Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra





Trên xe, Tô Mộc Vũ vẫn mệt mỏi.

Cô không biết tại sao thế giới này lại đột nhiên thu nhỏ lại, làm sao ở đâu cũng đều có thể gặp người mình không muốn gặp vậy?

Có phải chỉ cần cô còn ở trong thành phố này một ngày, bọn họ liền không buông tha cho cô?

Phong Kính dựa lưng vào ghế, đột nhiên nhớ tới điều gì liền nói: “Đi siêu thị”

Đi siêu thị làm gì? Tô Mộc Vũ khó hiểu nhìn hắn.

Xe quay đầu tiến vào bãi đỗ xe của một toà thương mại cao cấp, Phong Kính lôi kéo Tô Mộc Vũ vào thang máy.

Nhìn hàng hoá đa dạng muôn hình vạn trạng, Phong Kính nhíu mày, có chút không kiên nhẫn. Thân hình cao lớn anh tuấn đứng trước những quầy hàng giành cho phụ nữ trong siêu thị… quả thực có không hợp .

Phong Kính chưa bao giờ tự mình đến siêu thị, khó trách lộ ra vẻ mặt như thế.

Tô Mộc Vũ nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của hắn, giống như một vẻ mặt của cậu bé mất kiên nhẫn khi bị bắt cùng mẹ đi dạo phố, cô nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.

Phong Kính nhìn thấy một loạt cà chua, nhìn tới nhìn lui đến mím chặt khóe miệng, sau đó liền chọn những trái có màu đỏ thẫm đẹp nhất.

Tô Mộc Vũ vội ngăn lại, nói: “Cáinày không được. Muốn mua cà chua thì phải chọn những quả có da hồng hồng điểm chút xanh, như vậy vừa chua lại vừa ngọt, ăn sẽ ngon hơn”

“Cá phải lựa những con có mang màu đỏ tươi, vảy phải mẩy. Những con như thế mới còn tươi, mùi vị thơm ngon…”

Tô Mộc Vũ vừa đi vừa chọn lựa những bó rau xanh tốt, lại vừa giải thích cách chọn lựa thực phẩm.

Biểu tình trên mặt có chút vui vẻ, mang theo nụ cười lơ đãng, giống như ánh sáng ban mai, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.

Phong Kính đi phía sau phụ cô đẩy xe hàng, ánh mắt lơ đãng dừng trên khuôn mặt cô, khóe miệng nhẹ gợn lên một đường cong không rõ ràng, trong đôi mắt xuất hiện nét cười thản nhiên.

Xách theo hai túi thực phẩm về nhà, Tô Mộc Vũ lật đật lao đầu vào bếp.

Rửa đồ, thái rau, xào rau, Tô Mộc Vũ bận bịu một lúc lâu mới đột nhiên phát hiện người đàn ông kia không thấy đâu.

Cô nhớ lại bộ dạng Phong Kính cau mày khi lựa chọn cà chua, nhịn không được lại mỉm cười một chút.

Buổi tối lúc ngủ, hắn lại đem Tô Mộc Vũ làm cái gối ôm mà ôm chặt vào trong ngực. Tiếng hít thở đều đều của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, từng hơi từng hơi chầm chậm vang lên bên tai cô, cũng đồng thời đánh vào trong trái tim cô.

Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng nắm lấy chiếc vòng cổ trước ngực, do nhiệt độ cơ thể mà nó có chút âm ấm. Ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc mặt dây chuyền, mười hai viên kim cương xinh đẹp chiếu ánh sáng li ti trong bóng tối, cho dù có là bóng tối cũng không thể che khuất đi ánh sáng của nó.

Một thứ gì đó… theo ánh sáng kia chiếu rọi vào trái tim cô.

Tô Mộc Vũ hết giờ lên lớp, đang lúc nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì.

Phong Kính là một người cực kì kén chọn, một khi không hợp khẩu vị thì một chút cũng không chịu động đũa, giống như một đứa trẻ khó tính. Sợ rằng không ai dám nghĩ đến một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, khí thế bức người như EthanFong lại còn một mặt như vậy.

Nhớ tới bộ dạng nhíu mày của hắn, Tô Mộc Vũ hơi nhếch khoé môi.

Lúc chuẩn bị đi về, Kiều Na đến trước mặt cô, lạnh lùng hừ một tiếng, trào phúng nói: “Này, bông hoa của trung tâm đào tạo nghệ nhân chúng ta mới mua vòng cổ nha, lại là của mấy gã tình nhân tặng cho à?”

Tô Mộc Vũ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô bé đó, không thèm để ý chỉ cười một chút.

Một đứa nhỏ mới mười tám mười chín tuổi, chưa nếm trải mùi đời, chưa bao giờ biết trên đời này hiểm ác cùng gian nan là bao nhiêu, cho nên cô cũng không trách Kiều Na.

Nhếch miệng cười nhẹ lại khiến Kiều Na hoàn toàn tức giận: “Tô Mộc Vũ, đừng tưởng rằng cô luôn giả câm giả điếc sẽ không có chuyện gì, tôi nhất định sẽ đem con người thật của cô ọi người thấy. Người như cô, không xứng có mặt ở nơi này”

Có lẽ là vì sự bàng quang của Tô Mộc Vũ, có lẽ là do lần trước Tiền Phong sỉ nhục cô ta , và cũng có lẽ là vì sự ganh tị của cô ta nên Kiều Na vốn thanh cao lại hoàn toàn biến thành cay độc như vậy trước mặt cô.