Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 57-5: Giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?(5)



Edit: Thảo My

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng ngoài ý muốn nhìn hắn, một hồi lâu sau, nàng nắm thật chặt tay hắn, khẽ mở môi đỏ mộng:"Ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng."

"Như thế này là đủ rồi." Cuối cùng ánh mắt Lôi Ngạo Thiên từ đàng xa rút về nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Đi thôi, ta dẫn nàng đi Trung Nghĩa Đường, có lẽ đi đến nơi này nàng có thể đoán được thân thế của ta."

Từ khi Đoan Mộc Lệ nói dáng dấp hắn giống mẹ như đúc, hắn liền hoài nghi thân thế mình.

Từ khi Đoan Mộc Lệ nói đến lai lịch thanh chủy thủ gọi Tử Quang kia thì hắn liền khẳng định thân thế mình.

Tô Nhược Mộng tưởng tượng Trung Nghĩa Đường sẽ trang nghiêm như thế nào, nhưng nàng lại không nghĩ đến, Trung Nghĩa Đường kì thực là nơi để bài vị. Đi vào trong thạch động có khắc ba chữ Trung Nghĩa Đường, đập vào mắt là từng hàng bài vị, nhập vào mũi là mùi khói hương nồng nặc.

Nơi này thật lớn, Tô Nhược Mộng liếc nhìn lại liền thừ người ra, thật lâu không cách nào rút ánh mắt về, không cách nào hoàn hồn.

Trung tâm hàng thứ nhất có mấy bài vị làm từ gỗ tử đàn, bài vị bọn họ lớn hơn tinh xảo những bài vị khác, Tô Nhược Mộng nhìn thấy chữ viết trên những bài vị kia.

Linh vị thái tử Hách Liên triều: Hách Liên Húc Quang

Linh vị thái tử phi Hách Liên triều: Đoan Mộc Tử Di

Linh vị Tĩnh Viễn đại tướng quân Hách Liên triều: Thẩm Trung Quân

Linh vị Chấn Uy đại tướng quân Hách Liên triều: Nguyễn Viễn Bình 

Hách Liên triều? Đoan Mộc Tử Di? Thái tử phi?

Tô Nhược Mộng suy nghĩ, nghi vấn trong lòng dâng lên, nàng ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, miệng khẽ mở lại phát hiện mình nói không ra một câu.

"Đi, đi vào. Chúng ta dâng hương cho bọn họ đi." Lôi Ngạo Thiên dắt tay nàng, mặt nghiêm túc nhìn nàng, cất bước đi vào bên trong động. Đốt hương, đưa tới tay Tô Nhược Mộng, liếc mắt ra hiệu cho nàng, hai người ăn ý cung kính dâng hương trước bài vị.

Tô Nhược Mộng không biết mình từ Trung Nghĩa Đường đi ra như thế nào, trong đầu nàng hiện lên tất cả đều là một hàng bài vị kia, thỉnh thoảng phóng đại ba chữ làm nàng chấn động —— Hách Liên triều.

Nàng mặc cho Lôi Ngạo Thiên ôm, một đường nhảy tới đỉnh núi Long Đầu, đứng trước một tòa mộ, nàng nhìn trên bia mộ khắc Đoan Mộc Tử Di cùng Hách Liên Húc Quang, lúc này mới chân chính phục hồi lại tinh thần.

Lôi Ngạo Thiên không đợi nàng đặt câu hỏi, liền nhẹ đặt vạt áo xuống trên đá phiến trước mộ ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng nói: "Nương tử, ngồi ở đây."

Tô Nhược Mộng theo lời ngồi xuống bên cạnh hắn, yên lặng nhìn bia mộ kia, chờ hắn kể.

Nàng biết, lúc này, hắn nhất định có lời muốn nói.

"Tiền triều chính là Hách Liên triều, bọn họ chính là cha mẹ ruột của ta, mà ta là đứa trẻ mồ côi của hoàng tộc tiền triều. Những bách tính dưới chân núi kia chắc cũng là thân nhân quan viên hoặc là dân chúng tiền triều cùng đi lên."

Lôi Ngạo Thiên nói xong, dừng lại, âm thanh trầm thấp một chút, rồi nói tiếp: "Vào ngày bảy tháng bảy hằng năm, cha mẹ ta sẽ đưa ta tới nơi này bái tế, nhưng bọn họ lại chưa từng nói cho ta biết hai người kia có quan hệ gì với ta. Ta nói những thứ này cũng không phải oán giận bọn họ, ta rất cảm kích bọn họ, cũng xem bọn họ là cha mẹ ruột của mình. Bọn họ không nói cho ta, thật ra thì cũng là bởi vì yêu thương ta, bởi vì không muốn làm ta khổ sở, về thân thể của ta một chữ cũng không nói,cũng bởi vì không muốn ta có cuộc sống với áp lực cùng thù hận."

"Bọn họ không để ta khôi phục Hách Liên triều, mà là dạy ta cái gì là cuộc sống thoải mái, nhất là mẹ ta, nàng cũng thấy bộ dáng nàng ấy. Nàng nhất định không ngờ nàng ấy từng là Hỏa Bạo nương tử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nhưng mà, trên phương diện giáo dục ta, nàng không giống như là mẫu thân, ngược lại càng giống như bằng hữu thân thiết của ta hơn."

"Ta sẽ khổ sở, nhưng mà, ta sẽ không mãi khổ sở. Chuyện cũ không thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía trước, mà ta không phải một người đa cảm, cho nên, cả ta và các hộ pháp, chúng ta đều đã học được cách buông gánh nặng chuyện cũ xuống, có một cuộc sống nhẹ nhõm thoải mái. Khom lưng dưới quyền quý, đó không phải là cuộc sống ta muốn."

Tô Nhược Mộng nhìn hắn, gật đầu: "Ta hiểu."

Hai người trầm lặng một hồi lâu, Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại, lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, gọi Phượng cầm ra. Nhẹ nhàng điều chỉnh thử huyền thanh, chậm rãi gảy, tiếng đàn du dương, từng một tiếng đàn đem quá trình Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài hiểu nhau, mến nhau, sinh ly tử biệt hiện ra, làm mọi người rơi lệ.

Nàng vừa gảy ra, vừa rơi lệ, nước mắt rơi vào trên dây đàn, trước kia nàng nghe khúc đàn này không biết bao nhiêu lần, nghe mãi không chán, luôn hâm mộ tình cảm giữa bọn họ.

Mặc dù kết cục rất bi thương, nhưng là nàng luôn là rằng kết cục như vậy cũng là loại hạnh phúc khác. Nếu sinh không thể cùng gối, sau khi chết cùng chỗ, song song hóa thành một đôi bướm cũng là một niềm hạnh phúc.

Lần đầu tiên Lôi Ngạo Thiên nghe được bài hát tràn đầy tình cảm như vậy, bài hát này giống như là một câu chuyện tình yêu. Từ mới quen nhau, rồi đến tình cảm sinh ra, rồi đến lưỡng tình tương duyệt, rồi lại đến nỗi khổ ly biệt, sau đó khúc âm càng ngày càng thương cảm, yêu lại không thể ở gần nhau, nỗi đau sinh ly tử biệt, cuối cùng thủ khú biến hóa, hình như hai người lại đi cùng nhau, vĩnh viễn sẽ không chia rời.

Nước mắt Tô Nhược Mộng dưới ánh sáng mặt trời, giống như là từng viên kim cương chói lóa, ánh mắt Lôi Ngạo Thiên sáng tỏ. Nhìn gò má nhu mỹ của nàng, cái dây cung trong lòng Lôi Ngạo Thiên cũng rung động theo.

Cảm tính của nàng, xem ra càng thêm động lòng người.

Một bài hát, có thể làm cho người ta nghe ra một câu chuyện tình yêu hoàn chỉnh.

Một khúc hạ xuống, Tô Nhược Mộng nhìn hai tên trên mộ bia, nhẹ giọng nói: "Bọn họ nhất định rất yêu nhau, tựa như Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài."

"Nàng mới vừa gảy thủ khúc kia tên gì?" Lôi Ngạo Thiên tò mò hỏi, thấy nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, hắn cũng thấy được nàng cũng có cảm giác chịu tổn thương. Nhưng mà, suy nghĩ một chút trước kia nàng đều ở thôn Thanh Thủy, ngay sau đó lại bác bỏ suy đoán này.

"Lương Chúc, nói về chuyện xưa của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài."

"Rất thê mỹ."

"Bọn họ rất yêu nhau."

"Trước kia ta chưa từng nghe qua bài hát như vậy, lần đầu tiên nghe được, nhưng mà rất êm tai, rất cảm động. Nghe nương tử gảy thủ khúc, ta cảm thấy được kỳ cảnh đi sâu vào trong lòng, nó giống như là một câu chuyện tình yêu hoàn chỉnh."

"Đúng vậy a, bài hát này chính là viết về câu chuyện tình yêu của  bọn họ, bọn họ sinh không thể ở bên nhau, sau khi chết cùng chỗ, song song hóa thân làm điệp. Nó còn có một tên, gọi là hóa bướm."

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên như có điều suy nghĩ theo ánh mắt của nàng nhìn về phía hai tên trên mộ bia, đột nhiên hiểu dụng ý khi nàng gảy bài hát này.

"Bọn họ mới vừa nhất định nghe được bài hát rồi, bọn họ nhất định cũng rất thích." Lôi Ngạo Thiên nói qua đứng lên, đưa tay ở trước mặt nàng, thâm tình thành thực nhìn nàng, nói: "Nương tử, đi thôi, chúng ta về nhà thôi."

"Tốt. Chúng ta về nhà." Tô Nhược Mộng cười một cái, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn.

......

"Tiểu Lệ, những năm này ngươi đi những nơi nào? Chúng ta phái rất nhiều người tìm ngươi, đều không có tin tức."

Bọn họ mới vừa đi tới cửa viện của Tô Nhược Mộng ở, liền nghe được âm thanh Hàn Nhứ mừng rỡ truyền đến. Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng khẽ liếc nhau một cái, ngầm hiểu trong lòng, tay nắm tay, sóng vai đi vào trong sân.

Nên đến thì sẽ đến, huống chi, bọn họ cũng chỉ kém không chính tai nghe được lời nói chứng thực mà thôi.

Trong sân hai người ôm nhau khóc sướt mướt, nhìn hai người họ cùng nhau đến, ngay sau đó gương mặt luống cuống, không biết như thế nào cho phải?

Tô Nhược Mộng nhìn họ, ôn hòa cười một tiếng, nói: "Lôi bá mẫu, Lệ di, mẹ, chúng ta đi vào nhà tán gẫu."

"Được, được, tốt! Chúng ta vào nhà tán gẫu tiếp." Hàn Nhứ khẽ liếc mắt một cái, mỉm cười với Lôi Ngạo Thiên, khẽ kéo ống tay áo Đoan Mộc Lệ, nháy mắt với nàng, ăn ý gật đầu đáp ứng.

Vào trong phòng, Tô Nhược Mộng rót một ly trà cho tất cả các nàng, sau đó, cười híp mắt đẩy Lôi Ngạo Thiên ngồi xuống.

"Lôi bá mẫu, Lệ di, các người có lời gì thì nói đi, ta tin tưởng Ngạo Thiên cũng muốn biết chân tướng." Tô Nhược Mộng nói xong, quay đầu cùng Lôi Ngạo Thiên liếc nhau một cái, rồi nói tiếp: "Hắn có thể tiếp nhận, mọi người cứ yên tâm đi."

Hàn Nhứ cùng Đoan Mộc Lệ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn như cũ vẫn treo mỉm cười thản nhiên trên mặt, liền tin lời của nàng. Hai người liếc nhau một cái, Hàn Nhứ nâng chung trà lên khẽ nhấm một hớp, hắng giọng, nói: "Thiên nhi, thật ra thì ta và cha ngươi đều không phải là cha mẹ ruột của ngươi."

Nói xong, nàng dừng lại, lo lắng nhìn hắn một cái, rồi nói tiếp: "Tiểu Lệ là dì ruột của ngươi, cha ngươi là Hách Liên Húc Quang, mẹ ngươi là Đoan Mộc Tử Di. Hai cái tên này ngươi đều rất quen thuộc chứ?"

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng khẽ gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục.

"Không sai, mộ kia chính là mộ cha mẹ ruột ngươi, cha ngươi trời sanh cố tình đi, lúc mẹ ngươi mang thai ngươi liền qua đời. Mẹ ngươi rất đau lòng, nhưng mà, bởi vì trong bụng có một sinh linh, cho nên, nàng cũng kiên cường đối mặt. Nhưng vào thời điểm sinh ngươi, nàng bởi vì khó sinh mà theo cha ngươi đi, trước khi nàng đi, nàng giao ngươi cho ta cùng Lôi Cận, mong chúng ta không nói thân thế của ngươi cho ngươi biết. Bởi vì nàng không muốn ngươi mang gánh nặng khôi phục Hách Liên triều, nàng hi vọng ngươi có cuộc sống vui vẻ giống như một người bình thường."

Âm thanh Hàn Nhứ trầm thấp kể lại, nói xong lời cuối cùng, nước mắt vẫn không thể nhịn được rơi xuống. Nàng rút khăn lụa, nhẹ lau nước mắt nơi khóe mắt, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Lệ ngồi ở một bên cũng đang lau lệ, lại nói: "Thiên nhi, ngươi đừng quan tâm cái gì Hách Liên triều hay là Đông Lý triều? Ngươi có cuộc sống vui vẻ, mới là điều chúng ta cùng cha mẹ ngươi muốn nhìn thấy nhất."

"Mẹ, người vĩnh viễn đều là mẹ ta, cha, cũng vĩnh viễn đều là cha ta. Ở trong lòng của ta, hai người chính là cha mẹ ruột của ta, ta không có oán giận người nào, cũng không có trách người nào cả. Mọi người đều là bởi vì yêu ta, thương ta, cho nên mới phải gạt ta."

Lôi Ngạo Thiên nói xong, đưa tay đặt lên tay Hàn Nhứ, lại nói: "Hai người là cha mẹ, bọn họ cũng thế, những ngày qua ta sẽ không quên. Về phần cái gì Hách Liên triều, cái gì Đông Lý triều, Thiên nhi không có tâm tư mà lo lắng những thứ kia. Thiên nhi chỉ muốn trông coi Tử Long Lĩnh, bảo vệ tốt dân chúng Tử Long lĩnh, ở chỗ này có cuộc sống tự do tự tại."

Nghe vậy, không chỉ Hàn Nhứ, ngay cả Đoan Mộc Lệ cùng Tô thị cũng đỏ mắt, hít hít mũi, nhẹ lau nước mắt.