Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 2



Lâm Tĩnh vừa đắp mặt nạ bùn vừa cười nham hiểm “He he, Kỳ Nguyệt à lần này cậu giàu to rồi, một mũi tên trúng hai con nhạn mà còn là hai vị thiếu gia nhà họ Tô nữa chứ.”

Tân Hân với tay lấy mấy quả nho, hếch cầm nhìn tôi cười vô cùng tà dâm, “Tớ thấy tên anh trai hình như rất có hứng thú với cậu, anh trai, thật là yêu nghiệt mà.”

Tôi vẫn chăm chú hoạt động não với cái màn hình, vô cùng chân thành nói: “Không bằng thương lấy người trước mắt.” (ý chị là thương cái máy tính ý =”=)

Tân Hân nôn khan một tiếng, nhanh chóng nhả hột nho trong miệng, nhắm chính xác vào tôi mà phun, tôi vội vàng tránh ra, hột nho trong không trung vẽ ra một đường cung bay vèo tới hướng cửa mà ngay lúc đó Thất Trường lại mở cửa vào…….

Thân thể mập mạp của Thất Trường run lẩy bẩy. Cô chán ghét cau mày, ôm chồng sách đi vào trong.

Ký túc xá chúng tôi mỗi phòng có bốn người, đáng tiếc Thất Trường phòng chúng tôi rất là ký quái, rất chăm chỉ học tập, không có việc gì sẽ chạy đến thư viện hoặc phòng tự học chuyên tâm học hành. Hơn nữa cô nàng còn có chút nghiện sạch sẽ nhẹ, khi không học bài thì sẽ quét nhà, giặt quần áo, đi tắm rửa…….

Trong phòng này cô nàng không hợp tính với ba chúng tôi thành ra là cô nàng có tồn tại hay không cũng không quan trọng. Nhưng với thân hình mập mạp cùng với tiếng ngày bất hủ của cô như nhắc nhở chúng tôi không được quên cô.

Cô nàng dường như rất ghét tôi mỗi khi rãnh rỗi là ôm laptop chơi trò chơi, xem phim, chat chit vì thế rất hay châm chọc tôi. Tôi thuộc loại người không thích gây sự, cho dù tức giận vẫn để trong lòng không muốn cùng cô ấy so đo.

Lâm Tĩnh thuộc loại không chịu tác động từ bên ngoài, đối với những việc này thì mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà Tân Hân kiên cường bất khuất lại không như vậy, cô ấy rất ghét Thất Trường, có lời gì đều nói thẳng, Thất Trường cũng không dám láo xược với cô ấy như đối với tôi.

Cho nên, bị hột nho dính vào, Thất Trường cũng chỉ buồn bực lầu bầu rồi đi tắm. Khi cô nàng xoay người đi tắm, Tân Hân lè lưỡi liếc mắt nhìn tôi, thôi tiếp tục xem tiểu thuyết~~

Tôi tiếp tục đọc tiểu thuyết trên máy, lúc này trên QQ có một lời mời kết bạn. Lời mời này là của Tô Minh Á, không cần suy nghĩ chắc chắn là Tân Hân đã cho QQ của tôi.

Đối với bạn học lễ phép kia tôi có ấn tượng rất tốt, click đồng ý thêm hắn vào nhóm bạn học. Cậu ấy gửi tới một icon tươi cười kèm thêm một câu chào bạn.

Ấn tượng ngày càng sâu, cậu bạn này đúng thật là người hiền lành, so với tên anh trai mặt dày kia thì tốt hơn nhiều. Tôi gửi lại một icon nhe răng tươi cười (giống á), cộng thêm: Bạn học Tô, xin chào bạn.

Một lúc lâu sau đối phương cũng chưa trả lời, có phải là icon nhe răng cười kia đã hù dọa bạn học hiền lành rồi không?

“Kỳ Nguyệt?” Đối phương thình lình trả lời.

“Uhm.” Tôi trả lời một chữ cụt ngủn, có chút buồn bực, không phải cậu biết tôi là Kỳ Nguyệt mới add bạn sao.

“Thì ra đây là QQ của em, Minh Á ra ngoài rồi.”

“Cậu là bạn cùng phòng của cậu ấy?” Tôi cầm hủ sữa chua ực mộp hớp, sinh viên quả nhiên rất thích ra ngoài chơi, chả giống tôi chỉ muốn làm trạch nữ (là suốt ngày ở trong nhà )

“Không phải, hôm nay nó đến nhà tôi ở” Đối phương dừng lại một chút, quyết định bổ sung: “Tôi là Tô Tín.”

Phụt – tôi phun đầy sữa chua.

“Cậu ấy đến nhà anh ở?” Tôi bị câu này làm manh động, kiềm chế nội tâm của một cô gái hủ nữ đang lồng lộn.

Đối phương rất nhanh trả lời: “Không ở nhà tôi chẳng lẽ ở nhà em.”

Lúc này tôi vô cùng đồng ý với Tân Hân, anh trai thật là yêu nghiệt.

“Vậy các anh cứ tiếp tục, em đi làm bài tập.”

“Làm bài tập?”

“uh.”

“Giỏi, cố gắng lên.” Ngữ khí của anh ta giống như các bậc trưởng bối đang nói chuyện.

“Uh, cùng nhau cố gắng.” Sau này sức khỏe cũng phải cố gắng nữa.

Anh ta hình như hiểu lầm ý câu nói của tôi, rất thoải mái gửi một icon tươi cười.

Tôi e thẹn ngay lập tức, đoán chừng bọn họ đi ăn rồi đi ra ngoài mua drap trải giường khoảng 30 phút, tôi dạo vài cái diễn đàn, down mấy ca khúc mới về máy, tính đúng thời gian mở QQ lên lại, quả nhiên QQ của Tô Minh Á đã xám xịt.

Tôi liên tưởng tới cảnh hai người đàn ông lăn lộn trên drap trải giường, một nam tính tuấn tú, một thiếu niên nhẹ nhàng, ôi cha cha, tôi không khỏi gặm gặm ngón tay cười như điên.

“Cười cái gì thế, cậu bị trúng gió à.” Tân Hân đột nhiên tới bên cạnh tôi.

Tôi nhanh chóng hoàn hồn, “Không có gì.”

“Ồ………..” Tân Hân ồ một tiếng đầy hàm ý, không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi như đã hiểu rõ mọi chuyện “Thì ra là đã đắm chìm vào bạn học Tô của chúng ta rồi.”

Ai? Tôi vội vàng nhìn vào màn hình, cửa sổ chat của Tô Minh Á vẫn chưa đóng, tình huống này giống như là tôi nhìn vào QQ của Tô Minh Á mà trồng cây si vậy.

“Không phải vậy.” Tôi đẩy Tân Hân còn đang mang sắc mặt cười gian kia ra, “Tùy tiện nói vài câu thôi.”

“Aizza, tùy tiện nói vài câu mà đã cười thành như vậy, rất tốt, mặc dù người anh không có lỗi gì, chỉ tiếc là hơi già, Kỳ Nguyệt sự lựa chọn của cậu là chính xác, bạn học Tô mới chính xác là Mr.Right của cậu.”

Thật là oan uổng mà. Không đợi tôi giải thích, Tân Hân đã chạy đến bên Lâm Tĩnh đang giặt màng rất vui vẻ nói: “Bạn học Kỳ Nguyệt của chúng ta rốt cuộc cũng đã tìm được mùa xuân, tìm được mục tiêu của chính mình, tìm được ánh sáng le lói trong cuộc sống mê muội này, đó chính là, Tô Minh Á nhỏ bé của chúng ta!”

Lâm Tĩnh sửng sốt, không kịp lau sạch nước trên mặt, kích động cầm tay Tân Hân, “Thật tốt quá, thật sự rất tốt.”

Mẹ của tôi ơi, tôi không đành lòng nhìn hai người diễn tuồn tỷ muội tình thâm, chỉ có việc gây sức ép cho tôi hai người mới đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực như vậy.

“Kỳ Nguyệt!” Tân Hân kêu tôi.

“……….”

“Kỳ Nguyệt, chị Nguyệt!” Tân Hân bộc phát lớn tiếng.

“Chuyện gì?” Tôi không nhịn được trượt con chuột.

“Đồng chí Kỳ Nguyệt, mặc dù ngài rất vĩ đại yêu sự nghiệp chinh chiến, không dễ dàng đi bước đầu tiên, nhưng phía trước đầy rẫy nguy hiểm, khó khăn, cho nên, tôi và đồng chí Lâm Tĩnh quyết định, giúp ngài giải quyết đồng chí Tô Minh Á, hai chúng tôi cũng sẽ không yêu đương!!!”

“Ầm bịch bịch” đầu đầy hắc tuyến tôi bi kịch té từ trên ghế xuống.

Đầu tuần, tôi vẫn như thường ngày, ngủ một giấc thẳng đến 11 giờ trưa. Sáng thứ hai tuy chỉ có 3 4 tiết nhưng lại là môn toán cao cấp tôi cực kì ghét kia.

Thay vì ở đó mù mờ với các con số, hoang tưởng ngẩn người nhìn cái tấm bảng đen chi chít số kia thì thà rằng ở trong ký túc xá, ngủ một giấc thật dài thật ngon rõ ràng là thực tế hơn nhiều.

Về phần điểm danh cũng không cần lo, thầy toán cao cấp rất hiền, hơi lùn, thầy họ Vũ, chúng tôi thường gọi là Vũ Đại Lang. Ông có một ưu điểm chính là rất ít điểm danh, thỉnh thoảng điểm danh thì cũng có Lâm Tĩnh và Tân Hân giúp tôi mượn gió bẻ măng, cho nên trừ ngày đầu tiên của học kỳ tôi đi học còn lại đều trốn trong ký túc xá.

Cũng may môn chuyên ngành toán cao cấp này cũng không quá khó khăn. Học kỳ trước tôi tranh thủ gần cuối kỳ ôn sơ qua nên cuối cùng không có nợ môn, cho nên, học kỳ này tôi vẫn áp dụng cách cũ, kiên trì trốn trong phòng ăn no ngủ kỹ.

“Mặt trời chiếu qua đầu, hoa cỏ cười với tôi. Chim nhỏ nói, sớm sớm sớm, tại sao tôi lại thức dậy sớm như vậy……”

12 giờ trưa tôi đi tắm, nghêu ngao bóp méo lời của bài hát dân gian, xuống giường rửa mặt, trong miệng gặm cái bánh bao, phi nhanh đến cái máy tính thân yêu của tôi.

Vừa mở máy không được bao lâu thì Tân Hân và Lâm Tĩnh đã về.

“Cuộc sống đi đâu cũng tràn đầy kinh hỉ.” Vừa vào cửa, Tân Hân liền nhìn tôi cảm khái nói ra một câu như vậy.

“Cơ hỉ?” Tôi gặm cái bánh bao trong miệng, đầy nguyên miệng nói chuyện không rõ ràng. (chữ cơ phát âm là “ji” còn kinh là “jing”, haizz ham ăn ==)

Lân Tĩnh bỏ balo xuống, nhìn tôi đầy vẻ thương cảm, “Đối với cậu mà nói có thể là kinh hãi.”

“Sao hả?” Tôi liều chết nuốt xuống, cảm thấy hai người nay hôm nay là lạ.

“Hôm nay điểm danh.”

“Cắt…” Tôi tiếp tục chiến đấu với cái máy, còn tưởng rằng chuyện gì lớn lao lắm.

“Kỳ Nguyệt, cậu có biết hôm nay điểm danh như thế nào không?”

“Thế nào?”

“Mỗi người tự mình đứng lên đọc số thứ tự, nhiều người không thoát được, bao gồm cả cậu. Tớ muốn cứu cậu cũng không được.”

Con mẹ nó, thiếu chút nữa là lại té ghế nữa rồi, ngàn lần sợ hãi tôi nhìn Tân Hân muốn xác định lại, “Phong thủy luân chuyển rồi, Vũ Đại Lang ăn nhầm cái gì mà thông minh vậy?”

“Kỳ Nguyệt,” Lâm Tĩnh ngày càng thương hại nhìn tôi, “Vũ Đại Lang bị tai nạn xe đang nằm viện rồi, thay người khác dạy, thầy ấy rất đẹp trai, mới 28 tuổi, từ nước ngoài về, mấy ngày trước có đến trường của chúng ta, là một Phó giáo sư, được đưa vào hệ số lý ban thực nghiệm, rất có tiền đồ nha.”

Tôi nhìn cái vẻ mặt bi thương của Lâm Tĩnh mà muốn cấu xé nó, khinh thường nói: “Đó không phải là hình mẫu lý tưởng của các cậu sao, thanh niên tài giỏi đẹp trai lại ở nước ngoài là một con rùa vàng. Sau này các cô gái ở hệ số lý có thể thỏa mãn ngắm nhìn như đang vi vu biển cả , nhìn cậu đi, làm ra vẻ bi thương đó cho ai coi, còn bày đặt làm bộ hả.”

“Tớ là thương hại dùm cậu,” Lâm Tĩnh tới trước mặt tôi, khuôn mặt bi ai nay đã vẽ ra nụ cười bỉ ổi, “Thật bất hạnh cho cậu, thầy giáo mới tới tên là……Tô Tín.”

Đầu tôi như muốn bùng nổ, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu nghiệt của Tô Tín lướt qua. Chuyện gì kinh khủng vậy? Tôi không đắc tội với ai lại đi đắc tội với thầy giáo, mà bi kịch hơn còn là thầy dạy toán cao cấp. Tôi mãnh liệt cảm giác được, hạnh phúc mỗi tuần sau này của tôi sẽ vĩnh viễn bay đi.

“Bình tĩnh, Kỳ Nguyệt.” Tân Hân vội vàng lấy ghế cho tôi ngồi xuống, cười nở lúm đồng tiền nói với tôi: “Cậu xem đi, Tô Tín người ta chung tình biết bao, vì theo đuổi cậu cũng chuyển đến đây làm thầy giáo rồi.”

Tôi khinh! Chung tình cái đầu cậu.

Lúc này tời phiên tôi thương cảm, đứng dậy ngẩng mặt nhìn Tân Hân tinh sảo kia, “Cậu nói, anh ta phát hiện tớ cúp học?”

“Nói nhảm, Kỳ Nguyệt cậu còn tỉnh chứ?” Cô nàng đặt tay lên trán tôi thăm dò.

Tôi đẩy mấy cái móng vuốt của cô ra, tiếp tục vẻ mặt đưa đám hỏi: “Vậy anh ta vẫn nhớ Kỳ Nguyệt là ai?”

“Lại nói nhảm.” Tân Hân tiếp tục khinh bỉ cười cười, “Hôm nay tan lớp, anh ta còn hỏi tớ, Kỳ Nguyệt đi cùng với các em đâu, sao không có đi học, ngày hôm qua không phải tinh thần còn tốt lắm sao?”

“Cậu nói như thế nào?”

“Tớ nói, con gái mà, mỗi tháng đều có mấy ngày này.” Cô nàng tự tin hài lòng với câu trả lời này của mình.

“Mẹ kiếp! Trước mặt thấy giáo sao cậu có thể nói ra những chuyện này!”

“Chẳng lẽ tớ nói cậu bị bệnh nằm liệt giường, nếu anh tin chuyện này, lỡ như muốn cậu xin giấy nghỉ bệnh thì như thế nào? Lúc đó, “dì cả” đến là tốt nhất, không lẽ anh ta tới tra hỏi “dì cả” của cậu có tới hay không?”

“Điều này cũng đúng.” Tôi gật đầu một cái tiếp tục hỏi: “Vậy anh ta phản ứng sao?”

“Không có gì hết, cười cười rồi đi.”

Rất tốt, đây là phản ứng tôi thích.

“Kỳ Nguyệt, cậu có tin Tô Tín kia có ý với cậu? Nếu thật sự có ý với cậu thì đây chính là chướng ngại lớn nhất của Tô Minh Á đẹp trai đó.”

“Con mắt nào của cậu thấy anh ta có ý với tớ?”

“Hai con mắt.”

“Hai con mắt chó!”

“Con mẹ nó, cậu mới mắt chó đó.”

●●●●●●

Buổi trưa, như thường lệ chúng tôi đi canteen ăn cơm, tôi chen lấn rất mãnh liệt, đánh nhanh thắng nhanh. Ngồi giữ chỗ cho hai con ốc sên kia, ngồi một lúc thì khát nước, tôi đi mua chai Sprite, ừng ực như sắp chết khát từ hồi năm nào đó.

Đang uống thì điện thoại rung, tôi mở ra là tin nhắn vừa gửi tới từ một số lạ “Uống nhiều nước ấm, ăn ít cay lạnh.

Dùng đầu ngón chân cũng biết là ai gửi, tôi không biết đồng chí Tô Tín trêu chọc tôi làm gì, nhưng tôi có chút không bình tĩnh, nghiên cứu tin nhắn nửa ngày, quyết định xóa tin nhắn.

Nhưng suy nghĩ lại, Tô Tín dù gì cũng là thầy, làm như vậy thật là bất kính, không xóa nữa, lưu vào danh bạ hai chữ thầy giáo. Nhìn xem, quan hệ thầy trò thuần khiết biết bao.

Cất điện thoại lại, ngẩng đầu, liếc nhìn đám người thấy Tân Hân và Lâm Tĩnh yểu điệu bước đi, bên cạnh còn một người cao gầy. Đúng là mỹ nữ đi đâu cũng có kỵ sĩ bảo vệ , không giống với những cây cỏ dại bên đường như tôi chỉ có thể tự cúi mình an ủi bản thân. Tôi cúi đầu hút một hơi sprite, sung sướng tràn trề.

“Kỳ Nguyệt!” Tân Hân kêu to, ban ngày ban mặt tính hù ai mà kêu to như thế, tôi nhịn không được đảo đảo tròng mắt ngưỡng mặt lên.

Một giây tiếp theo, tôi bị sặc gas, nghẹn muốn chết đi sống lại.

“khụ…Thầy…..Tô....khụ….Chào thầy Tô ạ.” Tôi vội vàng đứng lên, nhìn cái người cao gầy kia ho sặc sụa, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Thật là đáng sợ. Thì ra cái người cao gầy kia lại chính là thầy Tô. Anh ta hôm nay mặc áo sơ mi trắng khóc bên ngoài áo nhung dê màu nâu nhạt, thần thái lạnh lùng trên gương mặt, đúng là có dạng chó hình người, khó trách tôi không nhận ra được.

Anh ta tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn tôi, hạ giọng “uh” một tiếng. Tô Tín “uh” đặc biệt nghiêm túc, khẩu khí lạnh lùng, khác biệt hoàn toàn với Tô Tín mặt dày thích cười trong quán café ngày hôm qua.

Nhìn đồ đang bưng trong tay anh ta, lòng tôi chợt lóe, bận rộn lấy lòng, nhận lấy đĩa thức ăn trong tay anh bỏ lên bàn, ngàn lần cung kính cười nói: “Mời thầy ngồi!”

Đôi mắt hẹp dài mở ra một đường cong, vui vẻ tùy tiện ngồi bên cạnh tôi, anh mắt quét qua một vòng trên bàn. Cuối cùng ngừng lại trước chai sprite đã uống hơn phân nữa kia, nhìn tôi như muốn xuyên thấu làm tôi rùng mình.

Đúng là muốn giết người, trong phút chốc bản cô nương đây tưởng chừng như mình đã đóng băng.