưới sựvỗ về an ủi của Tần Ca, tâm trạng cô cùng dần dần ổn định lại.

Họ chậmrãi đi dưới ánh đèn đường, vừa đi vừa trò chuyện.

“Anhchưa từng có cô gái nào trong lòng sao?”

Anhngây ra nhìn cô, xót xa và thương hại. Hứa An Ly, em đã khiến tất cả những kýức vùi sâu trong lòng anh sống dậy, khiến vết thương của anh lại vỡ ra. Hứa AnLy, em giống như một linh hồn bé bỏng, lẻn vào trong lòng anh rồi ẩn nấp trongđó.

Tần Cavẫn còn nhớ, kỳ nghỉ đông của mùa đông năm đó, anh bỏ cả thời gian làm việc ởquán bar, một mình lên Bắc Kinh để tìm cô ấy, nếu như cô ấy ở Bắc Kinh, anh sẽtìm thấy cô. Khi ấy, cả hai người đều không có điện thoại, chỉ có thể dùng điệnthoại công cộng để liên lạc, lúc đi Bắc Kinh, anh đã quyết tâm mua một chiếc diđộng, mở máy suốt hai mươi tư giờ vì cô. Những khi tới nơi rồi anh mới biết,Bắc Kinh lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, có rất nhiều đường và toàn nhà caochọc trời, ra đường là phải đổi hướng, hoà vào dòng người đông như nêm cối.

Mùađông ấy, gió mùa đông bắc về, Bắc Kinh lạnh đến âm mười độ, thường có tuyếtrơi. Tần Ca vốn sống ở miền nam từ nhỏ, rất ít khi nhìn thấy tuyết, nên chỉ mặcmột bộ quần áo mỏng manh, đi trong gió rét của Bắc Kinh

Tàuđiện ngầm, quán bar, các hộp đêm

Hầu nhưnhững nơi cô từng đến, đều có bóng dáng của anh đi qua. Tìm cả một kỳ nghỉ cũngkhông thấy tin tức gì, anh cũng không biết là nên tiếp tục ở lại Bắc Kinh đểtìm cô hay là về quê ăn tết. Vì chuyện này, trên tàu điện ngầm anh đã làm quenvới rất nhiều ca sĩ lang thang. Họ cũng giống như cô, đều có tình yêu cháy bỏngvới nghệ thuật ca hát. Có một cậu đến từ Tây Bắc nói từng đã gặp qua cô. Cóngười nói, cô ấy làm lễ tân trong một hộp đêm. Bất kể là hộp đêm hay ở nơi nàokhác, lúc anh tìm đến thì cô ấy đã không còn ở đó nữa rồi.

Kì nghỉđông năm thứ hai, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy:

“Em kếthôn rồi, Tần Ca. chúng mình thích nhau lâu như vậy, mà ngay cả chuyện hôn nhaucũng chưa từng xảy ra. Nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ hết lòng yêu anh.Tuyên Nhi.”

Saobỗng dưng lại nhớ đến cô ấy chứ? Chẳng phải đã chôn sâu những chuyện đó rồisao? Mãi mãi vùi tất cả ký ức xưa rồi mà? Sao giờ anh lại nhớ? Chẳng lẽ là vìhọc trông quá giống nhau? Hay là cuộc đời thực sự dài đến mức đủ để anh lạithích một người, giống như thích cô ấy hay sao?

Hứa AnLy, giống như một bức ảnh cũ xuất hiện trước mắt anh, xoá đi lớp cát bụi thờigian. Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nếu không phải vì ở đó có nhiều người thìsuýt chút nữa anh đã gọi cô là Tuyên Nhi rồi.

Hoá raquá khứ mà anh đã cất chon vùi bao nhiêu năm qua vẫn chưa hẳn là quên đi tấtcả, giống như axit gặp bazơ mạnh sẽ xảy ra phản ứng hoá học. Rồi sau đó, cáithứ tình yêu mà được chôn vùi ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng lại bỗng dưng trỗidậy, lại như còn mới đây.

“Cô ấytên là Tuyên Nhi, đã kêt hôn với người khác rồi” Tần Ca nói một cách bìnhthường, giống như là đang nói chuyện quá khứ của người khác vậy, trong giọngnói đã không còn hỉ nộ ái ố, không còn chút cảm xúc gì nữa rồi.

Hứa AnLy vừa ngạc nhiên và có chút bối rối nhìn anh, xin lỗi, cô không muốn dò hỏiquá kỹ chuyện quá khứ của người khác

“Anhkhông hề hận cô ấy chút nào sao?”

“Nếu côấy hạnh phúc, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy”

“Ồ, rathế, xin lỗi anh, em không nên…”

“Đâyvốn là sự hật, chẳng có ai là không thể thay thế được, lẽ nào không phải vậysao?”

Hứa AnLy im lặng, hoá ra mỗi người đều có những vết thương mà người khác không biết,những đau khổ đó, dù là lúc đang vui hoặc đang mỉm cười, cũng khiến người ta tựnhiên mà nhớ đến, chỉ có chính bản thân mình mới biết, nỗi đau đó là còn hay đãchết”