Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 2: Vĩnh Đạo trong ký ức - mười lăm tuổi



Mùa hè năm Phổ Hoa mười bốn tuổi đã được định sẵn làsẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Trạm trưởng trạm phát thanh của trường lênnhận giải nhất cuộcthi nói tiếng Tây BanNha toàn thành phố,lớp 8 (6) đại diện cho đội mô hìnhmáy bay và tàuthuyền phổ thôngcơ sở đã đánh mấtgiải tiên tiến khu vựcvốn đã nằm trong tay, cấp batoàn trường bắt đầu thời giannghỉ ngơi và học tậpmới, thứ bảy khôngchophép học thêm, tài sản lớp tựnhiên cấp ba nào đó bịmất trộm, dụng cụ thínghiệm bị mất hơn một nửa sẽ tổ chứcđiều tra... Đối với trườngtrung học trọng điểm vài nghìnngười, đây đều chỉ có thể miễncưỡng coi như “câu chuyện” mà nhắc vàicâu, đối với Phổ Hoa mà nói chỉ là hàngchữ đơn giản trên văn bảnphátthanh.

Với bản thân cô,đang xảy ra vài chuyệncòn đáng “tưởng niệm” hơn.

Đầu tiên là bố, ông từ sau khitham gia đội sảnxuất ở nông thôn trở vềthành phố, đã vào làmkỹ thuật cơ sởtrong xưởng, không có bằng cấp nên khôngcó chức danh, mứclương ở bậc thấp nhất.

Còn mẹ, đến độ tuổi nhấtđịnh phải lui khỏichức vụ đội trưởng, thiếuđi tiền trợ cấpchức vụ, thêm nữatrợcấp tiền ăn, tiền nhà cũng giảm đi mộtbậc, hai vợ chồng cũng vìchuyện này mà cãi nhaucàng nhiều hơn.

Không may, xưởng thôngbáo phí con một hàngthángchỉ phát cho trẻ con mườibốn tuổi, Phổ Hoa đãquasinh nhật tuổi mười bốnđược tám tháng. Tuyhàng tháng chỉ là hơn chụcđồng, thiếu đi bốnnăm, đối vớimột gia đình cũng là con sốkhông nhỏ.

Còn ông ngoại của Phổ Hoa,nghỉ hưu nhiều nămcuốicùng xin khu phố tự mình mở một cửa hàngnhỏ,chuyên bán thuốc lá thơm,mỗi tháng thêm vàikhoảnthu.

Cô của Phổ Hoatham gia sản xuất ở nông thônđượcgả ở vùng ngoài, thông quaquan hệ chạy được chỉtiêusinh hai lần, đáng tiếc lại sinh thêmcho chú một đứacon gái.

Còn gì nữa...

Còn chính bản thânPhổ Hoa. Trải qua nỗlực hai năm, cô cuốicùng cũng lấy thànhtích lọt vào top nămmươithực hiện được nguyện vọng thi vào lớp cửtuyển mới lập củatrường. Bất cứ nỗiphiền muộn nào của giađình đều không thể tương xứngvới thành tựu vàolớptrọng điểm. Mỗi lần nhớ lại tuổimười bốn năm đó củamình, Phổ Hoathường nghĩ tới việcthi vào lớp trọngđiểm trước tiên, cũng vìlần bộc lộ tàinăng đó của cô mà quỹ đạo cuộc đời cô chuyểnmột vòng nho nhỏ.

“Mã Huy! Chúc QuyênQuyên! Lỗ Trọng Liên!NguThế Nam! DiệpPhổ Hoa!”.

Phổ Hoa là cái têncuối cùng được giáoviên gọi, côkhó giấu nổi sự căngthẳng, đứng lên khỏi chỗ ngồicung kính bước lên bục giảngnhận bảng thành tíchcủamình. Trở về vị trí, ánh mắt giaonhau với người bạnthân Chúc QuyênQuyên.

Đây là một lần xếp thứ hạnglớp vô cùng quan trọngsau khi thi thống nhấtkhối tám toàn khuvực, năm mươi ngườiđứng đầu sẽ được trường sắp xếp vàolớptrọng điểm khối chín mới tổ chức,với sự đãi ngộđặcthù “học sinh cử tuyển” nhậnđược sự bồi dưỡngtoàndiện của trường.

Phổ Hoa mở bảng thànhtích của mình, dướithành tích mỗi môn làtổng điểm, sau đó là chữ ký màu đen.

Nghỉ giải lao, cô vàQuyên Quyên chạy ra cầuthangtrao đổi bảng thành tích.

Một cái là ba mươilăm, một cái là haimươi chín, hai đứa nhìn nhaucười, cuối cùng khôngnén được ômnhau nhảy cẫng. Học tập vất vả hainăm, tình bạn hai nămcuối cùng đổi lại làkết cục hoàn mỹnhất.

“Vui nhé, có thể cùnglớp với Kỷ An Vĩnh rồi?”.Quyên Quyên gõ lêntrán Phổ Hoa.

“Còn cậu? Biết xếphạng của Ngu Thế Nam rồichứ?”.Phổ Hoa có chút ngại ngùng.

Quyên Quyên diễn tả consố ba mươi tám, nhoàingườilên tay vịn, mím môi cười, “Tên thối tha bamươi tám Ngu Thế Nam này,còn may, lần nàycuối cùng cũng để cậu ta cócơ hội thể hiệnnăng lực, đạt được danhtiếng rồi!”.

Phổ Hoa cũng vui lây,cùng Quyên Quyên nhìnxuốngsân thể thao tầng dưới.Nguyện vọng của bọn họđều được thực hiện, tiếptục làm bạn tốt,tiếp tục học cùnglớp, đồng thời ngồi cùng mộtphòng học với “người đó”.

“Cậu ta không có mặt!”. QuyênQuyên nghiêng mặtnói vào tai PhổHoa.

“Ai?”.

“Cậu nói xem!”. QuyênQuyên liên tục chớpchớp mắt với cô.

Phổ Hoa xoay người, giả vờ nghiêmmặt.

“Được rồi!”. QuyênQuyên khoác vai cô, lại thìthầmvào tai cô: “Sau này còn có cơ hội!”.

Lần họp toàn thểcuối cùng học kỳ, học sinhlớp 9 (6) mới thành lập gặp mặt giáoviên chủ nhiệm lớpvừanhậm chức ở bậc thang lớp học.Phổ Hoa và QuyênQuyên xếp hàngcuối cùng, nhìn rõ KỷAn Vĩnh và Ngu Thế Nam đứng trước.Quan sát được nhất cử nhấtđộng của hai cậu họcsinh nam, hai người cúi đầu trêughẹo lẫn nhau bằngánh mắt. Sự xuấthiện của CầuNhân là điểm đáng tiếc duynhất, đúng lúc Quyên Quyên ghé sáttai Phổ Hoa thì thầmvài câu, hai đửakhông hẹn mà cùngbật cười.

Sự vui vẻ của bọn họ khôngvì người khác can dựmàbị ảnh hưởng, hơn nữa sự vui vẻnày cũng không hề tiêu tan chotới kỳ nghỉ hè.

Những kỳ nghỉ trước,Phổ Hoa hiếm khinhảy dây, nhảy ô cùng các bạn nữ hàngxóm, cũng chưa từngtham gia các hoạt động của các bạn nam.Tuy đa phần thời gianđều tự do nhưng cô córất nhiều việc nhàphảilàm, dường như mỗi ngàyđều đeo chìa khóa, cầmdanh sách mẹ để lại tới cửahàng thực phẩm, lươngthực mua đồ. Kỳ nghỉ này để khenthưởng thành tíchtốt của cô, lầnđầu bố mẹ cho phép cô tựdo sắp xếpthời gian, ngoàihọc hành ra, thời gianrảnh Phổ Hoa đều đạp xe đi tìm Quyên Quyên.

Hai cô gái như hai conchim nhỏ trên bầutrời, bọn họlàm xong bài tập vàphần tự học trongkỳ nghỉ từ lâurồi, dùng tiền lẻtrong lọ tiết kiệmmua bộ Nữ hoàng Ai Cập hàng ngàyngồi quạt mát trongnhà Quyên Quyênthưởng thức tìnhyêu của Carol vàMentuisu. Khi trờinóng thì đạp xe tới thư việnmượn đọc những truyện ba xu củaQuỳnh Dao, Dư Tình, TịchQuyên mà ngườita đã giở nát cả, mơ mộng bảnthân trở thành nữchínhtrong truyện. Thứ hai đóng cửaliền trở về trườnghọc,trốn trên tầng thượng nhìnđội bóng rổ củatrườngluyện tập.

Đối với Phổ Hoa,sống trong một giađình có bố mẹ là côngchức mà nói, kỳ nghỉ hè năm đócó rất nhiềuniềm vui, lần đầu tiên cônhận ra vui vẻ chẳngxa xỉ gì, có thể rấtđơn giản, chỉ cần tiếptục cố gắng trêncon đường học tập, cô cóthể hưởng thụ càngnhiều niềm vui hơn.

Gần tới khai giảng,tâm trạng vui vẻ của Phổ Hoadầndần trở thành một loại kỳ vọngtha thiết, kỳ vọnglớpmới, bạn học mới, thầygiáo mới, đương nhiên,điều cô kỳ vọng nhấtvẫn là Kỷ An Vĩnh.

Khi đó toàn bộ thế giớichỉ có Quyên Quyênbiết, Kỷ An Vĩnh là “bí mật”của Phổ Hoa.

*********

Ngày đầu tiên khai giảng của lớp chín,Phổ Hoa thấyrất bất an, từ khi dậy đã nháymắt phải rồi.

Mẹ từng nói: Nháymắt trái phát tài,nháy mắt phải gặphọa.

Ngoài việc ngày đầu tiên vào lớp mớichắc chắn sẽcăng thẳng, tối hôm trướccòn xảy ra một chuyện,trựctiếp ảnh hưởng tới niềmmong đợi vui thích của Phổ Hoađối với năm họcmới. Cô lén lút đánh chìa khóathùng thư của trường, giấuxuống ngăn kép củahộpbút, tuy đã dán tranh Saorilên trên ở mặt trên để che đi,nhưng trên đường đi học cô vẫnxuống xe mở cặpsách nhìn mộtlần, chắp hai taytrước Saori, lặng lẽcầunguyện: Phù hộ, phù hộ, phù hộkhông bị phát hiện.

Đến trường vẫn cònsớm, cô đến thùngthư lấy thư,gặp Phong Thanh -cán bộ đời sốngcủa lớp 9 (6), vốnđịnh đặt thư trở lại, đành tiếp tục để trongcặp.

Đẩy xe cúi đầu đi trong khuônviên trường, Phổ Hoanơm nớp lo sự, trongđầu toàn hai thứ: chìakhóa, thư. Sau đó suynghĩ bản thân nên làm gì?

Đến góc rẽ của tòa nhàlớp học, cô khôngnhìn đường, đâm vào đám nam sinh cũng đang đạp xe, xeđổ, người ngã, đồ rơi hếtxuống đất.

Một loạt xe bị đổ giống như cờđô mi nô, cậu namsinh đầu tiên đứng dậy kêu lên:“Chết! An Vĩnh, cậu khôngsao chứ!”.

Một giọng nói rầu rĩtrả lời: “Vần ổn”.

Phổ Hoa ngã tới mứcchoáng váng, nghe thấycái tên này lại chốngtay đứng lên, không màng đầu gối bịđau,nhảy từng bước tới nhặtcái kính vàng bêncạnh xe.

Cậu nam sinh bị ngãthảm nhất cuối cùngcũng đứng lên được, vội vã vừa xoangực vừa nhíu mắt cúiđầu tìm đồ, tiện miệng hỏi mộtcâu: “Cậu không sao chứ!”.

“Này!”. Phổ Hoa khập khiễngđưa kính ra, cô đương nhiên biết KỷAn Vĩnh.

“Cảm ơn!”. Kỷ An Vĩnh đeo kính xong, lau laumắtkính, đôi mắt sau cặp kínhtrong veo. Tay áo cậu tatoàn đất, nhưng không để ý, ngược lại còn có chútkinhngạc khi thấy Phổ Hoa.

“Là cậu!”.

Lời của Kỷ An Vĩnh khiến Phổ Hoasững sờ, lẽ nào cậu ta biếtcô? Rõ ràng biết khôngthể, nhưng cô vẫnkhông kìm được nghĩvậy.

“Mình cũng học lớp 9 (6)đây, chúng ta từng gặp trongbuổi họp lớp.” Kỷ AnVĩnh chỉ chỉ vàomình, nâng chiếc xe đạprồi leo lên, “Xin lỗi,cậu không sao chứ,vậy lát gặp”.

“Được, lát gặp”.

Phổ Hoa nhường đường, đứng đó nhìncậu ta đi xa mớinghĩ tới việcdựng xe mình lên.

Cô phủi đất trênyên xe, cảm giác có thứgì chọc vàotay mình.

“Này!”.

Ỷ thức được ngườikia đang nói với mình, cô quayđầulại. Một cuốn vở luyệntập ngữ văn vừa bọc bìaxong được đưa tới trước mặt cô,trên đó đặt một bức thư màutím đã bóc, cầm cuốn vở là một namsinh cao ráo xa lạ.

Phổ Hoa giật mình,mãi mà không tìmthấy được giọngnói của mình.

Namsinh đó lại có chút hứng thúquan sát cô, “Khôngcần sách nữaà?”. Khi cậu ta nóichuyện, mấy sợi râu lúnphún trên cằm cũngrung theo, nhìn rất lạ.

Mí mắt phải của Phổ Hoa bấtgiác giật vài cái, côgiơtay một cách máy móc cầm lấycuốn vở, cảm thấynamsinh trước mặt này hơiquen.

“Cậu tên là Diệp PhổHoa?”. Cậu nam sinh cúi đầu nhìntên trên bìa vở, trả vở lại cho cô.

Phổ Hoa không trả lời, cũng quên cảm ơn, nhận vở xong, vẫn đứng ven đường.

Cậu nam sinh một chân giẫm lên bàn đạp, ấn chuông xe, bỏ lại nụ cười mang đầy ývị sâu xa,

quay đầu xe rời đi.

Phổ Hoa lo sự bất an cất vở và bức thư vào cặp, dựng xe lên đi về lán đỗ xe. Cô xoaxoa đầu gối đã bị thương, bộ đồng phục cũng bị rách một chỗ cỡ bằng ngón taycái. Cô tránh vị trí đỗ xe của lớp 9 (6), phát hiện mấy cậu nam sinh vừa nãyđều tập trung dưới bảng rổ, Kỷ An Vĩnh, còn có... namsinh nhặt vở cho cô vừa nãy, tay cậu ta đặt trên vai Kỷ An Vĩnh, dáng vẻ thânthiết, không biết đang nói gì.

Cảm giác quen thuộc đó lại đến nhưng Phổ Hoa không nhớ ra được đã gặp cậu ta ởđâu. Như cảm nhận được cô chú ý đến bọn họ, cậu nam sinh đó cũng quay đầu lạinhìn cô. Cậu ta vẫn đang nóichuyện với Kỷ An Vĩnh, nhưng ánh mắt lại đuổi theo Phổ Hoa, như kim chích vàolưng cô. Phổ Hoa lại thấy bất an, cô cố gắng cúi đầu chớp mắt hy vọng mí mắtkhông nháy nữa, cô dừng xe ở vị trí quen thuộc, cuộn cặp sách chạy lên tầng vớitốc độ nhanh nhất.

Sau giờ thể dục giữa giờ, Quyên Quyên dìu Phổ Hoa khập khiễng lên phòng y tếbôi thuốc, khi xuống lầu hỏi cô: “Sao mà bị đâm vậy?”.

Phổ Hoa định nói nhưng trên cầu thang toàn là học sinh vừa tập thể dục xong,trong đó không thiếu mấy cậu nam sinh sáng nay cô vừa đụng độ. Tiếtđầu tiên mọi người giới thiệu lẫn nhau, tuy không nhớ toàn bộ tên nhưng cũngnhớ được kha khá. Vì quen biết rồi nên ngược lại cô không muốn nói.

Kỷ An Vĩnh đi cuối cùng, vượt qua Phổ Hoa, khẽ gật đầu chào cô. Phổ Hoa cũnggật đầu với cậu ấy, nắm chặt tay Quyên Quyên, không muốn để Kỷ An Vĩnh nhìnthấy cô bị đau chân.

Đợi hầu hết mọi người lên cầu thang, hai cô gái mới ung dung xuống lầu, đingược dòng người ngang qua sân thể dục tới phòng y tế đối diện.

Quyên Quyên thì thầm bên cạnh: “Các cậu quen nhau rồi?”.

Phổ Hoa nhịn đau, rầu rĩ nói tiếng “ừ”.

Bôi thuốc xong trở về lớp học, mọi người đều tản ra trên hành lang, Quyên Quyêndìu Phổ Hoa về chỗ, dặn dò cô đừng có tùy tiện đi lại. Trướckhi rời đi còn ghé sát tai cô thì thầm: “Buổi trưa tầng thượng!”.

Phổ Hoa giơ tay hiệu “Ok”, mắt tiễn Quyên Quyên về chỗ cô ấy. Cô vừađịnh quay đầu ngồi thẳng, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt ngồi phía sau, côtưởng mình bị ảo giác, nhưng nhìn kỹ quả nhiên là cậu ta.

Đây là lần thứ ba trong một ngày cậu nam sinh tên Thi Vĩnh Đạo đó nhìn cô chămchú.

Trong buổi họp lớp đầu tiên khi cậu ấy đứng lên tự giới thiệu về bản thân, PhổHoa không dám quay đầu nhìn.

Dường như cậu ấy cũng đang nghĩ cách giải bài tập, bút chì xoay trong tay tráigiống như cây gậy ma thuật bay trên các đầu ngón tay mà vẫn không bị rơi xuống,ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng nào đó trong phòng học, đến mí mắt cũngkhông chớp.

Phổ Hoa hơi dịch chuyển ghế, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập. Cô xé một gócnhỏ trên vở bài tập dính lên mí mắt, hy vọng nhịp đập khiến người khác hoảng sựnày sớm kết thúc, sau đó ngồi ngay ngắn lấy bút, bắt đầu chăm chỉ giải mấy bàihình học trước mắt.

Tối hôm đó, Phổ Hoa viết trong nhật ký như sau:

Thật khó tưởng tượng lại nói chuyện với cậu ấy. Thựcra, vẫn ổn mà!

Quần rách, bị mẹ mắng vài câu, bố nói muacái mới, mẹ kêu vá vào vẫn có thể mặc, Quyên Quyên bão chỗ vá có thể coi như“kỷ niệm", có lý!

Thi Vĩnh Đạo đó thật kỳ lạ, cậu ta là bạnthân của Kỷ An Vinh sao? Mong là không, sau này phải cẩn thận cậu ta! Còn may,thư đã đặt vào rồi! Phong Thanh cũng không phát hiện ra. Thượng đế phù hộ,Saori phù hộ!

Tiết hóa đầu tiên cảm giác rất khó, phảichăm chú nghe giảng, viết bài, Phổ Hoa, cố lên nào!

Ờ... phải cố lên! Diệp Phổ Hoa.

*********

Một tháng trôi qua rất nhanh, Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh nói chuyện với nhau cộngvào không quá mười câu. Họ không cùng tổ, không có cơ hội tiếp xúc. Nhưngsự kỳ vọng vào lớp chín của cô rất nhanh đã bị mài mòn hoàn toàn trong bầukhông khí ngột ngạt của lớp 9 (6).

Ở đây, giao lưu là việc rất xa xỉ, giữa bạn học cùng giới với nhau đã như vậy,giữa bạn bè khác giới càng có sự ngăn cách. Phổ Hoa phát hiện, nam nữ của lớp 9(6) ít khi nói chuyện, trừ phi vạn bất đắc dĩ. Trongmột tập thể toàn nhân tài, bè phái rõ ràng, mọi người đều đang mở rộng lãnh địacủa mình, cái lớp này không có bạn bè, chỉ có kẻ địch.

Sau khi từ bỏ chức vụ cán bộ đời sống, Phổ Hoa và Quyên Quyên đều trở thànhTurnip Head bé nhỏ không đáng để mắt tới trong lớp, nếu không phải thầy giáođiểm danh, trả lời câu hỏi trên lớp, cả ngày chắc đều sẽ không có người gọi tênhọ.

Ngoài mấy bạn học cũ cùng lớp trước kia, thái độ những người khác luôn lãnhđạm, đề phòng. Áp lực của môn học cũngngày càng nặng hơn từ ngày đầu tiên khai giảng, Phổ Hoa mệt mỏi đối phó, cănbản không màng đến việc kết giao bạn mới.

Sau hai tháng, tình hình cơ bản của lớp học được xác lập, sự cạnh tranh giữavài nhóm nhỏ bước đầu đã có kết quả, hóa ra phái nam sinh trong lớp 9 (6) chiếmhầu hết các vị trí đầu tiên. Kỷ An Vĩnh đã lên topmười của lớp trong kỳ thi tháng, khiến Phổ Hoa rất vui. Sự yêu thích của cô đốivới cậu ấy chỉ tăng chứ không giảm, cho dù nghe thấy cậu ấy trả lời câu hỏi,hoặc nhìn bóng dáng cậu ấy chơi bóng, cô cũng có cảm giác ngọt ngào.

Việc khiến cô bất ngờ là Thi Vĩnh Đạo, cậu ta cũng đứng trong top mười, cònđứng trên cả Kỷ An Vĩnh.Ấn tượng đầu tiên Thi Vĩnh Đạo để lại trong cô là chòmria mép lún phún, hơi buồn cười. Giọngnói của cậu ta theo thời kỳ vỡ giọng càng ngày càng khàn và thấp, ánh mắt nhìnngười khác vẫn mang tính xâm lược như vậy. Cậu ta quen việc đánh giá cô, cho dùtrên lớp hay tan học, hơn nữa với vẻ thản nhiên không chút che đậy, khiến côkhông dám quay đầu về phía cậu ta ngồi.Cô coi ánh mắt này như khiêu chiến hoặcthái độ thù địch giữa học sinh nam nữ, nhưng lại không rõ thái độ thù địch giữahọ đến từ đâu. Vì không nhớ ra đã từng gặp cậu ta ở đâu, Phổ Hoa dè dặt nétránh, mỗi lần cậu ta đi qua, cô đều dịch người về phía khác theo thói quen. Nhưngcô lại ngưỡng mộ thành tích của cậu ta, đặc biệt là môn hóa học, cậu ta có thểthành thạo cùng thầy giáo giải đề, triển khai luận chứng, thậm chí nghĩ ra cáchthức đơn giản ngắn gọn hơn, thành tích môn hóa học của cậu ta đúng là khúc cakhải hoàn, đều là đứng đầu lớp, cả năm học dường như luôn đạt điểm mười.

Thành tích của Phổ Hoa chẳng hề lý tưởng, thành tích môn hóa của tháng đầu tiênrớt xuống gần hai mươi điểm, rơi khỏi top ba mươi người đứng đầu trong lớp, chỉcó hai môn ngữ văn và tiếng Anh còn duy trì được ưu thế dẫn đầu. Thànhtích tổng hợp của Quyên Quyên luôn tốt hơn cô, cậu ấy lại có đầu óc khoa học,vì vậy vẫn đứng quanh quẩn thứ bậc ban đầu. Còn cầuNhân, ngoài gia thế và bề ngoài xuất chúng, thành tích của cô ta trong lớp cóthể nói là rất thảm hại. Quyên Quyên nói sau lưngrằng cầu Nhân có thể vào được lớp trọng điểm khẳng định là dựa vào quan hệ, dựavào hình thức. Loại không có gia thế, không có hình thức như bọn cô chỉ có thểdựa vào thực lực thôi.

Dựa vào thực lực, nói thì dễ! Vì thành tích và hy vọng của bố mẹ, Phổ Hoa chịuáp lực rất lớn, khiến cô gầy gần ba cân sau khi thi giữa kỳ, nhưng cho dù cốgắng thế nào, dường như cô vẫn không hiểu môn vật lý, hóa học, thành tích vẫntiếp tục rớt xuống từng điểm.Trước mỗi tiết hóa thậm chí cô còn cảm thấy sựhãi, lo nghĩ, sự bản thân lại hổng kiến thức hoặc làm sai phép tính, công thức.

Quyên Quyên từng mấy lần xúi giục Phổ Hoa hỏi bài Kỷ An Vĩnh, nhưng Phổ Hoa lạikhông dám vì không đủ dũng cảm. Cứ như vậy nhiều lần, thành tích tụt lùi xuốngdưới bảy mươi điểm, cô suy tính lợi hại, cuối cùng bỏ cả thể diện, một hôm saubữa trưa cô cầm vở bài tập đi về chỗ Kỷ An Vĩnh.

Nhưng thử nghiệm nhỏ lần này cũng chưa được thần may mắn chiếu cố, cô mới điqua một dãy ghế liền bị một người chặn đường.

Thi Vĩnh Đạo - người cao hơn cô cả cái đầu cầm sách thi trung học tiếng Anhchạy vọt lên, giống như ngọn núi to chắn trước mặt cô, chỉ vào một câu hỏi mộtcách gượng gạo: “Diệp Phổ Hoa, câu này sao lại dùng ngữ khí hư cấu?”.

Phổ Hoa quên cả bản thân đã về chỗ như thế nào, nhưng cô kiên trì cả một buổichiều để giảng về ngữ khí hư cấu một cách tỉ mỉ từ đầu đến cuối cho Thi VĩnhĐạo.

Cậu ta kéo ghế lại ngồi cạnh bàn học cô, họ ngồi rất gần, cô dường như có thểngửi được mùi mồ hôi do chơi bóng của cậu ta. Cô dèdặt không dám tiếp xúc với ánh mắt cậu ta, viết từng nét trên vở cậu ta. Ngoàinghe, đa phần thời gian cậu ta chống cằm nghĩ câu hỏi.Có lúc cậu ta ra vẻ thâmtrầm, có lúc lại như bản thân cậu ta vốn rất thâm trầm. Khigiảng xong, đột nhiên cậu ta hỏi hai vấn đề chẳng liên quan gì.

Cậu ta nói: “Cậu học tiếng Anh với ai vậy?”.

“Ớ...”. Phổ Hoa không biết trảlời thế nào, Với thầy giáo...”.

“Vậy sao mình lại học kém?”. Cậu ta lại hỏi.

Lần này Phổ Hoa hoàn toàn không còn lời nào để nói, may mà có tiếng chuông vàohọc, cậu ta từ từ kéo ghế, không cam lòng trở về vị trí.

Tiết tiếng Anh buổi chiều, Phổ Hoa lại có ảo giác như bị kim chích ở lưng, giáoviên tiếng Anh để cô và bạn học đối thoại, cô nói được một nửa thì bắt đầu nóinăng lộn xộn.

Một thời gian thành tích không tốt, trong lòng Phổ Hoa rất rối loạn. Tan học cônhiều lần kéo Quyên Quyên lên tầng thượng, nói chuyện, kêu than trong khi quyểnluyện tập dày cộp trải trên đùi.

Quyên Quyên ở bên cô như hình với bóng, luôn cổ động cô, còn mang đến cho côtruyện tranh mới mua, “Không sao, chúng ta càng bị đánh bại càng dũng cảm!”.

Phổ Hoa thở dài, không có tâm trạng đọc truyện tranh, cô gục xuống đầu gối hỏiQuyên Quyên: “Kết quả thi cuối kỳ không đạt, có bị loại không?”.

“Không đâu!”. Quyên Quyên ôm vai cô,nhưng lại có chút không tập trung.

Đội bóng rổ nam hàng ngày tăng cường luyện tập dưới lầu, Kỷ An Vĩnh trong sốđó, Ngu Thế Nam cũngvậy. Phổ Hoa biết Thi Vĩnh Đạo cũng tham gia đội bóng của trường vì vậy chẳngthèm xem. Sau kỳ thi tháng lần thứ tư, vì thành tích một môn học kém, cô trởthành đối tượng đặc biệt được chủ nhiệm lớp quan tâm chú ý, sau vài lần gặp mặtnói chuyện, chủ nhiệm lớp chủ động giới thiệu để Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh thànhđôi bạn cùng tiến. Sau khi biết tin tức này,Phổ Hoa nửa vui nửa lo, Quyên Quyên là người đầu tiên cô kể.

Vui ở chỗ cuối cùng cô cũng có lý do đường đường chính chính tiếp xúc với Kỷ AnVĩnh, lo vì rất không muốn để cậu ấy biết thành tích hóa học của cô.

Có điều sau đó chứng minh, đều do Phổ Hoa nghĩ nhiều thôi.

Kỷ An Vĩnh tận tụy, hết sức có trách nhiệm làm thầy giáo hóa cho cô, một tuầnhai lần lên lớp một cách nghiêm túc. Cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện riêng, sắpxếp hợp lý từng phút, hóa giải những nguyên lý công thức phức tạp cho cô, rấtnhẫn nại, gặp phải chỗ nào cô không hiểu liền đẩy đẩy mắt kính tự mình nghĩcách khác. Có lúc Phổ Hoa tự học hóa ở nhà, vẫn nhớ tới vẻ mặt của Kỷ An Vĩnhkhi giảng bài.

Giọng nói của cậu ấy không lớn, tay phải cầm bút thon dài, trắng nõn, và ánhmắt ôn hòa, ấm áp, khích lệ cô đừng bỏ cuộc của cậu ấy.

Hiệu quả giúp đỡ này rất rõ rệt, sau bốn tuần, thành tích môn hóa học của PhổHoa có chuyển biến lớn, thành tích tiếng Anh của Kỷ An Vĩnh cũng tiến bộ hơn,hai người tuy chưa được coi là bạn nhưng rất hòa hợp, có một loại “ngầm hiểu”rất khó hình dung. Vô tình gặp nhau tronghành lang, trong lớp, Kỷ An Vĩnh thường cười cười nói tiếng “Hi” với Phổ Hoa.

Phổ Hoa có lúc tự mình đứng trước gương bắt chước giọng nói của Kỷ An Vĩnh nói“Hi” với mình, sau đó ôm mặt, cảm nhận được chút ngọt ngào trong lúc học tậpvất vả.

**********

Tin tức Kỷ An Vĩnh và một nữ sinh nào đó lớp 9 (2) thành đôi đột nhiên truyềnra từ đội bóng rổ vào cuối năm, một đồn mười, mười đồn trăm, không lâu sau liềntới tai Phổ Hoa. Cô cùng Kỷ AnVĩnh trong “kỳ trăngmật” của giai đoạn giúp đỡ lẫn nhau,nhất thời khôngdám tin.

Quyên Quyên nghe được tin tứcviệc đầu tiên là kéo cô lêntầng thượng trao đổi chi tiết,còn chưa bắt đầu nói vàotrọng điểm thì tiếng bước chânthình thịch vang lêntrên cầu thang, một lát sauDoãn Trình, Cao Triệu Phongchạy lên trước. Bọn họ lên, KỷAn Vĩnh cũng lên. Hai ba giâysau, cậu ấy xuấthiện trên bậcthang cuối cùng,Thi Vĩnh Đạo đi ngay sau, tay vòmộttờ giấy.

“Nhóm bốn người” - có chút danhtiếng trong lớp đều có mặt đầyđủ, có vẻ cần bàn bạc tínhtoán điều gì,Quyên Quyên thấy vậy, trướckhi Cao Triệu Phonglêntiếng, liền kéo Phổ Hoaxuống lầu. Đi qua KỷAn Vĩnh, cậu ấy nhìn hướngkhác, Phổ Hoa lòng dạ rối bời vìlời đồn đại, vốn định chàomột tiếng, cuối cùngchỉ lặng lẽnghiêng người đi xuống.

Tới chỗ rẽ cô quayđầu lại nhưng cậu ấy từ lâuđãkhông còn ở chỗ đó, trên bậc thang chỉ cómột bóng dáng caocao, ném quả cầu giấy,lạnh lùng quay đầu liếc cô mộtcái rồi nhảy lên sânthượng. “Nhìn thấychưa, trong tay cóthuốc lá...”. Trênđường trở về lớphọc, Quyên Quyên khôngngừng ghé sát lại lẩmbẩmmấy câu, tâm trạng Phổ Hoatệ tới cực điểm, khôngmuốn nói gì. Đây là KỷAn Vĩnh khác nhất mà côtừnggặp, bình tĩnh và lạnh nhạt,dường như quả thật đã cóchuyện gì đó xảy ra, phávỡ hình tượng nho nhãlịch sự vốn có củacậu ấy.

Buổi tối đạp xe vềnhà, Phổ Hoa nhốt mìnhtrongphòng, bố mẹ cãi nhau vìchuyện bữa tối ăn gì ở phòngngoài, cô túm gối trùmlên mặt, không muốnnghe họ cãi nhau. Nhưngcàng buồn bã, thìgương mặt nghiêngnghiêng cố ý quay đi trênbậc thang của Kỷ AnVĩnhcàng khiến cô không cáchnào quên nổi, cô ngồi dậy lấy cặpsách ra, mở tất cả bàitập hóa học mấytuần vất vả khổ sở hoànthành, tìm bút tích Kỷ AnVĩnh lưu lại.

Cậu ấy nên giống như chữmình, sạch sẽ, rõ ràngkhông bị nhiễm tất cả nhữngthứ gọi là thói xấu,càngkhông nên sớm dính vàochuyện tình cảm, từ khiquennhau, Phổ Hoa đã khăng khăngđắp nặn một Kỷ AnVĩnh hoàn hảo. Kỷ AnVĩnh trong lòng côkhông phải người trênbậc thang đó.

Phổ Hoa mở ngăn tủ, lấy ra haiphong thư màu tím bị đèdưới quyển nhật ký.

Trên phong thư là nétchữ giống nhau, hoa văngiốngnhau, nhưng địa chỉ người gửi thư đều bỏtrống.

Đây chính là ngườicon gái đó ư? Hayngười khác? PhổHoa chạm vàophong thư, tâm trạngrất lâu vẫn khôngcách nào hồi phụcđược. Cô từng định bóc rađọc,nhưng thường không vượt qua nổiranh giới “đạo đức”.Cô biết nhữngbức thư này sớm muộncũng phải giaovào tay cậu ấy, nhưng cô hyvọng, cậu ấy mãi mãiđừng đọc.

Đặt thư về chỗ cũ, Phổ Hoaviết một hàng dàitrong sổ nhật ký“Mình không tin, cậu ấy khôngnhư thế”, viết đến khi bố gõcửa gọi cô ra ăn cơm, cô vẫnkhông thể dừng lại,dường như cô. viết tiếpvài lần thì ngườiyêutrong lời đồn không còn tồn tạinữa. Kỷ An Vĩnh vẫn làcậu nam sinh cười nhẹnhàng với cô, cẩnthận kỹ lưỡng giảngbài hóa cho cô.

Suy nghĩ mâu thuẫnphức tạp này trựctiếp ảnh hưởng đến giờ học phụ đạo của họ. Phổ Hoa rấtkhó chuyên tâm lắngnghe Kỷ An Vĩnh giảngbài, cô thường cầm bút trầmmặc hồi lâu trướccông thức giản đơn mà cậu ấy viếtra. Tâm tư trong lòng côdần dần thoát ly khỏicác ion hóa trị kết hợp với kimloại, trở nên nóngnảybất an, cô muốn biết ngườicon gái đó là ai, cậu ấy thực sựthích cô ấy chăng. Còn bản thâncô, có ý nghĩgì với cậu ấy?

Phổ Hoa không chịuphối hợp khiến việcdạy phụ đạotrở nên nhàmchán, buồn tẻ, hiệuquả xuống thấp, ban đầu Kỷ AnVĩnh còn nhịn, lâu dần cuốicùng bùng nổtrong một buổitrưa. Khi Phổ Hoa liêntục làm sai biếtbao lần một đề, do dự viết côngthức phản ứng, Kỷ AnVĩnh giằng lấy bútkhỏi tay cô.

“Diệp Phổ Hoa, tuầntrước mình giảng, cậu cónghekhông?”. Cậu ấy hơi mất bìnhtĩnh.

“Ừ”.

“Biết đề này làm mấy lần rồi không?”.

“Ừ”.

“Vậy cậu biết cậu làm sai baonhiêu lần không?”.

Phổ Hoa nghĩ một lát,lắc lắc đầu.

“Cậu quá sao lãng, ba tuầnrồi, cứ học như vậy thìchảcó ý nghĩa gì, chỉ lãngphí thời gian thôi.Tự cậu nghĩ đi, nếu do cậukhông muốn làm đúng thì mìnhcũngkhông giúp nổi cậu”.

Nói xong Kỷ An Vĩnhcầm đồ ra khỏi phòng học, bỏlạiPhổ Hoa một mình ngồi đó. Giờ phụ đạo rõ ràngcònhai mươi phút nữa, cô giởlại bản nháp vừaviết, cầm bút cúi đầu tiếptục tính theo cáchcậu ấy đã dạy. Côcũng không chắcmình có thể làm đúng hay không.

Giờ học phụ đạo mấy hômsau, Kỷ An Vĩnh vẽ một dấu X todưới bài tập đó. Phổ Hoanhận vở, cắn môi cầm bút lại làm một lầnnữa, chờ đợi cô lạilà một dấuX to hơn.

Cô không làm tiếpnữa, cầm sách hóa nóicảm ơn, trởvề chỗ ngồi của mình.

Giờ học phụ đạo của họ vìchuyện này xen vào liền mơ hồ dừng lại,Phổ Hoa không đi tìm Kỷ An Vĩnh nữa, Kỷ AnVĩnh cũng không đến hỏi cô.Giáo viên không hiểutiến độ của bọn họ thếnào, chỉ khi rảnhnhắc Phổ Hoa vàicâu, hy vọng cô khôngngừng cố gắng.

Mặc dù muốn cố gắng hơn nữa nhưngPhổ Hoa lại mất đi một nửalòng tin, Quyên Quyênnhiều lần khuyênnhủ khích lệ,nhưng không hiệu quả.Mỗi lần đối diệnvới hai số một đỏ chói, cô đều khôngxốc nổi chút cảmhứng đối với môn hóa học.

Thư, Phổ Hoa tìm cơ hộisớm đặt lại, ngày thứ hai côtận mắt nhìn thấyPhong Thanh để hai láthư màu tím vào chỗngồi của Kỷ An Vĩnh. Trựcnhật tối hôm đó, trong thùngrác có thêm hai phongbì trống không. Đólà tâm ý của một ngườikhác, Phổ Hoa cảm thấy KỷAn Vĩnh nên giữ gìn haiphong bì đó.

Bản thân cô giữ lại tất cảnhững đề Kỷ An Vĩnh đã làm xong từ khi haingười giúp nhau họctập, nhỏ là bảnnháp, lớn là đềthi, phàm những thứ cóchữ cậu ấy, cô đều cẩnthận kẹp trong vở, giữ lại kỷ niệmcho bản thân.

Quyên Quyên nói cô“trúng độc”, Phổ Hoa không phủnhận.

Nhưng tin tức có liênquan tới chuyện tìnhyêu của Kỷ An Vĩnh chẳng vì kỳthi cuối năm mà lặng xuống,ngược lại còn trở nên hư hưthực thực, thật thậtgiả giả trong suydiễn của các bạnhọc. Phổ Hoa đặt mìnhtrong đám sương mù dày đặc, khôngbiết mình nên làm thế nào.

Buổi trưa ăn cơm xong,cô lên sân thượng chờQuyênQuyên. Khi sắp lên đến nơi, nghethấy có người nóichuyện trên sân thượngcô xoay người định xuốngdưới, lại nghethấy cái tên “An Vĩnh”,hai chân giốngnhư bị đổ chì,không nhấc lên nổi.

“Kỷ An Vĩnh lần này không phảinghiêm túc chứ?”.

“Không rõ, có thể thế”.

“Cô ta có gì hay?”.

“Không biết, cậu tathích là được”.

“Hôm nay thầy Điền hình như tìmcậu ta nói chuyện”.

“Thế à? Không nghe nói gì. Tìm thìtìm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tớichuyện học hành, thầyĐiền có thể nói gì chứ? Trườnghọc quản được không?”.

“Rõ ràng trên “Nội quy họcsinh” đã viết...”.

“Bớt nhảm đi! Bắtlấy!”.

“Tóm được rồi! Thi Vĩnh Đạo, cậubiến chất!”.

“Không hút thì phí!”.

Khi Quyên Quyên lêntầng, Phổ Hoa đang ngồitầngthử hai từ trên xuống, mặt vùi vào haiđầu gối. Hỏi cô làmsao, cô không nói,thẫn thờ như ngườimất hồn.

“Môn hóa chiều nay cótiết kiểm tra, cònkhông mau về ôn tập!”.

“Không ôn tập nữa...”. Phổ Hoangẩng đầu, tay viết công thứchóa học trên nềngạch.

“Lại làm sao vậy?”. QuyênQuyên sờ trán cô,khôngnóng. Đang định ngồi xuống thì tiếngbước chân loẹtquẹt vang lêntrên cầu thang, từ tầng trên đixuống, rất nhanh đã tới tầngbọn họ. Phổ Hoa bịtmặt lại vùi vào đầu gối,Quyên Quyên che bêncạnh đợi người ta đi qua.

Thấy bọn cô, CaoTriệu Phong lén lútnhét cái gì đóvào túi quần, nhảyhai ba bậc xuống. ThiVĩnh Đạothong thả đi qua Quyên Quyên, liếc liếcPhổ Hoa, bậtlửa màu bạctrong tay bật tanh tách.

***********

Quyên Quyên tổng kết:nam sinh học tốt đều có mặtđen tối, ngoài PhongThanh, Khổng Nhượng, LýThànhTự, Ngu Thế Nam...

Phổ Hoa hoàn toàn khôngđồng ý với câu nói này,nhưng cô quảthật đã có thành kiến cảm thấybất cứ nam sinh nào bêncạnh đều đầy suy tính, thậmchí ra vẻ đạo mạonghiêm trang. Trong đó, Thi VĩnhĐạo là ghê gớm nhất!

Ban đầu vô tình gặp ThiVĩnh Đạo ở ngoài quán KiếnNhất, Phổ Hoakhông hề để ý, học sinhtan học đầy đường, cậu ta xuất hiện ởđó là điều tự nhiên. Nhưngsau khi phải họcthêm vào hôm thứ sáu,mỗi lần đều đụng phải cậu taở trước quán KiếnNhất, Phổ Hoa liềncảm thấy có chútkhác thường. Có lúccậu ta khoác cặp dựanghiêng vào ghế sau xeđạp như đợi người,cólúc trong tay cầm điếu thuốchút được một nửa, có lúc dứt khoátchả làm gì, chỉ tìmkiếm trong dòng ngườitan học. Biểu hiệntìm kiếm đó khiếnngười khác bất an.

Cậu ta có ánh mắtnhìn thấu người khác,nụ cười sâuxa khó hiểu, và cảthành tích hóa học tốt tới mức vô lý,tất cả đều là lýdo khiến cô sự hãicậu ta.

Sau khi vào đông, trờitối sớm hơn, Phổ Hoamột mình đạp xe vềnhà nên càng đặc biệt cẩnthận. Gặp con đường khôngcó đèn hoặc người lạ kỳ quái sẽ nghelờibố mà quay đầu vòng về phía đường lớn.

Lần thứ nhất pháthiện có người đi theo mình, côtưởng mình đa nghi, nhưngvài ngày sau, cảmgiác bị theo dõi lạităng chứ không giảm,nhưng mỗi khi cô đừng bên đường quayđầu tìm kiếm lạikhông tìm ra bất cứ bóng ngườinào.

Sự sự hãi này ngàyngày đi vào giấc mộng của PhổHoa. Trong mơ bóng đen theo đuôi đó dần dần rõràng,mặc bộ đồng phục màu trắng, từngbước lại gần, dangtay ra muốn bóp cổ cô,hắn ta lại có gươngmặt của Thi Vĩnh Đạo.

Bị tỉnh dậy bởi ácmộng, Phổ Hoa ôm chănngồi trong bóng tối, ôm hộp bút chì tronglòng run lẩy bẩy. Cảm giác quen thuộc lờ mờnày dần dần có ấn tượng mơ hồ, đó chính là tối hôm trước khi khai giảng, cô đisửa xe, có một nam sinh mặc đồng phục màu trắng cũng vá xe bơm xe ở đó.

Phổ Hoa bắt đầu không dám đạp xe một mình, có lúc ngồi xe cùng Quyên Quyên, cólúc hẹn bạn học cùng hướng đi với cô về nhà. Sau mộthai tuần, người đi theo không xuất hiện, đến người quen trên đường cô cũngkhông thấy, tin tức đài phát thanh cũng không có bất cứ việc trị an liên quantới khu vực xung quanh trường học, Phổ Hoa liền bạo gan, lại đạp xe đihọc.Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác lo sựbất an.

Quyên Quyên nói, đó gọi là thần hồn nát thần tính.

Trận đấu bóng rổ vòng tròn toàn trường diễn ra ngắt quãng tới tận cuối năm, kếtquả lớp 9 (6) vào trận bán kết. Sự nhiệt tình chưa từngcó trong lớp dâng cao, để chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, Phổ Hoa bắt buộc bảnthân không đi xem, Quyên Quyên không khuyên được, mỗi lần tới trận đấu đều đicùng cô lên tầng thượng hứng gió lạnh.

“Cần gì phải thế? Chỉ là tin đồn thôi mà, hơn nữa là trận đấu của lớp chúngta!”. Quyên Quyên muốn xem Ngu Thế Nam,đương nhiên Phổ Hoa ngầm hiểu trong lòng.

“Mình không muốn đi!”.

“Mình thấy Cầu Nhân còn đặc biệt tổ chức đội cổ vũ, điều này gọi là nắm chắc cơhội trèo lên trên, hiểu không!”.

“Không muốn hiểu!”.

“Vậy cậu nghĩ thế nào? Tin đồn đó của cậu ta có thể cũng đang xem trận đấu,chúng ta nên đi nhìn xem, mặt mày ra sao, cũng phải biết Kỷ An Vĩnh thích thểloại gì chứ!”.

“Đừng nói nữa...”. Phổ Hoa viết nguệchngoạc, lung tung lên vở bài tập, trong lòng càng tức giận hơn vì những lờiQuyên Quyên nói.

“Có gì đâu, cậu càng không đi, càng như trốn cậu ta vậy, như thế ngược lại càngkhông tốt. Thời gian trước các cậu phụ đạo cho nhau, dù sao cậu ta cũng giúpcậu không ít trong môn hóa, về tình về lý cậu đều nên đi cổ vũ cho cậu ta”.

“Thiếu mình cũng chả sao...”. Phổ Hoa khó giấu nổi nỗihiu quạnh.

“Ôi, thật hết cách với cậu!”. Quyên Quyên cũng ngồixuống bên cạnh Phổ Hoa, hai người quàng chung một cái khăn.

“Hay... cậu đi đi, dù sao cũng đixem Ngu Thế Nam?”.

“Bỏ đi, ở đây với cậu”. Quyên Quyên lật lật đềcương ôn tập của Phổ Hoa, “Phổ Hoa...”.

“Hả?”.

“Cậu bảo mình có nên... nói rõ... với cậuấy không...”.Quyên Quyên hiếm khi trịnh trọng nói về chuyện đó, nhưng lần nàycô thực sự nghiêm túc.

“Cậu muốn ư?”.

“Khó nói... chuyện này, nên là con trai chủ động nhỉ?”.Quyên Quyên nhìn lêntrời hít sâu, rồi lại hà hơi,“Mình chủ động... cũngđược, chỉ sự...”.

“Sự cái gì?”. Phổ Hoa xát xát tay, ủhai má lạnh đỏ của Quyên Quyên.

“Ừm... sợ cậu ấy cự tuyệt, cựckỳ khó xử... không chừng có bao nhiêu nữ sinh từng tỏ tình với cậu ấy rồi...”.

“Vậy thì đừng nói nữa”.

“Không nói sự bản thân hối hận!”. Phổ Hoakhông quen với một Quyên Quyên nghiêm túc.

“Vậy thì nói!”.

“Khó nhỉ!”. Quyên Quyên lại thở dài.Phổ Hoa gật đầu theo, có chút kỳ lạ, “Nếu cậu ta cự tuyệt thật... cậuđịnh làm thế nào?”.

Quyên Quyên nghĩ một chút, phủi phủi mông kéo Phổ Hoa đứng lên, tay nắm thànhquả đấm hướng xuống tầng dưới: “Chẳng thế nào cả!”.

Trận chung kết hôm đó Phổ Hoa đi cùng Quyên Quyên cổ vũ cho Ngu Thế Nam.

Bọn họ đứng trên khán đài, trong giờ nghỉ, Phổ Hoa từ xa nhìn thấy Kỷ An Vĩnhđứng bên huấn luyện viên nghe chỉ đạo, Cầu Nhân đưa khăn giấy, nước, không hềcó nhân vật nữ chính trong tin đồn xuất hiện.

Hiệp sau của trận đấu diễn ra ác liệt, hai bên va chạm khá nhiều lần, chơi bónghơi bạo lực. Có một lần bóng ra ngoài đường biên, lăn dưới chân Phổ Hoa, côngồi xuống nhặt giúp thì bị Lý Thành Tự chạy ra tìm bóng đụng phải tới nỗi ngãxuống đất, may mà Quyên Quyên cũng trong đám người xem bên cạnh, Phổ Hoa khôngbị thương, đứng lên tiếp tục cổ vũ cùng mọi người.

Lý Thành Tự không cố ý, lại là thành viên đội bóng của lớp, Phổ Hoa không đểtâm.

Cuối cùng lớp 9 (6) thua, kém hai điểm. Mấygiây chờ bóng sau cùng, khi ném bóng lên rổ, trọng tài thổi còi báo hiệu hếtgiờ.

Trận đấu kết thúc, mọi người tản ra về lớp, một mình cậu ta ôm bóng ở dưới bảngrổ. Phổ Hoa quay đầu nhìn một cái, cảm thấy trận đấu thất bại cũng không phảitrách nhiệm một mình cậu ta.

Buổi chiều trước khi tan học có tin Lý Thành Tự và Thi Vĩnh Đạo đánh nhau, cụthể vì sao Phổ Hoa cũng không biết. LýThành Tự thở hổn hển từ ngoài vào lớp, khóe miệng vẫn còn máu, đi qua còn chửimột câu: “Mẹ kiếp!”.

Thi Vĩnh Đạo không hề vào lớp, sách, vở, bút đều do Doãn Trình thu dọn hộ.

Tan học, Phổ Hoa đi cùng Quyên Quyên về nhà, trên đường còn tám chuyện về biểuhiện căng thẳng của Ngu Thế Nam trênsân. Sau khi chia tay, cô theo con đườngquen thuộc, đạp xe về nhà, đi qua một ngõ hẻm rất tối, xuống xe quyết định vòngtrở lại. Vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe đạp khác ở cửa ngõ, nhanh nhẹn,gạt chuông xe, tiếng kêu tinh tang xua tan nỗi sự hãi trong bóng đêm.

Nhìn rõ người đạp xe, Phổ Hoa thầm kinh ngạc.

Không ngờ lại là Thi Vĩnh Đạo! Cậu ta lái xe một tay, phút chốc đã tới gần cô. Cả mộtbuổi chiều không gặp, biểu hiện của cậu ta vẫn u ám cổ quái, dường như mới xôxát ở đâu về, mắt bên trái dán băng, trông như một võ sĩ thất trận trở về.

“Cậu đi đâu?”. Cậu ta nhảy khỏi xe, mặcbộ đồng phục trắng, cộng thêm bộ dạng ấy, Phổ Hoa lập tức liên tưởng một cáchhoang đường tới bóng dáng đen tối trong ác mộng, nỗi sự hãi cậu ta vừa xua đinay lại vì cậu ta mà trở lại.

Cô lủi mấy bước, đẩy xe hoảng loạn nhảy lên bàn đạp, muốn rời khỏi ngõ. Cònchưa lên được xe, Vĩnh Đạo đã theo sau.

“Cậu đi đâu?”. Cậu ta càng hỏi, cô càngra sức muốn chạy trốn, ra sức đạp xe đạp đi.

Cậu ta sầm mặt, giống như ôn thần, cũng lên xe, cho dù Phổ Hoa đạp tới đâu,cũng đi sát ngay sau.

************

Sau khi thua trận chung kết, không khí giữa nam sinh lớp 9(6) có vẻ kỳ lạ, vàinhóm nhỏ xung đột. Tới kỳ thi thì cạnh tranh đến mức sứt đầu mẻ trán, cậu chếttôi sống. Kỷ An Vĩnh vẫn như vậy,sóng gió không sự, đằng sau cặp kính là ánh mắt sắc nhọn, tiếp tục đứng trongtop mười của lớp. Trước kia từng tiếp xúc,Phổ Hoa hiểu được sự sắc bén đằng sau vẻ ngoài ôn hòa ấy. Giốngnhư khi cậu ta dạy cô làm thế nào để nhớ được sau khi kết thúc phản ứng, cáinào hòa tan, cái nào kết tủa.

Cùng với tin đồn về chuyện yêu đương của Kỷ An Vĩnh, tin đồn tình ái trong lớpnhất thời ùn ùn kéo đến, đối diện những chuyện tình mới hé lộ, Phổ Hoa dần dầnhọc được cách bình tĩnh tiếp nhận. Cô lặnglẽ nhấn chìm những vướng mắc mơ hồ trong chuyện tình cảm đối với Kỷ An Vĩnhxuống đáy lòng. Cô không phải Quyên Quyên,không có dũng khí thổ lộ, cũng không chịu nổi việc bị từ chối.

Loáng một cái đã tới tết Nguyên Đán, từ khi bỏ chìa khóa của thùng thư vào ngănkéo, Phổ Hoa chưa mở hòm thư lần nữa, bức thư màu tím rốt cuộc lại đến baonhiêu chiếc, cô chỉ coi như rất rất nhiều.

Trong không khí ngày lễ tết, các tấm thiệp đủ kiểu được lưu truyền trong giớihọc sinh, Phổ Hoa rất khó mà không quan tâm đến, cũng mua một vài cái theoQuyên Quyên. Có thiệp chúc mừng, tặng ai mới là vấn đề, số bạn học cô có thểnói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thiệp đã viết xong, tới đêm liên hoan tết Nguyên Đán vẫn đặt trong cặp sách.Mỗi lần định lấy ra tặng Kỷ An Vĩnh, thấy các thể loại thư trên bàn cậu ta,lòng tin và hy vọng yếu ớt của Phổ Hoa liền tiêu tan như bong bóng. Cậu ấykhông thiếu người theo đuổi và ái mộ, cậu ấy sẽ để ý đến sự quan tâm “rẻ tiền”của cô sao?

Tối liên hoan đó, Phổ Hoa bất ngờ nhận được hai tấm thiệp. Một tấmcủa Ngu Thế Nam, rất tinh tế, đẹp đẽ,chỉ viết đơn giản “Năm mới vui vẻ”, dưới là chữ ký như rồng bay phượng múa củacậu ấy. Tấm thiệp còn lại đượcdán kín trong hai lớp thư, mặt ngoài chỉ có tên của Phổ Hoa, dán tem, không códấu bưu điện, giống như trực tiếp nhét vào hòm thư, có chút thần bí. Trên thiệpdán tấm kim loại và vài cánh hoa khô thịnh hành nhất hiện nay, đựng trong chiếcgiỏ nho nhỏ in trên thiệp, thanh nhã thuần khiết, còn mang theo mùi hương dìudịu. Chỗ viết lời chúc mừng: Noel vui vẻ, Nguyên Đán vui vẻ, mỗi ngày đều vuivẻ. Ký tên vô cùng kỳ lạ: XXX tối cao.

Nam sinh tên có ba chữ đâu đâu chẳng có,Phổ Hoa không đoán ra được nam sinh nào là “tối cao” của cô.

Trong tối liên hoan, cô và Kỷ An Vĩnh được xếp cùng nhau cướp ghế. Mỗi lần nhạcdừng, cậu ấy sẽ cố ý dang rộng cánh tay để cô có thể thuận lợi giành được vịtrí, rất có phong độ, galant, khi cậu ấy bị loại còn khẽ nói “cảm ơn” với cô.Khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu ấy trở lại dịu dàng như ban đầu, khiến lòng Phổ Hoasinh ra ảo giác khác thường, hoặc có lẽ, cậu ấy đã xem tấm thiệp của cô, haycậu ấy chính là “tối cao” của cô?

Trận tranh cướp mấy hồi cuối cùng diễn ra kịch liệt, dưới sự tấn công từ haiphía của mấy cậu nam sinh, Phổ Hoa bối rối vô cùng. Cô rõ ràng chạm vào ghế,nhưng ngồi lên lại là đùi của Thi Vĩnh Đạo!

Ngoài tiết mục đơn ca của Cầu Nhân, buổi liên hoan năm đó không có gì đặc sắc,vài ngày sau mọi người vẫn nói hăng say về việc “đánh giáp lá cà” giữa Phổ Hoavà Thi Vĩnh Đạo. Mỗi lần nhớ tới cảm giác kinh hoàng, xấu hổ và giận dữ trongkhoảnh khắc ngồi lên đùi cậu ta, Phổ Hoa đều hận không thể đụng vào chân bàn màchết, cả đời này đừng ngồi cùng một lớp học với cậu ta nữa.

Sau tết Nguyên Đán, ôn tập cuối kỳ triển khai toàn diện, Phổ Hoa dồn toàn bộtâm trí nào việc học.

Nhưng vì nỗi lo sự bất an về thành tích và thứ hạng, trước khi thi cô và rấtnhiều bạn học lớp 9 (6) đều xuất hiện triệu chứng stress trước khi thi ở mức độnhẹ như phiền muộn, không muốn ăn, mất ngủ, hay nằm mơ, thấy đề thi liền choángváng.

Bố cô thấy không ổn, cố hết khả năng mua thuốc để Phổ Hoa bồi bổ cơ thể và trílực. Sau khi Phổ Hoa lên lớp chín, hoàn cảnhgia đình càng thêm khó khăn, tới cuối tháng sống giật gấu vá vai, phải tới khibố mẹ lĩnh lương mới có thể sống dư dả hơn chút. Bố không ngại bản thân ăn bánhbao cũng muốn Phổ Hoa có bữa ngon, còn đặc biệt tìm thảo dược giúp cô ngủ ngonhàng đêm.

Thi tròn hai ngày, tương tự như thi thử, giữa các môn có thể nghỉ ngơi mộttiếng. Tranh thủ lúc rảnh, PhổHoa và Quyên Quyên tựa lưng vào nhau, đắp áo khoác, ôm sách trốn trên tầng ôntập. Vài môn thi xong tuy khó nhằn nhưng vẫn đạt được kết quả như mong muốn,các cô cũng mệt tới mức rã rời tay chân.

Kỳ nghỉ đông, Phổ Hoa bị ốm, bệnh không nặng cũng không nhẹ, cảm cúm cộng thêmsự mệt mỏi thời gian trước tích tụ lại.

Bệnh đến nhanh, khỏi cũng nhanh, sau đó hàng ngày cô vẫn hẹn Quyên Quyên đi thưviện tự học. Ngoài việc học hành, chủđề của bọn họ không ngoài mấy chuyện đó. QuyênQuyên nhắc tới Ngu Thế Nam ít đi,cô ấy nói lớn lên nhìn cũng rộng ra, dần dần cảm thấy tình cảm dành cho cậu taquá nhiều cũng không đáng, có lẽ tìm một nam sinh tốt với mình còn hơn. Nói tớiKỷ An Vĩnh, Phổ Hoa chỉ nói về việc tặng cậu ta thiệp chúc mừng, còn sự quantâm mà cậu ấy lặng lẽ thể hiện tối liên hoan đó, Phổ Hoa cảm thấy không đáng đểnhắc tới.

Ngược lại Thi Vĩnh Đạo khiến Quyên Quyên nghĩ mãi không hiểu. Khi hứng khởi, QuyênQuyên cũng từng hỏi câu đáng đánh như thế này: “Cảm giác ngồi lên đùi cậu tathế nào”, Phổ Hoa có chết cũng không nói, Thi Vĩnh Đạo - ba chữ này đã trởthành điều cấm kỵ của cô, cậu ta càng là âm hồn không tan, cô càng muốn nhượngbộ lui binh.

Thứ hạng cuối kỳ được kèm thêm trong thư gửi về cho phụ huynh vào học kỳ mới,bố mở thư ra nhưng bị Phổ Hoa giật lấy xem, sau đó reo hò nhào vào lòng bố.

Cô giữ được vị trí trong top ba mươi của lớp, dù bị môn hóa học kéo thụt lùi.Bố mua cho cô đồng hồ mới coi như phần thưởng khích lệ, mẹ còn đặc biệt làm mộtbàn toàn thức ăn ngon, gọi Quyên Quyên đến ăn cùng.

Kỳ nghỉ đông vốn không dài, qua tết âm lịch, lớp chín có tiết học bù, chỉ cóhai ba tuần không gặp các bạn, dáng vẻ mọi người cũng không khác mấy. Phổ Hoabéo ra một chút, Kỷ An Vĩnh cắt tóc ngắn hơn, đổi sang kính gọng màu tối.

Phổ Hoa đứng thứ nhất môn tiếng Anh trong kỳ thi, nhận được quyển OxíordDictionary of English dày cộp, phần thưởng sẽ phát bổ sung vào lễ khai giảnghọc kỳ hai, chẳng có gì vinh dự, chỉ là giành được vài tràng vỗ tay mà thôi. Khilĩnh giải thưởng, cô vẫy vẫy tay với Quyên Quyên ở dưới bục, cười kín đáo, liếcqua thấy Kỷ An Vĩnh đang ra sức vỗ tay cổ vũ. Phổ Hoa không biết tràng vỗ tayđó là dành cho mình hay cổ vũ cho Thi Vĩnh Đạo. Cậu ta đứng thứ nhất môn hóahọc, tổng điểm nằm trong số một trăm người đứng đầu khu vực, coi như quán quânhai lần, đương nhiên càng nhận được sự coi trọng và hâm mộ.

Một lần thi không đáng nhắc tới, vừa khai giảng Phổ Hoa lại lăn ngay trong đốngđề hóa học, vật lý, quên cả niềm vinh dự.

Sau họp trường có ảnh chụp chung giữa trạng nguyên từng môn và trạng nguyêntổng điểm, cầm bức ảnh, mẹ nói chụp không đẹp, Phổ Hoa đứng quá nghiêng. Côkhông xem liền giao cho mẹ xử lý. Cô vốnkhông muốn lên hàng trước, không muốn ở cạnh Thi Vĩnh Đạo nhưng cậu ta cao tochắn ngay chỗ đó. Cô sải chân lên phía trước thì thự ảnh đã bấm máy, đèn chớprất chói mắt. Vì vậy nhìn từ góc độ nàocũng thấy Phổ Hoa đáng thương lộ ra nửa gương mặt sau vai Thi Vĩnh Đạo.

**************

Nửa học kỳ sau của lớp chín, trong ký ức Phổ Hoa, mọi thứ đều mơ hồ, dường nhưchỉ có thi cử, ngoài thi cử ra vẫn là thi cử. Thimôn, thi tháng, thi thử vòng một, thi thửvòng hai, thi thử vòngba. Mặt ai cũng đềuchỉ in hai chữ đó.

Mỗi lần thi đều xếp thứ hạng,mỗi lần xếp thứhạng vị trí đều phảiđiều chỉnh. Bản thânPhổ Hoa luôn chìmnổi, cố gắngtới thi thử vòng mộtcuối cùng cũng được xác nhận.Trong ba mươi người đứng đầu trongkỳ thi thử vòng một kýkết thỏa thuận cử đihọc với trường đều có Phổ Hoavà Quyên Quyên.

Sau này cô chỉ cầntham gia thi thử vònghai, vòng ba, thi cấp bacho có lệ là có thểvững vàng tiến vàolớptrọng điểm cấp ba của trường. Với nhà họDiệp, điều này vốn là việc đại hỷ đángđể chúc mừng. Nhưngdo mẹ bận việc và cũngkhông vui vẻ gì với bố nên đãtrởvề nhà bà ngoại sống. Phổ Hoađành kìm nén tâm trạngvui sướng, cùng QuyênQuyên tới McDonald chúcmừng đơn giản.

“Nhóm bốn người” ngoàiCao Triệu Phong đều trongdanh sách đượccử đi học tốp đầu tiên,bố cục tronglớp lại có sựđiều chỉnh lớn một lần nữa,toàn bộ họcsinh được cử đihọc đều ngồi hàng sau, haimươi người còn lạingồi hàng trước. Phổ Hoalần đầu tiên có cơ hộingồi gần QuyênQuyên, tâm trạng tựnhiên khác trước.Tuy vẫn ngoan ngoãnnghe giảng nhưng khôngcần dốc hết toànlực như Cầu Nhân ởhàng đầu.

Thi cử là từng bậccửa, vượt qua sẽ đến gần với thànhcông và hạnh phúchơn một bước, bố đãnói rất nhiềulần đạo lý này:Trải qua trăm nghìn cayđắng, mới trởthành người được người kháctôn kính.

Mỗi tối Phổ Hoa đều mangbao cát chạy tám trămmétvòng quanh khu nhà, bố đạp xe theosau, mệt thì cổ động cho cô.Ngoài hóa học, đây là một môn học cókhả năng ảnh hưởngtới thành tích của cônhất.

Đầu hè, Phổ Hoaluôn phải nhúng mình trongmồ hôi, nhưng cô tinvất vả này rất đáng.

Buổi trưa cách kỳ thithử vòng hai hơn chụcngày, Phổ Hoa cùng QuyênQuyên từ tầng thượngtrở về lớp học,vừa bước vào hànhlang đã thấy người đứng vongtrong vòng ngoài.

Đang định vào hỏi xem chuyện gì xảyra, thì nghe thấycó tiếng đánh nhau trong lớp, vài học sinhvốn đang tựhọc liền ào ào ôm sách chạy ra, mộthộp phấn bay theodòng người, vỡ vụntrên hành lang, tiếngmấy nữ sinh nhát gan hétlên chói tai.

Bên cạnh bục giảngcó hai bóng người đang quầnnhau, lại là LýThành Tự và Thi VĩnhĐạo.

Bọn họ túm cổ áo lẫn nhau,gầm gừ như hai con dãthú, trên mặt đều mang vếtthương, túi áo đồng phụccủa Lý Thành Tựgiống miếng vải rách rủ bênngoàichiếc áo.

“Buông tay ra! Cậu muốnthế nào!”. Lý ThànhTự hai mắt đỏ ngầu,giơ nắm đấm trướcmặt Thi Vĩnh Đạo.

Thi Vĩnh Đạo xoayđầu, khóe miệng vẫn còn vếtmáu,cậu ta thả lỏng tay thở hổn hển một cái,lại bay ngườinhào lên.

“Cậu thử nói lại câuđó một lần nữa xem!”.Trong lúc giằng co, cậuta quăng Lý ThànhTự ngã xuống đất, đụng đổ hai cáibàn.

“Tôi nói ai! Tôi nói ai!Tôi nói cô ta liênquan đến cậukhông! Tôi cứ nói!”. LýThành Tự càng gào,Thi Vĩnh Đạo càng giống như phátđiên, mặt đỏ rực,chộp hộp bút chìtrên đất nhét vào mồm cậu ta,giọng nói đã khàn khàn:“Cho cậu nói! Tôi chocậu nói!”.

Trên cầu thang, PhongThanh và mấy cậu namsinh gạt đám người xông vào lớphọc.

“Đừng đánh nhau nữa! Mau dừngtay!”.

Phong Thanh và lớp trưởngmỗi người một bên cốgắng tách hai người đang đánh nhaura, kéo sang hai bên bụcgiảng. Hai tên này thở hổn hển,đứng còn chẳng đứng vững vẫn némđồ vào nhau. Không biếtmột quyển từ điển dày cộp từđâu tung ra đập lên đầu Phong Thanh,cán bộ đời sốngđến để khuyên can cũng lao vàotrận chiến.

Phổ Hoa và Quyên Quyênnhìn thấy mà kinhhồn bạt vía, khôngcó nữ sinh nào quakhuyên can, bọn họ cũng khôngdám liều lĩnh laovào. Cuối cùng chủnhiệm lớp và chủnhiệm phụ trách kỷ luật và họctập đến mới dừng nổi trậnchiến ác liệt trong lớp.

Buổi chiều, nam sinhtham gia đánh nhau đều khônglên lớp, phònghọc trống một phần bachỗ ngồi. PhổHoa và Quyên Quyênnhìn nhau, ghi bài với tâm trạngphức tạp. Lên lớpđược nửa thời gian,Kỷ An Vĩnh -người duy nhất không thamgia cũng bị gọi đi. Khi rờilớp,cậu ấy quay đầu liếc một cái, cuốicùng dừng lại ở Phổ Hoa. Sựlo lắng trong mắt cậuấy khiến Phổ Hoa khó hiểu,không rõ là căng thẳnghay lo lắng.

Tiết tự học cuốicùng, hai thủ phạm chínhdán băng gạc trở về, ngoàira những người có liênquan cũng lầnlượt vào lớp,Phổ Hoa vừa yên tâm,bất ngờ bị giáoviên chủ nhiệm gọi rakhỏi lớp.

Cô bị giữ lại saugiờ tan học, áo khoác và túixách tay đặt trongtủ đựng đồ lớp học cũng để trênbàn làm việccủa chủ nhiệmlớp, bên cạnh đặt phiếu ăn bốn trămtệcủa trường. Từ khi bước vàophòng làm việc củathầygiáo, Phổ Hoa đã lạnh cả tim.Trong thời gian đó lầnlượt có bạn họcđược gọi ra gọi vào hỏi,chỉ có Phổ Hoa vàPhong Thanh ngồi viết “chi tiết” theoyêu cầucủa chủ nhiệm phụ tráchkỷ luật và họctập. Phong Thanh mặt tối sầmtrước sau không nói một câu.PhổHoa cũng chẳng biết chút sự tình nào vềchuyện đã xảy ra, toàn bộ “chi tiết”được viết ra đều là nộidungbài học. Sau khi giao bản tự thuậtxong, chủ nhiệm lớp kéo Phổ Hoatới một bên nhẫnnại khuyên cô: “Em nhớ thêmchút nữa xem, ngàymai nói tiếp”.

Ngày hôm sau, Phổ Hoa bịcho nghỉ học. Buổitrưa,Quyên Quyên lên tầng thượngtìm cô, cô ngồi trênbậccao nhất, hai tay chống cằm,mặt trắng bệch. Nghethấy Quyên Quyên nhắctới hai chữ “phiếu ăn”, môirun run.

Tuy đã nhiều lần khẳng định mình khôngcầm, nhưng tìm thấyphiếu ăn bốn trăm tệ từ túixách của Phổ Hoa, khôngai có thể tin sự trong sạchcủa cô. Phổ Hoa vàPhong Thanh với tư cáchlà đương sự trong việc mấtphiếu ăn, kể cả Thi Vĩnh Đạo và LýThành Tự đánhlộn, bốn ngườiđều phải đợi haingày trong văn phòngcủa chủ nhiệmphụ trách kỷ luật và họctập. Đa phầnthời gian đều hỏi chuyệnvà giáo dục, viếtthêm điều tra. Mỗi lần chủnhiệm gọi đến PhổHoa, cô đều cúithấp đầu, không dám ngẩng lênnhìn người khác. Tronghai ngày, cô chưa từng nói một câu.Trên giấy điều tra, côviết: “Em không lấy! Không phải emlấy!”.

Cô tin tưởng chínhnghĩa, tin tưởng cônglý, nhưng lầnnày, chính nghĩavà công lý lại khônghề đứng về phía cô.

Sau khi kết thúc việcdừng học, Phổ Hoakhông dám lên lớp, nhưngcũng không thể khôngđi học. Một mặt giađình không biết chuyệnxảy ra như vậy, bốtưởngcô không muốn ăn cơm,nhiều lần khóc giữađêm do tập trung lo lắngcho kỳ thi. Mặt khác,một vài họcsinh không biếtchân tướng sự việcbắt đầu chỉ trỏ cô,thỉnh thoảng ngườikhác cũng không nói gìchỉ nhìn cô một cái,hoặc trên tay cầm phiếuăn, Phổ Hoa liền cảmthấy họ như đang đâm vào sốnglưng mình. Buổi trưa côkhông đi ăn cơm, ngày ngày ở trên sânthượng.Ngày nào chưa bắt được hung thủ, cô có trămmiệngcũng không biện bạch được, khôngcách nào lấy lạiđược danh sự và sựtrong sạch của mình.

Nhưng so với những lời đồnđại vô căn cứ, đáng sựhơn cảchính là cách thức xử lýcủa nhà trường. Bốnngười: Phổ Hoa và PhongThanh, Lý Thành Tự, ThiVĩnh Đạo đều bị loại khỏidanh sách cử đi học tốpđầutiên. Sau khi chủ nhiệm lớptuyên bố kết quả,Phổ Hoa mặt tái ngắtđứng cạnh tường, ba namsinh đều đã đi ra, cô vẫn đứng ở chỗ đó, hoàn toànquên mất phải trở về lớp làm bàithi.

Phổ Hoa lên sân thượng,ôm tờ thông báo, chớp chớpnước mắt, rồi khôngnhịn được khóc òa, lòng rất đau,rất oan ức, lạikhông có nơi nào để nói, nơi nàođể thổ lộ, ôm đầu khócnức nở, cũng khôngmuốn để ngườikhác thấy nỗi buồn của cô.

Tối hôm đó xuống tầnglấy xe, trời đã tối đen, trên sânbóng không còn người,Quyên Quyên về nhà từsớm.Phổ Hoa nghe thấy tiếng bướcchân chạy bóng trênsân bóng rổ, mỗi lần bóngchạm vào nền sânhoặc giỏ bóng, tráitim cô cũng đau theo.Người chơi bóng đơn độc đó cũng buồnkhổ như cô chăng?

Trong bóng tối cóngười đi ra chỗ để xe, hình dáng mờ mờđứng dưới cột bóng,Phổ Hoa ngơ ngẩn nhìnbóngdáng ấy, nước mắt từnggiọt từng giọt lăn dàitrên má, rơi xuống yên xe.

Mấy ngày đó là sựtrớ trêu lớn nhất cô từnggặp phải từ khi lớnlên đến nay, cô nhất định phải họccách một mình gánhvác, học cách chịuđựng.

Vụ án không manh mối nàytrực tiếp ảnh hưởng đếnthànhtích của cô, kỳ thithử vòng hai Phổ Hoa rớtkhỏidanh sách năm mươi ngườiđứng đầu, tiếng Anh càngthất thường hơn, côquên không làm cả một phầnđọchiểu. Sau khi thành tích đixuống, chủ nhiệm phụtráchkỷ luật và học tập tìm cônói chuyện, danh sách cửđi học tốp hai vừa thôngbáo, Cầu Nhân ký xongthỏathuận đi ra đối diện với Phổ Hoa.

Nhìn tờ thông báo cửđi học trên tay CầuNhân, Phổ Hoa trầm mặc.

Phổ Hoa tự hỏi, rốtcuộc sai ở đâu, vì saotrong lúc tăm tối khôngai có thể giúp mình.Tinh thần cô sa súttớisát ngày thi thử vòng ba,Quyên Quyên bầu bạncũngkhông thể khiến cô phấnchấn hơn. Hai tuần trướckhithi, cô vô tình phát hiệnmột mẩu giấy nhỏtrong hộp bút. Trên đó có ghi: “Đừng nhụtchí”. Ký tên Kỷ An Vĩnh, cầm tờ giấynhỏ, Phổ Hoa lại nướcmắt lưng tròng.

Mấy buổi tối tự họcđó, mỗi lần khoác cặp dắt xe, côđều nghe thấy tiếngném bóng vọng đến từ sân thể thaotrong bóng tối. Bóngdáng ấy chưa từng lại gầnnhưng âm thanh chạm vào linhhồn đó trực tiếp cùng côbướcvào cuộc thi thử vòng ba. PhổHoa hy vọng, bảnthâncó thể chiến thắng số phận,cười đến cùng.

********

Kỳ thì thử vòng bakết thúc được ba ngàythì Phổ Hoa bị gọi lên phònggiáo viên, theo sau còncó Thi Vĩnh Đạo. Cậu tahình như vừa chơibóng xong, toàn thânướt đẫm, bộ đồng phục dán vào người, trênmặt vẫn còn vệt mồhôi đen đen, khiến cho hai hàng râu nhìn càng buồn cười.

Vì chuyện phiếu ăn, lâu lắm rồi cô không còn có ý thức về sự tồn tại của cậuta, thậm chí quên luôn cả nỗi sự hãi cậu ta. Ngồisánh đôi, cô cũng không muốn nói chuyện.

“Đến ký tên à”. Thi Vĩnh Đạo dùng độngtác tay viết chữ ra hiệu, rồi lại lau mồ hồi trên tay áo. Cậu ta cười ngốcnghếch, không giống dáng vẻ dọa người khi nghiêm túc.

“Hả?”.

“Thỏa thuận cử đi học”. Thi Vĩnh Đạo quay đầunhìn cánh cửa không người, “Cậu được cử đi học rồi, đến ký thỏa thuận đấy!”.

Ngữ khí của cậu ta bình tĩnh như thế, Phổ Hoa trong lòng nhẹ nhõm, bất giáccười với cậu ấy.

Đây có thể coi như lần đầu tiên tiếp xúc một cách hữu hảo giữa hai người.

Giáo viên trở lại, quả thật phát tờ thỏa thuận, Phổ Hoa lấy bút ghi tên mình.Thấy cô ghi xong, Thi Vĩnh Đạo cũng trịnh trọng ký tên mình trên đó.

Phổ Hoa biết thứ hạng trong vòng thi thử thứ hai của cậu ấy, không ngờ cậu ấycũng bị kéo xuống ký tên đợt cuối cùng, trên đường trở về lớp học, vì tâm trạngnhẹ nhõm, cô không nén được hỏi cậu: “Sao giờ cậu mới ký thỏa thuận, PhongThanh bọn họ chẳng phải ký sau kỳ thi thử vòng hai ư?”.

Ánh mắt cậu ấy không biết đang nhìn nơi đâu, gãi đầu, dáng vẻ vô cùng thờ ơ,“À, gia đình mình vốn muốn mình thi trường ngoài”.

“Cũng đúng, thành tích của cậu tốt vậy mà”. Lần đầutiên cô nói ra lời tự đáy lòng mình.

“Tiếng Anh của cậu mới gọi là tốt!”. Cậu ấylau mồ hôi, không quen được người khác khen ngợi, lại cảm thấy nên nói gì đó,thế là tiếp tục gãi gãi đầu, “ừ...mình xuống tầng đây... Chúc...Chúc...”.

“Hả?”. Phổ Hoa nhìn cậu ấy mộtcách nghiêm túc, cảm thấy vệt mồ hôi đen đen đổi màu.

“Chúc Quyên Quyên chắc đang đợi cậu!”.

Cậu ấy tùy tiện nói xong, quay đầu chạy mất, giống như nhóc con hư hỏng có tậtgiật mình. Thật hiếm khi Phổ Hoathấy hai chữ “đáng yêu” trên hình bóng Thi Vĩnh Đạo.

Nhìn cậu đi xa, cô nâng tờ thỏa thuận lên, trở về phòng học, tâm trạng mãi vẫnchưa bình thường lại.

Là vui mừng, cũng có chút thổn thức.

Giữa hè, trong những ngày chạy nước rút, cuộc sống của lớp được cử đi học thanhthản dễ chịu. Kỳ thi cấp ba quyết liệtcủa vài tuần sau đối với họ mà nói chẳng qua chỉ là ba ngày nhẹ như gió thoảng,chớp mắt liền kết thúc, vất vả cố gắng hết sức một năm trời, lúc này cũng đãkết thành quả ngọt nhất.

Rời khỏi địa điểm thi, Phổ Hoa và Quyên Quyên ôm nhau trên tầng thượng, họ đềurơi lệ, những giọt nước mắt của bao sự chua xót nhưng cũng đầy ngọt ngào.

Tin đồn như hơi ẩm ngày hè vừa bốc lên đã tan ngay, Phổ Hoa cất giấu tờ giấy KỷAn Vĩnh viết

“Đừng nhụt chí”, tham gia cuộc thi thể dục.

Bước trên đường chạy tám trăm mét, cô cắn chặt răng, Quyên Quyên và Ngu Thế Nam đứngbên. Một tiếng súng nổ, Quyên Quyên đưa cô ra đường chạy, tiếp theo, Ngu ThếNam dẫn cô khắc phục hai trăm mét tiếp theo, chặng thứ ba người tới giúp là KỷAn Vĩnh, bóng dáng nghiêng nghiêng lặng lẽ chạy của cậu ấy mang lại sức mạnh vôhình cho Phổ Hoa, cô muốn nói cảm ơn, khổ nỗi không có cơ hội mở lời. Vòngcuối cùng khi đến gần giới hạn của sự mệt mỏi, Kỷ An Vĩnh giao cô cho ngườitiếp sức kế tiếp, một bàn tay to lớm nắm chặt tay cô. Trong gió, gương mặt ThiVĩnh Đạo có đường nét giống như hình bóng mờ sương trong giấc mơ của Phổ Hoa,giọng nói cậu ấy xuyên qua tầng sương mù, lộ ra sự kiên quyết chắc chắn.

“Theo mình!”.

“Chú ý hít thở!”.

“Không được dừng lại!”.

Khóe mắt cô có nước mắt, do kiệt sức và hơi thở ngày càng đau nhưng một khắccậu ấy cũng không buông tay, không cho phép cô giảm tốc độ, không cho phép côtừ bỏ, kéo theo bước chân sắp ngã quỵ của cô, cùng cô chịu đựng năm mươi métđường thẳng cuối cùng, thận trọng đưa cô qua vạch đích.

Sau khi kết thúc tám trăm mét, Phổ Hoa không thấy Thi Vĩnh Đạo nữa.

Cô mềm nhũn ngã xuống trong cơn choáng váng đầu óc vì cảm nắng, bình tĩnh kếtthúc cuộc đời cấp hai của mình.

Hôm kiểm tra số điểm, Phổ Hoa đứng dưới mái hiên bốt điện thoại công cộng, nắmống nghe thầm đọc số điểm của mình, hít không khí ẩm ướt, ấm áp của ngày mùa hètrong màn mưa tí tách.

Với thành tích tổng điểm xếp thứ mười lăm trong trường, đứng đầu môn tiếng Anhtoàn khu vực, cô được vào lớp mười trọng điểm. Kỷ An Vĩnh trong năm mươi ngườiđứng đầu toàn khu vực, Thi Vĩnh Đạo lên bảng vàng, cậu ấy là trạng nguyên mônhóa học trong khu vực, vào thứ hạng ưu tú toàn thành phố.

Phổ Hoa nhận được thông báo vào cấp ba thì đã sớm bước vào những ngày hè nóngnực nhất. Cô hẹn Quyên Quyên trở vềtrường học. Thùng thư hiu quạnh đứng gần cổng trường, tốp năm tốp ba các namsinh chơi bóng trên sân thể dục, lớp chín khóa mới lại bắt đầu cuộc sống họcbù.

“Thi Vĩnh Đạo có thể được học trường Tứ Trung, cậu biết không?”. QuyênQuyên đứng trước bảng vàng, chỉ vào tên cậu ấy.

Phổ Hoa mím môi, giả vờ không quan tâm.

Nhận được giấy thông báo, hai người trở về phòng học suốt một năm qua của lớp 9(6), có một vài quyển sách, vở và đồ lặt vặt mọi người chưa thu dọn, vẫn bàytrên bàn học.

Quyên Quyên cầm phấn, mô phỏng chữ ký của Ngu Thế Nam.Phổ Hoa ngồi vào vị trí của mình, ngăn bàn trống không, đến giấy cũng chẳngcòn. Trên mặt bàn còn vài dấu vết của bútchì và bút bi, giống như chữ, vì thời gian quá lâu nên cũng không còn nhìn rõ.

Cô cầm bức ảnh trong phong thư bày ra trên bàn nhìn kỹ, tìm bản thân mình trongnăm mươi gương mặt tươi cười. Ngu Thế Nam vẫn rất lạnhlùng, kiểu tóc mới của Quyên Quyên mang phong cách thục nữ biết bao, PhongThanh và Lý Thành Tự khoác vai nhau, giống như tình bạn bền chặt không gì phávỡ của bọn họ, Cầu Nhân mặc một chiếc váy bắt mắt, lộ ra vẻ đẹp trưởng thànhtrước tuổi trong đám nữ sinh cùng tuổi, “nhóm bốn người” đứng cùng nhau, CaoTriệu Phong, Doãn Trình, Kỷ An Vĩnh và Thi Vĩnh Đạo. So với nụ cười của bangười kia, Phổ Hoa cảm thấy biểu hiện của Thi Vĩnh Đạo và mình hơi giống nhau,dường như cười đùa, thoải mái vô lo, nhưng lại khó che giấu được vẻ mệt mỏiđằng sau nụ cười ấy. Cuộc chạy nước rút một năm nay đã tiêu hao rất nhiều tinhlực, cũng cướp đi quá nhiều nụ cười của cô.

Trước khi rời phòng học, Phổ Hoa tới ngồi vào vị trí Kỷ An Vĩnh từng ngồi,trong bàn có một quyển vở bài tập vật lý, một vài mảnh giấy lộn, còn có mộtphong thư màu tím đã bóc. Cậu ấy vẫn như lúc đầu,không hề giữ lại phong bì, chỉ lấy thư bên trong, còn tờ giấy nhỏ cậu đưa chocô, cô đã đặt vào trong tập đề hóa học.

Quyên Quyên đi qua một dãy bàn học, gọi Phổ Hoa ra nhìn. Đếm rahình như bàn Thi Vĩnh Đạo.

Mặt bàn bừa bộn, có công thức phương trình, vài đề bài, góc bên phải có vài chữnhỏ được khắc bằng dao, dùng bút mực tô thành màu đen: trị số PH của D.

“Nghĩa là gì?”. Quyên Quyên ngẩng đầu hỏiPhổ Hoa, “Cậu ta học hóa đến phát điên à?”.

Phổ Hoa sờ mấy chữ đó, dở khóc dở cười, “Không rõ, có lẽ thế”.

Bọn họ quyết định về nhà, để lại ba chữ lớn: Ngu ThếNam trênbảng, Quyên Quyên không lau đi. Cô nghịch tờ giấy thông báo được tuyển vào cấpba trong tay, đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ, kéo kéo tay áo Phổ Hoa, “Cậu nói xemnếu mình viết “Mình thích cậu”, Ngu Thế Nam có biết là mình không?”.

“Không thể”. Phổ Hoa cũng đành chịu.

“Ờ... viết tắt của Ngu Thế Nam là NTN,mình là CQQ, mình có thể viết NTN thích CQQ...”.

Phổ Hoa không lên tiếng, bản thân đang chìm đắm trong một vài suy nghĩ luẩnquẩn không rời sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba. Cho dù cuộc sống trước kia đãxác định là axít, kiềm hay trung tính, thì ba năm đó đã kết thúc rồi, chờ đợicô sau này là ba năm càng vất vả cực khổ hơn.

Trong đó sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa đây?

*********

Huấn luyện quân sự lớp mười, Kỷ An Vĩnh nghỉ học không rõ lý do, cho tới khi xechạy, Phổ Hoa vẫn cố nén lo lắng nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn.

Trái lại Thi Vĩnh Đạo đến rất sớm, ngày đầu khai giảng gặp cậu ấy, Phổ Hoatrong phút chốc không nhận ra.Cậu ấy thay đổi sang kiểu tóc ngắn, cạo râu, lộra làn da sạm nắng, hơn hai tháng không gặp, cậu ấy lại cao lên vài phân, đếngiọng nói cũng trầm, thô, khàn hơn, thấy rõ đã trưởng thành hơn lần thi thể dụckhá nhiều.

Sau khi xe khởi động, Thi Vĩnh Đạo là người cuối cùng chạy lên, vì đường giữahai hàng ghế chật chội, cậu ấy bước rất chậm, đứng ở hàng ghế Phổ Hoa ngồi mộtchút, chống lên giá đựng hành lý hai bên, đợi bạn học bên cạnh ổn định chỗ ngồimới tiếp tục đi xuống hàng phía sau.

Phổ Hoa không ngẩng đầu lên, từ sau kỳ thi thể dục, bọn họ lâu lắm không nóichuyện, trước hôm nhập học một ngày, bận lĩnh sách, nộp học phí, chỉ chào hỏiqua loa. Khi đó cậu đang khoác ba lô trên đoạn đường thoai thoải không biết đợiai, vẫy tay với cô.

Trên đường, nam sinh phía sau đưa cho cô gói bò khô, nói là “của Thi Vĩnh Đạođưa”. Phổ Hoa giữ lại cho mình và QuyênQuyên mỗi người một ít, còn lại đưa cả cho bạn học phía trên. Cô cũng nói “củaThi Vĩnh Đạo đưa”, khiến dãy phía sau xe bus nổ ra một trận cười ồ, có ngườicòn huýt sáo.

Sau đó có người bước lên, nhân lúc nam sinh dãy trên chưa kịp phân chia hếtthịt bò khô liền cướp lại cả túi, vẻ mặt đầy tức giận.

Cằm gần như cúi sát xuống đầu gối, nhưng Phổ Hoa vẫn có thể cảm nhận rõ ràngkhi đi qua, Thi Vĩnh Đạo trừng mắt với cô một cái.

Thiếu Kỷ An Vĩnh, kỳ huấn luyện quân sự thiếu đi rất nhiều những mơ mộng ngọtngào. Hai tuần trôi qua nói nhanh cũngkhông nhanh, nói chậm cũng không chậm, Quyên Quyên thường tranh thủ thời gianhoạt động tự do lúc chiều tối kéo Phổ Hoa ra bãi đất hoang ngoài ký túc, vừabôi kem chống nắng lên sống mũi vừa nói bóng nói gió thử nhắc nhở cô.

“Cậu và Thi Vĩnh Đạo có chuyện gì?”.

“Không có gì”. Phổ Hoa bứt hai ngọn cỏđuôi chó quấn thành con thỏ nhỏ, trốn tránh ánh mắt nhìn thẳng của Quyên Quyên.

“Được, tự cậu tính xem. Ngày đầu tiên học đứngnghiêm, ngày thứ hai gọi điện, tối thứ năm và thứ bảy đi tuần... cònmuốn mình nói ư? Mỗi ngày ở nhà ăn...”.

“Đâu có?”. Phổ Hoa phản bác, trong đầu đều là những việc xảy ra mấy ngày trước.

“Tự trong lòng cậu hiểu rõ!”. Quyên Quyên bôi một lớp kem chống nắng dày lênmặt Phổ Hoa.

Phổ Hoa vờ ngốc, trong lòng cô rõ hơn ai hết.

Ngày đầu tiên tập quân sự, buổi chiều tập thế đứng, cô cảm nắng được đưa radưới bóng cây nghỉ ngơi. Không lâu sau Thi VĩnhĐạo cũng rời khỏi đội nam sinh, cùng Doãn Trình mang nước cho cả liên đội, khikhiêng một thùng nước khoáng đi qua ném một bình sang bên cạnh cô.

Ngày thứ hai, cô cùng Quyên Quyên đi mua đồ ăn vặt, xếp hàng ở bốt điện thoạicông cộng để gọi điện, trên người cô không mang tiền lẻ, Quyên Quyên muốn mượn,cậu ấy lại giơ thẻ điện thoại lên huơ huơ trước mặt cô, ngoan cố nói là vật côđánh rơi trả về chủ cũ, nhét xong liền chạy mất.

Trong một tuần, hai lần cô đi tuần đều vào ban đêm, nhưng cậu ấy lại cũng trựccùng thời gian với cô. Đi tuần một vòng ký túc xá nam liền đứng gần lối vào kýtúc xá nữ, cách một lúc lại dùng đèn pin soi về phía cô, dường như biết rõ côsự bóng tối.

Khi tập hợp khẩn cấp, cậu ấy và Phong Thanh thay cô gánh hành lý nặng trên thaotrường, huấn luyện dã ngoại lại giúp cô xách đồ, mỗi lần đều rất tình cờ, vô ý,nhưng nối liền các sự kiện với nhau, đến một vài học sinh mới vừa vào trườngcũng thì thầm bàn luận.

“Hàng ngày ở nhà ăn, lớp chúng ta vừa đến, chắc chắn cậu ta...”. QuyênQuyên chỉ nói một nửa thì trong bụi cỏ từ xa vọng lại tiếng bước chân. Phổ Hoavội vàng bịt miệng Quyên Quyên, kéo cô vào sâu trong bụi cỏ dại. Cách mấy trămmét, Thi Vĩnh Đạo, Doãn Trình và Cao Triệu Phong đang giẫm lên cỏ đi về phíabọn họ.

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, trên xe bus trở về trường học, đa phần mọingười đều ngủ. Phổ Hoa vẫn thức, trên đùi trải cuốn nhật ký, muốn viết điều gìđó làm kỷ niệm, hạ bút lại bí từ, dường như cũng không có gì để viết lên giấy.Hai tuần luyện tập, cô không béo cũng chẳng gầy, chỉ sạm nắng đi nhiều, chópmũi còn bị tróc da, khi rửa mặt thường bị đau. Haituần này người khác nhất là Thi Vĩnh Đạo, so với hồi cấp hai cứ như không phảimột người, vẻ nghiêm túc u ám trước đây trở thành ánh nắng mặt trời đầy thânthiện, cố gắng hết khả năng để giúp đỡ cô, tạo cơ hội nói chuyện với cô, trướckhi lên xe trở về còn mượn cớ kiểm hành lý, giúp cô vác đồ đã đóng gói từ doanhtrại lên xe.

Trở về trường học, đa phần các bạn học đều được phụ huynh tới đón, Phổ Hoakhông có ai đón, lại không vội về nhà, tự mình khoác hành lý tới phòng học.Bảng hiệu lớp 9 (6) thay thành lớp 10 (6), tất cả bàn ghế đều được lau dọn sạchsẽ.

Ngồi vào vị trí cũ của mình, Phổ Hoa nhìn xung quanh phòng học, những đắng caychua ngọt một năm qua dường như vẫn rành rành trước mắt, một vài sự việc đã xảyra, và những người cô khó quên nổi.

Cô bước tới chỗ ngồi của Kỷ An Vĩnh, nét bút trên mặt bàn không còn, vài vật cũtrong ngăn bàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu. Ngược lại, nét chữ khắc trênbàn Thi Vĩnh Đạo không thể dùng thuốc tẩy gột sạch, sờ lên mấy chữ khắc sâu đó,Phổ Hoa không tránh được nghĩ tới lời của Quyên Quyên.

Cậu ấy... lẽ nào thực sự... là ý đó?

Nếu có thể, Phổ Hoa lại hy vọng cậu ấy không có ý đó, tâm tư của cô nhớ đến KỷAn Vĩnh nhiều hơn. Sau kỳ huấn luyện quân sự, liên tục nghe được không ít tintức của Kỷ An Vĩnh, cậu ấy mắc bệnh gì, hồi phục ra sao, có ảnh hưởng tới việclên lớp không, đều là cô nghe trộm khi Cầu Nhân và mấy người bọn họ nói chuyệnriêng. Cô có thể hỏi một cách quang minh chính đại, nhưng lại cho rằng đó làviệc không nên hỏi.

Phổ Hoa lấy từ trong túi tấm thẻ điện thoại mà Thi Vĩnh Đạo đưa cho cô, giở mặttrước ra nhìn, năm mươi đồng. Cô cũng chưa từng dùng lần nào, khi tập quân sự,không tiện trả thẳng cho cậu ấy liền gói trong một tờ giấy, viết tên cậu ấy đặtdưới gối.

Để tấm thẻ điện thoại vào vị trí dễ nhìn thấy trong ngăn bàn, đè giẻ lau bảnglên trên, Phổ Hoa mới rời khỏi phòng học.

Sau khi tan học, cô ngồi lên hành lý nhìn đội bóng rổ luyện tập. Kỹ thuật chơibóng của tuyển thủ cấp hai mới và đội một năm trước không khác nhau nhiều, đềulà những gương mặt lạ, tính hiếu thắng cao, ra sức tranh cướp. Trong trận đấucuối cùng của đợt tập quân sự giữa sĩ quan huấn luyện và học viên, vị trí hậuvệ thiếu Kỷ An Vĩnh, vài nam sinh phối hợp thường thường, cũng có thể do côkhông hiểu môn bóng rổ, luôn cho rằng như Kỷ An Vĩnh mới là chơi hay.

Thấy mặt trời đã sắp lặn ở phía tây, đội bóng rổ cũng ra về, Phổ Hoa mới rakhỏi cổng trường về nhà.

Bên kia đường sớm đã không còn học sinh khoác áo đồng phục nào, ông chủ quánphô mai Kiến Nhất đang đóng cửa. Phổ Hoasờ túi, trống rỗng, đến tiền phô mai một đồng một bát cũng không có. Khi rờikhỏi nhà đi huấn luyện quân sự, tờ mười tệ bố đưa, cô vẫn để trong hành lý,không dám dùng đến vì tiếc. Dắt xe đạp băng quađường, cô đang chuẩn bị lên xe thì Thi Vĩnh Đạo xách hành lý chạy ra từ quánphô mai Kiến Nhất, miệng gọi: “Diệp Phổ Hoa! Cậu đợi một lát!”.

Trong tay cậu ấy bưng bát phô mai bằng nhựa, vẻ không tự nhiên trên gương mặt sạmđen, nhét bát phô mai cho cô giống như nhét thuốc nổ vậy.

“Cho cậu!”.

Phổ Hoa hai tay cầm tay lái, căn bản không có cách nào nhận được. Cậu ấyvừa lại gần, cô liền dắt xe lùi lại vài bước.

“Gì cơ?”.

“Không gì cả, cho cậu phô mai”. Trong mắt cậu ấy hiện rõvẻ không vui, đến hành lý cũng vứt một bên bưng phô mai nhất định bắt cô phảinhận.

Cô từng thấy Thi Vĩnh Đạo cố chấp rồi, hồi lớp chín bị cậu ấy đi theo tối đó,cậu ấy theo cô tròn hai tiếng đồng hồ cũng không buông tha.

“Cảm ơn, mình không ăn”. Phổ Hoa dịu dàng từ chối,quay đầu xe định đi. Thi Vĩnh Đạo hơi vội, vứt bát phô mai đi, lên trước cướptay lái xe cô.

“Làm... cậu làm gì?”. Cho dù cậuấy biểu hiện thân thiện hơn nữa, nhưng trong sâu thẳm Phổ Hoa vẫn sự, đặc biệtlà khi nhớ tới dáng vẻ lúc đánh nhau với Lý Thành Tự, hoàn toàn giống con sư tửlên cơn điên của cậu.

“Diệp Phổ Hoa! Mình... chính là chúng ta... cậu...”.Mắt cậu tham lam nhìn gươngmặt cô, khó khăn để sắp xếp câu chữ.

Cậu ấy buồn bực gãi gãi đầu, nhấc hành lý đặt lên sau xe cô, vỗ vỗ yên xe, dángvẻ không đếm xỉa gì

hết.

“Chính là... mình... thích cậu...”. Nóixong, cậu ấy giữ chặt tay lái, sự cô quay đầu bỏ chạy giống như khi huấn luyệnquân sự, “Mình thích cậu... thích từ rất lâu rồi...”.