Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 37: Thật là ngực to não teo



"Xin giáo chủ trách phạt!" Nhị, Tứ, Lục, Bát hộ pháp đều quỳ một chân xuống, áy náy xin tội.

Bọn họ thật sự thấy thẹn trong lòng, Giáo chủ xem bọn họ như huynh đệ, phu nhân cũng coi bọn họ là huynh đệ, nhưng bọn họ lại để cho người ta bắt phu nhân đi.

Đại hộ pháp nhìn lướt qua chúng hộ pháp, tiến lên đưa phong thư và bức vẽ tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, đây là phong thư gửi cho người, còn đây là bức họa do phu nhân vẽ."

Aizz, hi vọng bức họa của phu nhân có thể trấn an được cảm xúc của Giáo chủ, hắn đi theo Giáo chủ nhiều năm, từng thấy được vẻ cuồng vọng tự đại của Giáo chủ, thấy được lệ khí trong mắt Giáo chủ, thấy được sự lãnh liệt trong mắt Giáo chủ, lại chưa từng thấy qua vẻ hoảng hốt lo sợ của Giáo chủ.

Vừa nãy vẻ kinh hoảng nổi lên trên mặt Giáo chủ khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được thì ra Giáo chủ cũng có lúc mềm yếu, cũng có lúc đa tình, hắn thích một Giáo chủ như vậy hơn. Bởi vì, trên mặt Giáo chủ đã mất hết vẻ ngụy trang thường ngày, chỉ còn sót lại lo lắng dâng đầy, thoạt nhìn rất có tình người.

Nhất định là Giáo chủ rất yêu phu nhân.

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên nhận lấy vật trong tay hắn, đi tới vách đá bên cạnh thạch động, cau mày đọc lướt qua phong thư, trong phút chốc, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng, môi mím chặt, tròng mắt đen lóe sáng tàn độc.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!

Nữ nhân Ninh Ngạo Tuyết không sợ chết này, lại dám động đến nữ nhân của hắn, quả thật là chán sống mà.

Từ trước đến nay Lôi Ngạo Thiên chưa từng động thủ đánh nữ nhân, giờ lại có ý nghĩ muốn bầm Ninh Ngạo Tuyết thành ngàn mảnh. Nữ nhân này quá tự cho là đúng, đầu tiên là hạ mỵ dược cho mình, giờ lại dám dùng nữ nhân của hắn tới uy hiếp hắn, thật là ngực to não teo mà.

Dùng sức vo chặt mảnh giấy vào lòng bàn tay, sau đó lại buông ra, từng mảnh giấy trắng bay theo gió rơi xuống đáy vực.

Gió núi thổi qua, mái tóc đen của Lôi Ngạo Thiên tung bay, chúng hộ pháp đứng phía sau, nhìn Giáo chủ giống như tiên nhân quanh thân lại tỏa ra khí lạnh, tóc dài tung bay, tay áo phấp phới, cả người khẽ rung lên một chút.

Có người sắp gặp xui xẻo lớn rồi.

Chúng hộ pháp nhìn nhau một cái, đều xoa tay, bọn họ đã lâu không được hoạt động gân cốt rồi, cuối cùng cũng có cơ hội.

Lôi Ngạo Thiên cẩn thận mở bức họa ra, chân mày hơi chau lại, khóe miệng cong lên, tròng mắt đen chất chứa ngàn vạn nhu tình.

Không ngờ nàng lại còn có tài nghệ này, trong bức họa là thiếu nữ hai tay chống cằm tựa người bên cửa sổ, mày hơi chau, ánh mắt nhìn về phương xa, trong mắt hiện lên vẻ trông mong và nhung nhớ.

Đây là tâm tình của chính nàng sao? Nàng đang nhớ nhung mình sao?

Nhẹ giọng ngâm lên câu thơ trong bức họa, Lôi Ngạo Thiên chỉ thấy trong lòng vừa ngọt lại vừa đau, tương tư trong lòng không chỗ giải bày, hắn chỉ hận không thể lập tức ôm nàng vào ngực để giải nỗi khổ tương tư.

Mộng Nhi, Mộng Nhi, nữ tử làm hắn ngày nhớ đêm mong, nữ tử hắn đã nhận định sẽ làm bạn suốt đời.

"Các ngươi chuẩn bị đi, chúng ta đi đón phu nhân." Lôi Ngạo Thiên bỏ lại một câu, sau đó liền vận khinh công bay về phía tổng đàn dưới chân núi.

"Vâng!" Chúng hộ pháp đồng loạt lên tiếng.

...

Ninh Ngạo Tuyết đang nằm dài trên ghế quý phi đột nhiên rùng mình một cái, nghi ngờ liếc mắt nhìn những mành vải yên lặng trong phòng, chân mày vặn chặt, ngồi thẳng người lại, nhìn lướt qua mấy thị nữ bên cạnh: "Các ngươi theo ta đi xem nữ nhân kia."

"Vâng! Môn chủ!" Bốn thị nữ thanh tú theo sát sau lưng nàng, đi về phía hậu viện.

"A, có người đến." Tô Nhược Mộng kịp thời ngăn cản Lạc Băng Vũ đang nói đến hứng thú.

Hai ngày qua, Lạc Băng Vũ luôn ở cạnh nàng, rõ ràng là phục vụ, nhưng trên thực tế lại là kể những chuyện lý thú trên giang hồ cho Tô Nhược Mộng nghe. Sau hai ngày chung sống, các nàng đã trở thành bằng hữu tốt của nhau.

"Ngươi có võ công?" Lạc Băng Vũ kinh ngạc mấp máy môi hỏi Tô Nhược Mộng. Sau khi nàng được nhắc nhở, lập tức dựng thẳng lỗ tai, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Nơi này là thiên viện của Yêu Nguyệt môn, bình thường rất ít người lui tới.

Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng nào có võ công gì chứ? Nàng chỉ là một thôn cô, nếu quả thật có võ công, nàng đã chạy từ sớm rồi. Đâu cần ở nơi này dò xét khắp nơi vẫn không tìm thấy đường ra?

Lạc Băng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười vỗ vai nàng, lớn tiếng nói: "Yên tâm! Nhất định là ngươi nghe lầm rồi. Chỗ này làm gì có ai tới chứ? Ta là người có võ công cao cường còn không nghe được, sao ngươi nghe thấy được chứ?"

"Võ công của ngươi rất cao?" Tô Nhược Mộng không khỏi thất vọng, nếu võ công của nàng rất mà còn bị bò sữa nhốt ở đây ba năm rồi, vậy mình lại càng không thể trốn rồi. Lúc ấy, nàng còn tự nói với lòng nhất định ở đây sẽ có đường hầm gì gì đó, kết quả tìm hai ngày cũng không phát hiện được gì.

Nàng đành phải thừa nhận, những thứ như đường hầm thông từ môn phái xuống núi gì đó, chỉ có trong tiểu thuyết.

Lạc Băng Vũ khẽ liếc nàng một cái, âm lượng bất giác hạ thấp: "Tạm được."

"À." Tô Nhược Mộng miễn cưỡng đáp một tiếng, tạm được nghĩ là chỉ thường thường, khó trách nàng lại bị bò sữa nhốt lại đây.

Lạc Băng Vũ nhìn dáng vẻ của nàng, không khỏi sốt ruột, võ vỗ lồng ngực, cao giọng nói: "Sao ngươi lại xem thường ta? Ta nói cho ngươi biết, năm đó không phải ta đánh không lại bò sữa kia đâu. Chỉ do ta chưa xuất ra toàn bộ công lực mà thôi."

"À."

"Ngươi vẫn không tin ta?" Lạc Băng Vũ gấp gáp hỏi, sợ đống kinh nghiệm giang hồ mà mình chém gió hai ngày nay sẽ thất bại trong gang tấc.

"Không phải nàng ta không tin ngươi, mà là ta không tin ngươi."

Chợt một giọng nói từ sau lưng truyền tới, Lạc Băng Vũ tỏ vẻ buồn bã liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng một cái, như đang nói: "Bò sữa tới, sao ngươi không nói cho ta biết?"

"Rõ ràng ta đã nói với ngươi là có người đến." Tô Nhược Mộng vô tội nhìn nàng.

"Nhưng mà...." Lạc Băng Vũ buông lỏng cơ mặt, trên mặt liền hiện ra nụ cười, vội xoay người nhìn Ninh Ngạo Tuyết vừa bước vào cửa, nói: "Môn chủ."

"Ừ." Ninh Ngạo Tuyết khinh miệt nhìn nàng một cái, tầm mắt khóa chặt trên người Tô Nhược Mộng, nói: "Nàng ta đã nói gì với ngươi?"

Nghe vậy, Lạc Băng Vũ nghiêng đầu, vẻ mặt đau khổ, liều mạng nháy mắt với Tô Nhược Mộng.

"Ngươi đổi cho ta một thị nữ khác đi." Tô Nhược Mộng nhìn thẳng Ninh Ngạo Tuyết, trong giọng nói có chút không vui.

Ninh Ngạo Tuyết hơi sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"

Nữ nhân này cũng quá không khách khí rồi? Ở trên địa bàn của nàng, lại còn dám tỏ vẻ không hài lòng với thị nữ của nàng.

Tô Nhược Mộng không thèm nhìn Lạc Băng Vũ lấy một cái, cau mày nói với vẻ không mấy kiên nhẫn: "Nàng quá ồn."

"Ha ha ha...." Ninh Ngạo Tuyết ngửa đầu cười mấy tiếng, tầm mắt khẽ chuyển, cau mày ra chiều suy nghĩ nhìn Lạc Băng Vũ một cái, gật đầu nói: "Quả thật có chút ồn ào."

"Ngươi thì có thể có được loại thị nữ tốt đẹp gì chứ?" Tô Nhược Mộng quăng cho nàng một cái liếc mắt, quan sát trên dưới một lượt, thản nhiên nói: "Thượng bất chính."

"Lớn mật!" Bốn thị nữ sau lưng Ninh Ngạo Tuyết đứng ra, lạnh lùng quát lên.

"Ngươi..." Nghe vậy, đáy mắt Ninh Ngạo Tuyết xẹt qua một tia tàn độc, lạnh giọng phân phó thị nữ bên cạnh: "Kéo Lạc Băng Vũ ra ngoài cho sói ăn."

"Dạ!"

"Môn chủ tha mạng!"