Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 45: Tặng cho cậu





"Cốc cốc cốc"

"Vào đi. "

Anh trai, em gọt cho anh đĩa trái cây."

Liễu Nhất đợi có tiếng đáp lại mới đẩy cửa ra, vẻ mặt nhu thuận mang theo một tia lấy lòng. Bởi vì ở cùng anh trai là thời gian thư giãn cho nên lúc này cậu không đeo kính, tóc mái thật dày được túm lại hướng lên trên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Ba giờ chiều!

Là một người đàn ông độc thân bước đầu gây dựng sự nghiệp, Liễu Triết buổi sáng ăn bữa sáng tình yêu em trai làm, sau đó ung dung nằm trên sô pha một bên là em trai đáng yêu một bên xem TV, cả người cũng thả lỏng không ít, chỉ cảm thấy mỏi mệt vì đoạn thời gian trước tăng ca một quét mà sạch.

Chẳng qua thoải mái luôn luôn ngắn ngủi, hai anh em mới vừa ăn xong cơm trưa, Liễu Triết lại nhận được điện thoại công tác.

Phòng làm việc lâm thời xảy ra tình huống, tháng trước sửa bản thảo, đã qua lần đánh giá thứ ba, hôm nay tác giả lại đột nhiên liên hệ phòng làm việc nói phải sửa bản thảo, hơn nữa là sửa nhiều, điều này có nghĩa công tác làm bản thảo trước đó đều phải làm lại toàn bộ một lần nữa, công tác xuất bản sau đó cũng phải kéo dài thời hạn.

Đối phương có chút danh tiếng, trên internet cũng có lực ảnh hưởng nhất định, phòng làm việc vừa mới hoạt động, không thể đắc tội nhất chính là loại nhân vật có ảnh hưởng đến độc giả này.

Ban biên tập thay phiên thuyết phục cũng khuyên không được đành phải mời ông chủ ra mặt, cũng may đối phương là người thanh khống, Liễu Triết dùng giọng nam ôn nhu gián tiếp bán đứng "Giọng nói" khuyên giải một phen, tác giả rốt cục đồng ý buông tha cho việc sửa bản thảo.

Liễu Triết cúp điện thoại sau đó yên lặng đem đối phương xếp vào "Sổ đen không hợp tác lần hai". Liễu Nhất thấy mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi không khỏi đau lòng mở miệng: "Gây dựng sự nghiệp thật vất vả."

Liễu Triết không thèm để ý cười cười: "Ba mẹ cũng từng trải qua như vậy." Liễu Nhất nghe vậy trầm mặc một lúc mới chấp nhận gật gật đầu: "Dạ, ba mẹ cũng rất vất vả."

Liễu Triết thấy vậy khe khẽ thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, ôn nhu nói sang chuyện khác: "Ngoan, đút anh ăn miếng xoài."

"Xoài hôm nay mua siêu cấp ngọt, em vừa ở phòng bếp ăn vụng một miếng."

Liễu Nhất lúc này quên hết lo lắng, vô cùng cao hứng chọn một miếng lớn đưa vào miệng hắn. "Có phải ăn rất ngon không?" Liễu Triết nhai hai lần rồi nuốt vào, ôn nhu gật đầu: "Ăn ngon."

"Đây là em cố ý làm cho anh, anh phải ăn sạch toàn bộ." Liễu Nhất đem đĩa trái cây đưa cho hắn, hưng phấn nhịn không được nói nhỏ, "Buổi tối Hạ Nghị lại đây cũng làm cho hắn một đĩa."

Liễu Triết: xoài trong miệng đột nhiên không ngọt.

"Leng keng ——" hai anh em đang tán gẫu thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Liễu Nhất theo bản năng nhìn thời gian: 14:30.

Cậu không khỏi kỳ quái nói: "Hạ Nghị sớm như vậy đã tới rồi sao? Em đi ra xem, anh mau đem hoa quả ăn xong."

"Được." Mất đi tinh thần anh trai chỉ là cái máy ăn trái cây không cảm xúc.

Liễu Nhất vui vẻ một đường chạy chậm đi mở cửa, cửa mới vừa mở còn chưa nhìn thấy người một hộp bánh ngọt thắt nơ lớn được nhét vào lòng cậu. Ngay sau đó là giọng nam quen thuộc: "Bạn nhỏ Liễu Nhất, Tết thiếu nhi vui vẻ."

Liễu Nhất ôm hộp bánh, ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt phóng đại của Hạ Nghị tươi cười, một bên phản bác một bên vui vẻ nói, "Tôi không phải bạn nhỏ, cậu sao lại tới sớm vậy?"

Hạ Nghị lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Liễu Nhất vén hết tóc mái lên, nhúm nhỏ dựng thẳng lên trời cùng chủ nhân của nó giống nhau đều đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra không hề che giấu, xinh đẹp làm cho người ta muốn giấu đi.

Hạ Nghị khó được mở rộng tầm mắt, nhưng nghĩ đến người này chỉ tại trước mặt Liễu Triết mới có thể không hề phòng bị, lại nhịn không được vị chua dâng lên.

Hắn đưa tay tựa như đùa dai kéo một chút chỏm tóc nhỏ kia, tà ác nói: "Không thể ăn đều là bạn nhỏ."

"Đau"

Liễu Nhất theo bản năng nâng tay bảo vệ nhúm tóc của mình, còn chưa phản ứng lại trong lời đối phương có thâm ý Hạ Nghị liền thu tay, quơ quơ túi mua sắm trong tay mở miệng nói: "Muốn cứ tới đây, quà tặng Tết Thiếu nhi."

Liễu Nhất tò mò nhìn gói to kia: "Cái gì vậy a?"

Hạ Nghị trêu ghẹo: "Không mời tôi vào còn muốn lấy quà?"

Liễu Nhất vội vàng đem người mời vào cửa: "Tôi không có ý đó, mau vào đi."

Hai người vào phòng, Liễu Nhất đem bánh ngọt đặt trên bàn bắt đầu mở quà tặng của Hạ Nghị. Sau khi mở hộp, bên trong là một con chó Teacup màu trắng bé bằng lòng bàn tay, lông xù thập phần đáng yêu.

chapter content



Ảnh minh họa chó Teacup

(Chó teaup không nói đến một giống chó duy nhất nào đó, chúng có kích thước tương đương với tách trà, nhỏ nhắn. Có nguồn gốc từ Mỹ và được phát triển ở Nhật Bản, Hàn Quốc.)

Liễu Nhất đau lòng không thôi nhanh chóng đem con chó nhỏ ôm ra, thương tiếc bỏ vào lòng ngực mình trách nói: "Cậu sao lại để nó ở trong hộp, sẽ ngạt thở."

Hạ Nghị thấy cậu yêu thích không buông tay, nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"

"Thích". Liễu Nhất dùng sức gật đầu, lại lo lắng nói: "Chỉ là nó nhỏ như vậy, khẳng định vẫn cần người chăm sóc, tôi ban ngày phải đi học, làm sao chăm sóc nó a."

Lúc này một đạo tiếng trẻ con trong trẻo từ trong ngực cậu truyền ra: "Chủ nhân, không cần lo lắng, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu trở về."

"A ——"

Liễu Nhất sợ tới mức kém chút nữa đem chó nhỏ ném đi, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hạ Nghị: "Nó nó có thể nói?"

Hạ Nghị vừa muốn giải thích, lúc này trong ngực lại truyền đến tiếng của chó nhỏ: "Chủ nhân, không phải sợ, em là người bạn trung thành nhất của ngài, ngài có thể ban cho em một cái tên chứ?"

Vừa nói còn vừa ở trong lòng Liễu Nhất cọ cọ.

Liễu Nhất sợ nhưng không dám động, xin giúp đỡ nhìn Hạ Nghị: "Nó, nó còn nói?"

Hạ Nghị cưỡng chế khóe môi đang cong lên, phối hợp lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Ngài không thích em sao?"

Liễu Nhất cứng đờ trên sô pha, run giọng nói: "Tôi, tôi có điểm sợ ngươi."

Liễu Nhất đem hoảng sợ ban đầu chậm rãi bình ổn trở lại, nhẹ nhàng đem chó nhỏ trong lòng ngực ôm ở lòng bàn tay nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Vậy ngươi vì sao có thể nói?"

"Bởi vì em là người bạn trung thành nhất của ngài." Chó nhỏ trả lời, lại vẫn liếm liếm lòng bàn tay cậu lấy lòng.

Cảm xúc ẩm ướt nóng nóng truyền đến khiến Liễu Nhất sợ run cả người, dũng khí vừa mới sinh ra tan thành mây khói, cầu cứu nhìn về phía người bên cạnh: "Hạ Nghị, cậu mau mang nó đi."

"Ha ha ha". Hạ Nghị ở một bên nghẹn cười đến mức mặt cũng đỏ, rốt cục cười lên tiếng.

Có câu vui quá hóa buồn, Hạ Nghị cười đến vui vẻ, Liễu Nhất sợ tới mức không dám động, Liễu Triết biểu tình âm trầm từ trong phòng đi ra, nhìn tình huống này rõ ràng là em trai nhà mình bị "Bắt nạt", lạnh lùng mở miệng: "Chuyện gì vui như vậy."

Liễu Nhất ánh mắt nháy mắt sáng lên, cầu cứu hô: "Anh, con chó này có thể nói!"

"Khụ khụ "Chào anh hai."

Hạ Nghị vội vàng ho hai tiếng khôi phục nghiêm túc, ở dưới ánh mắt uy hiếp của anh vợ đưa tay nắm sau gáy tiểu Teacup trong tay Liễu Nhất bắt đến trong tay mình.

Liễu Nhất thấy thế vội vàng ngăn cản, "Cậu như vậy sẽ làm đau nó."

Chó nhỏ cũng phối hợp kêu to: "Đau quá, đau quá, có người xấu bắt ta, chủ nhân, cứu em."

Hạ Nghị vén của đuôi của chó nhỏ lộ ra một miếng nhựa nhỏ màu đen bé bằng móng tay giải thích nói: "Nạp điện bằng năng lượng mặt trời."

Liễu Nhất khiếp sợ trừng lớn ánh mắt, nâng lên lòng bàn tay mình vừa bị tiểu Teacup liếm ướt cho hắn xem: "Nhưng đầu lưỡi của nó rất mềm, còn rất ướt"

Cậu vừa rồi cũng hoài nghi chú chó này có thể là chó điện tử cho nên mới có thể nói, nhưng trong ấn tượng của Liễu Nhất chó điện tử sẽ không có độ ấm, ngoại hình cũng cùng chó thật có khác biệt, cơ bản dùng mắt thường là phân biệt được, nhưng chú chó Teacup này chẳng những có độ ấm, lông cũng thập phần mềm mại, thấy thế nào cũng không giống giả, cho nên cậu mới có thể cảm thấy sợ hãi.

Hạ Nghị giải thích: "Mô hình chó Teacup phiên bản mới nhất 2024, nếu cậu sợ tôi có thể làm nó câm miệng."

"Không cần."

Liễu Nhất đột nhiên phát hiện trong hộp có tờ giấy, lấy ra xem là hướng dẫn sử dụng cùng nhắc nhở bảo dưỡng của chó Teacup, xem xong hướng dẫn cậu mới hoàn toàn tin đây chỉ là chó Teacup máy.

Hạ Nghị đem chó teacup đưa cho cậu: "Đặt cho nó cái tên đi."

Tuy rằng biết là chó giả, nhưng chú chó này làm thật sự rất chân thật, ánh mắt cũng rất linh động, Liễu Nhất ôn nhu tiếp nhận, đưa tay xoa nhẹ cằm của nó, tiểu teacup cũng phối hợp phát ra tiếng ngáy thoải mái.

Tiểu teacup làm nũng: "Thật thoải mái, chủ nhân lại xoa xoa."

"Nó thật là lợi hại a, còn có thể làm nũng."

Liễu Nhất sợ hãi than, ngón tay tiếp tục xoa cằm tiểu teacup, suy nghĩ một lát mở miệng nói: "Ta đặt tên cho em, kêu Tiểu Ức được không?"

Tiểu teacup dùng đầu nhỏ cọ cọ tay cậu: "Cám ơn chủ nhân, tên này thật là dễ nghe. Tiểu Ức còn có thể khiêu vũ nga, chủ nhân muốn xem sao?"

"Thật sự? Ta đem em đặt trên bàn, em phải cẩn thận, đừng để rơi xuống nga."

"Cám ơn chủ nhân quan tâm."

Liễu Nhất cùng tiểu teacup chơi vui vẻ, hoàn toàn quên mất sợ hãi cùng với hai người khác trong phòng khách.

Liễu Triết nhìn em trai một bộ biểu tình khờ dại chưa thấy qua, tâm tình phức tạp, thế nhưng thiếu chút nữa bị một con chó máy móc dọa khóc, hắn hậu tri hậu giác bắt đầu nghĩ lại mình có phải hay không đem em trai nuôi thành đứa nhỏ cùng xã hội tách rời.

Hạ Nghị ở một bên chuyên chú nhìn khuôn mặt khờ dại vui vẻ của Liễu Nhất tươi cười, thần sắc càng phát ra ôn nhu, tại sao lại có người cười rộ lên sẽ khiến cho mình có một loại xúc động muốn đem cả thế giới cho cậu.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng khách, ba người bên trong vẻ mặt khác nhau, hình ảnh lại ngoài ý muốn hài hòa.

Liễu Nhất thật sự giống bạn nhỏ trải qua Tết thiếu nhi, vui vẻ cùng tiểu teacup chơi đùa, Hạ Nghị ở bên cạnh cậu cười đến vừa ôn nhu vừa thâm tình, ánh mặt trời chiếu vào hai người, giống như tranh vẽ.

Liễu Triết tựa vào cửa phòng ngủ, chỉ có một tia nắng nhỏ chiếu lên dép lê, cả người cơ hồ ẩn trong bóng tối, hắn đột nhiên cảm thấy Hạ Nghị thiếu đánh kia cũng không phải thiếu đánh như vậy, ánh mắt tiểu tử này nhìn em trai nhà mình có chút ý tứ. Cực kỳ giống mình năm đó.

Không khỏi lại sinh ra một loại cảm giác đem em trai giao cho người này có lẽ có thể yên tâm.

Thời gian vui vẻ trôi qua nhanh chóng, thời điểm Liễu Nhất từ trong hưng phấn bình tĩnh trở lại đã đến bốn giờ chiều, Liễu Triết thật sự xem không nổi hình ảnh hài hòa của em trai mình cùng người đàn ông khác đã sớm trở về phòng.

"Thời gian qua thật nhanh. Tôi đi nấu cơm."

Liễu Nhất nhìn đồng hồ trên tường đứng lên, Hạ Nghị cảm thấy mình hẳn là nên biểu hiện một chút, vì thế cũng đứng lên, "Tôi giúp cậu."

"Không cần, tôi có thể làm được."

Liễu Nhất lắc đầu, thầm nghĩ Hạ Nghị rửa chén cũng làm vỡ, khẳng định sẽ không biết nấu ăn, vào chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp được gì, phòng bếp lại là khu vực nguy hiểm, vạn nhất đôi tay đẹp đẽ kia của hắn bị thương thì phải làm sao bây giờ.

Lúc này Liễu Triết đi ra: "Tôi nơi này có phiếu câu hỏi, phiền toái bạn học Hạ lại đây hỗ trợ điền một chút."

Hạ Nghị thầm nghĩ chuyện quái gì đang xảy ra vậy, trên mặt lại cười đáp: "Không phiền toái."

"Phiền toái cậu, Hạ Nghị. Tôi đi nấu cơm."

Liễu Nhất thấy hai người ở chung coi như hài hòa, yên tâm vào phòng bếp.