Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 52-2: Ở khách điếm gặp tập kích, đi trên đường gặp thổ phỉ (2)



Lạc Băng Vũ mở to mắt, miệng há ra cũng quên khép lại, cứ ngơ ngác nhìn Tô Nhược Mộng như thế.

Không ngờ chỉ hơi đổi cách ăn mặc mà Tô Nhược Mộng đã trở nên phong hoa tuyệt đại như thế? Nàng đã sớm biết một thân vải rách kia cũng không che lấp được vẻ đẹp của nàng, nhưng không ngờ vẻ đẹp ấy lại có thể khiến cho người ta rung động đến vậy? Vẻ đẹp của nàng, khí chất của nàng, tất cả tất cả đều như được chạm khắc tỉ mỉ nên.

Đẹp như thiên tiên, nhưng lại không kiêu sa hào nhoáng.

Trong sự thanh khiết mang theo nét dịu dàng, trong sự thoát tục lại pha chút gần gũi.

"Chào buổi sáng!" Tô Nhược Mộng tò mò nhìn Lôi Ngạo Thiên đang kéo ghế ngồi ra giúp nàng, không hiểu tại sao mắt của họ lại trừng to như vậy, lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Lệ cười một tiếng: "Dì Lệ, tối qua ngủ có ngon không?"

Đoan Mộc Lệ sửng sốt, sau đó lại hỏi với vẻ ngờ vực: "Vừa nãy ngươi gọi ta là gì?"

"Dì Lệ, không được sao? Nếu dì Lệ thấy không ổn, hay ta sửa giọng gọi tiền bối vậy." Tô Nhược Mộng nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, vội vàng sửa lời.

Nàng nôn nóng quá rồi sao? Nhưng mà, nàng không muốn thấy quan hệ của Lôi Ngạo Thiên và Đoan Mộc Lệ cứ giậm chân tại chỗ mãi như thế, bọn họ là người thân, không thể cứ xem nhau như người lạ vậy được. Nàng tin, trong lòng Lôi Ngạo Thiên cũng rất khát vọng tình thân. Bằng không, hắn đã không bỏ qua giáo quy 'không phải người Ma giáo không được vào Tử Long lĩnh' mà cho Đoan Mộc Lệ cùng trở về Tử Long lĩnh.

Đoan Mộc Lệ phục hồi tinh thần lại, vội vàng khoát tay, nói với vẻ kích động: "Không cần đổi, ta rất vui khi ngươi gọi ta như vậy."

Trái ngược với sự vui sướng của Đoan Mộc Lệ, chúng hộ pháp lại lặng lẽ quan sát Lôi Ngạo Thiên. Bọn họ rất lo cho hắn, bởi vì họ biết, thân phận của Giáo chủ không chỉ đơn thuần như những gì họ biết, ắt hẳn trong đó còn có thêm uẩn khúc gì nữa.

Bọn họ không muốn thần của mình, huynh đệ của mình, lại có một thân thế đau buồn.

"Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta còn phải lên đường nữa." Lôi Ngạo Thiên ổn định cảm xúc đang sôi trào trong lòng, đưa tay chỉ thức ăn trên bàn, thản nhiên nói.

Nhị hộ pháp liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Lão đại, y phục trên người phu nhân là cái hôm qua ngươi cho người đi mua sao?"

"Khụ...." Lôi Ngạo Thiên đột ngột bị sặc trà, trừng mắt với Nhị hộ pháp.

Nhị hộ pháp sờ sờ đầu, ân cần hỏi han: "Giáo chủ, mắt của ngài bị sao thế? Rút gân sao?"

"Lão Nhị, giờ ta mới biết mắt của ngươi bị rút gân đó, có muốn Bổn giáo chủ giúp cho cả người ngươi đều rút gân không?" Lôi Ngạo Thiên đen mặt nhìn Nhị hộ pháp, cắn răng gằn từng chữ.

Cái tên lão Nhị không biết xem sắc mặt người khác này, thật đúng là loại hạng hai mà.

"Không, không cần. Mắt Giáo chủ không có rút gân, là lão Nhị già nên bị hoa mắt. Ha ha..." Nói xong, hắn buồn bã nhìn sang phía Đại hộ pháp, như đang trách hắn không chịu trả lời.

"Hình như hôm qua bà chủ quán không có mua y phục màu xanh biếc." Ngũ hộ pháp cau mày suy nghĩ, gián tiếp trả lời nghi vấn của Nhị hộ pháp.

"Vậy cái phu nhân đang mặc trên người là?" Chúng hộ pháp không hẹn mà cùng hỏi, sau khi liếc nhau một cái, lại ăn ý 'ồ' lên một tiếng, nhìn về phía Giáo chủ của bọn họ bằng ánh mắt sâu xa.

Lạc Băng Vũ nhìn dáng vẻ lúng túng của Lôi Ngạo Thiên, vội vàng cúi đầu, cắn đũa không dám cười ra tiếng.

Haha, nàng vừa nghĩ đến dáng vẻ Đại giáo chủ đứng lựa y phục trong tiệm là đã thấy mắc cười rồi.

Lục hộ pháp khổ não lầm bầm: "Nhưng tiệm y phục mở cửa sớm vậy sao?"

Thất hộ pháp phụ họa: "Hình như Giáo chủ vừa mới rời giường."

Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn sang Lôi Ngạo Thiên, hứng thú hỏi: "Giáo chủ, bộ y phục này chắc không phải đêm qua chàng nhân lúc tối trời mà trộm từ tiệm y phục về đâu nhỉ?" Nàng cố ý kéo thật dài chữ trộm.

Lôi Ngạo Thiên oán hận trừng mắt liếc nhìn mọi người, tiếc rằng họ lại ăn ý vùi đầu cắm cúi ăn như đã bàn bạc với nhau từ trước. Hắn ho nhẹ hai tiếng cho thông giọng, giải thích: "Mua."

"Trễ vậy mà tiệm y phục còn mở cửa?" Tô Nhược Mộng ngước nhìn với vẻ không tin.

Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Bọn họ đã đóng cửa từ sớm, tự ta đi chọn, nhưng ta có để lại cho họ một miếng vàng lá."

Hắn xem thường chuyện trộm cắp, huống chi là quần áo cho nương tử của hắn, mấy thứ trộm cắp đó sao xứng với nương tử của hắn được.

"Một miếng vàng lá?" Tô Nhược Mộng quát to một tiếng, mở to hai mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Chỉ một bộ y phục?"

Lôi Ngạo Thiên hậm hực sờ mũi, gật đầu một cái.

Không phải nàng nên vui vẻ sao? Hắn nhớ lúc nàng vừa thay y phục thì rất vui mà, sao vừa nghe đến một miếng vàng lá thì lại tức giận đến vậy? Không phải nàng ngại hắn tiêu tiền như nước đó chứ?"

"Vậy còn ngọc sai? Trâm hoa nữa?" Tô Nhược Mộng dùng sức trừng mắt với hắn, hận không thể gõ đầu hắn.

Sao hắn có thể xài tiền bậy bạ như thế? Bộ quần áo này cũng không phải nạm vàng, hắn lại đưa cho người ta một miếng vàng lá. Bộ hắn tiền nhiều không có chỗ tiêu hay sao? Tốt nhất là hắn nên nói cho nàng biết, ngọc sai và trâm hoa này không tốn một miếng vàng lá, nếu không, nàng sẽ giận thật đấy.

"Không dùng một miếng vàng lá."

"Ừ." Cuối cùng trên mặt Tô Nhược Mộng cũng lộ ra nụ cười, nhưng câu sau của hắn lại khiến nàng càng thêm nổi trận lôi đình.

Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, thấp giọng bồi thêm một câu: "Ta dùng hai miếng vàng lá."

"Chàng..."

"Ta không có bạc vụn." Lôi Ngạo Thiên nói xong, trừng mắt liếc nhìn Đại hộ pháp, nói: "Tiểu Dịch tử, sao ngươi không cho ta bạc vụn? Chỉ đưa cho ta vàng lá."

Đại hộ pháp kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên, lại liếc mắt nhìn chúng hộ pháp đang xem kịch vui, ấp úng: "Giáo chủ, ngài đâu có nói là cần bạc vụn, hơn nữa, ta cảm thấy vàng lá mới càng hợp với thân phận của Giáo chủ."

Hắn nói xong thì vội vàng cúi đầu, nỗ lực và cơm trong chén.

Ô ô... trận chiến hỏa này sao lại cháy lan tới người hắn rồi? Giáo chủ tiêu tiền như nước, mắc mớ gì tới hắn?

Thật đủ oan ức mà.

"Sau này, tiền bạc của các ngươi để ta giữ cho, các ngươi tiêu tiền như nước thế này, Tử Long lĩnh dù có cả một núi vàng cũng sẽ bị các ngươi tiêu sạch." Tô Nhược Mộng nhìn lướt qua chúng hộ pháp, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Lôi Ngạo Thiên, thẳng tay đòi quyền cai quản tài chính Ma giáo.

"Tạ phu nhân." Đại hộ pháp luống cuống đem túi tiền dâng đến trước mắt Tô Nhược Mộng, như thế nó là một củ khoai nóng bỏng tay vậy.

Cảm tạ trời đất, rốt cuộc hắn cũng không cần phải kiêm chức quản gia nữa rồi.

Chúng hộ pháp còn lại thì lộ vẻ buồn bực, phu nhân nắm giữ tài chính, vậy sau này bọn họ không thể tùy tiện xòe tay xin bạc nữa rồi? Thật khổ mà.

Lôi Ngạo Thiên mừng rỡ nhìn Tô Nhược Mộng, cười nói: "Cảm ơn nương tử, sau này có nương tử nắm giữ tài chính, Ma giáo nhất định sẽ ngày càng hùng mạnh."

...

Dọc theo con đường âm u hoang vắng, hai chiếc xe ngựa một trước một sau tiến thẳng đến núi Thanh Hổ.

Hai bên đường núi yên tĩnh không một tiếng động, hết thảy đều yên tĩnh đến dị thường.

Trong xe ngựa, Lôi Ngạo Thiên đưa tay choàng qua vai Tô Nhược Mộng, cười nói: "Có vẻ như bọn họ không chịu được tịch mịch, nương tử có sợ không?"

"Nếu bọn họ có thể bắt được chàng, ta sẽ sợ." Tô Nhược Mộng hờ hững lên tiếng, đưa tay cuốn mấy lọn tóc trước ngực, khổ não lầm bầm: "Sao ta lại xui xẻo thế này, vậy mà lại bị người ta truy nã? Đáng hận nhất là chỉ có giá năm trăm lượng?"

Nói xong, nàng ngước mắt nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Lôi Ngạo Thiên: "Chàng kêu người của Ma giáo bắt trói Thành vương lại, kêu triều đình cầm năm vạn lượng hoàng kim tới chuộc."

Hạng người gì không biết, lại dám ra giá thấp để truy nã nàng, dù gì thì nàng cũng là một Phượng chủ, năm trăm lượng, cũng mệt hắn nghĩ ra được.

"Nương tử, nàng làm vậy có phải hơi đề cao người khác, diệt uy phong của mình quá rồi không? Hắn đáng giá năm vạn lượng hoàng kim, mà chúng ta cộng lại chỉ có giá một ngàn năm trăm lượng bạc? Theo ta thấy thì, hắn một đồng cũng không đáng." Lôi Ngạo Thiên không ủng hộ nói.

Vừa nghĩ đến là hắn lại nổi giận, giờ còn muốn hắn ra giá cao để bắt hắn ta?

Tô Nhược Mộng vừa tức vừa buồn cười, nghiêm túc nói: "Chuyện vẹn cả đôi bên, sao chàng vẫn thấy uất ức được vậy? Thứ nhất là có thể rửa sạch nỗi nhục, thứ hai là có thể kiếm được một khoảng lớn, bổ sung vào ngân khố của Ma giáo các chàng."

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lôi Ngạo Thiên, Tô Nhược Mộng nói tiếp: "Hắn muốn bắt chúng ta, kết quả bị chúng ta bắt, tin tức truyền ra ngoài, người bị mất mặt là hắn mà, đúng không? Chúng ta làm thế là nâng cao uy vọng của mình, sao lại nói là diệt uy phong của mình được?"

Lôi Ngạo Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, cúi đầu hôn nàng một cái, cười nói: "Vẫn là nương tử suy nghĩ chu đáo, cứ làm vậy đi, chúng ta vừa diệt được uy phong của hắn, vừa kiếm được năm vạn lượng hoàng kim. Mưu kế của nương tử thật hay, nàng đúng là đại thần tài của Ma giáo chúng ta, chỉ tay một cái là ra được con đường phát tài."

Ngoài xe ngựa, Nhị, Ngũ, Thất hộ pháp nghe được lời Giáo chủ bọn họ nói, đều im lặng lắc đầu cười khẽ. Có điều là, bọn họ rất bội phục Giáo chủ phu nhân, chuyện buôn bán như vậy, bọn họ đã muốn làm từ sớm rồi, tiếc là cứ bị người khác cưỡng chế không cho làm.

Xem ra, sau này nên làm theo chủ ý của phủ nhân, lâu lâu lại bắt tên Đông Lý Phong kia đến tham quan một vòng cũng tốt.

Nghĩ tới đây, mấy người bọn họ lại ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.

Tô Nhược Mộng cười, đắc ý nói: "Ta là người nắm giữ ngân khố của bổn giáo, làm mấy việc vơ vét tài sản đó cũng là làm đúng chức trách thôi."

Nghe nàng tự xưng bổn giáo, Lôi Ngạo Thiên bất giác cười toét miệng: "Hắc hắc."

Có được thê tử như thế, phu còn đòi hỏi gì?

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng huýt gió, xe ngựa đột ngột dừng lại, Lôi Ngạo Thiên kịp thời ôm Tô Nhược Mộnglại, ân cần nhìn nàng, nói: "Nương tử cứ ở lại trong xe đừng ra ngoài, ta ra xem một chút, sẽ về ngay thôi."

Tô Nhược Mộng khẽ gật đầu, nhẹ giọng dặn dò: "Cẩn thận một chút, ta chờ chàng."

"Được." Lôi Ngạo Thiên hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi lập tức nhảy ra ngoài.

Hắn đứng trên xe ngựa, hai mắt như đuốc, lạnh lùng quét qua mấy nam tử y phục rách nát đang vây chung quanh, quát lạnh một tiếng, hỏi: "Các ngươi là do ai phái tới?"

Nam tử trung niên cầm đầu bị khí lạnh tỏa ra từ người hắn làm cho sợ phát run, sau thấy bọn họ chỉ có mấy người thì như được tiếp thêm can đảm, há miệng cười lớn, lại ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Đường này do ta mở..."

"Cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại phí mua đường." Tô Nhược Mộng xì cười một tiếng, vén rèm chui ra khỏi xe. Nàng nhìn mấy thổ phỉ đang vây xung quanh xe ngựa, cười nói: "Các vị huynh đệ, Giáo chủ Ma giáo chúng ta đi ngang qua con đường này, không biết có được miễn phí mua đường hay không?"

Nàng còn tưởng là cao thủ võ lâm nào đó đang chờ các nàng chứ? Không ngờ lại đụng phải một đám thổ phỉ không có mắt nhìn, khi thổ phỉ gặp Ma giáo, nàng thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Không ngờ cái nghề thổ phỉ này cũng có bề dày lịch sử sâu xa đến vậy, ngay cả một triều đại nhỏ bé không có trong lịch sử cũng có, ngay cả lời kịch cũng giữ nguyên xi hàng trăm năm, thật thú vị mà.

Ban nãy lúc ở trong xe, nàng vừa nghe thấy bên ngoài là thổ phỉ liền nôn nóng muốn ra xem xem mấy thổ phỉ này có phải là dạng cao to lực lưỡng, mắt xếch mày thô, vẻ mặt dữ tợn hay không? Nhưng sau khi nhìn thấy một đám người già yếu bệnh tật, nàng thất vọng cùng cực, sao nhìn bọn họ còn giống dân chạy nạn hơn cả dân chạy nạn vậy, nào có nửa phần uy phong và hung tợn của thổ phỉ chứ?

Nam tử cầm đầu nhíu mày nhìn vị nữ tử đẹp như thiên tiên vừa bước ra khỏi xe, trừng mắt, bỗng thấy luống cuống.

Đây là lần đầu tiên bọn họ làm thổ phỉ, nhìn thấy hai chiếc xe ngựa có vẻ là của kẻ có tiền, ỷ mình nhiều người, có thể kiếm chút bạc cho những người trên núi ăn no, mặc ấm. Nào biết khẩu hiệu còn chưa nói hết, đã bị người ta cướp lời luôn rồi.

Chẳng lẽ cô nương đẹp tựa thiên tiên này cũng là thổ phỉ?

Chúng hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ kinh ngạc, trong lòng không khỏi thầm đoán, chẳng lẽ trước kia phu nhân làm thổ phỉ? Sao lại thuộc lòng cả câu khẩu hiệu của thổ phỉ như thế? Bọn họ lại nhìn sang đám thổ phỉ kia, chẳng những không có chút khí thế của thổ phỉ mà mấy người này ngay cả quần áo cũng rách bươm, chắp vá khắp nơi, cả người thì gầy đến da bọc xương.

Bọn họ thật sự hoài nghi những người này không phải là thổ phỉ.

Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, hai người sóng vai đứng trên xe ngựa, quan sát mấy thổ phỉ định đánh cướp bọn họ kia.

Tô Nhược Mộng thấy ai nấy đều đang nhìn bọn họ chằm chằm, không nhịn được cười mấy tiếng, hỏi: "Ai là thủ lĩnh của các ngươi?"

"Ta" Nam tử trung niên cầm đầu dứt khoát đứng dậy.

Nếu đã là đồng môn, chắc sẽ không so đo với bọn họ đâu nhỉ?

Tô Nhược Mộng hơi liếc hắn một chút, hỏi: "Vừa nãy ta hỏi ngươi, Giáo chủ Ma giáo đi ngang qua có thể miễn phí mua đường được không? Sao ngươi không trả lời?"

"Ma giáo? Hả?" Đám người vây quanh xe ngựa nghe được lời Tô Nhược Mộng nói, bất giác run rẩy, nhìn bọn họ với vẻ hoảng sợ, có vài người nhát gan thậm chí còn ngã ngồi xuống đất.

Nam tử cầm đầu nỗ lực giữ cho răng mình không đánh lô tô, nhìn Lôi Ngạo Thiên với vẻ sợ hãi, nói: "Vừa này.. nếu... các ngươi là người của Ma giáo, chúng ta là thổ phỉ, vậy... cũng coi là thân quen, vậy... vậy thì các ngươi đi đi."

Chết mất thôi, thật là xui đến tận mạng mà, đợi mấy ngày mới thấy được một chiếc xe ngựa đi qua, kết quả lại là Ma giáo khiến cho người người nghe tin đã sợ mất mật.

Bọn họ chỉ muốn lấp đầy bụng thôi mà, sao lại khó đến vậy chứ?

Nghĩ đến chuyện ở nhà làm ruộng thì bị tiền thuế ép đến mức không thể thở nổi, sau đó lại gặp hạn hán, bọn họ tận mắt nhìn người thân, hàng xóm của mình lần lượt bị đói chết, lại không đợi được hột gạo nào của triều đình đưa xuống. Vất vả lắm mới lưu lạc được tới đây, một đám nạn dân tụ lại với nhau, quyết định cướp núi xưng vương, lấy đánh cướp để sống qua ngày, nhưng vừa làm phi vụ đầu tiên đã gặp ngay Ma giáo giết người không chớp mắt.

Rốt cuộc kiếp trước họ đã làm chuyện gì sai trái mà kiếp này lại phải chịu khổ nạn đến vậy?

Nam tử trung niên cầm đầu vừa lắp bắp nói xong, len lén nhìn một thân khí lạnh của Lôi Ngạo Thiên, nhất thời tuyệt vọng, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, nước mắt nước mũi trào hết cả ra.

Những người khác thấy lão đại của bọn họ khóc, cũng đặt mông ngồi xuống, một đám nam nhân bỗng bật khóc vô cùng thê thảm.

Tô Nhược Mộng trợn mắt kinh ngạc nhìn đám thổ phỉ đang khóc đến không thở nổi trước mắt, ngay cả Lạc Băng Vũ và Đoan Mộc Lệ bên trong xe ngựa cũng bị tiếng khóc của bọn họ dẫn dụ ra ngoài, ngây người nhìn bọn họ với vẻ kinh ngạc.

Chúng hộ pháp lại càng luống cuống với bọn họ, quay sang nhìn Lôi Ngạo Thiên.

Bọn họ bị sao vậy trời? Không phải muốn đánh cướp sao? Sao phu nhân mới nói có một câu muốn thương lượng mà họ đã khóc đến như vậy rồi?

Phu nhân có sức ảnh hưởng mạnh đến vậy sao?

Tô Nhược Mộng rút tay ra khỏi tay Lôi Ngạo Thiên, lúng túng gãi đầu, nhìn đám nam nhân đang ra sức nhỏ lệ kia, cảm thấy như đang gặp ảo giác, vội trừng mắt nhìn, lại thấy bọn họ càng khóc càng to.

Nàng bị họ làm cho hồ đồ luôn rồi, không phải nàng chỉ mới thương lượng với bọn họ thôi sao? Nàng cũng đâu có ném bom cay vào người bọn họ, sao ai nấy đều khóc lóc thảm thiết thế này?

"Ai trong các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra không?"

"..." Không một người nào lên tiếng, kẻ biết đáp án thì đang khóc lóc không ngừng, người không biết đáp án thì đang phát điên giống nàng.

"Này, ngừng khóc đi có được không? Nam nhân sao lại khóc lóc như vậy chứ?" Tô Nhược Mộng nhíu mày, lớn tiếng hỏi.

"..." Vẫn không có ai để ý đến nàng như cũ, bọn họ đều tụm năm tụm ba khóc đến quên trời quên đất.

Bát hộ pháp tung người đứng trước mặt nam tử cầm đầu, xách hắn như xách con gà lôi đến chỗ xe ngựa của Lôi Ngạo Thiên, nhíu mày hỏi: "Sao các ngươi lại khóc?"

Nam tử cầm đầu bị động tác của hắn dọa đến quên cả khóc, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ. Một lúc lâu sau, ngay khi Tô Nhược Mộng vừa định bỏ cuộc thì hắn lại đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc thấu tận trời xanh.

Tô Nhược Mộng ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào hắn, rút khăn lụa từ trong tay áo ra đưa tới trước mặt hắn,nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi còn khóc nữa, ta sẽ giết sạch bọn họ."

"Hả?" Nam tử trung niên lập tức dừng lại, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Tô Nhược Mộng, không dám đưa tay nhận lấy khăn lụa của nàng.

Tô Nhược Mộng hài lòng cười, tiếp tục nói: "Nếu ngươi nói cho chúng ta biết tại sao các ngươi khóc, ta sẽ không giết các ngươi." Nhìn dáng vẻ và y phục của những người này, nàng càng tin chắc bọn họ là dân chạy nạn.

"Hả?" Nam tử trung niên nhìn nàng, thấy được tia sáng ấm áp nơi đáy mắt nàng, dần ổn định lại tâm tình, kể rõ từ việc tại sao họ trở thành thổ phỉ đến chuyện làm thế nào họ lại xui xẻo gặp được các nàng ngay từ phi vụ đầu tiên.

Sau khi nghe thuật lại xong, hốc mắt của Tô Nhược Mộng cũng bất giác đỏ lên, lập tức lên tiếng uy hiếp hắn.

"Các ngươi dẫn đường đi, chúng ta muốn đi xem thử. Nếu không, không chỉ các ngươi, mà toàn bộ già trẻ lớn bé trên núi đều sẽ bị giết sạch."

Nàng phát hiện, một chốc một lát những người này không cách nào nói rõ được, trực tiếp uy hiếp họ còn nhanh hơn.

Nam tử trung niên cầm đầu kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, nước mắt lại rớt xuống.

Sao hắn lại xui xẻo đến vậy? Đã không hoàn thành được phi vụ thì cũng thôi đi, lại còn liên lụy đến người trên núi.

Tô Nhược Mộng thấy hắn lại sắp khóc, vội vàng lạnh giọng: "Không được khóc, nếu không đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác." Aizz, mấy nam nhân này sao lại nhiều nước mắt đến vậy, động một chút là khóc, làm như nàng là quỷ dạ xoa không bằng.

Nếu không phải vì nàng nói gì bọn họ cũng không tin là nàng có ý tốt, quả thật nàng không muốn hù dọa hắn như vậy.

Theo lời hắn nói thì bọn họ đúng là một đám dân chạy nạn không chốn dung thân, ngày đầu tiên làm việc đã xui xẻo gặp phải giáo chủ Ma giáo. Nhưng mà, nàng cảm thấy đây là may mắn của bọn họ mới đúng, nếu họ đụng phải người của triều đình hay là người của những môn phái khác, chỉ sợ đám người đó sẽ giết cho đã tay trước rồi mới tính tiếp.

Nếu vậy thì bọn họ ngay cả cơ hội để khóc cũng không có.

Aizz, nàng tới nơi này mấy tháng, vẫn chưa từng hỏi thăm xem đây rốt cuộc là một triều đại như thế nào? Hoàng đế là một người ra sao? Kỷ cương triều đình như thế nào?

Nghe họ nói thì đây là một triều đại do hôn quân nắm giữ, không thì cũng đã không bỏ mặc sự sống chết của con dân, chỉ lo lấp đầy quốc khố, tăng cường thu thuế.

Chỉ một miếng ngọc của tên Thành vương kia đã đổi được 50 miếng vàng lá, nhiêu đó đủ để bao nhiêu dân chạy nạn ăn no nhỉ? Xem ra, nàng phải tăng thêm tiền chuộc mới được, năm vạn lượng hoàng kim? Hừ, lần này phải đòi hắn mười vạn lượng hoàng kim.

Ma giáo bọn họ không dùng đến, có thể đem đi cứu tế cho dân chạy nạn và dân chúng khốn khổ.