Giữa Chốn Phù Dung

Chương 40



Editor: Nana Trang

Cuối thu không khí trong lành, gió nhẹ thổi chầm chậm.

Lúc này có thể ăn hai miếng bánh ngọt thì đúng là có ở ngoài ngàn dặm dư vị cũng vô hạn.

Trong quán trà vẫn lạnh lẽo vắng ngắt như cũ, có mấy khách ở trong quán đang hát  tiểu khúc, phần lớn là ca cơ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Nơi này cũng có một phụ nhân mắt bị mù hát tiểu khúc, tiểu khúc của bà hát không phải là loại người thường hay nghe, thường hay vừa đánh trống gõ mõ vừa ngâm hát chữ đơn.

Thỉnh thoảng có người tò mò đi vào, lúc đi ra đều thất vọng, nói không hề có chút vận luật nào.

Trên cách cửa sổ có treo một chuỗi đồng tiền, nam nhân toàn thân áo xanh đi đến phía trước xoay đồng tiền tới tới lui lui, quay đầu liếc nhìn thiếu niên bên cạnh bàn... À không, hiện tại đã là thiếu nữ.

Thế gian này không còn thiếu niên nào tên A Mộc nữa, mà lại có thêm một cô nương tên Cát Tường.

Mà lúc này, trên người nàng mặc áo cánh, lộ da thịt trên đầu vai, trước ngực hơi gồ lên, tinh xảo như Linh Lung, nhỏ như một đứa bé.

Ánh mắt của nam nhân nhìn từ dưới lên trên, khi nhìn vào mặt nàng thì bất đắc dĩ cười cười: "Nhìn dáng vẻ này của muội thật đúng là không quen chút nào." Nói xong xoay người ngồi xuống, chống chằm nhìn nàng: "Muội sao vậy, bây giờ nhìn mặt sao dài thế? Cẩn thận chút, lúc cúi đầu đừng làm bể cằm."

A Mộc ngày trước, Cát Tường bây giờ có động tay động chân lên mặt, lúc này nhìn mặt của nàng chính là khuôn mặt của một tiểu cô nương có dung mạo bình thường, khuôn mặt hơi dài.

Nói tới cũng là cô nương này thích đẹp, không muốn giả trang cho mình quá xấu, trên khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, chỉ duy nhất là đôi mắt như có sóng gợn, cực kỳ xinh đẹp.

Lúc này trên bàn có đặt một dĩa bánh ngọt, Cát Tường ngồi trên ghế nằm bò lên bàn, cầm miếng bánh ngọt thứ ba lên, thỏa mái dễ chịu duỗi lưng, trên lầu Từ nương vừa gõ mõ vừa hát tiểu khúc, mỗi một khúc đều như thúc giục lão tăng ngồi thiền.

Bánh ngọt tan hết ở trong miệng, cuối cùng Cát Tường cũng dời ánh mắt từ bánh ngọt sang mặt của nam nhân đối diện: "Ta nói này Thái tử Điện hạ, lúc trước có người nói mặt của ta to có thể làm đập nước chống lũ, bây giờ ngươi nói mặt của ta dài, chậc chậc, xem ra nam nhân đều là một kiểu, nhìn người đều nhìn mặt."

Người ngồi đối diện chính là Thái Tử Triệu quốc Phù Tô, hắn nghe nàng nói vậy thì bật cười, ánh mắt đảo qua mặt bánh bao của thiếu nữ: "Thật ra chúng ta không chỉ xem mặt."

Cát Tường trưởng thành ở nơi nào nào, đương nhiên hiểu ý của hắn, hừ lạnh một tiếng, nàng cắn miếng bánh ngọt cuối cùng trong tay: "À ồ, nam nhân các ngươi trời sinh đê tiện không dứt được sữa, còn nhìn ngực."

Cát Tường nói lời này cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, lúc này nàng để tóc đuôi sam, nghiễm nhiên là cải tranh thành thiếu nữ. Ở trước mặt một nam nhân luôn miệng nói ngực này ngực kia, ngay cả Phù Tô cũng cảm thấy ngượng ngùng. Lúc nói lời này giọng điệu có hơi ngây thơ, nếu hắn so đo với nàng đánh mất thân phận quá nên khiến cho bầu không khí hết sức khó xử.

Cũng may Cát Tường ngồi thẳng người lại, thờ ơ nói: "Mùi vị của bánh ngọt này không tệ, ngươi bảo đầu bếp làm?"

Phù Tô nhướng mày: "Không, hôm nay đi ngang qua gia Hàn đại phu thăm hỏi, ông ấy tặng."

Cát Tường bỗng nhiên ngước mắt, vươn tay ra lấy một miếng bánh ngọt: "Thời gian hồi Triệu đã xác định rồi, Điện hạ bớt đi quấy rầy ông ấy đi."

Nàng cắn một miếng, bên môi dính chút vụn bánh, trợn tròn mắt vô cùng đáng yêu.

Phù Tô ngước mắt nhìn thấy, hơi ngẩn ra.

Do dự một chút, hắn nghiêng người, vươn tay qua chùi vụn bánh, vẻ mặt ghét bỏ: "Lau sạch miệng rồi ăn." Nói xong thở dài một hơi: "A Mộc muội thật đúng là tâm địa sắt đá, không hề đi gặp ông ấy lần nào."

Cát Tường liếm môi, đầu lưỡi dí dỏm nhấp nửa vòng trên bờ môi: "Ông ấy thế nào rồi?"

Phù Tô dời mắt đi: "Cũng bình thường, không nhắc tới muội."

Thiếu nữ sờ tay vào ngực, theo bản năng muốn lấy khăn lau miệng, lúc này mới nhớ tới cái khăn của bị thất lạc ở trên núi ngày đó rồi, nàng ngây người ra, Phù Tô đưa khăn của mình sang, đặt ở trước mặt nàng. Nàng cũng không câu nệ tiểu tiết cầm lên lau môi: "Hàn Mộc đã chết, không cần gặp lại."

Trong lúc lau môi, ở chỗ cổ áo nàng lộ ra một sợi dây đỏ, hình như là đeo ngọc.

Lúc trước Phù Tô cũng đã chú ý tới, miếng ngọc vốn đeo bên hông A Mộc không thấy đâu, vậy hẳn là đã đeo lên cổ rồi, nghĩ đến lời hứa của mình với nàng, nam nhân càng nhếch môi: "Ta không quan tâm muội là Hàn Mộc hay Cát Tường hay là lão yêu Mộc gia, chuyện trước đó nếu ta đã đồng ý với muội thì nhất định sẽ làm được, chỉ cần muội và cữu cữu của muội theo ta trở về, phục hưng Mộc gia, một khi lên ngôi thì sẽ để muội làm Hậu, miếng ngọc này chính là bằng chứng."

Cát Tường mặt không thay đổi nhìn hắn nói hết lời, sau đó dùng đầu ngón tay móc viên ngọc ở dưới sợi dây đỏ ra: "Miếng ngọc này?"

Đây không phải là miếng ngọc của hắn, lúc bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nam nhân ngượng ngùng, lập tức nổi cáu.

Tiểu cô nương nhún vai, sau đó lại nhét miếng ngọc vào trong áo: "Hậu vị gì đó ta không có hứng thú, Điện hạ chỉ cần đồng ý với ta một chuyện là được."

Phù Tô ngước mắt, tức giận dần dần tuôn trào: "Chuyện gì?"

Nàng chớp mắt: "Điện hạ giúp ta, mang a tỷ trở về."

Ngọc của Phù Tô nàng cũng giữ lại, một nha hoàn vào phủ Tướng quân làm việc dĩ nhiên trong người sẽ không có vật gì. Về phần miếng ngọc Trọng Gia cho nàng, trước đó đã từng do dự, lẽ ra nên để ở trên người thi thể kia để chặt đứt tất cả mối nghi ngờ. Nhưng thế sự vô thường, nàng làm việc thích chừa lại đường sống, nếu giữ lại ngọc lệnh này của phủ Tấn Vương, nói không chừng sau này còn có thể dùng được. Về phần Lý Dục có phát hiện chuyện ngọc bị mất hay không, nàng cũng không mấy để ý. Cha nuôi thông minh như vậy, hẳn nên hiểu lựa chọn của nàng, vốn là một thế thân, đoán chừng thi thể đã sớm bị ông hủy thi diệt tích. Hơn nữa, Lý Dục chưa bao giờ đến phủ Tướng quân, có tra thế nào cũng không ra được.

Sau khi ngã xuống thác nước mười dặm, bên dưới có người tiếp ứng, cho nên dù có ngã xuống thì cũng chỉ là cả ngươi đau nhức không có gì đáng ngại. Ngay sau đó trở về chỗ của Triệu di nương chuẩn bị một ngày, sáng sớm hôm sau đổi thành trang phục thiếu nữ đến phủ Tướng quân, Triệu Thù ở trên núi bị kinh hãi, cũng cho rằng thiếu niên A Mộc đã chết nên có chút đau lòng, thấy bà con xa A Mộc từng phó thác cho mình thì lập tức giữ lại, từ thiếu niên A Mộc biến thành nha hoàn Cát Tường.

Nha hoàn phủ Tướng quân không ít, có thêm một người cũng không sao, ngày thường ở trong thư phòng vẩy nước quét nhà, làm chuyện nhàn hạ.

Người có nhãn lực nhìn cũng biết, Triệu Thù đối xử với nàng khá đặc biệt. Vốn cũng vui mừng thanh tĩnh, kết quả sáng sớm hôm nay Đại tiểu thư giả trong phủ Tướng quân, là nữ nhân đã đổi tên thành Triệu Anh đột nhiên dẫn người đi đến trước mặt nàng, nàng ta không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó không nói một lời bảo người dẫn nàng vào phòng nàng ta, sắp xếp sau này hầu hạ nàng ta. Đương nhiên, sau khi Triệu Thù biết thì náo loạn một trận lớn, ngay sau đó Cát Tường xem náo nhiệt bị Triệu Anh lấy cớ phân phó ra ngoài mua bút mực, chạy đi.

Đã có dịp ra ngoài, đương nhiên nàng không thể lãng phí thời gian, liền đến quán trà này, vừa sai người đi mua bút mực, vừa gọi người đi mời Phù Tô. Nam nhân mau chóng đến quán trà, bởi vì là chỗ của mình nên cũng không có kiêng kị gì. Lúc rời khỏi quán trà thì đã qua buổi trưa, Cát Tường ăn no uống đủ, cầm bút mực tiểu nhị mua giùm trở về phủ Tướng quân.

Chắc hẳn lúc này hai người đã quyết định thắng bại rồi.

Nhìn sườn mặt của Triệu Thù là biết, thứ gì nàng ấy cũng muốn giành giật với Triệu Anh giả, không ngờ một nha hoàn cũng cướp đoạt.

Khoái trá đi vào từ cửa sau phủ Tướng quân, bước chân Cát Tường nhẹ nhàng, dựa theo mức độ Triệu Thị coi trọng Triệu Anh, nàng trực tiếp đi vào trong sân của Triệu Anh, hồ nước bên trong viện này thật sự rất đẹp, cá bơi trong hồ nghe thấy tiếng bước chân thì bơi tán loạn, ở trên mặt nước cũng có thể nhìn thấy.

Bên gạch đá xanh, cây hải đường nở hoa trắng, viện này vốn là viện của Triệu Thù lúc trước, hiện tại nàng ấy đã chuyển đến sân riêng bên cạnh.

Lúc này hai nha hoàn trong sân đang chiết cành dưới tàng cây, một người tên Thu Cúc một người tên Hải Đường, hết sức hợp cảnh. Cát Tường nhếch môi cười, đi đến trước mặt hai người kia: "Hai vị tỷ tỷ, Đại tiểu thư có trong phòng không? Ta mua bút mực về rồi."

Thu Cúc xem như ở trong viện này thời gian dài rồi: "Đi mua bút mực sao lâu thế? Đại tiểu thư đang chờ ở trong phòng đấy, vào đưa đi."

Hải Đường là nha hoàn mới đến, tuổi chừng mười sáu mười bảy, giọng nói vô cùng mềm dẻo: "Ừ, Cát Tường muội muội, sau này chúng ta là người một viện rồi."

Hải Đường cười lên hai mắt đều híp lại, nhìn hết sức hiền lành.

Đương nhiên, Cát Tường càng thêm hiền lành hơn: "Ta mang đồ vào cho Đại tiểu thư trước đã, có thời gian sẽ đến chơi các tỷ tỷ!"

Nói xong thì đi qua dưới tàng cây Hải Đường, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi xuống rớt nhẹ lên đầu vai, tiểu cô nương vươn tay sửa sang lại bím tóc của mình, cái bóng trên mặt đất là một thiếu nữ yểu điệu, vòng eo mảnh khảnh theo bước chân được cái bóng kéo càng mảnh hơn. Khi bước đi cũng rất cực kỳ nhanh nhẹn, bởi vì yêu thích cái đẹp mà khi sáng còn cài một trâm hoa liên tuyến nhỏ trên bím tóc, liên tuyến lắc qua lắc lại theo bước chân.

Lại có thêm một tiểu nha hoàn vén rèm đi ra, nhìn dáng vẻ thì khoảng mười mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm: "Cát Tường tỷ tỷ về rồi sao? Tiểu thư đợi tỷ được một lát rồi đấy."

Đây là nha hoàn Triệu Anh mang theo vào phủ, Cát Tường cười cười, cúi đầu đi vào: "Làm phiền tiểu Yến Tử rồi."

Tiểu nha đầu này tên là Yến Tử, mọi người trong viện đều gọi nàng ấy là tiểu Yến Tử. Trong phòng còn có mấy nha hoàn khác, là lão thái thái cho người tặng đồ trang sức đến cho Đại tiểu thư. Cái hộp được mở ra, trên bàn thấp có đặt một đôi hoa tai, hai bên còn chia ra đặt đồ trang sức ở cổ và cánh tay, mỗi thứ đều có giá trị không rẻ.

Một ma ma đang bạt mạng khen Đại tiểu thư xinh đẹp thế này xinh đẹp thế kia, Triệu Anh nghiêng người dựa trên giường, nghe thấy tiếng bước chân mới ngước mắt lên: "Mua đồ về rồi à?"

Cát Tường vội vàng tiến lên, hai tay nâng bút mực lên: "Là bút mực ở Đồng Phúc Ký mà Đại tiểu thư muốn."

Tiểu Yến Tử nhanh chóng nhận lấy đồ, Triệu Anh ừ một tiếng: "Cất vào đi."

Hiện giờ Triệu Thù vẫn đang ở hậu viện khóc rống với lão thái thái, chuyện là do nha hoàn này mà ra, ma ma cũng biết nên không khỏi nhìn Cát Tường lâu chút.

Bây giờ Triệu Anh ở phủ Tướng quân được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ai cũng không dám chậm trễ. Ma ma đưa đồ trang sức tới không được nghênh đón vốn rất ngượng ngùng, thấy Cát Tường vào thì mượn nói quay về sẽ đáp lời lại lão thái thái rồi đi nhanh ra ngoài.

Nữ nhân trên giường hơi ngước mắt lên, vẫn nghiêng người trên giường như cũ, trong tay nàng ta cầm một cây quạt khẽ đung đưa: "Tên Cát Tường này không tệ, ta thích."

Nhìn kỹ thì quả thật dung mạo của nàng ta rất giống với a tỷ, có thể nói là giống đến tám chín phần, mặc dù tính tình chẳng ra sao nhưng được cái là có chút ấm áp. Cát Tường cười tiến lên, nhận lấy cây quạt trong tay nàng ta: "Để ta quạt cho tiểu thư."

Triệu Anh ném cây quạt sang tay nàng.

Lúc này trong sân truyền đến tiếng huyên náo, Hải Đường bước nhanh đến: "Tiểu thư không xong rồi, Nhị tiểu thư cầm roi đến đây!"

Triệu Anh phớt lờ: "Để nó đến đi..."

Cát Tường cầm cây quạt phẩy phẩy cho mình, Hải Đường vội đến muốn khóc: "Bên ngoài không có ai ngăn lại, lúc này..."

Trong lúc nói chuyện, đương nhiên Triệu Thù đã xuất hiện sau lưng nàng ấy, thiếu nữ cầm roi ngựa trong tay, vẻ mặt giận dữ, vươn tay đẩy Hải Đường qua một bên, bước mấy bước vọt tới trước giường: "Mỗi ngày ngươi chỉ biết cướp với đoạt, hiện tại cha ta không ở trong phủ, hôm nay ta sẽ quất chết ngươi, ông ấy quay về có quất chết ta ta cũng cam tâm!"

Không đợi dứt lời, thiếu nữ đã vung roi da trong tay lên!