Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 30: Ngoài ý muốn



Cách đó không xa còn đỗ một chiếc xe điện nhỏ màu trắng.

Hạ Nghị nhìn thấy Liễu Nhất nháy mắt đưa tay nhanh nhẹn gỡ điếu thuốc gần như sắp bị cắn nát đầu lọc ngậm trên miệng xuống, có chút kinh ngạc mở miệng: "Hôm nay về sớm? "

"Ừm."

Liễu Nhất gật đầu lên tiếng, đương nhiên sẽ không giải thích hôm nay cậu cố ý không ở lại trường đem bài tập làm xong, tầm mắt đảo qua góc tường không phát hiện dấu vết khả nghi, sau đó nghi ngờ nhìn về phía điếu thuốc giữa những ngón tay của hắn.

"Cắn chơi, không hút."

Hạ Nghị thẳng thắn giải thích, nói xong đem điếu thuốc bỏ vào túi bên cặp sách, quơ quơ gói to tôm còn đang nhảy trong tay trái với cậu, "Tôm càng xanh."

Liễu Nhất nhìn tôm càng xanh trong gói to thỉnh thoảng nhảy một chút, đột nhiên nhấc chân đi đến trước mặt hắn, Hạ Nghị cúi đầu nhìn người trước mắt cơ hồ muốn dán đến trên người mình không khỏi rung động.

Đây là tiểu mỹ nhân lúc nào cũng chủ động giữ khoảng cách đã biết tiếp cận sao, chẳng lẽ là nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị câu dẫn tôi?

Liễu Nhất đến trước mặt hắn còn khoảng cách chưa đến nửa bước thì dừng lại, sau đó đem cái mũi để sát vào giữa xương quai xanh của hắn ngửi ngửi, lại kiễng chân chóp mũi cơ hồ lướt qua cằm đối phương cẩn thận ngửi ngửi, xác nhận không có mùi thuốc mới rời đi.

Hạ Nghị cũng phản ứng lại đây là đối phươngkiểm tra mình có hút thuốc không, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhất hé ra biểu tình nghiêm túc giống như đang làm thí nghiệm quan trọng nào đó, không khỏi bật cười trêu ghẹo: "Nghiêm khắc như vậy, bạn trai."

"Là bạn giới tính nam."

Liễu Nhất không ngại phiền sửa lại, tròng mắt đảo một vòng như giáo viên thuyết giáo, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Lại gọi sai, không làm cho cậu ăn."

Hạ Nghị thú vị nhướn mi: "Uy hiếp tôi?"

Liễu Nhất thấy biểu tình hắn chuyển xấu nhịn không được sợ hãi lui về phía sau từng bước, cậu vẫn không quên người trước mặt là một "Đại nhân vật" có thể đánh nhau, vì thế mím môi không đáp.

Nhưng lại nhịn không được oán thầm, rõ ràng là Hạ Nghị tự mình nói cùng với cậu làm bạn, hiện tại mình bất quá là nói ra một yêu cầu hợp lý hắn liền hù dọa người, thật là xấu.

"Đi, bạn giới tính nam."

Hạ Nghị thấy cậu biểu tình sợ hãi nhịn không được buồn bực thở dài thỏa hiệp, mình còn chưa làm chuyện xấu gì với tiểu mỹ nhân đâu, bộ dạng cũng không tồi, có cái gì đáng sợ?

Hẻm nhỏ buổi chiều có màu vàng ấm áp của nắng chiều, Liễu Nhất một tay xách túi tôm to, tay kia thì nhẹ nhàng túm góc áo người trước mặt, cậu ngẩng đầu có chút không kiêng nể nhìn sau gáy trắng nõn thon dài của nam sinh, áo sơ mi đen bao lấy tấm lưng rộng lớn cao ngất, làm cho người ta nhịn không được muốn dựa vào.

Có thể cùng này người cùng nhau về nhà, thật tốt.

Tứ hợp viện trống rỗng bởi vì Hạ Nghị đến mà trở nên ấm áp, giống như thời điểm anh trai ở nhà, có dáng vẻ một ngôi nhà.

Hạ Nghị theo Liễu Nhất vào sân, liếc mắt liền thấy được trên dây phơi đồ khoác chiếc sơ mi trắng cùng một cái quần lót tứ giác màu lam đang nhẹ nhàng đong đưa, mặt trái quần lót tứ giác in một cái mặt ngốc hề hề đang le lưỡi cười haha.

Thẩm mỹ của tiểu mỹ nhân thật sự là đáng yêu.

Liễu Nhất đóng kỹ cửa xoay người chỉ thấy Hạ Nghị đang nhìn chằm chằm quần lót của mình, nhìn đến cái mặt cười rất sống động kia không khỏi mếu 冏, ngượng ngùng giải thích một câu: "Là anh trai tôi mua."

Hạ Nghị hoài nghi hỏi: "Cậu đều lớn như vậy rồi mà anh trai cậu vẫn mua quần lót cho?"

Liễu Nhất rất tự nhiên mà kiêu ngạo ngẩng đầu: "Quần áo của tôi đều là anh trai mua."

Chuyện gì đây??? Em trai đều đã trưởng thành còn tự mình mua quần áo, ngay cả quần lót cũng không buông tha, còn là thẩm mỹ buồn nôn như vậy... Trên đời này có anh trai như vậy sao?

Này mẹ nó không phải biến thái đệ khống thì là cái gì?!

Hạ Nghị nhìn cái mặt le lưỡi cười haha kia giống như thấy được tương lai anh vợ ánh mắt giết người liếc nhìn mình, nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ nồng đậm, nhất định phải trước khi gặp cha mẹ đem người làm cho mang thai!

Liễu Nhất còn không biết tiểu cúc hoa của mình bị người chặt chẽ nhớ thương, tùy tay thu quần áo đem con sói nào đó dẫn vào nhà, buông cặp sách rửa tay xong liền bắt đầu nấu cơm.

Trước tiên dựa theo lượng gạo mình ăn nấu gấp ba lần, sau đem tôm đổ vào trong thau nước rửa sạch một lần rồi vớt ra xử lý chất bẩn cùng chỉ tôm.

Hạ Nghị ở một bên giống cậu bé tò mò nhìn cậu nhẹ nhàng dùng cây tăm cắt qua chỗ nối tiếp giữa đầu tôm cùng thân tôm sau đó thuần thục loại bỏ một đám chất bẩn rồi thuận tiện lôi ra chỉ tôm trong suốt, động tác tay thuần thục giống như sát thủ biến thái giết người.

Nhìn cậu lá gan rất nhỏ, vào phòng bếp lại như thay đổi tính cách, xử lý vật còn sống ánh mắt cũng không nháy một cái.

Sau khi xử lý tốt phiền toái lớn nhất là tôm, Liễu Nhất tay chân lanh lẹ đem đồ ăn muốn làm cùng nguyên liệu cần thiết đều xử lý tốt đặt trên đĩa để lát dùng, Hạ Nghị đứng ở một bên nhìn cậu nhấc dao hạ dao, chỉ cảm thấy động tác kia cực kỳ lưu loát xinh đẹp, thanh âm cắt thái đều đặn như một hồi hợp xướng nhỏ.

Trước khi xào, Liễu Nhất đột nhiên hỏi một câu: "Cậu thấy thịt kho tàu ngày hôm qua ngọt? "

Hạ Nghị lúc này mới phản ứng lại cậu là vẫn còn nhớ rõ lời mình nói giữa trưa, người này nhìn có vẻ lạnh lùng không quan tâm người, còn hay tức giận không để ý mình, nhưng kỳ thật tâm địa rất mềm mại lại dễ dỗ.

Không khỏi đáp: "Vừa tốt."

Liễu Nhất ngẩng đầu kỳ quái nhìn hắn một cái, khó hiểu nói: "Vậy sao lúc trưa cậu lại nói vậy?"

Hạ Nghị đúng lý hợp tình gật đầu: "Tôi cố ý."

Liễu Nhất: "..."

Hậu quả của nói thật chính là Hạ Nghị bị đuổi ra khỏi phòng bếp, chỉ có thể dựa khung cửa hướng bên trong mà nhìn lén.

Liễu Nhất cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cảm thấy Hạ Nghị rất tùy tiện, hay nói giỡn không có chừng mực còn không phân trường hợp, vạn nhất thật sự bị hiểu lầm, cuộc sống hiện tại có thể trở nên rất phiền toái.

Hiện tại là giai đoạn sự nghiệp của anh trai phát triển, cậu không muốn khiến cho anh trai có thêm phiền toái.

Nguyên liệu nấu ăn đều đã xử lý tốt, bước kế tiếp liền giảm bớt thời gian hơn, nồi nóng cho dầu, sau khi dầu ấm tám phần thì đem tôm càng xanh đã làm sạch bỏ vào nồi rang đỏ, sau đó có thứ tự cho nguyên liệu đã chuẩn bị vào, cuối cùng thêm nước, đậy nắp nồi rồi đun lửa lớn.

Thừa dịp đợi tôm chin, Liễu Nhất đem bắp cải cùng cà rốt cắt nhỏ và chân giò hun khói bỏ vào trong nồi đun canh, bày tôm ra đĩa xong lại đơn giản xào một chút rau, không đến nửa giờ liền hoàn thành hai mặn một canh.

Tôm lớn màu đỏ thẫm bóng đẹp, được phủ một tầng nước canh vừa thơm vừa mềm, vị cay vừa phải mang theo chút vị ngọt ăn với cơm thập phần ngon miệng, lại phối hợp với rau cải giải ngán, canh rau cải mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, cơm mới ra nồi nóng hổi lại mềm mại ngọt dịu quấn quanh hương vị nồng đậm.

Trước lạ sau quen, Hạ Nghị lần thứ ba ngồi ở bàn này rất tự nhiên mà thêm hai chén cơm, sau đó tự giác xin rửa bát, thuận tiện đánh vỡ một cái đĩa.

Hạ Nghị vô tội vì mình giải thích: "Lần đầu tiên của tôi."

Liễu Nhất yên lặng thu hồi mảnh vỡ, trên mặt không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, Hạ Nghị cũng không phải nơi chốn so với mình lợi hại hơn nha, hắn không biết rửa chén, không hiểu sao lại tìm về chút tự tin.

Phòng Liễu Nhất chỉ có một ghế dựa cũ, cậu hào phóng đem chỗ ngồi chuyên dụng của mình tặng cho Hạ Nghị, sau đó sang phòng anh trai đem chỗ ngồi chuyên dụng của anh đến phòng mình, tâm trạng vui vẻ ngồi trên ghế dựa của anh trai.

Hạ Nghị vừa chua xót vừa buồn cười, đối anh vợ tương lai tràn ngập tò mò cùng ghen tị.

Dưới sự hướng dẫn của Hạ Nghị, đối với người ngốc đề toán cũng liền trở nên thú vị hơn, Liễu Nhất rất nhanh hoàn thành bài tập hôm nay, còn được người nào đó khích lệ, "Phản ứng rất nhanh, suy nghĩ rõ ràng, không ngốc nha."

Hai người ở chung lâu Liễu Nhất tự nhiên mà buông xuống đề phòng, theo bản năng cãi lại: "Tôi vốn không ngốc."

Hạ Nghị bật cười, thật sự là thẳng thắn đáng yêu.

Liễu Nhất nghe được tiếng cười của hắn có chút đỏ mặt quay đi, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, thời gian thế nhưng không biết bất giác đã sắp chín giờ.

Cậu không khỏi nhắc nhở: "Sắp chín giờ rồi, cậu không phải nên trở về nhà sao."

Hạ Nghị thầm than thời gian trôi qua thật nhanh, không tình nguyện bắt đầu thu thập cặp sách vốn không có gì để thu dọn, Liễu Nhất yên lặng đứng lên chuẩn bị tiễn hắn, lúc này trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng xe quen thuộc, Liễu Nhất sắc mặt đột nhiên biến đổi.