Giang Nguyệt Cố Nhân

Chương 20: Băng qua sông



Tiết Viễn thoạt nhìn cũng rất kinh ngạc: "Ngươi... ta nhìn thấy ngươi đứng ở bờ sông, còn tưởng rằng..."

Tôi phản ứng lại: "Ngươi sẽ không nghĩ rằng ta nhảy xuống sông chứ."

"Ừ.." Hắn tựa hồ có chút xấu hổ, ý thức được đây là hiểu lầm.

"Sẽ không." Tôi mỉm cười với hắn

Bộ dáng vừa rồi của tôi đại khái rất là thất hồn lạc phách, nhưng không đến mức muốn quyên sinh, cho dù một mình lưu lạc đến nơi không có người thân cũng sẽ không, huống chi ở gần còn có một Tiết Viễn.

Hắn tiếp tục hỏi: "Sao ngươi lại ở đây một mình?" "

Tôi nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể nói thẳng tôi đang suy nghĩ về hắn, suy nghĩ về hắn của tương lai, nghe có vẻ kỳ quái, không bình thường.

Tôi im lặng một lúc, nhìn về phía trước, thoáng thấy ngôi miếu bên kia sông, nói: "Ta muốn đi qua đó."

Tiết Viễn gật gật đầu: "Đi thôi. "

Cách đó không xa là dòng sông quanh co, hẹp mà nông, trên sông rải rác vài tảng đá lớn, Tiết Viễn giẫm lên như đi trên mặt đất bằng phẳng, tôi thăm dò bước ra một bước, phát hiện mấy tảng đá này hình như không ổn định lắm.

Hắn có lẽ nhận ra được điểm này, bỗng nhiên quay người lại, vươn tay về phía tôi. Người này thật đúng là không có chút nào dáng vẻ của người quyền quý, như ở thời hiện đại, đối mặt với người xa lạ cũng không hề thận trọng.

Lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ quen thuộc, bàn tay Tiết Viễn mười lăm tuổi đã bị vũ khí mài ra một lớp chai sạn, mạnh mẽ cứng rắn, dắt tôi vững vàng giẫm qua tảng đá, qua được dòng nước đan xen thì lập tức buông ra.

Cửa lớn miếu Thủy Thần mở ra, Tiết Viễn lấy ra một cây châm lửa, đốt một đôi nến thơm chỉ còn nửa đoạn trên bàn.

Căn phòng vốn không rộng rãi bỗng tràn ngập ánh nến vàng mờ ảo, theo ngọn lửa nhảy nhót lúc sáng lúc tối, trên bàn giọt nến loang lổ, cúi đầu là một cái quan tài đen ngòm, ngẩng đầu là một tòa tượng thần điêu khắc bằng gỗ cao lớn, màu sơn tươi sáng, tư thế ngồi uy nghiêm, đầu ở trên cao mơ hồ không rõ.

Tiết viễn quay đầu lại, không biết là quan tâm hay là chọc tôi: "Ngươi có sợ không? "

Tôi chột dạ lắc đầu.

Có cảm giác hơi giống như đang ở trong một trò chơi kinh dị của Trung Quốc, nhưng Tiết Viễn trước mắt một thân chính khí, tôi phảng phất như được thêm buff hồi máu, thậm chí còn có đủ can đảm đi kiểm tra quan tài mà tôi đã nằm.

Nhưng mà không phát hiện được gì cả, trên mặt đất gạch đá bị dỡ bỏ cũng trống rỗng, đây đại khái chính là quan tài bình thường, giống như bồn tắm trong nhà, không liên quan gì đến việc xuyên không, chỉ khiến cho tôi đối với loại vật chứa hình người này sinh ra bóng ma tâm lý.

Lúc tôi đang bận rộn một hồi, Tiết Viễn đang đánh giá miếu nhỏ này khắp nơi, hắn nhìn chăm chú vào mặt đất sau khi dời đi quan tài, dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hắn lùi lại vài bước, dùng ngón tay chạm vào tường, tiếp theo ấn ra một tiếng " Rắc rắc"

Mặt đất dưới chân tôi yếu ớt run lên theo tiếng động này, tôi kinh ngạc lui đến bên người Tiết Viễn, chỉ thấy gạch đá trước mắt phát ra tiếng cạch cạch lìa đời, chậm rãi dời đi, lộ ra một lối vào tối tăm dưới lòng đất.

Tôi trợn mắt há hốc mồm, nhìn lối vào này, lại nhìn về phía Tiết Viễn.

Người này rốt cuộc đã học được bao nhiêu kỹ năng kỳ lạ cổ quái?

"Nơi này xưa là cứ điểm quân sự, sông ngòi chằng chịt, trên núi đào rất nhiều địa huyệt cho binh lính trú ẩn." Tiết Viễn giải thích cho tôi: "Không nghĩ tới trong miếu này cũng có một cái. "

Bậc thang đá ở lối vào dẫn xuống, Tiết Viễn đi về phía trước, tôi theo bản năng túm lấy hắn.

Hắn nhìn lại tôi, tôi vội vàng nói: Nếu có nguy hiểm dưới đó thì sao?" "

Hắn sửng sốt một chút, lập tức nhướng mày cười nói: "Không sao, ta biết. "

Cũng đúng, giác quan của Tiết Viễn so với tôi nhạy cảm hơn nhiều, sự lo lăng của tôi quả thực không cần thiết.

Hắn bước xuống từng bước, tôi cầm chân đèn trên bàn bước theo bước chân hắn.

Địa huyệt đào không sâu, không gian cũng không rộng, trên mặt đất trước mắt rải rác một ít khí cụ, phần lớn rất cũ kỹ, tôi không biết tên.

Tiết Viễn không chú ý những thứ này, hắn đốt đuốc, tiến lại gần nhìn mặt tường bên cạnh. ánh lửa phác họa vách đá, phía trên điêu khắc hoa văn, uốn lượn ngang dọc. Dài bất tận.

"Là bản đồ dòng sông". Trong mắt Tiết Viễn phản chiếu ánh sáng, một mảnh thanh minh, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, "Ngày mai gọi người vẽ lại đưa xuống cho thái thú, hắn mới đến nơi này trị lũ lụt, có bản đồ này hẳn là có thể tiết kiệm không ít công sức. "

Tôi nghe hắn nói như vậy, tâm tình theo đó tốt hơn một chút, lại nhịn không được nghĩ, hắn thật là rất mệt mỏi, trước tiên dẫn quân đi dẹp thổ phỉ, hiện tại lại lo lắng tới lũ lụt.

Trong miếu không có gì bất thường, tôi cùng hắn bước ra khỏi cửa, rời khỏi nơi này.

Đi chưa được mấy bước, có lẽ là trong lúc vô tình bị móc vào đâu đó, tôi bỗng nhiên phát hiện trên đầu không thích hợp lắm, đưa tay chạm vào, dây buộc tóc cứ thế bị tôi sờ rơi xuống, sau đầu buông lỏng, tóc dài đột nhiên xõa ra.

Trong lòng tôi căng thẳng, không ổn, hôm nay lúc rời giường mất không ít công sức mới miễn cưỡng buộc lên được, hiện tại làm sao buộc lại được đây.

Tiết Viễn ngẩn ra, lập tức dừng bước chờ tôi, rất nhanh nhìn ra manh mối: "Ngươi ngay cả cái này cũng không nhớ rõ? "

"Ừm..." tôi buông mái tóc dài xa lạ của mình ra, nắm chặt dây buộc tóc, xấu hổ đáp lại.

Một người hiện đại độc lập và tự chủ nhất, xuyên vào thời cổ đại, toàn bộ kỹ năng cũng không đủ.

May mắn Tiết Viễn vô cùng phúc hậu, không nhìn tôi với ánh mắt thiểu năng, thần sắc bình thường đến gần tôi, dang tay ra: "Ta giúp ngươi đi. "

Đúng là không có cách nào tốt hơn, tôi ngoan ngoãn đưa dây buộc tóc cho hắn.

Đều là mười mấy tuổi, hắn vẫn cao hơn tôi không ít, tôi cũng không phải thấp bé, đứng tại chỗ, đối diện với cỏ cây sâu thẳm cùng dòng sông nước chảy róc rách

Trăng sáng trên bầu trời, xung quanh yên tĩnh, thi thoảng lại có tiếng côn trùng kêu lên. Tiếng hoạt động sau gáy vang lên cực rõ ràng, động tác của Tiết Viễn rất nhẹ, ngón tay xuyên qua mái tóc dài kéo lên, thỉnh thoảng cọ vào da thịt.

Loại đụng chạm này tinh tế hiếm thấy, tôi đột nhiên nghĩ đến khi Tiết Viễn hôn tôi, sẽ luôn mở ngón tay ra chạm vào gáy, chậm rãi dùng ngón tay vuốt ve.

Liên tưởng này thật sự không giải thích được, xuất hiện trong đầu liền khó có thể xóa bỏ, tôi cạn lời với bản thân luôn,phát giác vành tai mình hình như nóng lên, hô hấp cũng theo đó không ổn định, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện không nên đỏ rõ ràng, đừng để Tiết Viễn nhìn thấy.

Không bao lâu sau liền có thể buộc lại,tôi thở ra như được ân xá, cái cổ căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Cám ơn." Tôi quay đầu lại, phát hiện Tiết Viễn đang nhìn chằm chằm sườn mặt của tôi.

Hắn ngay lập tức hoàn hồn, không tự nhiên rời mắt, mở miệng nói, ""Chẳng lẽ ngươi từ nhà giàu lưu lạc sao? Ta luôn cảm thấy ngươi không phải xuất thân từ núi rừng..."

Tôi nhất thời nghẹn họng, không biết trả lời sao.

Tại một thời điểm nào đó, tôi thực sự muốn tiết lộ sự thật, nói cho hắn biết những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Tôi nhìn chăm chú vào Tiết Viễn trước mặt, thiếu niên dưới ánh trăng sáng, cuối cùng lại chẳng nói gì.

Bây giờ đã là Thanh Hòa năm thứ hai, hắn còn chưa được phong làm Trấn Tây đại tướng quân, chỉ kế thừa tước vị của phụ thân hắn, cùng tiếp nhận là một phần trách nhiệm nặng nề cay đắng.

Biên giới phía tây của Đại Lê bị tàn phá, hàng vạn mạng người chất đống vì một nền hoà bình ngắn ngủi, còn chưa tới một năm nữa sẽ bị phá vỡ, sau đó là chiến sự liên miên, bức bách hắn phải trưởng thành.

Con đường phía trước còn nhiều, vận mệnh khó có thể đoán trước, tôi cần gì phải lấy chuyện hư vô mờ mịt ra làm cho hắn thêm tắc nghẽn.