Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 8: Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi lăm tuổi



Phổ Hoa và Vĩnh Đạo từ năm thứ ba đại học lặng lẽ trởthành một đôi tình nhân, tuy họ cố gắng giữ tình cảmnày thật kínđáo, Phổ Hoa giữ kín nhưbưng chuyện này nhưngvài bạn học trongký túc vẫn nhận ra,đồngthời lặng lẽ mỉm cườitrong những thời điểm thích hợp.

Yêu thời đại họckhông phải là chuyệnmới mẻ, nhưngvề phía bố, Phổ Hoatuyệt không dám nói rõ,cứ cuối tuần VĩnhĐạo cùng cô về nhà,cũng chỉ đưa tớicửangõ, mắt tiễn bóng dáng côtừng chút xa dần. Phổ Hoahiếm khi quay đầu lại, sự lưuluyến của cô nhiều nhấtlúc chia tay cũng chỉ làcười khẽ với anh, buông tay rồibước đi. Thi thoảng anh có ý muốn thân mật đều bị côkhéo léo trốn tránh.

Xác định rõ quan hệ, ngượclại họ có cảm giác xalạ, đặc biệt là Vĩnh Đạo, thườngcảm thấy có gì đókhông đúng. Phổ Hoa không ngồigióng xe anh, không nắm tayanh khi đi dạo trongkhuôn viên trường, mỗilầntạm biệt dưới ký túc xá,nụ hôn cũng chỉ hạn chếtrênmá và cằm. Sự chủ động duy nhấtbiểu hiện vượt quatrước kia chính là khicùng ăn cơm, cô gắp thức ăn vào bátanh, hơn nữa ra sức gắp, cả nhữngthứ cô thích ăn hay không thíchăn đều gắp vào bát anh, như sợanh ăn không no, còn thời gianrảnh rỗi, cô rấtchừng mực, ngoài việckhiến anh vui vẻ ra còn cảm nhậnđược loại nỗi nghihoặc lo lắng khó gọithành tên.

Lẽ nào cô không hề vuiư? Hoặc, không vui nhưanh,hay anh hiểu sai điều cô muốn thểhiện?

Vĩnh Đạo lưu tâm quan sát tỉ mỉPhổ Hoa, cô vẫn gầy,thậm chí còn gầy hơn cảkỳ nghỉ hè, sau khihiến máu, mặt côthường trắng bệch, thiếukhí sắc, khi cườicũngkhông có sự e thẹn làmrung động lòng người nhưtrước, làm gì cũng khôngthể lấy lại tinhthần. Mỗi lầnnhìn qua cổ áo hẹp thấy bờ vai gầymảnh của cô, hoặcnhìn thấy cô mệt mỏi uể oảiôm sách ra khỏi lớp học,Vĩnh Đạo luôn không kiềm chế nổi kéo côtới chỗ không ngườiôm cô vào lòng, kề sátlên Thái Dương cô imlặng vài phút cho đến khi cảmnhận được cô yếu ớt đẩy anh ra rồilại đầu hàng, mới dám tin côvẫn thuận theo ý anh, trở thànhbạn gái anh. Nếu không,cho dù cô ngoan ngoãnvùi đầu lên dựa vào ngườianh, anh cũng cảm thấy khônghề nắm bắt được cô.

“Không vui à? Hay học mệt quá?”.Câu hỏi như vậy anhhỏi bao lần, câu trả lời của Phổ Hoathường là buồn rầukhông lên tiếng, thithoảng đáp lại, cũng là đãng trí nóicâu: “Không có... anh đa nghirồi...”.

Nhưng thực ra sự việckhông hề đơn giảnnhư cô nói, không chỉanh, mà chính bạn bèxung quanh anh cũng đều nhận ra sựkhác thường này. Mộtmặt, cô lạnhnhạt và hướngnội trước mặt ngườikhác, mặt khác, anh dần thêmhoài nghi và bất mãn.

Chính trong thời kỳ nhạy cảm bấtổn thế này họ chẳngthể giữ đượcbí mật quá lâu nhưý định ban đầu, chodù cẩn thận che giấu, vẫn sớm bịngười nhà phát hiện.Người phát hiện đầu tiên chuyệnbọn họ ở bên nhaulạilà con trai của bố dượngPhổ Hoa.

Vô tình đụng phải“anh trai” - người chỉ gặp gỡ vàilầntrên đường, phản ứng đầu tiên của Phổ Hoa làvùngtay khỏi tay Vĩnh Đạo, chắpsau lưng, giống nhưđứatrẻ làm sai, cô trốn vàoquán ăn nhanh bên đường.Vĩnh Đạo khônghiểu nên vẫn đứng ở chỗ cũ, thấyđường đối diện chỉ có đám sinhviên đại học túm tụm đi qua, đồng thờikhông thấy có gì khácthường. Nhưng vào quántìm Phổ Hoa, cô trốn tronggóc giá sách cầm một quyểntạp chí lật lungtung, không ngừng quansát con đường.

“Thấy ai à?”. Anh bước tới cầm cuốntạp chí sáchtrong tay cô, nắm bàn taylạnh ngắt ấy.

“Con trai bên đó củamẹ”. Cô nói rồi khóchịu rút tay ra, lại bịanh nắm lần nữa.

“Chẳng thế nào...”. Côkhông nói thật lòng,cuối cùng vẫn rút tayra khỏi tay anh, quay rađường, cũng khôngchú ý giữ khoảngcách.

Ba ngày sau, khôngnhịn được sự truy vấn luânphiêncủa bố mẹ, Phổ Hoacuối cùng đành khaibáo chuyệncủa Vĩnh Đạo.

Đứng giữa phòng kháchnhà mình, cô chờ bố mẹ xửlý,họ cùng trao nhau ánh mắt sâu xa, bốlên tiếng mờiVĩnh Đạo cuốituần đến nhà trực tiếp nóichuyện.

Khi anh ngồi ngay ngắn chơi cờ với bố PhổHoa, vẻ trưởng thànhvà chững chạc hơntuổi hiện rõ, sau khibình tĩnh trả lời các câu trahỏi liên quan tất cả mọiviệc lớn nhỏ, ThiVĩnh Đạo với tốc độ thần kỳkhôngthể lường trước được đã thuận lợiđược nhà họ Diệphoàn toàn chấpnhận, chưa quá nửatháng, đến ôngngoại Phổ Hoa cũng nhớ ra cậunhóc năm đó xáchmáy tính năm lần bảylượt gõ cửa viếng thăm,tự mình pha trà ngontiếp đãi anh.

Đối với Vĩnh Đạo mà nói,đây là khúc ca khảihoànmười phân vẹn mười, còn đối với Phổ Hoa,lại một sựthất thủ, tháolui đến nơi cô không còncách nào lui được nữa.

Tình thế phát triểnnhanh chóng mãnh liệtmột cách bất ngờ như vậy, cô khó cóthể hoàn toàn vui vẻ,chodù cười cũng có chút miễncưỡng trong đó, đối vớiVĩnh Đạo hoặc ít hoặcnhiều có một khoảng cách,khăng khăng giữ lấy một góctrong trái tim.

Phổ Hoa chẳng phảikhông biết tốt xấu,sau khi đã trảiqua sáu năm theođuổi cực kỳ khókhăn gian khổ, cô biết tất cả nhữngđiều tốt đẹp củaVĩnh Đạo nhưngchung quy vẫn không quên nổi KỷAn Vĩnh đột nhiên ra đi, và sựxuất hiện một cáchkhó hiểu của CầuNhânlần đó.

Hai việc này dườngnhư trở thành khối uác tính lớndần trong cơ thểcô, âm thầm tồn tại, khônghề cảm thấy đau, nhưng dườngnhư ngày càng bành trướng, sẽ cómột ngày phát tác.Thế là Phổ Hoa khôngthể tránh được sự chán nản,mỗi lần thấy VĩnhĐạo, dây thầnkinh nhạy cảm nàođó trong đầu sẽ vô tình đau nhức,nhắc nhở cô đã xảy rachuyện gì. Nhưng thựcra, cô không hề biết xảy rađiều gì, một chút manh mốicũngkhông có.

Sau khi Kỷ An Vĩnhđi, ngoài mấy thứ cậuấy để lại, Phổ Hoa chỉnhận được một tấm thiệp điện tử vàocuốinăm, hình thức trang nhã đơn giản,trên đó viết: Mình ở Canada ổn cả, chúcnăm mới vui vẻ, vạn sự suônsẻ.

Hơn chục chữ đơn giản đó, cô suy đinghĩ lại xem nêntrả lời thếnào, cuối cùng chỉ cóthể biểu thị chúttâm ý, dùng hình thức tươngtự gửi cậu ấy một tấmthiệp.

Quyên Quyên vài nămtrước từng nói, họkhông hợp, giờ xem rađến làm bạn cũngrất khó khăn.

Phổ Hoa cũng từng tưởngtượng ở bên Kỷ An Vĩnh sẽnhư thế nào,nhưng rốt cuộc đó là chuyện khôngtưởng, cô chỉ có thể coibức thư điện tử nàynhư lời thăm hỏithông thường giữa bạn học cũ, đến dũngkhíchủ động gửi mail lần nữa cho cậuấy, cô cũng khôngcó.

Qua lại với VĩnhĐạo ba tháng, Phổ Hoavới thân phậnbạn gái đã gặp anh trai anh, thamgia mấy cuộc họpbạn bè và bạncùng phòng anh, cũngđặt chân vào căn hộnhỏ ngoài ký túc củaanh, ngoài việc chưa gặpbốmẹ anh ra, cô đã hoàn toàntrở thành bạn gáianh.

Tết Nguyên Đán năm đó, họ ởtrong căn hộ của anh, Vĩnh Đạo công khaichặn ở cửa, hỏi cô: “Hôm naykhông về có được không?”. Từnghỏi nhiều lần, hỏitớinỗi cô chẳng có lời gì để đáp, như conchuột nhỏ trongphòng thí nghiệmchạy trốn tứ phía,anh vẫn có thểbình tĩnh duy trìphong độ, kiên nhẫn chờ đợi câu trảlời.

Trò chơi ban đầu là côtrốn chạy anh đuổi theo, sau nàytrở thành cô do dự,anh quyết định thaycô, anh là một người bạntrai rất tốt, chưabao giờ ép buộc cô làm việc gì,cũng sẽ không hoàntoàn mù quáng làmtheo ýmuốn của cô.

“Em... muốn về nhà...”. Cô cắnrăng nén khóc, khôngnói “Em không muốn”.

Thực ra cô không camlòng lắm, may mà Vĩnh Đạo cũng khôngkiên quyết thêm, kéo côvào phòng xemmô hình máy bay vàtàu thuyền trước khi anhhoànthành.

Sau kỳ thi đại học, tác phẩmđoạt giải của anh bị vỡvụn, đều vì cô,nên cô cảm thấy áy náy, dànhrất nhiều thời gianbên anh, anh nói muốn làm mô hình máybay, cô liền mài kỹ từng mẩugiấy nhám giúp anh, anh nóimuốn ăn bánhsủi cảo, cô liềnmua thịt và rau vềlàmcho anh ăn, anh nói muốn gặp bạn bè, côliền ngoan ngoãn ở bên rót trà gắp thức ăn cho họ,nghe họ nói chuyện, anh nói muốn xemphim, cô liền bạo gancùng anh xem phim kinh dị máume.

Vĩnh Đạo nói cái gì, Phổ Hoathực ra đều có thểlàmtheo, trừ việc không tiếnhành bước cuối cùng.Việcnhư vậy, cô chỉ từng đề cập vớiQuyên Quyên, dẫu saocũng là sinh viên đại học rồi,Quyên Quyên có vẻnhìnthoáng hơn trước.

“Chuyện này cũng rấtbình thường, quan hệnhư vậy của các cậu làchuyện sớm muộn. Mìnhnói không được cũngchẳng có tác dụng, cậu cónghe không? Nếulà mình, bắt đầu thì sẽkhông chọn cậu ta”.

“Vì sao?”. Phổ Hoahỏi.

Quyên Quyên hỏi ngượclại một câu: “Cậu có yêucậuta không?”.

Phổ Hoa không trả lờiđược.

Thế nào là yêu, thế nào làkhông?

Bố mẹ đều nóiVĩnh Đạo tốt, quả thật anh rất tốt,côthích anh, nhớ anh, muốngặp anh, đây chính là tìnhyêu ư?

Vậy cô cũng nhớ Kỷ AnVĩnh đang ở Canada xa xôi,điều đó là gì?

Cả năm thứ ba đạihọc, Phổ Hoa đều daođộng quanh quẩn ngã tưtình yêu, rất khó tập trungtinh thần, vô số lần tự hỏi rốtcuộc nên giải quyếtmối quan hệ với VĩnhĐạo thế nào đây, làm thế nào hoàntoàn cắt đứt sự quantâm lo lắng đối với KỷAn Vĩnh.

Tất cả suy nghĩ treo lơlửng chưa quyết định này cho tớiquá nửa năm thứ tưmới do Vĩnh Đạo đích thân kếtthúc.

**********

Lễ tình nhân năm thứ tư, saukhi lằng nhằng hơnnửanăm, Phổ Hoa cũng không đối phó nổi yêu cầucủaVĩnh Đạo, cuối cùng buộtmiệng đồng ý kết thúc quan hệyêu đương nửa Plato, tiến thêmmột bước phát triểnthực chất. [Plato làtình yêu thuần khiết, theo đuổigiao hòa về linh hồn, bàixích nhục dục.]

Điều này đối vớiVĩnh Đạo không khác gì được tiếpnhận hoàn toàn, bảnthân vui mừng điên lên được, còn với Phổ Hoalại là lựa chọn bắtbuộc.

Kỳ đầu năm học thứ tư đãkết thúc, cô từ bỏcơ hội thi thạc sĩ,trước mắt chỉ còn conđường hoàn thành luận văn chăm chỉ tìm việc chờ tốt nghiệp, còn mấy trường đạihọc Vĩnh Đạo làm đơn xin đều dồn dập nhận được phúc đáp, vài lần lựa chọn, giađình anh kiên quyết bắt anh ra nước ngoài học thạc sĩ hai năm. Xa cáchlà điều khó tránh, có tiếp tục qua lại hay không liền trở thành vấn đề haingười không thể né tránh.

Vĩnh Đạo nhiều lần thuyết phục Phổ Hoa nhưng đều thất bại, kỳ nghỉ tết NguyênĐán, anh đích thân đến nhà cô tìm bố cô nói chuyện hai lần, kết quả bố cô cònkhuyên anh yên tâm đi học, để Phổ Hoa ở lại công tác đợi anh.

Sự việc tới bước này rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì. Những thứ Vĩnh Đạo cóthể làm chỉ là bảo đảm, dẫu sao tình yêu xa cách hai nơi không được phụ huynhcho là khả thi. Lời hứa của anh không giống người khác đảm bảo mấy chuyện vụnvặt như bao lâu gọi điện một lần, trở về gặp một lần, mà anh đưa cô đi ăn mộtbữa kiểu Tây rất chính thức, trước khi gọi điểm tâm, trịnh trọng hỏi cô: “PhổHoa, khi anh về kết hôn với anh nhé?”.

Sự ngạc nhiên của cô không cần nói cũng có thể tượng tưởng được, nhưng cũng khótránh cảm thấy một niềm vui mơ hồ.

“Anh không đùa, nghiêm túc đấy!”. Anh lạinhấn mạnh lần nữa, thử thuyết phục cô, “Đồng ý nhé?”.

Cô vốn chưa suy nghĩ tới chuyện kết hôn, câu trả lời chỉ có thể là “Để em suynghĩ một chút được không?”.

Anh có thể chờ từ năm lớp chín đến năm thứ hai đại học, cũng có thể tiếp tụcchờ đợi, nhưng có một chuyện anh không định chờ thêm. Ngoài việc bảo đảm, VĩnhĐạo yêu cầu Phổ Hoa một lời hứa tương đồng, chính là kết thúc kiểu yêu “Plato”hiện nay, hoàn toàn, triệt để tiếp nhận anh làm người yêu.

Anh cho cô đủ thời gian suy nghĩ, đợi từ trận tuyết rơi đầu tiên cho tới kỳnghỉ Tết.

Sau khi đấu tranh nội tâm suốt cả một cái Tết, Phổ Hoa cân nhắc lợi hại đưa ralựa chọn.

Nhân lúc bố ra ngoài đánh cờ, cô liền gọi cho anh. Anh đang đi du lịch ở ngoạiô cùng gia đình, nhận được điện thoại tối đó liền vội trở về thành phố, chạythẳng đến nhà cô.

Anh đứng trong sân tầng dưới gọi vào số nhà cô, cô đứng trong phòng tắm, chảimái tóc còn ướt.

Quần áo thay ra chất trong chậu dưới chân, cô lại nhìn mắt mình trong gương, mơmàng và căng thẳng, lờ mờ lộ ra chút sợ hãi, không có quá nhiều sự chờ đợi vàkhó xử, quay ra nhận điện, cô kiên định, cầm ống nghe lên, mỗi một từ nói rađều bình tĩnh mạnh mẽ.

“Anh đến rồi! Em xuống nhé? Thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”. Giọngnói của anh nghe rất gấp gáp.

Cô im lặng rất lâu, mới “ừ” một tiếng.

Nửa tiếng sau, cô thay áo khoác mỏng, xách hai túi sách chào tạm biệt bố vềtrường. Khi ra cửa, cô ôm lấycánh tay bố.

Chưa xuống tới tầng một, từ xa đã thấy Vĩnh Đạo chờ dưới gốc cây, tay đút túiáo khoác, gió lạnh đầu xuân thổi tung mái tóc ngắn của anh, chỉ có ánh mắt sángrực nóng bỏng. Anh chạy tới đón đồ trongtay cô, không nói gì, ôm vai cô, hôn mạnh lên má cô một cái, lại không nhịnđược kích động ngốc nghếch bật cười.

Thời gian rất vừa vặn, địa điểm là do anh chọn trên đường về thành phố, Phổ Hoacũng từng đi qua rất nhiều lần, chính là căn hộ nhỏ anh ở một mình.

Trên đường, họ ngồi ghế sau taxi nắm tay nhau, Phổ Hoa trước sau chỉ nhìn rangoài cửa sổ, Vĩnh Đạo vuốt ve mu bàn tay cô lúc mạnh lúc nhẹ.

Tới nơi, anh đưa cô vào siêu thị của khu nhà, sữa, bánh bao, hoa quả, mỗi thứmua một ít, cả một thùng mỳ tôm, sô cô la, cá lát, cô ca cô la, bia, khăn mặt,kem đánh răng, những thứ dùng trong sinh hoạt cũng đã nghĩ đến.

Cuối cùng anh buông tay cô ra, tự mình ra quầy thanh toán tiền, ném hai hộp nhỏmàu hồng vào xe chở hàng, Phổ Hoa nhìn thấy khóe miệng anh luôn thường trực nụcười, cô quay người vờ như không nhìn thấy.

Niềm vui là điều đương nhiên vì họ đang còn trẻ, cũng yêu thương nhau, tất cảxem ra đều hợp lẽ.

Ở cửa vào, anh ném chiếc chìa khóa đi rồi khóa hai lần cửa, rút dây điện thoại,đem từng thứ đặt tuần tự đặt vào trong tủ lạnh mới trở lại phòng khách.

Anh ôm chặt cô, ngửi hương thơm dầu gội đầu mùi xoài trên tóc cô, cằm cọ đi cọlại lên làn da trắng nõn nơi cổ cô.

Anh thận trọng hôn cô, từ trán xuốn chóp mũi, sau đó tới khóe miệng và chỗ lõmtrên môi cô, cuối cùng anh bế cô đi vào phòng ngủ. Đèn treo trong phòng đã bật,anh chỉnh ánh sáng thật dịu, khi cô có ý định chống đối, anh lấy tay ép lênmiệng cô suỵt một tiếng, nói với cô “Nghe lời anh”.

Thế là cô im lặng chấp nhận như cả quãng đường đến nhà anh vừa nãy, giống nhưcon thỏ nhỏ trên bàn thí nghiệm. Khônggiống như hai buổi tối tối om như mực ở Ngọ Môn đó, từ đầu đến cuối đều diễn radưới ánh đèn lung linh.

Anh thành thục tìm kiếm ở những nơi chưa từng chạm đến, nắm bắt nỗi hoảng sự vànon nớt của cô, từ từ hưởng thụ khoái lạc, cô từ đầu đến cuối đều ôm chặt cánhtay anh, nhìn lên trần nhà, hết sức thả lỏng bản thân.

Tình dục không phải không tốt, Phổ Hoa từ lúc đầu chỉ biết lơ mơ, tới khi sựviệc xảy ra dần dần đã hiểu, nhưng cũng chỉ như vậy. Anh cóthể khiến cô đau đớn, khiến cô sung sướng, khiến cô không chịu nổi mà run rẩy,rên rỉ, choáng váng, mệt mỏi rồi khóc.

Nhưng ngoài phản ứng thành thực của cơ thể, quan trọng nhất là anh tin cô, côcũng tin tưởng và dựa dẫm vào anh hơn. Điềunày quan trọng hơn tất cả, cũng khiến cô yên tâm hơn bất cứ thứ gì.

Qua nửa đêm chính là lễ Tình nhân, anh nhấc người lên thân thể cô, che đi ánhđèn, mạnh mẽ đi vào cơ thể mềm mại của cô, ngoài niềm khoái cảm dâng trào nhưthủy triều, thứ cô nắm bắt được nhiều nhất chính là ánh mắt anh, bao giờ cũngkiên định đặt trên gương mặt cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác, nói yêucô.Anh cũng đau đớn, sung sướng, run rẩy, rên rỉ, choáng váng, thậm chí khi anhướt đẫm mồ hôi, lại ôm cô vào vòng tay, cô chạm vào mồ hôi nhỏ trên trán anh,cũng giống như nước mắt vậy.

Những điều nên làm, những điều không nên làm, anh đều đã làm cả, đều đã nếm thửtất cả. Từ đầu đến cuối cô đều ngoan ngoãn một cách phi thường, ngoan đến mứckhiến anh đau lòng, bất an.

Mấy ngày đó, Vĩnh Đạo làm một chuyện khiến cô xúc động nhất là bưng cốc sữa đãhâm nóng vài lần, ngồi bên mép giường nhìn cô uống từng ngụm, chậm rãi nhoàingười hôn lên vệt sữa đọng nơi khóe miệng cô, không quên bảo đảm: “Sau này hàngsáng anh sẽ làm bữa sáng!”, thỉnh thoảng nửa đêm cô tỉnh giấc, anh nắm lấy máitóc dài xõa trên gối của cô, kết thành bím tóc, không làm được liền gỡ ra kếtlại, cô hỏi “Sao vậy”, anh nói “Không ngủ được”, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thởdài.

Vĩnh Đạo vui mừng khôn xiết tới nỗi mất ngủ, vài ngày liền đều ngủ ngày, thứcđêm. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi, tay cũng phải kéo tay Phổ Hoa, đặt trên eocô, dứt khoát ôm cô đặt lên người mình, để cô giống như đửa trẻ nằm sấp trongvòng tay anh.

Bộ dạng lo lắng không yên của anh đã làm giảm nỗi lo của Phổ Hoa. Chấp nhậncũng đã chấp nhận rồi, không cần suy nghĩ lung tung nữa.

Cô đùa: “Vẫn đi Hồng Kông chứ?”.

Anh nhíu mày trả lời: “Không được nhắc đến điều này!”. Sau đólại nhào lên người cô làm một trận cực kỳ kịch liệt.

Một tuần từ lễ Tình nhân tới khi vào học, ngoài việc bắt buộc phải ra ngoài muađồ tiếp tế, anh chẳng cho cô đi đâu.

Khi khai giảng, bạn cùng phòng đều cảm thấy Phổ Hoa gầy, nhưng đôi mắt lại sángdịu khác thường, Quyên Quyên nhìn cô chưa đầy ba phút liền không khách khí kéocô sang một bên nhéo tai, trực tiếp dồn ép cô gật đầu thừa nhận.

Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra sự thay đổi, Vĩnh Đạo điên cuồngchưa từng có, nhiều nhất một ngày liền xuất hiện năm lần ở tầng dưới ký túc PhổHoa, còn Phổ Hoa ngược lại trở nên ổn định hơn, không còn phiền muộn, lo lắngvề tương lai nữa. Cô thu thập tài liệu luận văn, thỉnh thoảng lại qua đêm ngoàiký túc, sau khi vượt quá ba lần, mấy người bạn thân thiết ở ký túc trong lòngdần dần đều hiểu ngầm chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo.

Những ngày tháng đó, Vĩnh Đạo làm thủ tục du học rất thuận lợi, Phổ Hoa hoànthành bản sơ thảo luận văn, bước vào giai đoạn sửa chữa, ngoài quan hệ hòa hợpgắn bó trong căn hộ nhỏ, họ đều bận với công việc của mình, bề ngoài có phần xacách hơn trước.

Quyên Quyên từng hỏi Phổ Hoa có vui vẻ không? Cô đặt mục lục lời trích dẫn mớichép được một nửa xuống, dừng bút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới nói choQuyên Quyên: “Chí ít rất yên bình, không lo lắng”.

“Thật không?”. Quyên Quyên không chắcchắn hỏi lại.

“Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt”. Phổ Hoachu môi, tiếp tục cầm bút.

Vĩnh Đạo là người tốt, tất cả mọi người, tất cả những việc đã qua đều chứngminh như vậy, anh ấy là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tốt nhất. Cô đãchọn, liền nói với bản thân phải an lòng.

Trước khi Vĩnh Đạo đi Hồng Kông phỏng vấn, mọi việc gần như hoàn hảo. Cuộcsống của Phổ Hoa ngoài luận văn và các cuộc tuyển dụng, không có bất cử ý nghĩmờ ám nào khác.

Nghỉ lễ Quốc tế lao động mùng một tháng năm, trước khi Vĩnh Đạo tham gia phỏngvấn tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật, Phổ Hoa chính thức đến thăm nhà Vĩnh Đạpgặp bố mẹ anh, sau đó anh yên lòng bay sang Hồng Kông tham gia vòng thi cuốicùng.

Vĩnh Đạo từ sân bay gọi về trường Sư phạm, cô không ở ký túc, bạn ký túc nóihai ngày nay không gặp cô.Gọi về nhà, bố cô nói cô nghỉ lễ ở trường sửa luậnvăn. Vĩnh Đạo kéo hành lý về căn hộ mình ở, Phổ Hoa cũng không ở đó, trên bànphòng khách vẫn còn lại đồ ăn tối anh gọi bên ngoài cho cô.

Cô nằm một mình trên chiếc xe đẩy của hành lang y tế trường Sư phạm, đắp áokhoác mượn của bạn học, lặng lẽ nằm truyền nước.

Thấy anh, cô quay đầu, kiệt sức nhắm mắt.

************

Ngày thứ hai Vĩnh Đạo bay sang Hồng Kông, ở cổng trường Phổ Hoa gặp cô nữ sinhĐại học Bắc Kinh đã từng gặp một năm trước, lần này, cô ấy tới một mình, cầm ôđứng trong mưa, dường như đợi rất lâurồi.

Cô ấy rất xinh đẹp, trênvạt áo có trâm cài hoa nhài,trên cơ thể thoangthoảng mùi nước hoa,dáng đứng cầm ô nghiêng nghiêng khiến Phổ Hoanhớ tới bài hát Ngõmưa của Đới VọngThư.

“Chào bạn, bạn là Diệp Phổ Hoaà?”.

“Ừ”.

Cô gái chào trước,“Chúng ta nói chuyện mộtchút được không?”.

Phổ Hoa không nghĩnhiều, đồng ý yêu cầu của côấy,không đồng ý thì sao chứ? Trước đây từng gặp,nhưngkhông nói thẳng.

Họ vào nhà hàng trongtrường, đi trên con đường xưa,Phổ Hoa cố tình tránhchiếc ô của cô gái, bước dướiphía bóng cây hơi ướt nướcmưa.

Cô ấy gọi trà sữa, Phổ Hoagọi nước lọc, tronglúc đợi trà, cô gái đi thẳngvào vấn đề, tỏ rõmục đích đến đây, cầm ra một tấm ảnh đẩy tớitrước mặt Phổ Hoa.

Không cần nói nhiều,trên tấm ảnh, gươngmặt Vĩnh Đạo ôm vai cô ấy đã nói lêntất cả.

Phổ Hoa cũng có một tấm chụpchung như vậy, thậmchí nơi chụp cũnggiống nhau, cô dựa vàolưng Vĩnh Đạo, quyểnvở trải ra che trênđầu anh, ngồi trên bãicỏ xanh bên hồ chăm chú đọc sách.

Vĩnh Đạo trong ảnh không cười, nhưng rất dịu dàng,cóchút bướng bỉnh nghịch khuy áocô ấy, cô trước naychưa từng trangđiểm, cũng chưa từngsức nước hoasực nức người,nhưng so nụ cười bêncạnh cô gái này,cô từng thấymột Thi Vĩnh Đạo chânthật hơn, chânthật đến nỗi bất cứ sức mạnhbên ngoài nào cũngđềukhông thể xóa nhòa hay sửađi dấu ấn anh để lạitronglòng cô.

“Bạn muốn nói gì?”.Cô cố ý ngẩng caomặt, có vài lờikhông nói cô cũngnghĩ tới được.

“Muốn nói cho cậu biết,năm thứ nhất đại học, mốiquan hệ của ThiVĩnh Đạo và mình rất tốt,vài tháng sau đột nhiên anh ấy đòi chiatay, là vì cậu”. Cô gáikhông hề phô trương thanhthế cũng không thểhiện sự yếu đuối.

“Vì vậy?”.

Chuyện hai năm trước, bây giờ côkhông quan tâm đitruy xét, thực ratừ khi Cầu Nhân đưa cô gái nàytớimượn sách, cô đã đoán ra ngọnnguồn thế nào rồi.

“Chẳng có gì cả, chỉ làmuốn nói cho cậu biết,trước đây anh ấy cũng có bạn gái, cũngđột nhiên chia taythôi”.

Phổ Hoa không lêntiếng, khí thế mềmmỏng hơn, đợilời nói tiếptheo của cô ấy, đây mới là điều côkhônghiểu.

“Biết vì sao mình tớikhông?”. Trong mắt cô gáingoàivẻ đồng cảm còn có chútkhông cam lòng.

Phổ Hoa im lặng, lắcđầu.

Cô gái khuấy tràsữa, trầm tư suynghĩ một lúc, mớinặn ra nụ cườibất đắc dĩ.

“Mình biết đột nhiêntới đây tìm cậu chẳng phảicáchhay, nhưng mình nghe nóiVĩnh Đạo muốn đi HồngKông nên không nén được muốn nói chocậu biết, hyvọng cậu đừng lặp lại sailầm của mình”.

“Cậu nói vậy có ýgì?”.

“Chính là... đừng bị ThiVĩnh Đạo lừa”. Cô gái nghiếnrăng nghiến lợi nói ra têncủa Vĩnh Đạo, “Ban đầu anh ta cũng đốivới Cầu Nhân nhưvậy, sau này là mình,cólẽ không lâu sau có thểcũng đối xử với cậu nhưthế”.

Nghe tới cái tên Cầu Nhân,Phổ Hoa trong lòng chùngxuống, cô chưa bao giờtừng nghĩ sự việc có liênquantới Cầu Nhân.

Cô không thể nào giả vờ bình tĩnh,không nhịn đượclên tiếng hỏi:“Cậu vừa nói... CầuNhân?”.

“Đúng, lẽ nào cậu khôngbiết Cầu Nhân trướcđây là bạn gái của ThiVĩnh Đạo từ thời trung học,tới năm nhất thìchia tay”.

Cô đứng lên khỏi ghế, có chútkhông tin vào tai mình,lẩm bẩm tự nói“Không thể nào”.

“Mình quen Vĩnh Đạo qua CầuNhân, trước đó khôngbiết họ từng qualại, sau này vẫn cảmthấy rất bối rối,may mà Cầu Nhân nhìnthoáng, mọi người cũngdễchịu rất nhiều, cho tới khicậu xuất hiện...”. Cô gáitiếptục nói rõ hơn.

Phổ Hoa đẩy cốcnước trước mặt ra, đặt một tờ giấy ăn xuống,không nghe cô ấy nói hết liềnlảo đảo rờikhỏi nhà hàng.

Đột nhiên cô nhớ tới cảnhCầu Nhân và Kỷ An Vĩnh luôn ở bên nhau hồitrung học, cô ta luônxuất hiện trong tầm mắt cậu ấy,ở bên cậu ấy, cổ vũ cậu ấy chơibóng, cùng đi học, tan họcvới cậu ấy, cuốicùng là họp lớp cấp bahồi năm thứ nhấtđại học, cô ta vàVĩnh Đạo rất thân nhau, thểhiện sự mờ ám khó nóirõ.

Dường như Cầu Nhân đãđược định trước có liênquannào đó với cô, nhưng côkhông hy vọng trong đó có Vĩnh Đạo.

Đầu cô xoay mòng mòng,nhớ lại mỗi mộtcảnh có Cầu Nhân trongđó, hoặc Vĩnh Đạo. Nhưng cho dùthế nào, cô cũng khôngthể đặt họ ở cạnh nhau, họ đã từng qua lạiư? Giống như cô vàKỷ An Vĩnh? Hay tới mức độ như bây giờ của côvà anh?

Phổ Hoa rối loạn tronglòng, cô chạy trongmưa, nhất thời khôngbiết nên làm thế nào.

Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh, cô đi từ đầuđến cuối con đường chínhcủa trường, suynghĩ duy nhất trong đầu là tìm Cầu Nhânhỏi rõ ngọn ngành.

Thế là cô dầm mưangồi xe từ Sư phạmsang Đại họcBắc Kinh.

Phổ Hoa đứng ở tầng dướikhoa Truyền thông cốgắngphân biệt từng sinh viêntan học, chen chúc trongdòngngười huyên náo ầm ĩ. Côkhông mang ô, ướt sũng từđầu đến chân, cũng khôngđợi được Cầu Nhân.

Cô lại đi tới ký túcxá khoa Truyền thông,chạy từng tòa nhà hỏi thămCầu Nhân ở đâu, sau đóđợi dưới kýtúc của CầuNhân, hy vọng có thểtrực tiếp hỏi rõ côta.

Trước khi tắt đèn, cuốicùng cô cũng đợi được CầuNhân trở vềtrường, cô ta hình như vừa thamgia tuyểndụng về, trên tay xách túigiấy chứa đầy các tàiliệutuyển dụng, che chiếc ô màu hồng, nhìn từ xakhiếnPhổ Hoa có ảo giác như từng quenbiết.

Cô đứng lên khỏi chiếc ghếlạnh lẽo, bước tớitrướcmặt Cầu Nhân, không chàohỏi, không có bất cứ lời mởđầu mà trực tiếp lêntiếng hỏi cô ta: “Cậu và VĩnhĐạo... từng ở bênnhau à?”.

Cầu Nhân thu ô lại,trả lời có chút bấtngờ: “Ai nói?Thẩm Thanh nói cho cậu à?”.

Giây phút đó, Phổ Hoalạnh thấu xương, câu trả lời của CầuNhân đồng nghĩa với thừa nhận.Cô hận không thể laolên xé toang cái thái độ kiêu kỳ bao nămkhông thay đổi trênmặt cô ta. Năm đó cô ta cóđượctình cảm của Kỷ An Vĩnh, giờ đây lại làVĩnh Đạo.

“Diệp Phổ Hoa, cậuchạy tới đây chỉ vìđiều này?”. Mắt thấy cô chuẩnbị rời đi, CầuNhân đuổi theo hai bước chặntrước mặt cô, “Đó đã là việc của banămtrước rồi, hơn nữa khi đócũng là vì...”.

“Không có hơn nữa!”. Phổ Hoadứt khoát ngắt lời côta, tránh ra xa, “Xin lỗi, mìnhphải về rồi”.

“Cậu đừng nghe Thẩm Thanh, mình vàVĩnh Đạo chỉlà...”. Cầu Nhân càngmuốn giải thích, Phổ Hoacàngcảm thấy họ cực kỳ quáquắt. Cô không thểchịu đựng nổi bèn hất tay CầuNhân đang giơ ra, chạy vào sânphơi quần áo trướcký túc, sau đó mentheo con đườngnhỏ chạy như điên.

Ra khỏi cổng trường, cô mớidừng lại dựa lêntường,ngẩng mặt thở hổn hểnnhìn bầu trời mây đendày đặc. Có giọt mưa nhỏxuống, rớt vào mắt côkhiến cô khôngnhìn thấy gì, mentheo má chảy thẳngxuống hàm dướicủa cô.

Rất nhiều lời VĩnhĐạo từng nói lại một lần nữa trởvềbên tai cô, cuối cùng chỉ còn lại một khoảngtrống giả dối.

Thứ Phổ Hoa đạt được hóa ra đềulà thứ Cầu Nhâncòn thừa, không cần.

Phổ Hoa ngây ngô từ Đại học Bắc Kinh vềSư phạm, tìm chiếcghế dài gần ký túcnhất, ngồi ở đó đến sáng,ngơ ngẩn cả mộtđêm.

Cô không tìm được bất cứ cách nàokhiến bản thân dễ chịu hơn một chút,điều duy nhất có thểlàm là ôm đầungừng suy nghĩ.

Từng cảnh trong cuộchọp lớp năm đó lại hiệnlại, nhắc nhở cô họchính xác đã có cái gì,có lẽ không chỉ làtừng có cái gì. Độtnhiên cô gấp gáp muốnnghe Vĩnh Đạo giảithích, gọi vào ký túcanh, mới nhớ ra anhđãkhông còn ở đó.

Ban ngày và kéo theo làbuối tối ngày hôm đóthật đáng sợ, tóc Phổ Hoa giờđã khô, toàn thânvẫn mặc bộ đồ ẩm, ngồitrong góc tự học của thư việnviết thư cho Vĩnh Đạo.

Động bút thật khókhăn, cô không khócnổi, như mắcxương trong họng,gần như nghẹt thở.

Thư cuối cùng cũngviết xong, nhét vàotrong hòm thư,cô không cònchút sức lực nào,tới phòng y tế củatrường nằm liệt trênghế dài. Có giáo viên điqua hỏi cô làm sao, côchỉ lắc đầu ôm chặt cánhtay, không thểkiềm chế được cơn runrẩy.

Cả đêm Phổ Hoa nằm trên giườngđẩy truyền dịch, bạn học cùngkhoa để lại áo khoác, cô miễn cưỡngđắp lên chống lại cơn lạnh.Cô không muốn liên hệ với ai,cũngkhông hy vọng bất cứ ai biết tìnhtrạng cô lúc này.Hiện tại điều cô cầnphải làm nhất là mộtmình yên tĩnh, chốnglại cơn sốt cao,suy nghĩ nên làm thế nàonhanh chóng kết thúchoàn toàn quan hệ với VĩnhĐạo.

************

Phổ Hoa không choVĩnh Đạo bất cứ cơ hộigiải thích nào, cô cũngkhông cách nào choanh, sốt chuyển thành sưngphổi, hai ngày hai đêm cô hôn mêbất tỉnh.

Mấy ngày bệnh tình cóchiều hướng đỡ hơn, côcó thể nhận ra xungquanh...

Người đầu tiên Phổ Hoa tỉnh dậynhìn thấy vẫn là VĩnhĐạo, giống như bóngdáng đó chạy về phía mìnhtronghành lang bệnh viện. Anhđứng đầu giường, bên tay làthuốc đã phasẵn, cặm cụi bón chocô từng thìa, khôngsợ cô cắn chặt răngkhông uống, anh đương nhiên có cáchcủa anh. Bệnh tới mức hồ đồ, Phổ Hoacũngkhông rõ anh đối với mình thếnào, hoặc có thểnóitrước khi cô chưa kịp thểhiện rõ lập trường củamình, anh đã cố gắng xoay chuyểntình thế hóa giảinguy cơ này.

Cho dù Phổ Hoa mộtlòng suy nghĩ muốn chiatay Vĩnh Đạo, nhưng thời cơ thực sự khôngcho phép. Bố cô đãlên cơn thịnh nộ, bố mẹ nhàhọ Thi cũng thay VĩnhĐạo gánh tất cảtrách nhiệm. Người lớn hainhà gặp nhau bàn bạc về quanhệ và tương lai củahai đứa, nhắc tới khả năngkết hôn.

Tại nhà họ Diệp, VĩnhĐạo nhất định phảichịu trách nhiệm, tại nhà họ Thi,chỉ cần không ảnh hưởng tớiviệc ra nước ngoàihọc tập của VĩnhĐạo, tổn thất thế nào nhà họcũng đều có thể bù đắp. Hơn nữa haiđứatừng có “nền tảng tình cảm” vữngchắc bao năm nhưthế.

Sau khi Phổ Hoa được đưa về nhà, chuyện chia tay cũng phải gác lại, đến cơ hộicãi nhau trực tiếp họ cũng không có.

Vĩnh Đạo tiếp tục thiết kế đồ án tốt nghiệp của mình, Phổ Hoa cũng cố gắng hếtsức hoàn thành chỉnh sửa luận văn, mỗi lần nhắc đến việc đó, bố liền im lặnglập tức chuyển chủ đề nói chuyện. Lấyviệc học tập và công việc thuyết phục Phổ Hoa tạm đặt tình cảm xuống.

Quả thật, vài tháng trước khi tốt nghiệp nói gì đều vô nghĩa, cũng không sángsuốt.

Một tháng không gặp, cũng không nói chuyện, giữa chừng Phổ Hoa chỉ biết VĩnhĐạo đã quyết định đi Hồng Kông, được sự giúp đỡ của nhà họ Thi, cô không phảithi phỏng vấn, cầm được mẫu tuyển dụng của tòa soạn tạp chí.

Luận văn vừa được thông qua, không cần cô nhắc, anh im lặng đứng trước cửaphòng cô, ôm bó hoa, đợi cho tới khi cô đồng ý mới vào.

“Tất cả mọi chuyện trước đây đều do anh không đúng”. Anh bàyhoa lên chỗ dễ thấy nhất trên giá sách, không hề chối bỏ trách nhiệm, “Em muốnthế nào cũng được, đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng cãi nhau nữa, bốem và người nhà anh đều rất lo lắng, dù sao đều là lỗi của anh, anh nên sớm nóicho em chuyện của Thẩm Thanh”.

Phổ Hoa quay người ngồi trước bàn viết chữ, tờ giấy nháp trước mặt đầy chữ vàcác hình vẽ trừu tượng, nghe anh nói như vậy, cô từ từ quay người nhìn Vĩnh Đạokhông chớp mắt, xương gò má nhô lên trên mặt anh thể hiện rõ dáng vẻ tiều tụy,lẽ nào anh cũng ốm ư?

Rất lâu rồi cô chưa nói một lời nào với anh, cũng không muốn nói chuyện.

“Anh đi đi”.

Cô lạnh lùng nói xong, tiếp tục lấy bút vẽ loạn trên giấy nháp.

Cửa đóng lại, không phải Vĩnh Đạo đi ra mà là đóng cửa phòng từng bước tới saulưng cô, không đợi cô đứng dậy, giơ cánh ta ôm lấy vai cô, thở dài “Phổ Hoa,anh sai rồi, anh xin lỗi!”.

Anh nghẹn ngào, ôm cô qua lưng ghế, tay đặt trên vai cô không ngớt ấn nhẹ,giống như sợ cô chạy mất. Má anh kề sát lên vùng da lộ ra ngoài cổ áo, tất cảsự vùng vẫy để thoát ra của cô đều bị hóa giải, bất cứ lúc nào đều cảm nhậnđược bên má nóng rực của anh.

Anh vẫn nói câu đó, “Phổ Hoa, anh sai rồi, khi đó quả thực anh không còn cáchnào, em đi Sư Phạm, anh cũng không biết nên làm thế nào. Sau lần gặp nhau nămthứ nhất đó, trở về anh liền chia tay với cô ấy...Vì anh không thể có lỗi vớiem. Anh biết anh rất khốn nạn, nhưng chính vì nhớ em, khi đó gần như phát điên,luôn nhớ đến em, cho dù ở bên cô ấy cũng không thể quên nổi em. Vì vậyanh mới đi nửa năm, không dám quay lại tìm em, anh sợ em sẽ không ở bênanh...”.

Từ năm lớp mười anh thổ lộ với cô, trải qua vô số thất bại, sau bảy năm, anhlại cầu xin sự tha thứ của cô.Trái tim cô không phải cứng như đá, sau buổi tốilễ Tình nhân khi đó, cô đã quen với sự tồn tại của anh, sự khó chịu run rẩy khianh đi vào cơ thể dần dần biến mất, cô không thể không thừa nhận muốn ở bênanh, thích ở bên anh, hy vọng ở bên anh. Có anh,còn hơn mình cô liều lĩnh ôm lấy quá khứ không buông, tuyệt vọng đi về phíatrước trên con đường không thấy điểm cuối.

Quyên Quyên từng hỏi đó là tình yêu ư? Phổ Hoa không rõ, nhưng chỉ cần nghĩ tớianh và Cầu Nhân liền rất đau lòng.

Cô oán giận anh, thậm chí có chút hận anh, trong nhiều chuyện đã xảy ra, cô chỉkhông hy vọng anh và Cầu Nhân có bất cứ mối quan hệ nào. Như thếcô sẽ không nghĩ tới An Vĩnh, cũng sẽ thoát khỏi tình yêu thầm lặng bị vứt bỏtrong bóng tối ấy.

Cuối cùng cô rút cánh tay ra, thoát ra khỏi vòng tay anh, vò nát mấy tờ nhápđầy chữ, tâm tư rối loạn đi ra cửa.

Anh đã nhận sai nhưng không hề nhắc tới Cầu Nhân, sự ấm áp trong mắt cô cũngtrở nên lạnh lẽo.

Mở cửa, cô đẩy anh ra ngoài, ngày hôm sau anh đến, cô vẫn mặc kệ.

Mối quan hệ của họ vẫn bế tắc cả một kỳ nghỉ hè, số câu cô nói với anh cộng lạikhông vượt quá mười câu.

Vào học, cô phải tới tòa soạn tạp chí, anh phải đi Hồng Kông.

Anh gửi tới nhà cô giấy tờ triệu tập và giấy thông hành đến Hồng Kông, nghiêmtúc nói rõ chỉ cần cô không tha thứ, anh sẽ không đi Hồng Kông nữa, tất cả nghetheo quyết định của cô.

Cô có thể quyết định cái gì, Phổ Hoa xót xa nghĩ.Muốn chia tay mà chia taykhông nổi, ngày ngày anh đến, cũng không còn quấy rầy bằng được nữa, tựa như ởbên cô, mặc kệ cô giở tính trẻ con. Không chia tay thì nuốt không trôi, tronglòng cô u ám sống qua ngày, không thể nói rõ ra mọi chuyện, chỉ có thể khóc mộttrận trước mặt bạn bè, trở về hàng ngày đối diện với anh.

Phụ huynh cả hai nhà lại gặp mặt nhau, bố mẹ sốt ruột tới nỗi cách nào cũng đềuđã dùng, Vĩnh Đạo vẫn câu nói cũ, còn cố chấp hơn cả cô.

Thấy ngày vào học gần kề rồi, bố cô không chịu nổi bèn đi tìm Phổ Hoa nóichuyện.

“Hoa Hoa, mặc kệ vì sao mà cãi nhau mọi chuyện cũng phải có giới hạn. Vĩnh Đạocũng nhận sai rồi, không thể cứ cãi nhau như vậy, các con cũng đã lớn, phảibiết tha thứ cho nhau”.

“Bố...”. Phổ Hoa bướng bỉnh, khôngnén được tức giận thở dài với bố.

Từ khi biết Vĩnh Đạo, ông đã thương yêu, coi trọng anh như con trai.

Cuối cùng, cô không thể không mềm lòng, đành chịu bố, cũng không thắng nổi VĩnhĐạo, hơn nữa trong mắt người lớn, họ đã sống chung, cô cũng chẳng còn đườnglùi.

Chính thức gặp mặt lần nữa là khi Phổ Hoa bị lừa đưa tới ngoại ô, ở cùng VĩnhĐạo một tối.

Hai ngày sau anh hoặc ở lại tìm việc, hoặc bay đi Hồng Kông bắt đầu học nghiêncứu sinh. Cô đấu tranh với bản thân, suy tính lợi hại, anh ôm chặt eo cô khôngbuông, miệng vô số lần nói xin lỗi.

Trái tim cô rốt cuộc cũng mềm đi, anh quỳ khóc dưới chân cô, tất cả những lờicô muốn nói lại không thể nói ra đều đè nén trong lòng.

Hai ngày sau, Vĩnh Đạo bay. Tối hôm đó ở ngoại ô, cô lại tha thứ cho anh từ cơthể đến nội tâm, tiếp nhận anh, chỉ trừ sự tủi thân vô cùng, bất đắc dĩ... vôcùng.

Anh tới sân bay, lần đầu tiên đùa với cô trong vài tháng nay, khẩu khí nhẹ nhõmvui vẻ, trong mắt lộ rõ vẻ không nỡ xa rời.

“Diệp Phổ Hoa, em không được thay lòng!”.

Cô chẳng ừ hữ gì.

Anh đành đứng ở cửa vào hôn cô thật sâu như chốn không người, giơ tay lên thềthốt bảo đảm: “Trước kia là anh sai, đợi anh, mùng một tháng mười anh về, hàngngày anh sẽ gọi điện, lễ Noel anh sẽ đón em qua”.

Cô đẩy đẩy anh, tiễn anh vào khu vực kiểm tra an ninh, môi dưới vẫn còn dấu vếtanh vừa để lại.

Bao năm trước đây Phổ Hoa đã rất mệt mỏi, mệt tới mức cô không còn lòng dạ nàomà chống chọi với vận mệnh, hay làm rõ mọi chuyện. Cũngmay, Vĩnh Đạo đều thực hiện được những lời bảo đảm, trong hai năm sau đó, anhgiữ tất cả lời hứa. vết nứt do Cầu Nhân gâyra được hóa giải từng chút một trong hai mươi tư tháng đó.

Phổ Hoa nhớ lại những ngày tháng chia xa đó, trong lòng ngoài chút buồn rầu,cũng không tránh khỏi thở dài.

Cô không thể không thừa nhận, so với oán giận, cô càng nhớ anh hơn, tuy niềmvui họ thực sự trải qua ít đến mức đáng thương.

**************

Theo chế độ giáo dục của nước Anh, lịch học nghiên cứu sinh của Vĩnh Đạo tạiHồng Kông tiến hành vô cùng thuận lợi, chưa đầy hai năm đã hoàn thành luận văn. Trướclúc tốt nghiệp, tuythầy hướng dẫn giữlạinhưng anh vẫn kiên quyếtlựa chọn trở về Bắc Kinhphát triển sự nghiệp.

Khi đó Phổ Hoa đã quen vớicuộc sống mỗi ngườimộtnơi, mỗi năm lại gặpVĩnh Đạo vào lễ Noel và nghỉhè.Công việc của cô ở tòasoạn tuy không được coi là quátốt nhưng chí ít cũng ổn định, hơn nữa còn cóvị trí nhỏcủa riêng mình.Tang Hinh Mai - cô gáiban đầu VĩnhBác giới thiệu cho Phổ Hoaquen đã cho Phổ Hoa rất nhiều gợi ýtrong công việc, cũnggián tiếp giúp cô quenbiết rất nhiều biêntập trong lĩnh vựcnày, dần dần hòanhập vào nghề biêntập.

Tuy công việc là dongười nhà Vĩnh Đạo tìm giúpnhưng có bạn bè và đồng nghiệpquen thuộc, Phổ Hoathực sự quyết định coi việcbiên tập thành côngviệcchính. Năm đầu tiên cô cực kỳ cốgắng, giành vài giảithưởng nhỏ không đáng kể nhưngbố vẫn vô cùng tự hàovì điều đó.

Ngoài cuộc sống giađình, các phương diệnkhác Phổ Hoa hoàn toànthay đổi từ sinh viên trởthành con người của xãhội, nói theo lời củaQuyên Quyên thì là:“Quả thật bà cụ noncó chút thay đổi rồi”.

Thật sự rất nhiềulúc, bố cô cũng tốt,bên nhà họ Thicũng tốt, đều dựa theotiêu chuẩn của ngườiphụ nữ đã kết hônhoặc sắp kết hôn màyêu cầu Phổ Hoa.

Chuyến hành lý cuối cùngcủa Vĩnh Đạo được vậnchuyển bằng đường hàngkhông về Bắc Kinhchính là mấy ngày hè nóngnực nhất, Phổ Hoa xinphòng biên tập nghỉlàm ra sân bay đón anh.

Hai năm nay, cô sớm đã có thểquen điều chỉnh tâm trạng mongchờ của mình trongnhững ngày anh sắptrở về, gần như hàngngày đều nói chuyện điện thoại,cuối tuần đều có thưhoặc quà tặng gửi về, gặp anhvà đọc về cuộc sống của anhtrong thư chắc chắn là haikhái niệm hoàn toàn khácnhau, nhưng những ngàyanh không ở bên lại vô cùng tự do, cômuốn làm gì thìcó thể làm điều đó.

Vì vậy, Phổ Hoachưa bao giờ thể hiệnnồng nhiệt quámức trước mặtVĩnh Đạo, tất cả tình cảm vàsuy nghĩ tích lũy lạiđều được giải tỏa tronggiây khắc nhìn thấyanh, sau đó an nhàn ởbên cạnh anh cho tớilần chia tay sau.

Lần này không đi nữa, vì vậyngược lại cô không biếtnên đối diện thế nào.

Ngồi xe Vĩnh Bác ra sânbay, trên đường Phổ Hoanghĩrất nhiều, gần như bất cứ ngônngữ diễn đạt nàocũngtrở nên dư thừa tronggiây phút gặp mặt,chỉ cần anh nhẹ nhàngôm cô là đủ.

Vĩnh Bác vừa lái xevừa hát theo đài, nhắctới chuyện của tòasoạn tạp chí, Phổ Hoamới biết Tang HinhMai từ chức tới làm trự lý hànhchính cho một doanhnghiệp nước ngoài,nhảy vào một môitrường hoàn toàn lạ lẫm, còncuộc đời nghề nghiệp tương lai củabản thân cô về cơ bảnđã được lập kế hoạch xong.

“Hai đứa định làm gì chưa? VĩnhĐạo trở về tiếptụchọc hay làm việc?”, vấn đề tựnhiên lại chuyển sangVĩnh Đạo, Vĩnh Bác vô tình hỏi,nhưng trong lòng Phổ Hoađã suy nghĩ về vấn đề này rất lâurồi.

Cô hy vọng Vĩnh Đạo có thể làm việc,rời xa trườnghọc cảm nhậnluồng không khí mới mẻ, nhưngmặtkhác, học chuyên ngành sinhhóa khi lựa chọn côngviệc lại bị bốicảnh học thuật hạn chế mộtcách nghiêm ngặt, cô hiểu rõ cóthể những thử tháchanh phải đốimặt luôn nhiềuhơn cơ hội.

“Bọn em chưa bàn, anh cảm thấythế nào?”. Phổ Hoatrưng cầu ý kiến củaVĩnh Bác.

“Anh...”. Vĩnh Bác nhúnnhún vai, “Anh khôngrõ mấy thử này, cóđiều theo anh thấy họchành cũng kha khárồi, cũng coi nhưtừng ra ngoài rồi, chibằng trở về làmviệc cho đến nơi đến chốn,nếu thực sự phảitiếp tục học, có thểlàm việc, có kinhnghiệm rồi trở lại họcđể lấy cái học vị”.

“Vâng, em đồng ý”. Phổ Hoa mỉmcười gật đầu, cảmthấy vui với ý kiếncủa Vĩnh Bác.

Trong tất cả mọingười nhà họ Thi, VĩnhBác là ngườidễ tiếp xúcnhất, cũng thường nghe côdốc bầu tâm sựnhất, thậm chí còn dễdàng hiểu ý cô muốnbiểu đạt hơn cả Vĩnh Đạo. Nhưng do trởngại công việc và thânphận, cơ hội Phổ Hoa gặpgỡ Vĩnh Bác có hạn, côhiểuVĩnh Bác cũng không sâu,phần nhiều là kính trọng.Cũngmay khi chưa bàn bạcxong với Vĩnh Đạo thìVĩnh Bác đã thay cô phátbiểu ý kiến rồi, một nămtrước anh ấy khuyên ngăn Vĩnh Đạo giúp bạn học làmhạng mục thí nghiệmthuốc trên cơ thể người,sau đó, lại chặn đứng suynghĩ đăng ký lớp nghiên cứu ngắnhạntại Đại học Trung văn rồi đón cô qua.

“Vĩnh Đạo thi thoảng cực kỳ cốchấp, em phải cứngrắn hơn!”. Xe sắpdừng ở chỗ dừng xe đợi máybay, Vĩnh Bác đùa với Phổ Hoa.

Từ khi bên nhau năm thứ ba đạihọc, cô từng cứngrắnvới anh, bỏ mặc khôngthèm nói năng vìchuyện xảy ra với CầuNhân, sau đó thời gianhai năm chớp mắt qua đi,những ngày bình yênthực ra ẩn giấu rấtnhiều vấn đề, ví dụnhư tính cách khônghợp, ví dụ giá trịquankhác nhau, ví dụ như sự khác biệtđối với khát vọngvềsự nghiệp, tình cảm. Nhưngnhững vấn đề dễ nhận thấynày không hề đạt được bất cứ sự cải thiệnvà giải quyết nào.

Vĩnh Đạo đẩy xe hành lý ra khỏicổng, Phổ Hoa chưachạy qua, lặng lẽđứng nguyên chỗ cũ đợi anh chạy tới.

Anh vẫn như xưa, để lại xeđẩy hành lý, dangrộng hai cánh tay ôm cô quay mộtvòng, đặt xuống đất rồi hôn lên trán, chópmũi, dừng rất lâutrên môi như chốnkhông người. Anh làmột người bạn trainhiệt tình, đâylà đáp án do cácđồng nghiệp phòng biêntập đưa ra,biên tập Lưu Yến ngồibàn đối diện với Phổ Hoathậmchí còn khẳng định anh sau này sẽ là mộtông chồng tốt, vì cựckỳ biết cách yêuthương cô. Còn trong mắt Phổ Hoa,Vĩnh Đạo chính là Vĩnh Đạo. Cáchđối xử đối vớitình cảm của họ khác nhau,cô càng hy vọng anh biểuhiện kín đáo hơn.

Trên đường trở về thànhphố, Vĩnh Bác nửađườngxuống xe, để lại ghế lái choVĩnh Đạo, Phổ Hoa hỏi vì sao,Vĩnh Bác hỏi lại:“Em nói đi!”.

Phổ Hoa bĩu môi, chuyệnnày không chỉ mới một hailần, cô chẳng lạ. sắp xếp kế hoạchkhi trở về trướcnaylà đặc quyền của VĩnhĐạo, anh hiếm khi trưng cầu ýkiến của cô, thườnghay quyết định thaycô.

“Trở về anh định thếnào? Làm việc không?Hay tiếp tục học?”. Cô luônmuốn hỏi nhưng anh vẫn khôngnói.

“Nói sau, ăn trước đi em”.

Xe chạy tới TôChiết Hối, mua mấy món côthích ăn nhất, Vĩnh Đạo đến giá cũngkhông thèm hỏi, cầmthẻquẹt, ký tên cái roẹt rồi dắt cô vềnhà.

“Sao thế? Gặp anh không vui à?” Lên xe,anh kéo cô vào ngồighế phụ, tự taythắt dây an toàn cho cô.

Đi nhà hàng nào, ăngì, sau này phải ở lại căn hộmấyngày, trong lòng anh sớm đã có dự tính,sự sắc béntrong đôi mắt nói lên tất cả,thậm chí ở bên chỗ bố,anh cũng đã chào hỏi trước đó rồi.

Phổ Hoa sống ở chỗ VĩnhĐạo nháy mắt đã được nửatháng, anh không nhắc từ nào tới dự tính tươnglai.

Anh hưởng thụ niềmvui trùng phùng, khôngchút che đậy thểhiện nỗi nhớ củamình, nhưng càng

nồng nhiệt, Phổ Hoacàng không biết làm thếnào. ở lâu cùng anh, Phổ Hoathậm chí cảm thấybản thân giống như một photượng không chút sinhmệnh, đóng vai không hề quantrọng trong cuộc sốngcủa anh, anh chẳng qua chỉ cần một đối tượngbị chi phối, được yêu,không hề suynghĩ cẩn thận mà chọnphải cô.

Cô không phải khôngsuy nghĩ, nhưng càng hyvọng có thể lặng lẽ ngồi bênnhau, nghe anh nói chuyệncuộcsống ở Hồng Kông, kể choanh biết những chuyệnđãxảy ra trong nửa năm ở đây, cho dùchỉ ăn chút bánh bao với nướclọc vô cùng đơn giản,giao tiếp về mặtlinh hồn sâu sắc hơn mộtchút cũng tốt.

Mỗi lần khốn cùngtrong cơn sóng dụcvọng anh nhen lên, Phổ Hoa giống như kẻvùng vẫy trong nước,vừalên khỏi mặt nước liền bị một làn sónglớn hơn cuốnvào trung tâmdòng nước xoáy. Trong ýthức còn sót lại, cô luônlờ mờ nghĩ tới câu nói“Vĩnh Đạo thỉnhthoảng vô cùng cố chấp,cô phải cứng rắnhơn!” của Vĩnh Bác.

Cứng rắn thế nào? Lẽ nào từchối anh? Hay cãi nhau một trận?

Nhưng chỉ sau vài giây mơmàng, anh dừng lại mọi động tác còndang dở trong đêm, chốngtay vây hãm cô ở dưới thânmình chăm chú ngắmnhìn cô. Vĩnh Đạo lúc nàyluôn khiến Phổ Hoanghĩ tới chàng traibao năm trước ởtrên tầng thượng trườnghọc đó, trongmắt lóe lên sự nghi ngờ vàkhông chắc chắn đối với cô.

Anh nâng mặt cô nhìnthẳng rất lâu, khiếncô thậm chíkhông thể khốngchế được hỉ nộ ái lạc của bản thân.Cô không thể khôngnhắm mắt, mất đi dũng khínhìnthẳng anh, rơi vào trong chiếclưới lớn hơn nữa.

“Sau này chúng ta sẽthế nào?”. Phổ Hoakhông chỉ một lầntừng hỏi câu hỏi như vậy.

Vĩnh Đạo cũng dùng cách trêuchọc trả lời cô, đeolênngón áp út của cô chiếc nhẫnkết bằng cỏ, “Không được nghĩ linhtinh, nhớ anh là được rồi!”.

“Anh có dự định gì?”.

“Dự định...”. Anh kéo dài âm cuối, nângtay cô lên che ánh mặttrời, mắt khép lại,“Chúng ta... sẽ kếthôn!”.

“Diệp Phổ Hoa!”. Anh gọi tên cô,yêu cầu cô nhìnthẳng mình. “…?".

“Em sẽ kết hôn vớianh - trước khi anh lấy được bằngtiếnsỹ! Biết chưa!”. Anhtính sẵn trong lòng,khoanhtay cười.

Ánh mặt trời chiếuvào đồng tử của anh, trongđó là một vực sâukhông thấy đáy, Phổ Hoakhông nhìn ra trong đó chứa đựng tình cảm,suy nghĩ gì.

Trở về Bắc Kinhtròn một tháng, VĩnhĐạo tới nhà họDiệp, chính thức bànchuyện hôn sự với bố Phổ Hoa.

**********

Vì sao tới hai năm saukhi Vĩnh Đạo họctiến sĩ mới kếthôn? Đó là vìsự kiên quyết của Phổ Hoa.

Hai mươi ba tuổi, đối với mộtbiên tập vừa làmviệchai năm mà nói vẫn chưachuẩn bị đủ tâm lýđể gánh vác tráchnhiệm gia đình, Phổ Hoalà như vậy. Bạn bèxung quanh đều lànhững người độc thânkết hôn muộn, đều khuyên cô nênlập nghiệp rồi hãy suy nghĩ tới chuyện thành gia, thậm chí cả Hải Anh đã kếthôn cũng không chỉ một lần khuyên cô phải thận trọng khi lựa chọn.

Thế là, kế hoạch của Vĩnh Đạo chưa thể thực hiện hoàn toàn được, đương nhiêncũng không lệch hướng ban đầu của anh. Họ chỉyên lòng sống những ngày tháng là người yêu, không sống chung, thường xuyên cãinhau, tình trạng vô cùng phổ biến trước hôn nhân.

Trong tất cả các kiểu yêu đương, họ có thể là đôi ổn định nhất, quen nhau từtrung học, qua lại cho tới khi tốt nghiệp đại học, làm việc, rất nhiều thứ kéodài lắng đọng theo thời gian, sự thấu hiểu lẫn nhau không ngừng tăng thêm, mâuthuẫn kéo theo cũng không ít. Tính cách Phổ Hoa hướng nội, lãnh đạm nghiêm túc,Vĩnh Đạo đầy sức sống, quá độc đoán ngang ngược, ở bên nhau lâu, tính cách aithế nào đều không thể che giấu, thường vì thế mà tranh cãi không khoan nhượng.

Cãi nhau rồi có thể giảng hòa, không giảng hòa chỉ có thể tiếp tục cãi. Luônluôn là mâu thuẫn trước vừa dịu xuống, sau đó sẽ lại phát sinh mâu thuẫn sau. Căn bảnbắt nguồn từ việc cô muốn duy trì không gian độc lập riêng, còn anh liên tụcđòi hỏi cuộc sống hai người hoàn toàn hòa làm một.

Điều này sao có thể? Cho dù yêu nhau, cô cũng nên là một cá thể độc lập, thuộcvề bản thân mình.

Vĩnh Đạo liền giận giữ chất vấn: “Còn bắt anh đợi bao lâu!”, “Rốt cuộc em đangbăn khoăn cái gì?”, “Vì sao không thể như vậy!”.

Thứ Phổ Hoa phải băn khoăn quả thực rất nhiều. Cô thiếu đi sự hướng dẫn từngười mẹ ruột yêu mến, cô không yên tâm bố sống một mình sau này, khi cô vẫncòn rất gò bó khi tiếp xúc với bố mẹ Vĩnh Đạo, còn bản thân Vĩnh Đạo cũng córất nhiều thói quen và tính cách không muốn thay đổi vì cô khiến cô phiền não.

Cứ như vậy mỗi người đều lo ngại giằng co ở hai đầu dây, biết Phổ Hoa còn vàingày nữa tới sinh nhật hai mươi bốn tuổi, tất cả tranh cãi đều bằng không vìtrên que thử thai đã xuất hiện nhiều hơn một vạch.

Nhà, xe đã sẵn có, tiền thanh toán mua căn nhà theo hình thức trả góp đã đượclấy ra từ tiền lương của Vĩnh Đạo một thời gian, không thể thuận theo Phổ Hoalấy việc phát triển công việc làm lý do từ chối, hôn nhân đại sự trở thành mũitên đã lên dây cung, không thể không bắn đi. Phụhuynh hai nhà vui mừng vì đã thành công, chỉ mong sao hai người họ sớm có nơicó chốn.Bạn bè đồng nghiệp chân thành chúc mừng, từ đầu đến cuối, dáng vẻ hòathuận vui vẻ, ngược lại không chú ý tới cảm nhận của Phổ Hoa, rốt cuộc cô cóvui không thì chẳng ai quan tâm.

Chỉ có Quyên Quyên, đêm trước khi Phổ Hoa đi đăng ký kết hôn đã thận trọng hỏicô vài lần trong điện thoại: “Phổ Hoa, cậu thực sự nghĩ kỹ rồi chứ?”.

Nghĩ thế nào, nghĩ cái gì?

Vĩnh Đạo cũng trưng cầu ý kiến của cô, nhưng đa phần chỉ giới hạn trong việclàm nghi lễ kiểu gì, mua nhẫn cưới kiểu gì, đi đâu hưởng tuần trăng mật.

Hôn sự chuẩn bị có phần gấp gáp, cuối cùng rất nhiều ý tưởng ban đầu đều khôngthực hiện, về mặt kinh tế và thời gian đều không cho phép. Đề tài tiến sĩ củaVĩnh Đạo rất bận, công việc của Phổ Hoa ở tòa soạn cũng không bỏ được. Nhẫncưới mua kiểu dáng đơn giản, kỳ nghỉ kết hôn cũng chỉ hơn nửa ngày, sau khiđăng ký hai người vẫn làm những công việc như cũ, đi tới viện nghiên cứu thìtới viện nghiên cứu, ảnh cưới cũng không có thời gian chụp.

Vốn cho rằng cứ như thế yên lòng chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời, nhưng điềumỉa mai nhất lại xảy ra một tuần sau khi đăng ký kết hôn, tất cả triệu chứngtrong tháng đầu tiên mang thai đều biến mất, đi bệnh viện xét nghiệm để so sánhvới kết quả thử thai trước đó mới biết được sự giải thích chính xác từ bác sĩ -Phổ Hoa căn bản không hề mang thai.

Ban đầu người vui mừng nhất là Vĩnh Đạo, nhận được tin tức xong, thất vọng nhấtcũng là anh, tuy anh hết sức che giấu tâm trạng mất mát. VĩnhBác từng nói, chưa từng thấy đứa em trai này tự đáy lòng thích cái gì mà vuimừng đến như vậy, nguyện vọng bao năm nay đã đạt được, niềm vui cũng mang theovào trong giấc mộng. Giờ đây anh thất vọng đến nước này, Phổ Hoa cũng thấy thêmgánh nặng trong lòng.

Ngày hôm đó anh không nói gì, cũng chẳng còn lòng dạ nào làm việc, thường nhoàingười lên bụng cô lặng lẽ lắng nghe, thực ra trong đó chẳng có gì, chỉ có tiếngthở dài não nề từ lồng ngực anh.

“Ngốc ạ, sau này sẽ có!”. Phổ Hoa thử an ủi anh, kỳthực bản thân cô cũng cần thử điều chỉnh tâm trạng mình.

Anh lật người ngồi dậy, ủ rũ nhìn bụng cô chăm chú, sau đó nhìn vào mắt cô, hỏimột câu không đầu không cuối: “Có thể không?”.

Bàn tay đặt sau gáy anh đang xoa nhẹ đột nhiên dừng lại, cô đọc được lời nóitrong mắt anh “Em sẽ sinh con cho anh chứ?”.

Sau đó, giữa họ có khoảng cách rõ ràng, tuy chỉ trong một thời gian ngắn ngủihơn nữa nhanh chóng hòa thuận như ban đầu, nhưng trong lòng Phổ Hoa vẫn có mộtám ảnh. Nền tảng hôn nhân đãkhông vững chắc, câu nói “Có thể không” của Vĩnh Đạo luôn thường trực trong đầucô, dường như dự báo điều gì đó.

Hạnh phúc lớn nhất trong hôn nhân nếu coi hòa thuận yên ổn, họ đã cố gắng làmđược nhưng thiếu đi sự tương hợp về tâm hồn như sáu năm qua, Vĩnh Đạo chưa baogiờ thực sự hiểu Phổ Hoa là người như thế nào, cô muốn gì. Còn côcũng không có ý định đề cập đến, giấu tâm tư vào sâu trong thế giới của chínhmình.

Đến Quyên Quyên cũng biết, Phổ Hoa ngồi yên tĩnh đọc hết một quyển tiểu thuyếttrong phòng khách không đồng nghĩa với việc không muốn tham gia cuộc họp mặtbạn bè của Vĩnh Đạo, chẳng qua rất vội vàng hy vọng đọc xong kết thúc của câuchuyện. Phổ Hoa tiếp tục côngviệc phiên dịch không có nghĩa cảm thấy túng thiếu, bất mãn với thu nhập củaVĩnh Đạo, chỉ là thích dịch thuật.

Nhưng Vĩnh Đạo không biết, đối với anh, Phổ Hoa trước sau đầu tư không đủ chocuộc hôn nhân này, co cụm lại trong thế giới anh không thể tìm được, bài xíchsự tiếp cận của anh.

Cô đồng ý bừa việc sắp xếp phòng ngủ rộng rãi, phòng khách chật hẹp, cô nhiệttình quá mức giúp Vĩnh Bác sắp xếp tất cả các bức ảnh, cô vừa như cố ý vừa nhưvô tình giảm bớt số lần thân mật, cũng hiếm khi cùng anh tham gia những cuộcchiêu đãi bên ngoài.

Anh không thể cái gì cũng đưa ra yêu cầu với cô, những cuộc cãi lộn nhỏ đạtđược mục đích còn coi như giải tỏa tâm lý, nhưng cũng có lúc hai người đềukhông kìm chế được sự nóng giận, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều như cố tìnhgây sự, trút giận lên đối phương.

Anh sẽ nhấn mạnh nhiều lần cuộc hôn nhân này là ước nguyện bao năm nay của anh,không cho phép cô có chút chán ghét, anh hạn chế cô và Vĩnh Bác liên lạc vớinhau, lọc ra những người bạn khác giới bên cạnh cô, anh tìm cách làm cô cóthai, dùng bất cử thủ đoạn nào.

Cô im lặng chấp nhận hoặc thỏa hiệp, có một bên nhất thiết phải thỏa hiệp, đâychính là bản chất của hôn nhân, từ hai cá thể đối đầu gay gắt cho tới một chỉnhthể tương hợp bao dung cho nhau. Nhữnglời này, không cần anh nói, bố mẹ Phổ Hoa trong ngoài trên dưới không biết đãnhắc bao lần. Cô chỉ có thể cố gắng chấp nhận, chịu thua, dù gì cãi nhau nhiềucũng sẽ làm tổn thương tình cảm của nhau, cô cũng không thích kiểu đầu giườngcãi nhau cuối giường hòa, dứt khoát không cãi nhau nữa, vấn đề không thể giảiquyết thì dùng cách giải quyết chuyện Cầu Nhân, giấu trong lòng không nói ra.

Phổ Hoa chủ động xa cách một vài người bạn, hiếm khi tiếp xúc với các tác giảnam trong công việc, cũng từ bỏ một phần sở thích của mình, làm theo nguyệnvọng của bố, cô dành nhiều thời gian hơn cho Vĩnh Đạo cho gia đình, cho dù giađình này đang như gông xiềng tạo thành lớp kén dày, từng chút từng chút bao bọcthôn tính lấy cô, cho tới khi cô nghẹt thở.

Lần không vui nhất sau khi kết hôn của họ xảy ra vào lễ kỷ niệm một năm ngàycưới.

Vĩnh Đạo mua một tá hoa hồng phủ đầy trên giường, còn chuẩn bị rượu Champagnevà đồ ăn nhẹ, tạo ra không khí lãng mạn hiếm có. Còn Phổ Hoa vì tham dự buổibán sách và ký tặng của tác giả trong tòa soạn mà quên sạch ngày kỷ niệm.

Anh gọi điện cho cô cả tối đều không người nghe, từ đầu đến cuối cô đều để điệnthoại ở chế độ im lặng đặt bên người, buổi ký tặng và bán sách đã xong liền điăn tiệc, quá nửa đêm mới xong công việc trở về nhà.

Vào cửa thấy tất cả các đèn đều bật, anh uống hơn nửa chai Champagne nằm liệttrên ghế sofa, khẩu khí như dạy bảo: “Em đi đâu về!”.

Cô từng nhắc tới việc ký tặng và bán sách, trong túi vẫn còn sách mẫu, khi nhìnthấy nến trên bàn ăn liền nghĩ ra đã bỏ lỡ cái gì, nhưng muốn giải thích, anhđều không chấp nhận lý do. Đối với anh mà nói, những lời “Xin lỗi. Em quênmất” hoặc “Công việc bận quá” chắc chắn là không đủ.

Anh ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô. Lôngmày nhíu chặt không hề giãn ra, túm được cô cũng không quan tâm sự chống cự vàmệt mỏi cả ngày trời, chỉ muốn dùng cách của mình bù đắp việc bỏ lỡ ngày kỷ niệmngày cưới, nhiều hơn cả là trút đi sự bất mãn trong lòng, còn điều cô có thểlàm được trong sự phản kháng là để lại vết cắn sâu trên cổ tay anh và hét lên:“Thi Vĩnh Đạo, tôi muốn chia tay với anh!”.

Đối với hôn nhân không có chút nền tảng niềm tin, Phổ Hoa cảm thấy mệt mỏi gấpbội, Vĩnh Đạo cũng chẳng khá gì hơn.

“Diệp Phổ Hoa! Em nhìn anh đây!”. Anh vừagọi tên cô vừa ra sức lắc cô, anh muốn hủy hoại bức tường thành kiên cố tronglòng cô, mỗi lần tức giận cãi nhau, anh đều bị kích động, nhưng chưa bao giờnói ra lời chia tay “Vì sao em không nhớ hôm nay là ngày gì! Em nói chia taylại lần nữa thử xem!”.

Cô có rất nhiều câu hỏi vì sao không trả lời được, cũng không thể thỏa mãnnguyện vọng muốn hiểu cô của anh. Anhmuốn sự thẳng thắn, nhưng sau khi kết hôn vẫn không hiểu vì sao ban đầu cô chấpnhận anh rồi lại lừa gạt anh, vì sao có thể đồng ý ở bên anh nhưng luôn khôngtập trung, vì sao anh nhiều lần cố gắng duy trì tình cảm và cuộc hôn nhân này,còn cô lại không thể thoát khỏi quá khứ.

Phổ Hoa cũng chưa từng phân tích bản thân một cách thấu đáo, sau lần cãi nhauđó, cô vẫn luôn nghĩ lại, có phải nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô căn bảnvẫn cố ý không nhớ ngày kỷ niệm ngày cưới để kích động anh không. Hay nói cáchkhác, ban đầu lựa chọn ngày cưới với Vĩnh Đạo chẳng phải là ước nguyện của cô?

************

Cô nhận được email bạn cùng trường forward cho, Phổ Hoa ban đầu không quan tâm,để bức thư đó trong hòm thư mấy tuần không mở ra xem. Sau đó khi tìm cách liênhệ của tác giả trong hòm thư mới tiệntay mở ra, Phổ Hoa mớiphát hiện bức thư đóban đầu đượcgửi từ hòm thư của Kỷ AnVĩnh.

Vài năm nay mọi ngườikhông nhắc tới cậu ấy,đi từ năm thứ ba đại học,vài tin tức Phổ Hoa đều nghe từchỗ các bạn ở ký túc. Tin tứcqua tay vài người, Phổ Hoakhông có thông tinchính xác, chỉ biết KỷAn Vĩnh hoàn thành chương trìnhđại học ở Canada, lạitiếp tục học nghiêncứu sinh, nhưng khôngai nói tới chuyệncậu ấy có phải di dânđịnh cư ở đó không,đến cậu ấysống ở thànhphố nào cô cũng khôngbiết.

Ký ức của cô đối với KỷAn Vĩnh mãi mãi dừng lại ởmùa hè năm thứ ba đạihọc, cậu ấy đi một cáchvội vã, đồ đạc để lạikhông đủ để lưu luyến, nhưngcô vẫn cấtgiữ quyển Tuyểntập thơ Tagore vàchiếc bút máy gãy đôi.

Bây giờ tập thơ đặt cùngvới tập thơ trướccậu ấy tặng,buổi tối trước khi đi ngủ Phổ Hoathi thoảng lật ra xem,đặc biệt là bài thơKhoảng cách xa nhất trênthếgiới, tuy rất nhiều ngườinói bài thơ đó khôngphải là do Tagore viết,làm giả trên mạngrồi đưa vào trong tậpthơ lậu, từ đólưu truyền, nhưng Phổ Hoavẫn coi nó như vật kỷ niệmquý báu nhất thờitrung học.

Cô như cố ý lại như vô tìnhnghe ngóng tin tức của Kỷ AnVĩnh, vài tháng sau,cuối cùng cũng ngheđược tin tức từ chỗTiểu Quỷ, rất bấtngờ, Kỷ An Vĩnh đã vềnước! Hơn nữa mới gầnđây.

Trong điện thoại Tiểu Quỷ còn nóiKỷ An Vĩnh từng tổ chức gặp mặt bạn học với quymô nhỏ, giới hạntrongphạm vi bạn đại học của cậu ấy.

Nhưng vì sao không phảitrung học chứ?

Phổ Hoa ngạc nhiêntrong lòng, có cảmgiác xúc độngkhông rõ ràng,cô rất muốn gặp mặt Kỷ An Vĩnh mộtlần, nói cảm ơn, cho dù khôngnói gì, chỉ xem cậuấycó bình yên không, bù đắp một chúttiếc nuối ban đầu chưa chàotạm biệt.

Ly biệt như vậy quả thật để lạitiếc nuối rất lớntronglòng cô, thực ra trong phạm vihiểu biết của cô,vớiquan hệ của Vĩnh Đạo và KỷAn Vĩnh ban đầu, họ hoàn toàn cóthể làm bạn tốt.Nhưng hiện thực khôngtốt đẹp như mong ước, VĩnhĐạo và Kỷ An Vĩnhkhông chỉ không còn làbạn, mà sau vài năm xacách đã giống như người xa lạ.Phổ Hoa chưa từng nghethấy Vĩnh Đạo nhắcmột câu về Kỷ An Vĩnh, cho dùhọ có chung hồi ức về thời kỳ trunghọc, Kỷ An Vĩnhcũng trở thànhmột điều anh cố ý vùi lấp.

Cô rất muốn hỏinhưng lại không thểhỏi.

Dùng dãy số ngày sinhnhật của mình để đăng nhậpvào máy tính củaVĩnh Đạo, Phổ Hoa không chỉ đọcđược bức mail đó, còn tìmthấy một bức thư của Kỷ AnVĩnh trong phần thư xóagần đây, trên đó rõ rànghẹn Vĩnh Đạo và DoãnTrình, Cao Triệu Phongcùng tụ tập, ngàytháng đã là hai tuần trước.

Cô suy nghĩ mấy ngày,cố lấy can đảm viếtmột lá thư đơn giản ngắn gọn đại diệncho mình và Vĩnh Đạo gửicho Kỷ An Vĩnh,đại khái là hỏi thămcuộc sống ởnước ngoài của cậuấy mấy năm nay có tốtkhông, đồng thời kín đáo hỏi saunày cậu ấy có dựđịnh phát triển trongnước không.

Tính thời gian đã gần năm nămchưa từng gặp mặt,chưa từng nói chuyện,Phổ Hoa gửi thư xongvẫn khó mà kiềm chế sự căngthẳng trong lòng, côkhông dám đoán bừa KỷAn Vĩnh sẽ nghĩ thế nào,thậm chí cô nghi ngờ cậuấy có đọc bức thư nàykhông, nhưng phần cuốicủa bức thư, cô vẫnviết một đoạn nhữnglờimà cô còn mắc nợ cậu ấy.

“Mấy năm đã qua từ ngày cậu đi, hy vọngcậu đi học ở nước ngoài tất cả đều suôn sẻ bìnhan. Năm đó bệnhnặng có cậu giúp đỡ mới có thểthoát khỏi nguy hiểm,luôn muốn gặp mặt cảmơn cậu, khổ nỗi khôngcó cơ hội, hy vọngbây giờ nói cảm ơnkhông muộn. Có lẽchúng ta vẫn luôn chưađược coi là bạn bè thực sự,nhưng cho dù cậu ở đâu, mình vàVĩnh Đạo đều sẽ thực lòngcầu chúc cậu sựnghiệp thuận lợi, cuộcsốnghạnh phúc”.

Thư đã gửi đi, đêm đó trở về hòm thư của Phổ Hoa làmột bức mail dài,hoàn toàn không có vẻxa cách, trong đó có một đoạn, Phổ Hoa đọc vàilần.

“Bỏ lỡ đám cướicủa hai người, bây giờ chúcmừng bù mong hai cậu tân hôn vuivẻ, có cơ hội thì sẽbù quà tặng. Năm nămở nước ngoài vẫn ổn, nhưngkhôngbằng trong nước có giađình và bạn bè, có mộtcảmgiác thân thuộc. Có thể conngười càng trưởng thànhcàng dễ nhớ chuyệnxưa, vừa tới BắcKinh là mình tớitrường trung học vàđại học, gặp thầy cô năm đó, vẫndáng vẻ xưa, thực sựđều thay đổi rồi. Sau này vẫnchưa nghĩ nên ởnước ngoài làm việchay quay lại pháttriển, nơi đó dù saocũng không phải là nhà,sớm muộn phải trở về thôi.Rất hy vọng trước khi đicó thể gặpmặt nói chuyện,nếu hai người có thời gian...”.

Một đoạn ngắn ngủi nhưng khiếnPhổ Hoa xúc độngvô cùng. An Vĩnhnói rõ thời giantrở về Canada, còn để lại địa chỉ vàphương thức liên lạc,Phổ Hoa nhập số vàodanh bạ điện thoại,không đề tên Kỷ An Vĩnh, chỉdùng con số vô nghĩathay thế.

Cô không hồi âm cho Kỷ An Vĩnh, vìkhông biết nênnói gì. Những ngàytháng êm dịu nhất mà họ bênnhauchưa từng nói quá sâu tới chủđề tình cảm. Bây giờ côđã kết hôn, cậu ấyđộc thân, lại có Vĩnh Đạo ở giữa,đến gặp mặt cũng làsự xa xỉ.

Nhưng vận mệnh vẫn để Phổ Hoagặp được An Vĩnh, với cáchthức cô không ngờtới.

Cô và Vĩnh Đạo vì chuyện vớ vẩn mà cãinhau, cô một mình rờikhỏi nhà đi không mụcđích trên đường, gặp KỷAn Vĩnh trên đường gần trường, cậu ấy vừatừKiến Nhất đi ra, đang dong chiếc xe đạpđi từ thời họcsinh.

Họ đều vô cùng bất ngờ,thậm chí có một giâykhôngnhận ra nhau.

Kỷ An Vĩnh bước lên trước, mỉmcười chào hỏi, vẫn nụ cười ôn hòa nhưtrước đây, làm ấm một góc lạnhlẽo trong tráitim Phổ Hoa.

“Hi!”. Giọng nói của cậuấy sau năm năm ngoài điềm tĩnh, còn cóvẻ già dặn đi nhiều.

“Hi... lâu lắm khônggặp...”. Cô suy ngẫm về giới hạn antoàn, không dám nhìnthẳng vào ánh mắt dịudàngcủa cậu ấy.

“Ừ... quả là rất lâurồi”. Cậu ấy lịch sự quayđầu để đicùng đường với cô, hỏithăm cuộc sống mấy năm nay củacô và Vĩnh Đạo.

“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoanói xong về mình, khôngnén được quan tâm đến tìnhhình gần đây của AnVĩnh.

“Trong thư chẳng phải đã viếtrồi ư, vẫn tốt, không thể nói khôngtốt, có điều cũngkhông thể coi là tốtnhất”.

“Cuộc sống ở nướcngoài rất vất vả ư?”.

“Cũng chẳng phải, tự lập về kinhtế, cuộc sống cũng thường thườngbậc trung, nhưng dù gìcũng là công dân hạnghai, ở đâu cũng bị phânbiệt đối xử, tâm tìnhhoàn toàn khácvới ở trong nước”.

“Thật ư?”.

“Thật, bất cứ lúc nàoở đâu cũng có thể cảm nhậnđược”. Trên vai cậu ấy như có mộtgánh nặng khôngthể đặt xuống,“Có điều vẫn phải quay, bên đócòn có công việc”.

“Vậy... khi nào đi?”.

“Vé bay tuần này”.

Cậu ấy đưa cô tới ngoài khunhà, dừng xe.

“Cho mình gửi lời hỏi thămVĩnh Đạo, lần sau trở vềcó cơ hội sẽ cùngăn bữa cơm nhé, lần này vộiquá,cũng chưa hẹn được, cậu ấy bận lắmà?”.

“Hơi bận”. Phổ Hoa nóidối thay Vĩnh Đạo, lên tầngdừng bên cửa kínhhành lang nhìn trộm rangoài.

Kỷ An Vĩnh đi xa rồi, bóng dáng làmột vệt đen dàichéo, cô đơn lẻ loi, cóvẻ rất đáng thương.

Cô giấu Vĩnh Đạo lấy xuốngTập thơ Tagore Kỷ AnVĩnh để lại, viết lời chúcphúc trên sách, bọccùngchiếc bút bi bị gãy đôi cho vàotrong túi, chuẩn bịtrảlại kèm quà tặng cho cậuấy.

Hôm sau, trong giờnghỉ trưa, cô đi chọn quà, từ thờitrung học, cô chỉtừng tặng cậu ấy thiệp và thư,khônghề tặng quà gì, liền chọnmột cái bút máy rấttinh xảo.

Chuyển phát nhanh đi, trong quátrình trung chuyểnxảy ra vài vấn đề, bưuphẩm bị trả lại chỗ cũ, côsợdây dưa lỡ việc không tới taycậu ấy, đành đích thânmang tặng.

Đây là lần đầu tiênPhổ Hoa tới thăm nhà AnVĩnh, đó là căn hộ ở tầng sáu đãcũ, bài trí đơn giản,đồ gia dụng đều phủ vảitrắng, dễ nhận thấykhông lâu nữa cậuấysẽ đi.

An Vĩnh đi rửa cốc phatrà, Phổ Hoa trịnh trọngđặtquà tặng lên bàn uống nước,nhìn kỹ xung quanh cănphòng của cậu ấy, bức ảnh chụp chungtreo trên tường đã phủ đầy bụi, rèm cửa sổ bạc màu,đặt trên bộ máytính trong góc, trêngiá sách sắp xếpngăn nắp các tácphẩm nổi tiếng, rấtnhiều trong số đó là sách côthích.

An Vĩnh không hề ngạc nhiênvới quà tặng của cô, chỉkhông ngờ tập thơ baonăm vẫn được gìn giữ như banđầu, đến góc trang sách lầncuối cùng đọc được gấp lại vẫn còn.cầm chiếc bút gãy đôi lên,cậu ấy không nén được bậtcười.

“Đến cái này cậu cũnggiữ à?”.

“Ừ”.

“Vậy còn tập thơTagore?”.

“Vẫn còn”.

Họ ngầm hiểu lẫnnhau, nói từ Tagore tới rất nhiềuthứ.Ban đầu trao đổi sinhviên sang Canada cậu ấy gặpnhiều khó khăn, khôngthích ứng, làm thêm công việctay chân, khi làm mất mộtphần cơm, đành nhịnđói hai ngày, cô cũngkể về cuộc sốngcông việc bây giờ,nhưng không hề phànnàn điều gì, đặc biệt là hôn nhâncủa cô và VĩnhĐạo, cô nhất định phải để lại ấn tượnghạnhphúc cho An Vĩnh.

Rời nhà An Vĩnh, trời đã muộn,cuộc cãi vã hai tốitrước vẫn chưa làmhòa, Phổ Hoa bỏ ý nghĩ trở về nhàđối diện với VĩnhĐạo, lên xe đến nhàQuyên Quyên.

Khi chia tay, An Vĩnhvẫy tay, Phổ Hoacũng vẫy tay với cậu ấy, rồi lạiquay đầu. Thực ra cô không muốn xarời từng bước nhưvậy, cô muốn tự mình tiễncậu ấy đi, coi như cho mìnhmột kết cục.


***************

Phổ Hoa hoàn toàn khôngbiết bao bì bưu phẩmsao lại đến tayVĩnh Đạo, địa chỉ và tên An Vĩnhtrên đó hiểnnhiên không thể qua khỏi con mắtcủa Vĩnh Đạo.

Cô và Quyên Quyênlén đến sân bay vốn dĩ chỉmuốntiễn Kỷ An Vĩnh, kết quả lại bị VĩnhĐạo chặn ở khu vựcđợi. Nhận ra áo gió màuđen của Vĩnh Đạo, và vẻ phẫnnộ âm thầm nhẫn nhịn trên mặt anh khi quay đầu lại, cô lập tức ý thức được bảnthân đã phạm một sai lầm, một sai lầm không cách nào cứu vãn.

Tối hôm trước khi chia tay, cô và An Vĩnh bắt tay tạm biệt, giống như thời đạihọc hai chiến hữu cùng chung chí hướng nắm tay nói lời tạm biệt, đó là thóiquen của họ, cũng là một sự ăn ý, trong hai bàn tay giao nhau đó truyền chonhau những lời chưa nói hết. Từ khi quen nhau thờitrung học, giữa họ luôn có một tình cảm không bao giờ nói rõ, làm bạn từ đầuđến cuối, khi tạm biệt ngoài từ “Tạm biệt” và “Bảo trọng”, sẽ không nói bất cứlời nào dễ làm người khác hiểu lầm.

Nhưng tối đó khi tạm biệt, cậu ấy nắm chặt tay cô rồi nói: “Thật không muốnđi”, phút giây đó tình cảm nhẹ nhàng êm dịu trong mắt cậu ấy khiến Phổ Hoakhông thể coi đó là lời nói đùa.

“Sẽ trở về mà”. Cô rút tay lại an ủi cậu ấy, vờ như một cuộc tạm biệt bìnhthường, nhưng lại mất cả tối nằm trên ghế sofa nhà Quyên Quyên hồi tưởng lạisáu, bảy năm từ trung học đến đại học.

Khi cô còn độc thân, cậu ấy chưa từng bày tỏ điều gì, thân phận bây giờ của cô,cậu ấy càng không thể bày tỏ. Họ đã định sẵn sẽ để vuộtmất nhau, đã không thể làm bạn thân, cũng sẽ không là tình nhân, thậm chí saunày làm bạn học tốt của nhau cũng rất khó.

Đọc được cơn thịnh nộ của Vĩnh Đạo, sự lưu luyến chia tay với Kỷ An Vĩnh vẫnvấn vít trong lòng Phổ Hoa, cô đã bị tước đi rất nhiều thứ, không nên đến quyềntiễn một người bạn cũng không có.

Vì vậy cô kiên trì lập trường của mình.

Bị Vĩnh Đạo ép buộc đưa về nhà, đến Quyên Quyên ở đó cũng không thể làm lắngdịu cơn phẫn nộ của anh, họ cãi nhau từ phòng đợi máy bay đến khi lên xe, lạicãi nhau tới lúc về nhà. Anh nắm cổ tay cô điên cuồng lắc, ép hỏi cô nhiều lần:“Tối qua em đi đâu! Có phải đi tìm An Vĩnh không?”.

“Em đi tặng đồ, tạm biệt cậu ấy, không có gì khác”.Cô càng giải thích, anh càngtức giận.

“Sau đó thì sao? Vì sao không về nhà? Cả đêm em ở đó phải không?!”.

“Em không có!”.

“Vậy em ở đâu?”.

“Chỗ Quyên Quyên!”.

“Em cảm thấy anh sẽ tin ư?”.

“Em không nói dối!”.

Họ tiếp tục giằng co, cãi nhau tới tận nửa đêm, cô mệt đến nỗi nằm lên giườngngủ luôn, anh cầm bao bì gói bưu phẩm chuyển phát nhanh xộc vào, một trận tranhcãi kịch liệt hơn lại bùng nổ, giữa lúc cãi nhau không hiểu sao cô lại rớt khỏigiường, bò lên chống tay lên tường trả đòn lại anh.

“Em không thể tặng quà cho bạn ư? Em không thể trả đồ cho cậu ấy ư? Hay em cănbản không thể có bạn, không thể gặp mặt nói chuyện với người khác giới, nếu cầnthiết phải thông qua sự đồng ý của anh, Thi Vĩnh Đạo, em không phải đồ chơi củaanh, bây giờ anh như vậy quả là bất chấp lý lẽ!”.

“Thế ư? Anh bất chấp lý lẽ, vậy vì sao em còn giữ đồ của cậu ta, vì sao emkhông nói cho anh biết em đi gặp cậu ta, không cho anh biết em đi sân bay tiễncậu ta?”.

“Để anh biết rồi anh có đồng ý cho em đi không?”.

“Không! Cậu ta về nước có liên quan gì tới em không? Vì sao em phải đi tiễn cậuta, em là gì của cậu ta!”.

“Anh...”. Cô nghẹn lời, vùng bụngâm ỉ đau, khom gập người.

Tối đó, bệnh viện kiểm tra cô đã mang thai ba tháng, có dấu hiệu sảy thai, tấtcả mọi tranh cãi mới lắng xuống.

Nhưng tình hình không hề tiến triển tốt hơn, trải qua sự vui vẻ kinh ngạc ngắnngủi, họ lại rơi xuống vực sâu nghi ngờ lẫn nhau, Kỷ An Vĩnh trở thành vết rạngiữa họ, không cách nào liền miệng.

Cho dù cô mang thai, họ vẫn không ngừng chiến tranh lạnh. Anh cốnhẫn nhịn, thử tìm hiểu sự thực nhưng không chịu tin tất cả những lời cô vàQuyên Quyên nói.

Sau mấy tuần mang thai, nhắc lại chuyện cũ chính vì anh nhìn thấy cô lật quyểnTập thơ Tagore. Anh chỉ yêu cầu cô nói câu: “Em sai rồi, không nên đi tiễn cậuấy”, chứ không hề muốn cãi nhau. Nhưngcô không nói, cuối cùng ép mạnh quá, cô ôm đầu gào lên không chút lý trí:“Phải, em ở bên cậu ấy, tối đó em luôn ở bên cậu ấy, em luôn thích cậu ấy đượcchưa, Thi Vĩnh Đạo!”.

Lời của cô giống như vô số mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim anh, anh đập vỡbình hoa đạp cửa rời đi, cô cũng bị kích động, thai nhi chưa lớn lên đã rời cơthể mẹ tối đó.

Tất cả oán hận chất chứa lên tới đỉnh điểm, họ cũng đều sụp đổ.

Anh ôm cơ thể không chút ý thức của cô lặng lẽ rơi lệ, tận mắt chứng kiến đứatrẻ rời đi. Nỗi đau đớn của cô khôngcần nói rõ cũng có thể tưởng tượng được, anh không khá hơn chút nào.

Cô trở nên lạnh lùng, lờ đi sự tồn tại của anh, xem thường nỗi day dứt của anh,xem thường tất cả những cố gắng muốn bù đắp của anh.

Đây trở thành bước ngoặt cuối cùng trong cuộc hôn nhân này, họ trải qua haituần lễ khó khăn nhất từ trước đến nay, tất cả những lời xin tha thứ đều khôngcó tác dụng.

Sau nỗi đau khổ có bề ngoài bình lặng là khoảng cách càng lúc càng xa, anh bịđẩy ra khỏi phòng ngủ, tuy sống dưới cùng một mái nhà nhưng lại sống cuộc sốngcủa những người xa lạ.

Cô thường xuyên ngơ ngẩn một mình, cho dù trong tầm mắt anh, anh cũng không thểbước vào thế giới của cô. Anh biểu hiện rất tốt,làm việc nhà, nhưng trong đôi mắt trống rỗng của cô, căn bản không có sự tồntại của anh.

Tình trạng cứ như vậy tiếp diễn, Kỷ An Vĩnh trở thành một nút chết, không nhắcđến có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì không can thiệp lẫn nhau, nhắc đến lạitranh cãi càng kịch liệt hơn. Mỗi lần không phải vì làm tổn thương lẫn nhaunhưng cuối cùng lại chỉ khiến đối phương bị tổn thương hơn nữa.

Họ chỉ cố ý trốn tránh chủ đề đứa trẻ, ai cũng không chạm vào, vì nghĩ tới sẽvô cùng hối hận. Nếu có đứa trẻ này, có lẽsau này rất nhiều tranh chấp đều có thể hóa giải, nhưng mọi sự không chuyểnbiến, mất đi là mất đi, vết rạn giữa họ càng không ngừng toác rộng trong sựhiểu lầm càng ngày càng lớn.

Trước mặt bạn bè cô không còn che giấu cuộc hôn nhân tan nát của mình, vài lầnchính tai anh nghe thấy cô đã nói: “Mình không thể chịu được nữa rồi”.

Có lẽ cứ như vậy nhường nhịn sống tiếp quả thật là một sự giày vò quá lớn, khichia tay trở thành từ cửa miệng mỗi lần cãi nhau, Phổ Hoa cũng không còn e dèđề cập đến từ “Ly hôn”, Vĩnh Đạo từ con sư tử phát điên trở thành con cún imlặng, anh cũng mệt mỏi rồi, những cách có thể nghĩ đến đều đã dùng, nhưng khônghề có một chút hiệu quả đối với Phổ Hoa. Nền móng giữa bọn họ đã bị lung lay,tình cảm hình thành từ nhiều năm vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại cái khungtrống.

Bất cứ sự nhẫn nại nào cũng đều có giới hạn, lần cãi nhau cuối cùng gần như bịkích động, anh điên cuồng cố chấp cả đêm, cô liên tục kêu gào biết bao lần:“Hôm đó em và cậu ta ở bên nhau! Em muốn ly hôn!”.Cánh tay ôm chặt cô cuối cùngcũng buông lơi, mặc cô khóc cả đêm.

Đứng hút thuốc cả tối, anh suy nghĩ dến những lời cô nói, bình tĩnh trở lại. Từsau khi mất đi đứa trẻ, họ gần mặt cách lòng, không có một phút giây thực sựhạnh phúc nào. Nếu cứ tiếp tục như vậycả hai

người đều đau khổ, không bằng cho cô tự do cô muốn.

Dập tắt đầu thuốc lá, anh quay người hỏi cô câu cuối cùng: “Có phải em vẫn luônthích cậu ta?”.

Cô không phủ nhận.

Sau khi trời sáng, anh rời nhà, đặt một mảnh giấy dưới gạt tàn thuốc lá, trênđó viết: “Ly hôn đi, anh đồng ý”.


************

Làm xong thủ tục ly hôn, hai người đứng một lát trong hàng rào sắt của cục dânchính, Vĩnh Đạo lấy chìa khóa xe, cúi đầu lật tìm một tấm danh thiếp đưa choPhổ Hoa, ra khỏi cửa rẽ phải, không chào tạm biệt, cũng không quay đầu lại. Trêndanh thiếp là số điện thoại mới của anh.

Phổ Hoa quen đi theo anh, bước một bước mới ý thức được nên dừng lại, mắt tiễnxe anh đi. Cô suy tính những ngàytháng tương lai, cùng quyển sổ vừa đóng dấu trong túi, cô một mình rẽ trái, khiđi qua trạm gác cô cúi đầu.

Cứ như vậy họ kết thúc quan hệ hôn nhân chưa đầy hai năm.

Cô từ cục dân chính trở về nhà bố, vào cửa bụng rỗng uống nước, đá giày ra khỏichân, bước vào phòng nằm ngửa trên giường không động đậy.

Một đôi giày cũ lại có thể cọ vào ngón cái khiến cho nó mọc mụn nước. Cô tìmkim trong máy khâu, ngậm trong miệng rồi châm vỡ bong bóng. Nước chảy ra, ngoàichút đau đớn còn có niềm vui khi máu chảy ra, đặt kim xuống, cô mặc cho miệngvết thương hở, vẫn mặc quần áo lại nằm xuống, nhìn lên hoa văn màu nhạt trênrèm cửa.

Rất nhiều thứ không phải cứ lâu năm thì nhất định thích hợp, bất luận là đôigiày dưới chân, hay là người nào đó trong cuộc đời, mài mòn không đúng cuốicùng rất khó khớp vào nhau, mài hỏng, sẽ thành vết chai, tích thành từng lớpdày, cho tới khi quyết tâm cắt bỏ chỗ đau đó.

Cô chọc thủng cuộc hôn nhân của mình và Vĩnh Đạo, tự đáy lòng mới cảm nhận đượcnỗi đau đớn gấp bội trên vết thương, vì thói quen là một thứ đáng sợ.

Không còn cãi nhau, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ, cô không quen. Mấyngày đầu anh đi, trên bàn ăn chỉ còn một người, cô không ăn nổi, chăn chỉ cònhơi ấm của một người, cả đêm lạnh lẽo, cô khó có thể chợp mắt.

Cô không xử lý tốt vết thương trên chân, bị viêm, hơi sốt, cả chân đều như đaunhư bị khoét, không đi nổi.

Bố gọi điện kêu Vĩnh Đạo đưa cô tới viện bôi thuốc, anh tự mình chăm sóc khôngnhờ cậy ai. Trước mặt bố, họ ngầmhiểu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cô chưa khỏi bệnh, anh vẫn ngủ ở phòng ngoài.

Có vài lần lúc nửa đêm, cô tỉnh dậy trong mơ, gọi tên anh, trở mình bên gốitrống không, đến một sợi tóc của anh cũng không có. Vừathất thần, anh đã từ phòng ngoài chạy vào, bước nhanh tới bên giường, cho côuống thuốc, ngủ cùng cô.

Tâm sự nặng nề của họ đều trầm trọng hơn, có thể bắt đầu khi đó, sự kiên trìtrong lòng Phổ Hoa từng chút sụp đổ tan tành, hoặc ly hôn chẳng phải là kết quảcô muốn, chỉ là một con đường mà thôi.

Bình tĩnh lại, nhớ lại chuyện cũ, cô mới dần dần cảm nhận được ngoài gông cùm,anh còn dành cho cô rất nhiều thứ. Tất cảnhững mâu thuẫn, khuyết điểm ban đầu không thể khoan nhượng đều dần dần phaimàu, cho dù anh vẫn kiêu ngạo như cũ, vẫn ngang ngược không theo lẽ phải, vẫncó khả năng khiến cô nghẹt thở, nhưng rất nhiều tranh chấp không còn quantrọng, ưu điểm của anh mà cô đã bỏ qua dần hiện ra.

Sau khi vết thương đã đỡ, họ từng thận trọng nói chuyện một lần, làm xong thủtục, quan hệ hôn nhân không còn nữa, nhưng hai bên gia đình vẫn không biết sựtình. Cô không muốn nói, anh cũng không chủ động nêu ra. Vĩnh Đạo dọn về cănphòng trước khi anh kết hôn, những thứ khác, về cơ bản vẫn duy trì trạng tháihôn nhân, chỉ có một phần nhỏ tiền trả góp căn nhà do Phổ Hoa đảm nhiệm. Phầnlớn đồ đạc của anh vẫn để lại trong căn hộ, mỗi tháng đúng giờ sẽ gọi điện chocô.

Ba bốn tháng đầu không gặp mặt, khoảng cách thực sự đã khiến cô tự do, có thểhít thở thoải mái, thoát khỏi trói buộc, nhưng cũng nhận thức được sự cô đơnthực sự. Giấu gia đình, bơ vơkhông người nương tựa, không ai ở bên, đến bờ vai để dựa dẫm cũng không có, bạnbè toàn quay lại chỉ trích cô, chỉ có Quyên Quyên ủng hộ quyết định của cô,nhưng chẳng qua cũng chỉ là tức thay cho cô rồi thôi.

Ly hôn quả thật không có nghĩa là kết thúc.

Thời gian càng dài, tình cảm của cô càng thay đổi, tất cả mọi chi tiết trongcuộc sống đều khiến cô nhớ tới Vĩnh Đạo. Hai năm anh ở Hồng Kông, cô cũng chưatừng nhớ da diết như vậy.

Cô bắt đầu phủ định chính mình, ở bên nhau thì không thể chịu đựng nổi anh,chia tay rồi, lại không cách nào chống đỡ được nỗi cô đơn. Có phảiđã quá nhiều năm cô quen có anh ở bên, đã coi những điều anh bỏ ra trong tìnhcảm như một điều đương nhiên chăng?

Khi mất ngủ đến mức đến thuốc cũng không có tác dụng, cô không kiềm được bènnhắn tin cho anh, anh vẫn có thói quen ngủ muộn, lập tức nhắn tin lại nóichuyện cùng cô, cho tới khi cô mệt quá ngủ mất.

Anh cũng gọi điện đến hẹn cô gặp mặt ăn cơm, lần gặp mặt đầu tiên sau vàitháng, anh ôm cô ở ngoài nhà hàng, không nén nổi tình cảm giữ cô ở trong lòngrất lâu.

Điều này có nghĩa là anh cũng lưu luyến ư?

Cuối tuần anh cùng cô về nhà thăm bố, lại đưa cô về căn nhà của hai người. Khôngthể nói là anh ép cô, mọi thứ xảy ra đều rất tự nhiên. Anh vô cùng mãnh liệt,cô cũng rất nhớ cảm giác an toàn khi khỏa thân tan chảy trong vòng tay anh.

Sau này, Phổ Hoa không còn suy nghĩ đúng sai nữa, không còn để lý trí đấu chọivới tình cảm nữa, vì Vĩnh Đạo cũng không làm thế. Ngoàichuyện không tái hôn, họ chung sống với nhau như một đôi vợ chồng ly hôn cóchừng mực.

Giống như trong phim nói, nếu có thể chi bằng cho hôn nhân một kỳ nghỉ dài, đểhai người thoải mái hít thở, trở về làm một đôi nam nữ yêu nhau, bỏ đi tráchnhiệm, mâu thuẫn, trở về với trạng thái tình cảm nguyên sơ nhất. Nếu có kháiniệm gọi là nghỉ hôn nhân dài hạn, Phổ Hoa nghĩ, có lẽ là một năm, hoặc lâu hơnchút nữa.

Hoàn toàn vứt bỏ những oán giận trước kia, cô đứng ở nguyên vị trí ban đầu tiếptục chờ đợi theo mạch suy nghĩ này, hai năm sau, thứ chờ được lại là tin Vĩnh Đạotái hôn.