Giao Thiên Đỉnh

Chương 9: Động Giao Thiên sự biến phát sinh - Thạch Hương đàn ẩn tàng bảo vật



Tuy trên Giao Thiên đỉnh lúc này hoàn toàn vắng bóng người nhưng Tiểu Quặt nghe rõ mụ Trác Bách Hoa lầu bầu :

- Tin về sự vô hại của Giao Thiên động không ngờ lại được lan truyền nhanh đến thế. Nhưng chuyện không có bảo vật lẽ ra cũng được lan truyền và họ không nên kéo lên đây mới phải. Sao sự việc lại xảy ra ngược lại?

Tiểu Quặt luôn được mụ đặt đứng ngay bên cạnh. Và vì không mong gì có cơ hội thoát thân nên Tiểu Quặt nhìn ngay vào trong Giao Thiên động :

- Ý của Nương nương bảo rằng trong đó hiện giờ có rất nhiều ngươi?

Mụ nắm tay nó lôi đi tiếp :

- Nếu bọn họ đến đây vì hiếu kỳ thì cho dù có thêm sự xuất hiện của ta và ngươi chưa chắc đã làm bọn họ quan tâm đâu.

Chợt có âm thanh gọi đích danh mụ :

- Trác Bách Hoa nhị muội đã bỏ đi sao còn quay trở lại? Há chẳng phải muội đã từng vào Giao Thiên động xem xét và quả quyết rằng trong đây không hề có bảo vật đấy sao? Vậy giờ muội còn quay lại để làm gì?

Trác Bách Hoa nắm lấy tay Tiểu Quặt cùng quay lại vừa lúc đối diện với lão họ Tống viện chủ Cửu U viện và cũng là sư phụ của Điền Phương. Trác Bách Hoa bình thản hỏi ngược lại lão Tống :

- Tống huynh chẳng phải cũng đang có mặt ở đây hay sao mặc dù chính Tống lão huynh đã từng cùng lệnh đồ xông vào Giao Thiên động và xem xét thật kỹ từng bụi cây ngọn cỏ đấy sao? Nếu Tống lão huynh có thể lưu lại thì hà cớ gì mà hoài nghi, hỏi muội quay trở lại để làm gì?

Không vặn hỏi được Trác Bách hoa lão Tống quay sang hỏi Tiểu Quặt :

- Vẫn tiểu oa nhi này là Đại Giáp. Hóa ra nhị muội muốn quay lại là giao tiểu oa nhi cho lão huynh tiếp tục thực hiện việc đào tạo Thập Nhân Can. Nếu là vậy lão huynh xin nhận.

Mụ họ Trác chợt nghiêm giọng :

- Có nhiều nhân vật võ lâm ở ngay đây. Tống lão huynh xin cẩn ngôn và đừng quên chuyện nhị viện kết minh giữa chúng ta tạm thời vẫn phải được giữ kín.

Lão Tống tủm tỉm cười :

- Hóa ra nhị muội vẫn còn nhớ tất cả. Thế mà gần đây ta đã nghĩ...

Thái độ của lão Tống rất lạ, đang nói nhưng muốn dừng là dừng không phải ngập ngừng mà là dừng hẳn quyết không chịu nói hết những gì định nói. Điều đó làm cho Tiểu Quặt lo ngại, tự nắm tay Trác bách Hoa giật kẽ :

- Chúng ta đi thôi.

Lão Tống thoáng cau mặt, phát hiện vẻ mặt của lão Tống, Trác Bách hoa tủm tỉm cười :

- Tống lão huynh xin chớ trách. Tại vì từng nghe, không phải mà là tại vì từng suýt chết trong Giao Thiên động, nay chợt biết Giao Thiên động bỗng nhiên trở nên vô hại, y cứ nài nỉ muội đưa y vào như chính tay Tống huynh đã vừa nghe. Xin thất lễ đã đến lúc muội phải giúp y thành toàn sở nguyện. Tạm biệt!

Lão Tống đành miễn cưỡng gật đầu :

- Nếu vậy lão huynh không tiện giữ nhị muội lâu hơn. Mà cũng có thể một lúc nữa lão huynh sẽ vào đó. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho bọn họ, đều là cao thủ các võ phái tuy vào đó đã lâu nhưng vẫn không thấy quay ra.

Trác Bách Hoa cũng gật đầu và lấy làm lạ về những gì vừa nghe lão Tống nói :

- Nếu họ đã vào lâu đúng như lời Tống lão huynh nói, hay là Tống lão huynh mau theo muội cùng vào. Biết đâu với chúng ta thì khác, họ nhờ đông và phần nào nhờ may mắn phát hiện được điều gì mặc dù chúng ta tìm kỹ vẫn không phát hiện được?

Nhưng lão Tống khước từ lời mời này :

- Lão huynh còn một vài việc chưa thu xếp xong. Nhị muội cứ đưa y vào trước. Nhất định sẽ có lúc chúng ta gặp lại nhau trong đó.

Không khách sáo nữa Trác bách Hoa quay người đưa Tiểu Quặt bước đi một mạch Trong khoảng thời gian đó Tiểu Quặt suýt mấy lần mở miệng toan nói thì bị Trác Bách Hoa hoặc bằng ánh mắt hoặc bằng cách len lén bấm vào tay Tiểu Quặt ra hiệu khiến Tiểu Quặt chẳng có cơ hội nào thực hiện. Cho đến khi Tiểu Quặt chợt nghe Trác Bách hoa thở ra nhè nhẹ :

- Ngươi đừng bao giờ quên đối với những nhân vật có thân thủ nhanh nhẹn và bản lãnh như ta hoặc như lão Tống mọi điều ngươi nói rất khẽ vẫn không sao qua được thính lực của lão. Nhưng bây giờ thì khác rồi chúng ta đã đi cách ra lão và nhất là lão hiện giờ cũng đã bỏ đi rồi, ngươi có thể nói được rồi đấy. Ngươi như muối giải thích lý do lần đầu tiên thúc giục ta đưa ngươi vào Giao Thiên động?

Tiểu Quặt vừa khâm phục vừa sợ mụ :

- Nương nương dù không quay lại nhìn cũng biết lão đã bỏ đi. Có phải nhờ vào thính lực cao minh như Nương nương vừa cho đệ tử biết?

Mụ cười và nhìn Tiểu Quặt :

- Đêm qua trước lúc Đạo Yêu xuất hiện, nhất cử nhất động của ngươi đều bị ta phát hiện rõ mồn một. Vậy ngươi cần gì hỏi ta về thính lực, chủ ý chỉ là muốn chần chừ, không chịu nói cho ta nghe một điều mà khiến ngươi từng lo lắng, chỉ muốn nói ngay với ta? Hay ngươi vừa thay đổi ý định vì nhận ra điều ngươi toan nói nếu như không nói ra sẽ có lợi cho ngươi hơn là cho ta hay?

Tiểu Quặt hoảng hồn nhìn sững mụ :

- Lẽ nào Nương nương cũng biết và còn đọc được những tư tưởng trong đầu của đệ tử?

Họ đã bắt đầu đi vào trong Giao Thiên động cho nên giọng của mụ khẽ lại :

- Ngươi toan cho ta biết mặc dù đã bị ngăn cấm nhưng Điền Phương đã bẩm báo toàn bộ sự việc từ lúc ta xuất hiện cứu ngươi khỏi tay hắn cho sư phụ hắn biết?

Mục quang của Tiểu Quặt đã đến lúc không còn thấy được gì nữa vì Giao Thiên động vẫn tối âm u. Vì thế Tiểu càng thêm hy vọng là mụ sẽ không thấy nét mặt ngượng ngùng mà nó đang có.

- Nương nương tuy đoán trúng nhưng đừng vì đa nghi mà nghĩ đệ tử không muốn cảnh báo cho Nương nương biết.

Có lẽ điều Tiểu Quặt hy vọng đã thành sự thật. Mụ tuy có hỏi lại nó nhưng mà trong giọng của mụ thì không có chút biểu hiện nào có thể cho biết mụ đã thấy nó ngượng ngùng :

- Ngươi có suy nghĩ thế nào khi nói đây là điều ngươi định toan cảnh báo ta?

Mụ đã quá sâu sắc khiến cho Tiểu Quặt dù biết đã lỡ lời dùng hai chữ “cảnh báo” nhưng vẫn phải giải thích :

- Cũng đâu có gì khó đoán. Này nhé vì Điền Phương đã bẩm báo tất cả cho nên lão Tống cũng đã biết là Nương nương đã có ý giữ riêng đệ tử cho Nương nương. Bằng chứng là lão vừa lấp lửng cho rằng có thể vì có mưu đồ gì đó nên Nương nương ngay khi giữ được đệ tử liền bỏ đi ắt hẳn sẽ không còn lưu tâm đến chuyện nhị viện liên minh, thậm chí đến chuyện đào luyện Thập Nhân Can như từng bàn định thực hiện. Thế mà lão chỉ lấp lửng nói như thế rồi thôi. Tại sao vậy, có phải là vì lão cũng đang toan tính mưu đồ?

Trong bóng đêm mụ chợt bóp nhẹ vào tay Tiểu Quặt :

- Ngươi nhận định khá đấy, khá hơn ta tưởng. Vậy thử đoán xem lão đang toan tính gì?

Chưa được ai khen bao giờ nên Tiểu Quặt hí hửng moi hết tâm can ra nói :

- Vẫn chưa hết đâu. Có lẽ vì nghi ngờ lần quay lại của chúng ta nên lúc nãy lão cố tình nêu nghi vấn bảo bọn võ lâm các phái dù vào lâu nhưng cũng phải thấy quay ra, ấy là lão muốn dò ướm thử xem nếu quả thật chúng ta có chủ ý thì thế nào cũng để lộ ra sắc mặt. Thật may là Nương nương nhờ vẫn giữ được nét bình thản nên lão đành thất vọng.

Mụ lại bóp vào tay Tiểu Quặt :

- Ngươi cũng đâu kém vì ta những tưởng thế nào lão cũng phát hiện ra từ sự thiếu bản lãnh giữ điềm tĩnh của ngươi. Mà này sao ngươi không lợi dụng lúc đó cho lão biết chủ ý thật của ta? Vì không chừng khi lão biết được chủ ý của ta thì thể nào giữa ta và lão lại không xảy ra tranh giành, chính là cơ hội tốt cho ngươi có dịp thoát khỏi tay ta. Đúng không? Hay là ngươi kém nghĩ nên không nghĩ ra điều ta vừa nói?

Tiểu Quặt cũng bóp chặt vào bàn tay mềm mại của mụ :

- Nói cho lão biết ư? Đệ tử thà mất mạng dưới tay Nương nương hơn là lọt vào tay sư đồ lão ấy mà phải chịu hành hạ suốt đời.

Mụ giật tay của mụ về :

- Có phải ngươi muốn nói là chết dưới tay nữ nhi làm một kiếp quỷ cũng phong lưu?

Tiểu Quặt ngơ ngẩn hỏi ngược lại :

- Thế nào là làm quỷ phong lưu?

Mụ bỏ ngay đề tài đó :

- Ngươi không biết thì thôi đừng hỏi? Còn phần lão Tống, ngươi sợ lão đến thế ư?

Tiểu Quặt hậm hực :

- Không hẳn là sợ. Kỳ thực ngay lần đầu gặp là đệ tử đã có ác cảm với lão.

Đồng thời từ lúc đó chưa bao giờ đệ tử nảy ước muốn phải chi bản thân cũng có võ học thần thông như thế.

Mụ lại nắm tay Tiểu Quặt :

- Tại sao ngươi lại mong có võ học thần thông?

Tiểu Quặt thú thật :

- Lão quá hống hách, cao ngạo và trịch thượng. Kể cả Điền Phương đệ tử lão cũng thế.

Bàn tay thứ hai của mụ cũng từ chạm vào và vỗ vỗ bàn tay của Tiểu Quặt :

- Ngươi sẽ có bản lãnh đó nếu như...

Chợt mụ buông lửng câu đang nói. Thay vào đó mụ lôi Tiểu Quặt đi thật nhanh :

Tiểu Quặt hoài nghi :

- Sắp có chuyện gì xảy ra sao?

Mụ bấm vào tay Tiểu Quặt :

- Sao ngươi hỏi ta? Trong khi cả ta và ngươi đều chưa đi đến chỗ ta và ngươi cần đến?

Tiểu Quặt không đoán được ý của mụ :

- Sắp đi đến Thạch Hương đàn chưa? Dường như chúng ta cũng sắp đến chỗ đột ngột có hẻm vực.

Mụ lại bấm vào tay Tiểu Quặt :

- Có lẽ mi đang hy vọng ta thi triển khinh công thượng thừa để coi ta có thể vượt qua nổi hẻm vực đó được chăng, đúng không?

Đến lúc này Tiểu Quặt mới hiểu ẩn ý của mụ sau hai lần bị bấm vào tay. Vì thế Tiểu Quặt tiếp tục cùng mụ nói với nhau những chuyện chẳng đâu ra đâu đồng thời cũng tuyệt đối không nhắc lại những chuyện đã cùng nhau nói trước đó.

Được một lúc mụ chợt nắm chặt tay Tiểu Quặt :

- Đến hẻm vực rồi. Đi!

Thân hình Tiểu Quặt lập tức lao vút vào một khoảng không, làm cho Tiểu Quặt lần đầu tiên phấn khích đến nỗi phải kêu lên :

- Hay thật. Cứ như là đang bay vậy.

Đến khi cả hai hạ thân xuống, mụ liền nghiêng đầu thì thào vào tai Tiểu Quặt :

- Ngươi không đến nỗi đần độn. Dù ta phải hai lần ra dấu ngươi mới biết có người lẻn bám theo để cùng ta nói lãng qua chuyện khác.

Tiểu Quặt thì thào :

- Vẫn là lão Tống ư? Sao lão không bám theo nữa?

Mụ cười vào tai làm Tiểu Quặt phải phì cười vì nhột :

- Không phải lão mà là đệ tử của lão. Và không phải là Điền Phương không bám theo nữa mà là hắn cố tình lưu lại để ngấm ngầm tìm kiếm ở dưới đáy vực. Vì thế ta không ngại bị hắn lẻn nghe.

Tiểu Quặt động tâm :

- Liễu bá phụ cũng từng lưu ngụ dưới đó những năm năm. Không biết chứng hắn sẽ tìm thấy những điều quan hệ.

Mụ tỏ ra xem thường :

- Liễu Tuyết Đan cũng chỉ là Nhân Yêu trong tứ yêu. Giả như ở dưới đó có manh mối gì thì đừng mong gã họ Liễu không phát hiện. Vậy mà họ Liễu tới lúc chết vẫn không có gì đáng giá để mang ra đánh đổi sinh mạng. Từ đó suy ra dưới đáy vực cũng chả có gì đáng bỏ công ra xem xét.

Lần đầu tiên Tiểu Quặt được biết đến lai lịch và xuất thân của Liễu Tuyết Thanh. Một nữ nhân xinh đẹp từng lưu lại nhiều thiện cảm cho Tiểu Quặt.

- Liễu bá phụ là một trong tứ yêu?

Mụ lại cười :

- Nhất ma, nhị ác, tam quỷ, tứ yêu. Mười nhân vật đó chỉ có ba nhân vật đầu là đáng kể. Thiết nghĩ họ Liễu không đủ tư cách để ngươi gọi là bá phụ.

Tiểu Quặt nhớ lại những hành vi bộc lộ dã tâm tham lam của họ Liễu.

- Thảo nào Liễu bá phụ cũng có vài thủ đoạn giống như Đạo Yêu. Phải chăng họ vì cùng là Yêu như nhau nên hợp thành tứ yêu? Vậy Bảo chủ Vạn Thạch bảo gọi là Tôn bá bá được chứ?

Giọng lưỡi của mụ có phần nào tôn trọng hơn :

- Trong nhất bang, nhị bảo, tam viện và thất đại phái đáng nể nhất chính là Cái bang, Vạn Thạch bảo và nhị đại phái Thiếu Lâm và Võ Đang. Sở dĩ có sự phân biệt là vì những nhân vật ta vừa nêu cũng phần nào xứng đáng với bốn chữ danh môn chính phái. Kỳ dư những nhân vật còn lại đều tùy thời tùy lúc, vẫn có thể dùng thủ đoạn chẳng khác gì tam quỷ hay tứ yêu.

Tiểu Quặt thầm dao động :

- Nương nương sao không những không tránh, lại còn cố tình cho đệ tử biết quý viện Thiên La cũng sính dùng thủ đoạn?

Mụ chợt trầm ngâm, Tiểu Quặt biết rõ như thế qua giọng nói của mụ thiếu hẳn âm sắc cao ngạo thường nhật :

- Lý ra ngươi phải vui và hỏi tại sao ta tuy nhẫn tâm sát hại nhưng vẫn đề cao Tôn Phong Kiệt là nhân vật xứng đáng với bốn chữ danh môn chính phái mới đúng.

Tiểu Quặt cần biết rõ vì sao ở mụ chợt xuất hiện trạng thái phản thường này :

- Vậy đệ tử xin hỏi, vì sao?

Mụ thở hắt ra :

- Muộn rồi. Ta đành để ngươi tự tìm hiểu nếu ngươi quả thật còn cơ hội để thực hiện.

Tiểu Quặt rung động và có cảm nghĩ không phải mụ bảo tự tìm hiểu về họ Tôn và Vạn Thạch bảo mà là mụ ỷ có tài đọc được ý nghĩ của kẻ khác, cụ thể là của Tiểu Quặt, nên lời của mụ khiến Tiểu Quặt phải đinh ninh đó là mụ để Tiểu Quặt tự tìm hiểu về trạng thái phản thường mụ đang có. Đang hoang mang vì chưa biết đúng sai thế nào, Tiểu Quặt bổng cảm thấy toàn thân một lần nữa lao vút đi.

Một thoáng sau, khi phát hiện có ánh sáng lờ mờ từ xa, Tiểu Quặt toan mở miệng hô hoán, chợt nghe mụ lào thào :

- Có khá nhiều nhân vật quanh Thạch Hương đàn. Ngươi nói đi, chúng ta có cần đi đến tận đấy, hay chỉ dừng ở đâu đây?

Tiểu Quặt hiểu mụ muốn hỏi gì :

- Vương Mệnh bài được giấu ở Thạch Hương đàn.

Mụ thoáng dừng lại :

- Nghĩa là chúng ta phải chờ đợi đến lúc tất cả bỏ đi? Hay chính vì phát hiện Vương Mệnh bài nên họ bảo nhau lưu lại chờ phân định xem ai xứng đáng là chủ nhân của vật đó?

Tiểu Quặt cũng hiểu câu hỏi thật của mụ là gì :

- Cũng có thể là họ đã phát hiện nhưng cũng có thể chưa. Tốt nhất cứ để cho họ bỏ đi thì hơn.

Mụ chợt bấu mạnh vào vai Tiểu Quặt :

- Đã đến lúc ngươi nên nói thật dù hay không có Vương Mệnh bài?

Bị mụ bấu đau thấu xương, Tiểu Quặt tình cờ nghĩ được mưu kế có thể thoát mụ :

- Có. Đệ tử có thể đem sinh mạng để quả quyết điều đó.

Mụ thì nghĩ đã có cách để Tiểu Quặt cung xưng sự thật nên bấu mạnh hơn :

- Vậy trên Vương Mệnh bài cũng có khắc ghi họa đồ?

Trán của Tiểu Quặt bắt đầu lấm tấm xuất hạn vì quá đau :

- Có. Để quả quyết đệ tử cũng dám đem sinh mạng ra lập thệ.

Mụ cười khẩy :

- Còn đây là câu hỏi cuối, có thể bảo sẽ định đoạt số mệnh của ngươi. Vật đó được giấu ở đâu?

Tiểu Quặt cũng mong đây là lần cuối cùng bị mụ hành hạ :

- Ngay trên đỉnh Thạch Hương đàn, dưới lớp đá vỡ vụn, do bị đệ tử tình cờ dùng chân đạp mạnh lên nên bị lún xuống.

Mụ nới lỏng tay ra :

- Sao lần này ngươi ngoan ngoãn như thế, ta hỏi đến đâu liền đáp ngay đến đấy? Trừ khi ngươi có mưu đồ và sắp sửa giở trò với ta.

Đã đến lúc tiến hành ý định, Tiểu Quặt chợt kiểng chân, thầm thì căn dặn mụ :

- Nhân lúc họ nhốn nháo, nếu Nương nương tin lời đệ tử thì đừng bỏ lở cơ hội lao đến thu đoạt Vương Mệnh bài.

Mụ lách đầu ra và nghi hoặc nhìn Tiểu Quặt :

- Họ sẽ nhốn nháo? Vì sao?

Không đáp Tiểu Quặt chỉ bất ngờ phát ra tràng cười thật to :

- Mọi người đều sắp gặp đại họa và chết đến nơi, thích thú gì mà đứng mãi ở đấy? Ha ha...

Trác Bách Hoa vì là cao thủ, là Viện chủ viện Thiên La nên có phản ứng trước thái độ bất thường của Tiểu Quặt cũng thật cao minh. Đó là mụ thay gì chế ngự để Tiểu Quặt hoặc không kịp nói hoặc nếu có ắt cũng không thể thốt được một câu dài đến thế, thì đàng này vì biết không thể ngăn chặn kịp nên mụ thà để Tiểu Quặt nói tròn câu hơn là chặn lại giữa chừng chỉ làm những ai đương diện thêm sinh nghi. Dù vậy, mụ cũng cảm thấy vừa bối rối vừa hoang mang do bị những nhân vật nọ cùng một lúc quay đầu nhìn và nhất là không thể biết Tiểu Quặt đang giở trò gì hoặc vì sao dám mở miệng bảo mọi người đều sắp gặp đại họa.

Vạn bất đắt dĩ, mụ đành giận dữ, quát mắng Tiểu Quặt :

- Ngươi chỉ là một tiểu oa nhi, biết gì mà nói như thế khiến tất cả đều hoang mang?

Tiểu Quặt chợt có cảm giác không còn sợ gì mụ Trác Bách Hoa nữa :

- Hóa ra một Viện chủ Thiên La viện như Nương nương cũng không nhận ra điều đó? Nương nương há lẽ không cảm thấy nghi hoặc hay chí ít cũng phải nhận ra đã có điều gì bất thường qua sự việc bỗng có người cố tình lưu lại và lui cui tiến hành một ý đồ nào đó thật đáng nghi ở ngay bên dưới hẻm vực?

Lời của Tiểu Quặt ngay lập tức gây thành làn sóng xôn xao đối với hầu hết mọi nhân vật đương diện, chỉ trừ mụ Trác Bách Hoa. Và mụ len lén nở nụ cười khi nghe tiếng một nhân vật buột miệng hỏi Tiểu Quặt :

- Ngươi là ai? Điều ngươi vừa nói liệu có đáng tin không? Ai đang lui cui gì bên dưới đáy hẻm vực?.

Mụ Trác Bách Hoa chộp nhanh vào tay Tiểu Quặt :

- Hãy mau nói, ngươi đã nhìn thấy gì? Và tại sao điều ngươi thấy, ta lại không phát hiện? Trái lại ta chỉ nhìn thấy tuy có người tụt xuống hẻm vực nhưng vị tất người đó hành động như thế vì có ý đồ gây bất lợi như ngươi vừa nói.

Vì câu nói này nên đến lượt mụ Trác Bách Hoa bị một nhân vật khác cật vấn :

- Trác viện chủ cũng nhìn thấy có người thay vì lao vượt qua lại cố tình chui xuống đó ư? Và liệu đó có phải là hành vi khả nghi, như muốn gây bất lợi cho tất cả những ai đã lở xông vào đấy?

Trác Bách Hoa toan đáp nhưng cơ hội để mở miệng đã bất ngờ bị một nhân vật khác tước đoạt mất. Và nhân vật đó cất giọng hoảng sợ :

- Nếu thật sự có một mưu đồ nào đó. Ôi chao, Giao Thiên động như chúng ta đang thấy và đang hiện diện chỉ là một bẫy sập thiên tạo, độc nhất chỉ có mỗi một lối xuất nhập. Giả như lối xuất nhập này đột ngột bị phong tỏa thì chao ôi, hậu quả không cần nói cũng biết là khó lường.

Làn sóng xôn xao được dịp lan rộng và chỉ thoáng mắt liền biến thành nỗi hoang mang lo lắng bao trùm lấy mọi người. Họ nhất tề nhốn nháo :

- Nói rất phải. Nhỡ có người lén chôn hỏa dược, phá hủy Giao Thiên động thì sao?

- Không cần phá hủy toàn bộ Giao Thiên động, trái lại chỉ cần làm tắc nghẽn lối xuất nhập là đủ làm cho chúng ta nguy khốn rồi.

- Không ổn, không ổn. Vì bất luận mưu đồ đó có hay không có xảy ra, chúng ta quả là xuẩn động mới chui cả vào đây.

- Vậy còn chờ gì nữa mà chưa lui? Huống hồ chúng ta ai cũng đã bỏ phí hàng nửa ngày trời tìm kiếm, nào có thấy bảo vật gì ở đây? Lui thôi!

- Không phải lui. Vì nếu nói như thế có khác nào chúng ta tự nhận là khiếp nhược? Trái lại, ắt hẳn bảo vật đã có người lẻn vào trước và đắc thủ, chúng ta cần quay trở lại để tìm hiểu thực hư, xem đó là nhân vật nào.

Họ bắt đầu tuôn ra. Thoạt đầu còn tỏ ra bình thản, chỉ chầm chậm tiến ra nhưng chỉ thoáng mắt sau là biến thành trận tranh giành xô đẩy, ai cũng muốn là người đầu tiên thoát ra trước.

Phát hiện sự việc xảy ra đúng như ý đồ, Tiểu Quặt nhân lúc bị mọi người chen lấn liền giật lùi thật nhanh, lập tức thoát ra khỏi bàn tay mụ Trác Bách Hoa có lẽ vì đang sững sờ trước hành vi hoảng loạn của mọi người nên chỉ giữ hờ tay của Tiểu Quặt mà thôi.

Và khi thoát, Tiểu Quặt cũng cùng mọi người thi nhau chen lấn, lòng thầm mãn nguyện là mụ họ Trác đừng mong tìm lại nó giữa một rừng người cùng nhốn nháo như nhau.

Khi đã cảm thấy an toàn, Tiểu Quặt cũng vì lo ngại nên quay đầu nhìn lại phía sau. Nhờ đó nó thêm đắc ý vì phát hiện bóng dáng mụ họ Trác đang hối hả kiếm tìm Vương Mệnh bài trên đỉnh Thạch Hương đàn đúng như Tiểu Quặt chỉ điểm.

Vậy là mụ không thể phân thân, vừa lo độc chiếm Vương Mệnh bài vừa đuổi theo tìm nó. Tiểu Quặt sung sướng nghĩ như thế đồng thời tiếp tục cùng mọi người chen lấn xô đẩy để thoát ra.

Đến chỗ có hẻm vực, Tiểu Quặt chợt bối rối vì bản thân không thể nào phóng người lao vút qua như mọi người.

Còn đang phân vân, không biết có nên leo tuột xuống để sau đó lại tìm cách leo lên qua bờ bên kia hẻm vực hay không. Tiểu Quặt chợt bị bàn tay của một nhân vật chộp vào và giữ lại.

Vừa mới nghĩ đó là mụ Trác Bách Hoa thì lưng của Tiểu Quặt cũng bị một vật nhọn đâm vào đau nhói. Đồng thời là thanh âm của Điền Phương vang lên, nói vừa nhanh vừa thật khẽ vào tai nó :

- Ngươi đã gây khá nhiều phiền toái cho ta rồi đấy. Vậy cũng đừng trách một khi ta chỉ còn mỗi một hạ sách này để không còn bị ngươi gây thêm phiền toái nào nữa. Vĩnh biệt.

Bị đau nhói ở lưng, Tiểu Quặt lập tức vùng vẩy và kêu thất thanh :

- Sao Điền Phương ngươi đê tiện lén hạ thủ ta từ phía sau? A... a...

Lúc vùng vẫy, Tiểu Quặt nào có nhớ đang đứng kề hẻm vực. Vì thế đành gào bi thảm khi nhận ra nó đang rơi vào hẻm vực.

Có lẻ nỗi kinh hoàng vì bộc phát quá tột độ nên Tiểu Quặt lập tức ngất lịm hôn mê, trước cả khi toàn thân rơi đến tận dưới đáy vực...

Lúc tỉnh lại, vừa nhìn thấy Điền Phương, Tiểu Quặt chưa kịp tỏ lộ nỗi giận dữ căm phẫn thì đã nghe Điền Phương lạnh lùng ra lệnh :

- Đi theo ta.

Ra lệnh xong, Điền Phương ngang nhiên xoay người bước đi, tợ hồ biết chắc thế thế nào Tiểu Quặt cũng tuân lệnh và không thể không bước đi theo hắn.

Mà đúng như thế thật, Tiểu Quặt đã ngay lập tức đứng bật dậy và đi theo Điền Phương, lòng hí hửng mừng vì tin chắc rằng sở dĩ Điền Phương có thái độ như thế ắt là do mụ Trác Bách Hoa tác động. Chỉ có mụ họ Trác vì đến tìm nó, Điền Phương vậy là không thể không thả Tiểu Quặt ra, dù hậm hực nhưng Điền Phương cũng phải đành giao trả nó cho mụ họ Trác.

Tiểu Quặt theo chân Điền Phương đi xuyên qua nhiều lần thạch động không có bất kỳ một phương hướng nào nhất định. Và có một đôi lần Tiểu Quặt chỉ muốn lủi người lẩn trốn vào một kẹt đá bất kỳ nào đó, hơn là cứ đi theo Điền Phương để cuối cùng vẫn không sao thoát khỏi mụ họ Trác. Nhưng nó lại sợ Điền Phương phát hiện. Và nếu thế, Tiểu Quặt thà bị rơi vào tay mụ họ Trác, bất quá chỉ là một lần chết, còn hơn là mãi mãi bị Điền Phương hành hạ đọa đày. Bởi đó tiểu Quặt cũng cố nén nhịn, đành thất thiểu đi theo Điền Phương.

Điền Phương dừng chân ở một thạch thất có địa hình thật kỳ lạ. Vì xung quanh thạch thất, ở từng vách đá khác nhau tùy theo lớn nhỏ lại có thêm nhiều huyệt khẩu đột nhiên xuyên lõm vào. Điền Phương lấy tay chỉ vào một trong những huyệt khẩu đó, ra lệnh mà không nhìn ngó gì đến Tiểu Quặt :

- Đây là nơi tạm ngụ dành cho ngươi. Chui vào mau.

Lẽ ra Tiểu Quặt đã lên tiếng hỏi là tại sao Điền Phương bắt phải chui vào thay vì đưa luôn nó đến gặp mụ họ Trác. Nhưng Tiểu Quặt lại không hỏi, đã vậy còn ngoan ngoãn chui vào.

Chờ khi Tiểu tự xoay sở và tìm được một vị thế ngồi ổn định, Điền Phương khi đó vẫn đứng chờ bên ngoài bỗng bất ngờ bảo nó :

- Ta sẽ đọc cho ngươi nghe đoạn khẩu quyết võ công phần ngươi. Chỉ khi nào ngươi ghi nhớ và học đến làu thông, ta sẽ chỉ tiếp cho ngươi cách thức vận dụng khẩu quyết. Hãy chú tâm lắng nghe.

Tuyệt đối không hiểu Điền Phương sao bỗng có thái độ kỳ quặc này, một lần nữa Tiểu Quặt toan hỏi nhưng lại thôi. Vì nghĩ hay đây là Điền Phương muốn chuộc lại lỗi lầm từng gây cho nó, đành điểm chỉ khẩu quyết võ công, nên Tiểu Quặt đành cứ thế lắng nghe và ghi nhận.

Điền Phương đọc đi đọc lại đoạn khẩu quyết đó đến ba lượt, sau đó lạnh lùng bỏ đi.

Lần này Tiểu Quặt cũng tỏ ra nhẫn nại lạ, cứ ngồi im và không muốn nói gì mặc cho Điền Phương đi cứ đi.

Nhưng khi Điền Phương đi thật khuất. Tiểu Quặt lập tức cúi người chui ra, sau đó lại chui vào và là chui vào huyệt khẩu khác cạnh đó.

Trong đó quả nhiên có một người đang ngồi, đúng như lúc nảy Tiểu Quặt nhờ kịp đưa mắt nhìn chung quanh nên phát hiện. Tiểu Quặt vui vẻ chạm tay vào người đó :

- Này, Nhị Ất phải không? Sao ngươi cũng ở đây? Còn nhận ra ta không? Ta là Đại Giáp đây.

Kẻ đó tuy trạc tuổi Tiểu Quặt và đúng là Nhị Ất như Tiểu Quặt vẫn luôn luôn nhận ra. Nhưng khi lên tiếng, Nhị Ất lại tỏ thái độ bình thản và điềm đạm không khác nào nào hạng trung niên. Nhị Ất nhẹ gật đầu :

- Đại Giáp? Biết rồi. Thập Nhân Can gồm đủ mười phương vị, từ Đại Giáp cho đến Thập Quỷ. Đại Giáp vị đứng đầu nên có phận sự lĩnh xướng và chủ trận.

Hỗ trợ Đại Giáp còn có Nhĩ Ất và Thất Canh. Nếu Đại Giáp bị địch vây hãm, khiến không thể tiếp tục phát động thế trận như đã định thì Nhị Ất và Thất Canh phải tùy nghi linh hoạt, thay thế Đại Giáp chủ trì thế trận. Chỉ khi trận thế hoàn toàn bình ổn, không còn lâm vào tình trạng hỗn loạn nữa, thì Tam Bính, Ngũ Mậu hoặc Bát Tân, Cửu Nhâm mới được phép lìa trận, lo giải nguy cho Đại Giáp. Trận Thập Nhân Can vì thế sẽ tự phát sinh nhiều lần biến hóa. Có lúc từ một hóa thành hai hoặc ba nhưng lợi hại nhất vẫn là trận Thất Tinh bảy phương vị hợp với Tam Tài gồm ba nhân vật còn lại trấn giữ ba phương vị khác. Tuy vậy cũng không thể xem thường một khi tình thế bắt buộc phải phân khai thành Bát Quái hợp Lưỡng Nghi, Lục Hợp và Tứ Tượng, hoặc hai trận Ngũ Hành một công một thủ. Vì thế...

Nhị Ất sẽ cứ như thế nói mãi nếu như Tiểu Quặt không nhờ hoang mang nôn nóng một lần nữa chạm mạnh tay vào Nhị Ất :

- Ngươi nói lảm nhảm gì thế? Nhìn mắt ngươi ta biết ngay ngươi không nhận ra ta. Sao vậy? Hay ngươi không là vị thiếu gia, lệnh lang của một đại tướng quân đương triều như ta từng biết? Hãy mau nói cho ta biết. Hay ngươi vì sợ có người lẻn nghe nên giả vờ không nhận ra ta?

Bị Tiểu Quặt chạm mạnh, Nhị Ất vì suýt ngã nên quắc mắt nhìn Tiểu Quặt.

Sau đó, chờ Tiểu Quặt dứt lời, Nhị Ất nhẹ nhàng lật cổ tay, bình thản gỡ tay Tiểu Quặt ra :

- Khẩu quyết võ công có đoạn nói về cách vận dụng nội lực, hầu đối phó với tình huống tương tự thế này. Là đưa chân khí từ Đan Điền lên, cho dẫn lưu qua Tả Nhân mạch, đưa đến lâm chưởng qua ngõ Kiên Tĩnh huyệt ở đầu vai bên hữu, thông qua Khúc Trì và phát động thành một kình như thế này.

Nhị Ất nói đến đây vụt hất tay, khiến tay Tiểu Quặt đang bị Nhị Ất cầm bị run bắn thật mạnh, tiếp đó làm Tiểu Quặt loạng choạng thiếu điều ngã bật ngửa ra ngoài.

Giận dữ thì ít, hoang mang thì nhiều hơn, Tiểu Quặt lồm cồm ngồi dậy vì toan xông vào trở lại để hỏi Nhị Ất cho ra lẽ. Bất chợt mục quang của Tiểu Quặt bắt gặp vóc hình một người khác, ở một huyệt khẩu khác.

Lấy làm lạ, Tiểu Quặt đi thật nhanh đến huyệt khẩu đó và thò đầu nhìn vào :

- Ngươi là Lục Kỷ, có phụ thân là một đại phú gia ở Kim Lăng?

Đứa bé ngồi trong huyệt khẩu đó chính là Lục Kỷ đã được Tiểu Quặt nhớ và gọi không lầm. Lục Kỷ liền mở miệng, nào ngờ lại lảm nhảm nói toàn những lời Tiểu Quặt không thể nào hiểu, cũng như Nhị Ất lúc nãy :

- Lục Kỷ là phương vị luôn được xem là trung chuyển, hoặc biến thành phương vị cuối cùng cho một trận Lục Hợp, hoặc sẽ là chủ vị cho trận Ngũ Hành thứ hai. Để đủ bản lảnh cáng đáng trọng trách này người đảm nhận phương vị Lục Kỷ phải luôn ghi nhớ đúng khẩu quyết sau đây...

Nghe Lục Kỷ đọc đoạn khẩu quyết, Tiểu Quặt sau khi chờ vẫn không thấy dấu hiệu sẽ dừng lời, đành thất vọng quay đi.

Càng đi loanh quanh Tiểu Quặt càng thêm kinh ngạc. Vì ở đây, nếu có mười mấy huyệt khẩu thì hầu hết đều có người, mỗi người chiếm ngụ một huyệt khẩu và toàn là những đứa bé chỉ trạc mười bốn mười lăm cỡ Tiểu Quặt. Vì thế Tiểu Quặt chợt hiểu. Đây là Thập Nhân Can, có cả Tiểu Quặt trong đó, là thế lực được nhị viện liên minh ngấm ngầm đào luyện, đúng như Tiểu Quặt từng nghe Lục Thân mách bảo. Và điều này có nghĩa là Tiểu Quặt sẽ không được giao trả cho mụ Trác Bách Hoa, ngược lại sẽ mãi mãi là một trong Thập Nhân Can đang trong thời gian đào luyện. Chỉ vì thế, Điền Phương khi nãy mới căn dặn, bảo Tiểu Quặt ghi nhận và nhớ đến làu thông phần khẩu quyết được Điền Phương đọc cho nghe.

Giật mình vì cảnh ngộ lâm vào, Tiểu Quặt lập tức rắp tâm phải nghĩ cách tẩu thoát. Nhưng dang loay hoay tìm lối thoát khỏi thạch thất, thì Tiểu Quặt chợt nghe có tiếng người từ xa xa mơ hồ vọng đến :

- Ngươi thử nghĩ, liệu sẽ có lúc bọn ta được Thiếu viện chủ cho quay về Cửu U viện, thay vì cứ lưu mãi tại chốn hoang vu hẻo lánh này. Ngày ngày cung phụng đủ ba bữa vật thực cho lũ tiểu quỷ chỉ biết suốt ngày ăn no rồi lại luyện công?

- Lão Đại lại đố kỵ, ganh với bọn tiểu quỷ vì được những cao thủ như bọn ta phục dịch? Thế lão Đại không nhớ thân phận hiện nay của lũ tiểu quỷ đối với bốn viện Cửu U là thế nào sao?

- Ngươi càng nhắc càng khiến ta thêm tức bực. Thử hỏi, bọn ta đã tận trung với Cửu U viện thật ra vì mục đích gì? Cớ sao Viện chủ đối xử không công bằng, thay vì lấy bọn ta để lập trận Thập Nhân Can, lại chọn lũ tiểu quỷ chưa hề có chút công trạng nào? Hay Viện chủ chê bọn ta vì đã xấp xỉ tam tuần nên tam can khí đảm không thể bằng lũ tiểu quỷ chỉ mới rời vú mẹ?

- Suỵt. Lão Đại đừng quá to tiếng. Đồng thời cũng đừng bao giờ để lộ tâm tư bất bình như vậy. Há lẽ lão Đại không ghi nhớ những gì Thiếu viện chủ từng căn dặn, hầu nhờ đó tự đoán ra ẩn ý thật của Viện chủ?

- Nhớ chứ. Nhưng liệu nhớ thì có ích gì? Huống hồ những gì Thiếu viện chủ căn dặn nếu được ta suy nghĩ thấu đáo thì chỉ toàn là những lời cấm đoán đầy vẻ bất công đối với bọn ta. Nào là không được ăn những gì đã được Thiếu viện chủ dặn bảo là chỉ dành cho lũ tiểu quỷ. Và nhất thiết là không được lẻn nghe những khẩu quyết võ công đã được Thiếu viện chủ truyền thụ cho lũ tiểu quỷ. Ngươi thấy chưa? Công trạng dẫy đầy như bọn ta vậy mà cho đến nay nào đã được Viện chủ ưu ái biệt đãi như Thiếu viện chủ đang dốc tâm sức lo cho lũ tiểu quỷ?

Sắp có hai nhân vật nhất định là thuộc hạ của Điền Phương đi vào. Tiểu Quặt vì không muốn sớm bị lộ ý đồ đào ngũ nên lập tức chui trở lại huyệt khẩu đã được Điền Phương chỉ định cho nó.

Thanh âm của hai nhân vật vang đến càng lúc càng gần :

- Nếu lão Đại xem đây là những ưu ái biệt đãi thì ta đố lão đấy, lão có dám ăn thứ vật thực được dành riêng cho lũ tiểu quỷ chăng?

- Ngươi đừng hại ta. Vì nhỡ ta ăn, Thiếu viện chủ phát hiện thì mạng ta còn gì?

- Đừng vội nói chi chuyện mất mạng, ta chỉ sợ lúc ăn xong, lão Đại vì hóa thành u mê nên kể cả khí bị mất mạng cũng không đủ nhận thức để biết lão đang mất mạng.

- Úy. Sao ngươi dám quả quyết như thế? Chẳng khác nào bảo ta đây là những vật thực dù ngon miệng đẹp mắt nhưng lại được trộn sẵn mê dược?

- Không phải mê dược tầm thường đâu. Mà là dược vật ngoài diệu dụng làm cho nội lực khổ luyện mau tiến triển còn có thêm tác hại, khiến trong tâm tưởng mãi mãi chỉ biết trung thành với một chủ nhân mà thôi.

Hai nhân vật đó đã tiến vào thạch thất, một thấp một cao. Nhân vật có dáng người thấp đậm đang buột miệng :

- Sao ngươi biết?

Nhân vật cao hơn liền bĩu môi :

- Ta tự đoán. Và nếu ta đoán sai, lão Đại thử lắng nghe thì biết, tại sao lũ tiểu quỷ kia dù còn nhỏ, đang tuổi hiếu động, lại cứ chịu ngoan ngoãn ngồi yên chỗ đã được chỉ định cho chúng, đồng thời còn luôn miệng lảm nhảm, như thể chúng không còn biết gì hơn ngoài những gì Thiếu viện chủ ra lệnh, sai bọn chúng thực hiện?

Tiểu Quặt nghe đến đây vừa rúng lòng vừa vỡ lẽ. Thảo nào bọn Nhị Ất đều có chung những trạng thái hoàn toàn giống nhau và đều không nhận ra Tiểu Quắt.

Nhưng tâm trạng rúng động này của Tiểu Quặt không chỉ dừng ở đấy. Trái lại bỗng được tăng lên bội phần kể từ lúc Tiểu Quặt chợt nghe có tiếng người cười lạnh vang vào. Người đó là Điền Phương, và Điền Phương vẫn cười cho dù đã hiện thân ngay trước mặt hai nhân vật nọ.

Thấy Điền Phương, hai nhân vật nọ sợ hãi tự bước lùi lại :

- Thiếu viện chủ?

Điền Phương lạnh lùng tiến lên theo từng bước lùi của hai nhân vật nọ :

- Bọn ngươi vừa nói với nhau những gì? Bất bình vì không được dành nhiều ưu ái như những tiểu tử kia? Đúng không?

Gã cao cao run rẩy :

- Đấy là lão Đại... không phải không phải hạ nhân.

Điền Phương độc ác nhìn gã thấp :

- Ngươi bất bình vì bị đối xử bất công? Được, ta sẽ cho ngươi mãn nguyện. Ăn đi. Hãy ăn những gì ngươi thích và đang được ngươi mang vào cho lũ tiểu tử kia.

Gã thấp giật thót người, vô tình làm rơi loãng xoảng toàn bộ những vật thực vốn được gã lề mề mang trên tay :

- Thuộc hạ... thuộc hạ... Mong Thiếu viện chủ tha mạng.

Điền Phương quắc mắt :

- Sao thế? Sao ngươi không dám ăn? Lại còn để rơi nữa? Sao vậy?

- Vì hắn bảo... hắn bảo trong vật thực có trộn dược vật.

Điền Phương đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn gã cao :

- Sao ngươi biết trong thức ăn có trộn dược vật? Ai đã tiết lộ cho ngươi?

Gã cao cũng tự làm rơi toàn bộ những thức ăn gã mang theo :

- Thuộc hạ... thuộc hạ chỉ tự đoán. Xin... xin Thiếu viện chủ rộng dung.

Điền Phương chợt thở dài :

- Được. Ta sẽ tha. Nhưng là tha cho bọn ngươi được toàn mạng ở kiếp sau.

Còn kiếp này thì...

Điền Phương như độc xà lao đi, chộp nhanh hai tay vào đầu của hai gã cao thấp :

- Có chạy cũng không thoát. Chết...

Hai gã thấp cao bị uổng tử, chỉ có thể bật ra loạt gào bi thảm cuối cùng :

- A... a...

- A... a...

Hạ thủ xong hai mạng, Điền Phương vừa vất hai thi thể vào một xó, chợt giật mình bật quát :

- Ai?

Lão Tống, sư phụ của Điền Phương xuất hiện nhẹ nhàng như bóng u linh :

- Ta. Ngươi lại hạ sát thêm thuộc hạ? Nếu ngươi vẫn lối xử sự này kéo dài, thứ nhất, bổn viện sẽ chẳng còn ai để sai khiến, thứ hai, bổn viện nếu muốn thu nhận thêm cũng không ai đủ đảm lược đầu nhập cho dù lời hứa sẽ hậu thưởng và trọng dụng vẫn còn đủ ma lực hấp dẫn.

Điền Phương sợ hãi cúi đầu và vội vàng biện minh :

- Nhưng hai gã này không chỉ vô dụng mà còn tự phát giác, đã biết đồ nhi tuân lệnh sư phụ trộn dược vật vào thức ăn.

Tống lão đi quanh thạch thất, đến mỗi huyệt khẩu đều đưa mắt nhìn vào.

- Đây là thuộc hạ, hầu hết đều là hạng do bất tài vô dụng. Chúng phát giác chuyện đó thì đã sao? Bất quá ngươi chỉ xử phạt chúng là đủ, nặng hơn thì cứ cho chúng một liều Thất Hồn Tán. Chúng càng u mê càng dễ cho ngươi sai khiến.

Thêm một điều lợi hại nữa là bổn viện vẫn còn người không phải tốn kém ngân lượng cho việc thu nhận cũng là hạng người vô dụng bù vào kẻ vô dụng bị ngươi sát hại. Còn lũ này thì sao? Vẫn ngoan ngoãn và không có gì bất bình thường xảy ra chứ?

Điền Phương cập rập đi theo sau hầu sư phụ :

- Đồ nhi cũng muốn phạt nhẹ thôi. Nhưng chúng cứ như đã tận số, hễ nghe động là quay người tháo chạy. Ngữ như thế nếu không diệt ngay, mai hậu cũng phản, trở thành họa tâm phúc khó lường. Riêng lũ tiểu quỷ này, dược vật do sư phụ mô phỏng theo Thất Hồn Tán của mụ họ Trác, vừa chế luyện ra nhiều vừa gia tăng thêm liều lượng quả nhiên có hiệu dụng phi thường. Có thể quả quyết, chỉ không đầy nửa năm, chúng sẽ là lũ thuộc hạ đắc lực đầu tiên của bổn viện. Tuy bản lãnh chưa đủ lợi hại nhưng quyết không thể kém những kẻ vô dụng đã bị đồ nhi lỡ tay sát hại.

Lão Tống dừng chân ở huyệt khẩu của Lục Kỷ ngồi :

- Ta cũng mong được như ngươi nói không phải vì chúng sớm trở thành một thế lực cực kỳ lợi hại như ta chờ đợi, mà là vì ngươi sẽ không do bản tánh háo sát để tiếp tục tiêu diệt dần những thuộc hạ bị ngươi cho là vô dụng bằng không nếu ngươi cứ mãi thế này ắt chẳng mấy chốc sẽ có cảm nhận giết người là điều vui thú. Khi đó, có lẽ chỉ để tiêu khiển thôi, ngươi càng giết người càng tự biến thành Vưu Ma Tử và không sớm thì muộn cũng trở thành đại công địch võ lâm. Mà sao tiểu oa nhi này không lặng lẽ tọa công, trái lại cứ mãi lảm nhảm?

Điền Phương chui người vào, vỗ mấy loạt lên cơ thể Lục Kỷ :

- Đồ nhi mấy ngày qua chưa hề phát hiện chuyện như thế này xảy ra. Sư phụ bảo, có thể do sử dụng dược vật kéo dài nhiều ngày nên sinh ra như vậy?

Tống lão trầm ngâm :

- Y đã thôi lảm nhảm. Riêng nhận định của ngươi vừa rồi, cứ để ta suy nghĩ lại. Và nếu ngươi còn phát hiện nữa y vẫn tiếp tục lảm nhảm, có lẽ tốt nhất cứ loại bỏ y. Thà kiếm một tiểu oa nhi khác thay thế vào hơn là lưu giữ mãi một kẻ trước sau gì cũng biến thành phế vật.

Tiểu Quặt chấn động. Vừa lúc đó lão Tống đi ngang qua huyệt khẩu có Tiểu Quặt ở bên trong. Lão lập tức dừng lại :

- Y thì sao?

Tiểu Quặt đành nhắm mắt ngồi yên, bắt chước giống hệt trạng thái của lũ Nhị Ất đã lần lượt nhìn thấy Tiểu Quặt còn thầm kinh hoảng khi nghe Điền Phương bẩm báo với sư phụ bằng giọng hả hê :

- Vì y có lớp da thịt săn chắc khác thường nên ba ngày qua dù có cho y phục dược vật nhưng đồ nhi cũng chỉ dám giải khai huyệt đạo cho y sáng nay. Cũng may dược vật vẫn có kiến hiệu, y hoàn toàn ngoan ngoãn, mặc tình đồ nhi sai khiến.

- Ngươi từng bảo dù quật bao nhiêu chưởng, y ngoài việc thổ huyết kỳ dư đều bình an vô sự?

Có tiếng Điền Phương xoa hai tay vào nhau :

- Để đồ nhi gọi y bước ra, thử quật năm bảy chưởng cho sư phụ mục kích.

- Đủ rồi. May còn có ta ở đây mà ngươi vẫn chứng nào tật nấy, cứ ngứa ngáy tay chân muốn sát nhân hại mạng. Bỏ đi. Kẻo sau này, vì ngươi tự chuốc họa bằng cách trở thành công địch võ lâm, nên không thể trách ta buộc phải đứng về phía công đạo, diệt trừ ngươi như bao kẻ thù khác từng bị ta dùng mưu này chước kia tiêu diệt. Nhưng còn chuyện ngươi dùng lợi khí lẻn hạ sát y bất thành thì sao? Có chuyện đó thật không?

Giọng của Điền Phương tỏ ra bất phục :

- Đồ nhi tin quyết thế nào y cũng được cao nhân chỉ điểm cho cách luyện Kim Cương Bất Hoại Thân. Nếu không phải thế, đồ nhi có mang sẵn thanh tiểu đao đây, sư phụ muốn rạch vào y chỗ nào cũng được, ắt sẽ thừa nhận da thịt y đã vào loại đao thương bất nhập.

- Hừ. Ngươi bảo muốn luyện Kim Cương Bất Hoại Thân dễ lắm sao? Huống hồ y chỉ là đứa bé, chưa được bao nhiêu tuổi đầu. Thật khó tin.

- Thoạt tiên đồ nhi cũng không dám tin. Nhưng hôm đó, sau khi nhanh chân chạy thoát, không để mọi người có chút hoài nghi nào về việc đồ nhi tuân lệnh sư phụ chôn hỏa dược để phá hủy Giao Thiên động hầu diệt bớt nguyên khí và cao thủ của các phái, đồ nhi cũng bắt giữ y đem theo. Và đồ nhi đã nhân lúc y còn bị chế ngự huyệt lão, có thử đâm thêm vài nhát vào nhiều chỗ khác nhau. Hóa ra ngoại trừ khuôn mặt, kỳ dư toàn thân y chỗ nào cũng vậy, không hề bị lợi khí xuyên thủng.

Lão Tống chợt hắng giọng :

- Lẽ ra ngươi nên hủy hoại toàn bộ diện mạo của y, thay vì chỉ thử vạch một vệt quá nhỏ, không đủ làm biến đổi diện mạo, khiến sau này mọi người vẫn nhận ra y chính là tiểu oa nhi từng hô hoán, cáo giác chuyện ngươi ngấm ngầm thực hiện mưu đồ bất lợi cho các phái hôm đó. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cho đến bây giờ vẫn vô ngại. Dường như chẳng một ai hay biết việc hành sự bất thành đó của ngươi.

Điền Phương chép miệng, vẻ nuối tiếc :

- Nếu có ai hay biết, kẻ đó chỉ có thể là mụ họ Trác.

- Ngươi yên tâm. Từ hôm đó đến nay, ta cố tình không quay lại đây là để cật lực dò la động tĩnh, có thể bảo, mười phần đến chín mụ õng ẹo đó ắt hẳn đã bị chôn sống trong Giao Thiên động. Vì suốt ba ngày qua, hôm nay là ngày thứ tư liên tiếp, vẫn chưa ai thấy bóng dáng mụ xuất hiện.

Bỗng có một bàn tay chộp vào tay của Tiểu Quặt. Sau đó ở cánh tay của Tiểu Quặt có một vật cứng nhọn chạm vào, kéo thành một vệt dài, kèm theo là tiếng kêu xuýt xoa của chính lão họ Tống :

- Ngươi nói quả không sai, lực ta đâm vào nào phải kém, vậy mà tay của y vẫn nguyên vẹn. Chỉ bị một vết hằn sâu nhưng rồi từ từ biến mất. Nhất định y ngay từ nhỏ có lẽ đã được cao nhân hoặc do chính thân sinh phụ mẫu ngấm ngầm điểm hóa và truyền cho y một loại công phu nào đấy thật thượng thừa. Nếu vậy, đây quả là dịp may hiếm có, ta sẽ liệu cách, quyết đào luyện y trở thành một thủ hạ tâm phúc, bản lãnh tuyệt đại cao minh. Quả là trời có ý giúp Tống Thanh Đạt ta. Ha ha...

Nhân lúc họ Tống cười, có một điều nếu vừa xuất hiện làm cho Tiểu Quặt phân vân thì ngay lúc này Tiểu Quặt chợt nảy ý hay, có thể giúp Tiểu Quặt chẳng hề bị sư đồ họ Tống nghi ngờ. Vì thế, Tiểu Quặt thật nhẹ nhàng, vừa mở mắt nhìn vừa lật cổ tay chộp vào tay lão Tống.

- Trong khẩu quyết võ công có một đoạn nói về cách vận dụng nội lực, hầu đối phó với tình huống tương tự như thế này.

Lẽ ra Tiểu Quặt cứ như thế đọc đúng như phản ứng của Nhị Ất lúc nãy bị chính Tiểu Quặt chạm vào. Nhưng vừa vặn lúc đó lão họ Tống lại bất thần thu tay về :

- Ngươi bắt đầu truyền thụ khẩu quyết Cửu U Tàn Hồn tâm pháp cho y từ lúc nào?

Điền Phương cũng có sắc mặt ngạc nhiên tương tự sắc mặt lão họ Tống vừa có :

- Chỉ mới sáng nay thôi. Thật không ngờ y là kẻ có sẵn tư chất thông tuệ. Tuy chưa được đồ nhi chỉ điểm cách vận dụng y vẫn một mình tự lĩnh hội và lập tức có phản ứng đúng theo khẩu quyết.

Lão Tống giương mắt dò xét Tiểu Quặt :

- Cũng có thể đấy chính là phản ứng tự phát, xuất xứ từ công phu thượng thừa y đã được đào huyệt từ nhỏ. Ngươi mau gọi y bước ra cho ta xem.

Điền Phương lạnh giọng gọi Tiểu Quặt :

- Mau ra đây.

Tiểu Quặt vừa bước ra liền nghe lão họ Tống bảo Điền Phương :

- Ngươi mau chỉ y cách tọa công. Sau đó, khi y đã bắt đầu, ngươi hãy cùng y thử đấu nội lực. Có thể qua đó sẽ phát hiện y đã có sẵn nội lực hay không? Và nếu có thì được bao nhiêu năm công phu tu vi hỏa hầu.

Điền Phương ấn Tiểu Quặt ngồi phệt xuống, sau đó tự chỉ cho Tiểu Quặt tư thế tọa công. Điền Phương cũng ngồi tương tự, nhưng diện đối diện với Tiểu Quặt.

Và khi đôi bàn tay của Tiểu Quặt vừa áp chạm thẳng vào đôi tay của Điền Phương thì từ tay của Điền Phương liền xuất hiện hai luồng nhiệt khí cùng một lúc xuyên thấu qua đôi tay Tiểu Quặt, xông xồng xộc vào khắp người nó, làm cho Tiểu Quặt chợt giật nảy lên suýt ngã.

Lão Tống vội kêu :

- Từ từ thôi. Cách ngươi hành động có khác gì đẩy y vào tử địa?

Điền Phương hoang mang thu tay về :

- Sư phụ. Đan Điền huyệt của y hoàn toàn trống rỗng. Giống như một kẽ chưa hề luyện võ công bao giờ.

Lão Tống cau mặt :

- Ngươi thử xem lại toàn bộ kinh mạch của y xem.

Điền Phương liền lấy tay mò chạm vào toàn bộ kinh mạch của Tiểu Quặt

- Đúng là không có võ công

Lão Tống cau mặt nhiều hơn :

- Lần này hãy truyền cho y một ít chân nguyên nội lực. Sau đó giúp y đưa chân nguyên nội lực đi khắp các kinh mạch xem sao?

Điền Phương tuân lệnh và lập tức ở quanh vùng dưới rốn của Tiểu Quặt xuất hiện một quả cầu ấm nóng cứ xoay tròn mãi nói đó. Nhưng chỉ một lúc sau Điền Phương kêu la thất thanh.

- Thật là quái lạ!

Lão Tống giật mình :

- Sao?

Điền Phương bối rối tột độ vội thu tay về :

- Mọi lối để dẫn lưu chân khí xuất phát từ đại huyệt Đan Điền của y dường như đã được cố ý bức chế, phong tỏa bởi một dị nhân nào đó. Đồ nhi không thể giúp y vận hành chân nguyên nội lực.

Lão Tống vội ngồi xuống thế vào chỗ của Điền Phương vừa tự đứng lên :

- Nếu muốn đào luyện một cao thủ từ nhỏ thì thông thường ai cũng phải để ngỏ chứ không ai lại phong tỏa hết mọi lối vận hành công phu như ngươi vừa nói.

Hay là y từ khi lọt lòng đã bị bẩm sinh kinh mạch bất túc? Nhưng bù lại y đã có được tấm thân y như đã luyện được Kim Cương Bất Hoại?

Đang khi tự hỏi như thế thì lão họ Tống cũng đã trút vào nội thể của Tiểu Quặt một ít chân nguyện nội lực, và cũng như Điền Phương khi nãy lão họ Tống cũng giật mình thu tay về.

- Quả nhiên là thế. Có thể nói đại huyệt Đan Điền của hắn cứ như là bị cô lập hoàn toàn và không có liên quan gì đến nhị thông mạch Nhâm và Đốc. Quả là khác người.

Điền Phương chợt bĩu môi nhìn Tiếu Quặt :

- Hoặc y khác người hoặc y bẩm sinh đã là quái nhân.

Lão Tống cũng từ từ đứng lên :

- Ngươi bảo thân sinh phụ mẫu y là ai?

Điền Phương đáp :

- Sư phụ đừng có nghĩ là phụ mẫu y từng là cao nhân ẩn thế. Trái lại phụ thân y là Dương Bân một đạo tặc bản lãnh tầm thường, nghe bảo là đã bỏ mạng trong một lần cướp đất không thành. Còn thân mẫu của y là thân tỷ của phu nhân trang chủ họ Kim. Mẫu thân y không hề biết võ công lại còn tự quyên sinh sau khi biết trao thân nhầm phải hạng chẳng ra gì. Vì thế kể từ đấy cho đến lúc gần đây y may mắn được họ Kim cưu mang. Sau khi biết nhị viện liên minh cần đào tạo luyện Thập Nhân Can. Họ Kim liền trao y cho người của Thiên La viện. Vừa trút gánh nợ đã trót mang và khi họ Kim trao y cho người của Thiên La viện cũng là một cách lập công với Thiên La viện.

Tiểu Quặt chợt hộc lên một tiếng hai mắt nhân đó cũng long lên vì giận dữ.

Phát hiện có diễn biến lạ lão họ Tống lập tức điểm huyệt của Tiểu Quặt :

- Sao lại thế? Dường như đến lúc này ta vừa truyền cho y một chút chân nguyên nội lực thì đã làm cho y phản ứng?

Điền Phương tiến đến kế bên Tiểu Quặt :

- Hoặc đúng như sư phụ nói hoặc là y vì chưa hoàn toàn u mê nên khi nghe đồ nhi nói xúc phạm về thân phụ thân mẫu hắn nên mới có phản ứng thế.

Lão họ Tống xem lại khắp các kinh mạch của Tiểu Quặt rồi nói :

- Nội khí đang quay cuồng đảo lộn trong nội huyệt Đan Điền của y. Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân như ngươi vừa hàm hồ đoán.

Điền Phương gượng cười :

- Sao sư phụ không để đồ nhi dò xét hư thực? Y rất giảo quyệt, đồ nhi từng biết rất rõ về y.

Lão họ Tống cười lạt :

- Ngươi lại muốn sát hại y để thỏa mãn tính hiếu sát của ngươi? Mau lui ra và đừng bao giờ lập lại những hành vi có thể dẫn ngươi đến chỗ tự hủy hoại, khiến bao kỳ vọng ta dành cho ngươi cũng tan theo bọt bể. Đồng thời kể từ nay việc đào luyện y cũng do đích thân ta ra tay lo liệu.

Chợt có tiếng của Điền Phương kêu thất thanh từ ngoài vọng vào :

- A...

Lão họ Tống đang lúc tự giải khai huyệt đạo cho Tiểu Quặt nghe thế liền nói :

- Ngươi đừng giở trò với ta. Ai khác thì không biết chứ với ngươi thì ta rất rõ.

Đáp lại lời lão là tiếng kêu càng lúc càng đau đớn của Điền Phương :

- A... sư phụ... sư phụ...

Lão giật mình đứng lên :

- Không lẽ lại có người to gan dám tìm đến đây gây náo loạn? Ai?

Đến lúc này mới có một thanh âm đáp lại thật minh bạch :

- Muội tuy không to gan nhưng không lẽ không thể đến vấn an Tống huynh được chăng?

Lão biến sắc vội khom người cắp Tiểu Quặt lên và phi thân phóng vút ra ngoài.