Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 60-3: Lại bị trói ? Thật là xui xẻo!(3)



Edit: Thảo My

"Toàn bộ bọn họ cứ như vậy rời đi?" Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên có chút thất vọng hỏi, mặc dù bọn họ không đánh mà lui cũng là một chuyện tốt, nhưng hành động lần này của mấy người giang hồ thật đúng là làm cho nàng thất vọng.

Lôi Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của nàng, chế nhạo: "Nương tử, nàng thất vọng vì bọn họ không đánh lên đây? Hay là thất vọng về sau ít cơ hội đếm bạc?"

Về điểm nhỏ mọn này của nàng, hắn vẫn hiểu. Những người đó rời đi, mỗi ngày bạc thu vào cũng mất.

"Chàng rõ ràng cũng biết, còn hỏi." Tô Nhược Mộng làm nũng với hắn.

"Vi phu cảm thấy nương tử nên nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe, yên ổn, vui vẻ chuẩn bị làm tân nương xinh đẹp." Lôi Ngạo Thiên nhớ đến mấy ngày nữa hắn sẽ thành thân, khóe miệng không khỏi cong lên, lại nói: "Nàng không phải là một lòng nghĩ mấy cái thứ trong rừng sao? Sau khi kết hôn, nàng cứ thoải mái mạnh dạn làm theo như ý của mình đi, những chuyện khác giao cho lão Tây là tốt rồi."

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng đảo qua thất vọng trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhấp nháy rực rỡ lên, nàng vui vẻ nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Mấy ngày nữa Tây Đường chủ sẽ đến sao?"

"Hắn dám không đến? Giáo chủ thành thân, cũng không phải là chuyện nhỏ. Ha ha!" Lôi Ngạo Thiên nói xong, vẫn nhịn không được vui vẻ bật cười.

"Vậy được rồi, mấy ngày nay ta suy nghĩ làm sao để mở mới, đến lúc đó lại cùng Tây Đường chủ thương lượng một chút." Tô Nhược Mộng nghĩ đến có thể thấy thiên tài buôn bán trong truyền thuyết, không khỏi có chút mong đợi.

Nàng tin tưởng, do nàng quản lý việc xuất vật phẩm, từ thiên tài buôn bán tới quảng cáo, nhất định có thể mã đáo thành công.

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng vừa nhắc tới chuyện này, lại thành ra hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không hiểu nổi, tại sao nàng cảm thấy hứng thú với những thứ đó? Nữ nhân không phải đều hy vọng trải qua  cuộc sống trong nhung lụa? Sao nàng lại có chuyên tâm muốn hạ điền trồng trọt?

"Nương tử, vi phu vẫn không hiểu, vì sao nàng lại hứng thú với cây nông nghiệp như vậy?"

"Dân dĩ thực vi thiên (người dân xem thức ăn hơn tất cả), tự mình làm, cơm no áo ấm." Thật vất vả mới tới một thời không hoàn toàn không ô nhiễm, nàng sao có thể lãng phí những tài nguyên này? Suy nghĩ một chút kiếp trước mình bởi vì ngộ độc thức ăn mà chết, nàng càng thêm ham thích với thực phẩm màu xanh lá cây hơn.

Bên ngoài Tử Long Lĩnh là một loạn thế, dân chúng khổ không thể tả, có rất nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nếu như họ trồng ra nhiều lương thực, một có thể cứu tế người nghèo, hai có thể bán, gia tăng  tài chính thu vào cho Ma Giáo.

Giáo đồ Ma Giáo không ít, một đại gia đình chi tiêu cũng không nhỏ, bọn họ mang tài nguyên trên Tử Long Lĩnh khai phá, tối thiểu có thể cung ứng lương thực cho mình.

Trọng điểm là —— ăn được yên tâm!

Lôi Ngạo Thiên hiểu rõ gật đầu một cái, nhìn nàng lấy làm kiêu ngạo cười cười, nói: "Nương tử của ta quả thật là một hiền thê lương mẫu, xuất giang hồ, nhập Ma Giáo, trồng được đất đai, lên được thương trường."

"Ha ha, miệng thật ngọt."

"Để nương tử được vui vẻ, thoải mái, là trách nhiệm của vi phu."

"Cho chàng điểm màu sắc, chàng liền..."

"Giáo chủ." Đại Hộ Pháp nôn nóng vội vã từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Nhược Mộng thì ngẩn người, cúi thấp đầu xuống.

Lôi Ngạo Thiên nhìn trên mặt hắn nôn nóng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Đại Hộ Pháp khổ sở liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, không có lên tiếng. Hắn không biết Tô Nhược Mộng ở chỗ này, sớm biết, hiện tại hắn sẽ không tiến vào.

"Lão Đại, ngươi có chuyện gì cứ nói đi, Mộng nhi không phải người ngoài."

Đại Hộ Pháp ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đại tiểu thư rời đi." Hắn vốn khinh thường gọi nàng là đại tiểu thư, mặc dù trước kia hắn vẫn gọi nàng đại tiểu thư, hiện nay, hắn chỉ là muốn ở trước mặt Tô Nhược Mộng nói khó hiểu một chút.

Doãn Tâm Nhi mang đến cho hắn một cảm giác là một nữ nhân không đơn thuần, lại còn có tâm cơ, động cơ lần này nàng trở về hắn không cảm thấy không hề đơn giản.

Nghe vậy, lông mày xinh đẹp của Lôi Ngạo Thiên cau lại, hỏi:"Nàng có lưu lại thứ gì không?" Đang ở thật tốt vì sao phải rời đi? Đông Đường chủ tra được kết quả, ngày hôm trước hắn đã nhận được. bởi vì nàng chỉ có một nữ nhi, cũng không nhi tử, Quyền Vương lại muốn có được sự ủng hộ của Trấn Quốc Công, cho nên, muốn nâng trắc phi lên làm Quyền Vương phi.

Từ trước đến giờ Doãn Tâm Nhi là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, để cho nàng từ chính phi biến thành trắc phi, tất nhiên không phục, cuối cùng chọc giận Quyền Vương, Quyền Vương dưới cơn nóng giận liền hưu nàng, mà nàng cũng kiêu ngạo mang theo nữ nhi rời kinh thành.

Mặc dù nhận được kết quả điều tra, nhưng hắn vẫn còn có chút hoài nghi, lẽ ra Quyền Vương sẽ không để cho nàng mang theo khuê nữ của mình rời khỏi vương phủ. Mà người cao ngạo như nàng, cũng sẽ không lựa chọn trở về Tử Long Lĩnh, dù sao lấy trường hợp nàng trở lại, chắc chắn chính là tự quăng cho chính nàng một bạt tai lớn.

Trừ phi, nàng còn có nỗi khổ tâm hay ẩn tình gì.

"Nàng đưa nữ nhi đến khách sạn, sau đó một mình rời đi." Đại Hộ Pháp hồi báo chi tiết, hắn nghe đến cái tin tức này, cũng rất là khó hiểu, vì sao nữ nhân kia phải lưu lại nữ nhi của mình, một mình rời đi?

Nghe vậy, lông mày Tô Nhược Mộng nhẹ chau lại, nhìn Đại Hộ Pháp hỏi:"Biết nguyên nhân không?"

"Trong thư không nói."

Tô Nhược Mộng chuyển mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nhẹ giọng hỏi: "Nếu không chúng ta xuống núi hỏi nữ nhi của nàng một chút? Có lẽ tiểu cô nương kia biết nguyên nhân." Hiện tại không nhìn thấy người kia, cũng phải xem đứa bé thôi. Nàng cho rằng một mẫu thân nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không chịu bỏ con của mình lại.

"Ta..." Lôi Ngạo Thiên có chút chần chờ, thành thật mà nói, hắn không có chuẩn bị đi gặp Doãn Tâm Nhi, hắn chỉ muốn để cho nàng mang theo nữ nhi có một cuộc sống ổn định là được rồi. Đã nhiều năm như vậy, mặc dù tâm mình bởi vì hiện tại đã có Tô Nhược Mộng, cho nên đã lạnh nhạt với ruồng bỏ đau xót kia, cũng có thể hiểu, ban đầu nàng vì yêu mà rời đi. Nhưng mà, hắn thật là không biết nên đối mặt với nàng như thế nào?

Lúc thù hận, luôn tưởng tượng qua ngàn vạn phương thức gặp mặt, nhưng mà, hắn lại chưa từng nghĩ tới sẽ gặp mặt theo phương thức này.

Hiện tại tâm của hắn chỉ có Tô Nhược Mộng là đủ, hoàn toàn không có chỗ cho thống hận năm xưa. Hóa ra, không hận, là bởi vì không thương.

"Chàng đừng ta ta nữa. Ta hiểu biết rõ trong lòng của chàng đang nghĩ gì? Chàng yên tâm, ta sẽ không có những ý nghĩ khác, chúng ta trước nên biết rõ chuyện gì đã xảy ra? Rồi hãy nói." Tô Nhược Mộng đứng lên, lôi kéo tay Lôi Ngạo Thiên đi ra bên ngoài.

Tâm tình của hắn, nàng hiểu. Nhưng mà, nếu như không đối mặt, không gặp mặt Doãn Tâm Nhi một lần, cái tính cổ quái của hắn không thể tốt lên được.

Tâm bệnh còn cần tâm dược.

Chỉ khi có thể thật sự bình thản đối mặt với nó, vướng mắc trong lòng mới có thể vĩnh viễn biến mất.

Mà nàng cũng rất hiểu rõ hắn, hắn đối với nàng ta dù là không có tình yêu, không có hận ý, nhưng vẫn tồn tại thân tình. Hắn là người trọng tình trọng nghĩa, điểm này, từ trước tới nay nàng luôn cho là như vậy.

Khi bọn hắn đi tới trước khách sạn thì nữ nhi của Doãn Tâm Nhi đang ngồi ở cửa khóc thút thít, tiểu bộ dáng này hoa lê đẫm mưa, làm cho người ta vừa nhìn liền đau lòng.

Lôi Ngạo Thiên liếc nhìn lại, cả người đều ngẩn ở nơi đó, giống như thời gian đảo ngược, khắc sâu vào mắt hắn chính là hình ảnh Doãn Tâm Nhi khi còn bé. Dáng dấp mẹ con các nàng quả thật quá giống, như một khuôn đúc ra.

Tô Nhược Mộng theo tầm mắt của hắn nhìn sang, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên đang thừ người ra, trong lòng đã xác định tiểu nhân nhi đang ngồi trước cửa chính là nữ nhi của Doãn Tâm Nhi, hơn nữa, dáng dấp hai mẹ con các nàng còn rất giống nhau.

Nếu không, Lôi Ngạo Thiên cũng sẽ không có vẻ mặt này.

Khẽ kéo cánh tay Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, nói: "Đi thôi, đi qua hỏi một chút." Dứt lời, lôi kéo tay của hắn đi tới cửa khách sạn.

Lôi Ngạo Thiên có chút bị động để cho nàng kéo đến trước mặt tiểu cô nương.

Tô Nhược Mộng ngồi xổm xuống, tròng mắt nhìn nàng, ân cần hỏi han: "Tiểu cô nương, làm sao ngươi khóc? Nói cho tỷ tỷ có được hay không?"

Tiểu cô nương nâng khuôn mặt nước mắt loang lổ lên, bộ mặt phòng bị nhìn nàng, thấy nàng vẫn ấm áp mỉm cười với mình, phòng ngự trong lòng cũng buông lỏng đôi chút, hít mũi một cái, nói: "Mẹ ta không cần ta nữa, nàng cũng không cần ta, ô ô ô..."

Nói xong, nàng lại bắt đầu khóc.

Tô Nhược Mộng rút khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nhu hòa dụ dỗ nói: "Nói cho tỷ tỷ, tên ngươi là gì có được hay không? Đợi tỷ tỷ đi tìm mẫu thân với ngươi."