Giao Tập

Quyển 1 - Chương 5



Một giây trước cửa đóng lại trước mắt, một giây sau cảm giác mất mát mãnh liệt tuôn ra trong lòng Mạc Ngữ Phi. Chẳng qua chỉ là người kia đi làm thôi mà, sao lại khó chịu như vậy chứ? Cảm giác rằng, đối với việc Mạc Ngữ Phi đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, Trầm Sở Hãn đang cố gắng thích ứng, hơn nữa rất tin tưởng Mạc Ngữ Phi, không có bất kỳ phòng bị nào, hồ ly đa nghi trong khi đối với bản thân cảm thấy bất an sâu sắc lại được người khác tín nhiệm như vậy, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường.

Vốn định kiểm tra thật kỹ trong nhà Trầm Sở Hãn một phen, ngẫm nghĩ, có thể lục soát nhà của một cảnh sát với quy mô lớn như vậy hẳn là chuyện khiến người ta có bao nhiêu thoải mái, nhưng chân của Mạc Ngữ Phi thực sự không tiện cho lắm, việc này khiến hắn bỏ đi suy nghĩ muốn lập tức tra xét toàn bộ căn nhà, chỉ tập trung kiểm tra một chút thư phòng và phòng ngủ của Trầm Sở Hãn.

“Ha, thật chẳng thú vị!” Xem xét một hồi, hồ ly buông ra một lời nhận xét.

Thật sự là không thú vị, trên giá sách trong thư phòng dường như toàn bộ đều là sách chuyên ngành liên quan đến pháp luật, còn có đại từ điển và một bộ bách khoa toàn thư, vừa nhìn từng gáy sách dày cộm đã làm cho Mạc Ngữ Phi có loại suy nghĩ muốn vứt hết toàn bộ những quyển sách dày như gạch này ra ngoài.

Trong máy tính tương tự cũng không có cái gì để xem, thiết nghĩ cũng đúng, mấy thứ kia của cảnh sát đều là đồ cơ mật, có thể ung dung tự tại để người khác mặc ý sử dụng, khẳng định Trầm Sở Hãn còn có máy tính làm việc khác. Mạc Ngữ Phi kiểm tra trang mạng Trầm Sở Hãn đã xem qua gần đây, toàn bộ đều là tin tức.

Nhìn qua tủ quần áo của Trầm Sở Hãn, màu sắc trông đến ngột ngạt khiến hai mắt Mạc Ngữ Phi hóa đen, ngay cả nội y cũng đều chỉ có ba màu trắng đen xám, Mạc Ngữ Phi nghĩ đến phòng gửi đồ của mình trong phòng khách sạn, đủ để mở một cửa hàng nội y nam với đủ các kiểu nội y, Mạc Ngữ Phi lắc lắc đầu.

Chỉ có lúc nhìn thấy đồng phục của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi thất thần trong nháy mắt, một bộ đồng phục im lặng treo trong một góc tủ quần áo, điều đó đại diện cho thân phận của Trầm Sở Hãn, ánh sáng từ tấm biển bằng kim loại màu bạc hắt ra trên đồng phục làm Mạc Ngữ Phi chói mắt. Vung tay, hắn đóng cửa tủ lại.

Một đêm không ngủ, Mạc Ngữ Phi bắt đầu hơi đau đầu, nghĩ một chút, hắn quay về giường, nằm sấp một lát nhưng không buồn ngủ, Mạc Ngữ Phi cười khổ, hắn bây giờ vẫn không thể hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh mới này, còn có ‘thân phận mới’ nữa, hắn đưa tay giơ lên trước mặt lật xem. “Mình đã là ‘người chết’, à không, là ‘hồ ly chết’, ha ha…” Nghĩ đến những lời trách mắng thường ngày của em trai Trầm Sở Hãn đối với mình, Mạc Ngữ Phi nhịn không được cười khẽ. Lúc này, vẫn là nên cười nhiều đi, không cười, chẳng lẽ lại khóc sao?

Không thể bình tĩnh suy nghĩ, nhắm mắt lại, toàn bộ chuyện cũ trước đây tuôn ra trong lòng, trong đầu giống như phim điện ảnh, chiếu qua một cảnh rồi lại một cảnh, Mạc Ngữ Phi cảm thấy hắn giống như cô hồn đứng trên cầu Nại Hà hồi tưởng lại nhân gian, nhìn khắp xung quanh đều là một mảnh mờ mịt. Không có cảm giác tương lai quả thực rất chán ghét!

Nhưng cho dù nói như thế nào, hắn còn sống, chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng, sẽ có một ngày nhất định ngóc đầu trở dậy, một lần nữa giẫm đạp những kẻ đã lật đổ hắn. Giống như đang thề thốt, Mạc Ngữ Phi hung hăng nắm chặt tay.

Tâm trạng dường như tốt lên một chút, Mạc Ngữ Phi ôm cái gối mềm, bao gối bằng bông và ra trải giường bên dưới tỏa ra mùi trong lành của ánh mặt trời, đưa tay cào cào, Mạc Ngữ Phi phát hiện chăn màn gối đệm trên giường đều đã cũ, xem chừng có giặt qua vài lần. Hừ, quả nhiên viên chức chính là tương đối nghèo, ngay cả đồ mới cũng không có. Mạc Ngữ Phi trong lòng xem thường, nhưng lại không kìm lòng được ôm chặt lấy gối không buông, sau đó tung chiếc chăn mỏng quấn lấy toàn bộ người.

Mấy thứ này đều đã cũ, như vậy nghĩa là Trầm Sở Hãn đã dùng qua chúng, chắc hẳn từ trên ra giường vỏ chăn đã giặt không thể ngửi được mùi vị của người kia, nhưng nghĩ đến những thứ này cũng từng ma sát với da thịt Trầm Sở Hãn, một chút này cũng đủ làm cho hồ ly muốn bay lên.

Ôm lấy chăn, Mạc Ngữ Phi dần dần ngủ mất.

Ở bên kia, Trầm Sở Hãn đã lo liệu thỏa đáng vài chuyện. Nhìn đến quần áo mượn của Lãnh Tinh Hồn đã bị máu của Mạc Ngữ Phi nhuốm phải, Trầm Sở Hãn liền mua một bộ quần áo cùng nhãn hiệu và kiểu dáng, nhân lúc nghỉ trưa liền đưa đến cho Lãnh Tinh Hồn.

“Anh cũng quá khách sáo rồi.” Lãnh Tinh Hồn nhận lấy quần áo, rót trà tiếp đãi khách.

“Anh muốn nhờ em một chuyện.” Trầm Sở Hãn cúi đầu thỉnh cầu Lãnh Tinh Hồn.

“Chuyện gì?” Trong miệng hỏi như vậy, điều Lãnh Tinh Hồn đầu tiên nghĩ đến là chuyện của con hồ ly kia.

“Anh muốn nhờ em giúp anh tìm một yêu thú…”

“Là Dịch Thừa Phong.” Không đợi Trầm Sở Hãn nói tiếp, Lãnh Tinh Hồn đã đoán được.

Trầm Sở Hãn gật đầu, “Anh cũng nghĩ ra cách tìm anh ta, chỉ là năng lực của anh có hạn, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được anh ta, cho nên…”

“Được rồi, em sẽ cố gắng.” Lãnh Tinh Hồn thẳng thắn đồng ý.

“Cảm ơn em.”

Trong lòng Lãnh Tinh Hồn không phải không kinh ngạc, Trầm gia đại ca thà rằng chính mình nợ y ân tình này cũng muốn giúp đỡ con hồ ly kia, thoạt nhìn thực sự không giống thông cảm bình thường.

“Vì sao? Có thể nói cho em vì sao không? Em thật sự rất tò mò, muốn biết.” Lãnh Tinh Hồn hỏi.

Trầm Sở Hãn suy tư một hồi, lắc lắc đầu, “Anh không biết.”

“Cái này tính là câu trả lời gì đây? Nhưng em nói cho anh, đó không phải là động vật ngoan hiền, nuôi anh ta cũng không thoải mái.” Lãnh Tinh Hồn thân là âm dương sư, tuy rằng không tiện can thiệp chuyện của giới yêu thú, nhưng y lại hiểu rất rõ thế giới kia, đối với Mạc Ngữ Phi y cũng không lạ gì, đã nghe phong thanh rất nhiều chuyện cũ liên quan tới con hồ ly đó. Trước tiên không cần bình luận về nhân phẩm của Mạc Ngữ Phi, nhưng tối thiểu Lãnh Tinh Hồn muốn nhắc nhở Trầm Sở Hãn biết anh đã đưa về nhà loại yêu thú gì.

“Anh biết.”

“Anh ắt hẳn đã nghe nói qua một vài chuyện từ bên Sở Thiên.”

“Phải.”

“Vậy mà anh còn muốn kiên trì?” Lãnh Tinh Hồn dựa vào trực giác cho rằng Trầm Sở Hãn giữ hồ ly lại, nhất định sau khi thương thế khỏi hẳn sẽ không chủ động tiễn đi.

Trầm Sở Hãn im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Có lẽ nói thông cảm cũng không hoàn toàn đúng. Ngày đó, anh nhìn thấy cậu ta ngồi dưới trời mưa to, anh như thế nào cũng không thể mặc kệ cậu ta được, anh làm không được… Thật sự làm không được… …”

Cảm tình bao hàm trong lời nói làm Lãnh Tinh Hồn xúc động, y im lặng thở dài. Cái gọi là “kiếp” chính là ám chỉ chuyện này, bằng không thì là nói, như vậy chính là cố tình để cho Trầm Sở Hãn gặp được Mạc Ngữ Phi?

“Xin đừng nói cho Sở Thiên.” Trầm Sở Hãn thỉnh cầu nói, anh rất hiểu tính tình của em trai, ít nhất trước khi thương thế của Mạc Ngữ Phi khỏi hẳn, anh không muốn em trai biết được chuyện này.

“Em sẽ không nói.” Lãnh Tinh Hồn đồng ý, lại thêm vào: “Tìm được Dịch Thừa Phong em sẽ nói cho anh.”

“Cảm ơn.”

Trong phòng trên lầu nghe được tiếng mở cửa, nhận ra mùi vị trên người Trầm Sở Hãn, trong lòng Mạc Ngữ Phi một trận xúc động, tiếc rằng lòng nóng vội nhưng chân lại chậm, đợi đến khi Mạc Ngữ Phi đứng trên cầu thang lầu hai, Trầm Sở Hãn đã thay xong dép và đi vào phòng bếp. Phải mở miệng nói câu đầu tiên như thế nào đây? Mạc Ngữ Phi nhớ đến thuốc lá muốn Trầm Sở Hãn mang về, vì vậy liền chậm rãi đi xuống lầu chuẩn bị mở miệng đòi.

“Cậu không ăn cơm sao?” Trầm Sở Hãn từ trong phòng bếp đi ra thấy Mạc Ngữ Phi đang xuống lầu, anh liền hỏi trước.

“A…” Mạc Ngữ Phi sững người, vốn muốn nói gì đó nhưng lại quên. Bởi vì ngủ quá sâu quá lâu nên không ăn cơm, chẳng qua nguyên nhân này cũng không thể nói ra, mí mắt Mạc Ngữ Phi giương lên, “Tôi không muốn ăn.”

“Vậy a… Nếu có thứ gì muốn ăn thì nhất định phải nói cho tôi biết.”

Ngữ khí của Trầm Sở Hãn cực kỳ ôn hòa, nghe ra anh là đang thật lòng quan tâm, Mạc Ngữ Phi trước là cảm động một chút, sau đó thì xem thường hừ lạnh, có thứ gì muốn ăn chẳng lẽ Trầm Sở Hãn sẽ mua sao? Nếu nói muốn cua đế vương cũng có thể làm được à? Hừ, nói năng mạnh miệng.

“Tôi muốn ăn, anh sẽ nấu sao?” Mạc Ngữ Phi cố tình nói.

“Tôi có thể mang cậu ra ngoài ăn.” Trầm Sở Hãn cười nói.

A, như vậy, tạm thời xem như anh ta cũng không nói năng mạnh miệng.

“Tôi bây giờ có thể ra ngoài như vậy sao? Trước tiên không nói đến chân của tôi, nếu như bị mấy lão già vô lại kia biết được tôi còn sống, còn không tiến hành truy sát tôi sao! Đến lúc đó anh cũng gặp xúi quẩy!”

“Tôi có cách, không sao đâu.”

Nghe giọng nói như gió nhẹ mây bay của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi biết anh nếu như không nắm chắc vài phần thì sẽ không nói như vậy, nhất thời cũng không biết phải phản bác như thế nào, đứng một hồi, hừ một tiếng, ngồi xuống trên sofa, nói: “Anh nhanh đi nấu cơm đi, đói quá.”

Lúc mùi gà hầm tỏa ra trong không khí, Mạc Ngữ Phi cảm thấy hắn thật sự đói bụng, không khỏi cảm thấy hành vi ngầm chảy nước miếng của mình thật không có tiền đồ. Xoay mặt nhìn bóng dáng Trầm Sở Hãn bận rộn trong bếp, lúc này vừa khéo anh cũng nhìn về phía Mạc Ngữ Phi đang ngồi, Mạc Ngữ Phi vội vàng cúi đầu xoay mặt đi, lúc mông lung cũng không biết ánh mắt hai người rốt cuộc có giao nhau hay không, bản thân lại đột nhiên mất thể diện, Mạc Ngữ Phi mắng thầm một trận.

Bữa tối được đặt lên bàn, Mạc Ngữ Phi vốn tính toán bất luận khẩu vị hợp hay không đều phải bắt bẻ một phen, nhưng sau khi ngụm canh gà đầu tiên xuống bụng liền đem tất cả oán giận thật giả nuốt xuống, hắn đói cả một ngày, hơn nữa trước đây có được một khoảng thời gian không ăn qua đồ ăn đàng hoàng, gà hầm măng rất ngon khiến Mạc Ngữ Phi từng ngụm lại từng ngụm ăn không ngừng, ngay cả hình tượng dùng cơm nhã nhặn cũng đều không rảnh bận tâm, lại càng không nói đến việc mở miệng soi mói đâm chọc.

Nhìn thấy bộ dáng vùi đầu ăn của người ngồi đối diện, khóe miệng Trầm Sở Hãn lộ ra một tia cười nhẹ.

Ăn cơm no, Mạc Ngữ Phi mang theo dạ dày đã hoàn toàn thỏa mãn di chuyển ra phòng khách, vừa xem tivi vừa nhìn người đang rửa bát trong bếp, oán niệm lại lần nữa tuôn lên trong đầu. Tín nhiệm! Mới vào nhà anh ta ngày đầu tiên, ngày đầu tiên! Nhưng như thế nào lại có loại cảm giác cùng người kia ở chung thật thân mật, đáng ghét!

“Rót chén trà đến đây!” Mạc Ngữ Phi cố tình lớn tiếng nói.

“Đến ngay đây.”

Câu trả lời ôn hòa khiến người khác làm thế nào cũng không thể nói ra điều ác được.

Mạc Ngữ Phi và Trầm Sở Hãn cùng xem tivi, cảm thấy được không khí rất yên lặng, Mạc Ngữ Phi muốn cùng người đàn ông ít nói kia nói cái gì đó.

“Ai, tôi nói, tôi vẫn chưa biết anh rốt cuộc là làm gì, có thể nói không?” Mạc Ngữ Phi hỏi.

“A, tôi tưởng cậu biết rồi.”

“Biết cái gì! Trầm Sở Thiên không chịu nói cho tôi!” Lời vừa ra khỏi miệng Mạc Ngữ Phi đã hối hận, thực hận không thể cắn rụng đầu lưỡi. Hắn thấp thỏm không yên nhìn trộm Trầm Sở Hãn, vẻ mặt đối phương giống như không nhìn ra ý tứ ẩn chứa trong lời nói vừa phát ra.

“Cũng không thể xem là điều bí mật gì,” Trầm Sở Hãn cười nói, “Tôi là sĩ quan huấn luyện của trường cảnh sát.”

“Sĩ quan huấn luyện? Dạy cái gì?” Mạc Ngữ Phi tò mò, cảnh sát hắn thấy đã nhiều, nhưng giáo viên của cảnh sát thì vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Tôi dạy chiến đấu và bắn súng.”

Nghe được hai môn này, trong lòng Mạc Ngữ Phi không khỏi chợt động, chỉ là bắn súng thôi cũng đủ khiến người khác khâm phục, chiến đấu ư? Vậy há chẳng phải nói rằng người đàn ông trước mắt rất có khả năng đánh nhau, võ công rất giỏi sao? Ánh mắt Mạc Ngữ Phi theo bản năng nhìn Trầm Sở Hãn từ đầu đến chân, dáng người ẩn dưới áo T-shirt cổ tròn màu trắng bình thường kia không phải là to lớn, hơn nữa người đàn ông này hiền lành như vậy, thế nào cũng nhìn không giống dáng vẻ biết đánh nhau. Quả nhiên thật sự là… chó biết cắn thì sẽ không kêu, chó biết kêu thì sẽ không cắn.

“Anh… thật sự biết đánh nhau?” Mạc Ngữ Phi kìm không được liền hỏi.

Trầm Sở Hãn lập tức cười rộ lên, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, dáng cười khỏe mạnh lại thẳng thắn, “Cái này không gọi là đánh nhau. Nói cho chính xác, thì tôi ở trường cảnh sát dạy cảnh viên vật lộn và đánh nhau tự do, tuần cảnh bình thường không cần phải luyện đến cấp bậc quá cao, chỉ đặc công mới cần. Còn có, các cảnh viên sáu tháng mỗi lần cần phải tiến hành sát hạch bắn súng, không đạt tiêu chuẩn sẽ phải tạm thời dừng huấn luyện, sau khi đạt tới tiêu chuẩn mới có thể phục chức. Cho nên chúng tôi cũng không hẳn chỉ dạy dỗ cảnh viên mới.”

“Ồ, như vậy, Trầm Sở Thiên có phải cũng được anh dạy không?” Mạc Ngữ Phi nghe xong lời giải thích, liền hỏi.

“Đúng vậy.”

“Cậu ta nếu như làm không tốt, anh sẽ phạt cậu ta?” Vừa nghĩ đến cái tên lưu manh kia giống như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo, Mạc Ngữ Phi chợt cảm thấy một trận khuây khỏa.

“A, Sở Thiên rất xuất sắc.”

“Hừ.”

“Cậu… rất để ý đến em trai tôi…” Ngữ khí nói chuyện của Trầm Sở Hãn vô cùng bình tĩnh, nghe không ra có ý tứ đặc biệt gì, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Ngữ Phi lại có thâm ý khác.

“Bởi vì cậu ta luôn tìm tôi gây phiền toái.” Ai để ý hắn chứ? Tôi là rất để ý anh có được không? Mạc Ngữ Phi không nghe được thâm ý trong lời nói của Trầm Sở Hãn liền kêu to trong lòng, đương nhiên lời này hắn sẽ không nói ra.

“Sở Thiên không phải cảnh sát như vậy.”

Nghe được Trầm Sở Hãn giúp em trai anh ta biện hộ, Mạc Ngữ Phi hừ lạnh một tiếng bày tỏ thái độ. Làm ơn đi, cái bộ dáng lưu manh kia của em trai anh, anh không nhìn thấy sao? Quả nhiên quanh quẩn ở trường học chính là không tốt, đều làm cho người ta ngu ngốc hết cả. Không nghĩ tới Trầm Sở Hãn một bộ dáng trong sạch, kỳ thực anh vẫn còn bao che khuyết điểm, nhìn anh luôn nói giúp em trai anh là biết.

“Anh và âm dương sư đại nhân biết rõ nhau sao?” Nghĩ đến một vấn đề, Mạc Ngữ Phi lại hỏi.

“Cậu nói Lãnh Tinh Hồn, cũng không dám nói là biết rõ nhau, Sở Thiên và cậu ta là bạn tốt, hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm. Vì liên quan đến Sở Thiên nên tôi cũng biết cậu ta.”

Ồ, không nghĩ tới, tên yêu thú hình cảnh kia lại cùng âm dương sư đại nhân là bạn tốt, trách không được hắn luôn có thể phá những vụ án lớn trong giới yêu thú, hóa ra sau lưng có âm dương sư đại nhân làm chỗ dựa, hừ hừ. Mạc Ngữ Phi trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Rất muốn cố gắng hỏi thăm nhiều một chút về tình hình của người đàn ông này, chẳng qua chuyện một buổi tối có thể hiểu rõ chung quy cũng không nhiều, hơn nữa, ngày còn rất dài. Mạc Ngữ Phi bỏ đi ý nghĩ muốn tiếp tục nói chuyện, hắn đứng dậy định trở về phòng, Trầm Sở Hãn vội qua đỡ hắn, lúc này Mạc Ngữ Phi nghĩ đến gì đó.

“Này, thuốc lá của tôi.” Mở tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, Mạc Ngữ Phi nói với Trầm Sở Hãn, hắn nhớ đến thứ hắn muốn.

“A…”

Nhìn thấy trên mặt người đàn ông trước mắt lướt qua một chút do dự, trong lòng Mạc Ngữ Phi vô cùng khó chịu. Chỉ là thuốc lá thôi mà, nói đắt cũng chỉ tiêu đến mấy đồng, bây giờ dùng của anh ăn của anh, sau này nhất định sẽ đem hết thảy trả lại cho anh, lại thêm lợi tức nữa, còn có thể nhỏ mọn như vậy sao. Hơn nữa, trước đây nếu đã đưa người về nhà, thì nên chuẩn bị tâm lý bao dưỡng, tiêu tiền cho anh, cũng không sợ trở thành kẻ địch của yêu thú hồ tộc, còn không báo cảnh sát mà đã đem hắn về nhà, như thế nào lại luyến tiếc chút xíu thuốc lá chứ.

“Đưa cho tôi a!” Đưa tầm mắt lên hướng Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi tức giận nhắc lại.

Trầm Sở Hãn từ trong ngăn kéo của bàn trà lấy ra một bao thuốc. Thấy chỉ có một bao thuốc lá thì không nói, lại còn “giấu kín” trong ngăn kéo bàn trà, nếu như không nhắc đến thì có phải sẽ không định đưa hay không? Mạc Ngữ Phi càng thêm khó chịu, lại thật sự lười cùng người đàn ông vừa ngốc vừa cứng nhắc giống như đầu đá này tranh luận, hắn đưa tay một phen đoạt lấy thuốc trong tay Trầm Sở Hãn, xoay mình đi. Trầm Sở Hãn vội lên theo, đưa tay đỡ lấy Mạc Ngữ Phi, đưa hắn quay về phòng.

Miệng ngậm thuốc lá ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh đêm, đợi đến sau khi tâm tình bình tĩnh một chút, Mạc Ngữ Phi lại bắt đầu nghĩ đến hắn có phải quá soi mói hay không, vừa nói như vậy, bây giờ người hắn có thể dựa vào cũng chỉ có người đàn ông kia thôi. Thôi thôi, không cần so đo với kẻ ngốc khó chữa như anh ta, có lẽ bởi vì không nói rõ, cho nên người kia chỉ mua một bao thuốc, ngày mai nói rõ với anh ta rồi kêu anh ta mang mấy bao về.

Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi Trầm Sở Hãn ra khỏi cửa, Mạc Ngữ Phi vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Nhớ giúp tôi mang thuốc lá về, nhãn hiệu hôm qua là được rồi, mua thêm mấy bao nữa.”

“Ừ.”

Lại là một câu trả lời mơ hồ không rõ, trong lòng Mạc Ngữ Phi lại dâng lên từng cơn tức giận, suy cho cùng cũng là nhờ vả người ta, hắn xoay mặt không nói gì.

Buổi tối, nhìn thấy Trầm Sở Hãn đưa qua một bao thuốc lá, Mạc Ngữ Phi trong lòng càng thêm khó chịu, sao lại là một bao! Chẳng lẽ không có tiền sao? Làm sao không mua một cây về? Ngày nào cũng mang một bao, có phiền hay không a! Rõ ràng nói anh ta mua nhiều một chút, đây là có ý gì! Chắc chắn là cố tình!

Trong lòng suy đoán tiền lương của Trầm Sở Hãn có bao nhiêu, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu đánh giá một chút nơi ở có kết cấu nhà tầng này, tuy rằng toàn thể là hai tầng, nhưng diện tích phòng này cũng không lớn lắm, chỉ là bố cục được thiết kế tinh xảo, bởi vậy nên ở vẫn xem như rộng rãi thoải mái, nhưng so với căn phòng tổng thống hắn từng ở qua vẫn còn kém xa. Chẳng qua… sĩ quan huấn luyện của trường cảnh sát được cung ứng loại phòng ở này sao? Công chức chính phủ quả nhiên không phải là chức vị béo bở gì, điểm tốt duy nhất chính là công việc này có thể làm đến khi về hưu, hừ, cả đời chỉ làm một nghề, thật vô vị.

“Tôi nói, lương anh tháng bao nhiêu?” Mạc Ngữ Phi khoanh tay trước ngực, hỏi.

“Hả?” Trầm Sở Hãn không rõ lắm, nên không trả lời ngay.

“Nhìn nhà anh cũng không ra làm sao, chẳng qua nhà như vậy cũng không rẻ đâu, có phải vay mượn vất vả lắm hay không, cũng không có đồ gia dụng thường ngày nào?”

“À, nhà này là lễ vật mẹ tôi tặng, không cần trả lại, đã mua về rồi.”

“Vậy tiền lương của anh có đủ để chi tiêu hằng ngày không?” Mạc Ngữ Phi hơi chau mày, ồ, thì ra nhà này là do người ta tặng, chẳng trách, đã nói chức sĩ quan huấn luyện nho nhỏ của trường cảnh sát này sao có thể một mình ở trong căn nhà có thể nhìn thấy cảnh biển này chứ.

“Đủ chứ, tuy rằng tiền lương không thể so với CEO của một xí nghiệp lớn, chẳng qua phúc lợi của chúng tôi cũng không tồi, vẫn đủ để chi tiêu.” Trầm Sở Hãn ngầm khó hiểu, sao Mạc Ngữ Phi lại muốn hỏi anh vấn đề này.

“Tiền lương đã đủ chi tiêu, vậy sao chỉ mua cho tôi một bao thuốc? Tôi không phải đã nói là mua thêm mấy bao nữa hay sao. Hay là nói tuy tiền của anh đủ chi tiêu, nhưng chỉ đủ ăn đủ dùng, cho dù là tiền mua thêm mấy bao thuốc cũng không có?” Thấy Trầm Sở Hãn không hiểu, Mạc Ngữ Phi ép hỏi, ánh mắt trừng anh, thật hận không thể hung hăng đập người đàn ông trước mắt này một cái. Bộ dáng anh tuấn thì có tác dụng gì, chỉ có một cái xác tinh xảo, thật ngốc thật ngốc nha.

Trầm Sở Hãn nghe được lời nói móc này, nhưng không tức giận, cũng không bắt bẻ, chỉ hơi cúi đầu, bên môi là một nụ cười nhàn nhạt, một bộ dáng “tùy cậu nói gì, tôi cũng sẽ không giải thích nửa câu”, Mạc Ngữ Phi nhìn thấy càng thêm tức giận. Biết không thể nói rõ với Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi vung tay muốn rời đi, lúc này Trầm Sở Hãn lại vội qua đỡ hắn, trực tiếp đưa về phòng.

Lúc ngồi xuống hưởng thụ điếu thuốc lần nữa, Mạc Ngữ Phi đột nhiên nghĩ, đây có phải là Trầm Sở Hãn đang tạo cơ hội tiếp xúc hay không? Sẽ không phải là mượn việc mua thuốc mỗi ngày mà muốn bắt chuyện chứ. Vô vị, nếu muốn nói hay đưa ra yêu cầu gì, cứ nói thẳng là được rồi, cần quái gì phải vòng vo như vậy, bên ngoài thoạt nhìn cứng nhắc, kỳ thực anh ta cũng rất không thành thật. Nhưng nghĩ lại, muốn nói cũng là Mạc Ngữ Phi nói nhiều hơn, Trầm Sở Hãn vẫn là không nói thêm gì, chẳng lẽ chỉ muốn nghe hắn nói? Cũng không giống lắm nha.

Hồ ly bụng đầy nghi ngờ, đoán tới đoán lui. Nghĩ tới tâm sự, tay Mạc Ngữ Phi theo bản năng ngắm nghía hộp thuốc lá, ánh mắt trong lúc vô tình liền rơi xuống trên hộp thuốc, lúc nhìn đến ở phía trên có in dòng chữ “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe”, Mạc Ngữ Phi trong lòng đột nhiên sáng tỏ. Trầm Sở Hãn mỗi ngày chỉ mang về một bao thuốc lá là muốn khống chế lượng hút thuốc của Mạc Ngữ Phi, không để hắn hút nhiều hơn. Lấy tâm tình trạng thái hiện tại của Mạc Ngữ Phi, chỉ cần bên tay có, một ngày hút hơn hai hộp thuốc hay thậm chí là nhiều hơn cũng có thể. Hành vi này không tốt cho sức khỏe, càng huống chi Mạc Ngữ Phi bây giờ có thương thế trên người, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng.

Nói như vậy… là quan tâm? Mạc Ngữ Phi nghĩ, trong lòng không khỏi “ha” một tiếng. Rõ ràng là định khinh thường loại hành động này, nhưng lại có dòng nước ấm chảy qua trong lòng, khiến hắn không khỏi run rẩy.

Trước kia, chưa bao giờ có người dùng phương thức như vậy tỏ ý quan tâm tới Mạc Ngữ Phi.

Nếu là mấy trưởng lão hồ tộc kia, chỉ biết vội không ngừng mua nhiều thuốc lá đến, nói cho hay ho thì là “kính biếu”, kỳ thực là muốn để Mạc Ngữ Phi “dần dần tự sát”; mà kẻ quen biết khác, hẳn là cũng sẽ không ngăn cản bất kỳ hành vi nào của Mạc Ngữ Phi, có người là không dám, có người căn bản là không quan tâm. Cho dù là Dịch Thừa Phong thân cận nhất, anh cũng không dám có bất kỳ hành vi nói này nói nọ với Mạc Ngữ Phi, bởi vì anh hiểu Mạc Ngữ Phi, biết hắn là nam nhân không nghe khuyên nhủ, chuyên quyền độc đoán.

Như vậy Trầm Sở Hãn thì sao? Anh ta có phải cũng hiểu điều này không? Mạc Ngữ Phi không rõ. Trầm Sở Hãn không trực tiếp khuyên can, là vì anh biết Mạc Ngữ Phi bây giờ căn bản sẽ không nghe khuyên nhủ sao? Hơn nữa Mạc Ngữ Phi hiện tại, Trầm Sở Hãn càng khuyên hắn không nên làm gì, chỉ sợ hắn càng muốn đi làm. Cho nên Trầm Sở Hãn cũng không thuyết giáo làm cho khiến người khác chán ghét, mà âm thầm, dùng phương thức của chính anh ngăn cản sở thích có hại của Mạc Ngữ Phi, nên anh chỉ … chỉ … chỉ mua một gói thuốc…

Nhìn hộp thuốc trong tay, không biết làm sao, ánh mắt Mạc Ngữ Phi có chút chua chát. Nam nhân mới chính thức quen biết được hai ngày, anh ta thế nhưng… thế nhưng biết phải làm như thế nào…

Nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng ghế, Mạc Ngữ Phi thở dài một tiếng, ấn tắt điếu thuốc trong tay.

Trầm Sở Hãn trước khi ra ngoài đi làm lần nữa, vừa sửa sang lại áo khoác, vừa nhìn Mạc Ngữ Phi. Chú ý tới ánh mắt của anh, Mạc Ngữ Phi cười thầm, anh đang đợi Mạc Ngữ Phi mở miệng nói muốn anh đem thuốc lá về. Hừ hừ, cứ không nói đó, cứ đợi đi, đợi đến khi đi làm muộn là tốt nhất.

“Tôi đi làm đây.” Cuối cùng, Trầm Sở Hãn phát hiện không thể đợi thêm được nữa liền mở miệng nói.

“Ừ, được, đi thong thả.”

Đứng lại một chặp, thấy Mạc Ngữ Phi vẫn không đưa ra yêu cầu gì, Trầm Sở Hãn mở cửa rời đi, Mạc Ngữ Phi mắt sắc phát hiện, trong tích tắc đóng cửa kia, Trầm Sở Hãn tựa hồ đang cười.

Đáng ghét! Giống như là thua anh ta vậy! Mạc Ngữ Phi rất tức giận, nhưng không thể làm gì, đồng thời, vì biết rằng đang được quan tâm, trong lòng lại có một chút cảm giác nhẹ nhàng ấm áp.

Trầm Sở Hãn mang Mạc Ngữ Phi đến bệnh viện thú y của Lãnh Tinh Hồn khám lại một lần nữa, sóc nhỏ Ô Mễ vừa thấy bọn họ liền ra nghênh đón, “Chào Trầm đại ca.”

“Lãnh Tinh Hồn ngủ chưa?” Trầm Sở Hãn hỏi.

“Lãnh đại ca đang đợi các anh, Trầm đại ca ngồi bên này, em mang anh ấy đến phòng khám.” Ô Mễ nói rồi đưa tay ra đỡ lấy Mạc Ngữ Phi.

Vừa vào bệnh viện thì Mạc Ngữ Phi đã bắt đầu cảm thấy cả người không được tự nhiên, hắn thấy bộ dáng tươi cười của Ô Mễ, khuôn mặt thanh tú khôi ngô, lại thấy thái độ ôn hòa của Trầm Sở Hãn đối với Ô Mễ, Mạc Ngữ Phi không khỏi nghi hoặc. Cái tên Trầm Sở Thiên kia thích loại mỹ thiếu niên đáng yêu như Mạc Ngữ Luân, sóc nhỏ trước mắt vừa khéo cũng là loại này, chẳng lẽ nói… Trầm Sở Hãn cũng thích kiểu này sao?

Lãnh Tinh Hồn từ trên lầu đi xuống, chào hỏi qua Trầm Sở Hãn rồi mang theo vẻ mặt luôn luôn uể oải của mình đi vào phòng khám, trước là giúp Mạc Ngữ Phi xem thử vết cắt trên vai, đã lành lặn rồi, lại giúp Mạc Ngữ Phi kiểm tra thương thế ở chân. Thấy Lãnh Tinh Hồn sau khi khám bệnh xong liền ngồi bên bàn suy tư, giống như gặp được vấn đề nan giải, Mạc Ngữ Phi trong lòng dâng lên cảm giác không lành, hắn hỏi: “Sao vậy? Có phải chân tôi chưa khỏi hay không?”

Giọng điệu Mạc Ngữ Phi rất bình thường, chẳng qua trong lòng hắn rất để ý, nếu thật sự trở thành hồ ly què chân, thì hắn thực sự không thể chấp nhận được.

“Thời gian trị liệu kéo dài, tình hình nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của tôi, e rằng khỏi hẳn sẽ tương đối chậm. Bây giờ đi đường có phải vẫn rất đau không?”

Mạc Ngữ Phi nghĩ một chút, “Bởi vì tôi có thể chịu được đau, nên tôi cũng không biết cảm giác đau này có thể xem như là ‘rất đau’ không.”

“Anh phải nghỉ ngơi thật tốt vào.”

Nhớ tới Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi không khỏi cúi đầu, hắn bây giờ cũng chỉ có người đàn ông kia bên cạnh, mới có thể nói là an toàn thực sự, cũng mới có thể điều dưỡng thân thể. Trong những ngày bị giam cầm, tuy biết rõ chân đã gãy sẽ không thể chạy trốn, nhưng Mạc Ngữ Phi vẫn bị đánh đập tàn nhẫn mấy lần, hơn nữa lại thiếu đồ ăn thức uống, bị hành hạ một phen. May mà sau khi trốn ra mấy ngày hắn đã được Trầm Sở Hãn “nhặt” về nhà, mấy ngày nay đều ăn được ngủ được, khí sắc cũng dần khôi phục.

“Xương cốt của anh đã bị đánh vỡ, tôi giúp anh xử lý qua, thật sự phải cần thêm chút thời gian nữa, vả lại khôi phục hoàn toàn cũng rất quan trọng, nếu như không khôi phục tốt, thứ nhất về sau lúc trời âm u đổ mưa thì vết thương của anh sẽ đau, thứ hai, chỉ sợ đi lại cũng sẽ chịu ảnh hưởng, điểm này chắc anh hiểu rõ.”

Mạc Ngữ Phi biết điều Lãnh Tinh Hồn ám chỉ là nếu phục hồi không tốt thì đi lại sẽ tập tễnh, hắn gật gật đầu.

“Anh bây giờ dùng hình thú hồ ly để dưỡng thương thì tốt hơn, một mặt là để tốt cho việc phục hồi sức khỏe của  anh, vả lại, hóa thành chó mỗi ngày ra ngoài tản bộ cũng là một phương pháp khôi phục rất tốt, như vậy đợi đến khi khỏi hẳn, lúc biến lại thành hình người thì đi lại cũng không thành vấn đề.” Lãnh Tinh Hồn đưa ra đề nghị của mình.

“Hồ ly?”

“Đúng vậy.”

Phải dùng hình dạng hồ ly ở chung với người đàn ông kia sao? Trong lòng Mạc Ngữ Phi có chút do dự, lại nghĩ, bây giờ bộ dáng sa sút tiều tụy này cho dù anh tuấn cũng không thể đi đâu, hồ ly thì hồ ly.

“Tôi biết rồi.”

“Sở Hãn nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.” Lãnh Tinh Hồn cười nói.

Nhìn trong ánh mắt đen trắng rõ ràng kia của Lãnh Tinh Hồn tràn đầy ý cười, Mạc Ngữ Phi có loại cảm giác bị sắp đặt, hắn theo bản năng tránh đi ánh mắt đối diện mang theo ý tứ nghiên cứu của Lãnh Tinh Hồn, quay mặt nhìn nơi khác.

Lãnh Tinh Hồn tương tự cũng nói qua một lần với Trầm Sở Hãn.

“Hồ ly?”

“Đúng vậy, anh ta vốn là hồ ly mà.”

“Ừ, cũng được, anh biết rồi.” Trầm Sở Hãn gật đầu, “Anh sẽ mang cậu ta đi bộ để giúp hồi phục.”

“Phải nấu nhiều canh gà, canh xương cho anh ta uống, thân thể anh ta bây giờ yếu ớt, phải bồi dưỡng thật tốt, còn có, đi dạo cũng không cần đi quá nhiều, mỗi ngày đi thong thả ba mươi phút là được rồi, chẳng qua nhất định phải kiên trì, nhớ phải mua dây xích chó nha.” Lãnh Tinh Hồn vừa nói vừa cười.

Trầm Sở Hãn liên tục gật đầu.

“Cuối tuần sau lại đến đây khám bệnh, lúc đó vết thương trên lưng anh ta có thể cắt chỉ rồi.”

“Anh biết rồi.”

“Mang anh ta về nhà đi.” Lãnh Tinh Hồn khua khua tay.

“Xin…” Trầm Sở Hãn muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Biết Trầm gia đại ca rất ít khi mở miệng cầu người khác, Lãnh Tinh Hồn chủ động hỏi.

“Anh nghĩ, mấy người cùng tộc của cậu ta biết cậu ta chưa chết, khẳng định vẫn còn ở khắp nơi tìm kiếm cậu ta, muốn đưa cậu ta vào chỗ chết. Cậu ta tuy rằng không ra khỏi cửa, có lẽ mấy… mấy tên hồ ly kia sẽ theo mùi tìm đến. Anh nghĩ có lẽ em sẽ có cách để bọn họ tìm được cậu ta.” Trầm Sở Hãn nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ là ý tứ đã quá rõ ràng.

“Anh thật sự rất quan tâm đến anh ta nha.” Lãnh Tinh Hồn nhếch miệng cười, gật gật đầu, “Em biết rồi,” Lãnh Tinh Hồn đi ra ngoài một lát, sau khi quay về liền giao cho Trầm Sở Hãn mấy hạt pha lê, hạt châu lớn hơn so với hạt đậu nành, xâu lại thành chuỗi, từng viên từng viên, giống như là đồ trang sức đeo trên người mà mấy bé gái thích vậy.

“Đem thứ này đặt gần cửa sổ là được. Tốt nhất là anh nên mang anh ta ra ngoài vào lúc chập tối. Em nghĩ mấy yêu thú kia tuyệt đối sẽ không nghĩ đến anh ta được anh mang về đâu, phỏng chừng bọn chúng sẽ không đến khu vực anh ở tìm người đâu. Chẳng qua là, nếu như thật sự bị tìm được thì cũng không cần phải sợ hãi, còn có Sở Thiên mà.” Lãnh Tinh Hồn nói rất nhẹ nhàng.

“Cảm ơn em! Anh sẽ ghi nhớ.” Trầm Sở Hãn nhận lấy hạt pha lê, nghiêm túc nói cảm ơn.

“Không cần khách sáo.” Lãnh Tinh Hồn vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Trầm Sở Hãn thế nhưng lại cố hết tâm sức như vậy để bảo vệ con hồ ly kia. Ai, xem chừng anh em nhà họ Trầm vẫn là có duyên với hồ ly.

Âm dương sư không muốn nhúng tay quá nhiều liền không nói gì nữa.

“Còn có… nếu thật sự phải nói, thì để anh đến nói với Sở Thiên được không?” Giọng điệu yêu cầu của Trầm Sở Hãn cực kỳ ôn hòa, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt. Ý của anh là nếu phải vạch trần bí mật này, thì anh muốn tự mình đến nói cho Trầm Sở Thiên.

“Em hiểu rồi, em cái gì cũng sẽ không nói.” Lãnh Tinh Hồn cam đoan nói.

Cảm ơn Lãnh Tinh Hồn, Trầm Sở Hãn mang Mạc Ngữ Phi rời khỏi bệnh viện, Ô Mễ và Lôi Khắc Tư tiễn khách ra cửa. Trầm Sở Hãn đối với người trong bệnh viện thú y Tinh Tinh rất quen thuộc, anh thân thiết hướng về phía họ nói lời tạm biệt, sờ sờ mái tóc đen của Ô Mễ, hành động này đập vào trong mắt Mạc Ngữ Phi, khiến cho ánh mắt của hồ ly phát hỏa.