Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi (Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu)

Chương 25



Cuộc chơi

Vô vàn hình ảnh rời rạc và mờ ảo hiện ra trong đầu Hạ Chi, giống như một cuốn phim nhanh được tua ở tốc độ nhanh nhất. Toàn những hình ảnh khó hiểu, khó định hình chợt xuất hiện rồivụt biến mất khi cô bị lôi vào trong không gian chật hẹp và đầy mùi mồhôi đàn ông trong chiếc xe. Bọn chúng trói cả tay và chân cô lại, dùngbăn keo dán chặt miệng. Cô bị ngồi kẹp cứng giữa hai gã đàn ông mà côchưa một lần nhìn thấy mặt.

Trong phút choáng váng ban đầu, có lúccô như nhớ được gì đó, nhưng lại không tài nào định hình được rõ ràng.Những thứ đang xuất hiện trong đầu cứ mơ mơ thực thực, dường như đã từng có một tình cảnh rất giống thế này đã xảy ra với cô trước đây.

Chỉ là cô không thể nào nhớ ra được đó là chuyện gì!

Thấy Hạ Chi vẫn không thôi giãy giụa, gã đàn ông ngồi bên cạnh bực bội rút con dao nhíp ra, kề lên cổ cô gằn giọng:

-Mày không ngồi im tao sẽ cắt cổ mày ngay lập tức.

Cảm giác lạnh ngắt từ con dao nhỏ trênda thịt truyền đến khiến Chi rùng mình một cái rồi cô cũng không dámphản ứng mạnh nữa. Vừa ngồi im, vừa lén đưa mắt nhìn bốn gã đàn ông trên xe. Mặc dù không thấy gương mặt nào quen thuộc nhưng cô cũng thầm đoán, có thể những tên này chính là bọn đã bắt cóc cô và Thanh Lâm, và lầntrước có lẽ cô đã từng thoát ra từ tay chúng. Không ngờ đúng như ThiênAnh dự đoán, chúng vẫn quanh quẩn trên đảo này để tìm cô.

Thấy Hạ Chi ngồi im nên chúng cũng đểcho cô ngồi thoải mái hơn một chút, nhưng con dao nhỏ vẫn kề trên cổ cô. Có thể chúng sẽ thực sự ra tay nếu cô có ý định phản kháng.

-Tao đã bảo rồi, chuẩn bị thuốc mê đithì không chuẩn bị. Lỡ xảy ra chuyện gì về không bị ông chủ thịt mới lạđó.- Tên ngồi cạnh ghế lái xe cằn nhằn.

-Mày nghĩ lúc nào cũng có cơ hội tốt thế này sao? Ông chủ ra lệnh phải lập tức đưa nó về, đợi chuẩn bị xong cókhi chẳng còn cơ hội nào.- Tên đang cầm dao đáp lại.

-Đừng có cãi nhau nữa.- Gã đàn ông đanglái xe nói chen vào- Lo mà giữ nó cho tốt, cẩn thận không bị nó đạp bayra ngoài cửa đó, còn chưa no đòn với nó à?

Gã nói xong thì hai gã còn lại đều cười, chỉ có vẻ mặt của gã cầm dao là hết trắng lại đỏ, hình như gã bị xấu hổ vì những câu trêu chọc của đồng bọn. Gã không thể quên được trước đâymình đã bị con nhỏ này cho ăn quả đắng như thế nào, thế nên vừa thấy HạChi giãy giụa, gã đã không ngần ngại mà rút dao ra đe dọa.

-Chết tiệt thật…- Đột nhiên gã lái xe gằn giọng khi nhìn vào gương chiếu hậu.

-Chuyện gì vậy?

-Bị bám đuôi rồi.

-Bọn nào?

-Không biết. Ba thằng ranh đi mô tô.

-Cắt đuôi đi.

-Dễ lắm sao?

-Không cắt được đuôi thì mệt lắm đấy. Dẫn về chỗ ông chủ là coi như xong đời.

Trong khi bọn này còn đang bàn tán tìmcách cắt đuôi thì bỗng nhiên một chiếc mô tô ở bên trái tăng tốc rồivượt lên trên. Lúc vượt qua xe, người lái mô tô còn quay vào nhìn ghếsau, nơi Hạ Chi đang bị hai tên khống chế, rồi tiếp tục nhấn ga vọtthẳng lên trước đầu xe. Chiếc Mercedes đang đi nhanh đột ngột phải giảmtốc độ vì nếu không sẽ đụng ngay phải chiếc mô tô phía trước.

-Chết tiệt.

Tên lái xe chửi thề một câu thật khó nghe rồi đập lên vô lăng mấy cái.

-Sao thế?

-Chúng đang ép xe mình.

-Đâm chết nó đi.

-Chưa biết bọn nó là ai, tốt nhất không nên manh động.- Tên lái xe lắc đầu- Gọi cho ông chủ xem phải xử lý sao đi.

-Để chết cả bọn à? Lão đang điên lên chuyện thằng con bị bắt cóc, còn chưa tìm ra kẻ chủ mưu sau lưng.

-Chứ mày giỏi thì lên lái xe thay taođi.- Tên lái xe bực mình càng cáu gắt hơn- Lái xe thế này thì chỉ muốnđập đầu vào vô lăng mà chết thôi.

Chiếc mô tô đằng trước liên tục đánhvõng trước mũi chiếc ô tô khiến cho gã lái xe không biết phải làm gì,chỉ có thể kiềm chế tốc độ để đi sau nó. Mà hai chiếc mô tô phía sau vẫn bám sát chiếc xe với một vẻ ung dung, dường như là đã có chủ định tiếptheo nên họ không hề luống cuống tìm cách giải thoát cho Hạ Chi ngay.

Đột nhiên đang đi, chiếc xe phía trướctăng tốc rồi bỏ xa chiếc ô tô đang khổ sở phía sau, lát sau thì mất hút ở phía trước. Bốn gã trên xe còn đang nghệt ra với nhau chưa hiểu chuyệngì thì ở phía sau đã có thêm 3 chiếc mô tô nữa bám sát. Mấy người đi môtô này đều là do Hải Long cho tới hỗ trợ thêm nên sau khi nhập bọn vớihai người đi mô tô ban đầu, cả năm chiếc xe vẫn ung dung bám sát chiếcMercedes. Thậm chí họ còn giơ tay lên ra hiệu cho nhau những kí hiệu gìđó mà chỉ bọn họ hiểu được, nhưng dường như họ đang nói chuyện với nhau, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.

Chiếc ô tô thấy phía trước không cònchướng ngại vật thì vội tăng tốc, muốn cắt đuôi ngay những kẻ đằng sau.Nhưng tốc độ của ô tô tại những cung đường núi này làm sao có thể thắngđược với mô tô, nên dù có tăng tốc bao nhiêu chúng cũng không thể thoátkhỏi sự bám đuôi của những chiếc xe phân khối lớn phía sau. Tất nhiêntên lái xe cũng không phải dân đua như Hải Long hay Thiên Anh nên cuốicùng cũng không dám đi quá nhanh nữa. Không thiếu những vực núi ngay bên cạnh sẵn sàng nuốt chửng cả bọn nếu hắn không kiểm soát được tốc độ của mình.

Trong khi bốn tên trên ô tô còn đang mải cãi cọ và đoán già đoán non về ý định của những kẻ đi mô tô này thì đột nhiên phía trước xuất hiện một ngã ba. Con đường bên trái, vẫn men theo những vực núi chính là con đường nhựa giao với trục giao thông chínhcủa đảo. Còn con đường ở bên phải thì nhỏ hơn, gạch đá gồ ghề, con đường này đi xuyên qua rừng, cũng không phải là đường giao thông chính nênrất ít người qua lại, càng không được đầu tư.

Mà lúc này, ở trên con đường nhựa bêntay trái có khoảng tám chiếc xe mô tô đang dựng la liệt, gần như thànhmột hàng rào chắn để không cho bất kỳ phương tiện nào qua. Ngồi trên xelà những thanh niên mặc áo phông màu đen, trước ngực có thêu một chữ Vmàu vàng nhìn khá nổi bật. Có người khoanh tay hút thuốc, có người cườinói với nhau, có người thì nhìn chằm chặp vào chiếc ô tô đang đi tới vàchỉ trỏ, nói gì đó với người bên cạnh với một vẻ thích thú.

Mục đích của những người đi mô tô này rất rõ ràng, muốn chiếc ô tô đi lên con đường mòn nhỏ ở bên tay phải.

-Làm sao đây mày? Dừng lại đánh nhau một trận không?- Gã lái xe hỏi đồng bọn, hình như gã rất không nguyện ý đilên con đường mòn gồ ghề kia.

-Mày muốn bị bọn nó lấy thịt đè người sao? Nó dám dừng ở đây thách thức mình tức là nó chắc ăn rồi. Đi vào con đường kia đi.

-Mày biết đường đó dẫn tới đâu không?-Gã lái xe hỏi lại, dù sao trong bốn người thì chỉ có gã là dân bản địa ở đây, chỉ có gã mới biết hết mọi đường ngang ngõ tắt trên đảo mà thôi.Dĩ nhiên gã cũng nhận ra con đường này dẫn tới đâu.

-Tới đâu mặc kệ. Còn hơn là làm khôngđược việc, có khi còn mất mạng oan, mà không mất mạng oan thì cũng bịđánh hừa sống thiếu chết rồi bị tống vào tù.- Tên ngồi kế bên gạt đi.

Gã lái xe thở dài, cũng không còn thờigian để hắn băn khoăn nữa vì chiếc xe đã tới đầu ngã ba, hắn chỉ có thểbẻ lái cho chiếc xe chuyển sang con đường gồ ghề mà thôi.

Quả nhiên những tên đi mô tô không phảimuốn buông tha, cả hội lập tức nổ máy và cho xe theo sau. Nếu người nàonhìn tới thì thậm chí có thể hiểu lầm rằng đây là một đoàn xe hộ tốngnào đó, nhìn vô cùng rầm rộ và khí thế.