Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên

Chương 3



Tôi yêu anh, anh yêu cô ấy nhưng cô ấykhông yêu anh – một vòng luẩn quẩn thật đáng cười.

Nếu thực sự yêu anh ấy, tôi sẽ buồn choanh, cũng đều là người vướng vào lưới tình, biết rằng yêu đơn phương là mộtchuyện đau khổ nhưng tôi không thể buồn cùng anh được, lòng đố kỵ trong tôi vẫnđang sôi sục, đang mong chờ…

Hóa ra tình yêu cũng có thể làm người tatrở nên nhỏ nhen…

Tự cho mình là người chín chắn, hiểubiết, lương thiện, kết quả là lòng đố kỵ, dục vọng, ham muốn nảy sinh từ tìnhyêu đã làm hao mòn tất cả sự tự tin của chính mình…

Autumn

Tối đó,Quan Ngoại rất đông khách. Vì có một nhóm nhân viên văn phòng tổ chức liên hoanở đây, quán rượu nhỏ thường ngày yên tĩnh bởi thế mà trở nên ồn ào và chật chộihơn.

Khôngdễ dàng gì phục vụ đồ uống hết cho khách hàng, Thu Thần và A Quý đều mệt mỏi rãrời.

“Thôi…chịu hết nổi rồi, tôi phải nghỉ ngơi một chút.”

ThuThần lập tức túm lấy vạt áo của A Quý không cho anh ta chuồn mất:

“Chưatan ca, đừng hòng đi được nhé.”

“Tôikhông làm tiếp được nữa”, A Quý mặt mày nhợt nhạt, tay vỗ ngực, “Tôi bị huyếtáp thấp”.

ThuThần không biết mình nên cười hay nên tức nữa. Cô cũng không hiểu nổi vì saolúc đầu lại mềm lòng nhận nhân viên còn yếu hơn cả bà chủ thế này.

“Khôngphải anh bị huyết áp thấp. Chắc tại ngày nào cũng được A Văn chiều chuộng nênmới thế.”

A Quývới A Văn là một đôi đồng tính, sống chung với nhau được mấy năm rồi. Quan hệcủa họ rất bí mật, Thu Thần là một trong ít người biết chuyện của họ.

Cách AVăn yêu thương, chiều chuộng A Quý có thể làm cho tất cả phụ nữ trên đời nàyphải ghen tỵ, một người đàn ông tuyệt vời như thế mà lại không yêu phụ nữ.

A Vănkhông những làm tất cả việc nhà, còn là một chuyên viên của Ngân hàng Ngoạithương. A Văn không muốn A Quý ra ngoài làm việc, chỉ cần A Quý ở nhà ngoanngoãn đợi anh về là được.

A Quýcũng là người có lòng tự trọng, không muốn A Văn nuôi mình nên mới xin vào quáncủa Thu Thần làm việc.

“Này!Anh cứng rắn lên chút được không hả. Anh nói là tự lập mà mới khổ sở một chútđã chịu không nổi, lẽ nào anh muốn ở nhà cho A Văn nuôi sao?”

Lời nóicủa Thu Thần quả nhiên có tác dụng, A Quý nghe xong nhún vai:

“Được…tôi biết rồi.”

Nhẫnnhịn bỏ qua ý định chuồn về nhà, anh ta đi ra phía sau quầy bar, cặm cụi rửacốc chén.

Chuônggió ngoài cửa lại vang lên, có khách tới.

“Xinchào quý khách!”, Thu Thần ngẩng đầu lên.

“ChịThu Thần.” Người bước vào là Băng Lan, bên cạnh cô còn có một thanh niên trẻrất đẹp trai.

“Đây làngười bạn mà em đã nói với chị… anh ấy tên là Sở Hạo”, giọng Băng Lan thẹnthùng, nhưng cũng không giấu nổi nụ cười hạnh phúc nơi khóe môi.

ThuThần đánh mắt sang anh chàng đó. Cậu ta không hề có vẻ bụi bặm phóng đãng nhưnhững tay chơi trong các ban nhạc khác, mà ngược lại còn có khuôn mặt rất thưsinh, ăn mặc đơn giản sạch sẽ chứ không phải kiểu quần áo mài lỗ. Nói tóm lại,cậu ta là chàng trai mà người ta rất khó soi được khuyết điểm.

“Xinchào. Chào mừng ghé thăm Quan Ngoại. Xin lỗi em, hôm nay khách hơi đông.” ThuThần cười mỉm, bắt tay Sở Hạo. Lần này cô đánh giá Sở Hạo cao hơn chút nữa.

Bắt taylà cách dễ nắm bắt tính cách của người khác nhất, về điểm này thì không thể chêbai Sở Hạo. Nụ cười chân thành, khi bắt tay Thu Thần có lực nhưng rất ấm áp,người hơi nghiêng về phía trước thể hiện sự tôn trọng đối phương. Cô không thểkhông thừa nhận – cậu ta là một chàng trai rất tuyệt!

Tronglòng Thu Thần rối bời. Cô nên cảm thấy vui mừng cho Băng Lan hay buồn cho ThạchChấn Vũ?

“Hai emngồi ở góc kia nhé! Chỗ đó khá yên tĩnh!”

“Vâng,cảm ơn chị!”

Sắp xếpcho đôi tình nhân xong, Thu Thần quay về phía quầy bar để chuẩn bị đồ uống.

“Anhchàng đó được đấy chứ!”, A Quý nói với Thu Thần.

“Rấtđược”, cô không thể không thừa nhận.

“Tảngđá kia làm sao sánh được với anh chàng đẹp trai này? Nếu là Băng Lan thì tôicũng chọn anh ta.”

“Anh ấycó ưu điểm của mình!”, Thu Thần cao giọng, cô không nhịn được mà lên tiếng bảovệ anh, “Anh ấy chăm chỉ, cẩn thận, có trách nhiệm, lại còn…”.

“Đủrồi, đủ rồi”, A Quý giơ tay lên ngăn Thu Thần lại, “Tôi không muốn nghe cô nóitốt cho hắn đâu. Tảng đá vừa xù xì vừa thô lậu ấy thì chỉ có người ngây ngô nhưcô mới đi thích thôi”.

“AQuý!”, Thu Thần vừa thẹn vừa tức liền đấm vai anh ta một cái.

“Á!”, AQuý đột nhiên gào lên.

“Saothế? Mới đấm nhẹ vậy mà đã đau à?”

“Khôngphải. Cô nhìn kìa!”

ThuThần nhìn ra phía cửa theo hướng tay của A Quý: “Á!”, lần này thì ngay cả côcũng kêu lên.

Ngườibước vào là Thạch Chấn Vũ.

“Chếttiệt! Lại có chuyện trùng hợp thế này sao?”

ThuThần vội vàng nhìn về phía Băng Lan, đôi uyên ương đó đang tay nắm tay, nhìnnhau đắm đuối, hoàn toàn không để tâm tới mọi việc xung quanh.

“Lầnnày thì có kịch hay để xem rồi”, A Quý thì thầm bên tai Thu Thần.

ThạchChấn Vũ không hề chú ý tới người ngồi ở góc quán, mà chỉ nhìn thấy cảnh vừađánh đấm rồi lại thì thầm bên tai nhau của Thu Thần và A Quý, bất giác anhnghiêm mặt lại.

“Saohôm nay anh lại tới?”, Thu Thần nhìn thấy Thạch Chấn Vũ bước tới gần, nở một nụcười gượng gạo. “Hôm nay người đông, ồn ào lắm, hay là hôm khác anh tới nhé?”

Cô đangmuốn đuổi anh đi sao? Từ lúc quen biết tới giờ chí ít giữa họ cũng có nhữngđiều ngầm hiểu. Thạch Chấn Vũ nhận ra ngay hành động của cô có gì đó không bìnhthường.

“Một lywhisky.” Anh muốn ngồi lại xem rốt cuộc cô định làm trò gì.

“Gì?”

“Sao?Em mở quán kinh doanh mà lại than người đông à?”

“Không,nhưng…”

ThuThần còn chưa kịp nghĩ ra lý do để giải thích thì tiếng cười giòn tan từ gócquán vọng tới…

Anhnhìn thấy rồi.

Biểuhiện kinh ngạc trên khuôn mặt anh như đốt cháy hết nét băng giá nghiêm nghịthường ngày… sắc mặt anh bỗng tái xanh, sau đó sầm lại.

Tiếngồn ào trong quán đã biến mất. Thu Thần ngây người nhìn Thạch Chấn Vũ, còn anhvẫn đang chăm chú nhìn Băng Lan.

Lúcnày, điều tồi tệ nhất đã xảy ra – Sở Hạo đang nắm tay Băng Lan và cúi xuống hôncô.

Tronglòng Thu Thần vang lên giọng nói: Thôi, xong rồi.

ThạchChấn Vũ thu tay lại thành nắm đấm, cổ họng phát ra những tiếng khó chịu, gânxanh trên cổ cũng nổi rõ từng đường…

“Đợiđã! Không nên!”, Thu Thần kéo anh lại như ngăn một con thú dữ đang xông lênphía trước, “Bình tĩnh đi, xin anh!”.

Anhtrừng mắt nhìn cô, ánh mắt điên cuồng ấy đủ khiến người ta sợ hãi, Thu Thần runrun, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để nhìn lại anh.

Côkhông muốn anh làm một việc mà sau này phải hối hận. Suy nghĩ đó đã giúp côđứng vững để ngăn anh lại.

Thờigian dài như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng anh cũng mím chặt môi, ánh mắtdịu lại. Biểu hiện đó chứng tỏ anh sẽ không xông tới giết chết anh chàng kianữa.

ThuThần thở phào. Nhưng thời gian nghỉ ngơi như thế không được lâu, cô thấy BăngLan và Sở Hạo đứng dậy…

“Anh…anh tránh đi một chút!” Trong tình huống gấp gáp, cô liền kéo Thạch Chấn Vũ rasau quầy bar, đưa anh vào phòng bếp, kéo rèm cửa lại, chỉ để lộ hai bàn chân.

“ChịThu Thần!”, Băng Lan và Sở Hạo bước tới, hai người hoàn toàn không hay biết gì.

“Hômnay chị bận, bọn em không quấy rầy chị nữa, để hôm khác em tới vậy.”

“Thế à?Vậy cũng được!” Thu Thần miễn cưỡng cười, thầm nghĩ: Đi mau! Đi mau! Có Trờimới biết được tôi còn có thể giữ được con thú điên cuồng đó bao lâu nữa.

Cô tínhtiền một cách nhanh nhất có thể. Sở Hạo nói Băng Lan đợi ở quán, còn anh đi lấyxe.

“Anh ấyrất tuyệt phải không ạ?”, Sở Hạo vừa bước ra khỏi cửa, Băng Lan đã hứng khởinói với Thu Thần.

“Hả…?”Cô ấy vừa nói gì? Thạch Chấn Vũ vẫn còn ở phía sau mà! Thu Thần bắt đầu thấyhơi choáng.

BăngLan hoàn toàn không phát hiện ra thái độ gượng gạo của Thu Thần, đôi mắt côlong lanh lên mỗi khi nói về người yêu, niềm hạnh phúc như ánh sáng màu hồngđang bao quanh cô, hoàn toàn không còn cảm giác e dè hay thẹn thùng như mọi khinữa.

“ChịThu Thần, em rất yêu anh ấy! Chị đã từng có cảm giác yêu một người đến thếkhông ạ? Giống như tất cả cảm giác đều muốn bứt ra khỏi lồng ngực, giống nhưchị có thể vì người đó mà làm tất cả mọi việc, giống như chị chỉ cần ở bênngười đó mà không cần bất cứ thứ gì.”

“Trờiơi! Đại tiểu thư. Xin cô đừng nói nữa”, Thu Thần gào lên trong lòng.

“Em…đừng quá vội vàng thế.” Thu Thần nuốt nước bọt. “Em còn quá trẻ. Em cứ nghĩ làmình đang yêu, thực ra có rất nhiều lúc đầu óc mình mắc vào ảo tưởng tình yêu.Em thử nghĩ xem, Sở Hạo có thực sự hợp với em không? Anh Thạch đối tốt với emnhư thế…”

“Em chỉcoi anh ấy là anh trai!”, Băng Lan ngắt lời.

ThuThần lặng người. Bởi Băng Lan của trước kia sẽ không bao giờ nói với thái độmạnh mẽ như thế, xem ra lần này cô ấy rất nghiêm túc…

“Embiết làm như thế là vong ân bội nghĩa…”, Băng Lan tiếp tục sầu não nói, “Embiết anh Thạch đối tốt với em, nhưng… em không thể ngăn được trái tim của mình.Em rất đau khổ, ông nội tạo cho em rất nhiều áp lực, anh Thạch cũng thế. Emkhông có cách nào nói thẳng với mọi người… em… nếu có thể lựa chọn… thì thàngay từ lúc đầu đã không để Thạch gia nhận nuôi như thế”.

“BăngLan, em nói hơi quá đáng rồi đấy!”, Thu Thần không nhịn được mà nói thay choThạch Chấn Vũ.

“Em xinlỗi!” Băng Lan cũng biết mình không nên nghĩ như vậy. “Em chỉ… chỉ là khôngbiết nên làm thế nào… Chị Thu Thần, chị là người duy nhất mà em có thể nói thựclòng mình… Em thực sự không muốn lấy anh Thạch nhưng em không biết phải từ chốinhư thế nào… em không dám nói với anh ấy…” Nói tới đây giọng cô như nghẹn lại,trên khuôn mặt xinh đẹp lệ tuôn trào làm Thu Thần cũng không nỡ trách móc.

“Haizzz…thôi, chị đưa em ra ngoài vậy! Sở Hạo chắc cũng đưa xe tới rồi.”

Băng Lankhịt khịt mũi, ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng!”.

ĐưaBăng Lan lên xe của Sở Hạo an toàn, Thu Thần thở dài rồi quay vào cửa hàng.

Nhữnggì phải đối diện đã đến.

Quảnhiên, cô nhìn thấy Thạch Chấn Vũ ở phía sau rèm cửa, A Quý mang cho anh một lywhisky, anh vẫn ngồi ở vị trí trước quầy bar, khuôn mặt ảm đạm đang uống từngngụm rượu.

“Đừnguống như thế”, cô nắm bàn tay đang cầm cốc của anh.

ThạchChấn Vũ ngẩng đầu lên.

Cô nhìnthấy khuôn mặt anh thể hiện rõ sự đau khổ và phẫn nộ. Thái độ điềm tĩnh đối vớitất cả mọi chuyện của anh lâu nay bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự thất vọngvà kinh ngạc.

“Em đãbiết lâu rồi sao không nói với anh?” Anh nắm vai cô, lạnh lùng hỏi. Trút mọi sựgiận dữ lên cô.

Vai ThuThần bị anh nắm đến nỗi đau nhói, nhưng cô không kêu lên. “Em… em xin lỗi.” Côbiết anh đang trút giận, nếu như thế có thể giúp anh thoải mái hơn một chút…

Anhtrừng mắt nhìn cô hồi lâu, rồi bỗng bỏ tay và quay người đi.

“Anh điđâu?”, Thu Thần vội hỏi. Tình trạng của anh bây giờ quả thực làm người ta lolắng.

ThạchChấn Vũ không đáp lời, bước ra khỏi Quan Ngoại mà không quay đầu lại.

* * *

Haitiếng sau Băng Lan mới về tới Thạch gia. Sở Hạo đỗ xe trước cổng nhà để BăngLan xuống.

“Maianh tới tìm em được chứ?”, gạt cửa kính xe xuống, anh nói với Băng Lan.

“Emkhông biết. Mong là có thể ra ngoài được, nhưng vẫn không chắc chắn lắm…”, côái ngại nói.

“Anhthật không chịu được kiểu như thế này!”, Sở Hạo bực tức đập tay vào vô lăng.Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bực bội, “Em đi với anh nhé! Anh sẽ đưa em rời khỏiThạch gia, như thế chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi!”.

“Khôngđược”, Băng Lan hoảng hốt lắc đầu.

“Lan…”Sở Hạo định tính tiếp tục thuyết phục cô. Mấy cánh cửa của Thạch gia đang tốiom bỗng rực sáng ánh đèn, Băng Lan tròn mắt lo sợ.

“Suỵt!Anh nói nhỏ thôi, bị nghe thấy bây giờ. Anh mau về đi! Em sẽ liên lạc với anhsau, được không?”

“Nhưng…”

BăngLan không nghe anh nói thêm gì nữa, vội quay người mở cổng đi vào.

“Ôngnội!”

Vừa vàocổng đã thấy ông nội đứng trước mặt, Băng Lan giật mình, lại thêm sự áy náy củabản thân…

“BăngLan, hôm nay cháu về hơi muộn. Đi chơi với bạn à?”, Thạch Trấn Đường hiền từnhìn cô.

“À…vâng… cháu đi chơi cùng mấy bạn nữ trong lớp… đi nghe ca nhạc…”, Băng Lan ấpúng trả lời.

Đôi mắtthâm trầm đó vẫn không phát hiện ra biểu hiện của cô, ông chỉ cười nói: “Đinghe ca nhạc là chuyện tốt, hơn nữa cháu lại học nhạc! Ngày còn bé, cháu chỉ cónói một câu là muốn học piano mà A Vũ không nói không rằng liền đi tìm cho cháuthầy giáo tốt nhất, mấy năm đó gia đình ta còn khó khăn, đến cả cơm ăn cũngchẳng đủ nhưng A Vũ vẫn ủng hộ cháu. Haizzz, A Vũ thương cháu thế, cháu đừngphụ lòng nó nhé, nghe không?”.