Giống Như Đã Từng Quen Biết

Chương 13



Bội Gia dịu dàng hát ruBa ngủ.

Sinh ra một cậu nhóc tinhlực dư thừa, không biết mệt mỏi không biết là nên vui mừng hay là mệt đây?

Trên đường trở về cu nhócngây thơ không ngừng oanh tạc: “Cha, vì sao trước kia không gặp xem chúng ta?”

Câu hỏi khiến Kiều GiaHiên nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô phải kiên nhẫn giảithích lần nữa: “Cha đang làm việc, không thể xin phép. Bởi vì cha phải nuôi cảnhà!”

“Mẹ ơi, vì sao —- trướckia con hỏi mẹ cha đâu? Mẹ đều — không nói cho con?” Ba gằn từng chữ, nhưngbiểu đạt năng lực kinh người.

Bội Gia nhéo nhéo khuônmặt non mềm nhỏ nhắn của con trai: “Bởi vì sợ con nhớ cha, để mẹ ở Mỹ mộtmình!”

Tốn sức đến chín trâu haihổ mới có thể dỗ tiểu quỷ này phục.

Kết quả lúc ba người đangdùng bữa tối thì cậu lại hộc ra một câu, ngữ điệu kinh người: “Mẹ, vậy tại saosau khi con gặp cha, mẹ cũng không nói cho con biết a?”

Bội Gia vừa nuốt miếngcơm xuống liền lập tức bị nghẹn ở trong cổ, nuốt không được phun cũng không ra.Ghê tởm hơn là Kiều Gia Hiên vẻ mặt tán dương nhìn con trai, giống như cậu đãhỏi đến trọng điểm.

Thuận tay tiếp nhận nướcKiều Gia Hiên đưa tới, uống một ngụm, cuối cùng cũng có thể nói: “Này ——- đó làbởi vì cha nói muốn cho con thời gian thích ứng . Cha sợ con bỗng chốc khôngthể nhận cha.” Cái khó ló cái khôn đem tội danh chuyển lên đầu Kiều Gia Hiên.

Cậu nhóc rốt cục cũng cáihiểu cái không gật gật đầu.

Mãi cho đến lúc lêngiường cậu nhóc vẫn còn quấn quít lấy Kiều Gia Hiên, cho hắn làm con búp bê vĩđại của mình .

Thì ra trong cuộc sốngcoi như mình tận tâm tận lực như thế nào, vừa làm cha vừa làm mẹ, cũng vĩnhviễn không thay thế được vị trí của cha trong lòng của cậu, cho dù người chanày cậu chưa bao giờ thấy qua.

Vừa thấy hai cha con chơiđùa, Bội Gia lại có vài phần đố k, đố kỵ Kiều gia hiên có thể dễ dàng được Bachấp nhận như thế, đố kỵ Kiều gia hiên có thể một lần nữa xâm nhập cuộc sốngcủa cô dễ dàng như thế.

Nhưng mà sự xuất hiện củaKiều gia hiên chí ít có một chút tốt, đó chính là đối với việc phát triển nhâncách, có một “hàng mẫu” nam tính , không cần lo lắng sau khi Ba lớn lên sẽ biếnthành ẻo lả. Bằng không về sau tìm vợ cũng phiền toái ——-

Bội gia không khỏi bậtcười: con trai vẫn còn nhỏ như vậy——-

Giống như một loại tâmđiện cảm ứng, cô vừa quay đầu lại, Kiều Gia Hiên lại tựa vào con trai bêngiường chăm chú nhìn cô, làm cô không khỏi mặt đỏ lên.

Bội Gia cúi đầu nói rõ:“Ngủ ngon!” Nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng của con trai.

Bội Gia ngồi yên ở trêngiường, chạm nhẹ gương mặt đang nóng lên, lâm vào trầm tư ——–

Mãi cho đến khi có tiếnggõ cửa truyền đến, mới tỉnh lại.

Cô mở cửa, Kiều Gia Hiênđứng ở ngoài cửa, hai người đều không nói gì, không khí chìm vào tắc nghẽnkhiến người ta khó chịu , mập mờ khiến người không thở nổi, tầm mắt của hắn vẫnchưa rời khỏi cô.

Thật lâu sau, Kiều GiaHiên thất bại xoa xoa tóc: “Bội Gia, chúng ta nói chuyện một chút!”

Bội Gia nhìn hắn, thậtlâu không nói.

“Chúng ta bắt đầu lại mộtlần nữa đi. Cho dù là vì Ba!”

Bội Gia vẫn im lặng khôngnói, một giọt nước mắt chua xót như đáp lại lời của hắn, rơi xuống gò má kiềumỵ của cô.

Cô lắc lắc đầu.

Xoay người sang chỗ khác,kéo dài khoảng cách giữa hắn và cô, giống như cách xa năm năm thật dài kia,cùng với những chuyện đã xảy ra trong năm năm.

Ngày hôm sau, hai ngườirất ăn ý không đề cập lại chuyện này.

Kiều Gia Hiên trước đemcon trai đưa đến vườn trẻ, vốn là việc của quản gia, vì chuyện ngày hôm qua,hắn nắm tay con trai xuống xe, đưa đến cửa, sau khi hôn cậu nhóc, mới thỏa mãnlên xe.

“Tôi muốn tổ chức một bữatiệc, chính thức giới thiệu Ba cho mọi người.” Hắn ngữ khí lạnh nhạt khônggiống như là thương lượng.

Bội Gia chỉ là ngẩng đầunhìn hắn, chậm đợi câu sau của hắn.

“Tôi không hy vọng phátsinh loại chuyệngày hôm qua một lần nữa! Là con trai của Kiều Gia Hiên lại bịnhững thứ chẳng ra gì khinh thường. Ngày hôm qua nếu không phải em lôi kéo tôi,tôi tuyệt đối không tha cho bọn họ!”

Bội Gia không nói, côkhông có lập trường cùng nguyên tắc phản đối. Ngữ khí của hắn không phải thươnglượng cùng cô, mà là đang nói với cô rõ ràng một việc, hay có thể nói chính làở thông báo cho cô, không hơn.

Đối với sự hiểu biết củacô về hắn, cô biết rõ là Kiều Gia Hiên việc cần làm phải làm, cô căn bản khôngcó biện pháp ngăn trở, năm năm trước không có cách nào, năm năm sau càng khôngcó cách nào.

Cô thoáng gật đầu, coinhư đáp lại.

********************

Những ly rượu đan xen vớinhững câu chuyện vui không ngừng.

Tiếng nhạc du dương khôngngừng vang lên, âm thanh giống như tơ tằm phiêu tán khắp nơi, tràn ngập toàn bộđại sảnh.

Phó Bội Gia tao nhã khoáctay Kiều Gia Hiên, mỉm cười gật đầu với khách.

Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuếniên niên nhân bất đồng.

Ý nói những bông hoaqua trải qua bao nhiêu năm vẫn như vậy, con người trải qua nhiều năm sẽ thayđổi

Cô năm đó chính là khoáctay phụ thân như thế, cùng ông tham dự các bữa tiệc, cũng nhận được được vô sốlời ca ngợi cùng thán phục.

Cô mỉm cười nhìn tiến đếnchào hỏi Chung Thế bá, khách sáo hỏi việc nhà.

Kiều Gia Hiên lại dịudàng nhìn cô, cô hôm nay mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, hơi hơi lộ ra haicánh tay trắng như ngọc cùng cái cổ duyên dáng, lại vô cùng cao quý thanh lịch.Những đường cắt may bó sát người tôn lên những đường cong mê người của cô, cổcủa cô thực sự tuyệt đẹp, cánh tay mảnh dẻ, đầu vai của nàng thực mềm mại,xương quai xanh của cô thực gợi cảm ———–

Trời biết, hắn đang nguyềnrủa từng kẻ khác phái đang cố cố gắng tiếp cận cô, lại bỏ qua sự đố kị ngu ngốcđang dồn trong máu hắn.

Tựa như lúc này, cái tênMạc Hiếu Hiền kia đúng là âm hồn bất tán dám đến mời cô khiêu vũ, cô không từchối mà lại còn đồng ý.

Hai người nhẹ nhàng khiêuvũ, khi lễ phục màu đen của cô xoay tròn, như xoáy nước màu đen bập bềnh.

Mà chảy xiết chết tiệt,lốc xo chết tiệt, đã kéo hắn vào vực sâu không đáy, ở trong đó lúc chìm lúcnổi.

Hắn giật mình phát hiện,qua năm năm, suốt năm năm, vậy mà hắn đối với cô còn có tham muốn giữ lấy đángsợ như vậy!

Cô cười duyên như hoa vớiHiếu Hiền, cái nụ cười này, sau khi gặp lại cô chưa bao giờ vì hắn mà nở rộ,nhưng bây giờ vì một tên đàn ông khác mà không hề giữ lại!

Khóe miệng hắn nở một nụcười, nhưng ý cười lại chưa tới đạt đáy mắt.

Một khúc kết thúc!

Kiều Gia Hiên chậm rãi điđến trước mặt Phó Bội Gia, cầm lấy bàn tay thon nhỏ của cô đi tới trướcmicrophone, bắt đầu tuyên bố: “Xin chào các vị khách quý, hoan nghênh mọi ngườitham gia bữa tiệc ngày hôm nay. Hiện tại tôi chính thức giới thiệu hai ngườivới mọi người!”

Mọi người chậm rãi tụ tậpchung quanh.

Kiều Gia Hiên tiếp tụcnói: “Đầu tiên, giới thiệu một chút với mọi người con tôi – Kiều Tử Ba, năm naynăm tuổi.” Vừa nói, liền ôm con trai vào trong lòng.

Đại sảnh vang lên mộttrận vỗ tay nhiệt liệt.

Giới thượng lưu từ sựkiện ở nhà trả đã biết đến tin, Kiều Gia Hiên đã có một đứa con riêng!

“Thứ hai, là vị hôn thêcủa tôi —– Phó Bội Gia tiểu thư. Tôi vô cùng yêu cô ấy, cũng vô cùng cảm tạ côấy đã sinh cho tôi một cậu con trai khả ái như vậy. Hôm nay tôi muốn trước mặtmọi người, cầu hôn với cô ấy —–”

Trong đám người một trậnxôn xao, tiếp theo lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng âm thanh ồn ào: “Đápứng hắn, đáp ứng hắn ———”

Bội Gia tuy là sớm bịhoàn cảnh ép buộc phải lạnh lùng bình tĩnh, nhưng vẫn bị Kiều Gia Hiên làmhoảng sợ, hắn với cô từ năm năm trước đã là người xa lạ. Nếu nói gần đây cóchút cải thiện, nhưng quyết không phải là kiểu mọi người đang suy nghĩ chính.

Cô ngạc nhiên nhìn KiềuGia Hiên nói nhỏ bên tai con trai, đợi cô bừng tỉnh lại, con trai đã nhập vàohàng ngũ quân địch : “Mẹ ơi, mau đồng ý với cha đi! Hơn nữa con muốn làm bônghoa nhỏ xinh đẹp a!”

Mọi người ồn ào khôngngừng.

“Bội Gia, nếu em khôngđồng ý. Sẽ làm Ba thương tâm !” Kiều Gia Hiên lại gần, thì thào ở bên tai BộiGia, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, tê dại không dứt.

Bội Gia thật sự phân tíchkhông ra vẻ mặt lúc nàyKiều Gia Hiên, trong miệng hắn mặc dù nói như vậy, đôilông mày cũng nhàn nhạt vẻ rối rắm, đáy mắt mịt mờ, nhưng tại nơi sâu nhấttrong ánh mắt giống như lóe lên ánh sáng kì lạ, giống như chờ đợi, lại như bộdạng không dám chờ đợi.

Kiều gia hiên nhìn đôimắt xinh đẹp đủ để khiến người khác tim phải đập nhanh kia, thản nhiên chống đỡlại ánh nhìn cổ quái mà thâm trầm của cô, tại đôi mắt vốn trong suốt như đáybiển sâu thẳm kia, lúc này lại hiện lên một mảnh sương mù, có cái gì đó mờ mịt,cái gì đó đang lay chuyển .

Hắn cầm tay cô lên, đặt ởbên miệng nhẹ nhàng hôn: “Bội Gia, anh sẽ dùng đem hết toàn bộ sức lực thươngem yêu em!”

Câu này xuyên thấu quamicrophone truyền đi đến từng góc khắp đại sảnh, cũng đập vào trong lòng BộiGia, ở nơi nào đó tạo nên gợn sóng, một vòng, một vòng, lại một vòng!