Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 31



Cuối cùng, tôi bị xét tội cố tình gây sự, cản trở nhân viên thi hành chức vụ, cảnh cáo nghiêm trọng, thật may là không có ghi tội. Thầy hướng dẫn cũng bất đắc dĩ cho tôi nghỉ 11 ngày để giảm bớt tư tưởng chống đối.

Tân Hân trêu đùa: “Đồng chí Kỳ Nguyệt, đây đúng là khoảnh khắc chói lọi trong cuộc đời của cậu.”

Tôi chẳng thèm ngó ngàng tới.

Tô Tín cũng nhanh chóng biết chuyện này, ngày đó tôi cùng mẹ đi ra khỏi phòng làm việc liền nhận được điện thoại của anh, anh nói: “Kỳ Nguyệt, đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”

Giọng nói của anh không nghiêm túc như trước kia, không nhanh cũng không chậm làm cho tâm tình của tôi an tĩnh lại.

11 ngày nghỉ mẹ tôi kêu tôi về nhà, tôi cũng đồng ý kéo hành lý quay về thành phố J, nửa năm rồi chưa quay về đây.

Thành phố J không giống thành phố N, nó chỉ là một thành phố nhỏ bé, yên lặng nhưng ấm áp.

Dọc đường đi, tôi ngắm nhìn xung quanh, không có gì thay đổi lớn, bao gồm tôi cũng vậy, thiếm Trương bán bánh tiêu vừa thấy tôi về liền gấp cái bánh trong chảo ra đưa cho tôi.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt! Nửa năm không nhìn thấy con, cũng không thay đổi gì nhiều ha.”

Tôi cười dịu dàng: “Thiếm Trương khỏe ạ, nửa năm rồi mà thiếm vẫn còn chiên bánh tiêu ha.”

Tôi kéo hành lý đi tới dưới lầu, mẹ đứng đấy đón tôi, cười vô cùng vui vẻ.

Tôi nhìn mẹ, hốc mắt căng căng: “Mẹ, sao con làm chuyện gì cũng khiến mẹ phiền lòng chuyện đó.”

“Phiền lòng thế nào.” Mẹ vỗ vỗ tay tôi an ủi: “Bây giờ mẹ rất yên tâm, yên tâm hơn bất kỳ lúc nào.”

--------------

Thoải mái chờ đợi ở nhà 3 ngày, ngày ngày ba làm thức ăn ngon cho ăn.

Kỳ Liên Sơn không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng làm nô lệ của vợ. Mẹ nói cho ba biết chuyện của Tô Tín, ba nghe xong tổng kết một câu: “Thật ra thì Nguyệt Nguyệt nhà ta dư sức sánh đôi với thầy Tô.”

Mẹ tát một cái áp đảo: “Nói ngược hả.”

Kỳ Liên Sơn đau nhe răng: “Không có nói ngược. Bà đối với tôi cũng vậy.”

Mẹ trợn mắt: “Hả?”

Ba tìm ra manh mối: “Này phản rồi.”

Tôi ngồi bên cạnh nhìn, chỉ cười mà không nói.

Mấy ngày gần đây Tân Hân mật báo cho tôi, cậu ấy và tiểu Bạch giả vờ làm gì đó thuận tiện tìm hiểu chuyện của tôi.

Buổi tối, đúng giờ Tân Hân gọi điện tới, cậu ấy cảm khái một hồi mới mở miệng nói: “Kỳ Nguyệt, cậu thật hạnh phúc.”

Tôi không hiểu, hỏi lại: “Sao lại hạnh phúc?”

Tân Hân chậc chậc hai tiếng, hạ giọng nói: “Tớ nói cho cậu biết, bà cô kia bị nhà trường khiển trách cuốn gói về với ông bà rồi.”

“Mẹ kiếp, thật không? Tớ còn tưởng Tô Tín mới là người cuốn gói về với ông bà.”

“Không có.” Cô nàng cười hả hê: “Hôm trước tớ đi đưa đồ đên khu Dật Phu, đi ngang qua phòng làm việc của người đàn ông của cậu, tớ thấy anh ấy đang rất thoải mái nhâm nhi trà đấy.”

Tôi cau mày, nghiêm túc cảm khái: “Mẹ ơi, đầu năm nay quan liêu cấu kết quá.”

“Kỳ Nguyệt cậu không biết rồi, tớ đặc biệt điều tra gia thế của Tô Tín, anh ấy giả vờ nói về mỹ làm nghị viên.”

Tôi nhớ tới ngày đó Tô Tín nói, anh sẽ xử lý tốt, quả thật anh đã xử lý tốt, thủ đoạn còn ác như vậy.

Người đàn ông này quá thâm hiểm, nhưng tôi rất là vui còn vui mừng khôn xiết, tinh thần phấn chấn, vui đến múc quên cả trời đất.

Tôi hưng phấn ăn ngồi không yên, đi tới đi lui trong nhà, đột nhiên điện thoại bị tôi ném trên giường vang lên, tôi nhào tới mở ra xem, là Tô Tín.

“Dạ.” Âm thanh tôi ngọt ngào đến bản thân mà còn thấy ghê tởm.

Chắc hẳn Tô Tín cũng đang rất kinh ngạc, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại: “Kỳ Nguyệt, ngày mai anh đến nhà em thăm em.”

Tôi chém như đinh chặt sắt: “Không được.”

“Tại sao?” Giọng nói anh đột nhiên trầm xuống.

Tôi biết điều nói: “Anh mà đến đây, mấy cô gái trong chung cư thấy anh chắc chắn sẽ tìm cách quấn lấy anh.”

Ở bên kia anh dịu dàng cười.

Tôi bị âm thanh cười của anh làm nóng mặt, vỗ vỗ đầu giường: “Aizz, thật ra thì không phải vậy, ngàn lần đừng có tự luyến nhá, chiều nay mẹ em kêu em về quê chơi với ông bà hai ngày.”

Anh lơ đễnh nói: “Vậy anh đi chung cũng được.”

“Anh ăn sung mặc sướng quen rồi, về đó chắc không được.”

“Kỳ Nguyệt.” Tô Tín nghiêm túc nói: “Lúc trước anh đi du học, mọi thứ đều là tự mình làm.”

Tôi vừa tính nói lại, anh đã cắt đứt: “Ngày mai nhắn tin nói cho anh biết địa chỉ cụ thể, trên xe có GPS anh sẽ tự đi.”

Sáng sớm ngày thứ hai tôi bị mẹ kéo dậy, một mình ngồi xe về quê.

Mang theo quà biếu là rượu và thuốc lá tôi mơ màng đi tới địa điểm, ở đầu thôn có người kêu to tên tôi, tôi giật mình. Là một người phụ nữ tuổi tác khá lớn vội vàng bước nhanh tới chỗ tôi, bà nói sáng sớm ông ngoại đã đến xem ruộng.

Dẫn tôi đến một tiệm nhỏ để nghỉ ngơi, tôi vừa chuẩn bị ngồi xuống thì điện thoại lại réo vang.

“Đồng chí Tô Tín, xin hỏi ngài đến chưa?”

Đầu bên kia khá ồn ào, nghe giọng Tô Tín khá là bất đắc dĩ: “Đến rồi, chỉ là gặp chút phiền toái. Em ra ngoài xem một chút.”

“Ha ha, em biết rồi.”

Cất điện thoại vào trong túi, tôi chạy như điên ra ngoài thôn, mùa thu ruộng lúa xanh ngắt mênh mông bát ngát rất là đẹp mắt.

Nhìn sơ thấy một đám người đứng ở ruộng hò hét loạn xạ, tôi đoán chắc là đúng nên từ từ bước đến.

Tô Tín đứng giữa đám người, khí chất điềm đạm không thấm bụi trần, anh cười khổ bên cạnh còn có một người đàn ông múa xẻng hùng hùng hổ hổ.

“không ai không cho phép anh lái xe nhưng anh lái trên ruộng của chúng tôi là sai rồi, các người nói xem tôi nói có đúng hay không, bồi thường tiền đi, lão đây không chê tiền…”

Vốn nhìn Tô Tín lâm vào tình cảnh như vậy tôi rất buồn cười nhưng không đành lòng, vội chạy tới, tôi đây muốn làm mỹ nữ cứu anh hùng!

“Ông ngoại!” Tôi chen vào trong đám người, nhìn người chắn trước Tô Tín kêu lớn tiếng.

“Hả? Tiểu Nguyệt?”

“Dạ, là con.” Tôi nói chuyện rất có khí phách: “Ông ngoại ơi, ông đừng mắng nữa, ông nhìn kỹ đi đây là cháu rể của ông đấy.”

Vở kịch nhanh chóng mờ nhạt đi, người xem lập tức yên lặng, ông ngoại lấy cái nón xuống, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy… nếu là cháu rể, không cần nói nhiều, trực tiếp bồi thường tiền.”

Có người lầm bầm: “Lão Dư à, đúng là người già mặt dày hơn những người khác, không biết xấu hổ đòi tiền cháu rể mình.”

Ông ngoại nghiêm nghị phản bác: “Chính là người trong nhà mới đòi tiền, người khác tôi không cần.”

Ông vứt cái xẻng xuống đuổi mọi người đi, nháy mắt cười nhìn Tô Tín: “đi thôi, đi ngồi với lão già này một chút, thuận tiện bàn bạc chuyện tiền bạc.”

………………………..

Tôi và Tô Tín ngồi nghỉ ở cái tiệm nhỏ, thì ra tiệm này là do ông ngoại mở.

Ông ngoại trông gầy nhưng rất có tinh thần, tính tình ngay thẳng sảng khoái của mẹ chắc chắn là di truyền từ ông ngoại. Năm đó sau khi bà ngoại qua đời, ba mẹ nói ông vào thành phố ở chung nhưng ông sống chết cũng không chịu.

Mà bây giờ nhìn ông ở quê tự mình mở một tiệm nhỏ, cuộc sống rất có gia vị.

Ông ngoại đi vào tiệm lấy đồ, Tô Tín thở dài: “Kỳ Nguyệt, nhà em đều là cực phẩm.”

“Quá khen.”

Tôi không thể không thừa nhận từ nhỏ lớn lên trong gia đình này tính tình tôi cũng không khác gì. Tôi đặt câu hỏi: “không sao chứ, không có hù dọa chứ?”

Tô Tín day day huyệt thái dương, giọng nói mỏi mệt: “không có, nhưng khá bất đắc dĩ, ông ngoại em phải đòi cho bằng được, không còn cách nào anh đành phải bồi thường cho ông.”

Tôi cười cười kéo tay anh: “Được rồi, em xin lỗi thay cho ông ngoại, anh đừng so đo nữa.”

“Ai nói so đo!” không biết khi nào thì ông ngoại đã đến bên cạnh tôi, đưa hai chai trà xanh cho tôi và Tô Tín, ông nhướng mày nói: “Bồi thường là lẽ đương nhiên, một mảnh ruộng lớn bị hư như vậy ông biết đi tìm ai?”

“Ông ngoại!” Tôi nổi giận.

Ông trầm lại: “Được rồi, được rồi, ông không nói nữa, các con uống trà đi, ông đi coi tiệm.”

Tô Tín cười híp mắt, chợt anh giơ tay lên nhẹ nhàng đưa ngón cái vuốt mắt tôi: “Có gì bay vào mặt em.”

Lòng tôi giống như là một hồ nước đang yên lành đột nhiên có người thảy một cục đá nhỏ xuống làm gợn sóng.

Gương mặt hơi nóng tôi mở chai nước uống một hơi thật nhiều.

Tô Tín cũng mở nắp nhìn đáy chai, kêu lớn lên như một đứa bé: “Woa, trúng thưởng rồi.”

Tôi giựt lấy cái chai, nhìn cái đáy chai có bốn chữ nhỏ, tôi quay đầu nhìn ông ngoại tha thiết: “Ông ngoại ơi, quả nhiên ông đối xử với cháu rể thật tốt.”

Ông ngoại đứng phía sau quầy hàng lạnh lùng nhìn tôi, không bình tĩnh nói: “Con nhìn kỹ lại đi.”

Tôi nhìn kỹ, mẹ kiếp “Mua một chai nữa”