Gõ Cửa Trái Tim

Chương 31



26

Sắp đến giờ cử hành hôn lễ hai cô dâu chạy mất liệu lễ đường có thể vui vẻ,có thể yên bình được không? Câu trả lời đương nhiên sẽ là không. Việc Vân và Trang cùng lúc biến mất khiến gia đình hai bên và những người có mặt tại buổi lễ hoàn toàn kinh hãi và rối loạn. Sốc nặng nhất phải nói tới là hai chú rể đang nháo nhác đi tìm cô dâu và tranh thủ mau chóng thực hiện theo những gì trong tờ giấy mà kẻ nào đó đã để lại.

Theo dự tính ban đầu ngày mai tập đoàn Hoàng thiên sẽ tham gia cuộc đấu giá lô đất ở phía nam thành phố để xây dựng một khu nghỉ mát nhưng xem ra tạm thời cần phải hoãn lại .Làm sao anh không biết cái giá hai tỷ để chuộc Vân và Trang chỉ là bức bình phong cho cái lí do muốn anh từ bỏ việc thu mua lô đất kia. Kẻ thông minh đều có thể dễ dàng nhận ra lý do thực sự khiến bọn bắt cóc làm ra hành động liều lĩnh đó chính là nhằm vào anh, nhằm vào cái dự án kia còn hai người bị bắt cóc kia chỉ là con cờ cho chúng thực hiện kế hoach mà thôi.Nhưng tên bắt cóc kia xem ra cũng quá coi thường bản lĩnh của anh.

Số tiền hai tỷ nhanh chóng được chuẩn bị.Thiên Ân mở điện thoại bấm một dãy số lạ:

“Anh cứu cô ấy,phần còn lại trông cậy vào em.”

“Được.Như thỏa thuận.Mọi thứ đã xắp xếp xong.”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên qua điện thoại khiến Thiên Ân khẽ rùng mình mà không hiểu tại sao. Giọng nói này rất lâu rồi anh chưa nghe và cũng không muốn nghe. Nếu không phải lần này vừa vặn cần cô giúp đỡ anh cũng sẽ không gọi vào số này. Gạt bỏ mọi suy nghĩ về người phụ nữa kia anh ngồi đợi tin tức từ kẻ bắt cóc dấu mặt kia.

***

Lúc này tại một căn nhà kho tồi tàn phía nam thành phố Vân và Trang vẫn đang phải chịu đựng cái nhìn khiến họ nổi da gà từ cặp cẩu nam nữ trong phòng .Đối diện với hai ánh mắt kia mà dạ dày Trang và Vân quặn lại,cồn cào mà khó chịu như thể muốn tống hết những gì trong đó ra.Hai con người kia khiến họ buồn nôn.

Nhận điện thoại Minh bước ra góc phòng một lát sau hắn ngoắc tay gọi Lan ra chỗ mình. Hai người họ rì rầm to nhỏ với nhau một hồi nhưng Vân cũng chỉ nghe loáng thoáng việc họ nhắc tới việc thu mua lô đất ở phía Nam. Mà cô thân là trợ lí của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Thiên sao lại không biết đến dự án này. Lúc này Vân mới chợt hiểu ra lí do thật sự của việc cô và Trang được đưa tới đây là gì.

“Hóa ra chỉ vì cái khu đất kia mà chúng tôi được ngồi đây.” Vân giễu cợt sau đó Trang cũng tiếp lời cô :

“Xem ra là họ đánh giá chúng ta quá cao hay là giá của chúng ta vốn cao như vậy.”

“Chị nghĩ là vế thứ hai.”

“Câm miệng cô thì biết gì.” Lan gầm lên.

“Cô cứ cười đi. Dù sao hắn cũng đã đồng ý từ bỏ dự án này và số tiền hai tỷ kia tôi cũng sắp có thể tiêu hộ hai người.” ?

Minh cười lớn - một nụ cười đầy thỏa mãn nhưng Trang lại cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.Như thấy sự thắc mắc cô Minh tiến lên vuốt má cô mà tiếp lời:

“Đương nhiên là em cũng sẽ tiêu cùng tôi.”

“ Tôi.Anh bị điên à.”

“Rất nhanh thôi. Ngày mai chúng ta sẽ trở thành vợ chồng….. sau khi buổi đấu giá kia kết thúc.”

“Đồ điên.”

“Còn cô rất nhanh thôi cũng sẽ có một người đàn ông cho chính mình.” Lan nhìn Vân đầy nham hiểm.

Hai kẻ bệnh hoạn rời đi ,cánh cửa khép lại cũng chính là lúc Hai cô gái bị trói chặt trên ghế thở phào.

Thật không ngờ Minh lại là cái tên biến thái trước đây Trang hay kể với Vân.Trước kia hắn theo đuổi Trang một thời gian dài nhưng không được cô đáp trả lại cuối cùng lại không yêu được mà hắn sinh hận.Nhưng với thân phận của Trang hắn cũng không thể nào dễ dàng đụng tới cho nên một thời gian dài đã không thấy tăm hơi của hắn. Chỉ là có lần cô có nghe bạn mình nhắc tới hắn đang gặp vấn đề lớn tại Phúc Nam và có nguy cơ sẽ thất nghiệp. Nếu cô đoán không nhầm thì hắn chính là muốn giành khu đất kia về cho Phúc Nam để tăng cường sự vững chắc cho cái ghế của chính mình trong công ty. Lúc hắn bước vào cô và hắn đều rất ngạc nhiên nhưng cái ngạc nhiên của cô là đơn thuần còn của hắn là kèm theo một âm mưu chả tốt lành gì phía sau.

Thiên Ân thực hiện đúng như tờ giấy đã ghi bên anh sẽ không tham gia vào buổi đấu thầu lô đất kia và quả nhiên không ngoài dự đoán, người thành công mua được lô đất kia chính là bên Phúc Nam. Lúc nghe được tin anh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu.

12h Thiên Ân nhận được điện thoại từ bọn bắt cóc chúng yêu cầu anh chuyển tiền vào tài khoản của một công ty ma. Rất nhanh sau khi số tiền được gửi đã có người rút ra và mọi hoạt động này đều chịu sự theo dõi từ xa của một nhóm hacker mà Thiên Ân vừa chiêu mộ cách đó không lâu.

“Tốt. Bây giờ anh có thể đến nhà kho của một công ty may bỏ hoang tại phía nam thành phố đón vợ mình.Địa chỉ là đường XX, khu YY,….. ”

Minh cúp máy, bàn tay đang ấn vào cổ cũng buông lỏng sau đó trở lại giọng nói vốn có của mình hắn mang Trang rời đi bỏ mặc sau lưng tiếng mắng chửi nguyền rủa của Vân và tiếng cười hả hê của mụ đàn bà kia cũng như tiếng la hét và sự vùng vẫy của người bị hắn kéo đi.

Thanh Thành và Thiên Ân chia làm hai hướng, Thiên Ân đi tới địa chỉ do hắn cung cấp còn Thanh Thành lần theo định vị điện thoại của hắn. Xét trên tổng thể có thể nhận thấy đây không phải là tên bắt cóc chuyên nghiệp. Thứ nhất hắn kêu anh chuyển một số tiền lớn vào một tài khoản ma sau đó lại rút ra ngay lập tức rất dẽ gây sự chú ý và nếu muốn điều tra là rất dễ. Thứ hai hắn dùng điện thoại thông thường,rất dễ bị xâm nhập và bị theo dõi từ xa. Thử hỏi có bọn bắt cóc chuyên nghiệp nào lại ngu ngốc như vậy . Chỉ có thể khẳng định là vì tư thù cho nên mặc dù đã thực hiện những gì bọn chúng yêu cầu thì Anh và Thanh Thành vẫn không yên tâm về chúng. Vì vậy mới chia nhau ra ra mà hành động.

Theo địa chỉ mà hắn cung cấp Thiên Ân nhanh chóng tìm đến căn nhà kho kia.Đẩy cửa bước vào căn phòng ẩm ướt, u ám, không một bóng người. Chỉ có cọng dây thừng nằm ngổn ngang dưới chân hai chiếc ghế dài quay lưng vào nhau. Thiên Ân đoán có lẽ đây là nơi mà họ đã trói Trang và Vân. Đúng lúc này điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới chủ nhân của nó là một dãy số lạ.

“Hắn có thể thả người nhưng sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được.Đừng có mơ. Tôi muốn cô ta vĩnh viễn dơ bẩn trước mặt anh.”

Không thấy người đâu biết là mình bị lừa anh tức giận chửi một tiếng : “Fuck.”

Ra khỏi nhà kho anh vừa lái xe vừa gọi một cú điện thoại thông báo cho dàn hack cơ chuyên nghiệp ở nhà mà hạ lệnh nhanh chóng tìm ra địa chỉ của chủ nhân tin nhắn kia bằng mọi giá.

***

Sau khi tên khốn kia đem Trang rời đi được một lúc thì Lan cũng lôi cô đi khỏi đó. Cô ta ném cô đang bị trói chặt lên chiếc xe ô tô đậu phía ngoài sau đó lái xe đến khách sạn trong thành phố.Để tránh bị phát hiện lúc đến Lan cởi trói mặc cho Vân một chiếc áo dạ to rộng sau đó khoác eo cô giả vờ than thiết tiến vào trong. Vân thử động đậy thì cô ta liền ghé sát vào tai Vân cười nham hiểm :

“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn đi vào.”

Vân cảm giác được có một cái gì đó sắc lạnh chạm vào vùng eo hay nói chính xác thì cái thứ sắc lạnh kia chính là một con dao mà chủ nhân của nó là chính cánh tay Lan đang đặt trong chiếc áo da mà Vân vừa được mặc cho.

Lan ấn thang máy lên thẳng tầng 5,lúc trong thang máy Vân dựa vào sự có mặt của mấy người ở bên trong mà thử cựa quậy hi vọng nhờ đó mà thoát ra. Kết quả là mỗi lần như vậy lưỡi dao kia lại càng siết chặt hơn. Sau cùng Vân vẫn là chọn phương án ngoan ngoãn đi theo xem rốt cuộc cô ta muốn gì và sẽ làm gì tiếp theo, cô không tin với khả năng của cô ta có thể làm gì được.

Nhớ tới số phòng mình vừa được áp giải vào Vân thấy thật buồn cười.Con người này vẫn vậy, vẫn thích con số một đến thế.Ngay cả đi làm việc ác mà cũng chọn phòng theo sở thích của mình, con số 111 này khiến cô thật sự rất buồn cười. Vào trong phòng Lan trói chặt tay cô lại sau đó mỉm cười đầy thánh thiện:

“Chúc mừng cô, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác triền miên cùng người đàn ông đầu tiên trong đời mình.”

“Xin lỗi nhưng cô nhầm rồi. Cái lần đầu với tôi mà nói nó xa vời quá. Để tôi nhớ xem thân hình Thiên Ân như thế nào nào. Hôm đó anh ấy thế nào ý nhỉ…Hình như là…”

“Bốp.” Tiếng tát vang lên rất ‘tao nhã’ trong căn phòng.

“Câm miệng. Cô cứ cười đi.Lát nữa sẽ biết thôi. Để xem sau này còn ai muốn cô không.Ha ha ha ha…”

Lan dùng dao đe dọa hướng Vân đi về phía phòng ngủ. Mở cửa ra đẩy Vân vào trong :

“Làm cho tốt vào. Tôi sẽ thưởng thêm.” Nói xong cô ta rời đi sau đó Vân nghe thấy tiếng : “Cạch.” Cánh cửa trực tiếp đã bị khóa lại.