Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 14: Vô lại kì trung



“Vì sao giúp ta?” Tiết Phá Dạ đem thi thể Vương Âm đặt ở bên cạnh Vương Dương, nhìn Hồ Tam hỏi.

Hồ Tam dùng chăn đem hai thi thể trùm lại, “Tiết đại ca, lúc Hồ Tam đạinạn, là huynh ra tay cứu giúp, về sau Tiết đại ca có chuyện gì, Hồ Tamcó liều tính mạng cũng phải giúp huynh. Đại ân đại đức của huynh, HồTam... Hồ Tam cuộc đời này báo đáp không hết”.

Tiết Phá Dạ khôngthể tưởng được Hồ Tam nghĩa khí như thế, trước kia thật đã xem thường,gật đầu nói: “Ngươi tri ân không quên báo, là hán tử, Tiết Phá Dạ ta kết giao bằng hữu như ngươi”.

Hồ Tam mặt lộ vẻ vui mừng, tựa nhưthực vui vẻ, nhưng lập tức nhíu mày nói: “Đúng rồi, Tiết đại ca, phíadưới còn có một cái xác, chúng ta đưa lên đây trước!”

Tiết Phá Dạ do dự một chút, chậm rãi nói: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi!”

Đi xuống lầu, thấy Tiểu Linh Tiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt xám đen của nhị sư huynh, nước mắt vẫn không có ngừng rơi.

Hậu viện truyền đến tiếng kêu la của đám nhỏ, tựa như muốn tới đại đườngbên này, lại bị Nguyệt Trúc quát ngăn lại, mấy đứa nhỏ tuy nói có chútcứng đầu, nhưng đối với lời của Nguyệt Trúc lại luôn nghe theo, khôngdám vi phạm.

Tiết Phá Dạ thở dài, tiến lên khuyên bảo Tiểu LinhTiên một phen, nói nha sai có khả năng tới cửa bất cứ lúc nào, rốt cuộcđem thi thể vác lên trên lưng đưa vào nhã gian lầu hai mà giấu.

Tiểu Linh Tiên tựa như cũng có chút e ngại người trong quan phủ, một đôi mắt hàm chứa nước mắt khi nghe được hai chữ quan phủ, hơi có chút khẩntrương.

Tiết Phá Dạ cùng Hồ Tam đem thi thể giấu xong, lúc nàymới đóng chặt cửa nhã gian, ở bên ngoài nghỉ tạm một lát, Tiết Phá Dạlại đi ra hậu viện lấy nước, cùng Hồ Tam cùng nhau lau vết máu trên mặtđất, hai người đều biết cái chuyện vết máu này quan hệ trọng đại, khôngthể qua loa, chà lau cực kỳ cẩn thận, sợ có chỗ nào quên, ngày sau bịngười phát hiện thì không ổn.

Lúc múc nước, Tiết Phá Dạ trênngười có chút vết máu, La Đại Xuân cũng không có phát hiện, lão bà TốngThiển thấy qua, cũng rất là kỳ quái, mơ hồ cảm thấy đại đường đã xảy rachuyện, nhưng mà nhìn qua cửa sau tửu lâu, cũng thấy bên trong không cóphát sinh ra chuyện gì, hơi có chút nghi hoặc.

Tiết Phá Dạ quay đầu lại đem Tiểu Linh Tiên đang bi thương khổ sở giao cho Nguyệt Trúc, để cho nàng hỗ trợ khuyên giải một phen.

Lão bà Tống Thiển đột nhiên thấy nhiều thêm một tiểu cô nương xinh đẹp, cóchút kỳ quái, nhìn thấy Nguyệt Trúc liếc mắt nhìn mình, lập tức hồi tâm, người phụ nữ này cũng là một người tinh tế, biết có một số việc khôngthể hỏi đến, cũng không nhìn thêm một cái nào nữa, thành thành thật thật thu thập phòng bếp.

“Tiết đại ca, đây là... đây là loại ngườinào?” Đợi cho trên đất lau sạch sẽ, Tiết Phá Dạ cùng Hồ Tam hai ngườithở hồng hộc tựa vào chân bàn ngồi, Hồ Tam đột nhiên hỏi.

TiếtPhá Dạ tự nhiên sẽ không nói nói thật, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, mấy người này đi vào tửu lâu ăn cơm, không biết nguyên nhân gì bỗngnhiên nội chiến lên, cuối cùng đều xong đời!” Trong lòng cũng rất là khó chịu: “Bà nội nó chứ, mấy ngày nay đều gặp người chết, còn con mẹ nóđều là Thanh Liên Chiếu, thật sự là có chút xấu, vận khí cực kém!”

Còn nói Hàng Châu gám vóc đầy chuyện phong lưu của tài tử giai nhân, xem ra sau lưng phồn hoa nọ, thế mà che dấu sát ý thật lớn, chính mình tựa như trúng xổ số vậy, liên tục trong mấy ngày đều đặt mình ở trong chuyện đổ máu, thật sự là xui xẻo.

Hồ Tam nghe vậy cũng không hỏi gì nữa.

Tiết Phá Dạ thấy hắn không nói lời nào, chính mình cũng bảo trì trầm mặc,liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Hồ Tam sắc mặt do dự bất định, tựa như muốnnói cái gì, mà tựa như còn đang lo lắng.

Tiết Phá Dạ vỗ vỗ bả vai hắn, nở nụ cười vô hại, “Hồ Tam, lần này ngươi giúp đỡ ta đại ân !”

Hồ Tam trầm mặc một chút, rốt cuộc từ trong lòng lấy ra một phong thơ, đưa tới, “Tiết đại ca, cái này... đây là từ trên người thi thể lục ra!”Dừng một chút, bổ sung nói: “Là thi thể mà ta cõng lên lầu”.

Thi thể nọ là Vương Dương.

Tiết Phá Dạ ô một tiếng, trong lòng có chút không vui, xem ra Hồ Tam này còn không thể hoàn toàn tin tưởng, thế mà lại giấu thư tín, tuy nói đã đemra, nhưng vẫn có chút chậm.

Tiết Phá Dạ cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp nhét vào trong lòng mình, bỗng nhiên nói: “Hồ Tam, ngươinguyện ý đến tửu lâu làm việc không?”

Hồ Tam sửng sốt, trên mặtdần dần hiện ra vẻ mừng rỡ, xoay người quỳ rạp xuống đất, cảm kích nói:“Tiết... Tiết đại ca, huynh... huynh nguyện ý... nguyện ý mướn ta?”

Tiết Phá Dạ mặt không chút thay đổi, thực bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đi theo ta, ta có miếng ăn, cũng sẽ không thiếu ngươi!”

Hồ Tam không chút do dự dập đầu, liên thanh cảm kích, Tiết Phá Dạ lấy taygiữ lại, híp mắt nói, “Ta nói Hồ Tam, ngươi đối với thành Hàng Châu cóphải rất quen thuộc hay không?”

Hồ Tam không biết Tiết Phá Dạ vìsao đột nhiên hỏi như vậy, không khỏi gật gật đầu, trả lời: “Ta từ nhỏđã ở trong thành Hàng Châu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, từng ngõ nhỏ đềurõ ràng”.

“Nơi nào náo nhiệt nơi nào phồn hoa ngươi đều rõ ràng?”

Hồ Tam khẳng định gật đầu.

Tiết Phá Dạ khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, gật gật đầu, hỏi: “Vậy ngươithường ngày dựa vào cái gì sinh tồn, kinh tế là xuất phát từ nơi nào...Ừm, nói chính là kiếm bạc từ nơi nào?”

Hồ Tam có chút xấu hổ,thanh âm rõ ràng thấp xuống, có chút mơ hồ: “Hắc hắc... các huynh đệ làm chút... làm chút chuyện không tiền vốn, thuận tay...!” Rồi ngại khôngnói tiếp.

Tiết Phá Dạ trong lòng rõ ràng, Hồ Tam tự nhiên là cùng với đám vô lại kia, suốt ngày lang thang qua lại, cũng là trộm cắp quangày mà thôi, đám vô lại này tuy rằng da mặt không tệ, nhưng lá gan cònchưa tới mức đánh cướp.

Tiết Phá Dạ tựa cười mà không cười, hắchắc hai tiếng, sờ sờ mũi: “Hồ Tam, về sau ngươi liền đi khắp hang cùngngõ hẻm cho ta được không? Mang theo đám huynh đệ của ngươi, làm chútchuyện”.

Hồ Tam vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc nhìn Tiết Phá Dạ.

Tiết Phá Dạ thản nhiên nói: “Ngươi có biết, cái tửu lâu này hẻo lánh, kháchcũng không nhiều lắm, ngày sau các ngươi đi các phố xá kiếm khách chota, kéo đến một người, ta liền cho các ngươi tiền một người, kéo đếnmười người, ta liền cho các ngươi tiền mười người”.

Hồ Tam rõ ràng cái gì, bật thốt lên nói: “Tựa như là kỹ nữ kéo khách đúng không?”

Tiết Phá Dạ mồ hôi lạnh túa ra, ta kháo, tiểu tử này nói chuyện cũng quá thô lỗ đi? Bất quá, đạo lý thật ra đúng là như vậy.

“Ừm... cứ là ý tứ như vậy đi” Tiết Phá Dạ có chút xấu hổ: “Dù sao liền tận lực thổi phồng, nói nơi này thành là như chỉ ở trên trời mới có, kiếm nhiều khách về”.

Tiết Phá Dạ trong lòng tự nhiên rõ ràng, làm việc làphải có thành tựu, hiệu ứng quảng cáo ắt không thể thiếu, tuy rằng không biết thời đại này có hạng mục quảng cáo hay không, nhưng mà làm mộtngười xuyên việc, loại hạng mục kinh doanh này là phải đặt lên mặt bàn.

Đương nhiên, quảng cáo là một loại thủ đoạn mời chào khách, chân chính muốntrường kỳ được lợi, tự nhiên là phải đề cao chất lượng các phương diệntửu lâu, Tiết Phá Dạ đối với điểm này thật ra đã tính trước kỹ càng.

Hồ Tam lập tức vỗ ngực nói: “Tiết đại ca yên tâm, việc này liền giao cho ta”.

Tiết Phá Dạ mỉm cười gật đầu, loại chuyện này giao cho đám vô lại này đilàm, cũng là có chút thích hợp, ai ngờ còn chưa có nghĩ nhiều, một câutiếp theo của Hồ Tam cũng đã đem Tiết Phá Dạ sợ tới mức tè ra quần: “Nếu không có người đến, ta trói cũng phải trói một ít người lại đây”.

Tiết Phá Dạ giận tái mặt nói: “Hồ Tam, ta cảnh cáo ngươi, chúng ta là mở tửu lâu, là ra làm ăn, cũng không phải là bang hội lưu manh, người khác tới tự nhiên tốt, không đến cũng để hắn tự do, trăm ngàn không thể đánh.Ngươi nếu còn đùa giỡn hành vi lưu manh, vậy là bêu xấu tửu lâu của ta,cũng không cần đi theo ta nữa”.

Hồ Tam vội vàng nói: “Tiết đại ca yên tâm, Hồ Tam không dám, ngày sau đi theo đại ca kiếm cơm ăn, sẽkhông đi theo con đường trộm cắp”.

Tiết Phá Dạ gật gật đầu,nghiêm mặt nói: “Làm việc trước làm người, cho dù phải làm chuyện xấu,cũng không thể làm chút chuyện xấu không biết xấu hổ, chuyện xấu cũngkhông phải để làm như vậy, loại chuyện xấu như thiết ngọc thâu hương,đảo ngược càn khôn này làm so với làm chuyện tốt còn khó làm hơn nhiều”.

Hồ Tam hâm mộ nói: “Đại ca đã làm thiết ngọc thâu hương rồi sao?”

Tiết Phá Dạ trợn trắng mắt mắng: “Đừng có mà đánh rắm, Tiết đại ca ngươi một thân chính khí, phong lưu phóng khoáng, hiên ngang lẫm liệt, sao có thể làm loại chuyện nhàm chán này!” Trong lòng lại thầm nghĩ: “Chờ có tiền, là muốn làm chút chuyện thiết ngọc thâu hương, đi vào cổ đại, không làm chút chuyện phong lưu tài tử giai nhân, thật ra là thực có lỗi với cáithân túi da này”.

Hai người nói chuyện xong, liền cùng nhau đếnhậu viện tắm rửa giặt giũ, Nguyệt Trúc cầm quần áo lại, hai người đềuthay quần áo.

Hồ Tam thay quần áo Tiết Phá Dạ, thân thể hắn cóchút gầy ốm, không thể so với Tiết Phá Dạ cao lớn cường tráng, cũng thực không thích hợp, mặc vào hơi có chút buồn cười.

Nguyệt Trúc đối với Hồ Tam xuất hiện có chút kinh ngạc, nhưng biết Tiết Phá Dạ làm việc sẽ không sao, nên cũng không hỏi nhiều.

Đợi cho Tiêu Phẩm Thạch trở về, trời đã chính ngọ, bảng hiệu đã làm xong,tiệm làm cũng phái người hộ tống Tiêu Phẩm Thạch đưa tới, Tiết Phá Dạthấy chất gỗ khá tốt, tự như long xà, rất là hài lòng.

Tiêu PhẩmThạch đối với Hồ Tam đến cũng khá là kỳ quái, nhìn thấy Tiểu Linh Tiênvẻ mặt bi thương đứng ở trong phòng Nguyệt Trúc, lại mờ mịt khó hiểu.

Ba người cùng nhau đem hoành phi cùng hai tấm biển dài treo lên, toàn bộtửu lâu càng là khí thế bất phàm, Tiết Phá Dạ nhìn thấy tửu lâu đồ sộnhư thế lại rơi vào trong tay mình, rất là cảm khái.

Tại thời đại này lăn lộn hơn nửa năm, rốt cuộc đã bước ra được một bước quan trọng.

“Về sau...!” Tiết Phá Dạ chăm chú nhìn bức hoành phi, gằn từng chữ nói: “Đây là Lãm Nguyệt Hiên !”