Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Chương 13



Rất nhanh, Tiêu Nghệ Hàn đăng cơ lên làm Hoàng đế, nhưng địa vị của hắn lúc này không được củng cố, bởi vì có Lưu Huân luôn gây rối, khiến cho hắn rất khổ não, An Thái có đến tìm hắn mấy lần, ý tứ nói đến chức vị Hoàng Hậu kia đã ham muốn từ lâu, mà An Vương gia là trọng thần trong triều, chỉ có hắn mới giúp Tiêu Nghệ Hàn chống đỡ với thế lực của Lưu Huân.

Tiêu Nghệ Hàn có chút do dự, hắn rốt cuộc có muốn lấy An Thái hay không? Nếu như không có sự xuất hiện của Lâm Lĩnh, thì có lẽ An Thái là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà, Lâm Lĩnh trong tim mình lại chiếm một vị trí rất cao, không người nào có thể vượt qua được.

“Hoàng Thượng, Tiểu Lâm Tử có một thỉnh cầu!” Lâm Lĩnh quỳ xuống nói.

“Cái gì?”

“Ưm…” Lâm Lĩnh liếc nhìn Tiêu Nghệ Hàn một cái, nói: “Nô tài muốn nói, Hoàng Thượng nếu đã đăng cơ, vậy nô tài có thể điều đi đến nơi khác hay không?”

“Cái gì? Ngươi…”

“Trẫm biết rồi, ngươi… Hay là… Đi ngự thiện phòng làm việc đi.” Tiêu Nghệ Hàn nhíu mày nói.

“Nô tài tuân mệnh.” Xoay người rời đi.

“Chờ một chút!” Gọi hắn lại.

“Ngươi…” Muốn nói gì?

“…” Nhưng lại nói không nên lời, để cho hắn đi sao? Sau này còn có thể gặp mặt nữa hay không?

“Nếu như Hoàng Thượng không có gì phân phó, nô tài cũng nên đi ngự thiện phòng báo danh rồi.”

“Được…” Cứ như vậy đáp ứng sao? Thật sự… Chính mình vừa rồi làm sao vậy? Nếu để…

“…”

Nếu, ngươi quyết định rời khỏi Trẫm, Trẫm chỉ có thể lựa chọn giang sơn, nếu, ngươi cố ý tránh xa Trẫm, vậy thì Trẫm đành cử hành đại hôn, đối với ngươi mà nói có lẽ cũng sẽ không thương tổn.

“Yêu, ngươi có nghe thấy tiếng chiêng trống hay không, đúng là đại hôn của Hoàng Thượng có khác, rất lớn phải không? Tiểu Lâm Tử” Tiểu thái giám ở ngự thiện phòng nghe được tiếng chiêng cùng trống vang dội, ánh mắt không khỏi toát ra chút hâm mộ.

“Ưm, đúng vậy.” Thanh âm của Lâm Lĩnh mang theo vài phần mệt mỏi.

“Đừng như vậy mà, ngươi so với ta thì may mắn hơn nhiều rồi, ngươi biết không? Ngươi xem trong cung thái giám nhiều như vậy, nhưng mà không tới 20 người mới được hầu hạ qua tiên hoàng cùng Hoàng Thượng, hơn nữa lại được Tiên Hoàng tín nhiệm như vậy, ngươi quả thực là rất may mắn, nếu như là ta mà có được vận khí đó, thì ta đã sớm vui vẻ đến chết rồi.”

“Thật sao? Ha hả, ngươi thật sự sẽ cảm thấy như vậy, ngươi yên tâm, sẽ có ngày ngươi được như vậy mà thôi, còn ta, ha hả, thì cứ như vậy làm một thái giám tại ngự thiện phòng.” Lâm Lĩnh mĩm cười nhưng làm cho tiểu thái giám kia rõ ràng biết được chính mình cùng hắn là hoàn toàn khác nhau, hắn thật đẹp, cho dù có là một thái giám, nhưng điều đó cũng không làm cho người khác phủ nhận được việc hắn thật sự rất đẹp.

“Ách… Ưm, cùng ngươi tán gẫu lâu như vậy, được rồi, mau trở về làm việc thôi, nếu không Tổng quản đại nhân sẽ đem chúng ta ra mà rút gân lột da mất ha hả…”

“Được, được, trở về làm việc thôi.” Xoay người, lại quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng chiêng trống kia một lần nữa, cứ như vậy mà chấm dứt đi, sau này cứ sống một cuộc sống tầm thường, cứ như thế lựa chọn chờ đợi cả đời.

Một năm sau…

Điện Dưỡng Tâm.

“Hoàng huynh, ta chỉ muốn đem Lâm Lĩnh đến phủ của ta mà thôi, ta mặc kệ, ngươi không cho Lâm Lĩnh hầu hạ ngươi, vậy tại sao lại không cho hắn đến bên người ta? Hắn đối với ngươi mà nói bất quá cũng chỉ là một tiểu thái giám, trước kia có thể là thiếp thân hầu hạ, có lẽ ngươi không có hắn thì cuộc sống cũng không có gì thay đổi, nếu bây giờ chính ngươi bỏ rơi hắn, tại sao, tại sao lại không cho hắn đến bên người ta?” Tiêu Nghệ Uẩn quát.

“Không được, nói cái gì cũng không được, Trẫm có ý định riêng của Trẫm, ngươi ngay cả đi ngự thiện phòng nhìn hắn cũng không được, tóm lại… Chính là không được, đừng nói thêm nữa.” Tiêu Nghệ Hàn lập tức nói ra lời từ chối.

“Ngươi rất ích kỷ, rất ích kỷ đó, hoàng huynh, ta thật sự không biết, ngươi rốt cuộc là sợ cái gì? Ngươi không phải thương hắn sao? Tại sao không dám thừa nhận? Bởi vì giang sơn? Bởi vì địa vị? Bởi vì ngươi vốn là hoàng đế?” Tiêu Nghệ Uẩn không để ý đến người trước mắt có thân phận như thế nào, nói: “Ngươi không dám, nhưng ta thì dám, nếu ngươi cảm thấy được bởi vì thân phận cùng lập trường của ngươi mà không dám đi thừa nhận tình cảm, thì ta có dũng khí đó, ta không có lập trường, cũng không có bất cứ gánh nặng nào, ta đây dám đi chiếu cố hắn, cho dù hắn có lựa chọn chờ đợi, nhưng mà ta đợi đủ rồi, ta mặc kệ vì cái nguyên nhân gì, cho dù có phải khi quân, ta cũng sẽ kiên trì mà yêu hắn, nhưng mà, ngươi lại quá ích kỷ, ngươi không cho bất luận kẻ nào gặp hắn, ngươi quá ích kỷ rồi!”

“Đủ rồi, Vân Vương, ngươi nên chú ý từ ngữ của ngươi, cho dù ngươi có là đệ đệ của Trẫm thì cũng phải chú ý, ngươi đi xuống đi, chuyện hôm nay, Trẫm coi như không phát sinh qua.” Dứt lời, Tiêu Nghệ Hàn cho Tiêu Nghệ Uẩn đi xuống.

“Được, thần cáo lui.” Đã như vậy rồi sao? Huynh đệ chúng ta trong lúc đó cũng phải như vậy sao? Ngươi thật sự thay đổi, hoàng huynh.

Đi ra khỏi Điện Dương Tâm.

“Tiểu Hoành Tử, chúng ta đi ngự thiện phòng!”

“Cái gì? Chủ tử, chuyện này… Hoàng Thượng không phải đã nói…”

“Mặc kệ, cho dù có phạm tội khi quân ta cũng muốn đem Lâm Lĩnh trở về!”

“Được, Được, kỳ thật nô tài cũng rất thích Tiểu Lâm Tử, hắn rất đơn thuần, không giống những tên nô tài khác, hắc hắc…” Tiểu Hoành Tử lộ ra vẻ mặt vui sướng.

“Oh? Ngươi tiểu tử này, ha hả… đi thôi.” Nói xong, liền hướng ngự thiện phòng đi đến.

Đi tới trước cửa ngự thiện phòng…

“Nhanh lên một chút, còn chậm chạp cái gì? Còn ngươi, Tiểu Lâm Tử, có da có thịt đứng ở đó làm gì? Đừng tưởng rằng trước kia Tiên Hoàng cùng Hoàng Thương sủng qua ngươi mà cho là tài giỏi, ta cho đi chặt củi, đi! Nhanh!” Âm thanh the thé của một người quát lên.

“Tên người mà hắn vừa quát chính là Tiểu Lâm Tử, chủ tử, nhưng mà lời của hắn nói là có ý gì?”

“Trước xem một chút đã.”

“Được.”

Lâm Lĩnh bê đến một đống đĩa, người rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều, nhưng mà tổng quản mặc kệ sống chết của hắn, vẫn liên tục lớn tiếng mắng chửi.

“Nhanh lên một chút ! chậm chạp cái gì!” Tiến lên, nghĩ muốn cho Lâm Lĩnh một cái tát.

Kết quả: “Oh yêu, đau chết ta rồi, cái kia… Hả!” Tổng quản bị hù dọa mà hét to.

“Mau cút xuống đi!” Tiêu Nghệ Uẩn quát.

“Tuân mệnh, tuân mệnh, nô tài nên cút đi rồi.” Tiếp theo té ngã mà chạy đi.

“Ngươi không sao chứ?” Tiêu Nghệ Uẩn nâng Lâm Lĩnh dậy, ân cần mà hỏi thăm.

“Vân… Vân Vương… Nô… Ách…” Đôi tay kia bị hành hạ mà có chút thô ráp, bị Tiêu Nghệ Uẩn đau lòng mà nắm chặt trong tay.

Nghĩ muốn rút lại tay của mình, nhưng không có cách nào mà rút ra được, bởi vì Tiêu Nghệ Uẩn đã nghĩ sẽ không bao giờ buông ra đôi tay này nữa rồi.

“Theo ta đi, ngươi không nên chờ đợi nữa, bởi vì ta đã chờ đủ rồi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ta không có trách nhiệm phải giúp cho hoàng gia kế thừa hương khói, cũng không có gánh nặng giang sơn, cho dù, biết ngươi yêu nhất chính là “hắn”, nhưng mà ta yêu ngươi, theo ta quay về Vân Vương phủ đi, Mặc dù Vân Hinh vốn là nữ nhi của Vân Vương, nhưng mà nàng rất thiện lương, ta nghĩ, nàng sẽ đối ngươi rất tốt, cùng ta trở về, được không?” Tiêu Nghệ Uẩn ngữ khí giống như đang cầu khẩn đối với chính mình sao?

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Lâm Tử, ngươi hãy theo Vân Vương trở về thôi, hắn thế nhưng rất nhớ ngươi.” Tiểu Hoành Tử cũng tích cực khẩn cầu .

“Nhưng… Hoàng thượng, hắn…”

“Không cần đi nói với hắn, được không?”

“Ách…”

“Theo ta đi!” Nói xong, lôi kéo Lâm Lĩnh rời khỏi ngự thiện phòng, tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, Lâm Lĩnh hắn sẽ không phải sống ở nơi này cả đời, vận mệnh của hắn cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.