Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 18



Đi đến phòng làm việc tôi giương mắt nhìn tấm bảng trước cửa, 406, con số này đã trở thành con số ám ảnh nhất trong cuộc đời tôi.

Tô Tín mở cửa ra, Kỳ Liên Sơn đã chạy tới ôm lấy tôi như ôm một con gấu.

Tôi đẩy ba ra, nhíu mày hỏi: “Đồng chí Kỳ Liên Sơn! Sao ba lại xuất hiện ở một nơi mà cả tám đời ba cũng không đặt chân tới?”

Kỳ Liên Sơn không cười nữa lại trở nên thần bí kéo tôi lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ con muốn ngược đãi con.”

“Đợi chút, là ngược đãi ba mới đúng sao lại là con? Ba phân biệt vị ngữ rõ ràng chút……..”

“Là con, ba chắc chắn 100% luôn, nghỉ hè năm nay mẹ con sẽ không cho con về bắt con ở lại trường.”

“Ở lại trường?”

“Ừ, hôm bữa ba đang nấu cơm thì nghe mẹ con nói chuyện điện thoại với ông ngoại con, Nguyệt Nguyệt à nghỉ hè lần này mẹ không cho con về đâu, cho con ở lại đây rèn luyện bản thân. Ông ngoại con cũng đồng ý.”

“Thiệt?”

“Thiệt!”

“Sau đó thì ba chạy tới đây nói cho con biết?”

“ừ.” Kỳ Liên Sơn móc bóp lấy ra một sấp tiền trong đó nói: “Con không được về nên ba lên đây đưa tiền cho con để con tiêu xài. Con gái ngoan, từ nay con chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi.”

“== thật ra thì ở lại trường cũng không sao………không có gì không tốt cả” Tôi trả tiền lại cho ba nói.

“Con không cần?”

“Con không cần, ba, có phải ba lén tới đây không?” Tôi đẩy ba ra cửa: “Ba mau đi về đi, không khéo mẹ phát hiện ba lén tới đây mật báo cho con thì khổ đấy.”

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Tín, vẻ mặt anh cười cười giống như đang xem hai kẻ dở hơi biểu diễn, tôi ngượng ngùng nói: “Thầy Tô, em tiễn ba ra trạm xe một chút.”

Anh gật đầu, tôi vội vàng kéo ba ra ngoài.

Lúc đứng chờ xe đến, ba vẫn quay lại hỏi tôi có muốn về năn nỉ mẹ không. Tôi không trả lời ba, sau khi lên xe, ba vẫy tay tạm biệt với tôi cảm giác đầy mất mác, tôi cũng cười vẫy tay tạm biệt ba, hốc mắt dần nóng lên.

Ba đứng dưới ánh mặt trời, những nếp nhăn rất nhỏ cũng có thể thấy rõ ràng. Cho dù ba luôn luôn tràn đầy sức sống tươi trẻ nhưng thực tế ba cũng không thoát khỏi cái gọi là thời gian.

Lúc còn nhỏ tôi cảm thấy ba rất mất mặt, nhà người ta những công việc nội trợ thường sẽ do mẹ làm còn nhà tôi thì ngược lại. Mẹ tôi là điển hình của người phụ nữ đầy quy cũ, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu hai người làm sao đến được với nhau.

Cuối cùng vào một năm nào đó tôi cũng đã hỏi ba, có phải ba và mẹ là thanh mai trúc mã không? Có phải là hẹn ước lớn lên phải lấy nhau kia không…….Bình thường ba sẽ nghiêm trang trả lời tôi “ai nói, ba mẹ là lớn lên mới gặp nhau.”

Lúc tôi học lớp 10 ba bắt đầu xây dựng sự nghiệp, mở nhà máy, tôi còn tưởng rằng ba đã suy nghĩ thông suốt. Kết quả vẫn là giao hết nhà máy cho mẹ quản lí, ba vẫn ở nhà làm người đàn ông nội trợ, chịu sự khi dễ của mẹ già. Cho tới lúc ấy tôi vẫn còn rất xem thường ba, mặc dù mẹ đi ra ngoài xã giao đều khen ba, Liên Sơn nhà chúng tôi này nọ, muốn tốt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đến cái ngày trước khi hết lớp 12 tôi không ngủ được, bò xuống giường ra ban công hóng gió, thấy ba đang ngồi hút thuốc, ba nhìn tôi, trong bóng đêm đôi mắt ba sáng lên như chiếu sáng đường đi cho tôi. Ba nhả ra một làn khói trắng, nhếch môi: “Nguyệt Nguyệt, không ngủ được hả?”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ba hút thuốc, tôi đi tới bên cạnh ba hỏi: “Ba, ba hút thuốc khi nào vậy?”

“Khi chưa kết hôn với mẹ ba đã hút thuốc rồi.” Ba dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt xa xăm nói: “Mẹ con không thích nghe mùi khói thuốc, con cũng vậy, nên ba không hút trước mặt mọi người. Mỗi đêm ba ra ban công ngồi hút, nhiều năm nay đã như vậy.”

Tôi kinh ngạc, không ngờ ba cũng là người đàn ông thích hút thuốc, ở trong ấn tượng của tôi, ba là người có thể dành hết thời gian nghiên cứu những món ăn mới, dọn dẹp nhà không còn một hạt bụi chứ không phải là người vương khói thuốc.

Ba ngước mắt nhìn tôi nói tiếp: “Không phải con thích ngủ lắm sao, sao hôm nay ra đây vậy? Mai con không thi à?”

Tôi từ từ bình tĩnh lại trả lời ba: “Ba, con không ngủ được, ba kể cho con nghe chuyện của ba đi.”

Nhân dịp này mà tôi hiểu thêm về ba rất nhiều, ví dụ như là mỗi đêm ba đều hút thuốc mà không để cho hai mẹ con tôi phải hít khói, ví dụ như ba có thể vì yêu gia đình mà từ bỏ tất cả, chịu dựng tất cả, dùng sự bao dung kiên nhẫn của mình mà bảo vệ gia đình.

Cho đến bây giờ và sau này tôi mãi mãi cũng không quên được đêm đó.

Ba nói: “Mẹ con nói đi làm cho người khác không thoải mái, ba lén gom góp tiền trong nhà đi mở nhà máy. Mẹ con biết thì rất kích động, nhưng ba hiểu trong lòng mẹ con đang rất vui. Đầu óc ba con không thông minh. Mẹ con muốn làm gì thì ba sẽ dọn đường sẵn sàng cho mẹ con đi, ba làm những việc này chỉ là muốn chứng minh ba rất yêu mẹ con, cả con nữa, con là con gái ngoan của ba, có con với mẹ thật là tốt, thật đấy.”

“Thật đấy.” Ba nhỏ giọng nói lại một lần nữa rồi nhìn về phía tôi.

Hiện lên trong đáy mắt của ba là tất cả sự chân thành, yêu thương, chiếu sáng muôn vì sao.

――――

Xe bus chầm chậm rời đi, tôi vẫn còn nhìn thấy cánh tay của ba đang vẫy vẫy, rất lâu trước đây tôi muốn nói với ba một câu, đồng chí Kỳ Liên Sơn, ba cực khổ nhiều năm như vậy, làm con gái ba là một điều tự hào của con, con yêu ba.

Những lời nói ủy mị này đương nhiên là rất khó nói ra, tôi đứng đó ngưng mắt nhìn chiếc xe bus chở ba biến mất trong tầm mắt.

Nhưng mà, trong lòng tôi bây giờ ba vẫn chưa hề đi.

Thời tiết dần dần thay đổi, cuộc thi năm 2 đầy ý nghĩa của cuộc đời tôi cũng sắp tới.

Đầu tiên là thi toán cao cấp

Thứ hai là thi bơi lội….

Giảng viên dạy thể dục chỉ cho chúng tôi 3 ngày để ôn, yêu cầu bài thi là bơi đi bơi về tổng cộng là 2 lần, tiêu chuẩn rất đơn giản nhưng đồi với tôi một con vịt cạn thì quả là vô cùng xa cách.

Buổi học đầu tiên tôi nói dối là dì cả đến, mọi người ai đi học hôm đó là coi như đã học được 9/10 bài học rồi. Tôi thì thưởng thức gái đẹp đi qua đi lại trong hồ bơi, người thì ngực to, người thì đùi thon còn con trai thì bụng 6 múi không có tì vết, nhìn những cái này trong lòng tôi rất vui vẻ. Nhưng tôi vẫn không biểu hiện ra ngoài, ngồi xổm bên hồ bơi cầm dù che nắng tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp.

Buổi thứ hai, tiếng còi của cô thể dục vang lên, mọi người cũng nhảy xuống. Thấy tôi là người duy nhất mang phao đến cô giáo kích động hỏi: “Em tên gì?”

“Chào cô, em học ngành kế toán, tên Kỳ Nguyệt!”

“Uhm.” Bởi vì bơi nhiều nên cánh tay của cô giáo vung lên đầy rắn chắc muốn lấy phao của tôi ra, tôi sợ hãi vội vàng nhảy ra phía sau, cô giáo dở khóc dở cười nói: “Học trò Kỳ Nguyệt, tôi không có dạy sinh viên nào mà còn mang cái này.”

Tôi muốn khóc luôn: “Cô, em không mang cái này thì không dám xuống nước.”

“Cô lấy nhân cách ra bảo đảm, độ sâu của hồ cao lắm cũng chỉ tới ngực của em.”

Nhân cách không thể ăn no được…….Tôi nói thầm trong lòng.

Cô giáo nói tiếp: “Kỳ Nguyệt, em đã lớn rồi. Chỉ có em bé mới xài cái này, em nhìn đi, trong hồ bơi này em đang làm trò cười đấy.”

Tôi nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người đang đứng im trong nước nhìn tôi, hơn nữa trên mặt ai cũng mang theo nụ cười chế giễu.

Tôi cắn răng nói: “Cô ơi buổi tiếp theo em tuyệt đối không mang cái này xuống, nhưng mà…….hôm nay em có thể mang nó được không, cầu xin cô đấy~~”

Vẻ mặt tôi như đưa đám, âm thanh van xin vang lên không ngớt.

Cô nhìn tôi, ánh mắt từ từ dịu xuống, bất đắc dĩ phất tay một cái nói: “Đi xuống đi.”

Vì vậy, buổi thứ hai tôi vui vẻ đùa nghịch torng nước. Cho dù oán giận cỡ nào thì cũng phải đến buổi học thứ ba cũng chính là buổi cuối cùng. Tôi chậm rãi bước tới trước mặt cô giáo nói: “Thưa cô, em tới kì sinh lý.”

“Kỳ Nguyệt rốt cuộc một tháng em có mấy lần!!” Cô giáo thể dục nhịn không nổi muốn lật bàn: “Nếu em không thể xuống nước thì không phải trước kia tôi có nói là thi chạy 1600m sao, em có muốn chạy không?”

“……….”

“Không chạy thì xuống nước cho tôi! Sinh viên như em đúng là trăm năm khó gặp!”

“Cô cũng không phải là con rừa, ở đâu ra trăm năm………”

“Còn nói nhảm! Có tin tôi quăng em xuống dưới không!”

“Em tin………” Tôi lẩm bẩm nói rồi đi xuống hồ, tôi lạnh đến mức hàm rang run lập cập, tôi đi đến chỗ Tân Hân và Lâm Tĩnh.

“Tân……….Hân………”

Tân Hân đang đưa lưng về phía tôi nên tôi chỉ có thể run run mà gọi tên cậu ấy, cậu ấy thết lên một tiếng rồi quay người lại hất nước vào người tôi đẩy tôi ra xa.

Tôi bị hất nước vào mặt không kịp thở, bi thương rên rỉ: “Tân Hân, là tớ.”

Tân Hân bình tĩnh lại, sờ mặt tôi nói: “Kỳ Nguyệt, sao lại là cậu?”

“Không tớ thì là ai.”

Tân Hân nhấn đầu tôi xuống nước, hùng hổ nói: “cái giọng điệu cậu gọi tớ y như trong bộ phim “thủy quỷ” hôm qua tớ mới coi!”

“…………”

Tôi ngoi lên Tân Hân lại siết chặt mặt tôi hỏi: “Kỳ Nguyệt, cậu cũng phát triển như bọn tớ mà sao cậu lại có cái âm thanh quỷ quái này vậy? Hả?”

Tôi đang định giơ tay gõ đầu Tân Hân đột nhiên có người ở phía sau nhấn tôi xuống nước!

Tôi uống muốn hết nước trong hồ, tay chân quơ loạn xạ trong nước, một lúc sâu mới có người túm tôi lên.

Ngoi ra khỏi nước tôi sặc muốn chết đi sống lại, cay mắt mở ra không được. Chỉ nghe giọng nói Tân Hân tức giận: “Mẹ nó, muốn giết người hả.” và một giọng cười của con trai.

Tôi dụi mắt muốn mở mắt ra nhìn cho rõ là ai, đột nhiên có một đầu ngón tay ấm áp thay tôi xoa mắt. Cho đến khi ngón tay ấy buông ra tôi mới thấy rõ là Tô Minh Á, nửa thân trên trần trụi thon gầy mà rất thon thả.

Cường tráng! Trong đầu tôi hiện lên hai chữ này.

“Kỳ Nguyệt, có khỏe hơn chưa, là Lâm Phi đùa với cậu đấy..”

Thì ra người vừa mới ám sát tôi là người tôi đã gặp ở sân bóng lúc trước, Tân Hân đang dồn sức đánh cậu ta, cậu ta nhìn tôi vội vàng chạy tới nói: “Chị dâu, không sao chứ, em đây chỉ đùa với chị một chút.”

Tôi cắn răng nghiến lợi lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Cậu ta cười sáng rỡ: “Chị dâu thật buồn cười, bị đè xuống mà còn quơ quơ như con vịt cạn.”

“==……..”

Tô Minh Á trợn mắt với cậu ta, cậu ta lập tức im lặng không dám nói thêm nửa lời, chợt Tô Minh Á sâu kín nói ra một câu: “Đừng gọi Kỳ Nguyệt là chị dâu.”

Tôi nhìn Tô Minh Á, chàng trai dựa vào thành hồ bơi, đôi mắt nháy nháy, khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu vào như đang điêu khắc lại vẻ đẹp mê người này.