Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Chương 18: Ôm công chúa



Ăn một phần lẩu Liễu Nhất uống hết bốn túi đồ uống, Hạ Nghị nghiêm trọng hoài nghi cậu là bị nước làm no.

Đối diện quán lẩu là WC, WC nam và nữ cạnh nhau, không ít nam giới cầm túi xách đứng ở cửa nhàm chán nghịch điện thoại chờ bạn gái.

WC nữ kín người hết chỗ, tương đối mà nói WC nam ít người hơn nhiều.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, thời gian đã là hai giờ mười phút chiều. Mặt đồng hồ không biết khi nào thì bị dính một giọt mỡ, Liễu Nhất vội vàng đau lòng dùng khăn tay lau đi, nhưng xử lý quần áo dính dầu mỡ rất khó làm khăn tay lau như thế nào vẫn đều có dấu vết.

"Cậu sao lại đeo kiểu dáng đồng hồ của nữ?"

Hạ Nghị thấy cậu lau chăm chú, lúc này mới chú ý tới Liễu Nhất hôm nay đeo một cái đồng hồ bạc, dây đeo đồng hồ so với kiểu dáng bình thường của nam nhỏ hơn một chút, không khỏi nghi hoặc nói, "Của ai đưa?"

"Anh trai tôi tặng, mới không phải kiểu dáng nữ."

Liễu Nhất trong lòng vừa tức vừa ấm ức —— sinh nhật năm ngoái anh trai tặng bình thường cậu còn tiếc không nỡ mang, hôm nay khó có dịp đeo một lần, này đều nhiều hơn mấy giờ, Hạ Nghị thế nhưng hiện tại mới phát hiện?

Không phát hiện liền thôi, thế nhưng còn cười nhạo cậu đeo kiểu dáng nữ?

Thật tệ!

"Cậu còn có anh?" Hạ Nghị kinh ngạc nhíu mày, "Không phải anh trai chứ, sẽ không là anh họ đi?"

"Anh trai ruột." Liễu Nhất không vui của trả lời, đem khăn tay nhẹ nhàng thấm chút người nước rồi thử lau một lần nữa, cũng may lần này lau rất dễ dàng.

Liễu Nhất có anh việc này Hạ Nghị thật đúng là lần đầu tiên biết, dù sao hiểu biết của hắn với Liễu Nhất không nhiều lắm, ngoại trừ biết đó là một tiểu mỹ nhân, hôm trước mới biết cậu thích nấu ăn! Ngoài ra, về mặt khác tin tức cơ bản là số không.

Đúng rồi, hôm nay còn phát hiện tiểu mỹ nhân có chứng tự bế.

Có anh trai...... Trực giác của Hạ Nghị anh trai không phải người tốt dễ thu phục, thế nhưng tặng em trai ruột đồng hồ nữ làm quà, chậc chậc..... Thú vị như vậy, khẳng định không phải người đứng đắn gì.

Liễu Nhất còn không biết anh trai mình yêu nhất đang bị người bên cạnh thầm chửi trong lòng, sau khi lau sạch mặt đồng hồ, tâm tình của cậu cũng liền thay đổi tốt hơn.

Cho dù anh cậu không phải người đứng đắn, nhưng dù sao cũng là anh trai Liễu Nhất, kia tương lai cũng chính là anh trai hắn, mặt mũi vẫn phải cho của, Hạ Nghị suy nghĩ một chút, quyết đoán quyết định vứt bỏ thành kiến, khích lệ nói: "Anh cậu ánh mắt không tồi, đẹp."

Liễu Nhất nghe vậy tâm tình rất tốt, Hạ Nghị cũng không có xấu quá.

Tuy nhiên những lời này mới vừa ở trong lòng hạ xuống không đến vài phút nụ cười của Liễu Nhất liền cứng lại rồi, trên bảng hiệu trước mặt viết mấy chữ to ——trải nghiệm ngôi nhà ma kinh hoàng.

Liễu Nhất đứng ở cửa nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy bên trong tối như mực, âm trầm tối tăm đặc biệt khủng bố, còn giống như có một cỗ nhàn nhạt hương vị nước khử trùng, cậu nhất thời rùng mình xoay người liền đi trở về.

Hạ Nghị mua vé xong một phen ôm vai, không có ý tốt nói: "Đi chỗ nào?"

Liễu Nhất nhanh chóng lắc đầu, ngữ khí kiên quyết: "Tôi không chơi."

"Tôi mua vé hai người."

Hạ Nghị quơ quơ vé trong tay, nói xong không để cho người cự tuyệt ôm cậu đi hướng cửa vào, vừa đi vừa cam đoan "Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không để quỷ bắt cậu đi."

"Tôi không chơi, cậu buông!"

Liễu Nhất đưa tay nắm cánh tay hắn, thanh âm kích động hấp dẫn không ít tầm mắt của người qua đường, cậu bởi vì sợ hãi mà hoàn toàn không nhận thấy được mình bị vây xem, một lòng thầm nghĩ thoát khỏi chỗ này.

Chẳng qua khí lực hai bên cách xa, Liễu Nhất giãy dụa giống như kiến càng lay cổ thụ, Hạ Nghị nhanh chóng kiểm vé sau đó dễ dàng đem người kéo đi vào.

Cửa vào một mảnh tối đen, Liễu Nhất sợ tới mức nhắm mắt lại không tiếp tục vùng vẫy, Hạ Nghị thấy thế buồn cười giải thích: "Đều là giả, không có gì đáng sợ đâu, hơn nữa nơi này cái gì cũng không có, mở mắt đi."

Hạ Nghị khi nói chuyện nới lỏng tay, Liễu Nhất chỉ cảm thấy bả vai buông lỏng độ ấm không khí quanh thân đều hạ xuống, cậu sợ tới mức mở to mắt tìm Hạ Nghị, lúc này đột nhiên từ trong bóng đêm nhảy ra một thân ảnh người rách nát, ngọn đèn chiếu từ cằm người nọ lên trên hiện ra khuôn mặt trắng bệch mang theo máu đỏ.

"A a a ——"

Liễu Nhất sợ tới mức thất thanh thét chói tai, chân mềm thiếu chút đặt mông ngồi vào trên mặt đất, Hạ Nghị tay mắt lanh lẹ ôm thắt lưng cậu mới không làm cho cậu ngã sấp xuống.

Nhưng cái người giả quỷ đột nhiên nhảy ra kia bị thanh âm thét chói tai của Liễu Nhất làm hoảng sợ ngã ngồi trên đất.

Liễu Nhất quay đầu chui vào lòng ngực Hạ Nghị, hai tay chặt chẽ ôm thắt lưng hắn, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin nói: "Hạ Nghị, chúng ta đi ra ngoài đi......"

Hạ Nghị không nghĩ tới cậu sẽ sợ hãi như vậy, có chút đau lòng lại cảm thấy buồn cười, một bên hưởng thụ tiểu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ một bên tiếc nuối giải thích nói: "Cửa vào chỉ có thể vào không thể ra, muốn đi ra chỉ có cách tìm được cửa ra."

"......"

Liễu Nhất thật sự muốn khóc, đem mặt chôn ở trong ngực nam sinh động cũng không dám động.

Liễu Nhất có một chút chủ nghĩa duy tâm, cậu trước đây sống ở một thôn lạc hậu, ở nông thôn mê tín cho nên cũng hay nghe truyền thuyết quỷ thần, tuy rằng sau khi đến trường được truyền bá giáo dục chủ nghĩa duy vật, nhưng cậu vẫn so với người bình thường càng sợ mấy thứ không tồn tại gì đó.

Người trong ngực thân thể cứng ngắc, Hạ Nghị đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cứng đờ của cậu, mở miệng an ủi: "Có cái gì đáng sợ, đều là người đóng vai, cậu xem hắn không phải cũng bị cậu dọa tới rồi?"

Nhân viên giả quỷ bị dọa đến xấu hổ từ trên mặt đất đứng lên lặng lẽ trốn đi: nói ra bạn có thể không tin, thời điểm tôi đóng vai quỷ gặp một đôi đam mỹ!

Liễu Nhất trong ngực hắn lắc đầu, thân mình vẫn không dám động.

Lúc này cửa vào truyền đến một trận tiếng nói chuyện phiếm, lại có người mới vào, xa xa còn thường thường truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ, tối tăm đem sợ hãi trong lòng người phóng đại vô hạn, Liễu Nhất đem thắt lưng hắn ôm chặt hơn nữa, hận không thể đem chính mình nhét vào lòng ngực đối phương.

Tiểu mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, Hạ Nghị tự nhận không phải Liễu Hạ Huệ, vì thế nhân cơ hội ôm thắt lưng cậu, ngón tay không cẩn thận chạm qua mông nhỏ mềm mại.

Tuy rằng cách một tầng vải nhưng vẫn có thể cảm giác được xúc cảm không tồi, Liễu Nhất bởi vì sợ hãi cũng không nhận thấy được mình bị ăn đậu hủ, chỉ nghe phía trên truyền đến thanh âm quen thuộc mang theo trêu chọc: "Cậu gọi một tiếng anh trai tốt tôi liền ôm cậu ra ngoài."

Anh trai tốt của tôi mới không mang tôi đến loại địa phương quỷ quái này!

Liễu Nhất trong lòng buồn bực, nhưng là cậu thật sự cực kỳ sợ hoàn cảnh hiện tại, đối với hoàn cảnh này cốt khí đối với cậu là hoàn toàn không tồn tại, vì thế nhỏ giọng gọi: "Anh trai tốt."

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, Hạ Nghị chỉ nghe được ba âm mơ hồ, bất mãn yêu cầu: "Không có nghe rõ, lại gọi một lần, thanh âm lớn chút."

Liễu Nhất tức giận đến muốn đánh người, nhưng là cậu thật sự ngay cả ánh mắt cũng không dám mở, chỉ đành thỏa hiệp, gọi lại một lần: "Anh trai tốt."

Thanh âm tuy rằng vẫn không lớn nhưng rất rõ ràng, mang theo chút run rẩy do bị khi dễ, chỉ nghe thanh âm đều làm cho người ta cảm thấy được ăn ngon vô cùng.

Hạ Nghị thỏa mãn, hào phóng nói: "Muốn Anh ôm cậu sao, bế công chúa được không?"

Liễu Nhất đâu thèm quản hắn ôm như nào, cậu thầm nghĩ nhanh ra khỏi chỗ quỷ quái này, vì thế ở trong lòng ngực hắn điên cuồng gật đầu.

Trong bóng đêm, Hạ Nghị nhịn không được câu môi ôm người vào lòng, phát hiện mới nhất —— tiểu mỹ nhân là người nhát gan sợ quỷ, cần bảo vệ thật tốt.