Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 4: Vĩnh Đạo trong ký ức - mười tám tuổi



Lời thổ lộ của Vĩnh Đạo giống như một trận núi lở,hoàn toàn phá tan sự bình tĩnh ban đầu trong lòng Phổ Hoa. Cô chưa bao giờcoi cậu ấy là hồng thủyhaymãnh thú, nhưng cuộc tấncông tình cảm bất ngờ xảy ranày khiến lòng cô vôcùng rối loạn.

Cuối tuần, cô cùng mẹ về nhàbà ngoại, ngơ ngẩnngồitrông sạp thuốc lá nhỏ ông ngoạimở. Buổi tối ngủtrênchiếc giường đơn nho nhỏ của cậutrước khi cậu kếthôn, Phổ Hoa giơchiếc gương trang điểm lên ngắmgương mặt mình, khôngthể tưởng tượng “thích” rốtcuộc là cái gì, ThiVĩnh Đạo lại “thích” cô ởđiểm nào.

Đối với cô, cuộcsống ngoài bố mẹ thìchỉ còn có họchành, điều duynhất từng hy vọng có được chẳngqualà “tình bạn” của Kỷ AnVĩnh. Cả đêm Phổ Hoaviếtcho Kỷ An Vĩnh một lá thư,viết rất lâu, hỏithăm bệnh tình và tìnhtrạng hồi phục của cậuấy, sau đó bày tỏ một cách lờ mờ vàilời cô muốn nói.vốn định đặt thiếp chúc mừngnăm mới vào chỗngồi của cậu ấy, lại cảmthấy không ổn, mang vềnhà đặt trong ngăn tủ lầnlữakhông tặng.

Một tuần sau, Kỷ AnVĩnh vẫn không đi học, Phổ Hoabồn chồn, gửi thư vàohòm thư của trường. Đặtthưxong, trời mưa lất phất,sau đó đúng một tuần lễđềumưa âm u. Chỗ ngồi của KỷAn Vĩnh vẫn trống, tronglòng Phổ Hoacũng có một khoảng trống.

Thi Vĩnh Đạo khôngcòn chủ động nóichuyện với cô nữa, chỉ như có màcũng như không chờ đợi câu trả lời của cô. Hômấy cô trốn tránh,sau đó cậu ấy thườngkhông hẹn mà xuất hiệntrên con đường cô vềnhà, nhà ăn của trường, góc rẽcầu thang, thậm chí cảvănphòng của giáo viên. Nhưng điều Phổ Hoalàm là im lặng trốntránh.

Hai ngày sau cô lặng lẽ mở hòmthư, bức thư đó đãkhông còn nữa,Phổ Hoa thấp thỏm,lo lắng, bất an ngồi trênbậc thang lên sânthượng ngắm mưa, suyđoán khi nào Phong Thanhsẽ giao thư cho Kỷ AnVĩnh, cậu ấy đọc xong sẽ trả lời thế nào.

Phổ Hoa của tuổi mườilăm vẫn không hiểucái gì là tình yêu,thứ cô nhìn thấy chỉ làbố mẹ cãi nhau ngàycàng nhiều, bố gánhvác trách nhiệm cuộcsống nặng nề. Ngoàibài vở nặng nhọc,niềm vui đơn thuần nhấttrong cuộc sống là sựquan tâm, lo lắng, thậmchí cả buồn bã củacô, mà những thứ này cô đều dànhcho Kỷ An Vĩnh.

Một tháng sau khi kếtthúc khóa học huấnluyện quân sự, Kỷ AnVĩnh trở lại lớp,Thi Vĩnh Đạo mang đồ giúpcậu ấy, đưa cậu ấy vào lớp học.Cầu Nhân tổ chứcchomọi người viết thiệp thămhỏi đặt trên bàn cậu ấy. PhổHoa ký tênở góc, chữ viết rấtnhỏ.

Một thời gian rất lâu sau đó,tất cả mọi thứ của lớp 10(6) đều như trước đây, thỉnhthoảng Kỷ An Vĩnh hỏi Phổ Hoa vềtiếng Anh, giờ thể dục khichạy sẽ gật đầu chào hỏi nếu gặp,cậu ấy vẫn nói tiếng “hi”, quan hệbọn họ cũng chỉdừng ở đó.

Nhưng sự nhiệt tìnhcủa Thi Vĩnh Đạo khôngbiết từ lúc nào bỗngdừng lại. Cậu ấy không còntheo cô khi tan học, khôngcòn đợi cô trên đường, thậmchí cố ý trốn cô,dường như lời thổ lộ hôm ấychỉ là trò chơingu xuẩn tộtcùng. Trong chờ đợi lo sợ bấtan, PhổHoa đón nhận kỳ thi đầu tiêncủa cuộc sống cấp ba.

Trước ngày công bốthành tích giữa kỳ,Quyên Quyên nhét riêngcho Phổ Hoa một mảnhgiấy, trên đó viết:Buổi trưa gặp nhau ởtầng thượng.

Hỏi ai viết, cô ấy nói là DoãnTrình.

Tiết cuối cùng củabuổi sáng, Phổ Hoanhiều lần nhìnsang chỗ ngồicủa Kỷ An Vĩnh. Cậu ấy nghegiảng một cách bìnhtĩnh, cảm giác được ánh mắt của cô, cậuấy hơi nghiêng đầu cười.Trải qua hai tháng mongchờ hết sức lo sợ,khoảnh khắc này, Phổ Hoacuối cùng cũngcó thể kiềm chếđược bản thân, dồn sự chú ýlênquyển sách.

Trưa hôm đó, cô đợi mọingười đi ăn cơm hết mới mộtmình lên tầng thượng.

Tầng thượng không có KỷAn Vĩnh, có ngườingồi bên lan can, quảbóng rổ đặt cạnhchân, ánh mắt dừng tạimột điểm xa xanào đó. Cậu ấy đứng lên bước tớitrước mặt cô, nhặtbóng lên, một cáibóng nhỏ lướt qua mặtcô.

“Lời của mình, cậuhiểu chứ?”. Cậu ấy hỏi.

Cô không thể nóichuyện với cậu ấy, từ chốiđối diện với cậu ấy, cúi đầu nhìnmũi giày của mình.Dườngnhư từ khi quen cậu ấy, thứ cô làmnhiều nhất cũng là trốn tránhánh mắt của cậu.

Sau đó cậu ấy lặng lẽ bỏ đi, quảbóng lăn tới lancan.

Trước tiết học buổichiều, Doãn Trình đỡ Thi VĩnhĐạo từ ngoài trở về,đi qua Phổ Hoa, cô ngửi thấymùirượu xộc vào mũi. Làtrạng nguyên hóa họctrong kỳ thi trung họctoàn khu vực, ThiVĩnh Đạo lại nộp giấytrắng trong kỳ thi mônhóa giữa kỳ.

Noel năm đó, Tếtdương lịch, thậm chí cảTết âm lịch,Phổ Hoa không hề nhận được một tấmthiệp nào. Đếnthư hồi âm của Kỷ AnVĩnh cũng không có.Ngày ngày gặp mặt,chẳng phải người dưng,đây không phải loạiquan hệ mà cô mongđợi.

Khi cô ở nhà bàngoại, thi thoảng nóichuyện điện thoại với Kỷ An Vĩnh phần lớn làthảo luận việc họctập. Trước khi cúp máy, cậu ấy sẽ lịch sự nóitrước câu “Chúc ngủngon”, Phổ Hoa lặng lẽ nắmống nghe, vì trong câu tạmbiệt này có nỗi bithương không cáchnào giải thíchđược trong lòng.

Sau kỳ thi giữa kỳ,trải qua thời gianthi thử rất dài, đến gần cuối kỳ thànhtích của Phổ Hoa mớikhởi sắc. Nhưng lúc đó, giađình lại không còn làchỗ dựa kiêncố vững chắcnữa, vẫn đề giữa bố và mẹtrở nên nghiêm trọng.

Nghĩ tới nửa năm saucủa lớp mười còn cóhai kỳ thi, bố mẹ dứt khoátđể cô về sống ở nhà bà ngoại.Côkhông hề biết rõ trongnhà rốt cuộc xảy rachuyện gì, sau này thườnglà mẹ qua ở cùngcô, một mình bố ởnhà. Sắc mặt bố mẹkhông tốt, Phổ Hoacũng cố chịu không khínặng nề này, sốngthấp thỏm lo âu từngngày.

Trước kỳ thi cuối kỳ, chủ nhiệmlớp tìm cô nói chuyện,khuyên cô suy nghĩ vấn đề lựachọn ban khi vào lớpmười một, đồng thời để cô vàThi Vĩnh Đạo trởthành đôi bạn cùng tiến. Học kỳ vừarồi, thành tích tiếngAnhcủa cậu thảm hại đến mức khôngthể thảm hại hơn,còn môn hóa của cô,kiến thức nền tảng từ cấp haiđãkhông tốt.

Tin đồn tình cảm trong kỳ huấn luyệnquân sự sớm đã tan thành mâykhói, mỗi lần đối mặt vớicậu, trong lòng cô bấtgiác sinh ra rất nhiềusợ hãi và áy náy.Cậucó mười phần thất bại, côít nhất có một phần tráchnhiệm, thỉnh thoảng nhìnbóng dáng cô đơn chơibóngmột mình của cậu từ xa,gánh nặng trong lòng côcũngtăng thêm một phần. QuaQuyên Quyên, cô biếtcậuvẫn lặng lẽ quan tâm tớimình, khi bầu chọn ở trạmphát thanh đã lôi kéogiúp cô rất nhiều phiếu,trongcuộc thi tiếng Anh đã dành cho côrất nhiều tiếng vỗ tay.

Đâm lao phải theolao, Phổ Hoa cuối cùngvẫn tiếp nhận sự sắp xếp của giáoviên, chấp nhận sự giúpđỡ của Thi Vĩnh Đạo.

Mấy lần đầu họcriêng, họ đều có chútgò bó, hai ngườiduy trì khoảng cách,một người hỏi mộtngười đáp nhưcảnh sát và phạm nhân,gần như không hỏi hantrao đổi gì thêm, cô thườngrơi vào hoảng loạn vì nétmặtchuyên tâm của cậu. Vài lần họccùng nhau, cậu cànglịch sự với cô,thậm chí giống như đối xử với giáoviên,trả lời câu hỏi của côcòn giơ tay. Vì tácphong như vậy, cô dầndần hạ thấp cảnhgiác với cậu. Khắcphụcsự lúng túng ban đầu, chuyêntâm vào việc học,PhổHoa phát hiện mình và Thi VĩnhĐạo phối hợp còntốthơn cả với Kỷ An Vĩnh. Vì cậukiên nhẫn hơn, sẵnsàng giúp cô sửa bài, cólúc còn liệt kê từng phươngpháp một ra giấy, lầnlượt tính cho cô xem.Cậu chưa bao giờ tứcgiận với cô, khiquan điểm bất đồng, nhiềunhất thì cậu sa sầmmặt xuống, đặt bút cầm vở bàitậplên che mặt, lặng lẽ khóchịu vài phút.

Sau giờ học phụđạo, Thi Vĩnh Đạo sẽ đợi Phổ Hoaởcổng trường, đi cùng cô qua đường, sau đólên xe đạp của mình,ai đi đường nấy. Cậu khôngđi theo cô, cũngkhông còn mua phômai cho cô nữa, chưatừng nhắc đến việc gì ngoàichuyện học tập. Khôngphải thời gianhọc phụ đạo, như trênsân bóng luyện tậpbóng rổ nhìnthấy cô về nhà, cậucũng sẽ không chủđộng chào hỏiquấy rầy cô.

Đây là khoảng cách vôcùng an toàn, an toàn tới nỗi Phổ Hoa cóthể yên tâm cố gắngnâng cao thành tíchtoán lý hóa, cách nhìnđối với Thi Vĩnh Đạo cũng thayđổi rất nhiều.

Họ trải qua haitháng bình yên vô sự.

Phổ Hoa gánh vác hai áplực đến từ gia đình và nhàtrường, cắn chặt răng rasức đạt được thành tích tốt hơn trongkỳ thi cuối kỳ. ThiVĩnh Đạo cũng cởi bỏgánh nặng trênvai, không còn dùngthái độ chống đối để cư xử với việcthi cử và xếp hạng.

Lần cuối cùng phụ đạo chonhau trước kỳ thi, vì phải đi giúpgiáo viên mà cậu phảidừng giữa chừng, cô ởphòng học đợi cậu.Nhân lúc cậu khôngcó mặt, cô lén xemtrộm vở bài tập củacậu, chữ cậu viết,nháp đề kiểm tra của cậu. Trangcuối cùng trong vở bàitập, cô phát hiện trêngóc có một hàng côngthức: giá trị PH củaD = 1

Đọc câu này nhiều lần,Phổ Hoa cảm thấy D khônggiống bất cứ hợpchất hay nguyên tố nàocô biết, thầnbí thật, cậu ấy từngkhắc câu này trên bàn,điều đó có ý nghĩa gì?

Trong lúc đợi cậu ấy, cônhoài người lên bàn ngủ quênmất, khi tỉnh dậy, đồđạc của cậu ấy vẫncòn, hình nhưcậu ấy vẫnchưa trở về. Rờitrường học, Phổ Hoathấy đèn trong văn phòng giáoviên hóa học cònsáng.

Tối đó cô mơ mình trở lạiphòng học, nằm sấp lên bàn mệt mỏi ngủ quên,Thi Vĩnh Đạo đang đứng đối diện.Cậu ấy khônggiảng bài, mà cúi ngườixuống cách cô càng lúccàng gần, gần tới nỗi cô cóthể nghe thấytiếng thở của cậu ấy. Cậu ấylặng lẽ quan sát cô, phân tích cô, dường như cô là một đề ứng dụng khó hiểu nhất.Sau đó, gương mặt cậu ấy dần mờ nhạt, đến hình dáng cũng chỉ còn lại bóng mờmàu đen, một làn hơi nóng bỏng lướt qua má cô, lưu lại trên môi cô, nhẹ nhàng,mềm mại.

********

Phổ Hoa cẩn thận giữ tự tin trong học tập, sau khi có thành tích cuối kỳ, ngoàivề thăm bố cuối tuần, phần lớn thời gian cô đều ở sạp bán thuốc lá của ôngngoại ngồi nghe bài hát tiếng Anh láng máng không rõ từ đài, dốc sức làm bàitập về nhà và các loại bài tập môn toán lý hóa.

Chút an ủi duy nhất của Phổ Hoa chính là điện thoại của Kỷ An Vĩnh, mỗi tốithời gian nói chuyện của họ đã nhiều hơn trước, chủ đề cũng không còn hạn chếtrong những khó khăn gặp phải trong môn học. Dườngnhư bằng cách gọi điện, họ có thể bỏ đi những dè dặt, thoải mái trong suy nghĩ,thảo luận vài vấn đề của bản thân.

Bắt đầu là thăm dò sơ sơ, sau đó có thể sẽ im lặng, thử né tránh, sau nữa, KỷAn Vĩnh nói chuyện của cậu ấy, người “bạn gái” xuất hiện trong tin đồn tình cảmvới tần suất cao đó dần dần trở thành nội dung chủ yếu để bọn họ đàm luận. Phổ Hoahiểu được, Kỷ An Vĩnh cũng chẳng thuận buồm xuôi gió trong tình cảm. Cậu ấythường than, người mình thích chưa hẳn đã thích mình. Còn người thích mình chưahẳn mình đã thích.Nghe như đọc khẩu lệnh, kỳ thực ngẫm nghĩ kỹ thì cũng có lý.

Nghe chính miệng cậu ấy nói ra mối tình không thành công đó, ngược lại Phổ Hoathoải mái hơn nhiều. Ban đầu cô vẫn canh cánh trong lòng với bức thư đó, lúcnày lại chẳng muốn truy cứu cậu ấy có cảm nghĩ gì sau khi đọc nữa.

Đi tới ranh giới của bạn tốt và tri kỷ, Phổ Hoa tìm thấy vị trí thuộc về mìnhbên cạnh Kỷ An Vĩnh. Cho dù đối với Kỷ AnVĩnh, vị trí này không quan trọng, có hay không cũng được, chỉ giới hạn ở haiđầu điện thoại, nhưng Phổ Hoa rất mãn nguyện, ít nhất cô có thể dùng quan hệnày để che giấu tình cảm của mình, thoải mái nói cười với cậu ấy, quan tâm tớicậu ấy, khích lệ cậu ấy, thậm chí chế giễu cậu ấy.

Cúp máy, cô sẽ viết tên Kỷ An Vĩnh trên giấy nháp làm bài tập, sau đó là tênmình, rồi viết nội dung nói chuyện vào nhật ký, nằm trên giường hồi tưởng lại.

Kỷ An Vĩnh từng nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu không giống các bạn nữ khác”.

Cô hỏi: “Sao không giống?”.

Cậu ấy nghĩ rất lâu, chỉ nói: “Tóm lại là không giống”.

Âm thầm thích một người chính là như vậy, cái gọi là “không giống mọi người”khiến Phổ Hoa vui vẻ rất lâu, dù soi gương cũng sẽ mỉm cười. Bị việchọc và chuyện gia đình dồn vào góc, vui vẻ là thứ xa xỉ lâu rồi cô không có. Coro sau tấm cửa kéo bằng kính, đối diện với một kệ thuốc lá thơm, Phổ Hoa thửtìm sự yên ả trong lòng, mà Kỷ An Vĩnh mang lại cho cô đúng lúc.

Trước Tết âm lịch, sạp hàng nhỏ của ông ngoại buôn bán bận nhất, cả ngày PhổHoa đều ở cửa hàng bán thuốc lá trông hàng, khi không cần tính toán sổ sách thìđeo tai nghe nghe mấy tiết mục cô yêu thích trên đài phát thanh.

Hôm đó, cô cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ mơ mộng viển vông, có người đạp xedừng lại hỏi mua một bao Vạn Bảo Lộc. Gương mặt trẻ tuổi xa lạ đó ngờ ngợ khiếncô cảm thấy quen thuộc.

Cô chạy vào trong phòng hỏi người lớn giá tiền, cầm bao thuốc quay trở lại,người đi xe đạp đang chờ, đưa năm mươi tệ cho cô. Cô trả lại tiền cho anh ta,người giơ tay ra nhận lại là người khác.

Nhận ra Thi Vĩnh Đạo, Phổ Hoa giật nảy mình, lập tức buông tay, tiền lẻ trả lạibị rơi xuống đất.

Cậu ấy cũng kinh ngạc, lại nhanh chóng trấn tĩnh, đẩy người mua thuốc lá đi,bản thân vẫn đứng ở cửa sổ, lại đưa mười tệ cho cô, nói cậu ấy cũng muốn muaVạn Bảo Lộc.

Không mặc đồng phục trường, không cạo râu, nhưng cậu ấy trông vẫn có dáng vẻcủa học sinh trung học.Phổ Hoa kiên quyết không bán, cậu ấy kiên quyết khôngđi, hai người giằng co bên cửa sổ cho tới khi người lớn ra hỏi. Cô đànhxuống nước, dùng ánh mắt cầu xin cậu ấy, không nói thành lời: Nhanh đi đi. Cậuấy vò tờ tiền, lắc đầu, mua bật lửa rồi lên xe đạp đi.

Cả tối đó Phổ Hoa vô cùng sợ hãi bất an, đến cuộc điện thoại đã hẹn với Kỷ AnVĩnh cũng không gọi.

Đúng như dự đoán, ngày hôm sau cô mới dậy, Thi Vĩnh Đạo đã xuất hiện rồi. Cậuấy khóa xe đạp đối diện với sạp bán thuốc lá, khoác ba lô gõ cửa.

Cô chặn cửa không cho vào, hỏi cậu ấy: “Cậu đến làm gì?”.

Dáng vẻ cậu ta rất tự nhiên, mở cặp sách lấy ra vài quyển vở bài tập: “Mình đếnhỏi bài”.

Nói xong, lại cúi rạp người chào ông ngoại đang từ phía sau cô đi tới, nói lớn:“Cháu chào ông ạ”.

Sau việc này Phổ Hoa nghĩ kỹ thấy mình đã đánh giá thấp Thi Vĩnh Đạo.

Năm lớp chín cậu ấy dám hút thuốc lá trên tầng thượng trước mặt cô, lớp mườichạy ra ngoài uống rượu say về lớp, nộp giấy trắng môn hóa khi thi giữa học kỳ,lần sau cầm điểm mười đưa giáo viên xem.Cậu ấy dám mua chuộc cử tri vì cô, lấydanh hiệu của mình che đậy cho cô, cậu ấy có gì không dám làm chứ?

Cô vẫn không hiểu, rốt cuộc cậu ấy thích cô ở điểm nào, cô bình thường như thế,vì sao cậu ấy cố chấp thế nhỉ?

Tuần đầu tiên, cậu ấy mượn cớ cũ tới hai lần, lần đầu hỏi xong liền đi, trướcsau không đến năm phút, lần thứ hai cậu ấy khoác cặp sách to hơn, hình nhưtrong Tết cậu ấy hoàn toàn không có việc gì làm, chỉ đến chỗ cô hỏi bài.

Lần thứ ba cô thực sự tức giận, đuổi cậu ấy về, cậu ấy bình tĩnh mở cặp sách,lấy ra máy tính xách tay.

Thời kỳ đó, học sinh có máy tính để bàn không nhiều, nhưng cậu ấy lại mang máytính xách tay Toshiba cồng kềnh đến nhà cô, để cô luyện tập trên máy cho kỳ thivi tính. Việc cậu ấy dâng vật quývà sự do dự của cô giằng co nhau mất ba phút, cuối cùng Thi Vĩnh Đạo thắng.

Ông cô không có khái niệm về giới tính, là bạn học của cô thì sẽ nhiệt tìnhtiếp đãi, còn giúp chuyển bàn, còn rót nước mận cho Thi Vĩnh Đạo, dặn dò haiđửa ôn tập cho tốt, còn mình đi trông sạp hàng. Ngườilớn vừa đi, cô ngồi chỗ nào cậu ấy liền ngồi sát lại, gần tới nỗi có thể đếm rõlông mi của cô.

Mới đầu Phổ Hoa đặc biệt thận trọng, hận không thể giảng vài câu để cậu ấynhanh chóng đi về, sau đó nghe cậu ấy giảng vi tính rõ ràng mạch lạc, toànnhững chỗ khó, trọng điểm của kỳ thi, cũng quên cả việc đuổi người.

Cậu ấy giảng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, giảng xong để cô luyện tập, gần nhưcầm tay dạy cô sử dụng.Đợi luyện xong vài chương trình quan trọng, có qua cólại mới toại lòng nhau, cô cũng bày ra sách tiếng Anh để cậu ấy hỏi.

Cậu ấy gập máy tính lại, lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô.

“Tiếng Trung Quốc, cậu có thể hiểu không?”. Cậu ấyhỏi.

Cô không hề cảnh giác mở tờ giấy, trên đó thình lình viết: Chomình (Thi Vĩnh Đạo) thích cậu (Diệp Phổ Hoa), được không?

**********

Thi Vĩnh Đạo có xuất hiện lần thứ tư không, Phổ Hoa cũng không nghe ông ngoạinói, cô trốn về chỗ bố.

Trong thời gian nửa năm, bố già đi rất nhiều, tóc mai đã điểm bạc.

Trên tường phòng khách treo bức ảnh cũ của gia đình Phổ Hoa, bức ảnh cả nhà bangười chúc mừng cô được tuyển thẳng vào trường cấp ba được đặt ở giữa, mặt kínhluôn được lau sạch sẽ. Đồ đạc của mẹ trong phòngcàng lúc càng ít đi, cô không dám hỏi cũng không dám biết.

Bố không nhiều lời, nhét tiền tiêu vặt cho cô, xoa đầu cô dặn dò cố gắng học tốt,đừng để ông thất vọng. Phổ Hoa nhoài người lên lưng bố, khóe mắt bất giác ươnướt.

Sau khi khai giảng tuyết rơi đóng băng trên đường, Phổ Hoa đổi sang đi xe busđến trường.

Tới trường, việc quan trọng nhất chính là nói chuyện với Thi Vĩnh Đạo, Quyên Quyênchuyển giúp cô mảnh giấy, buổi trưa họ gặp mặt trên tầng thượng.

Cậu ấy đã đợi ở đó từ lâu, trong tay ôm chiếc áo khoác.

“Cái này trả cậu”. Cô để tờ giấy vào trongphong bì đưa cho cậu ấy.

Trong mắt cậu ấy lóe lên một tia hy vọng, mở ra đọc xong, tia hy vọng ấy biếnmất.

“Sau đó thì sao?”. Cậu ấy bước lại gần hơn.

“Sau đó, mình muốn học tốt chuẩn bị cho kỳ thi, chỉ có những điều này”. Đây quảthật là những lời trong tim cô, đứng trước lựa chọn giữa ban tự nhiên và ban xãhội, Phổ Hoa cũng cảm thấy mù mờ đối với tương lai, người vốn có thể chỉ đườngcho cô bây giờ lại không giúp được nữa.

“Cái này liên quan gì tới học tập! Hơn nữa mình sẽ không làm ảnh hưởng đến việchọc của cậu, mình có thể giúp cậu!”. VĩnhĐạo giơ bức thư, nét mặt bướng bỉnh mà mất mát, mỗi lần cô đều hung hăng tấncông cậu ấy, hơn nữa trước nay đều rất trực tiếp, rất thẳng thừng không cóđường cứu vãn. “Cái gì mà kêu khôngđược! Sao cậu không viết vì sao không được, thế nào mới được! Mình muốn biết!”.

Câu hỏi của cậu ấy khiến Phổ Hoa tắc nghẹn, không trả lời được.

“Diệp Phổ Hoa, cậu có thể nhìn thẳng vào vấn đề một lần không, đừng chỉ có trốntránh, dùng hai chữ như vậy xua đuổi người ta, giải quyết vấn đề cũng phải cómột quá trình chứ!”. Cậu ấy lại giơ cao phongthư, thở hổn hển bốc cả hơi nóng lên, mặt đỏ ửng.

“Thi Vĩnh Đạo, trong thời gian đi học và trong kỳ nghỉ mình chỉ có thể nói cảmơn cậu, đã thêm phiền phức cho cậu. Mìnhkhông phải tùy tiện xua đuổi cậu mà thực sự mình không có loại tình cảm đó. Chúngta là bạn học... chính là bạn học”. Phổ Hoalạnh đến mức phát run, khó khăn lắm mới nói ra hết những câu đã chuẩn bị từtrước. Cô đặc biệt nhấn mạnh haitừ bạn học, dường như thế thì cậu ấy sẽ chấp nhận kết quả này, “Mình sẽ nói vớigiáo viên về chuyện phụ đạo, còn kỳ thi vi tính, mình có thể tự nghĩ cách, thậtkhông cần phiền cậu nữa. Nếu cậu có vấn đề về tiếng Anh, có thể hỏi mình, thờigian khác, cũng học cho tốt để chuẩn bị thi nhé”.

Trước khi đi, cô để lại số điện thoại nhà mà lần trước cậu ấy viết trên tờ giấynháp, nghe thấy cậu ấy gọi phía sau nhưng không dừng lại. Cô không suy đoán ThiVĩnh Đạo sẽ lại làm ra chuyện kỳ lạ đột ngột gì nữa, đây đều nằm ngoài phạm vikhống chế của cô, hơn nữa cô thực không hy vọng lãng phí thời gian quý báu vàochuyện yêu sớm, vả lại cô chưa từng “yêu” cậu ấy.Trước đây không, tương laicũng sẽ không.

Hôm đó, Phổ Hoa liền tìm chủ nhiệm lớp nói về việc học phụ đạo, lấy cớ gia đìnhcó việc, không có thời gian nhằm thoát thân.

Lần này Thi Vĩnh Đạo rất lý trí, không làm ra chuyện gì khác thường, hơn nữatrong thời gian tương đối dài cậu ấy vẫn là Thi Vĩnh Đạo đứng thứ hạng cao. Bêncạnh cậu ấy có bạn bè, cậu ấy bắt đầu giúp đỡ nữ sinh khác, bài thi môn hóa củacậu ấy xuất hiện trên bàn Cầu Nhân, những điều này Phổ Hoa đều coi như không thấy.

Điều duy nhất khiến Phổ Hoa khó chịu là hàng ngày Thi Vĩnh Đạo đều mua một cốcphô mai ở cửa hàng Kiến Nhất khi tan học, cho dù một mình hay đi cùng bạn học,cô khó có thể rời khỏi tầm mắt của cậu ấy.Dù cô cố gắng đi sớm thế nào, vẫn sẽgặp ở cửa, tuần lễ phải trực ban, hàng ngày cậu ấy còn chặn ở cổng kiểm tra cô.

Cậu ấy chưa bao giờ nói lời nào cay nghiệt, cũng không gây khó dễ, trong lớphai người dường như không trò chuyện với nhau, chỉ cúi đầu không thấy, ngẩngđầu thấy nhau. Vì không nói chuyện, trong ánh mắt trong veo của cậu ấy thithoảng có một thứ gì đó khiến cô hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Trước kỳ thi, trong điện thoại Phổ Hoa hỏi Kỷ An Vĩnh: “Chúng ta làm thế nào màbắt đầu gọi điện cho nhau nhỉ, cậu còn nhớ không?”.

Kỷ An Vĩnh nói: “Việc trong lớp thì phải, nếu không là hỏi cậu về tiếng Anh,không nhớ rõ lắm, sao vậy, có gì khác à?”.

“Không có gì... Sau này, có lẽ không thểthường xuyên gọi điện rồi”. Phổ Hoa lưỡng lự.

“Vì sao?”.

“Mình chuyển nhà, bên đó vẫn chưa lắp điện thoại”.Nghĩ tới về nhà không thểliên lạc với Kỷ An Vĩnh bằng cách này nữa, Phổ Hoa ít nhiều có chút buồn bã.

Ngược lại Kỷ An Vĩnh cười cười bên đầu kia điện thoại, “À, không sao, lắp xong,gọi là được mà”.

Ba ngày ôn tập ở nhà, Phổ Hoa đi tới trường một lần, quyết định cho mình cơ hộicuối cùng trước khi thi.

Cô để lại một bức thư trong hòm thư, liên quan đến vấn đề chọn ban xã hội hayban tự nhiên, trong đó cũng nói đến phiền não và một vài lo lắng của cô.

Chìa khóa vừa rút ra từ ổ khóa, giọng Thi Vĩnh Đạo từ trên trời rơi xuống ngaysau lưng cô.

“Diệp Phổ Hoa, cậu đang làm gì đấy?”.

Cậu ấy dắt xe đạp, nhân lúc cô hoảng hồn chưa kịp trấn tĩnh liền giật mất chìakhóa trong tay cô.

Cậu ấy vứt xe trên sân tập thể dục, kéo cô lên tầng thượng “giải quyết” vấn đề. Các lớpkhác còn đang học, trong trường khắp nơi ra vào đều có giáo viên và học sinh,Phổ Hoa không muốn nhưng sau một rồi chọn lựa vẫn đi lên theo.

Nhảy lên bậc cao nhất, cậu ấy bình tĩnh ngồi xuống, chìa khóa kẹp giữa các ngóntay, biểu hiện thâm sâu khó dò, hỏi cô: “Vừa nãy cậu làm gì? Chìa khóa ở đâura?”.

Cô đứng dưới hơn chục bậc, vặn vẹo mép áo, muốn xông lên giật lại chìa khóa,đành nói: “Mượn... của Phong Thanh...”.

“Thật không?”. Cậu ấy nắm tay thành nắmđấm, chìa khóa biến mất, chỉ còn lại các khớp xương rõ rệt càng lúc càng siếtchặt, “Cậu cần chìa khóa làm gì?”.

“Tìm thư...”.

“Thư gì?”. Cậu ấy càng nói càng gay gắt “Thư của mình...”. Cô cóthể cảm nhận được cơn giận dữ âm ỉ của cậu ấy, vốn đuối lý càng không dám nhìnthẳng cậu ấy.

Cậu ấy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy lên đi xuống tầng dưới, miệng hét: “Được,bây giờ mình đi hỏi Phong Thanh”.

Vỏ bọc chồng chất những lời bịa đặt bỗng chốc vỡ tan, Phổ Hoa giơ tay ra cảnnhưng Thi Vĩnh Đạo tưởng cô muốn giành chìa khóa.

“Ở đâu ra? Cậu nói thật với mình?”. Cô càngbiểu hiện lo sợ, ngược lại cậu ấy càng chắc chắn, vừa như có ý vừa như vô tìnhbước từng bậc lại gần cô.

Nói dối nữa chắc chắn cũng chẳng qua nổi, Phổ Hoa đành cam chịu nói ra sự thật,cô nói: “Là mình... đánh thêm chìa khóa...”.

“Cậu đánh thêm làm gì?”. Khóe miệng cậu ấy nở mộtnụ cười xấu xa, cuối cùng nắm được thóp cô rồi.

Phổ Hoa lủi lại tới chỗ không thể lùi được nữa: “Không... Khônglàm gì...”.

Thi Vĩnh Đạo lại ngồi xuống bậc thềm, ôm cánh tay, nét mặt như đang suy nghĩvấn đề, làm ra vẻ nghiêm túc như thật. Phổ Hoaco rúm lại, không dám động đậy.

“Cậu nói... làm thế nào?”. Cậu ấy đứng lên, giốngnhư quan tòa từ trên cao nhìn xuống.

“Mình không biết”. Phổ Hoa trả lời đúng sựthật, bị tia sáng sắc nhọn trong mắt cậu ấy châm đau nhói, đầu cúi gằm xuống.

“Mình đưa chìa khóa cho Phong Thanh, khai báo rõ ràng với cậu ta, để giáo viêngiải quyết!”.

Cậu ấy thử thăm dò, quả nhiên thấy cô sợ tới mức mặt trắng bệch, giống con thỏnhỏ kinh hãi, nụ cười trên mặt cậu ấy dần dần nở rộng.

“Thi Vĩnh Đạo! Cậu... Cậu đừng nói... Cậuđừng nói được không...”. Phổ Hoa cầu khẩn.

“Vậy mình có lợi gì không?”. Cậu ấy công khai thảoluận với cô về điều kiện, Phổ Hoa không nghĩ ngợi liền gật mạnh đầu.

“Mình nói gì cậu cũng đều đồng ý?”.

Cô gật đầu như giã tỏi, tay vặn mép áo bắt đầu run rẩy.

“Vậy được rồi... cậu qua đây!”. Cậu ấyđút chìa khóa vào túi áo, vẫy tay với cô.

Phổ Hoa lê bước chân lên bậc thềm cậu ấy đứng.

Cậu ấy dẫn cô bước lên sân thượng của trường. Bước ragiữa liền quay lại, dang rộng hai cánh tay.

Phổ Hoa đứng ở cửa lúng túng không biết phải làm sao.

“Cậu muốn... làm gì...”.

“Cậu qua đây... để mình ôm một cái...”. Cậu ấykiên định dang rộng hai tay, “Ôm kiểu... bạnbè...”.

Phổ Hoa sững người, một lúc sau tưởng rằng cậu ấy đùa. Đợi tớilúc ý thức được là cậu ấy làm thật, cứng đờ tại chỗ, đi cũng không được, khôngđi cũng không xong.

Cậu ấy giơ chiếc chìa khóa ra, cầm trong tay cho cô nhìn thấy, bình tĩnh hỏicô: “Nghĩ xong chưa?”.

Gió thổi tung mái tóc Phổ Hoa, che cả mắt cô. Sự dè dặt, lưỡng lự, nỗi hoảng sợcon trai của đứa con gái mười lăm tuổi thu hết trong đáy mắt Vĩnh Đạo.

Cô đứng ở cửa vào rất lâu, cuối cùng vẫn bước đến.

Giây phút này cậu đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi mỗi bước đi của cô, cũng khiếnlòng bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi.

Cuối cùng cô bước tới trước mặt cậu, nhắm mắt, hai hàng mi dày rung rung sợhãi, khóe miệng như sắp khóc.

Cậu đưa hai tay vòng quanh cô, cúi đầu lướt qua má, sượt đến bên tai thậm chícả chỗ hõm ở cổ. Cô rất trắng, đốm nhỏ tànnhang trên cánh mũi màu hồng. Bờ vai mềm mại dường nhưkhông chịu được khi bị cậu nắm chặt. Nhưngđây không phải cái ôm mà cậu muốn, cậu muốn cảm nhận hơi ấm da thịt cô, cảmnhận sự run rẩy của cô, tự mình khám phá mùi vị huyền ảo mơ hồ trên cơ thể cô.

Khi cô tưởng rằng đã kết thúc, cậu bỗng xốc mạnh hai nách nâng cô lên, giốngnhư người bố ôm đứa con nhỏ, muốn toàn bộ con người cô tan vào trong vòng taycậu, hai người bỗng chốc đều không thể thở nổi, ngực áp ngực, má áp má.

Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, bắt đầu vùng vẫy hoảng loạn, đấm vào vai, cánhtay cậu, hai ba cái liền bị cậu ôm chặt.

“Mình thích cậu...”. Cậu nói như mê sát bêntai cô, cố chấp quay cằm cô lại, nhìn vào đồng tử màu nâu đậm của cô.

Cô không nói gì, bờ môi run rẩy.

Trước khi cô khóc thật, cậu đặt cô xuống đất một cách tiếc nuối, nhét chìa khóavào tay cô, vuốt tóc cô và lủi sang một bên.

“Nhanh đi đi... Mình không nói với PhongThanh...”.Cậu ấy cười mãn nguyện. Nhìn côlau mắt, thật giống như chịu uất ức, miệng méo xệch chạy đi.

************

Cái ôm trên tầng thượng suýt khiến Phổ Hoa sợ tới mức ngã bệnh, hai ngày trốntránh Thi Vĩnh Đạo trốn tới mửc căm phẫn, hôm đó kỳ thi vi tính tổ chức cùngmột địa điểm thi, cô vừa vào đãthấy cậu ấy đang ởchỗ ngồi liềnchạy ra ngoài, may màđược giám thị coi thigọi lại.

Cô không hận cậu ấy, chỉ làthực sự sợ, cậu ấy có thểlàm bất cứ việcgì, cô tin thế.

Cũng may Thi Vĩnh Đạo biểu hiệnrất lịch sự, làm nhưkhông có chuyện gì xảyra, cũng không tiếpcận cô, đa phần là“theo dõi” từ xa.

Trước kỳ thi cuối kỳ, Phổ Hoa đưavở tiếng Anh cả nămcho Kỷ An Vĩnh mượnphoto, lại đặt trênbàn bản photo phóngto chép lại cẩn thậnbảng tốc ký ngữ pháp màcậu ấy nhờ. Mấy hôm sau,tài liệu ôn tập tiếng Anh đó rất nhanhđược truyền tay nhautrong lớp, nam sinhmỗi người một bản,còn bảng tốc ký ngữpháp thì chỉcó Kỷ An Vĩnh vàvài người bạn thânchia sẻ, đươngnhiên không thểthiếu Thi Vĩnh Đạo. ThiVĩnh Đạophoto bảng tốc ký thành mấybản, bọc ngoài vở bàitậpcác môn, khiến Phổ Hoa rấtbối rối, vài lần nộp bài tậpđều hận không thể rút vởbài tập của cậu ấy ra némđi.Cậu ấy chính là có bảnlĩnh khiến lòng dạ côthêm rối bời khi côhoảng loạn.

Quyên Quyên ngày ngày ởbên cạnh Phổ Hoa,nhanhchóng nhận ra điều gì đó.Chất vấn Phổ Hoa kểtìnhtiết, cô chỉ kể qua cáiôm đó, cô thề sống chếtcũngkhông mở miệng, dường như nóđã trở thành mộtđiềusỉ nhục lớn trong đời cô.

Thành tích thi môn vi tínhrất nhanh đã có, bức thư Phổ Hoa gửicho Kỷ An Vĩnh lạikhông có hồi âm, đang lúc do dựnhất trong việc lựachọn ban xã hội và bantự nhiên, cô đành thỉnh giáoKhổng Khiêm - trạmtrưởng đài phátthanh sắp tốt nghiệp.

Phổ Hoa và Khổng Khiêmcũng có thể coi là cótìnhnghĩa anh em khóa trên khóadưới làm việc chungvớinhau, lại cùng khóa cùnglớp với em trai anh ấy, vì vậyKhổng Khiêm đặc biệtcầm tài liệu giớithiệu vài trường đại học cho PhổHoa, rất vui vẻ giúpđỡ.

Họ hẹn gặp nhau ởKiến Nhất, Khổng Khiêmcầmbảng điền nguyện vọng giảithích cái lợi và cáihại của ban xã hội,ban tự nhiên và căncứ chọn ban.

Sau đó gặp Khổng Nhượng tanhọc, cũng cùng ngồinóichuyện về việc chọn ban.

Tuy anh em nhà họ Khổng làngười ngoài, nhưng Phổ Hoarất vui mừng vì cóthể nghe ý kiến của họ. Mỗilầnhỏi Quyên Quyên vấn đề này, quảbóng cao su lại đá về châncô. Quyên Quyên chưabao giờ quyết địnhthay cô, đến chủ ýcủa bản thân cô ấycòn lười, lời nói chílý đến nay đều là câu: Mặc cho sốphận. Cũng vì thế, Ngu ThếNam - người thi cấp ba ở trường khácđãtrở thành một giai đoạn lịch sử được lậtqua.

Phổ Hoa cũng không dámgiao quyền quyết định cuốicùng cho một kỳ thi cótính ngẫu nhiên, cô cũngthửbày tỏ suy nghĩ với bố mẹ, nhưnghiệu quả không ổn, ngược lại mẹ còntrách cô học lệch, khiếncô càng không có lòngtin tiếp tục học môn tựnhiên.

Nói chuyện xong với anhem nhà họ Khổng, ra khỏiKiến Nhất, trong lòngPhổ Hoa cơ bản đã có phươnghướng. Hỏi KhổngKhiêm về kỳ thi đại học sắpthamgia, anh ấy vẫn chưa nói thìPhổ Hoa nhìn thấy ThiVĩnh Đạo và anh em “nhóm bốn người” từ bênkia đường đi tới. Ra đa trong cơ thểcô khởi động trongchớp mắt, coi nhưkhông nhìn thấy cậu ấy, co rúmngười lại giữa hai anhem nhà họ Khổng, rón rarón rén bước đi. Chưa đi bao xa thìnghe thấy một hàng xe đạpđổ cái rầm phíasau.

Kết thúc kỳ thicuối kỳ hôm đó, bố mẹđưa Phổ Hoa đi ăn bữa cơm ởquán Pizzahut, coi nhưtiệc chúc mừngthành công, kếtthúc lớp mười. Sau khimẹ mất việc, đối với cuộcsống nhà họ Diệp giậtgấu vá vai mà nói,bữa ăn fast food này tương đối xa xỉ.

Vấn đề chọn ban treo lơ lửngchưa quyết làm phiềnPhổ Hoa, nhưng cô vẫnđược hưởng niềm vui đãlâukhông còn. Trong thời giangần một năm, cô chưatừng ăn một bữa cơm ngonlành cùng bố mẹ, bố mẹ cũngđã lâu không cười trướcmặt cô. Bố lấy tràthay rượu, Phổ Hoa và mẹ nâng chéntrà, chúc mừng cô đỗvào lớp trọng điểm của khốimười một.

Sau bữa cơm này, bangười nhà họ Diệp đã đạt được mục đích bướcđầu, Phổ Hoa học tự nhiên,sau đó bốmẹ ký tên xác nhận, Phổ Hoađiền vào bảng nguyệnvọng chọn ban củamình.

Thành tích kỳ thicuối kỳ và bảng xếphạng rất nhanhliền có, ba họcsinh ưu tú được chọn làm cán bộlớpcũng đã được xác định trong cùng một ngày,nhưngnhững việc này đều khôngliên quan tới PhổHoa.

cầm bảng xếp hạng,cô nhất thời có chútsửng sốt, thấphơn dự đoán rấtnhiều, lại cùng điểm với CầuNhân,xếp trong mấy thứ hạngcuối của lớp. Chủnhiệm tìm Phổ Hoa,qua thảo luận với cácgiáo viên bộ môn,đềxuất cô suy nghĩ lại việcchọn ban tự nhiên.

Mức thay đổi lớn như vậykhiến Phổ Hoa thực sựtrởtay không kịp. Buổi trưa,cô và Quyên Quyênbàn bạc trên tầngthượng cũng không có kếtquả. Buổi tối, cô ngồi trêngiường rút thăm, chọnnăm trong tám, có bốncái đều là ban xã hội. Cô tínhđiểm số không được lýtưởng trên bảngthành tích, dùng bút chìmô phỏng chữký của mẹ, sau lạixóa, nằm trên giườngvẫn chưa có chủ ý của riêng mình.

Hôm hết hạn nộpbảng nguyện vọng, tan họcPhổ Hoa bất ngờ thấy mẹđợi ở cổng trường. Từ khihọc tiểu học, trừ năm lớpmột, mẹ chưa bao giờđến đón PhổHoa. Bà hiếm khi mặc một bộ quầnáo trịnh trọng nhưvậy, chiếc váy làtrong lễ biểu dươngcủa xưởng hồixưa Phổ Hoa mớithấy bà lôi ra mặc.Điều khác nhất là vẻmặt mẹ, lờ mờ ẩngiấu chuyện gì đó.

Mẹ đưa cô về chỗ bố, bốđã làm một bàn thức ăn ngồiđợi, trong đó có vàimón Phổ Hoa rất thíchnhưng phải đợi dịp lễ tết mớiđược ăn, thậm chí bố còngói bánh sủi cảo,đặt một bát giữa bàn.

Ba người ngồi vào vịtrí quen thuộc quanhbàn, Phổ Hoa trấn tĩnhtinh thần, cố mỉmcười, tay cầm đũa bấtgiác hơi run.

Bữa cơm này rất lặnglẽ, ngoài chiếc ti vitrong phòng khách đang phát tin tứcbuổi tối, ba người đều khôngnói chuyện. Bố mẹthay phiên nhau gắpthức ăn, múccanh cho cô, đợi tin tức tối phátxong, trong phòng chỉ còn tiếngđũa bát chạm vàonhau.

Đúng tám giờ, thu dọnnhà bếp xong, bố gọi Phổ Hoavào phòng khách. Mẹ ngồiở vị trí thường ngày, Phổ Hoađứng giữa hai người.

Bố rút ra một phongthư từ trong túi,đặt trên bàn đẩy tới trướcmặt Phổ Hoa.

“Hoa Hoa, cái này chocon”.

Phổ Hoa bước lêntrước mở phong thư ra,trong đó là năm trăm tệ. Côkhông hiểu tiền này làthế nào, cũngkhông dám cầm, sợ hãivòng tay ra sau lưng.

“Hoa Hoa, bây giờ, ban tựnhiên và xã hội cũngđãchọn xong, hai năm sau còn một chặngđường rất dài,tự con phải cốgắng, bố mẹ không giúpcon đượcnhiều, chúng ta quả tình khôngtheo kịp thời đại rồi.Giờ con cũng sắpmười sáu tuổi rồi,học lớp mười một coinhư đứa trẻ lớn, có vàichuyện cha mẹ không định giấu connữa, chỉ hy vọng khôngảnh hưởng tới thànhtích và việc học saunày của con”. Mẹ nhìn bố một cái,lại đẩy phong thư ra, “Hoa Hoa, bốvà mẹ ... đã quyếtđịnh chia tay, hôm naychính thức nói cho conbiết.Sau này, con sống với mẹ ởnhà ông ngoại, khi nào muốn gặp cóthể qua thăm. Sắpnghỉ hè rồi, tự conthudọn đi nhé, chuyển quần áo và sách thườngdùng đi”.

Trong đầu Phổ Hoa “ầm” mộttiếng, cả người lảođảo,tưởng mình nghe nhầm.

Bố nhét phong thư vàotay Phổ Hoa, vỗ vỗmu bàn tay cô, “Cầm đi con, cóviệc thì về đây, bố...” nói tới mộtnửa, cuối cùng bốnghẹn ngào rời phòngkhách. Bố lẻ loi đứng trên bancông không trở lại, bónglưng bố không cònkhỏe mạnh như cô vẫnquen thuộc và dựa dẫm nữa,xem ra bố đã già rồi, khôngchỉ đơn giản là tóc bạc.

Mẹ bước tới xoa đầu PhổHoa, ôm cô vào lòng, côngây ngốc đứngnghe lời an ủi rậpkhuôn của mẹ. Bức thư và sốtiền trong tay đều rơixuống đất.

Tối đó, Phổ Hoa và mẹ chenchúc trên chiếc giườngnhỏ của cô, sau khitắt đèn, trong bóng tối mẹ kéotaycô, cô láng máng nghe thấytiếng nghẹn ngào củamẹ,buông tay xoay người nằmquay lưng với mẹ,nhắmmắt cũng không thể nào ngủ nổi.

Sáng hôm sau, bố mẹ chưa dậy,Phổ Hoa đã thu dọn cặp sách rakhỏi nhà, đạp xe tớinhà ông ngoại, gom hết quần áo và sách bìnhthường để bên đó vào trong một cáitúi, trước khi ra khỏicửa lại xin ông ngoạihaimươi tệ.

Cô không đi học màmang túi quần áo, sách vở, đạp xe từnhà ông ngoại về con ngõ nhỏ nhà mình,lại đạp từnhà mình về ngõ nhà ông ngoại. Buổitrưa cô đạp xe đếnmệt, trở lại trườngdùng số tiền haimươi tệ mua hai mươicốc phô mai ở cửahàng Kiến Nhất, đến venhồ, nhìn hồ nướcđọng, cô chảy nước mắt ăntừngmiếng lớn.

Cuộc đời vốn nên chua ngọt giốngphô mai, nhưngcuộc đời cô lạiđổi vị, cô bất lựctrước mọi thứ xảy ratrước mắt, chỉ có thểnuốt nghẹn vị chuangọt, nếm nước mắt của chínhmình.

Trước khi nghỉ hè, Phổ Hoagiấu người lớn điền vàobảng nguyện vọngchọn ban xã hội, tuy cóđi ngược với ước nguyện ban đầu của cônhưng giây phút cuốicùng giao nộp bảngnguyện vọng, cô cảmthấy không nên hốihận. Cuộc sống trướckia đều là người kháclựa chọn cho cô,lần này cô muốn lựachọn một lần vìmình.

Bảng phân lớp phátxuống đúng hôm nghỉ hè, Phổ Hoacầm bảng danh sáchmột mình ra khỏi lớp, ngồi trêntầng thượng, nhìnmặt trời chói chang.Ánh nắng gaygắt thiêu đốt toàn thân,cô rút ra những đồng tiền lẻ nóng bừngtrong túi, đếm từngtờ, đếm rồi lại quên là baonhiêu, đằng sau vọng lại tiếngbước chân, có ngườiđứng sau lưng cô, lặng lẽ dùng cơthể nắng cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìnvầng thái dương, bướngbỉnh từ chối bóngdáng che phủ ấy, thậmchí giơ tay đẩy cậu ấy, ra hiệubảo cậu ấy rời đi.

Ánh mặt trời lạithiêu đốt đỉnh đầu cô, cậu ấy lùi lại, lặng lẽngồi cách chỗ cô không xa, phơi nắng cùng cô, đưa từng tờ tiền cô trải dướichân cho cô.

*************

Phần lớn thời gian nghỉ hè, Phổ Hoa đều làm thêm ở những nơi được cô của mìnhgiới thiệu, bố gần như đón cô hàng tối, hai bố con cùng từ chỗ làm thêm về nhà,có lúc giải quyết bữa tối ở quán ven đường. Mẹ lạiđến nói chuyện với Phổ Hoa vài lần, thử thuyết phục cô cùng tới ở nhà ôngngoại, nhưng đều bị cô từ chối.

Trước khi vào năm học, Phổ Hoa lấy mấy trăm tệ tiền đi làm thêm cộng với tiềnmừng tuổi cô cậu cho thành một nghìn tệ đưa bố. Bố xoađầu con gái nghẹn ngào, bố lấy một chút trong tiền tích lũy bao năm ra, trướckhai giảng hai ngày lắp điện thoại cho gia đình.

Đối với nhà họ Diệp khi đó, điện thoại là thứ đồ vô cùng xa xỉ, bố bình thườngvốn dĩ không cần dùng, lắp điện thoại hoàn toàn là để Phổ Hoa vui vẻ. ôngthấy con gái hàng ngày làm thêm, học tập một cách bình thản, nhưng lại khôngcảm thấy cô vui vẻ.

Điện thoại quả thực khiến Phổ Hoa hưng phấn hai ngày, cuộc điện thoại đầu tiêncô gọi cho ông ngoại, khéo léo nói với mẹ rằng cô muốn ở cùng bố. Sau đó, PhổHoa gọi cho Quyên Quyên, còn Kỷ An Vĩnh, tuy thuộc làu số nhà cậu ấy nhưng cuốicùng cô vẫn lựa chọn không gọi.

Kỷ An Vĩnh ủng hộ việc cô chọn ban xã hội, cậu ấy tặng cô một quyển thơ songngữ Trung - Anh Tuyển tập Tagore để chúc mừng cô, trang bìa phía trong còntrang trọng ký tên cậu ấy. Phổ Hoa bọc bìa thật đẹp, đặt ở chỗ có thể thuận taylấy, học mệt liền mở ra đọc một bài thơ của Tagore.

Cô thích nhất bài Khoảng cách xa nhất trên thế giới, cóthể đọc thuộc lòng một đoạn:

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là em đứng trước anh, nhưng anhlại không biết em yêu anh;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải em đứng trước anh nhưng anh không biết em yêu anh, mà là yêu đến cuồng sinhưng không thể nói rằng em yêu anh;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải em không thể nói em yêu anh mà là nhớ anh đến đau thấu tim gan nhưng chỉcó thể giấu sâu vào tận đáy lòng;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải em không thể nói em nhớ anh mà biết rõ yêu nhau nhưng không thể ở bênnhau;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, mà là rõ ràng không thể ngăn cản hơithở này, nhưng phải cố ý giả vờ không chút quan tâm.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải rõ ràng không thể ngăn cản hơi thở này, nhưng phải cố ý giả vờ không chútquan tâm, mà là dùng trái tim lạnh lùng, đào một con kênh không thể vượt quagiữa em và người yêu em;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải khoảng cách giữa cây và cây mà là nhánh cây cùng sinh trưởng trên cùng mộtgốc nhưng không thể nương tựa vào nhau trước những cơn gió;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải những nhánh cây không thể nương tựa vào nhau mà là những vì sao nhìn nhaunhưng không có quỹ đạo gặp gỡ;

Khoảng cách xa nhất trên thế gới khôngphải quỹ đạo giữa các vì sao mà là cho dù có quỹ đạo gặp gỡ thì trong chớp mắtcũng không cách nào tìm kiếm;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới khôngphải trong chớp mắt không cách nào tìm kiếm mà là chưa gặp nhau đã định sẵnkhông cách nào ở bên nhau;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới làkhoảng cách giữa cá và chim, một con trên trời, một con lại lặn sâu dưới đáybiển.

Khoảng cách giữa cô và Kỷ An Vĩnh rốt cuộc bao xa, là trong chớp mắt không cáchnào tìm kiếm? Không có quỹ đạo gặp gỡ? Hay đã định sẵn không cách nào ở bênnhau? Phổ Hoa hiểu, sau này không còn cùng lớp, rất nhiều việc cô kỳ vọng nhưngviệc chưa từng xảy ra cuối cùng sẽ không có kết quả. Côkhông có dũng khí để cậu ấy biết, cũng không thể đường đột nói ra. Điều cô cóthể làm chính là chờ đợi. Cảm xúc trong bài thơ và hiện thực khiến cô chìm sâutrong sự chờ đợi buồn khổ mà không cách nào tự thoát khỏi, không biết nhữngngày tháng như vậy bao giờ mới kết thúc.

Người phản ứng mạnh nhất đối với việc cô học ban xã hội là Thi Vĩnh Đạo. Hômcầm bảng thành tích, cậu ấy ngồi bên cô mấy tiếng đồng hồ, cô không quay lạinhìn cậu ấy, không để cậu ấy nhìn thấy cô khóc, cậu ấy cũng không nói gì, gấptiền lẻ thành con thuyền nhỏ, bảo tháp, máy bay, quần áo, cuối cùng là một tráitim nhàu nhĩ. Tan học, cậu ấy đạp xe theo cô cả đường, đến nỗi cô đành không vềnhà mà đạp xe men theo đường lớn, đi tới nỗi lạc cả đường, dừng bên hồ.

Cậu ấy ngồi cùng cô trên bờ, cách một đoạn, luôn luôn canh phòng, hình như chorằng cô muốn làm việc gì ngu xuẩn. Thựcra, cô chỉ nhặt vài viên đá ném xuống hồ, khiến nước bắn tung tóe. Cậu ấycũng ném theo, lực ném rất mạnh, bắn cả vào người lạ đang câu cá bên hồ, bịngười ta mắng cho vài câu.

“Thi Vĩnh Đạo, cậu muốn làm gì?”. Côkhông hiểu.

“Sao cậu lại học xã hội!”. Cậu ném một đống đá sangbờ bên kia, “Mình không chịu nổi chính trị và lịch sử...làm thế nào...”.

Thực ra cậu ấy muốn nói: “Nếu không có hai môn chết tiệt ấy, mình chắc chắn sẽtheo cậu học xã hội!”, nhưng cô lại hiểu rằng cậu ta ghét ban xã hội.

“Cậu thực sự... không có tố chất học xãhội!”. Cô rất thẳng thắn nói rasuy nghĩ trong lòng, “Thi Vĩnh Đạo, cậu là thiên tài môn hóa, sau này... đừnglãng phí thời gian đợi mình!”.

Cô nói như vậy, cũng làm như vậy, đạp xe vào ngõ nhỏ gần nhất, không ngừng thayđổi phương hướng để cắt đuôi cậu ấy.

Tuần nghỉ hè cuối cùng, họ không hề có bất cứ liên hệ nào. NgoàiQuyên Quyên, Phổ Hoa không thân với mọi người trong lớp 10 (6), bao gồm cả KỷAn Vĩnh.Cô cũng trở nên trầm mặc kiệm lời, quen chìm đắm trong thế giới mộtmình.

Sau khi những món đồ cuối cùng của lớp 10 (6) chuyển khỏi khu nhà ba tầng, PhổHoa chính thức tạm biệt tập thể lớp đã chung sống hai năm, cầm giấy thông báođi tìm phòng học lớp văn mới trong tòa nhà. Lịch sử truyền thống của trường họclà sau lớp mười một thì lớp xã hội và lớp tự nhiên không cùng tầng, Phổ Hoa bịđưa vào lớp 11 (7), vẫn ở tầng cũ, còn lớp 11 (6) được điều lên tầng cao nhấtvì là lớp trọng điểm. Điều này có nghĩa là cơhội gặp mặt càng ít hơn, cho dù cô và Quyên Quyên, Kỷ An Vĩnh hay Thi Vĩnh Đạo.

Quyên Quyên hỏi cô: “Cam lòng không?”.

Phổ Hoa nói: “Đây có lẽ là việc hay”.

Phổ Hoa mang theo vầng hào quang thành tích bước gần tới lớp 11 (7), thực racũng mang theo nỗi lo sợ và bất an bước vào một môi trường xa lạ. Đa phần họcsinh lớp xã hội đều rất nhanh chóng chấp nhận cô, cũng có một bộ phận nhỏ vẫngiữ thái độ xem thường và đố kỵ có ý cô lập cô. Lần thi môn xã hội đầu tiên,Phổ Hoa đứng thứ thứ bảy trong lớp, lần thứ hai đứng thứ ba, lần thứ ba đứngđầu.

Quyên Quyên cảm thấy vui mừng vì sự nở mày nở mặt của cô, đồng thời lại tiếc vìcô đã bỏ ban tự nhiên.

Phổ Hoa dẩu môi, không khóc cũng chẳng cười, chỉ nói: “Mình không hối hận”.

Nói nhiều như vậy, tự cô cũng đã tin. Học xãhội hay học tự nhiên, ngày tháng cũng như cũ.

Vài tuần sau, Quyên Quyên mang đến một lời đồn đại bất ngờ, Kỷ An Vĩnh “lại lầnnữa” yêu rồi, mà nhân vật chính lần này lại là Cầu Nhân.

Trong lúc giải lao của trận thi đấu bóng rổ giữa lớp xã hội và lớp tự nhiên,biết được việc như vậy, Phổ Hoa không thể không kinh ngạc, lại muốn bản thânbiểu hiện bình tĩnh. Người cô kết bạn trong lớp xã hội - Mộc Hải Anh cũng ngồibên cạnh, nhưng dường như đã tỏ trong lòng từ lâu. Sự thật chứng minh, tất cảmọi người đều đã biết, chỉ có cô vẫn bị che mắt, không biết chút gì.

Nghỉ giải lao giữa hiệp, Phổ Hoa nhìn xuyên qua mọi người thấy Kỷ An Vĩnh vàCầu Nhân đang nói chuyện ngoài sân, Cầu Nhân chính tay bưng nước khoáng, Kỷ AnVĩnh để chiếc khăn lau mồ hôi lên vai cô ấy. Năm đó trong buổi tổng duyệt tiếtmục chào mừng ngày Quốc khánh của trường, Phổ Hoa một lần nữa chứng thực lờicủa Quyên Quyên. Là bạn nhảy, Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân phối hợp ăn ý, cách traođổi ánh mắt của họ là thứ Phổ Hoa chưa từng nếm thử.

Đọc chán tập thơ của Tagore, Phổ Hoa đổi sang cuốn Đi tìm thời gian đã mất củaMarcel Proust, cô mượn của bạn học Tưởng Trung Thiên. Tuổi côvẫn chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ được tư tưởng trong sách nhưng ngày tháng thựcsự như nước chảy vội vã không quay trở lại.

Mộc Hải Anh nói, cả một mùa thu Phổ Hoa đều có chút u buồn không vui, hàng ngàykhông nề hà phiền phức cầm chìa khóa chạy đi chạy lại giữa hòm thư và lớp học.Cô không làm cán sự môn tiếng Anh nhàn hạ, nhưng lại đảm đương chức cán bộ đờisống. Mỗi lần tay không từ cổng trường trởvề, cô như người mất hồn, có thể một mình đi trên hành lang, đứng ngơ ngẩn rấtlâu.

Quyên Quyên không ngừng mang đến những chuyện của lớp 11 (6), hy vọng việc támchuyện có thể cuốn đi nỗi buồn của Phổ Hoa, ví dụ như Lý Thành Tự đã yêu, DoãnTrình và một người nào đó trong lớp xã hội cũng thành đôi, Thi Vĩnh Đạo lên báotrường... nhưng Phổ Hoa thường nghexong rồi quên, điều cô muốn biết nhất là lá thư thứ ba cô viết cho Kỷ An Vĩnh,cậu ấy đã nhận được chưa.

Cùng với lá thư chìm trong biển lớn, mùa đông lớp mười một năm đó khiến Phổ Hoacảm thấy vô cùng lạnh, chưa đến tháng mười hai đã có một trận tuyết rơi.Cô ngãbị thương ở cổ tay phải trên đường đi học, trước liên hoan Noel vẫn phải đeodây cố định.

Các lớp đều trang trí một cách khí thế ngất trời để chìm đắm trong không khíngày lễ, nhưng Phổ Hoa lại cầm thiệp chúc mừng nhận được trốn ra ngoài. Cô ngồitrên bệ cửa sổ có lò sưởi, vẽ trái tim có hai nửa vỡ trên cửa kính, chờ tráitim tan vỡ ấy biến thành những giọt nước.

Sau khi quen một mình, cô dần dần không cảm thấy thế nào là cô đơn, thế nào làkhông cô đơn nữa.

**************

Sau khi liên hoan tối đó kết thúc, Phổ Hoa ở lại thu dọn lớp học, cô lên phònghọc lớp 11 (6) trên tầng cao nhất, kiễng chân từ tấm kính cửa sau nhìn vào trong.Trên bảng đen còn chữ, phía góc treo dải ruy băng, bàn ghế vẫn chưa sắp xếp lạicho đúng dáng vẻ lớp học. Cửa khóa, cho dù không khóa, Phổ Hoa cũng không cólòng dạ nào bước vào, cuối cùng cô đã ra khỏi tập thể này, ra khỏi có nghĩakhông thể quay trở lại nữa.

Cô đứng trên sân thượng tòa nhà hứng tuyết, làm lạnh đi niềm hy vọng lấp lánhnhư những ngôi sao không tắt trong lòng. Cô thòngười ra ngoài tay vịn, cảm nhận được tuyết lạnh rơi trên mặt hóa thành nướcmắt. Có người xuất hiện từ sau cây cộttrong bóng tối, kéo cơ thể vươn ra ngoài của cô lại.

“Cẩn thận rơi xuống đấy!”.

“Rơi xuống thì sẽ thế nào?”. Trong phản quan của đámtuyết đọng, cô nhận ra ánh mắt lộ ra ngoài áo lông của Thi Vĩnh Đạo.

“Mình sẽ không để cậu rơi xuống!”. Cậu ấynói một cách vô lý, lời nói ra là một làn khói.

“Vì sao... là cậu?”. Người cô chờ đợi khôngđến, người không đợi lại đến.

“Vì sao không phải là mình!”.

Cậu ấy dần dần học cách không đi quấy nhiễu, biết cô vừa vào lớp xã hội cần mộtquá trình thích ứng. Cô vẫn trốn tránh, có mộtcái vỏ không kiên cố lắm, đi tới đâu vác theo tới đó, cậu ấy cũng sẵn lòngtheo, nhưng không muốn thấy cô trốn trong vỏ.

Họ cùng xuống tầng, đột nhiên cô lấy thiệp chúc mừng trong cặp sách đưa ratrước mặt cậu ấy, hỏi: “Cái này có phải cậu tặng không?”.

Cách hai năm lại nhận được thiệp “tối cao”, cô chỉ nghĩ tới một khả năng.

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?”. Cậu ấyhỏi ngược lại.

“Chẳng sao cả...”. Cô cảm thấy mệt mỏi,không được như ý, chẳng phải không cảm động. Trênthiệp viết rằng hy vọng cô mỗi ngày đều vui vẻ, còn bây giờ cô mỗi ngày đềukhông vui vẻ, đã cố gắng nhưng vẫn không vui.

“Cậu sao thế?”. Cậu ấy kiên nhẫn hỏi, côđứng sánh vai cùng cậu ấy trong tuyết, lắc đầu nhìn lên bầu trời.

Tâm trạng cô lúc này rất hoang mang, có nóng lâu hơn nữa cuối cùng cũng sẽnguội lạnh. Cô còn quan tâm tới Kỷ AnVĩnh không? Chắc là có.

“Cậu... đừng đợi mình...”. Cô trảtấm thiệp bị ướt trong lòng cho cậu ấy, “Mình không thích như vậy!”.

Cậu ấy nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần, “Cậu không thích mình là việc của cậu,mình thích cậu là việc của mình”.

Mấy ngày sau, tấm thiệp được đổi phong bì ngoài lại trở về chỗ ngồi của PhổHoa, bên cạnh còn có thêm ba lọ thuốc trị thương không cùng nhãn hiệu, trên mỗimột bình đều dán chữ ký, “tối cao”, “tối cao”, “tối cao”.

Cậu ấy có bản lĩnh, khiến cô không biết nên cười hay nên khóc như vậy.

Ván cờ tình cảm này, cho dù thắng hay thua Phổ Hoa đều mệt mỏi. Điều côcảm thấy vô cùng mệt mỏi là sự chờ đợi vô vọng và sự từ chối không cách nàothực hiện được của mình. Ngược lại Thi Vĩnh Đạo càng bị đánh bại càng dũng cảm,thuốc trị thương, khăn lông quàng cổ, găng tay, cậu ấy nghĩ gì làm đó, có thểlàm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, không biết mệt mỏi. Cô mấthứng, cậu ấy liền lặng lẽ lặn hai ngày, tâm trạng cô khá hơn thì cậu ấy tiếptục như cũ. Thời gian đó, thành tích của Phổ Hoa cũng lên xuống không ổn địnhtheo sự thăm dò của Thi Vĩnh Đạo, trái tim luôn không bình lặng.

Cô đã cam chịu chấp nhận mối quan hệ của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân, kiềm chế bảnthân đừng lộ sự xúc động, nhưng thấy họ phối hợp trong vở “Lôi vũ” trên sânkhấu, đóng vai Chu Xung và Tứ Phượng, nỗi đau khổ trong lòng cô âm ỉ như bị sâurăng. Phổ Hoa đoạt giải biên kịch đạo diễn của cuộc thi kịch nói, tiết mục kịchcủa cô nhận được sự thừa nhận của tất cả các giáo viên, Thi Vĩnh Đạo vẫn giữhóa trang của Lỗ Đại Hải kéo các bạn học tới đằng sau sân khấu cổ vũ cho cô,hào phóng ca ngợi cô, nhưng những điều này không thể so sánh với bóng dáng KỷAn Vĩnh và Cầu Nhân nắm tay ra nhận giải thưởng.

Người nào cũng đều có một cốc trà của riêng mình, của Thi Vĩnh Đạo có đậm đàhơn nữa, cũng không phải cốc trà Phổ Hoa cần, còn cô không biết thế nào mớikhiến cậu ấy hiểu đạo lý này. Cô hy vọng nếm được một ngụm trà nhạt nhẽo của KỷAn Vĩnh, nhưng cậu ấy lại đem cho người khác. Mâu thuẫn thật đấy! Nghĩ mộtchút, tự Phổ Hoa gượng cười.

Cô cũng thường khuyên bản thân, hà tất chứ, bỏ lỡ học tập và tiền đồ vì mấy thứtình cảm viển vông này, trong cuộc sống còn phải quan tâm đến bố, nhìn về tươnglai. Nhưng có hiểu đạo lý hơn nữa, tronglòng cô vẫn như bị khuyết mất một góc, cho dù An Vĩnh chỉ cho cô một câu trảlời ngắn gọn, hoặc một thái độ rõ ràng, cô sẽ đặt hết tâm tư lên mấy môn sắpthi.

Sự hồ đồ của lớp mười, vội vàng của lớp mười một, lớn hơn một tuổi, Phổ Hoaliền học thêm một chút cách lắng xuống và im lặng. Bạn bèbên cạnh đều cảm nhận được sự thay đổi của cô, dường như đó là cái giá tất yếuphải bỏ ra để trưởng thành, bớt đi niềm vui, nhiều thêm lo âu, cởi bỏ sự ngâythơ, ngụy trang bản thân bằng sự lạnh lùng.

Ngoài Tưởng Trung Thiên cạnh tranh với cô trong môn ngữ văn, học lực của PhổHoa vẫn duy trì ở mức độ ưu tú, thuận lợi vượt qua các môn thi. Sau kỳ thi, côtừ chối lễ mừng “đốt sách” Quyên Quyên mời, cũng không giống các bạn học kháchát karaoke, mua quà thưởng cho bản thân, cô dùng hai ngày để sắp xếp dọn dẹpphân loại tất cả các món đồ của năm lớp chín, tường tận hồi tưởng lại một lầnnữa lịch sử ba năm đã trải qua.

Ban đầu tập đề môn hóa đó còn kẹp phong thư màu tím Kỷ An Vĩnh vứt đi, chìakhóa lén đánh hiện vẫn đặt dưới tờ báo trong ngăn tủ, ba lá thư nháp cô viếtcho Kỷ An Vĩnh gần như bị cô mở đến nát cả ra.

Niêm phong tất cả đồ vật gửi gắm quá khứ cất vào kho, cũng tượng trưng cho việcPhổ Hoa hoàn toàn từ bỏ tình bạn không bệnh mà chết này. Quyên Quyênnói cô không thích hợp với Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh cũng không thích hợp với cô,kết quả như vậy rất ổn, hai người không liên quan nữa. Mộc HảiAnh cũng nói, thà đau một lần còn hơn, không làm bạn cũng chẳng sao.

Thực sự cô không quan tâm việc nhiều thêm một người bạn, hoặc ít đi một người. Vậy ThiVĩnh Đạo? Đối với cậu ấy nên làm thế nào?

Thời gian có thể làm nhạt mọi thứ, hai năm qua đi, cậu ấy vẫn theo sau cô nhưtrước, sự nhiệt tình của cậu ấy phải chăng rồi một ngày sẽ hết, Phổ Hoa khôngdám chắc chắn. Cô chỉ mong những điều bạn bè nói đều đúng, cậu ấy có thể sớmnhìn ra, sớm buông tay.Nhưng cô cũng có dự cảm, từ khi Thi Vĩnh Đạo đứng trướcquán phô mai Kiến Nhất nói với cô “Mình thích cậu”, cậu ấy sẽ luôn ngốc nghếch“chờ” như vậy.

************

Nửa năm sau cùng của lớp mười hai, khi mọi người chịu đựng hết lượt ôn tập tổnghợp này đến lượt ôn tập tổng hợp khác, Thi Vĩnh Đạo bị nhà trường xử lý cảnhcáo, vì cậu ấy phá xeđạp của Tưởng TrungThiên. Sau khi một loạtbiện pháp: cho dừnghọc, viết bản kiểmđiểm, mời phụ huynhqua đi, việc này bỗng imbặttrong một trăm ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học.Báochữ lớn phê bình chỉđích danh bị bảng vàngthành tích che mất. ThiVĩnh Đạo đứng thử hai trong toàn bộ cáclớp tự nhiên, đến chủ nhiệmphụ trách kỷ luật và học tập cũngkhông đồng ý đặt biên bản xử lý cảnh cáo vàotrong hồ sơ của cậu ấy.

Phổ Hoa từ khi hiểuđược toàn bộ sự việc qua MộcHải Anh, một mặt cảm thấyhết cách với hành vikích động của Thi Vĩnh Đạo, mặtkhác lại hy vọng cậuấycó thể hết cơn bĩ cực tới hồi tháilai, đừng vì sự lỗ mãng nhấtthời mà hủy hoại tiền đồ bảnthân. Cũng may, thànhtích của cậu ấy đã chiếnthắng mọi thứ.

Phân tích xong bài thithi thử lần một,Phổ Hoa bị ThiVĩnh Đạo chặn ở hànhlang không người sau giờtanhọc.

Cô nhiều lần hỏi cậuấy “Cậu muốn làm gì”,khiến cậu ấy cũngnhiều lần nhíu chặtmày không vui, lần này cô dứtkhoát không hỏi, đợi cậu ấy nói.

“Đi, đến Kiến Nhất, có việcmuốn nói với cậu”.

“Có chuyện gì?”.

“Đi thì biết, đi thôi”. Cậu ấy vừathoát khỏi biển khổ lạiđang bị xử phạt, cô lạimềm lòng.

Khách trong quán KiếnNhất rất ít, ông chủ mangcho họ phô mai rồi trở lại bếp làm việc,cuối cùng sau khihai học sinh khácrời đi, quán phô mai bé nhỏ chỉ còn lại có haihọ.

Phổ Hoa bưng cốc phô mainhìn người đi đường xa lạngoài quán, Vĩnh Đạo mở cặpsách lấy đồ ra. Cậuấy đẩy một vật dày cộp tới trướcmặt cô, lật trangđầutiên.

“Đây là cái gì?”. Cô nhìntheo chỗ cậu ấy chỉ, mộtquyển sổ tay tuyển sinhđại học được photođóng gọn gàng, chỗ để trốngviết chuyên ngành tiếngAnh, Đại học Bắc Kinh, Đại học ngoạingữ Bắc Kinh, Đại họcNgoại ngữ hai BắcKinh, Đại học nhân dân TrungQuốc... chuyên ngành tiếngTrung...

“Đây là hướng dẫn các chuyênngành tuyển sinh toànquốc năm ngoái, mình đãđánh dấu các trường và học viện cóchuyên ngành xã hộirồi, mình sửa mới lại chocậu, mỗi năm đều không khácnhau nhiều, chỉ có sốlượng thí sinh là khác,cậu xem qua, chọn lấy cái nào cậu hàilòng thì nói cho mình”.

“Hả?”.

Phổ Hoa lật bản danhsách trước mặt, mỗi một trangđều có chuyên ngànhđược đánh dấu bằng bút nhớ,cóvài chỗ còn có lời bình vàchú thích nữa.

“Cái này mình khôngvội, đều cho cậu cả, hơn nữa tốtnhất cậu bàn bạc với giáoviên một chút, tuytiếng Anh cậu tốt nhưng nói thế nàonhỉ, cũng chỉ là côngcụ thôi, trở thànhchuyên ngành học bốn năm trừ phicậu định sau này làm phiên dịch”. VĩnhĐạo ăn xong phô mai, tìm thấy mộttrang gấp góc, “Mình cảm thấycái này cũng ổn, là thếmạnh của cậu”.

Trên trang cậu ấy đánh dấu cóchữ “Văn học Trung Quốc”, trên đó có Đại học Bắc Kinh,Đại học Sư phạm, vốn còn có Đại học SơnĐông, Đại Học Phúc Đán nhưng sau đóbị gạch đi.

“Vì sao gạch nhữngchỗ này?”. Bút tích rõràng là của Vĩnh Đạo.

“Cái này...”. Cậu taghé sát lại xem,lập tức lật sangtrang khác, trên đó cũng có cáctrường vùng khác bịgạch, “Cậu không cần suy nghĩ mấytrường này, quáxa, Bắc Kinh nhiềusự lựa chọn thế cơmà!”.

“Vì sao?”.

“ở ngoài làm sao tốtnhư ở nhà, tới đó dễ bịbắt nạt, hơn nữa cậu lạikhông thể nói tiếngvùng đó, ngườikhác vừa nghe liền biếtcậu ở đâu tới! Bắc Kinhchắcchắn có nơi thích hợp với cậu!”. Giọngđiệu cậu ấychắc chắn, dườngnhư đã suy nghĩ chu toàn cho cô.

“Thực ra...”. Cô muốnnói, “Bây giờ mình vẫn chưasuy nghĩ những vấn đề này”, từ chốiý tốt của cậu ấy,nhưng cậu ấy lại giữchặt cổ tay cô trênbàn, nghiêm mặt.

“Đừng nói thật ra vớimình, Diệp Phổ Hoa,cho dù cậu lựa chọntrường nào, nhất định phải nóitrước cho mình!”.

“Mình...”.

Cậu ấy tiếp tục nghiêm túc lật quyểnhướng dẫn tuyểnsinh đại học,tìm tới Đại học Bắc Kinh.

“Cậu xem cái này, mìnhmuốn học hóa trườngĐại học Bắc Kinh.Đây là tất cả cácchuyên ngành xã hội màĐại học Bắc Kinhtuyển sinh, những chuyênngành tốt mình đều đã chọnra, khoa Ngoại ngữ vàkhoa Trung Văn đều tốt nhất cả nước,đương nhiên có lẽ cậu thíchhọc chuyên ngành khác,vì vậy cứ từ từmà xem, từ từsuy nghĩ, sau đóchọn lấy một ngànhdễ tìm việc”. Cậu ấy tỉnh bơ nhưkhông, ép sự đấu tranh của côxuống,lấy ra một trang giấy trongvở, “Đây là điều kiện tuyển chọn và điểm chuẩnmấy năm gần đây, thành tíchthi thử lần một như vậyđại khái có thể xác định rồi. Bêntrái là khoa tự nhiên,bên phải là khoa xãhội”.

Cuối cùng Phổ Hoacũng có chút cáu giậnđối với sự tự tiện của cậuấy, vung tay đứng lên,“Thi Vĩnh Đạo,cảm ơn cậu đến tìm để đưa nhữngthứ này cho mình,mình sẽ nghiêmtúc suy nghĩ việc chọnnguyện vọng, nhưng bây giờ thực sự chưanghĩ tới, không thể trả lờiđiều gì”.

Cậu ấy cũng đứng lên, lại ép cô ngồixuống, “Mình vẫnchưa nói xong!”.

“Còn có cái gì...”.

“Đương nhiên có...”. Cậu ấyđoán trước được cô có thể giả vờ mơhồ tiếp tục trốntránh, đành chịu, nhưng lại khôngthể mặc kệ cô ấykéo dài vô hạn nữa,“Còncó vài tháng là tốt nghiệp, cậuphải nói cho mình,chúng ta sau này làmthế nào?”.

“Nói đi chứ!”. Cậu ấy thathiết mong chờ, khôngphảimột ngày hai ngày, chờ đợiđến cuối cùng, cô khôngcólời nào để nói, đáp lại cậu ấy chỉ làsự im lặng.

Họ ngồi im hai mươiphút, cậu ấy nổiđiên, túm đồ trênbàn nhét vào túisách, kéo cô đi rangoài.

“Cậu theo mình rangoài!”.

“Làm gì...”.

“Ra ngoài nói chuyện!”. Cậu ấy tứcgiận kéo cô vớitốc độ lần đưa cô chạy támtrăm mét lao điên cuồngraven sông, từ ven hồ chạyvào quảng trường NgọMôn,cuối cùng đưa cô vào cổng thànhtối đen như mực, mớihổn hển buôngcô ra.

“Cậu nói thật vớimình, cậu và cái tênTưởng Trung Thiên đó... có phải là cái đókhông?”.

Cậu ấy quệt mồ hôi đầy trêntrán, thở phì phò,túi sách ném mạnhxuống đất giống như con sư tử bịchọc giận.

Vì vừa chạy nhưđiên, cô thở hổn hển,tinh thần bất ổn dựa vào bức tườngđá âm u, răng va vào nhau, không biết vì saocậu ấy nhắc tới Tưởng TrungThiên, đó chỉlà hiểu nhầm mà thôi.

“Cậu nói... cái gì...”.

“Rốt cuộc có haykhông?!”. Cậu ấy từngbước tiến lạigần, hốc mắt như nổtung, khiến cô sợ hãi. Đây là lần đầu tiên côthấy cậu ấy tứcgiận, yết hầu chuyển độngnhưmuốn nuốt chửng cô.

Cô lủi về phíasau, chạm vào cửathành không còn chỗ để lùi.Bóng tối chiếu lên sựthô bạo trên gươngmặtcậu ấy và cánh tay giơ lênđó... Cô không dámtưởngtượng tiếp, nhắm chặt mắtmuốn giải thích, nhưnggiọng nói lại nghẹnngào trong họng, bị một thử ấmáp chặn lại.

Cậu không muốn nghe cônói, cô nói gì đều khôngquan trọng, tóm lại chínhlà không được! Khôngchophép! Tuyệt đối không thể!

Trước khi ý thức bừngtỉnh, cổng thành chìmvào im lặng và bóngtối, chỉ có mùi vịvương vấn nơi đầu mũivà hơi thở nặngnề, không phân biệt rõ là củaai. Cậu ấy khàngiọng hỏi: “Diệp PhổHoa, cậu ghét mìnhđếnvậy ư?”. Mấp máy trênmôi cô, rồi bắt lấy haicánh môi mềm mại đang run rẩy.

Trong lòng cô hụt mộtnhịp, tay bị nắm chặt ép trêntường, dán vào đá lạnh,cả người co vào góchẹp giữa tường và cửa. Tim côchùng xuống, cảm nhậnđượccậu ấy đang tham lam mút lấy môimình.

“Không...”. Cô nghẹn ngào,bị cậu ấy siếtchặt cằm, tách răng côra.

Bắt đầu từ cái ôm không hề cóchút thân thiện đó, cậukhông ngừng tưởngtượng được chạm vào cô lần nữa,khi mơ và tỉnh, cậukhông nói được cảmgiác nôn nóngbất an rung động khó chịu đó là gì,bốn năm nay, cậu đã đủ lớn, đủđể bảo vệ cô đồng thờibiểu đạt sự khát khao ngưỡngmộ của cậu. Cậukhông cho phép cô dínhdáng đến những nam sinh khác, nếmđược vị phô maitrong miệng cô, cậu ra sứcluồn sâu vào, phẫn nộ vì côkhông chịu trả lời câu hỏi đó.

Đột nhiên cô bịbuông ra, cậu bám chặtvào vai cô, chặt tới nỗi cô nhíumày vùng vẫy.

“Cậu và Tưởng TrungThiên... từng thế nàychưa?”.Cô còn có chút đờ đẫn, chưa hồiphục lại từ sựphẫnnộ nghẹt thở, cậu ấy lại kéo côđến bên cạnh đột ngộttra hỏi, cậu ấy rõ ràngkhông thể chấp nhận côđáp lạibằng sự im lặng một lầnnữa, lắc vai cô, gần nhưép chặt cô vào tường, “Cậu ta từnghôn chưa!”.

Cô có thể nói dốichọc tức cậu ấy, có thểgiận dỗi đánhcậu ấy, chỉ cần côkhông nói, cậu ấy mãi mãi sẽtiếptục nghi ngờ, nhưng bịt cái miệngbị hôn đến phátđau,cô cụp mắt, không biết làm thế nào với sự cốchấptrong mắt cậu ấy, thậmchí cảm thấy cậu ấy có phầnđáng thương.

Có mấy người có thểtrải qua bốn năm nhưvậy, ai có thể luôn luôn say đắm khôngthay đổi, chờ đợi cô? Kỷ An Vĩnh ư?

Nghĩ vậy, cô cảmthấy không phải với cậuấy, đặc biệt không phảivới tất cả nhữngđiều cậu ấy làm vìcôtrong bốn năm nay.

Cô lựa chọn nóithật, “Bọn mình... không là gì củanhau cả”.

“Thật không?”.

Cô gật đầu.

Cậu lại sáp lại, dễ dàngđẩy cánh tay cô muốnchặncậu ra. Sự đắm say nhuốm đầy trongđôi mắt đen láy,vừa vui mừng vừa xúcđộng, cậu cúi xuống liếmmôicô, giống như đứa trẻbướng bỉnh ăn trộmđược kẹo. Thực ra họđều còn là những đứa trẻ, đặc biệt làcậu,mỗi một sự cố chấp, vô lý,quá khích, gàn dở, đều vìtrong lòng không buông được cô.

“Thi...”. Lời cô lại bị chặn mất.

Cậu hôn môi cô, đỉnh mũi, lôngmi, trán, má, cuối cùnglại quay về đôi môi.

“Cậu thích mình không? Cho dù một chútchút thôi? Có không? Hử?”. Cậu hỏi.

Lần này sự im lặng của cô bị coi là ngầm thừa nhận. Cậu nâng cằm cô lên, thànhkính đóng dấu ấn lên trên môi cô. Cậu hận không thể vo cô thành viên kẹo, giấutrong túi, ngậm trong miệng, đặt bên gối, không chia sẻ với người khác nữa.

Yên tâm rồi, cậu cười ngây ngốc thành tiếng, tiếng cười vang vọng trong cổngthành, dường như vài Thi Vĩnh Đạo ngốc nghếch cùng lúc đang cười, cùng lúc đangnói: “Cậu nói sớm cho mình biết thì tốt!”.

Phổ Hoa nắm chặt nắm tay bị cậu ấy ôm trong lòng.

Trời đã tối hẳn, Thi Vĩnh Đạo mới đưa cô rời khỏi cổng thành, môi cô hơi sưng,vầng mắt cũng hơi đỏ nhưng không phải muốn khóc. Quảthật cậu ấy bỏ ra rất nhiều, nhiều đến nỗi cô cảm thấy nợ cậu ấy, nên báo đápcậu ấy.

Cậu đứng trong bóng đêm tối đen, chạy ra quảng trường Ngọ Môn trống trải, hétto: Diệp Phổ Hoa! Thi Vĩnh Đạo ! Diệp Phổ Hoa!

Tiếng trả lời vọng lại từ nơi rất xa, cho dù bịt tai cũng chạy theo như hìnhvới bóng đằng sau cô. Họ men theo bờ sông trở về trường học, cậu ấy nắm tay cô,lòng đầy mãn nguyện thưởng thức ánh trăng ánh lên trong nước, bước đi rồi dừnglại cười với cô, gãi gãi đầu nhìn vào mắt cô.

Mắt cô rất đẹp, cười với cậu càng đẹp hơn. Nhưng cô không cười, yên tĩnh giốngnhư đầm nước sâu thẳm, cậu nhìn thấy mình trong đó, đồng thời trong đồng tử củacậu, cô cũng tìm thấy một Diệp Phổ Hoa khác, một Diệp Phổ Hoa mà Thi Vĩnh Đạomãi mãi sẽ không hiểu nổi.

***********

Vòng thi thử thứ hai, Thi Vĩnh Đạo đứng đầu ban tự nhiên toàn trường, hóa họclại đạt điểm tối đa, các giáo viên đều nói có cậu phát huy quá xuất sắc, nhưngvẫn vui mừng khôn xiết. Đến Quyên Quyên cũng nói, Thi Vĩnh Đạo - tên này độtphá rồi.

Thành tích của Phổ Hoa vẫn giữ mức ngang bằng với kỳ thi thử vòng một, đại thểđã chọn ra chuyên ngành và trường học đúng ý, chỉ đợi bố mẹ tham mưu, cuối cùngquyết định thôi. Vì liên quan đến đại sựsau này của bản thân, tuy muốn giấu nhưng vẫn bàn bạc riêng với Mộc Hải Anh vàQuyên Quyên.

Mộc Hải Anh và Doãn Trình chuẩn bị đăng ký cùng một trường Đại học Tổng hợp,cũng ra sức khuyên Phổ Hoa cố gắng vào Đại học Bắc Kinh, cho dù không suy nghĩđến nhân tố Thi Vĩnh Đạo trong đó, cũng không uổng sáu năm phấn đấu để đượckhẳng định khả năng.Phổ Hoa không phải không nghĩ đến, nhưng so với ý kiến củacác bạn, cô càng phải thực tế hơn. Cô vẫnnhớ câu nói của Thi Vĩnh Đạo, “Lựa chọn ngành dễ tìm được việc làm”, Phổ Hoacàng hy vọng, thi đại học không mang đến gánh nặng kinh tế quá lớn cho bố.

Lớp mười hai là một ngã rẽ lớn, bước theo con đường nào thì sau này có thể sẽgặp được những điều hoàn toàn khác nhau, Phổ Hoa suy xét rồi lại suy xét, khônggiống đa số các bạn thuộc tốp đầu một lòng một dạ đăng ký Đại học Bắc Kinh,Thanh Hoa, cô chọn một trường đại học Sư phạm để điền vào bảng nguyện vọng. Mộc HảiAnh và Quyên Quyên hỏi, cô nói bừa là Đại học Bắc Kinh.

Chọn nguyện vọng tạm thời là chủ đề thảo luận chủ yếu nhất trong lớp, cho dù cóý hay vô tình, Phổ Hoa biết Kỷ An Vĩnh đăng ký Thanh Hoa, Cầu Nhân chọn Đại họcNgoại ngữ Bắc Kinh... còn Thi Vĩnh Đạo không hề chùn bước điền vào khoa hóa Đạihọc Bắc Kinh, hơn nữa chỉ có một nguyện vọng này. Cậu ta nói nếu thi không đỗ,sang năm lại thi tiếp.

Sau khi nộp nguyện vọng chính thức, Phổ Hoa bỏ tất cả các tài liệu ôn tập chưabao giờ rời tay xuống, theo ý kiến của giáo viên bắt đầu thả lỏng bản thân vàtự mình điều chỉnh tâm trạng trước kỳ thi. Thứ cô cần điều chỉnh ngoài tâmtrạng căng thẳng trước khi thi, còn có quan hệ với Thi Vĩnh Đạo.

Sau buổi tối ở Ngọ Môn hôm đó, cậu ấy không còn cố ép cô nữa, cũng không làmkhó cô, mỗi ngày đều tặng cô một chai thuốc bổ não, để lại một mảnh giấy nhỏ.

Nhớ uống nhé!

Ngày mai nắng to!

Mình đi chơi bóng!

Sắp mưa rồi!

Đừng để mệt quá!

Trước kỳ thi thử vòng hai, cậu ấy chặn cô trong lớp, kết quả, các môn thi thửvòng hai cậu ấy đều thi rất tốt.

Cậu ấy cứ thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện, mỗi lần đều cầu khẩn “Để mình ômmột chút”, “Để mình hôn cái”, ôm một cái vậy, nhắm mắt hôn thì hôn đi, cắn răng,cô có thể chịu đựng được.

Mấy ngày trước khi chính thức đăng ký nguyện vọng, Thi Vĩnh Đạo hưng phấn khácthường. Mỗi tối cậu ấy đều đợiPhổ Hoa tan học ở góc rẽ cầu thang, đạp xe hộ tống cô về nhà. Cậu ấynói gần nói xa về nguyện vọng của cô, Phổ Hoa nghĩ một chút, nói cho cậu ấycũng giống như cô đã kể cho Mộc Hải Anh - khoa Trung văn, trường Đại học BắcKinh.

Cậu ấy như uống phải thuốc an thần, mua rất nhiều phô mai cho cô, thỉnh thoảngchạy đến nhà cô tìm điện thoại công cộng hẹn cô xuống dưới, chỉ để tặng cô phômai.

Cậu ấy quả là một tên ngốc, khi bưng cốc phô mai cười với cô vô cùng ngốcnghếch, ngốc tới nỗi làm cô mềm lòng. Cô chẳng phải không thể từ chối cậu ấy,nhưng hai tháng cuối cùng thần kinh căng thẳng, cô suy nghĩ lo lắng rất nhiềuvấn đề, trong đó cũng bao gồm cả cậu ấy.

Bố mẹ có cách nhìn khác nhau đối với kế hoạch của cô, từ khi họ chia tay, khôngngừng rót vào đầu cô những suy nghĩ khác nhau, đối với tiền đồ của cô, bố thấynhẹ nhàng, chỉ hy vọng đừng quá mệt, có môi trường thoải mái để học, sống vuivẻ khỏe mạnh. Mẹ lại hy vọng cô trở thành nhân tài, dẫu sao cô là đứa con duynhất của bà, bà luôn lấy con nhà khác ra so sánh. Nguyệnvọng lớn nhất của Phổ Hoa là có thể sớm học xong, độc lập, có công việc ổnđịnh, kiếm tiền chia sẻ gánh nặng với bố. Còn Thi Vĩnh Đạo, cậu ấy từng nộpgiấy trắng vì cô, cô không thể dùng kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời cậu ấy rađánh cược, điều đó liên quan đến tiền đồ và toàn bộ tương lai của cậu ấy, côthà để cậu ấy tin chắc cô chọn Đại học Bắc Kinh, một lòng nỗ lực chuẩn bị thi,đạt được kết quả tốt nhất.

Mang theo lời nói dối, rất khó để “thanh thản yên lòng”, nhưng Phổ Hoa vẫn làmđược.

Trước kỳ thi, cô gặp Kỷ An Vĩnh và Thi Vĩnh Đạo lần cuối vào dịp toàn thể cáchọc sinh lớp mười hai đến trường chụp ảnh tập thể. Họ đứngở hàng cuối cùng, Cầu Nhân đứng trước Kỷ An Vĩnh. Ánhsáng lóe lên, Phổ Hoa kéo Mộc Hải Anh vội vã rời đi. Bốn nămluôn tâm tâm niệm niệm đã đi đến hồi kết thúc, cô không muốn nói tạm biệt vớiKỷ An Vĩnh.

Có lẽ điều cô còn lại ngoài Quyên Quyên và Mộc Hải Anh, chính là “sự chờ đợi”của Thi Vĩnh Đạo. Tan học nhìn thấy cậu ấyở cửa quán Kiến Nhất, cô không hề có chút bất ngờ.

Cậu ấy mua hai suất phô mai đưa cô cầm, lên xe vỗ vỗ gióng xe, “Qua đây, mìnhđèo cậu!”.

Lần đầu tiên Phổ Hoa ngồi xe của cậu ấy, trên đường Thi Vĩnh Đạo ra sức đạp xe,cằm cậu ấy gần như chạm vào đỉnh đầu cô, rất thân mật, lại cảm giác tự nhiênđến thế. Phô mai đã bị chảy trên đường, bị cậu ấy ném xuống ven đường.

“Mình mua cho cậu đồ ăn ngon”.

Cậu ấy nói được làm được, đạp xe tới Kentuckey ở đường Vương Phủ Tỉnh muahumburger cho cô, ra khỏi cửa lại vào McDonald's Plaza mua hai cốc sữa lắc. Sau đóđạp xe về Ngọ Môn, dừng ở cổng thành mà lần trước họ đã đến.

Họ dựa vào tường uống sữa lắc khác vị nhau, vị ngọt bên khóe miệng rất khó chegiấu tâm sự nặng nề của Phổ Hoa.

“Ngon không?”. Cậu ta sát lại gần hỏicô.

“Ngon”.

“Vậy, cậu uống thêm của mình nữa này!”. Cậu ấyđưa ống hút tới bên miệng cô, “Sau này, hàng ngày tan học, mình tới cổng khoaTrung đón cậu, cậu không cần đạp xe, ngồi trên gióng xe mình, mình đưa cậu lượnmột vòng quanh trường, mỗi người một cốc sữa lắc, uống một nửa thì đổi chonhau, đợi trời tối, mình đưa cậu tới nhà ăn của trường ăn tối, không đi nhà ăncũng được”. Cậu ấy mặc sức tưởngtượng một hồi, tay giao nhau đặt sau đầu, căng người ra, “Bốn năm nhất định quađi trong chớp mắt, đặc biệt nhanh, nhưng từ năm lớp chín đến nay cũng là bốnnăm, mình cảm thấy vô cùng chậm, vô cùng khó chịu. Nguyệnvọng cuối cùng đã đăng ký rồi, cũng yên tâm rồi”.

Phổ Hoa lặng lẽ uống sữa lắc, đối với chuyện nguyện vọng cô không hề nhắc đếnmột từ.

Cậu ấy đặt cốc xuống, đến sát bên cô, cười xoa xoa tóc cô, “Trước kỳ thi, cậunhất định phải ngủ nhiều, ít đọc sách thôi, nếu căng thẳng quá, hai chúng ta cóthể gọi điện chẳng hạn. Khi thi đừng nhìn đôngnhìn tây, người khác nộp bài cũng mặc kệ. Địa điểm thi ban xã hội của các cậuxa quá, mình không có thời gian qua, thi xong cậu gọi điện cho mình đượckhông?”.

Phổ Hoa không lên tiếng, cậu ấy lấy cốc sữa lắc trong tay cô, lại hỏi một lầnnữa, “Thi xong cậu gọi điện cho mình nhé? Nói rồi đó!”.

Cô vẫn không lên tiếng.

“Thật chẳng biết làm thế nào với cậu!”. Cậu ấythở dài dựa vào tường, trả lại sữa cho cô.

Uống xong, cậu nâng mặt cô, ngắm nhìn si mê.

“Cậu mở mắt ra!”.

“Chỉ một lát thôi!”.

Cô mở to mắt lùi về phía sau tránh né, cậu giữ chặt phía sau đầu cô không để côđộng đậy. Cậu lại hôn cô, trong lúccô mở mắt, cậu vẫn có cách tóm được cô, môi cậu từ từ thăm dò, có chút buôngthả, thưởng thức sự tiếp xúc thân mật ngọt ngào, cuối cùng rơi trên mí mắt cô,nói chắc nịch: “Mình bảo đảm sẽ phát huy thật tốt trong kỳ thi đại học, thi đỗĐại học Bắc Kinh, giành được trạng nguyên gì đó”.

“Còn nữa, mình bảo đảm tới Đại học Bắc Kinh rồi, hàng ngày sẽ giúp cậu lấynước”.

“Vậy còn cậu?”. Chở cô trên gióng xe vòngquanh quảng trường, cậu không nỡ kết thúc buổi tối này.

“Mình...”. Cô ngước mặt lên, nhìnánh sao trên bầu trời, chớp mắt, “Mình... sẽ thitốt... cũng chúc cậu thitốt...”.

“Ừ, đều thi tốt”. Trước khi chia tay, cậulưu luyến không rời hôn lên đỉnh đầu cô.

Trong bức ảnh chụp tập thể lớp mười hai, gương mặt Phổ Hoa bình tĩnh, tuy ởtrong góc, nhưng góc đó bị Thi Vĩnh Đạo phóng to mấy lần dán vào ví.

Cô không hề hẹn sẽ gọi điện cho cậu sau mỗi môn thi xong. Kiểmtra điểm số hôm đó, Thi Vĩnh Đạo gọi điện tới, bố cô nói Phổ Hoa không có nhà.Sau đó bố đã hỏi người đó là ai, Phổ Hoa chỉ thản nhiên nói là bạn học cấp hai.

Tuy không nở mày nở mặt được lên bảng vàng thành tích của trường như nhữngngười khác trong lớp 12 (6), nhưng một tháng sau Phổ Hoa nhận được giấy thôngbáo đỗ chuyên ngành tiếng Hán - Đại học Sư phạm với thành tích đặc biệt tốt.Còn Vĩnh Đạo có biết không, biết khi nào, sao biết, sau khi biết sẽ như thếnào, Phổ Hoa không dám nghĩ nhiều.

Cô cho rằng buổi tối thứ hai ở Ngọ Môn coi như là toàn bộ báo đáp đối với tấtcả những điều cậu đã làm, cũng là một lời chia tay. Họ từnay có thể sẽ rất lâu không gặp mặt, rốt cuộc bao lâu, khi đó cô đoán chắc làcả đời.

************

Tốt nghiệp lớp mười hai, những thứ nên thu dọn đều đã thu dọn xong, những việcnên kết thúc rốt cuộc đã kết thúc.

Mọi người chúc mừng bằng nhiều hình thức, Quyên Quyên mấy lần gọi điện hẹn PhổHoa ra ngoài đều bị cô từ chối. Ngày thứ hai thi xong, côcởi bỏ bộ đồng phục trường, đổi sang trang phục thường, tới làm thêm ở cửa hàngsách trước đây cô mình giới thiệu.

So với đãi ngộ sáu tệ một tiếng ở nhà hàng đồ ăn nhanh, ở cửa hàng sách kiếm íthơn, nhưng Phổ Hoa thích dọn dẹp giá sách rồi ngồi trong góc xem sách tiếngAnh, thi thoảng nhớ lại quá khứ.

Không thể phủ nhận, Thi Vĩnh Đạo đã cho cô rất nhiều thứ đáng để nhớ, thiệp“tối cao” nhàu nhĩ, ba bình thuốc đã uống hết, bộ găng tay, khăn quàng cổ màutím, đương nhiên cũng có hamburger và sữa lắc cậu ấy mua cho cô trong lần thứhai đến Ngọ Môn. Nếu không phải cậu ấy,những thứ này có thể cô mãi mãi không nỡ ăn. Nghĩ tới những lần bên nhau đó, côcũng có thể rơi nước mắt, một mình nằm trên giường đơn sờ thùng giấy phía dưới. Trongđó chứa rất nhiều ký ức, rất nhiều bí mật. Cậu ấy bỏ ra bốn năm, cô chẳng phảicũng thế ư?

Những thứ cô bỏ ra, báo đáp ở nơi nào?

Giấy thông báo của ban tự nhiên và xã hội gần như cùng lúc gửi tới các nhà,nhận được điện thoại báo tin vui của Quyên Quyên, Phổ Hoa liền chạy vào phòngbố, rút sổ tiết kiệm trong tủ ra xem. Tiền tiết kiệm miễn cưỡng có thể đóng họcphí ba năm, học tới năm thứ tư sẽ hết sạch tiền tích góp. Cô ômhộp tiết kiệm của mình, dốc sạch, chỉ có vài trăm tệ. Từ khi đăng ký nguyệnvọng, Phổ Hoa luôn lo lắng vì chuyện học phí, cuối cùng chọn Sư phạm cũng dotrợ cấp nhiều, học phí thấp, có thể giảm bớt gánh nặng cho bố. Cô ngồitrên giường, không còn thời gian để rơi lệ, nhất định phải sớm tính toán chotương lai.

Khi tối hơn chút, Quyên Quyên gọi điện tới, Thi Vĩnh Đạo quả nhiên đã đượctuyển vào trường Đại học Bắc Kinh, nóng ruột mấy tuần, giờ Phổ Hoa có thể thởphào nhẹ nhõm vì vui mừng cho cậu ấy cũng không tránh khỏi áy náy, và một chútđau lòng.

Hôm sau nữa, Phổ Hoa đi làm thêm ở cửa hàng sách, vừa ra khỏi khu nhà liền nhảykhỏi xe đạp.

Thi Vĩnh Đạo đang dắt xe đứng bên kia đường, phơi mình trong ánh nắng chóichang. Cậu ấy trở nên đen hơn, tóc dài ra, cũng béo hơn một chút, nhưng trongmắt ngoài sự lạnh giá, chỉ còn lại một cảm giác bình tĩnh khiến cô vô cùngkhiếp sợ. Cô từng thấy sự bướngbỉnh, nhụt chí, ngang ngược, bất lực, nhưng cô chưa từng thấy cậu ấy xa lạ nhưvậy.

Cô dắt xe bước qua đó, cậu lên xe đạp về phía giao lộ, đi cách xa một đoạn,dừng ở đó đợi cô.

“Đi thôi, cùng mình về trường lấy chút đồ”.

Cô không từ chối, đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm cho cậu ấy.

Trên đường đi, cô yên lặng đạp xe theo sau cậu ấy, họ không nói chuyện, giốngnhư hai người xa lạ. Suy nghĩ duy nhất cô có là cậu ấy đừng làm việc ngốc, còncậu ấy muốn nói gì hoặc làm gì với cô, cô đều có thể chịu đựng.

Điều phải đến sẽ đến, trốn cũng không trốn nổi, nhưng cô không ngờ, điều có thểđến lại đến đột ngột như vậy.

Tới trường học, cậu ấy dùng khóa dây khóa bánh sau của hai xe lại với nhau trênlan can lán để xe, trước tiên đến phòng hoạt động nhóm lấy tác phẩm mô hình máybay được giải, sau đó lên tầng thượng.

Cô không hỏi nhiều, cả đoạn đường chỉ đi theo cậu ấy, hiếm khi biểu hiện hợptác như vậy.

“Ngồi đây đi, trên đó nắng quá”.

Cậu ấy tìm một chỗ râm mát ở góc rẽ cầu thang để cô ngồi, bản thân lại nhảyxuống, ngồi bệt xuống đất, có thể đối mặt với cô.

“Mình nói trước, nói xong cậu hãy nói”. Cậu ấy lau mồ hôi trên trán, rút từtrong túi áo ra một bức thư, “Đây là giấy báo nhập học của mình, khoa Sinh Hóa- trường Đại học Bắc Kinh, mình đạt điểm cao nhất lớp tự nhiên, nói được làmđược!”.

Cậu ấy mở phong thư đưa cô xem, chỉ dòng chữ ở trên: “Tên, chuyên ngành củamình, mình nghĩ giấy thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh chắc cũng khôngkhác biệt, không biết tờ của cậu có phải chỉ đổi tên và chuyên ngành không,mình là mùng ba nhập học”. Dặn dò xong, cậu gấp thưlại đặt xuống đất, ánh mắt trở nên sắc bén, giơ tay ra với cô, “Bây giờ tớilượt cậu, giấy triệu tập khoa Trung văn, trường Đại học Bắc Kinh của cậu đâu?Đưa mình xem!”.

Phổ Hoa mặt không biểu lộ cảm xúc, thu chân lại trên bậc thang, ôm đầu gối,giống như không hề nghe thấy cậu ấy đang nói gì. Tờ giấy trên mặt đất bị gióthổi, cô sợ gió to hơn chút sẽ thổi bay mất, muốn bước qua nhặt lên giúp cậuấy. Trước nay điều cô luôn lo lắng chínhlà tiền đồ của cậu ấy, có cô hay không, cậu ấy đều nên có tương lai tốt đẹpnhất.

“Diệp Phổ Hoa, mình hỏi cậu, giấy triệu tập khoa Trung văn, trường Đại học BắcKinh đâu?”.

Cậu ấy gượng cười, khóe miệng hơi giật giật, nhìn như một người khác, “Nói đichứ?”.

Tầm nhìn của cô từ mặt đất chuyển lên gương mặt cậu ấy, sau đó bay đến đầu gốimình, vô thức xoa xoa vết sẹo bị ngã bốn năm trước, lại thấy đau, đau tận trongtim, đồng thời cũng thấy không đáng.

“Mình hỏi cậu đấy!”. Cậu ấy nhất định muốn mộtcâu trả lời, nắm lấy tờ giấy triệu tập trên đất, làm động tác muốn vò nhàu,“Nói đi!”.

Cô đứng lên, hơi lắc lư trên bậc thang, chống vào lan can bảo vệ mới đứng vữngđược.

“Đừng xé! Mình không có”.

“Vì sao!”.

“Vì... mình căn bản... khôngđăng ký Đại học Bắc Kinh...”.

Sự thẳng thắn của cô nằm trong điều cậu đã dự liệu, lúc này, nói dối còn có ýnghĩa gì? Cậu không hiểu, rõ ràng cô nói sẽ cùng thi với cậu, cô cũng đã đồng ývới cậu rồi, để cậu ôm, hôn, vì sao còn dùng cách này để lừa cậu?

“Là... sửa rồi ư?”. Cậu lại gầncô, lạnh nhạt, bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng câu nói sau đó của cô lập tức đánhtan cả sự thấu hiểu cậu dành cho cô.

“Không phải đã sửa... mà mình căn bản... chưa từng đăng ký”.

Quả nhiên, chỉ có cậu là tên ngốc. Cậukhông còn gì để nói, toàn bộ những thứ mà cậu phấn đấu, nỗ lực, không màng tấtcả bây giờ đều trống không, giống như cô, chỉ là pho tượng không có linh hồn.

Cậu không thèm suy nghĩ tóm lấy mô hình máy bay ném xuống tầng dưới. Tiếng môhình vỡ từ xa vọng lại, để tham dự cuộc thi mô hình đó, cậu phải mất thời giangấp ba bốn lần bình thường, từ thiết kế tới tìm linh kiện, cậu đã tỉ mỉ lắpghép, giống như tình cảm đối với cô, bây giờ vỡ thành mảnh vụn.

“Có phải... trước nay cậu đều khôngmuốn ở bên mình?”. Cậu quay lưng với cô bướcvề phía cầu thang, sự lạnh lùng bao phủ toàn thân.

“Mình chỉ... không muốn học ở Đại học Bắc Kinh”. Cô nói, chán nản ngồi trên bậcthềm.

Trong bốn năm họ quen biết nhau, lần đầu tiên cậu ý thức được cô gần trong gangtấc nhưng lại vô cùng xa xôi, khó nắm bắt. Khôngphải khoảng cách giữa hai lá cây, mà là đáy biển với bầu trời, là cá và chim.Cậu thử cố gắng hơn nữa vẫn không thể với tới trái tim cô, hoặc cô căn bảnkhông có trái tim.

“Vì sao?”. Cậu quay người lại, nhặt tờ giấy triệu tập đặt vào phong bì thư, đợicâu trả lời của cô.

Cô cúi đầu, lại một lần nữa khiến cậu thất vọng khi cô lựa chọn sự im lặng,dường như trong bốn năm, điều cô làm nhiều nhất chính là im lặng, triệt để nhấtcũng là im lặng, cho dù cậu làm thế nào, làm tốt đến đâu, cô cũng không muốnnói cho cậu biết những lời trong lòng cô.

Cậu bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, xõa lọn tóc cô quen buộc ra, lấy đicái kẹp tóc màu đen.

Cô ngẩng đầu, nói thật lòng: “Xin lỗi...”.

Nhưng cậu chỉ thở dài, cực kỳ thất vọng nhìn chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay,lủi lại nói: “Bỏ đi... Diệp Phổ Hoa...”.

Cậu đứng lên, đi khỏi đó. Bóng lưng dài lướt qua góc rẽ, hoàn toàn biến mấttrước mắt cô, không tạm biệt.

Cô ngồi một mình trên bậc thềm, vùi mặt trên đầu gối, thử quen với sự yên ả hơiđau đớn này.

Cô ngồi đó cả ngày, từ lúc giữa trưa cậu ấy rời đi đến khi hoàng hôn mang đinốt chút ánh chiều tà cuối cùng.

Tim cô đập lên xuống 588 nhịp.

Tạm biệt, Diệp Phổ Hoa, cô tưởng tượng ra giọng nói của cậu ấy.

Tạm biệt, Thi Vĩnh Đạo...

Một năm sau đó, Phổ Hoa không hề gặp lại cậu ấy.