Giang Nguyệt Cố Nhân

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ



Tôi gặp được Tiết Viễn hoàn toàn là do ngẫu nhiên, hơn nữa tràn ngập kinh hoàng.

Hôm đó tôi vừa đi làm thêm về, trời cũng đã khuya, tôi bật đèn phòng khách lên thì nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động lạ, giống như tiếng nước. Vốn đã mệt thành một bãi bùn nhão, cuối cùng bị tiếng vang này làm kinh sợ trở lại về hình dạng con người, trong nháy mắt cảnh tỉnh, có chuột? Hay là trộm?

Phòng tắm không có bật đèn, tối om om, tiếng nước không ngừng truyền đến, trong màn đêm u tịch rất kỳ quái, hiển nhiên không phải là ảo giác của tôi.

Da dà da vịt tôi dựng đứng lên, từ từ lấy cờ lê dưới tủ giày ra, nín thở rồi nhẹ nhàng bước tới phòng tắm.. càng tới gần, âm thanh càng rõ ràng, tôi bước vài bước tới cửa, bật đèn lên.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sợ hãi, tim như ngừng đập.

Một người, nhợt nhạt ướt đẫm nước, mái tóc đen dài che mặt, đang bò ra khỏi bồn tắm.

Ba hồn bảy vía của tôi như muốn đăng xuất khỏi trái đất, một bên vừa đăng xuất vừa nghĩ, thì ra khi TV tắt, sadako sẽ từ trong bồn tắm bò ra.

Ông trời ơi, bồn tắm của tôi mới tinh, mua còn chưa sử dụng qua.

Tôi hoàn toàn sững sờ, không có phản ứng gì, Sadako này đột nhiên loạng choạng lao tới, tôi không kịp né tránh, trực tiếp bị đẩy vào tường, cờ lê rơi xuống đất vang lên một tiếng phanh.

Trên lưng đụng đến đau đớn, tôi hoảng sợ nhìn sang, một khuôn mặt hiện ra từ mái tóc dài ướt đẫm, thế mà lại là một nam nhân mày rậm mắt sâu, sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, dường như ngâm nước đã rất lâu, cách quá gần, tiếng thở dốc đập thẳng vào mặt tôi.

Nóng, còn có thể chạm vào.

Hóa ra là một người sống.

Bầu không khí đột ngột thay đổi từ một bộ phim kinh dị siêu nhiên sang một chuyên mục pháp lý của CCTV.

Trong lúc hoảng hốt tôi có thể nghe được giọng của MC ức nở thất vọng – Tại sao người đàn ông sống một mình lại chết thê thảm ở nhà vào đêm khuya? Đằng sau tất cả những điều này là sự suy đồi đạo đức hay...

Đúng là chày gỗ! lý trí cùng sức lực theo đuổi tư tưởng chủ nghĩa duy vật một lần nữa chiếm lĩnh, tôi mạnh mẽ tránh sang một bên, giơ tay cho hắn một cái tát.

Một chưởng này khí lực không nhỏ, tràn ngập dục vọng mày không chết thì tao thăng.Tiềm lực của thời khắc sinh tử quả thực là vô hạn, hắn trực tiếp bị đánh ngất xỉu.

Tôi hít một hơi thật sâu nhìn hắn ta gục xuống đất, phát hiện hắn ăn mặc cũng không giống sadako, ngược lại giống như trong phim cổ trang là loại trường bào màu trắng giống y chang áo tang.

Khi vị nam nhân cổ trang ướt sũng này tỉnh lại, đã bị tôi trói chặt, ngồi trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Hắn ta chớp chớp mắt, vừa kinh ngạc lại mờ mịt nhìn tôi, giọng nói có chút khàn khàn: "Ngươi trói ta? ”

" A không thì sao?" Tôi ngồi trên sô pha cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn hắn: "Đại ca, nửa đêm anh không ngủ mặc một thân này chạy vào trong nhà người khác tắm rửa à? ”

Địch ý của tôi đều muốn hóa ra thực thể, mà hắn tựa hồ rất hồn nhiên vô tư, nhìn lên nhìn xuống căn nhà không mấy rộng rãi của tôi, nét mặt biến ảo khó lường.

Một lúc lâu sau, hắn ta nhìn tôi chằm chằm: “ Đây là đâu? Bây giờ là khi nào? ”

Thấy tôi căng mặt không nói lời nào, hắn vội vàng truy vấn: "Ngươi có biết.. Đại Lê không? ”

"Đại Lê? " Tôi trợn tròn mắt, theo bản năng tiếp lời: “Triều Lê đã mất một ngàn năm. ”

Sắc mặt hắn càng trắng hơn.

Lúc này tôi vô cùng nghi ngờ người này đầu óc có vấn đề, không có ý định nói thêm: "Anh ngồi yên đó đi, tôi đã báo cảnh sát rồi. ”

Thực ra là không, lưng tôi đã rịn ra mồ hôi lạnh, hắn ta tỉnh dậy nhanh đến nỗi tôi còn không kịp cầm lấy điện thoại.

Sớm biết thế thì lên gõ thêm vài phát cờ lê. Nhìn bắp thịt căng phồng trên cánh tay hắn, trong lòng tôi không ngừng chột dạ, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu cùng hắn giằng co.

"Ngươi lừa ta."

...... Sao biết được hay vậy?

Hắn ngồi tại chỗ, mím môi ngước mắt nhìn tôi, rõ ràng là góc nhìn lên, nhưng một cảm giác áp bức lại ập đến trong tôi.

Tôi trong lúc hoảng sợ chắc đã biểu hiện ra ngoài, hắn ngược lại dần dần bình tĩnh, mở miệng tự thuật: " Ta họ Tiết, danh Viễn, tự Ngộ Chi, ở Đại Lê Thanh Hòa nhậm chức Trấn Tây Đại Tướng Quân, đêm qua ta trượt chân rơi xuống nước, vừa mở mắt liền đến nơi này. ”

Tôi sốc đến nỗi hai mắt mở to, wow, điên. Đừng tưởng tôi xem nhiều tiểu thuyết xuyên không mà tin mấy cái khỉ này nha.

"Là thật." Hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, rất bất đắc dĩ thở dài, bổ sung, "Ngươi có thể tra thấy tên ta trong sử sách. ”

Cái này, khẩu khí không nhỏ.

" Ta sẽ không thương tổn ngươi." Hắn thoáng giật giật, chỉ thấy sợi dây thừng vừa rồi tôi xuống tay trói nhất thời buông ra, rải rác bên cạnh. Hắn tựa lưng vào tường, thần sắc tự nhiên, giống như hoàn toàn không sốt ruột, yên lặng nhìn tôi.

Tôi không nói nên lời, đầu óc rối bời, vừa nhìn hắn chằm chằm vừa nhanh chóng di chuyển đến đầu bên kia của sô pha, chạm vào điện thoại.

Thế mà thật sự tra ra được.

Những gì hắn nói không sai chút nào, trên bách khoa toàn thư thậm chí còn có chân dung của hắn, bức tranh cổ xưa cũng rất chân thật. Tôi giơ điện thoại di động lên, nhìn vào bức chân dung rồi lại nhìn hắn, mặt mày này, thân hình này, tựa hồ thật sự rất giống.

...... Phải không?