Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 7: Phổ Hoa trong hiện thực - hai mươi tám tuổi



Đường Mục Nam rất gần với biển, mỗi lần mở cửa sổ, PhổHoa đều tưởng tượng đến vị của nước biển trong gió, mằn mặnnhưng lại không nóngnhư nước mắt, vừa đủđể xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Đi từ Bắc Kinhtới Thiên Tân khôngmất tới hai tiếng đồng hồ, nhưngmôi trường hoàn toànkhác nhau. Con người ở đây có khẩuâm rất đáng yêu, cư xử phóngkhoáng thẳng thắn,cơm ngon vừa miệng,còn có con đường cũ,chòi canh cũ đáng để tưởng nhớ.Tiết tấu của cảthành phố không vội vãhỗn độn như Bắc Kinh,khiến Phổ Hoa cóthể thanh thản trở về làmchínhmình của rất nhiều nămtrước.

Đối với cô, giốngnhư bắt đầu xuấtphát ở một nơi không ai quen biết.

Những ngày đầu mới thuxếp ổn thỏa ở Thiên Tân, Lâm Quả Quả khôngngừng gọi điện hỏi xemcô có thiếu gìkhông. Thực ra cô chẳngthiếu thứ gì, chỉluônnhớ bố thôi.

Ngoài việc đi làm,phần lớn thời gianPhổ Hoa đềungồi xe bus đi dạo mấy khuthành cổ, không có mụcđích, chẳng có gì bắtbuộc phải làm, chỉ dựa vàocửasổ xe bus ôm quyển giới thiệu ThiênTân cho khách dulịch, tìm kiếm conngười cảnh vật trênđường, cho tới khi trờitối mới về nhà.

Cứ như vậy, dần dần xoa dịutâm trạng trống rỗngcủacô, mỗi lần bố hayQuyên Quyên hỏi cô làmgì qua điện thoại,cô liền kể cho họnghe về những phongcảnh gần đây cô đãđi.

Bố thích nghe cho dùchỉ là mấy truyền thuyết,QuyênQuyên lại không nhẫn nạichút nào, không chỉ một lầntruy hỏi khi nào Phổ Hoavề nhà.

Theo ước hẹn ban đầu khi rờiđi, tối thứ sáuhàng tuần Phổ Hoa sẽngồi tàu về Bắc Kinh,mặc kệ gió mưa,cuối tuần sẽ tìmcơ hội tụ tập với QuyênQuyên.Thường ngày đều cùng ở Bắc Kinhnên chẳng cảm thấy gì, bâygiờ chia xa hai thànhphố mới thấy vô cùngnhớ nhung, tin nhắncũng nhiều hơn, hỏiQuyênQuyên vì sao, cô ấy bực tức trảlời: “Chẳng phải vì lo chocậu?”.

Tới Thiên Tân chưađầy một tháng, Ngu Thế Namchủđộng mời Phổ Hoa ăncơm hai, ba lần, nhưngcô đều từchối. Lâm Quả Quả biết,hỏi cô sao không đi, Phổ Hoakhông thể nói và giải thíchmột cách sáng tỏ màchỉ thở dài.

Sống gần công ty, đilàm chỉ mất hơnchục phút, đứng ở cửa hànhlang tòa nhà có thểnhìn thấy pho tượngđồng trong công viêngóc đường, ngửi thấy hươngthơm thanh khiết của nụ hoa đầu mùa. Côcó chút say đắm mùi vịcổ xưa và sự thanhthản này, không hy vọngbị làm phiền. Cácđồng nghiệp đều coi côlàngười mới, vẫn chưa quen,vì vậy không có ai đặc biệtquấy rầy. Thời giansau, Phổ Hoa nói chuyện còn íthơn cả ban đầu, chỉ nói với bố vàQuyên Quyên qua điện thoại hoặcgặp Lâm Quả Quả mới nói.

Lần thứ ba Ngu Thế Nammời, Cao Triệu Phongcũngcó mặt, Phổ Hoa nể mặtcuối cùng cũng đồng ý - Tiếng “chị dâu” CaoTriệu Phong không ngừngbật ra vẫn khiến côkhông tự nhiên, nhưngbạn bè cũ chung quy vẫnlà bạn bè, vứt bỏ quan hệgiữa cậu ta và VĩnhĐạo,họ dù gì cũng từng họccùng lớp.

Không giống như trongtưởng tượng của PhổHoa, Ngu Thế Nam khônghề mời cơm hoànhtráng, cậu ta đưacô tới một vănphòng công ty thương mại nhonhỏ, gần giống công tyPhổ Hoa, ngồi giữađống linh kiện máytính và sổ sách kếtoán, cùng đám thanhniên trong công ty gọimấy suất Kentucky về gặm.

Sự xa lạ mới quenrất nhanh bị mấy câu chuyệnphiếmnhẹ nhàng của những thanhniên trẻ tuổi xuatan, PhổHoa ăn cái bánh bao nhỏ trongsuất Kentucky, lắngnghe mọi ngườitán gẫu về cuộcsống của mình, nhanhchóng quên đi chuyện mờimọc, đến khoảng cách nhưkhông như có đối với NguThế Nam cũng giảm đi rấtnhiều so vớitrước đó.

Không có người quantâm đến quá khứ, giađình, hay tương lai củacô, cô chính là Diệp PhổHoa, một ngườiphụ nữ haimươi tám tuổi bìnhthường, thậm chí đến tuổi tác của cô cũngkhông có ai hỏi. Linhkiện máy tính là chủđề chính của mọingười, sau đó đến chuyệnthuê phòng, mua xe, bạnbè của mỗi người,rồi sau đó tạo thànhmột đám 8X nhớ lại quá khứ.

Người sắp ba mươi tuổiđều thích hoài cổ, nhớ lạituổithanh xuân sắp qua đi. Mọingười cười rất nhiều,cườixong đều ngừng lại im lặngsuy nghĩ. Chủ nhiệmvănphòng lớn tuổi nhất chêmvào một câu “Ôi, già rồi”khiến rất nhiều ngườikhông ngừng thổn thức,Phổ Hoa cũng nằm trongsố đó.

Ngẩng đầu, cô vô tình chạm phảiánh mắt của NguThếNam, cậu ta không hề nétránh, tham gia vào câuchuyện xin việc với vẻ rấthứng thú.

Vừa nhắc tới lịch sử phấnđấu, cậu ta nhắc tớiướcnguyện ban đầu khi tới Thiên Tân, cóvài phần bất đắc dĩ trongđó, “Không sống được ở Bắc Kinhnữa rồi!”.

Phổ Hoa không tin câunày, nếu nói ai không thểsốngtiếp ở Bắc Kinh nữa thì cũngnên là bản thân cô mớiphải.

Tới nơi này, cô mớicó một phần tự do,không sợ bị quấy rầy,không cần lãng phítinh thần cưỡng ép bảnthân quên đi một vàingười, một vài chuyện.Cũng vì lần cuối cùngVĩnh Đạo rời đi quá triệt để, không lưu lại gìkhiến cô day dứt, chỉ chờ bệnhkhỏi hoàn toàn là bắtđầu cuộc sống mới.

Phổ Hoa cho rằng như vậy và cũngcố gắng lắm rồi.

Trên đường trở về nhà,Ngu Thế Nam đi bộ cùngcô,nhớ tới gia cảnh hoànhtráng thời trung học của cậu ấy, Phổ Hoakhông nén được có chúttò mò đối vớinguyên nhân cậu ta tớiThiên Tân.

“Vì sao cậu tới đây?”.

Ngu Thế Nam nhìn ra đènđường bên kia sông, tay đútvào túi áo vest, sững sờ tronggiây lát.

“Còn cậu?”. Dừngbên trụ cầu, cậu takhông trả lời mà hỏingược lại cô, sau đónhanh chóng giải thích:“Đừnghiểu lầm, chỉ tiện miệnghỏi thôi”.

Phổ Hoa mỉm cười e dè,không hề cảm thấybuồn hay bối rối, bướclên cầu, cô mentheo thành cầu đi lênphía trước, gió khẽ lùa tóccô, chậm rãi nói:“Mìnhmuốn... bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu cuộcsống của mình,một... cuộc sốngkhông liên quan gì tớiquá khứ”.

“Có thể không?”. Ngu Thế Namrõràng hiểu cô ám chỉ điều gì.

Cô nhìn xa xăm, quayđầu trả lời: “Mình cũng khôngbiết”.

Ngu Thế Nam cũngđứng trên trụ cầu, lặng lẽ chỉ bờđối diện xa xa.

“Biết không, công ty đầutiên mình đến ThiênTân ở chỗ kia”.

Phổ Hoa nhìn theo hướngcậu ta chỉ, đó là mộtvùngsáng rực, con đường thươngnghiệp phồn hoa nhấtThiên Tân. So với đầu cầu họđứng, giống như mộtthếgiới khác.

“Sau đó?”.

“Sau đó...”. Cậu ta nhặt hòn đádưới chân ném xuốngsông, “Làm ăn ở Bắc Kinh thất bại nên chạytới đây lập nghiệp, ôm tiềnvốn gia đình cho vàtài sản ba, bốnnăm tự mình tíchgóp, kết quả vẫn làlỗ vốn! Hai năm đólàm gì cũng không thuậnlợi, không thuê nổinhà,mình và Triệu Phong hai thằng định về BắcKinh, gần tới lúcquyết định lại không đi nữa”.

“Vì sao?”.

“Không cam tâm mà, luôncảm thấy ngã ở đâu thìđứng dậy ở đó, nếukhông không xứng là namtử hán. Hơn nữa, vợ TriệuPhong ở đây, cũng coi như nửacáinhà ở đây rồi, làm khôngra thể thống gì, cậu talấy đâu ra mặt mũi lấy con nhàngười ta! Vì vậy ở lại, làmviệc đến bây giờ”.

Hòn đá Ngu Thế Nam ném đến chỗnào, Phổ Hoa cũngkhông nhìn thấy,đến âm thanh rơi xuống nướccũngkhông nghe được. Cô nhoài ngườilên thành cầu, cố gắng tìmkiếm, luôn hy vọng tìmthấy gì đó, cho dù chỉlà sóng gựn trênmặt nước nhưng cuốicùng chẳng tìm được gì.

Ngu Thế Nam dựa lên lancan cầu, lại chìmvào im lặng.

Họ hóng gió rất lâu trêncầu, trở về đi qua “nhà cũ” của Ngu Thế Nam, cậu tađưa cô tới cửa rồiđứng lại. Đó quảthật là một tòa nhàthương mại rất danhgiá,chí ít còn có thể diện hơnđường cổ bây giờ.

Thời đại học hiếm khi gặp,thêm ba năm trung học,Phổ Hoa không biết gì nhiềuvề Ngu Thế Nam. Cậu tathần bí, cô đơn, cũngrất cao ngạo.

Ngày hôm sau thấy cậu tavà Cao Triệu Phongra ngoàibàn chuyện làm ăn ở dướitòa nhà công ty, PhổHoanhìn chiếc xe nhỏ của họ rời xa,ngẩng đầu nhìn căn nhà bốn tầng cũ củacông ty. Mái nhà xiêuvẹo, bọn trẻviết nguệch ngoạctrên một bức tườnggần đường. Nhà bên cạnh mở hiệu thuốc,còn có sạp bán đồ ăn vặtđóng quân dài hạn ởđây.

Nhìn thế nào conđường này cũng khôngphù hợp vớikhí chất của NguThế Nam, cũng khôngphù hợp vớisự nghiệp của cậu ta.Nhưng cậu ta đặt cả vănphòngvà kho hàng ở đây, tối đó khigiải tán, chủ nhiệmvănphòng còn nói đùa: “Ngu tổng lánhnạn tới đây”. Phổ Hoakhông đáp lời, cô không phảicũng là trốn khỏiBắc Kinh đó ư?

Tới văn phòng, giámđốc đưa cho Phổ Hoa dịch chứngtừ mới, đó là mộtlô hàng cần chuyểnđến Bắc Mỹ.

Phổ Hoa vừa bắt đầu, làm bất cứ việc gì cũngđều cẩn thận. Vàiđồng nghiệp ra vào vănphòng, mọi người đều ít nói, vôcùng yên tĩnh. Làmxong chứng từ ngẩng đầu, mọi ngườiđều chạy ra ngoài ăn cơm hộp, trênchiếc bàn làm việc nho nhỏvẫn đặt tờ báo lúc sángchưa kịp mở.

Cô pha cho mình cốctrà, tới bên cửa sổđón hươnghoa bay theo gió từ hướng hàngcây bên đường, nheomắt phơi nắng.

Ngu Thế Nam và CaoTriệu Phong không phảithái tử gia bướng bỉnhkhông chịu phục tùng,cũng không phảinhững tên khốnthô lỗ vô lễ, cô cũngtrở thành mộtnhân viên gươngmẫu quy củ, cuối tuầnqua lại giữahai thành phố.Những ngày tháng bịngười khác lãngquên như vậythật tốt, sẽ khôngbị phiền nhiễu bởiquákhứ.

Phổ Hoa uống mộtngụm trà hoa nhài, nghethấy tiếng xe, tiếngngười bình thường, dung dịtrên đường, nhớ tới miếngdán chữ trên nắpđuôi xe của Ngu ThếNam,bất giác cong khóe miệng.

Mười năm trôi qua,rất nhiều thứ đã thay đổi, cũng cónhững thứ không.

Buổi tối dừng lại muađồ trong cửa hàng ởgóc đường,Phổ Hoa vô tình nhìn thấymảnh chữ dán cùngkiểutrên giá hàng.

Màu hồng phớt có hơithở mùa xuân, cô rấtthích, tiện tay mua vềnhà dán sau cửa, trên tấm kính là hai từ.

Không có Yesterday, cuộc sống của cô, chỉ có Today và Tomorrow.

*********

Cuối tuần trở về Bắc Kinh, Phổ Hoa vào cửa không nén được nhoài lên lưng bố dựadẫm một lát, khóe mắt tự nhiên ướt đầm. Bố hơi khom người vỗ vỗ tay cô, quởtrách: “Đói rồi à?”

Bố vừa nói, Phổ Hoa liền thấy đói, cô ăn rất ngon miệng. Hai bốcon cùng gói bánh bao thịt dê, buổi tối lại nhúng vào canh làm vằn thắn.

Sau bữa cơm, bố Diệp mở cuốn cờ phổ ngoài phòng khách, quân cờ bóng loáng trongtay, nghe đài chờ Phổ Hoa.

Phổ Hoa thu dọn đồ đạc rồi bước ra, chuyển chiếc ghế gập nhỏ ngồi đối diện vớibố, chớp chớp mắt tựa như cô gái mười mấy tuổi, hỏi bố: “Chơi một ván chứ bố?”.

“Được thôi!”. Bố bày thế trận, sắp xếpbàn cờ.

“Bố phải nhường con một quân xe”. Cô giơmột ngón tay ra, nghiêm túc yêu cầu.

“Nhường thêm một quân mã, một quân pháo đều được!”. Bố cườigật đầu.

Hai bố con hiếm khi nghiêm túc chơi cờ, một là Phổ Hoa không hiểu lắm, hai làcô rất bận, không có thời gian. Nhưng sau khi đi ThiênTân, mỗi lần về nhà, cô đều tìm cơ hội chơi cờ cùng bố, còn đặc biệt mua mộtquyển hướng dẫn chơi cờ ở hiệu sách của Thiên Tân, nhưng đọc mà chỉ hiểu lơ mơ.

Khoảng trống trong cuộc sống luôn phải nhanh chóng bù đắp, cô nghĩ bố chỉ khôngnói đến lỗ hổng đó nhưng trong lòng vẫn để ý. Hai bốcon vừa đánh cờ vừa nói về chuyện ở Thiên Tân, bố thấy cô lúng túng trên bàncờ, đặt con cờ trong tay xuống không ăn nữa, không nhịn được bèn vỗ đầu PhổHoa.

“Thiên Tân có được không?”.

“Dạ, nơi ở rất yên tĩnh, có thời gian bố đến thăm nhé?”.

“Rảnh thì đi”. Bố lui quân cờ vây đánh,chuyển sang vị trí vô hại, “Còn công việc? Không mệt chứ, vết thương trên ngườiđều đã khỏi rồi chứ?”.

“Rồi ạ, bố đừng lo”. Nói ra Phổ Hoa có chút áynáy, cúi đầu giả vờ như đang nghiêm túc nghiên cứu nước cờ.

Cãi nhau một trận với Vĩnh Đạo, cuối cùng cả hai bên đều bị tổn thương, côkhông dám cho bố biết sự thật, đợi cô khỏe rồi, hai cụ nhà họ Thi cũng ốm nặngmột trận, đến Tết âm lịch cũng vẫn chưa khỏe. NgheHải Anh nhắc tới mấy điều này, Phổ Hoa liền cảm thấy chia tay thì phải cắt đứttriệt để, nếu không sẽ hại người hại mình.

Sau chuyện lần đó, Vĩnh Bác không hề có tin tức gì, sợ rằng cũng đang giận côkhông hiểu chuyện. Cho Quyên Quyên xem bứcthư viết cho bố mẹ Vĩnh Đạo, cô ấy cũng nói quá thẳng thắn, khéo léo một chútcó thể họ sẽ dễ chấp nhận hơn. Nhưng Phổ Hoa lại tự hỏi,ai quan tâm cảm nhận của cô chứ?

Buổi tối trước khi đi ngủ cô giặt quần áo trong nhà tắm, khi cúi xuống ngực vẫnhơi đau, vết xương rạn liền rất chậm, để lại một vết sẹo mảnh dài, trong cơ thểvẫn còn ký ức đau đớn.

Tối chủ nhật mua vé tàu đêm trở về Thiên Tân, bố đặc biệt tiễn cô đến cửa gatàu. Phổ Hoa xách chiếc va ly hành lý nhỏ giống như lần đầu xa nhà đi học đại học,trên đường nhiều lần quay đầu vẫy tay. Cáchkhông xa nhưng lại cảm thấy rất xa, bên Thiên Tân rốt cuộc cũng không phải lànhà.

“Bố về đi”. Cô đứng ở chỗ rẽ cuốicùng nhìn cái bóng dài dưới ánh đèn của bố.

Dáng bố từ lâu đã không còn thẳng như xưa nữa, lưng đã còng, ánh sáng chiếutrên mái tóc bạc. Phổ Hoa không thể khôngthừa nhận bố đã già rồi, đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng không còn vẻ cứng rắn nhưhồi bốn, năm mươi tuổi nữa, mà nhân từ hơn.

về đến căn phòng thuê ở Thiên Tân, trước hết cô bày tấm ảnh chụp chung với bốlên bàn làm việc. Lần này trở về, Phổ Hoa lấy rất nhiều đồ, những thứ khác đềuđể lại ở căn nhà đó. Chìa khóa Vĩnh Đạo từng dùng cũng chuyển cho Quyên Quyênbảo quản, khi có việc thì giải quyết thay cô.

Gặp lại Ngu Thế Nam lần sau, đã cách lần mời thứ ba vài ngày, cậu ấy và CaoTriệu Phong cùng một nhóm đồng nghiệp đi ăn đêm, Phổ Hoa hoàn thành xong chứngtừ của công ty chuẩn bị mua đồ ăn bên đường, thế là bị bọn họ kéo đi cùng.

Đường về rất gần, Ngu Thế Nam khôngkiên quyết đòi tiễn, Phổ Hoa tự mình đi bộ về, trên đường đi gửi tin nhắn choQuyên Quyên.

Mấy năm trước, Quyên Quyên từng thích Ngu ThếNam, giống như cô đối với Kỷ AnVĩnh vậy. Quyên Quyên bị từ chốithẳng thừng, sau đó tuy từng nếm qua tình yêu, nhưng Phổ Hoa luôn cảm thấy côấy không còn sự kích động hở ra một tí là đi thổ lộ tình cảm như hồi đó nữa.

Vì đây không phải lần đầu nhắc tới chuyện của Ngu Thế Nam, phản ứng của QuyênQuyên rất bình thường, trả lời tin nhắn không nhanh, Phổ Hoa bước tới dưới lầunhà mình, thấy cô ấy chủ động nhắc tới chủ đề khác liền ngầm hiểu, không nóitiếp nữa.

Ban đêm mịt mờ, đèn trên tòa nhà cũ trong sân đã tắt gần hết, chỉ còn lại mộthàng nơi hành lang, thẳng tắp, sáng từ tầng một tới tầng sáu. Phổ Hoakhông ngủ được, ôm cốc sữa nóng khoác tấm chăn ra ban công ngơ ngẩn. Máy vitính trong phòng khách vẫn bật, cửa sổ Chat với Lâm Quả Quả tối om. Đổi biêntập luôn cần giai đoạn làm quen thích ứng lẫn nhau, lại vì bận làm bản thảo mớinhất nên hai người không có thời gian nói chuyện.

Thực ra những ngày sống ở nhà Lâm Quả Quả, Phổ Hoa cũng thường có cảm giác muốnnói lại thôi, rất nhiều chuyện đến miệng rồi nhưng cảm thấy thiếu sót gì đó,không thể không nén lại.

Tuần đó ngoài lần Ngu Thế Nam mới ra,Phổ Hoa đều không gặp gỡ người quen hay người lạ gì hết, cuối tuần đem giấy tờcủa công ty về Bắc Kinh làm. Tại sân ga, khó khăn lắm cô mới hẹn được Lâm QuảQuả cùng về, hai người mua vé ngồi cạnh nhau.

Trước khi tàu chạy, họ tranh thủ đi dạo bên bờ đê sông Hải Hà đối diện với sânga. Lâm Quả Quả mặc váy dài, Phổ Hoa vẫn quàng khăn kín mít, chỉ lộ ra nửagương mặt.

“Tuần này gặp vị Ngu tiên sinh đó chưa?”. Lâm QuảQuả hỏi.

“Gặp rồi, sao vậy?”. Phổ Hoa có chút lơ đễnh.

“Không sao, đếm xem một tuần cô có thể quen bao nhiêu người. Vừa tớiThiên Tân hai tuần, hình như ngoài chỗ tôi ra, cô chưa từng đi đâu nhỉ?”.

“Đã đi rất nhiều nơi rồi! Đường cổ, tòa chuông cổ, Nam Khai, bảo tàng, còncó...”. Phổ Hoa giơ ngón ta rađếm từng địa điểm.

“Tôi nói là đi cùng bạn bè ấy. Còn nữa, ngoài nhữngngười ở công ty ra, có quen người mới nào không?”.Lâm Quả Quả như đang nghiêncứu cô.

“Vậy thì không, gặp chủ nhà một lần, ông chủ cửa hàng và người làm thuê tầngdưới nữa”. Phổ Hoa miễn cưỡng nhớtới mấy người đó.

“Họ không tính!”. Lâm Quả Quả lắc đầu, nhảyxuống khỏi viên gạch trên đê, phủi phủi đất trên chiếc váy.

“Cô nên quen thêm nhiều bạn hơn, rồi nói chuyện”.

“Vì sao?”.

“Con người đều phải nói chuyện, người câm cũng có ngôn ngữ tay để biểu đạt bảnthân, nếu không nói chuyện, sao có thể giao lưu với con người? Nếu không giaolưu với con người, sao có thể hiểu lẫn nhau? Nếu không hiểu lẫn nhau, sao cóthể trở thành bạn bè? Nếu không phải bạn bè, sao có thể tín nhiệm đủ để phóthác cả đời!”. Một loạt câu hỏi của LâmQuả Quả khiến Phổ Hoa không thể trả lời một câu nào. Cô trốntránh chuyển hướng về bức điêu khắc đồng hồ trong màn đêm, im lặng không lêntiếng.

Lâm Quả Quả kiên nhẫn nói tiếp: “Nếu hàng ngày tôi không nói chuyện nửa tiếngvới người khác, tôi chắc chắn sẽ phát điên, không thể cứ giấu chuyện trong lòng.Tiểu Bác cũng như vậy, hàng ngày đều không ngừng kể cho tôi chuyện các bạn ởnhà trẻ, ai đánh nhau với ai, ai làm hòa với ai. Không cho nó kể, thì nó khôngngủ được”.

“Thế ư?”. Phổ Hoa không hiểu trẻ con bốn, năm tuổi lắm.

“Đương nhiên, thực ra không có người nói chuyện, tôi còn đọc bài viết của tôicho nó nghe”. Lâm Quả Quả khẳng định.

“Cậu bé có thể hiểu ư?”. Phổ Hoa có phần ngạcnhiên.

“Không thể”. Lâm Quả Quả hiểu ý cười,“Nhưng đây là cách thức chúng tôi giao lưu, khi tôi nấu cơm, nó sẽ kể cho tôinghe về bộ phim hoạt hình nó đang xem hoặc về bạn của nó, khi ru nó ngủ, tôi sẽphải kể chuyện ở trường hoặc đọc những câu chuyện đó của tôi”.

“Câu chuyện?”.

“Đúng vậy, ngoài các bài viết chuyên mục, mỗi một trường hợp được nghe tôi đềuviết thành một câu chuyện”. Dáng vẻ Lâm Quả Quả rấtthản nhiên, ánh mắt lóe lên sự thẳng thắn và bướng bỉnh ghé sát lại nói: “Cũngbao gồm cả cô!”.

“Tôi?”. Phổ Hoa sững sờ.

“Ừ, cô!”. Lâm Quả Quả gật đầu, đi bộ men theo bờ sông, những nhành liễu đầuxuân đã mọc lên những lá non xanh, dài đến mức có thể rủ xuống vai cô ấy, kếthợp với chiếc váy dài sặc sỡ, toát lên hương vị của mùa xuân.

“Tôi thì có gì hay để viết?”. Phổ Hoa không có phản ứnggì đặc biệt, vì nhắc tới quá khứ, cô không còn tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trướcmặt.

Họ trở về sảnh lớn đợi tàu chờ kiểm tra vé, Lâm Quả Quả đứng hàng cuối lục tìmvé tàu, tìm thấy liền nghiêng đầu kiểm tra vé, đột nhiên nói: “Người phụ nữ kếthôn đã lâu sẽ không nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn, cô từng chú ý chưa?”.

“Hả?”. Phổ Hoa bị hỏi sữngngười, vô thức liếc ngón tay mình, trống trơn, ngẩng đầu, phát hiện động tácnho nhỏ đó đã bị Lâm Quả Quả tóm được. Cô hơilúng túng, tiến sát vào trong hàng, không lên tiếng.

Lên tàu gửi hành lý xong, Lâm Quả Quả gọt hai quả táo. Đưa chocô một quả, Phổ Hoa không vội ăn mà mở cửa thông gió trên cửa sổ tàu dựa vàothành ghế ngơ ngẩn.

Tàu chầm chậm chuyển động, Lâm Quả Quả ăn táo, gấp con dao gập lại, cũng dựalên thành ghế của mình, chống khuỷu tay quan sát Phổ Hoa. Dáng vẻcủa Lâm Quả Quả không hề giống bác sĩ tâm lý, ngược lại khiến Phổ Hoa nhớ tớiHải Anh.

“Người phụ nữ kết hôn đã lâu sẽ không nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn, côtừng chú ý qua chưa?”. Lâm Quả Quả lắc lắc chiếcnhẫn độc thân trên ngón tay cái của mình.

“Vì sao?”. Phổ Hoa lắc đầu.

“Vì sớm đã thành thói quen rồi. Một thứ khi thành thóiquen người ta sẽ không đặc biệt nhớ tới. Giốngnhư cô quen ra khỏi cửa ngồi một tuyến xe bus, đi tới giao lộ không cần phảisuy nghĩ liền biết nên rẽ trái hay rẽ phải. Cũnggiống như trong bữa cơm hàng ngày của cô có muối thì sẽ không đặc biệt đi hỏiđầu bếp có nêm vào không?”.

“Vậy ư?”. Phổ Hoa không nén nổi nhíu mày.

“Đương nhiên rồi!”. Lâm Quả Quả đặt quả táoxuống, “Lần đầu tiên tôi tới văn phòng, khi họp cô luôn cúi đầu xoay nhẫn, đặcbiệt khi nghĩ chuyện gì đó, tôi nghĩ có khả năng đó là một động tác nhỏ thuộcvề thói quen. Nhưng ngồi trước máy tính sửa bài viết, thi thoảng cô cũng dừnglại nhìn chăm chăm vào bàn tay trái một cách say sưa, có thể bản thân cô cũngchưa từng chú ý điều này”.

“Tôi...”. Phổ Hoa không tìm đượcmột lời giải thích hợp lý, cúi đầu nhìn vị trí đeo nhẫn trên ngón áp út trênbàn tay trái trống trơn không có nhẫn để xoay, cổ tay cũng để trống.

“Lúc nào cũng nhìn, điều này nói rõ có điều gì đó khiến cô đặc biệt nhớ tới. Kỳsan làm về chỉ số hạnh phúc đó có một bảng điều tra, trên bảng câu hỏi cô viếtđã kết hôn hơn năm năm, có điều cô biểu hiện giống như người phụ nữ đang chuẩnbị kết hôn”.

“Sao lại nói vậy?”. Phổ Hoa nhíu mày, gần nhưcó thể nhìn thấy nếp nhăn mờ mờ trên trán, ngại ngùng vặn ngón tay.

“Tâm trạng lơ lửng thất thường! Cuộc hôn nhân trên năm năm nếu không xảy ra vấnđề, chắc sẽ không còn thứ cảm giác nhớ nhung hàng ngày đó, ngày tháng sẽ rấtnhạt nhẽo, nhưng trông cô không giống thế, tôi còn tưởng cô đang yêu ai, hoặcthất tình cãi nhau, vì vậy khi đó tôi hỏi cô có hạnh phúc không?”.

Phổ Hoa nhớ tới lần nói chuyện đó, nhưng ấn tượng không sâu sắc. Sau khi tớiThiên Tân, cô nhiều lần mong bản thân nhìn về phía trước nên quá khứ đều bị bỏsang một bên.

“Cô không vui, dường như đều hiện lên trên mặt. Gặp nhau, cô rất kiệm lời, cũnghiếm khi đưa ra ý kiến với bản thảo, đều viết viết vẽ vẽ trên giấy, thực ra côkhông giỏi trong việc che đậy tâm sự của mình, vì thế tôi sớm đã đoán ra - kỳthực cô đã ly hôn”. Lâm Quả Quả kéo dài giọng nói, kết thúc đoạn tự thuật dàinày, hai chữ ly hôn vừa thốt ra, Phổ Hoa vẫn thấy hơi chói tai.

Táo của Phổ Hoa vẫn được đặt trên bàn, ánh mắt cô dừng rất lâu ngoài cửa sổ,không thử phủ nhận hay giải thích. Lâm QuảQuả lấy sách trong túi ra bắt đầu đọc, không quấy rầy cô nữa.

Chia tay ở sân ga Bắc Kinh, hai người một người nam một người bắc, khi tạm biệtPhổ Hoa đi rất nhanh. Tới ngã rẽ gần nhà, cô đặc biệt xuống xe mua một cuốn tạpchí kỳ mới và cuốn Tâm lý Lâm Quả Quả giới thiệu. Trên cột chuyên mục Lâm QuảQuả vẫn thảo luận về vấn đề tình yêu hôn nhân, chủ đề kỳ này là “Nhóm máu vàtình yêu”.

Cuối tuần hai người nhà Hải Anh đặc biệt tới nhà chơi, còn mua hoa quả thuốc bổcho bố cô.

Ăn cơm xong, Hải Anh đưa con đi ngủ trưa, Phổ Hoa gọt hoa quả, nói chuyện phiếmvới Doãn Trình. Cậu ấy bày cờ trên bànra, trả lời vài câu, nói chuyện không ăn ý lắm, bất cẩn để một quân cờ rơixuống đất, cậu ấy cúi đầu nhặt, khi ngẩng lên hỏi cô: “Phổ Hoa, bây giờ cậusống có tốt không?”.

Từ khi bước vào cửa, Doãn Trình đã có dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Vần ổn mà”. Phổ Hoa nhặt quân cờ lăndưới chân, “Sao vậy?”.

“Ừ...”. Doãn Trình nhìn bàn cờtrầm mặc một lát, cuối cùng buông quân cờ, đột ngột đứng dậy đi về phía cănphòng, miệng nói: “Mình vào trong xem Hải Anh một chút”.

Phổ Hoa nhìn bóng dáng sau lưng cậu ấy, lại đặt quân cờ vào vị trí cũ, một nơinào đó trong lòng cũng hơi lay động.

Cô trở về Thiên Tân, ngày càng bận rộn hơn, khi nhàn rỗi đa phần đều là ở mộtmình. Phổ Hoa nhớ tới cuộc nói chuyện trên tàu với Lâm Quả Quả, cũng mất đi canđảm tìm cô ấy lần nữa. Không có việc để làm, côlấy đĩa Friends mang từ nhà ra xem, uống sữa nóng giúp ngủ ngon. Monica vàChandler trong phim lại cãi nhau, Monica đặt con gà sống lên đầu chọc cười đểlàm hòa, đĩa xước, bị mất một câu đối thoại. Lúc xem được bình thường, thì đãchuyển tới cảnh Monica túm lấy Chandler hỏi anh nói cái gì.

Phổ Hoa rất quen thuộc màn này, ngón tay định bấm nút tắt đĩa rụt lại.

Câu bị mất là câu gì, một giây sau cô liền nhớ ra.

Vĩnh Đạo cũng từng như vậy, nhiều lần yêu cầu cô nói ra ba từ.

Cuối cùng cô có nói không?

Tình hình lúc đó mơ hồ, chỉ nhớ anh điên cuồng si mê quấn quýt bên cạnh cô.

Ký ức nhạt nhòa đó bỗng nhiên lại rõ ràng một cách khác thường, đó là một ngàykỷ niệm, là tối hôm họ lần đầu tiên bên nhau.

Anh muốn cô nói - Em yêu anh.

**********

Đối chiếu xong chứng từ xuất hàng, Phổ Hoa nhận được điện thoại của Ngu ThếNam, hẹn buổi tối cùng đi ăn cơm. Cậu tahình như vừa lái xe vừa gọi, nói chuyện không rõràng, bên cạnh còn cógiọng người khác.

“Rảnh không?”.

“Mình... có lẽ phải tăngca...”. Phổ Hoa nói dối,chegiấu sự bất an trong lòng ,“Hôm khác đi nhé”.

“Ừ, vậy hôm khác”.Ngu Thế Nam nhẹ nhàngcúpmáy, không tỏ ra chút nàokhông vui. Nhưng tronglòng Phổ Hoa do dự sợbị vạch trần, tan làmđành ở lạivăn phòng đợi mọi người về hết.

Nhưng không may lại gặp cậu tatrên đường về, vừa ra khỏivăn phòng liền thấycậu ta dừng bên lềđườngxuống xe, tay xách túi đồ ăn mua bênngoài.

“Bận xong rồi à?”. Cậu ta khóaxe, lắc chìa khóachậmrãi bước tới, trên chìakhóa xe to nhất cũng cómột tờ dán chữ màuhồng.

“Ừ, bọn cậu ăn xong rồi à?”. Phổ Hoathấy đằng sauNgu Thế Nam không có ai, ngờ rằngcậu ta hẹn

riêng cô, bèn hỏi: “Họ đâu?”.

“Chỉ mình mình thôi!”. Ngu ThếNam lắc lắc cái túitrong tay, “Cậu khôngrảnh, Triệu Phong đi tới nhà mẹvợ. Ăn chưa?”.

“Mình chưa, về rồiăn”. Phổ Hoa nói xong cóchút hối hận.

“Vậy thì ăn cùng nhé?”.Ngu Thế Nam mở túitrongtay ra cho Phổ Hoa nhìn, “Đùi gà, thếnào?”.

“Thôi”. Phổ Hoa cười từchối.

Ngu Thế Nam nhún vai,xách túi với vẻkhông sao hết, đi chưa được vài bướcliền quay đầu lại hỏi cô,“Mình đưa cậu về nhé?”.

Phổ Hoa hơi ngớ ra,không kịp trả lời đã bị cậu tacướplời trước: “Không cần, đúng không?”.

Cậu ta nói như vậy,càng cho thấy côkhông biết giaotiếp, mấy lần cậu ta hẹnđều vì nhớ đến tìnhnghĩa bạn bè trước kia, cônăm lần bảy lượt từ chốicăn bản là không nể mặt cậu ta,nghĩ như vậy, Phổ Hoahơi áy náy, do dự một látliền nói: “Vậy được, ngồi xecậucho tiện”.

“Ok!”. Ngu Thế Nam vàibước đã trở về chỗ để xe mởcửa xe.

Tuy nói như vậy nhưngsau khi cô ngồi vào ghế sau,hai người đều không nói gì, cũng chẳngcó gì để nói.Phổ Hoa ôm túitheo thói quen, tay đặt trênđầu gối giống một cônữ sinh. Vì đây là lầnđầu ngồi trên xe củaNgu Thế Nam, côkhông nhìn xung quanhnhư mọi ngày, chỉchăm chú nhìn đồ trang trítreo trong xe, cảm thấy trênghế sau còn có nhiềulinh kiện máy tính,taysờ phía sau, quả nhiênđụng phải mấu kimloại trên bảng mạchđiện, bị châm mộtcái.

“Sao vậy?”. Ngu ThếNam nhìn đường, liếc cô mộtcáitừ gương chiếu hậu.

“Không sao”.

“Sao không ngồi ghếphụ?”. Cậu ta chỉ chỉ vị trí bêncạnh mình.

Cô muốn nói khôngquen, nhưng lại cảmthấy không ổn thỏa,trong đầu xoay đi chuyển lại chỉ nhớ tới lờiVĩnh Bác, buột miệngnói ra.

“Đó là ghế cho chóngồi”.

Ngu Thế Nam không nénđược bật cười, bảnthân Phổ Hoa cũng cảmthấy bối rối, quayđầu đi hơi cong cong khóe miệng.

Tiếp xúc với Ngu ThếNam nhẹ nhàng hơn cônghĩ, đến nhà cô chỉ mất vài phút, CDtrong xe chưa phátxong hai bài hát đãtới tầng dưới nhà Phổ Hoa.

Cậu ta không xuống xe tiễncô lên tầng, chỉ hạ kínhchỗ ghế lái, thò đầu nói với cô:“Này!”.

“Hả?”.

“Đừng quên hôm kháckhông phải làm thêmthì cùng ăn cơm nhé!”.Cậu ta giơ giơ tay kéocửa kính lên,cách tấm kính,Phổ Hoa vẫn có thểnhìn rõ chút hẹphòi kèm theo chútkiêu ngạo lúc xưatrong mắt Ngu Thế Nam.

Cô chạy lên tầng,khi mở cửa mới nhớ ra mìnhquênkhông cảm ơn. Ngu Thế Nam là người vô cùngthôngminh, lý do từ chối vì làmthêm có lẽ sớm đã bị đoán rarồi, chỉ khôngbóc trần mà thôi.Nhưng cách làm của cậu ta lạikhông khiến cô ghétbỏ, ngược lại vì bảnthân ở Thiên Tân, nên theobản năng có thiện cảmđốivới bạn bè cũ.

Vì vô cùng nhàm chán,nhân lúc Lâm Quả Quả đã làmxong luận văn lại khôngcần vội nộp bảnthảo, Phổ Hoa tới làmkhách nhà cô ấy. Tuykhông phải lần đầu đến lạikhông cần ở qua đêm, nhưng cô vẫnchuẩn bị rất nhiềuquà, còn mua cho Lâm Bácsiêu nhân Ultraman trangbị mới nhất.

Lâm Quả Quả mặcchiếc váy dài ở nhà ra mở cửađóncô, cô ấy đang đắp mặt nạ, dùngmột chiếc bút chì đãgãy đầu cài lên búi tóc dày, cónét hấp dẫn riêng.Cô ấy trà hoa quả ra chiêuđãi, Phổ Hoa xem bàiviết trên chuyên mục của tạp chí kỳ mới.

“Thế nào?”. Cô ấy ngồi đối diện với Phổ Hoa,gọt cam trong đĩa.

“Vì sao cô nghĩ đến chủ đề này?”. Phổ Hoalại nhìn tiêu đề chuyên mục“Hôn nhân thất bại”,cảm thấy cóchút giật mình.

“Cô đọc trước đi, đọc xong rồi nói”.Dáng vẻ Lâm QuảQuả không có vẻvội vã.

“Vậy được, tôi đọc lầnnữa”.

Ngồi trong phòng kháchcó thể nghe thấytiếng bộ phim Sói xám vàCừu non vọng ra từphòng Lâm Bác,ngửi hương thơmtỏa ra từ quả cam.Hai người đều imlặng, chỉ có Phổ Hoa thithoảng lật trang tạpchí, ngẩng đầu traođổi ánh mắt với Lâm QuảQuả.

Chuyên mục dài hơn vạn chữ, khiđọc xong, quả cam trong tay LâmQuả Quả đã được cắt thànhtừng miếng đặt trongđĩa rồi.

“Thế nào?”. Lâm Quả Quả kéo đĩa cam tớitrước mặt Phổ Hoa,Phổ Hoa vẫn còn chìmđắm trong nội dungchuyên mục, hơi lộ vẻxúc động.

“Vì sao nói hôn nhân làchiếc khóa?”.

“Nếu không nên so sánhvới cái gì?”. Lâm Quả Quảkhuấy cốc trà hoa quảcủa mình.

Phổ Hoa nghĩ rất lâunhưng không tìm ra mộttừ thích hợp để miêu tả hônnhân và tâm trạng mìnhcủa mình lúc này, côhoàn toàn không đồng ý vớiquan điểm màLâm Quả Quả đưa ratrong bài viết, nhưng khôngthểkhông cảm phục lời văn của cô ấy.

“Tôi không thể nói rõtuy đã trải qua hai năm hônnhânnhưng tôi không hề cảmthấy đó là chiếc khóa”.

“Vậy cô cảm thấy là cáigì?”.

“Tôi cảm thấy...”. Phổ Hoatrầm mặc một lúc,“Nhiềuhơn là sự thỏa hiệp, rấtnhiều rất nhiều sự thỏa hiệp,giống như mê cung đi không đến điểm cuốicùng”.

“Như vậy à...”. Lâm Quả Quả vội cầmquyển sổ nhỏtrên bàn, viếtvài chữ.

Khi đặt bút xuống, cô ấy nghiêm nghịnói: “Tôi chưatừng kết hôn, về phươngdiện này có lẽ khôngcó kinh nghiệm như cô,nhìn từ góc độ củatôi, quan hệ phápluật của hônnhân bản thân nóchính là một chiếckhóa, xác định hình thứcmột vợ một chồngcho quan hệ của haingười, ngoài phạm trùràng buộc về phápluật và đạo đức còn có được tìnhcảm từ tinh thần đến thể xác,quy tắc như vậy lẽ nàokhông giống chiếckhóa ư?”. Lâm Quả Quảđứng chầm chậm dạobướcquanh phòng khách nhỏ, “Ví dụ như cô,cô từng kếthôn, sau đó lạigiải thoát. Giống như đãkhóa rồi lại mở ra.Còn tôi chưa bao giờhy vọng bị ràngbuộc, vì vậy cho dù cóLâm Bác tôi vẫn duy trìcuộc sống nhưtrước đây, tôikhông hy vọng cái khóa đó tướcđoạt đi lý tưởng của tôi, giốngnhư cô nói hôn nhântràn đầy sự thỏa hiệp, lâu rồi sẽkhiến ý chí con người mềmnhũn, trì trệ,thiếu đi sự sắc sảo. Tôi khônghy vọngsống như vậy vì thế tôikhông đeo gông xiềng, đươngnhiên, chúng takhông thể phủ nhận cũng cónhữngcuộc hôn nhân hạnh phúc,có chiếc khóa hoànmỹ”.

“Tôi... không dũng cảm như cô”.Phổ Hoa nếm miếngcam giôn giốt, khinuốt xuống họng lại mơhồ thấy chát.

“Có muốn nói chuyệncủa cô không?”. Lâm Quả Quả trở lạingồi xuống bên PhổHoa, kề sát cô trênghếsofa, “Tò mò rất lâu rồi,nếu cô muốn nói”.

“Tôi...”. Phổ Hoa không phảikhông có khúc mắc, cô chưabao giờ mở lòngvới người khác, kể cảvới Quyên Quyên. Nhưngcũng vì che giấu quálâu, nên đối vớisựviệc xảy ra mười bốn năm nay bảnthân cô cũng khôngcó cách nào suynghĩ rõ ràng.

“Chuyện của chúng tôi quánhiều, không biết bắtđầutừ đâu”.

Lâm Quả Quả nghĩmột chút, thận trọngđề nghị: “Vậythì... nói vềchuyện hai người ly hôntrước nhé?”.

Phổ Hoa đón ánh mắt của cô,không trả lời ngay,mà suy nghĩ và im lặnghồi lâu mới có đủdũng khí lên tiếng.

“Chúng tôi... ly hônkhoảng hai năm trước, tôi đề nghị.Trước đó, chúng tôi có vài vấn đề nhưngkhông đến nỗi chia tay, sau này...một người bạn thờitrung học vềnước...”.

“Bạn học nam?”.

“Ừ, ba chúng tôi từnghọc cùng lớp, là bạnthân của anh ấy”.

“Sau đó?”.

“Sau đó... anh ấy luôn không tin tưởngtôi, cho rằnggiữa tôi vàngười đó từng có gì đó, vì vậykhông ngừng cãi nhau,đến cuối cùng thìchia tay”. Phổ Hoa bất đắc dĩ mím mímmôi, có chút hiu quạnh.

“Vậy cô và người đó... từng có gìkhông?”. Lâm QuảQuả hơi tò mò.

“Không có... Chúng tôi...chỉ có thể nói rằng...là bạn bình thường...”. Phổ Hoakhông tìm ra cách thíchhợphơn để giải thích quan hệcủa cô và Kỷ An Vĩnh, khiếnvấn đề phức tạp hóa thì thàrằng không nhắc tớicònhơn.

“Sau đó giải quyết thế nào?Tôi muốn nói cô vàchồngtrước ấy?”.

“Chúng tôi... đã làm thủ tụcnhưng không hề nói chohai bên gia đình, vì đều chưathích ứng với sự thay đổinhư thế, vì vậyvới bên ngoài... vẫn thể hiệngiống như xưa”. Phổ Hoarút tơ lột kén, sa vàotrong ký ức đượcchôn giấu rấtsâu, thử tìm kiếmdấu vết rõ ràng nhất mà VĩnhĐạo lưu lại, “Chúng tôi vẫn gặpmặt, mỗi tháng khoảngmột, hai lần, anh ấy đúng giờ đưa tôi vềnhà thăm bố, thithoảng tôi cũng tới nhàanh ấy, hai bên gia đình mới biếtnăm ngoái, bao gồm cảanh trai anh ấy và bạn bè xung quanh”.

“Đã giấu hai năm rồi vì saolại chọn lúc đó để nóira?”.Lâm Quả Quả không hiểu.

“Vì...”. Phổ Hoa cảm thấykhông thể chịu đựng nổinhưng vẫn nói rasự thật, “Đột nhiênanh ấy... táihôn...”.

Lâm Quả Quả khôngtiếp tục truy hỏinữa, cầm quyểnsổ nhỏ trênbàn, giữ chiếc bút chờđợi tâm tình củaPhổ Hoa quay trởlại.

“Chúng ta... có thể khôngnói chuyện này được không?”.

“Được, nói cái gì đó tùy thích,cô muốn nói gì cũngđược”. Lâm Quả Quảthêm nước trà, đưa tới trướcmặtPhổ Hoa, “Hay nói về chuyện rất lâu trướcđó đi nhé?Không khiến cô khó chịu, giúptôi hiểu về chồngcũcủa cô hoặc cách hai người chungsống?”.

“Rất lâu trước kia...trước kia bao lâu?”.

“Ví dụ... thời haingười đi học, hai người chẳngphải là bạn học ư? Bạn học đại học à?”.

“Không, là thời trung học... nói chính xác là bắt đầutừ lớp chín”.

“Lớp chín?”. Lâm Quả Quả gật đầu, “Nóivậy... hai người quen nhau rất nhiều năm rồi!”.

“Vâng, tới mùa hạ năm nay là mười lăm năm. Năm đó,tôi được chọn vào lớp trọng điểm, anh ấy ngồi sau tôi...”.

Mượn cách mở đầu an toàn này, Phổ Hoa bắt đầu thuật lại quá trình từ quen chotới thân của cô và Vĩnh Đạo. Cô kể rất chậm, vừa kể vừa dừng lại, có lúc sa vàosự im lặng vô duyên cớ, một lúc sau mới tiếp tục.

Lâm Quả Quả rất nhẫn nại, khi Phổ Hoa dừng lại, cô liền cầm bút viết soạt soạtlên giấy vài từ, Phổ Hoa tiếp tục kể, cô liền dừng bút chuyên tâm lắng nghe.

Kể tới việc phân lớp năm lớp mười một, Lâm Bác chạy ra, trong tay bê siêu nhânUltraman Phổ Hoa tặng chạy tới leo lên đùi Lâm Quả Quả, dáng vẻ hưng phấn,nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Ultraman và sói xám ai lợi hại hơn?”.

Lâm Quả Quả nhíu mày bất đắc dĩ cười xin lỗi Phổ Hoa, trả lời Lâm Bác: “Chắc làUltraman!”.

“Sai!... Là vợ sói xám lợi hạinhất!”. Lâm Bác học tư thế vàgiọng điệu của nhân vật trong phim hoạt hình, học thuộc lòng mấy câu thoạikhông biết ở đâu ra.

Lâm Quả Quả bế Lâm Bác về phòng, trước khi đóng cửa, cậu bé nhất định giãy rakhỏi vòng tay của mẹ, thò đầu nói với Phổ Hoa: “Cảm ơn dì Diệp”.

Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng, Lâm Quả Quả ra khỏi phòng, Phổ Hoa đã không còntâm trạng để kể nữa. Cô mang vỏ cam vào bếp,đứng cạnh quạt gió nhìn Lâm Quả Quả thu dọn từng thứ.

Hoa mùa thứ nhất bên ngoài đã tàn, mùa thứ hai vẫn chưa nở, giọt sương đọngtrên cánh hoa ban đêm thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh trăng dìu dịu óng ánh.Tiết lạnh mùa xuân đã qua nhưng tầng dưới nơi Lâm Quả Quả sống vẫn hơi lạnh.

Ra khỏi khu nhà, Phổ Hoa kiên quyết không để Lâm Quả Quả tiễn. Trên đường córất nhiều sinh viên từng tốp tụ tập quanh trường đại học, bến xe bus rất nhiều,hơn chục điểm đỗ trên một con đường, Phổ Hoa một lúc lâu mới tìm thấy xe busmình phải đi.

Cô đứng đợi xe bên đường, tiện tay lấy tờ tạp chí của Lâm Quả Quả trong túi ra,tìm bài viết “Hôn nhân thất bại” đọc dưới ánh đèn đường.

Xe bus qua điểm đỗ rất ít, hướng ngược chiều có chiếc taxi quay đầu, Phổ Hoalủi lại, tiếp tục cúi đầu đọc. Cô nghe thấy tiếng xedừng, có khách xuống xe. Sự hiểu lầm, cô liền đứng dưới biển báo xe bus, nhưngvô tình phát hiện bóng lưng người khách đó hơi quen.

Đợi người đó khoác hành lý bước tới bên cạnh, tháo chiếc khăn rằn ri trùm đầuxuống, nhìn rõ mặt anh, Phổ Hoa mới buột miệng kêu tên anh.

“Vĩnh Bác?”.

Người đó sững sờ, dáng vẻ ngạc nhiên.

“Phổ Hoa? Sao em lại ở đây?”.


*********

Thế giới rộng lớn đến vậy lại có thể gặp Vĩnh Bác ở đây, Phổ Hoa quả thật cảmthấy không thể tưởng tượng nổi. Họ tìm quán ăn nhanh gần đó, Vĩnh Bác gọi trànóng cho cô, đặt ba lô xuống tìm chỗ thuận tiện để nói chuyện.

Sau khi rời Bắc Kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là sau bức thư đó,Vĩnh Bác rõ ràng xa cách hơn.

Thấy mảnh giấy trong tay anh, Phổ Hoa uống cốc hồng trà nhạt không biết nên nóitừ đâu.

“Đến bao lâu rồi? Đã khỏe chưa?”. VĩnhBác thở dài, đặt mảnh giấy viết tay vào trong túi.

“Vần ổn ạ, sau Tết em mới đến. Sao anh lại tới đây? Làmviệc à?”. Phổ Hoa khẽ giọng hỏi.

“Anh đến thăm một người bạn”. Vĩnh Bác trả lời đơngiản, rút di động ra nhắn tin. Phổ Hoa lặng lẽ quan sát vẻ bụi bặm của anh,hình như vừa chụp ảnh dã ngoại trở về, hành lý dưới đất không thấm nước bụi bặmtầng lớp, trong đó lộ rõ một đôi giày trượt pa - tanh chưa bóc vỏ, màu xanhsáng chói, là cỡ của trẻ con, có chút xa lạ với nghề chụp ảnh của anh.

“Bạn?” Phổ Hoa chưa từng nghe Vĩnh Bác nhắc tới chuyện anh có người quen ởThiên Tân.

Vĩnh Bác nhún vai, không nói rõ, “ừ”.

Nghe ra anh không muốn nói nhiều, Phổ Hoa buồn bã không lên tiếng, hình như nóigì đều không thích hợp trong hoàn cảnh này, đến công việc của anh cô cũng khôngbiết có nên quan tâm hỏi han một chút không.

“Hai người... cứ như vậy à?”. VĩnhBác phá vỡ sự im lặng trước, cầm chiếc thìa trong khay khuấy không mục đích.

Phổ Hoa không có lời nào để đáp, coi như im lặng, nếu không cô còn có thể thếnào, bám lấy Vĩnh Đạo không buông?

“Trong nhà đã ổn hơn chưa ạ? Ý em là bác trai và bác gái”. Phổ Hoacẩn thận hỏi, bị Vĩnh Bác trừng mắt không khách khí.

“Thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy à?”. Tronglời nói của anh có ý mỉa mai, nói xong lại cảm thấy hết hứng, bỏ thìa đi uốngnốt nửa lớn cốc trà nóng, “Cũng chả phải, anh quên đó đã là chuyện của hai nămtrước rồi. Nhưng anh không hiểu... hai đứasao lại thế!”.

“Đừng nói chuyện này nữa, công việc của anh vẫn tốt chứ?”. Phổ Hoacười cay đắng, chuyển chủ đề.

“Vần như vậy, chạy khắp nơi chẳng ổn định nơi nào, đợt trước không thể không vềBắc Kinh một chuyến, phải hủy bỏ một vụ ở Lào”.

“Vì sao?”.

Vĩnh Bác tỏ ý trách cô biết rõ còn cố hỏi, “Người trong nhà sao có thể mặc kệnó, bố anh muốn gặp em, lại bắt nó dẫn Cầu Nhân đó về nói rõ, tính nó em cũngrõ, ngang lên thì mười con bò cũng không kéo lại được, chết cũng không nhận cáigì cả, cuối cùng ầm ĩ đến nỗi bệnh tim của bố lại tái phát, không đón năm mớiđược, anh chỉ có thể trở về”.

Nghe những điều này, ngoài áy náy, Phổ Hoa không nghĩ ra được còn có thể nóigì, hít sâu vẫn cảm thấy chột dạ, “Xin lỗi... Em không ngờ sẽ như vậy, khiđó... thực sự không nghĩ được nhiều đến thế. Em chỉ hy vọng... khôngảnh hưởng tới họ...”.

“Họ?”. Vĩnh Bác cười gượngnhướng mày: “Em nói ai?”.

Phổ Hoa ôm cánh tay dựa vào thành ghế, nhìn Vĩnh Bác, “Anh biết rõ mà... VĩnhĐạo và...”.

“Họ... Hừ...”. VĩnhBác hừ một tiếng, “Từ xưa nhìn hai đứa đi đến bây giờ, chuyện của hai đửa anhkhông muốn hỏi nhiều, nhưng lần này... PhổHoa... anh không thể không nói,hai đửa đều không hiểu chuyện, không nghĩ cho người khác một chút nào, ôi... bỏđi, không nói nữa”. Vĩnh Bác lắc đầu, hítthật sâu, kéo tay áo xem giờ.

“Xin lỗi...”.

“Đừng nói xin lỗi, em không có lỗi với anh, không cần xin lỗi anh”. Vĩnh Bácnói xong rút tờ giấy trong túi ra, viết phương thức liên lạc của mình, “Đây,tuần này anh ở đây, rảnh thì tìm thời gian nói chuyện nhé. Anh đổisố khác rồi, vẫn mở máy hai mươi tư tiếng”.

“Vâng”. Phổ Hoa nhận tờ giấy, đọcmột lượt dãy số trên đó rồi cất vào túi, “Anh đã định khi nào đi chưa?”.

Vĩnh Bác khoác ba lô, “Có thể là tuần sau”.

Ra khỏi cửa hàng ăn nhanh, anh tiễn cô quay trở lại bến xe bus, trên đường haingười ai cũng mang tâm sự, không nói gì nữa.

Trong lòng Phổ Hoa bốn vị chua cay mặn đắng hòa tan vào nhau, cô luôn cảm thấyáy náy. Trước khi lên xe, cô lấyhết dũng khí nói cho Vĩnh Bác biết: “Chuyện hai năm trước em thực sự rất áynáy, phiền anh chuyển lời đến bác trai và bác gái, hy vọng họ giữ gìn sức khỏe.Em... đi đây...”.

Vĩnh Bác gật đầu, tay đút túi áo, mắt tiễn chiếc xe bus đưa Phổ Hoa rời xa,quay người trở lại góc đường.

Trên xe, Phổ Hoa nhập số điện thoại Vĩnh Bác đưa vào di động, số cũ cũng chưaxóa, nhưng trong mục người liên hệ, cô đặt anh vào nhóm bình thường.

Ngày hôm sau xong việc công ty, nửa chừng mở tập file trong documents, Phổ Hoatìm thấy bức ảnh Vĩnh Bác gửi cho cô, click vào mở ra một bức ảnh phong cảnhcát vàng trải dài, cô nhìn chăm chú rất lâu.

Trong giấc mơ đêm trước gương mặt Lâm Quả Quả và Vĩnh Bác luân phiên xuất hiện,từ lời nói của họ, Phổ Hoa không chỉ một lần nhìn thấy bản thân mình. Bướctiếp theo đi về phía nào? Nghĩ kỹ rồi phải xuất phát, nhưng tới Thiên Tân, côvẫn luẩn quẩn với phương hướng khi đến, xoay vòng tại chỗ ngập ngừng không tiếnlên.

Ăn trưa xong, các đồng nghiệp chơi bài trong văn phòng, cô tới phòng trà bêncạnh nghỉ ngơi. Một mình ngồi uống trà,lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Lâm Quả Quả tối đó.

Khi ấy Lâm Quả Quả nói: “Cô vẫn còn quan tâm, hơn nữa còn quan tâm hơn cả bảnthân cô muốn, tôi có thể cảm nhận được. Trốntránh không có tác dụng, cô không phải là người biết cách trốn tránh. Bây giờcô chỉ đang đánh lừa bản thân! Nếu có thể quên đi, cô đã quên hai năm trướcrồi. Trong lòng cô vẫn hy vọng trở về bên cậu ấy, đúng không?”.

Câu hỏi này, Phổ Hoa không biết rõ.

Tình trạng hiện nay của họ giống như thế cờ của bố, bước cuối cùng là nước cờchết, không thể cứu vãn.

Cuối cùng Phổ Hoa vẫn không liên lạc với Vĩnh Bác, anh cũng không chủ động gọiđiện cho cô. Tới ngày anh sắp đi, cô chỉ gửi tin nhắn thăm hỏi chúc anh lênđường bình an. Phổ Hoa không đợi hồi âmcủa Vĩnh Bác, anh phiêu bạt quen rồi, có thể nhìn mọi việc thoáng hơn cô, quêncũng nhanh hơn. Phổ Hoa tự an ủi bản thânnhư vậy, đổi màn hình máy tính trở về màu xanh mặc định ban đầu.

Ngoài việc thi thoảng ngủ không ngon ra, Phổ Hoa không còn nghĩ tới Vĩnh Bácnữa. MSN của anh vẫn ở trạng thái offline,sẽ không đột nhiên có cửa sổ chát nhảy ra trước mặt cô nữa. Trênđường đi làm, tan làm qua sạp báo lật tìm mấy tạp chí lữ hành mới phát hành gầnđây, cũng không tìm thấy ảnh của Vĩnh Bác.

Tình trạng như vậy kéo dài gần một tháng, Phổ Hoa mới bất ngờ thấy anh ấy lênMSN, liền hỏi anh:

Vĩnh biệt: Gần đây anh khỏe không?

Avatar của anh đổi sang hình con sói xám.

Sói xám: Rời Thiên Tân trước thời gian dựđịnh, không kịp nói với em, đừng để ý nhé.

Vĩnh biệt: Không sao, anh rất bận nhỉ?

Sói xám: ừ, bận muốn chết luôn, đang ở KimMã Bích Kê.

Vĩnh biệt: ở đâu ạ?

Sói xám: Côn Minh, sáng sớm mai đi Đại Lý,sau đó đi Shangri-la và hồ Lô Cô.

Vĩnh biệt: Thích thế.

Sói xám: Anh đi chục lần, quen rồi. Cònem?

Vĩnh biệt: Em cái gì?

Sói xám: Sống thế nào?

Vĩnh biệt: vẫn vậy, ngày nào cũng thế. Bạnanh thế nào?

Sói xám: Rất tốt.

Vĩnh biệt: Anh có tới nữa không?

Sói xám: Có, trở về từ hồ Lô Cô thì đến.

Vĩnh biệt: Vâng.

Sói xám: Có chuyện muốn nói cho em biết.

Vĩnh biệt: Chuyện gì ạ?

Sói xám: Uhm...

Vĩnh biệt: ???

Sói xám: Thực ra...

Vĩnh biệt: ?

Sói xám: Bỏ đi, anh phải lên đường rồi,sau này nói sau nhé, tạm biệt.

Vĩnh Biệt: Vâng.


Trong thời gian mười phút, Vĩnh Bác vội vàng lên mạng, vội vàng out khỏi mạng.Phổ Hoa không rõ lần nói chuyện này phải chăng hàm ý rằng họ vẫn có thể làmbạn. Cô rút di động ra, gửi tin nhắn choVĩnh Bác, xóa đi thói quen viết lên đường bình an, chỉ có hai chữ đơn giản: Bảotrọng!

Không lâu sau, thì Vĩnh Bác gửi tin nhắn hồi âm.

Trên đó viết: Thực ra, Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ!

*************

Mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến Phổ Hoa mất ngủ.

Vĩnh Bác có ý gì? Cầu Nhân ở Mỹ? Sau này Vĩnh Đạo cũng sẽ qua đó? Hay ý gìkhác?

Cô không biết dụng ý phía sau mấy chữ ấy, để bảnthân không bị sa vào,đành duy trì trạng tháilàm việc bận rộn,thậm chí còn liên hệ với biêntập trước đây.

Làm thêm vì cuộc sốngtúng quẫn khác bâygiờ, lần này cô rasức làm việc chỉ vìkhông muốn suy nghĩvấn đề “Cầu Nhân vẫn luôn ởMỹ”, hay suy đoán “Vĩnh Đạo sẽ thế nào?”.

Ngu Thế Nam vẫn mời côđi ăn cơm, còn xem phim vàkịch, cho dù có lúc mệt nhưngPhổ Hoa vẫn đồng ý tất cả các lời mời.Cười cười khóc khóctrước các tình tiếtrập khuôn trên mànhình lớn, dễ chịuhơn một mìnhnằm trên ghếsofa nghĩ lung tung,Friends quả thựcxem quá nhiều lầnrồi.

Ngu Thế Nam lịch sự, nhã nhặn,chưa bao giờ biểuhiện quá mứcthân mật, mỗi lần đưa cô vềnhà không đi bộ thìngồi trên chiếc xe cũcủa cậu ta, chỉ dừngdưới lầu, nhiều nhất là ngồitrong xe vẫy tay với cô.

Có cuộc gặp gỡ cócũng được không có cũng chẳngsao như vậy, cóngười bạn biết chừngmực, cộng thêmcông việc bậnrộn, Phổ Hoa thử tin tứcVĩnh Bác đưa đến. Cô khó màyêu cầu Hải Anh tiết lộ bất cứthôngtin nào cũng không dám nhắcđến với Quyên Quyên.Nhưng mỗi lần bị CaoTriệu Phong gọi nhầmthành “chị dâu” thì như bị chíchsau lưng, toàn thântrêndưới đều khó chịu.

Trở về Bắc Kinh,nhà vẫn vậy, buổitối khi bố đã ngủ,Phổ Hoa ngồi ngơngẩn trước màn hìnhmáy vi tính. Cô vừathay đổi chữ ký QQ, đúng với tâm trạngcủa cô - Lưỡi daocạo. Đó là một câuchuyện của Maughamcô đọc chưađược trăm trang trêntàu, vẫn đặt trongtúichưa có tâm trạng mở ra xem. [Maugham- tên đầy đủ là William Somerset Maugham: tiểu thuyếtgia, kịch gia nổi tiếng của nước Anh.]

Cô ta vẫn luôn ở Mỹ, anh sẽ qua đó ư?

Nhớ tới những lời dặn dò trước khi anhrời đi và tất cả đồ đạc còn để lại, cô rútdây nguồn máy tính rachạyvào bếp lấy nửa chairượu xái mà bố chưngcất, ra ban công uốngtừng ngụm dưới hươnghoa nồng trong gió tựnói với mình hết lần này đến lầnkhác: “Đừng nghĩ linh tinh!Phải kiên cường!...”. [Rượu xáilà loại rượu khoảng 60-70% cồn.]

Hơi say, cô ngủ được một giấcsâu hiếm có, nhưngsuynghĩ quấy nhiễu ấy khônghề biến mất triệtđể, liên tụcxuất hiện từ đáy lòng.Ví dụ như Quyên Quyênkéo cô đi dạo, nhìnthấy bóng dáng saulưng rất giống CầuNhân ở hàng dướicầu thang trượt, cô sẽhồi hộp vượtqua người ấy, cho tới khixác định được đó chẳng qua chỉ là mộtngười xa lạ.

Cô xem phim đêm mộtmình, mua rất nhiều sách,đồngthời dịch vài bản thảo,ăn cơm cùng cácđồng nghiệp cũ của phòng biêntập, đọc hai lần từ đầu đến cuốitấtcả các chuyên mục của Lâm Quả Quả,xóa tin nhắn đó của VĩnhBác đi... nhưng vẫn nhiều lầnnghĩ tới nướcMỹ, nhiều lầnnghĩ tới Vĩnh Đạo.

Chỗ nào anh cũng có mặt, mỗi một tìnhtiết trong cuộcsống đều có anh.Cách nặn kem đánh răng,nước hoa Aítershave anh thường dùng,hoa văn cà vạt, nét bútcuối cùng cong lên khiký tên...

Người duy nhất có thểgiúp Phổ Hoa chỉ còn cóLâmQuả Quả.

Ở Bắc Kinh haingười không gặp được nhau, trởvềThiên Tân lại quá bận,Phổ Hoa đành gọiđiện cho cô ấy mấylần, cuối cùng nhânlúc đêm khuya thanh tĩnh, đợi được Lâm Quả Quả bận rộn loxong cho cậu nhóc.

“Sao vậy, tâm trạngkhông tốt à?”.

“Cũng không phải,” Phổ Hoanghe thấy tiếng gõ bànphím từ trong điện thoại, chắcLâm Quả Quả lại đangviếtgì đó, “Cô bận à? Nếu bận thì hômkhác nói sau, không quấyrầy cô làm việc nữa”.

“Vần vậy thôi, nói xemcô làm sao”. Tiếnggõ bàn phím dừnglại, giọng Lâm Quả Quả rõ rànghơn trước, “Hôm đó sau từ chỗ tôi về thìkhông hề liên lạc,xảy ra chuyện gì à?”.

“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là gặpmột người thôi”.

“Anh trai anh ấy”. Phổ Hoacố lấy lại tinhthần, nắm chặt ống nghe hạgiọng nói, như thểtrong căn phòngtrống trải còn cóngười khác đang nghe,“Chính là anh trai chồngcũ của tôi, anh ấy đến ThiênTân, chúng tôitình cờ gặpnhau”.

“Sau đó?”.

“Sau đó... chúng tôi nói chuyện...”.

“Nói về cái gì?”.

“Nói về tình hìnhgia đình anh ấy”. Phổ Hoa lơ đễnh vạch từng ôvuông trên bàn phím,gõ P, H, V, D.

“Rất bình thường, tuy haingười chia tay nhưng cũngkhông cần thiết phảigiống như kẻ thù với giađình anh ta, bề ngoài vẫn nênbình thường. Đươngnhiên, tôi đềnghị cô đừng gặp họ,hoặc cố gắng hạn chế gặpmặt”.Lâm Quả Quả đưa ra kiếnnghị giống như QuyênQuyên.

“Tôi gọi điện khôngphải vì chuyện này”.

“Hả? Vậy thì vì cáigì?”.

“Vì... có liên quan tớitình hình hiện nay củaanh ấy... Anh ấy...”. Phổ Hoa tiếp tục gõvài chữ cái, suynghĩ rất lâu, tìm kiếm từ chuẩnxác trong đầu, “Vợ hiện tại củaanh ấy... cô ta vẫn luôn ởMỹ”.

“Sau đó?”. Lời Lâm Quả Quả dần dần trở nên lạnhlẽo, sự nhẹ nhàngtrước đó biến mất hoàn toàn,nhanhchóng trở lại là nữ tác giasắc bén, “Cô lại suynghĩlinh tinh à? Hay lại bị như kimchâm?”.

“Tôi không rõ,” Phổ Hoahơi nhíu mày, tìmkhông ra cách thức thíchhợp để miêu tả tâm trạng, “Tóm lại, tôirất... bất an”.

“Vì sao? Anh ta tái hônrồi, hai người khôngcòn chút liên quan gìđến nhau!”.

“Tôi không nói rõ được cảmgiác này, nói chungrấtmơ hồ”.

Lâm Quả Quả im lặngmột lát, Phổ Hoa cầmống nghe không nói gìlại nghe thấy tiếnggõ bàn phím, sau đóLâm Bác vào hỏi haicâu. Cô nhẫn nại chờđợi, không muốn thúcgiục Lâm Quả Quả.

“Cô biết không...”. Đầu bên kiađiện thoại cuối cùngcũng vang lên giọng Lâm Quả Quả,bình thản như đang thuật lại một sự thật chongười lạ, “Cô rất giống một conấu trùng sống trongkén, trước đây chồngcũ của cô dùng sợi tơvây quanh để ràngbuộc cô, bây giờ là bảnthân cô tự mua dâybuộc mình. Cô quenvới cách thức nhưvậy, hoặc quen vớingười đó, nói chung trongtiềm thức côkhông ngừng lặp lạichuyện quá khứ bằngnhiều cách và vì đủ lý do, vìvậy cô khó có thểthực sự ra khỏi kén,càng đừng nói tự mình bay. Vìđôi cánh của cô đãthoái hóa, hoặc cô cănbản muốn sống cảđờitrong kén!”.

“Tôi...”.

“Tuy bề ngoài cô đãrời Bắc Kinh, đi một bướclớn về phía trướcnhưng về bản chấtkhông có gì thay đổi. Côkhông hề chấpnhận tình cảm mới,hoặc bạn mới, ví dụnhư anh chàng Ngu Thế Nam đó. Cô có thểkhông chủ định làmnhững điều này, cũng có thể là cốý, rốt cuộcmười lăm năm sovới ai mà nói đều không dễ dàng vứt bỏ, vớitôi, cô giống như tôiđã nói trước kia”.

“Cô... có ý gì?”.

“Cô hiểu tôi có ýgì! Cô còn quan tâm tớianh hơn nữacòn quan tâm hơn cả bản thân cônghĩ. Cô đang trốntránh, trốn tránhđối mặt với nội tâm bảnthân cô, cho tới bây giờ cô vẫnhy vọng trở về bênanh ta! Vì côyêu anh ta!”.

“Tôi... không có...”.

Phổ Hoa giơ tay chạmvào khóe mắt, vàigiọt nước thấm lên đầu ngóntay, lại rớt xuốngbàn phím.

“Không ư? Thực sự không cóư?!”. Giọng Lâm Quả Quả rấtlạnh, khiến Phổ Hoa nhớtới đôi mắt nhìn thấumọi chuyện của côấy.

“Cô đang tự lừa mình, Phổ Hoaạ...”.

Sau khi nói chuyện với Lâm QuảQuả, trong lòng Phổ Hoakhông những không thoảimái, ngược lại càngthêm hoài nghi bảnthân.

Cô thường ngồi lặng lẽ trướcmàn hình vi tính tới tậnđêm khuya, rất nhiều têntrong khung MSN đang sáng,nhưng không có ai chủ động nóichuyện với cô, bao gồmcả Sói xám.

Cô click vào nhóm,tìm nhóm chia phíadưới cùng trong danhmục MSN, bên trong chỉ cómột cái tên -Giá trị PH.

Click vào cái tên đó, cửa sổ Chathiện ra, vẫn giốngnhư hai năm trước,trạng thái hiển thịoffline, avata làchữ Giá trị PH.

Sau khi ly hôn, VĩnhĐạo không còn đăng nhập vào tàikhoản MSN này nữa.

Phổ Hoa thoát ra, lạivào trang web, đăng nhập vào hòmthư của Vĩnh Đạo, sau đó là vài chữ số. Hìnhngười MSN nhỏ xoay vàigiây, đăng nhập thành côngvào giao diện củaanh, mật mã không thayđổi, vẫn là ngày sinhcủa cô.

Trong danh sách liênlạc chỉ có ba cáitên, Bật Mã Ôn,Sói xám, và Lưỡi daocạo.

Sau chuyện của phòngthí nghiệm, Tất Mã Uykhôngbiết đã đi về phương nào, Vĩnh Báctiếp tục phiêu bạtchân trời góc bể,theo đuổi khát vọng, còn bảnthân cô thì lại ở Thiên Tân,đang ngồi trước bàn,tay khẽ dùng lực là cóthể kéo đứt sợi tuarua, nguyên nhân vìtrong lòng không buông tay vớianh được.

Nhìn chăm chú cái tênLưỡi dao cạo, Phổ Hoagượngcười. Cho dù ngày nào cũngđổi tên, cô vẫn nằmtrongdanh sách liên hệ củaanh, vẫn xếp đầu tiên, tênnhómvẫn là “Bà xã tôi”. Ba từđó làm mắt cô nhóiđau,thoát khỏi hòm thư, tắt máy tính,cô nằm lên giường,ngơngẩn nhìn trần nhà đến thấtthần.

Có lẽ Lâm Quả Quả nóiđúng, tự cô cứ tưởng đã bướcvềphía trước rất xa rồi,thực ra chẳng qua chỉlà giậm chân tạichỗ, vẫn đợi để quay đầu.

Dùng tay che hết tất cả các ánhsáng, ánh sáng vẫn còn. Phổ Hoanhớ tới câu chuyệnbịt tai trộm chuôngmà bố kể hồi nhỏ,tên trộm đó vờ nhưmình không nghe được, nhưngkhông có nghĩa là âmthanh đó thựcsự không tồn tại. Cô cũngnhư vậy, bề ngoàikhôngquan tâm Vĩnh Đạo nhưng anh vẫn sốngtrong lòng cô,từng tin tức củaanh đều thay đổi cuộcsống của cô như trước,thậm chí còn thao túng cả tâmtrạng, cảm xúc của cô.

Phổ Hoa không nghĩ rangười nào có thể giúp côthoátkhỏi tình trạng quẫn báchhiện nay, bây giờ xem rađếnLâm Quả Quả cũng khôngthể.

Xuân hạ giao mùa, trời ấm rồi,nhưng cô lại cảm thấycăn phòng rất lạnh,bật điều hòa ở chế độ ấm, chỗ gầntrái tim vẫn cảmthấy lạnh buốt, dườngnhư vết thươngchưa liền miệng.

Cùng một ánh trăng,cùng một thành phốhình ảnh Vĩnh Đạo và Cầu Nhân thahương nơi xứ người khiếncô trằn trọc, khó ngủ suốtđêm, phải nằm sấptrêngiường đè xuống bộ quần áo trướcngực mới có thểngăn lại được nhịp timcàng lúc càng hỗn loạn.

Cô cắn chặt môi, thầm gọi tên anh, trùm kín đầu, không biết nên hận anh thếnào!

*************

Sắp tới mùa hạ rồi, qua cuối hạ là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Phổ Hoa.

Trước ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm, trên tàu trở về Bắc Kinh cô nhận đượctin nhắn của Phong Thanh: Cuối năm họp mặt tốt nghiệp mười năm, ở Tiền Cự -Triều Ngoại, bạn nhất định phải đến!

Ra khỏi sân ga đi tới trạm xe bus, di động lại reo, Quyên Quyên cũng gửi mộttin nhắn như vậy, phía sau còn thêm một câu: Thi Vĩnh Đạo không đi!

Cất di động đi, cô đuổi theo xe bus đang dừng, len vào dòng người, ý nghĩ đầutiên nảy ra là “Tuyệt đối không thể đi!”.

Họp lớp mười năm, với người khác có thể là việc đáng vui mừng, nhưng với PhổHoa lại không thể có nổi chút hưng phấn. Nhưng không chỉ Quyên Quyên mấy lầnnhắc tới mà đến Ngu Thế Nam cũng vì việc này mà đến tìm cô.

Có thể là do không phải mùa kinh doanh bận rộn, Ngu Thế Nam vài lần tới công tyPhổ Hoa chơi, dần dần trở thành gương mặt quen, thêm nữa còn tìm cô nhờ dịchtài liệu, số lần nhiều hơn, tiện thể ăn cơm là chuyện vô cùng bình thường. Ban đầucó vài đồng nghiệp cùng ăn, sau này dần dần chỉ có hai người bọn họ.

Chớp mắt ngày Phong Thanh hẹn đã cận kề, Phổ Hoa dịch xong tập tài liệu Ngu ThếNam cần, ăn tối ở một quán ăn nhỏ cạnh công ty cậu ta.

Vốn đã nói cậu ta phải mời một bữa hoành tráng, nhưng khi xuống tầng gặp mấyngười trẻ tuổi tan làm, thấy ánh mắt họ có chút mờ ám, cậu thanh niên to gancòn huýt sáo một cách tinh nghịch, thế là Phổ Hoa đành rớt xa lại ở mấy bậcthềm đằng sau, ra khỏi tầng cũng không muốn ngồi xe cậu. Ngu Thế Nam không làmkhó cô, tìm quán ăn gần nhất.

Đợi phục vụ mang thức ăn lên, cậu ta lấy ra một tờ giấy đẩy tới trước mặt cô,đó là một tờ danh sách lớp, Phổ Hoa nhìn xuống dưới, tên của mình nằm cạnh VĩnhĐạo.

Cô đẩy tờ giấy trở lại, cầm giấy ăn chầm chậm lau cốc trà.

Ngu Thế Nam gọi nhân viên phục vụ rót trà, mang bộ đồ ăn lên, đợi Phổ Hoa lauxong cốc mình, tỉnh bơ hỏi cô: “Tới khi đó cậu có đi không?”.

Phổ Hoa làm sạch đũa, chuyên tâm lau mấy cái đĩa không, dường như hoàn toànkhông nghe thấy lời cậu ta nói. Tết âm lịch tóc ngắn cũn, đến mùa hạ đã ngangvai, che cả mắt, góc này vừa vặn khiến cậu ta không nhìn ra tâm trạng của cô.

“Mời mình ăn cơm... chính vì muốn nhờ mình dịch à?”. Lau đũachán, cô chống cằm, nghiêm túc hỏi cậu ta.

“Không phải... Chẳng đặc biệt muốn cáigì, nếu thực sự muốn cậu làm giúp thì sẽ không chỉ ăn mấy thứ này!”. Ngu ThếNam cười đưa cốc mình cho cô, “Lau cho mình!”.

Phổ Hoa ngồi im, tiếp tục chống cằm quan sát Ngu Thế Nam trước mặt. Cậu takhoan khoái dựa người lên thành ghế, dáng vẻ thoải mái, xem ra rất dễ chịu cũngrất nhẹ nhõm, dường như cô chính là nhân viên của cậu ta. Nói họlà bạn rất tốt dường như không phải, họ hiếm khi đề cập đến chủ đề cá nhân, nóichuyện nhiều nhất vẫn là về thời trung học. Nếu nóilà bạn bình thường, từng xem phim, cũng từng ăn cơm nhiều lần, dường như làthân thiết hơn.

“Vậy vì sao?”.

“Cái gì mà vì sao?”. Nhân viên phục vụ mang ấm trà lên, Ngu Thế Nam rót đầy cốccho Phổ Hoa trước.

“Vì sao luôn mời mình ăn cơm”.

“Dù sao cũng phải ăn cơm! Một người hay hai người chẳng phải như nhau sao, hơnnữa cậu sẽ AA còn gì? Thành ra mình sẽ tiết kiệm được tiền”. Đâyhiển nhiên là cách đùa vui của Ngu Thế Nam, nhưng Phổ Hoa không phụ họa.

“Sao? Cảm thấy mình có ý đồ khác à?”. Cậu ta tiến sát lại, cũng học Phổ Hoachống cằm.

“Vậy coi như không có...”. Phổ Hoa rút tay lại, ngồithẳng, khóe miệng mím chặt, “Chúng ta cũng chẳng phải đối tượng của nhau, mìnhchỉ đột nhiên nhớ ra một vài chuyện hồi đi học”.

“Chuyện gì?”.

“Cậu từng giúp mình bài thi thể dục, khi đó muốn cảm ơn cậu, kết quả hết nămlớp chín cậu đã đi rồi”.

“Vậy à? Chắc thế, mình không nhớ nữa”. Ngu ThếNam nhún nhún vai.

Thức ăn được mang lên, đều là những món vị khá cay, Phổ Hoa không ăn đượcnhiều, Ngu Thế Nam ăn rất ngon miệng, Phổ Hoa chủ yếu nhìn cậu ta ăn.

“Còn nhớ mấy người lớp mình hồi xưa không?”. Cậu tahỏi.

“Mình nhớ”.

“Nhớ ai?”. Cậu ta dường như cố tình tìm ra chuyện cô không muốn nhắc đến, PhổHoa gắp vài món, không trả lời.

“Cậu còn liên lạc với ai?”. Thấy cô không nói, cậu ta đổi câu hỏi.

“Quan hệ khá tốt chỉ có Quyên Quyên”.

“Cậu nói heo béo tròn á?”. Ngu Thế Nam nhướng mày.

“Cậu vẫn nhớ cái tên này?”. Phổ Hoa hơi bất ngờ.

“Nhớ chứ, mình đặt mà!”. Ngu Thế Nam cười có phầnđắc ý, đặt đũa xuống, “Có vài chuyện rất dễ quên, có vài chuyện ít nhiều đều sẽnhớ! Có điều với bạn học xưa, mình không qua lại nhiều, ngoài Cao Triệu Phongcùng mở công ty”.

“Vì sao?”. Phổ Hoa không hiểu.

“Vì sao nhất định phải qua lại, mình không phải là người đặc biệt hoài niệmchuyện xưa như các!”. Ngu Thế Nam nhón mấy hạtlạc.

“Bọn mình á?”.

“Đúng, các cậu!”. Ngu Thế Nam ngước mắt,gật đầu khẳng định, “Lẽ nào không phải?”.

Phổ Hoa lập tức ý thức được cậu ta đang ám chỉ ai, hơi biến sắc, gẩy thức ăntrong bát một cách cứng nhắc.

Không khí trên bàn ăn có phần kỳ lạ, không còn nhẹ nhõm như trước nữa, Phổ Hoakhông có lòng dạ nào để nói chuyện, Ngu Thế Nam lặng lẽ uống rượu, chậm rãi ăn.

Khi cậu ta gọi bình rượu thứ hai, lỡ tay làm đổ cốc trà trên bàn, nước tràn ra. Phổ Hoalấy khăn giấy lau, không nhịn được bèn hỏi: “Cậu... khôngsay chứ...”.

“Mình không sao!”. Ngu Thế Nam lau rượu trênkhóe môi, biểu hiện có phần nặng nề, vẻ thoải mái dửng dưng trước đó cũng khôngcòn, “Mình có thể có chuyện gì chứ! Người sống phải vui vẻ, thoải mái. Uốngrượu, ăn cơm, hưởng thụ”. Ngu Thế Nam như đang tựnói với chính mình, nhưng khi nói ánh mắt lại nhìn chăm chú gương mặt Phổ Hoa.

“Nói cho cậu biết, cứ nhớ mãi quá khứ cũng không có tác dụng! Ví dụ nhưmình...”.

Phổ Hoa lờ mờ nghe ra câu nói của cậu ta có hàm ý khác, nhưng lại không rõràng, cô không có thói quen dò hỏi, cũng không lộ ra vẻ tò mò, chỉ im lặng uốngtrà nghe cậu ta nói. Bất cứ người nào cũng đều có quyền giữ bí mật của mình,cũng có quyền kể ra, Ngu Thế Nam chưa từng hỏi chuyện cô và Vĩnh Đạo, cô cũngsẽ không hỏi cậu ta rốt cuộc vì ai mà vứt bỏ Bắc Kinh.

Ngu Thế Nam nói rất lâu, cho tới khi phát hiện Phổ Hoa mãi chẳng lên tiếng, mớimột lần nữa nói về cô.

“Nói lại, hôm họp lớp mặt cậu rốt cuộc có đi hay không?”.

Phổ Hoa gạt mái tóc rủ trước trán, thận trọng suy nghĩ một lúc, mới nói: “Khôngđi”.

“Tại sao?”.

“Không có tại sao”. Phổ Hoa trả lời rất bình tĩnh, khó có thể nắm bắt được điềugì từ biểu hiện của cô.

Ngu Thế Nam uống rượu xong, lướt mắt nhìn cô, vẫn không nhịn được liền hỏi: “VìVĩnh Đạo?”.

Phổ Hoa quay đầu gọi nhân viên phục vụ, vờ như không nghe thấy cậu ta nói gì.

Thanh toán vẫn theo phương thức cũ, mỗi người trả một nửa. Phổ Hoa cất ví đi,nhìn Ngu Thế Nam đứng trước mặt, không biết nên chia tay ở đây hay để cậu tađưa về nhà như trước.

“Ra ngoài đi dạo chút nhé?”. Cậu ta khẽ dựa vào bàn,mặt hơi đỏ, nhưng vẫn rất lịch sự đẩy cửa cho cô.

Trên đường, Phổ Hoa đi không phương hướng rõ ràng, chỉ đi theo sau Ngu Thế Nam. Cậu taít nhiều đã hơi say, miệng lẩm bẩm nói những điều Phổ Hoa nghe không rõ, điđược vài bước, đứng ở dưới biển hiệu đột nhiên cậu ta nghiêm mặt nói: “Thángnày Vĩnh Đạo từng đến Thiên Tân!”.

Phổ Hoa sững người, bước chân chậm lại.

“Mấy tháng nay cậu ta làm một dự án bên khu mới, có lúc ở tạm một đêm chỗ TriệuPhong. Thực ra từ khu mới lái xe vào thành phố phải mất một tiếng, đủ thời giancho cậu ta về Bắc Kinh, người ta đặt phòng khách sạn cho cậu ta nhưng cậu tanhất quyết muốn ở trong thành phố, cậu biết tại sao không?”.

Phổ Hoa tin rằng biểu hiện của mình nhất định rất cứng nhắc.

Ngu Thế Nam bước lại nắm lấy tay cô, mang theo hơi rượu kề sát cô: “Biết hồitrung học mọi người gọi cậu thế nào không? Mọi người gọi cậu là Diệp tu sĩ saulưng. Cả năm lúc nào cũng xị mặt, trên người lúc nào cũng mặc đồng phục trường,tóc vấn lên, ôm một chồng vở”.

Phổ Hoa quay đầu, khóe miệng cứng nhắc, không tự nhiên.

“Quả thật rất giống, nhưng lại không dám gọi trước mặt, biết vì sao không?”, cổtay cậu ta không ngừng dùng lực, dường như muốn kéo cô vào trong lòng, “Mìnhđến Thiên Tân là bất đắc dĩ, cậu trốn đến. Cậu đến rồi, Vĩnh Đạo cũng đến, vìcác cậu là người hoài niệm chuyện xưa, cậu không quên được cậu ta, cậu ta cũngkhông buông cậu ra được!”.

Hơi rượu trong miệng cậu ta phả lên mặt cô, cuối cùng Phổ Hoa không nhịn đượcđẩy một cái, “Ngu Thế Nam, cậu say rồi!”.

Cậu ta lảo đảo vài bước, đứng vững rồi bước tới, nắm chặt tay cô, trước khi côhiểu ra, cậu ta đã kéo cô vào lòng, đẩy cô vào thân cây gần đó.

Trong phút chốc mơ màng, một bóng đen phủ xuống, cướp đi hơi thở đè lên môi cô,không hề khách khí muốn luồn vào miệng cô. Cô bắt đầu chống cự theo bản năng,cắn chặt răng không cho cậu ta đạt được mục đích. Cậu ta ngậm khóe môi cô, nângcằm cô lên, dường như muốn tiếp tục nhưng lại đột nhiên buông tay đẩy cô ra.

Phổ Hoa mở to đôi mắt, nhìn cậu ta chằm chằm.

Ngu Thế Nam lau khóe miệng, biết điều lùi lại một bước, đùa một cách không hềthông minh nhằm che giấu đi sự bối rối.

“Quả nhiên là Diệp tu sĩ...”.

Phổ Hoa một chút cũng không cười nổi, cô chạy ra đường chặn một chiếc taxi, mởcửa sau vội vã leo vào.

Trước khi xe khởi động, Ngu Thế Nam chạy lên trước kéo cửa xe, gõ gõ lên tấmkính.

Cậu ta nói câu gì đó, Phổ Hoa không nghe rõ. Nhưng nhìn theo hướng cậu ta chỉ,cô phát hiện một chiếc Buick màu xám bạc đỗ ở chỗ đậu xe không xa ở phía đốidiện, có một chữ rõ ràng “Kinh” ở ngay đầu biển số xe. [Kinh:Bắc Kinh]

Xe khởi động, Ngu Thế Nam buông tay lại không cam lòng cất cao giọng.

Lần này Phổ Hoa nghe được.

Cậu ta nói: “Ngoài cậu ta... ai dám muốn cậu!”.

***************

Sau bữa tối hoang đường đó, Phổ Hoa không còn gặp lại Ngu Thế Nam nữa. Nhưng côkhông chỉ một lần mơ thấy chiếc xe Buick màu xám bạc, khi tỉnh dậy sẽ đi ra bancông nhìn xuống, chắc chắndưới tầng có xe haykhông.

Là anh ư? Đến làm gì chứ?

Hình ảnh chiếc xe đó khiến cô vốnđã sống thấp thỏm losợ tự nhiên càngthêm phiền não. Như vậy xem ra,càng không thích hợp đểđi họp lớp.

Phổ Hoa tính ngày ở lại ThiênTân, chờ nghe tin từQuyên Quyên qua điện thoại. NhưngQuyên Quyên lạikhông hề có chúttin tức gì, mộttuần sau cuộc họpmặtcũng không liên lạc.

Trong lòng Phổ Hoathấy kỳ lạ, cuốituần đi nhờ xe Cao Triệu Phongvề Bắc Kinh.

Qua trạm thu phítrên đường cao tốc, nghecậu ta nói chuyện điện thoại, cuốicùng nói một câu:“Một lát nữa chúngtôi sẽ tới”.

Ngoài xe trận mưa đầu tiên của mùa hạphương bắc chỉ tí táchkhi rời thành phốThiên Tân càng tớigầnBắc Kinh càng nặng hạt mưa bắn tóe lênkính xe bị gạtra phía sau, kẻ ramột đường mưa mỏng. Gióthổi hơi lạnh xuyênqua khe kính luồn vàotrong xe, thấm vào tận xương.

Phổ Hoa dựa vào ghếsau, trên đầu gối mở quyểnLưỡidao cạo, vì lòng dạ rối bời nênthường đọc đi đọc lạimấy trang trước đã từngđọc, nên tiến độ không nhanh.

Cao Triệu Phong cúpmáy, mở kênh thểthao trên đài,sự hài hước củangười dẫn chương trìnhđã che đậy sự imlặng trong khoang xe trànngập không khí âm u.

Phổ Hoa đọc ngắtquãng, thi thoảng ngẩngđầu, cảm thấy CaoTriệu Phong lén liếc cô quagương chiếu hậu.

“Sao thế?”. Phổ Hoabuông quyển sách.

“Không có gì đâu...”. CaoTriệu Phong lúng túng,mởhộp chứa đồ lấy ra cái gì đó nhét vàomiệng.

“Gần đây bận công việc công tyà, hiếm khi thấycậu”.Phổ Hoa lật lại một trang,nói chuyện với CaoTriệuPhong. Cô xuống lầu gặp lúc CaoTriệu Phong dừng xe bênđường, hình như vừa dỡđồ, nghe bảo cô muốn về Bắc Kinhliền chủ động mời côđi xe mình.

“Vần ổn, đi công tác một chuyến, thờigian còn lại thìchạy mấy khách hàngcũ, mùa kinh doanh ế ẩm đạikhái là như vậy”.Cao Triệu Phong đổi sang kênh âmnhạc, âm lượng cũng vặn to hơnvừa nãy.

Phổ Hoa lật quyển Lưỡidao cạo trên đầu gối, mấychữtrên giấy cô đều biết,nhưng ghép vào vớinhau thì không hiểunghĩa lắm. Có thể dotối trước dịch mệtquá, đại não bài xích câu chữ dướibất kỳ hình thứcnào. Cô dứt khoát đặt quyển sáchsang một bên, lau hơinước đọng lại trên tấm kính,dùng ngón tay vẽ vài hoavăn vô nghĩa.

Xe tăng tốc trênđường cao tốc, mưa đập vào tấm kínhkhiến mọi thứ trênđường trở nên mơ hồ,chỉ có chuỗi đèn xe và vàibóng đen gào thét trong mưabụi.

“Cao Triệu Phong?”. Ngóntay cô dừng lại.

“Hả?”. Cao Triệu Phonglơ đễnh trả lời.

“Cuộc họp lớp... tuầntrước... thế nào?”. Phổ Hoahỏixong, lại tiếp tục vẽ trên kínhxe, ngón tay di chuyểnrất chậm.

“Cũng được...”. Cậu ta vịn vào vôlăng, đồng thời đánh xe sang một lànnhanh hơn, kim đồng hồ chỉ quá một trămkilomet trên giờ. Sau đóxe trườn như conthoi giữa hai làn xe, một lúc vượtqua hơn chục chiếcxe.

Phổ Hoa nắm dây an toàn, điều chỉnh tư thếtheo sự di chuyển củathân xe, cũng quên nghexem sau đó Cao Triệu Phong trả lời thế nào. Côhiếm khi ngồi xe CaoTriệu Phong, khác vớichiếc xe nhỏ cũ của NguThếNam, Cao Triệu Phong vừa đổi xe mớitheo yêu cầucủa bên nhàgái, tuy không quá đắt tiềnnhưng dễ lái vàdễ chịu hơn hẳn xetrước. Phổ Hoa vốn dĩkhông say xe, nhưng sau vàilần tăng tốc giảmtốc, chuyển đường,cô hơi cảm thấysay, dạ dày khó chịu,có cảm giácbuồn nôn.

Nén nhịn cơn khóchịu này, cô rất khôngmuốn nhớ tớimột người khác.

Nếu là Vĩnh Đạo thì sẽkhông như vậy. Cô luônluônngồi ở ghế phụ, anh sẽ tự taykiểm tra cô đã thắtdây an toàn chưa, chuẩn bị đồ ăn vặt chocô. Anh chưa bao giờlái quá nhanh, thườngđể một khe hở trêncửa kính ở ghế lái, để khôngkhí mát lành xua tansự khó chịu vì ngồi trongxe quá lâu...

Nghĩ tới những điều này, Phổ Hoalắc đầu hạ nửa tấmkính xuống, áp mặt lên đó,để những hạt mưa rơi lênmặt. Không khí tươimát trong lành phả vào mặtkiềmchế cơn choáng váng buồnnôn, giọt nước từ cằm chảyvào cổ áo, dường nhưcũng chui vào đáy lòngcô, lạnh buốt sinh racảm giác lạnh lẽo.

Lộ trình phía sau,con đường dần dần phứctạp hơn, Phổ Hoakhông quen đường, đến khi tốc độ xe giảmxuống rõ rệt mới ý thức được xe đã vào trongthànhphố.

“Triệu Phong... cho tôixuống ở trạm xe bus, đây làđâu?”. Cô thò đầu rangoài, đường rất lạ.

Cao Triệu Phong khôngtrả lời, tiếp tục lái vàichụcmét, dừng trước một tòa nhànhà đồ sộ bên đường.

“Sao không đi nữa?”.

Phổ Hoa nhìn ra ngoàixe, bất ngờ pháthiện ra người đàn ông đang cầm ô bước xuốngtừ bậc thềm.

Phong Thanh!

Cô có đến mấygiây thảng thốt ngồi đờđẫn trên ghế sau, đang định hỏi CaoTriệu Phong thì cửa xeđã mở. Phong Thanhthò người vào, lịch sự cầm ôchờ cô xuống xe, nởnụ cười: “Cuối cùngcũng mời được cậu tới rồi!”.

Phổ Hoa đành miễncưỡng cầm túi bướcxuống xe, chui vào ô của Phong Thanh,quên mất bản thânđịnhnói gì.

“Lên đi, rất nhiều các bạn họcđến rồi”. Phong Thanhdẫn đường, Phổ Hoangẩng đầu mới phát hiện rấtnhiều gương mặt quenđứng trên tấm thảmchống trơn ở bậc thangtrên cùng.

Trở lại tìm CaoTriệu Phong, cậu ta đãkhởi động xe.Phong Thanh đứng bên cườinói: “Triệu Phong đi đỗxe rồi. Tuần trướcrất nhiều người bận, vì vậy đổi sanghôm nay, Ngu Thế Nam nói cậu khôngbiết đường vì thế để TriệuPhong đưa cậu tới, nói là muốn dànhcho cậu một sự bất ngờ vuivẻ”.

“Bất ngờ vui vẻ?”.

Huyệt Thái Dương của Phổ Hoagiật mạnh, đột nhiêncô có dự cảm khôngtốt.

Trong đám người, cô chộp được một bóngdáng cao lớn, khoáctay vợ bình tĩnhhướng ánh mắt về phía côđứng, gật đầu chàohỏi.

Cô vẫn chưa chuẩnbị qua đó để chàohỏi vợ chồng Kỷ AnVĩnh thì nghe rõ cóngười kêu lên một tiếngvề phía cửa: “Vĩnh Đạo! Phổ Hoađến này!”.

Bị mọi người kéo vàophòng hát karaoke, mỗi một giâyPhổ Hoa đều có suynghĩ muốn chạy trốn.Khi cô thựcsự lặng lẽ đivề phía cửa, mộtgương mặt quen thuộclen từ phía saudòng người lên, chặn đường cô.

“Cậu muốn đi đâu?”. Mấyngày không gặp, trênmặtNgu Thế Nam hoàn toàn khôngcó bất cứ ý định ám muộn nào,chỉ còn nụ cười như cólại như không trongmắt, dường như đang mưu tínhtrước điều gì.

“Cậu!”. Sau nụ hôn ấy, Phổ Hoa lạicó ý muốn đẩy cậu ta ra, “Tránh ra!”.

“Nên vào rồi”. Cậu takhông tránh, ngược lại cònđẩy cô vào thang máy.Cửa thang máy vừakhép, trong gương lập tức hiện tahơn chục gương mặt baonămchưa gặp. Mọi người mỉmcười chào hỏi tronggương,duy chỉ có Phổ Hoa, lập tức cúi đầu trốntránh tất cảcác ánh mắt.

Cô biết bản thânmình nhìn rất thảmhại, tóc ướt, vài lọn còn rủxuống trán, gương mặtkhông trang điểm,má, môi không chútphấn son trở nên trắngbệch. Mũi giày vẫn còn vết bẩn do nước mưa bắn vào,đến chiếc áo mặc từ ThiênTân trở về vẫn làmốt cũ vài nămtrước.

Ép phẳng cổ tay áovênh lên, Phổ Hoa lờmờ cảm thấytrong thang máy cómột đôi mắt ở đằng sau nhìn côchăm chú, sốnglưng cô lạnh toát.Không biết là do ướtmưa lạnh hay vừa nãy nghethấy tên của VĩnhĐạo mà cô hú vía một phen.

Anh không đến, ngườibước ra từ trong đám đông là LýThành Tự khoác tay vợ,khách sáo chào hỏicô,Phong Thanh đứng bên giới thiệu họ, Phổ Hoa mớibiếtLý Thành Tự lấy em gáiPhong Thanh.

Mười năm không gặp,mọi người thay đổi rất nhiều.Cóngười phát tướng, có ngườicao lên, có vài ngườidường như cuộc sốngkhông hề như ý, hiện rõ vẻ giànua. Bước vào phòngđã đặt trước, Phổ Hoa nóichuyện bạn học cũđến chào hỏi, rấtnhiều tên gắn bênmiệng nhưng lại gọikhông ra. Vừa ngồi xuốngchưalâu, cô đã bị hai bạn học gọi nhầmthành người khác.

Căn phòng rất rộng,nhưng không chỉ nămmươi người đến, rấtnhiều người đều đến theo đôi theo cặp,vôcùng nhiều gương mặt xa lạ.Phổ Hoa không giỏinhậnngười, rất ít bạn bè thời trunghọc, xã giao một látliềnmệt tới mức không nặn ranổi một nụ cười.

Cô tìm kiếm CaoTriệu Phong hoặc Ngu ThếNamtrong phòng. Nhưng họ dườngnhư cố ý, khiến cô lúngtúng tham gia cuộc họplớp, bỏ mặc cô mộtmình ở nơi này.

Phổ Hoa tránh quầychọn bài hát và míc,lấy di độnggửi tin nhắn choQuyên Quyên, tay ấn phím có chútrun rẩy: Vì saokhông thông báo cho mìnhcuộc họp lớp đã thay đổi thời gian?Cậu ở đâu? vẫn đến chứ?

Thời gian chờ tinnhắn, lại có một bạn học hơiquen mặt tới hỏi han. Cólẽ là quan hệ ban đầu vớiVĩnh Đạo không rõ ràng, rấtnhiều người không hề biết họtừngkết hôn, có người còn hỏi cô mấynăm nay ổn không,kết hôn chưa,chồng làm gì, ngược lạikhông ai nhắctới Vĩnh Đạo.

Trên màn hình nốitiếp từng bài hátđang nổi và nhữngbài xưa, mọingười ngồi hát, âm luật lúctrầm lúc bổngxen lẫn tiếng thìthầm bên tai. Phổ Hoangồi không lâu,nhân lúc mọingười không chú ý trốn ra bênngoài.

Ra khỏi phòng, cô mớiphát hiện bên ngoàibài trí rất đẹp. Trong phòngbày vài bộ ghế sofamềm cho vài nhóm nghỉngơi, dựa sát tườnglà một quầy barnhỏ,cánh cửa sau quầy barthông với khoảng sân nhỏ lộthiên. Một bộ bàn ghế mây bàyở giữa, có nếncắmtrong giỏ mây, vì không cóngười, khoảng sân bỏtrốngkhiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiềuso với cảnh hátkaraoke sục sôi ngấttrời trong phòng.

Phổ Hoa ngồi xuốngsau quầy bar, lưngdựa vào tường,cầm một cốc soda ngọtthêm Tequila do ngườiphục vụ rượu pha chế, chậm rãi uống từng ngụm. Quầy bar che khuất chỗ cô ngồi,có một cảm giác an toàn do được che chắn, cô còn nghe rõ tiếng nói chuyện,tiếng gọi rượu bên ngoài.

Cô nhanh chóng tìm được một giọng nói quen thuộc.

“Đức Cần đâu? Lâu rồi không gặp”. Là HảiAnh!

“Cô ấy ở trong.” Người còn lại là Kỷ An Vĩnh.

“Gần đây cậu thế nào?”.

“Vần ổn, còn các cậu?”.

“Bình thường, có trẻ con không yên được”.

“Vậy lát nữa nói chuyện, mình mang cho cô ấy cốc nước”.

“Được”.

Đợi họ đi xa lại truyền đến tiếng nói chuyện của vài người phụ nữ.

“Nhìn thấy người bên cạnh Lý Thành Tự không?”.

“Sao? Chẳng phải là em gái Phong Thanh ư?”.

“Nghe nói họ tái hôn! Đều đã có... Thành Tự và người trước vẫn chưa ly hônđâu!”.

"Thật á?!...”.

Dựa vào giọng nói, Phổ Hoa không nhận ra ai.

“Đương nhiên thật rồi, lớp chúng mình còn có người ly hôn cơ!”.

“Ai?”.

“Thái Tuần, nghe nói người phụ nữ đó sau này từ Singapore đi úc, tìm một ônggià, hình như vì không thể...”. Vài người phụ nữ hạ thấpgiọng, Phổ Hoa không nghe rõ họ nói gì sau đó.

Sau khi họ đi, liên tục có người lấy nước, rượu. Phổ Hoa rất bối rối, cầm cốckhông muốn ra khỏi phía sau quầy bar, nhưng vô tình nghe được hai người phụ nữnói chuyện.

“Cậu khẳng định là Cầu Nhân?”.

“Chắc chắn là cô ta! Phương Húc nói mà, cô ấy và Cầu Nhân đều ở Thâm Quyến, khivừa đi còn từng thuê cùng một phòng”.

“Biết là cùng với ai không?”.

“Không rõ lắm, chỉ nghe nói năm trước vừa kết hôn trong nước liền lập tức đi”.

“Sao có thể xuất ngoại như vậy?”.

“Ôi, nước ngoài tốt mà...”.

“Thế người đàn ông đó cũng đồng ý à”

“Không biết... cũng không chắc người đànông đó thiệt... tuy là kết hôn giả...”.

Phổ Hoa ra khỏi phía sau quầy bar, hai người phụ nữ nhìn cô một cái rồi quaylưng tiếp tục nói chuyện.

Cô bước tới trước cửa sổ, trong đầu vẫn là những lời khi nãy vừa nghe. Một nhómngười đã ngồi trên mấy chiếc ghế mây ngoài sân, Doãn Trình, Hải Anh, Cao TriệuPhong, An Vĩnh và vợ đều ở đó, Ngu Thế Nam bưng cốc rượu lặng lẽ ngồi một bên.

Đây là bức tranh đẹp đẽ hài hòa, Phổ Hoa cảm thấy vẫn thiếu cái gì đó. Trongđầu cô từng có một bức tranh như vậy, chỉ là nơi đó có Vĩnh Đạo còn bản thân côthì ở bên cạnh anh.

Cô không ý thức được mình đang đứng ở nơi gần cửa, lộ rõ dưới ánh sáng, đợi côphát hiện ra Hải Anh đang vẫy tay với mình, mọi người trong sân đều đã thấy cô,thậm chí Ngu Thế Nam còn nâng cốc về phía cô.

Nghĩ tới bộ dạng của mình, Phổ Hoa quay lưng đi, hận không thể lập tức trốn vàomột góc không ai chú ý. Nhưng vừa bước đi, thì đụng ngay vào lưng một người.

Quá đột ngột, trán đau điếng, cô mới bịt trán, một hơi thở quen thuộc bao quanhcô, đỡ cơ thể loạng choạng của cô, chắn tầm nhìn của tất cả mọi người.


*************

Thấy Vĩnh Đạo, Phổ Hoa không hề có bất cứ biểu hiện bất thường nào, cũng có thểtừ khi bước xuống xe Cao Triệu Phong cô đã đoán trước được giây phút này, nhưngkhông thể phủ nhận, trong lòng vẫn rung động một chút, cũng có thể là đau mộtchút.

Vuốt vuốt mái tóc rối trước trán, cô thoát khỏi tay Vĩnh Đạo, đứng vững rồichỉnh lại quần áo, ngồi xuống ghế sofa bỏ trống ở gian ngoài. Anh đitheo, cởi áo vest ngồi đối diện cô.

Trong tay anh cũng có một cốc rượu, chất lỏng trong suốt khẽ sóng sánh, màu sẫmgiống như đồng tử của anh, mãi mãi không đoán ra được vị trong đó.

Từ sau khi anh ra đi, đã rất lâu rồi không gặp mặt, trước đó còn lâu hơn, đếnmột câu cũng chưa từng nói.

Phổ Hoa cúi đầu, tiếng hát trong phòng trở nên lúc có lúc mất, thậm chí cô cóthể cảm nhận được mỗi một nhịp đập của trái tim mình. Cô rấtmuốn nhân viên phục vụ rót cho mình một ly rượu mạnh nguyên chất, để bản thânđừng nhút nhát, nói ra những lời kìm nén trong lòng. Nhưng cốc rượu trong tayđã rỗng, chiếc cốc trên bàn chỉ còn vài viên đá sắp tan chảy, lòng bàn tay khéplại toát mồ hôi, cô hiểu rõ, trốn không xong, rốt cuộc vẫn là trốn không xong.

Vĩnh Đạo ngồi đối diện, trong một năm ngắn ngủi trưởng thành lên rất nhiều,cũng có thể là trải qua quá nhiều chuyện, giống như đã ngoài ba mươi, nếp nhănnơi ấn đường vẫn rất rõ khi không biểu lộ cảm xúc, anh không còn là chàng traicố chấp tùy hứng như trong ký ức của cô nữa. Vàitháng không gặp, anh đã cắt đầu đinh, giống như quân nhân vừa giải ngũ, trôngrất mạnh mẽ.

Cô ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh chăm chú, cũng nhìn thấy vẻ bình tĩnh như vậytrong mắt anh.

Anh rút giấy ăn lót dưới cốc thủy tinh, giấy ăn rất nhanh bị nước đá thấm ướt,nhăn nhúm, giống như ấn đường của anh. Launước trên tay, anh nặng nề lên tiếng: “Phía dưới xương sườn của em còn đaukhông? Khỏi hẳn rồi chứ?”.

Phổ Hoa vô thức đan tay trước ngực, cơn đau vài tháng trước quét qua, dường nhưmỗi lần đau đều nhắc cô về chuyện đã từng xảy ra.

Cô có thể nói nghiêm trọng, nhưng đó không hề là thứ cô muốn, vì thế cô lãnhđạm trả lời: “Đã không còn đau nữa rồi”.

“Em quay lại viện chụp X - quang chưa, hoàn toàn khỏi rồi à?”. Anh vẫnkhông yên tâm với vết thương của cô.

Cô khép mi, không muốn nói cho anh biết.

“Đi chưa?”.

“Chưa”.

“Vì sao?”. Anh nhíu mày, biểu hiện nghiêm túc hẳn lên.

“Vì em không muốn đi”. Cô nói một cách giận dỗi,sau đó quay đầu nhìn khoảng sân bên ngoài, không để ý đến anh nữa.

Anh cùng nhìn về phía đó, trời đã tối, khoảng sân dưới sắc đêm rất đẹp, giốngnhư một bức tranh được đặc biệt chuẩn bị. Doãn Trình, Kỷ An Vĩnh, Cao TriệuPhong mang theo bạn gái và vợ của họ ngồi quanh bàn cùng nhau nói nói cườicười, mọi người vẫn là bạn bè quen thuộc năm đó, ngoài việc tuổi tác tăng lênthì không có bất cứ sự thay đổi nào.

Còn hai người, sớm đã vật đổi sao dời.

Phổ Hoa nhìn một cách say sưa, biết rõ bản thân không còn thuộc về nơi đó nữa,lại không tránh được cảm giác mất mát, không biết làm thế nào. Cô quayngười lại, co người dựa vào sofa, hoàn toàn giống như người ngoài cuộc.

“Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài ngồi đi”. Anhthấy xung quanh huyên náo, “Ra ngoài tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện nhé?”.

Cô không động đậy, hơi nhếch cằm lên, ngỡ ngàng hỏi: “Nói cái gì? Cầu Nhân à?”.

Anh nghe thấy cái tên này, toàn thân chấn động, tay định lấy cốc dừng giữakhông trung, liền nắm thành nắm đấm.

Phổ Hoa vẫn dựa vào thành ghế, ngồi mệt rồi liền bước về quầy bar tự rót chomình ly champagne, cũng chẳng vì chúc mừng cái gì, chỉ muốn uống một ly rượu.

Nhân viên phục vụ quầy rượu đổi cốc cho cô, ly thủy tinh thon dài, tôn thêm màusắc dịu ngọt của champagne, vừa đưa lên miệng đã bị anh cầm mất.

“Đừng uống rượu!”. Anh ấn tay cô, cầm lyrượu ngửa đầu uống cạn.

Cô không tranh giành, mặc kệ anh uống. Buôngtay quay người rời đi cũng không rõ muốn đi đâu. Anh lạiđuổi theo nắm tay cô, mắt lộ ra tia đau khổ, thậm chí là van nài.

“Chúng ta... nói chuyện được không?”.

“Nói chuyện gì?”. Cô tỏ ra không chút yếuthế quay đầu lại.

“Có vài chuyện... anh muốn nói với em”.

“Liên quan tới Cầu Nhân?”. Cô vẫn không buông thahai chữ đó, từ sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ đó, trongđầu cô chỉ nghĩ tới cái tên này. Chú ý thấy khóe miệng anh giật giật một cáchmất tự nhiên, trong lòng cô... lại có chút vui thích.

“ừ”. Lần này anh rất thẳng thắn thừa nhận,kéo cô ra ngoài, cô vẫn không cự tuyệt, chuyện cần phải đến rồi cũng đến, chẳngphải ư?

Đi qua phòng hát karaoke, ra khỏi phòng, cô rút tay mình ra, đi theo sau anh.

Hành lang dài yên tĩnh, anh đi một mạch qua phòng tiệc đứng, mở bừa một cănphòng trống bên cạnh.

Đứng ở cửa, cô do dự một lát, bước vào, anh đóng cửa, ấn chuông phục vụ trêntường.

Nhân viên phục vụ mang tới trà và đồ ăn vặt, bày trên bàn. Anh rót hai cốc tràlạnh, một cốc cho cô, một cốc đặt trước mặt mình.

“Ngu Thế Nam... đã có người ở Bắc Kinh!”. Anh đưacốc qua, bình tĩnh kể hết một sự thật.

Cô không lên tiếng, cũng không có bất cứ sự bất ổn nào về tinh thần, dường nhưNgu Thế Nam mà anh nhắc tới căn bản không liên quan tới cô.

“Em hiểu lời anh nói rồi chứ!”. Hiển nhiên anh không hiểusự bình tĩnh của cô, “Cậu ta ở Bắc Kinh đã có bạn gái!”.

Cô cảm thấy lời nói của anh rất buồn cười, bèn hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?!”.

Lần này, đổi lại anh đã im lặng, một lúc sau vẫn không thốt lên lời.

“Lẽ nào... em biết cậu ta...”. Anh không chắc có nên nóitiếp không, nhưng nhanh chóng bị cô ngắt lời.

“Em không muốn biết bất cứ chuyện gì của Ngu Thế Nam, anh tới đây chỉ để nóivới em về cậu ta thôi à?”.

“Anh chỉ... muốn nói cho em biết, cậu ta có thể không nghiêm túc với em... Cậuta...”. Anh còn đang định giảithích, cô liền khẽ hừ một tiếng, giống như tự chế giễu: “Nghiêm túc? Vậy cònanh? Anh có thể nghiêm túc không?”.

Đoạn đối thoại nghe được sau quầy bar rành rành trước mắt, khiến cô nhớ tớicuộc điện thoại nhận được một năm trước, góc mềm mại trong tim trở nên cứngrắn.

“Chẳng phải anh muốn nói về Cầu Nhân ư?”. Cô quaylại chủ đề với thái độ cứng nhắc, “Chẳng phải muốn nói về cô ta ư? Anh nóiđi...”.

Anh không biết nên nói gì, tay đặt trên đùi lau vài lần, nhưng trán vẫn toát mồhôi, khiến nếp nhăn đó hiện rõ ràng hơn.

Phổ Hoa nhìn thẳng giọt mồ hôi trên trán Vĩnh Đạo, khóe mắt xót xa, đau đớn, tờgiấy ăn trong tay bị vò thành một viên tròn nhăn nhúm.

“Hay là... anh đợi em hỏi anh?”. Cô chầmchậm đứng lên, bước tới cửa, cách xa anh nhất: “Hai người kết hôn rồi hả? Vìsao kết hôn! Cầu Nhân bây giờ ở đâu? Vì sao anh không mang cô ta đến? Vì saohơn nửa năm rồi Triệu Phong vẫn gọi em là chị dâu? Vì sao Vĩnh Bác chưa từnggặp cô ta, mọi người vẫn cho rằng em và anh ở bên nhau!”. Côkhông dừng lại được nữa, cắn chặt môi, “Thi Vĩnh Đạo, thế nào là nghiêm túc?Hôn nhân lẽ nào là trò chơi! Cũng có thể là thật ư? Là giả ư? Anh nói với emNgu Thế Nam sẽ không nghiêm túc với em, vậy anh từng nghiêm túc với em chưa?Từng nghiêm túc chưa? Hay anh có nghiêm túc với Cầu Nhân không? Còn nghiêm túchơn cả với em?”.

Anh căng thẳng không biết giải thích thế nào, mồ hôi trên trán càng lúc càngnhiều.

Cô lại muốn cười.

Giấu đầu hở đuôi, giấu kín như bưng, bây giờ cuối cùng cũng đều phơi trần trướcmọi người.

“Em muốn biết anh kết hôn khi nào! Mùa hè năm trước? Mùa thu? Hay tết NguyênĐán? Hay tết dương lịch? Kết hôn ở đâu? Mời ai? Các người từng gặp ai?”. Côchưa từng giận anh hận anh như vậy, thậm chí còn thất vọng về anh hơn cả buổitối hôm đó, “Hay... các người căn bản khônghề kết hôn!”.

Giọng cô run rẩy như đang nói mơ.

“Các người... anh và Cầu Nhân...Anh...”.

Anh cúi đầu vùi trong lòng bàn tay, hung hăng nắm tóc, mu bàn tay ra sức siếtchặt lộ vài đường gân xanh.

“Anh nói đi?”. Cô không dừng lại nổi,nhớ tới lời Quyên Quyên nói, lời Hải Anh nói và từng người nói trước mặt cô màtan nát cõi lòng. Bắt đầu từ buổi trưa một năm trước, cuộc sống của cô đã thayđổi rất lớn, mà tất cả những điều này đến từ lời bịa đặt của anh.

“Anh kiên trì muốn đưa em đi thăm bố... Anh muốn em và Vĩnh Bác ăn bữa cơmđó... Anh lấy ngày sinh của em làm mật mã... Anh nổitrận lôi đình vì bức thư em viết... Anh xộctới nhà em... Anh...”. Cô cắn môi không nóitiếp, đột nhiên nghẹn lại.

Khi tất cả mọi người đều lặp lại sự thật rằng anh tái hôn, anh lại trốn tronggóc, thưởng thức nhìn cô hoảng hốt lo sợ.

Thế giới này chỉ có một đứa ngốc chính là bản thân cô, cô trước nay đều bị anhthao túng, thao túng niềm vui, cũng thao túng cả nỗi buồn.

“Anh để mọi người lừa em đúng không? Hải Anh? Hay đến Quyên Quyên cũng vậy?!”. Cô mấtđi tất cả sức lực, không còn dám tin những người xung quanh.

“Không có, không phải họ, họ không biết...”. Cuốicùng anh đứng lên, cởi bỏ lời nói dối và ngụy trang, dường như không dám nhìnthẳng vào mắt cô, “Những điều này đều là chủ ý của anh... Anh chỉ nói cho DoãnTrình... và Triệu Phong...”.

“Còn có ai? Còn có cái gì là giả? Hay... tất cả đều là giả dối?”. Cô nhắmmắt, cõi lòng nguội lạnh.

“Không còn ai khác... An Vĩnh... có thểcũng biết...”.

Nghe xong cô mềm nhũn, tay chân buốt lạnh không cách nào cựa quậy, chỉ còn đạinão đang miễn cưỡng hoạt động.

Hóa ra đây chính là trăm phương ngàn kế của Thi Vĩnh Đạo, bắt đầu từ hồi trunghọc, anh đã bố trí một cái bẫy hoàn mỹ, chờ cô nhảy xuống, sau đó trói buộc côcả đời.

Cô khom người xuống ấn huyệt Thái Dương, cố kiềm chế không để mình nôn ra.

Mười lăm năm trước, cô đụng xe đạp rồi quen bốn người họ, bây giờ, họ liên thủdiễn một vở kịch trước mặt cô, thông đồng với bạn thân cô, cùng lừa gạt cô.

Giây phút này cô không thể ở lại đây thêm nữa, mở cửa muốn bỏ đi, anh chạy lên,ôm cô từ phía sau.

“Em nghe anh nói...”.

“Em không nghe!”. Cô đẩy anh ra, lùi lại.“Các người... rốt cuộc là thật ư? Haylà giả?”.

Anh không nói, biểu hiện trở nên méo mó, suy sụp.

“Rốt cuộc là thế nào?”. Cô ôm đầu, dường như muốnbật khóc, “Rốt cuộc là thế nào? Anh nói cho em biết!”.

Anh không còn lựa chọn khác, đuổi theo, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.

“Em nghe anh nói... Anh và cô ấy... Bọnanh.... Cô ấy đã đi Mỹ... Anh ký tên chỉ vì để côấy đi...”.

Cô hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích như vậy, bịt tai rời căn phòng chạyxuống thang cuốn, đi lướt qua người đối diện ở đại sảnh, vội vã chạy vào lànmưa.

Bài thơ của Tagore sai rồi, cô và anh không phải khoảng cách giữa sự sống vàcái chết; không phải đứng trước mặt anh mà anh không biết em yêu anh; không phảiyêu đến si mê nhưng không thể nói yêu anh; không phải muốn anh tan nát cõi lòngmà chỉ có thể giấu tận sâu trong trái tim; cũng không phải yêu nhau nhưng khôngthể ở bên nhau... Vì họ chưa từng thực sựhiểu nhau, yêu nhau chân thành, chẳng qua chỉ chơi trò đuổi bắt kéo dài mườilăm năm.

Nước mưa đập vào khóe mắt, trộn lẫn nước mắt cô.

Anh đuổi theo, dùng áo vest phủ lên đầu cô che mưa nhưng cô không cần, gạt tayanh ra, mặc mưa táp lên mặt, dùng hết sức lực toàn thân chạy lên phíatrước.Nước trên mặt chảy xuống cổ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đềuướt đẫm.

“Em đứng lại! Nghe anh nói!”. Anh khó khăn lắm mới kéocô từ đường lớn trở lại đường dành cho người đi bộ, quay người cô lại để cô đốidiện với mình, “Đừng đi, nghe anh nói!”.

“Nói gì! Em không nghe!”. Cô gào lên với anh, đấmanh, đánh anh, cắn anh, lại bị anh ôm lấy.

“Phổ Hoa!”. Anh đau xót gọi tên cô, cố chấp ôm cô trong vòng tay, chặt tới nỗidường như muốn bẻ gãy lưng cô.

“Em không nghe!”. Cô gần như tuyệt vọng vôsố lần gào lên “Em không nghe”, át đi lời cầu xin của anh, cho tới khi cổ họngkhông thể phát ra chút âm thanh nào.

“Phổ Hoa!”. Anh sợ làm đau cô cuối cùng nới lỏng vòng tay, nhưng cô lại đạpmạnh lên chân anh, thoát khỏi vòng tay anh chạy sang đường đối diện, mở cửataxi đang đỗ ở lề đường chui vào trong.

Anh đuổi theo, thử mở cửa ngoài, gõ lên tấm kính không ngừng gọi cô và lái xe.Nước mưa chảy trên mặt anh, dường như cũng là nước mắt, nhưng cô không nhìnthấy cái gì, không nghe thấy cũng không cảm nhận được, chỉ muốn rời xa anh,không còn muốn gặp anh nữa.

Nắm chặt cửa xe, cô khóc rồi nói địa chỉ, cầu xin tài xế lái xe.

Cuối cùng xe cũng khởi động, anh miệt mài đuổi theo, cho tới khi xe chạy rađường lớn, bỏ xa anh.

Cô dựa lên ghế, cắn nắm tay không cho mình bật khóc, biết rõ anh ở sau xe nhưngkhông dám quay đầu.

***********


Về đến Thiên Tân, việc đầu tiên Phổ Hoa làm là chuyển nhà, rời khỏi căn hộ trênđường Mục Nam, tới một khu chung cư cũ hơi xa và khó tìm. Công ty vẫn là chỗban đầu, nhưng cô đã bắt đầu tìm công việc mới trên báo và trên mạng, gửi hồsơ, chỉ đợi trả lời.

Cô không nghĩ tới chuyện có về Bắc Kinh không, nhưng ít nhất phải rời xa NguThế Nam và Cao Triệu Phong. Thậm chí cô còn từng nghi ngờ công việc này đến nhưthế nào, không thể tiếp tục yên lòng bình thản đi làm cùng một tòa nhà với họ.

Cô bị ốm, đối chiếu tập chứng từ cuối cùng cho công ty, nén nhịn cơn ho do cảmcúm, chạy tới nhà kho của công ty đưa hóa đơn. Cô cốgắng hết sức không ở lại văn phòng, nhận tất cả việc mà đồng nghiệp không muốnlàm, chạy tới bưu điện, đến phòng hành chính nhân sự lấy tài liệu, báo cáothuế, kiểm hàng. Cái gì cô cũng đều làm chỉ cần não không cần dừng lại để suynghĩ.

“Hoa Hoa, xảy ra chuyện gì thế?”. Bốdường như hàng ngày đều hỏi như vậy mấy lần nhưng Phổ Hoa không muốn kể, một từcô cũng không lộ ra, ngoài cơn ho nặng hơn tiết lộ tình trạng của cô, những lúckhác, cô đều vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác, cho dù giảvờ không tốt, cũng chẳng sao.

“Phổ Hoa, vì sao không nhắn tin!”.

Cô tắt máy, đổi số, hàng ngày đến đêm khuya mới lắp số cũ vào, đọc tin nhắn lưulại của Hải Anh, Doãn Trình, Ngu Thế Nam.

“Cậu ở đâu? Vĩnh Đạo đang tìm cậu, ít nhất cậu nói cho mình biết có xảy rachuyện gì không! Bọn cậu rốt cuộc thế nào đấy!”.

Vĩnh Bác liên tiếp gửi mấy lá thư, đều bị cô đưa vào thư rác mặc kệ, không quantâm.

Lần này cô thực sự muốn chấm dứt hoàn toàn với quá khứ, xóa bỏ tất cả những gìliên quan tới anh.

Ngày cuối cùng làm ở công ty, thu dọn đồ đạc xong, rời văn phòng Phổ Hoa đụngNgu Thế Nam ở cầu thang.

Cậu ta nhìn thấy chiếc túi cô xách, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Muốn đi đâu?”. Cậu ta đi xuống lầu theocô.

“Không đi đâu cả!”. Cô không dừng bước.

“Về Bắc Kinh à?”. Cậu ta đuổi theo hỏi cô.

Cô tiếp tục đi, coi như chưa gặp cậu ta, ra khỏi tòa nhà rẽ về hướng bến xebus.

Cậu ta đuổi theo đến tận cửa, hét từ xa: “Diệp Phổ Hoa! Cậu đi đâu?”.

Cô lên chiếc xe đầu tiên dừng lại, cũng không biết xe đi về hướng nào, qua cửakính, nhìn Ngu Thế Nam lần cuối cùng, quay lưng quyết định quên đi đã từng cómột người như vậy.

Cô không có chỗ để đi, xách vài túi giấy tờ mang từ công ty về và một túi sáchrỗng, đi loăng quăng hơn nửa thành phố Thiên Tân, cuối cùng đứng trước cửa nhàLâm Quả Quả, giơ tay ấn chuông.

Nếu nói vẫn có ai mà cô muốn tin nhất, bây giờ chỉ còn Lâm Quả Quả.

Cửa mở, Lâm Quả Quả vô cùng bất ngờ trước cuộc thăm viếng đột ngột của cô,nhưng vẫn nhiệt tình mời cô vào nhà, đón đồ trong tay cô, pha trà cho cô.

“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì à?”. Thấy sắc mặc cô khác lạ,cô ấy giơ tay sờ trán cô, giật mình, “Phổ Hoa, cô sốt à?”.

Cô mệt mỏi tột cùng dựa vào ghế sofa, lấy ra chai thuốc trị ho còn nguyên nhãnmác trong túi, mở nắp, không dùng thìa, uống một ngụm lớn giống như uống nướclọc vậy.

“Phổ Hoa, sao thế!”. Lâm Quả Quả giật chai thuốc,dùng khăn giấy lau thuốc trên khóe miệng cô.

Cô chớp chớp mắt, muốn cười nhưng đột nhiên lại dùng tay ôm mặt, rất lâu sauvẫn không hề cử động, cũng không nói chuyện.

Tối đó, nằm trên chiếc giường nhỏ của Lâm Bác, Phổ Hoa nhìn chăm chăm lên chuỗimô hình máy bay bằng nhựa treo trên song cửa sổ, nghiêng đầu hỏi Lâm Quả Quả:“Cô muốn nghe chuyện không?”.

“Chuyện gì?”. Lâm Quả Quả thay khăn lạnh hạ nhiệt cho cô, đưa thuốc cảm cúm vừapha xong tới bên miệng cô.

“Chuyện của tôi”. Phổ Hoa tự mình chống ngườilên, miễn cưỡng uống thuốc.

“Chuyện của cô?”. Lâm Quả Quả ngồi xuốngbên giường.

“ừ”.

“Ngủ trước đi, tỉnh dậy rồi nói sau”. Lâm Quả Quả cười an ủi cô, giống như mộtngười mẹ hết lòng chăm sóc con.

Phổ Hoa lắc đầu, rút tay khỏi chăn nắm tay cô ấy. Tay LâmQuả Quả mềm mại ấm áp, thứ có thể mềm mại ấm áp lại vô hại như vậy trên thếgiới này rất ít, bây giờ cô không dám dễ dàng tin vào cái gì.

“Bây giờ có thể nói, tôi không sao!”. Cô nằm trở lại, tuy mệt nhưng không muốnnghỉ ngơi.

Lâm Quả Quả nghĩ một lát rồi đồng ý.

“Vậy được, cô chờ chút”.

Cô ấy ra phòng ngoài lấy áo khoác và gối, thu xếp ổn thỏa cho Lâm Bác liền trởlại, đưa cho Phổ Hoa cốc sữa nóng.

“Cô đừng bận rộn nữa, ngồi đi”.

“ừ”.

Nằm xuống, Phổ Hoa gối lên tay, ánh mắt lại nhìn lên chuỗi mô hình máy bay làmbằng nhựa, “Cô từng nói có thể nhìn ra tôi không hạnh phúc, còn nhớ không?”.

“Có”.

“Thực ra... tôi chưa bao giờ biết cái gì là hạnh phúc.Tôi chưa từng đạt đượcthứ tôi muốn, những thứ tôi đạt được không phải là thứ tôi muốn. Ngay từ banđầu, tôi nghĩ... tôi đã nhầm rồi...”. Có thứlấp lánh lóe lên trong mắt cô, rất nhanh liền biến mất, trở thành nụ cười yếuớt.

“Ban đầu ư?”.

“Đúng, ngay từ ban đầu, mười lăm năm trước, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu...”.

Phổ Hoa chìm vào trong ký ức nặng nề, ánh đèn màu cam trên đầu giường Lâm Bácbao trùm lên đường nét gương mặt cô, rất dịu dàng đẹp đẽ nhưng cũng rất yếu ớt. Lâm QuảQuả không hỏi bất cứ câu nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên, đợi cô nghĩ kỹ, bắt đầukể lại câu chuyện của cô.