Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 7: Hoàng đế biểu ca lại gây chuyện



Vì cùng Thượng Quan Cẩn cưỡi chung một con Thiên lý mã cho nên chưa tới một ngày liền tới được Giang Nam. Thượng Quan Cẩn đưa Nhược Lam tới một khách điếm tên là Túy Hoa Lâu, sau khi an bài xong chỗ ở cho nó, hắn liền rời đi.

Về phía Thượng Quan Cẩn, sau khi làm xong những chuyện cần phải làm, hắn liền tới tìm Nhược Lam, tuy nhiên khi hắn gõ cửa thì không thấy hồi đáp. Thoáng chau mày đi xuống tửu lâu, lập tức tiểu nhị đưa cho hắn một phong thư. Khi Thượng Quan Cẩn mở ra, sắc mặt đen hơn vài phần, nội dung trong bức thư chỉ vỏn vẹn một câu: “Ta là nữ nhân, chẳng phải quân tử!”. Thượng Quan Cẩn ngẩn người, này, ý tứ này…Vì là nữ nhân cho nên không cần giữ lời?

Khẽ thở dài, dù sao tính tình nàng ta như thế, cũng không nên quá trông chờ, sự việc trước mắt mới khiến hắn đau đầu. Đương kim hoàng thượng, chủ nhân của hắn cư nhiên vào một ngày đẹp trời liền để lại một lời nhắn : ” Trẫm cải trang đi vi hành, đừng tìm trẫm, mọi chuyện giao cho Tể Tướng và Ngũ vương gia gánh vác, nếu hai khanh làm tốt khi hồi cung trẫm sẽ ban thưởng “.

Hoàng cung một phen sóng gió, hoàng đế lại xuất cung, đây là lần thứ mười trong năm người trốn khỏi cung, mang tiếng vi hành chứ thật ra là trêu hoa ghẹo nguyệt ở nơi nào rồi, nghĩ đến đây Thượng Quan Cẩn không khỏi cảm thấy bất lực, chủ tử của hắn tuy là văn võ song toàn, khí thế bất phàm thế nhưng cái tính phong lưu đa tình thì vẫn không đổi, hại hắn phải đi tìm và xử lý rắc rối do chủ tử hắn để lại. Theo thông tinh tình báo gần đây nhất, bệ hạ đang ở Giang Nam, thế là hắn lập tức tới Giang Nam để lôi kéo hoàng đế trở về. Thượng Quan Cẩn đang trên đường đi tới kỹ viện với hi vọng gặp được chủ tử, nào ngờ một thanh âm vang lên khiến hắn rùng mình.

” Cái giọng này…. bệ hạ?”.

Thượng Quan Cẩn chạy về phía phát ra tiếng ồn.

Quang cảnh trước mắt làm hắn á khẩu kho biết phải làm gì. Chủ tử của hắn đường đường là Hoàng đế của Long Thịnh hoàng triều thế mà lại bị cùng lúc năm nữ tử lôi kéo, quần áo xộc xệch, đã thế lại còn trc mặt bàn dân thiên hạ, thật là mất mặt mà.

“Ai nha, chủ tử của ngươi thật là tài giỏi nha, dụ dỗ cùng lúc năm nữ nhân luôn, sức của hắn cũng dẻo dại ghê”.

Thượng Quan Cẩn giật mình quay đầu lại thì thấy một nam nhân thân mặc bạch y, mái tóc của y được cột cao bởi một dải lụa màu đỏ. ngón tay trắng noãn tinh tế đang xoay xoay chiếc quạt, tuy nhiên nhìn vị công tử này có vài phần quen mắt. Suy nghĩ một hồi lâu, Thượng Quan Cẩn cuối cùng há hốc miệng trừng mắt nhìn người trước mặt.

” Là cô nương…?”

” Haizzz thiệt là, giờ mới nhận ra, ân nhân cứu mạng của mình mà cũng quên”. Nhược Lam bĩu môi nói.

“Xin lỗi, tại ngươi trong bộ dạng thế này nên ta nhận không ra..” Thượng Quan Cẩn nói chưa hết câu, sắc mặt liền trở nên thâm trầm:

” Làm sao cô nương biết đó là chủ tử của ta, cô nương đến tột cùng có mục đích gì?”

” Linh cảm mách bảo, ta không có mục đích gì hết, tin hay không tùy ngươi”.

” Ngươi…”

-“Ta làm sao, có muốn ta cứu hắn không? ” Nhược Lam đưa tay chỉ về phía hoàng đế.

“Làm sao để cứu? Năm vị nữ tử kia xem ra rất khó đối phó”.

“Ta hỏi ngươi có muốn cứu hắn không?”.

” Muốn”.

” Tên của hắn?”

“A, Nam Phong Thiên Hạo”. Thượng Quan Cẩn thở dài, ngay cả bệ hạ còn đối phó không được, nữ nhân như ngươi thì làm được gì?

Nhược Lam trừng mắt nhìn hắn rồi xoay lưng chạy đến chỗ hoàng đế.

” Nhaaaaaaaaaa. cuối cùng cũng tìm được chàng rồi”. Nhược Lam lao vào lòng của Thiên Hạo, giọng nói thập phần ủy khuất.

Không gian như ngưng đọng, năm nữ nhân trước mặt há hốc miệng, ngời dân xung quanh cũng đua nhau xì xào bàn tán. Trước mắt họ là một nam nhân dáng vẻ mảnh mai tựa cành liễu trước gió, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết đang tựa vào lòng của nam nhân nãy giờ bị năm mỹ nhân tranh giành.

“Chàng nha, ta nhớ chàng là thế, vậy mà chàng cư nhiên lại trêu hoa ghẹo nguyệt giữa thanh thiên bạch nhật, chàng phải chăng đã quên lời thề dưới ánh trăng hôm ấy, sau khi có được cơ thể của ta chàng đã thề rằng đời này kiếp này chỉ yêu mình ta, vậy mà,…” Nhược Lam bày ra một bộ dáng đáng thương, khóc như hoa lê đái vũ.

Thiên Hạo, Thượng Quan Cẩn, ngũ vị nữ tử đồng thời kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Xung quanh tiếng bàn tán vang lên không ngớt” Hóa ra là bị đoạn tụ”.

Đột nhiên một hồng y nữ tử lên tiếng.

“Ngươi, ngươi… là gì của huynh ấy?”

“Ta là thê tử của hắn”. Nhược Lam chớp mắt trả lời.

Hồng y nữ tủ té xỉu tại chỗ.

“Hai người đã làm chuyện ấy? Hai nam nhân làm sao có thể?” Tử y nữ tử kịch lịch rung rẩy, không thể tin nhìn Nhược Lam và Thiên Hạo.

” Ai nói với ngươi, hai nam nhân thì không thể, huynh ấy hành hạ ta cả đêm mất ngủ”. Nhược Lam trừng mắt đáp lại nữ tử.

Tử y nữ tử khóc nức nở chạy đi.

” Ngươi nói dối, rõ ràng huynh ấy vừa rồi còn đụng chạm vào ta, người như thế sao lại bị đoạn tụ”. Huỳnh y nữ tử lên tiếng.

– Ai nha, vậy là ngươi ko biết rồi, chàng ấy có một sở thích kì quặc là thích đi trêu nữ nhân để quan sát biểu hiện của họ sau đó về chỉ dạy cho ta kêu ta học theo đó”. Nhược Lam mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn nữ nhân trước mặt.

Huỳnh y nữ tử sau khi nghe xong mặt liền đỏ lên, không phải vì xấu hổ mà là vì quá tức giận, nàng ta chạy tới tặng cho Thiên Hạo một cái tát rồi giậm chân bỏ đi.

Hai nữ nhân còn lại bởi vì quá kinh ngạc cho nên cũng nối gót theo Huỳnh y nữ tử, chỉ khác là trước khi đi bọn họ còn liếc mắt nhìn Thiên Hạo y như nhìn thấy quái vật đại biến thái.

Sắc mặt của Nam Phong Thiên Hạo lúc này thập phần khó coi, gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói.

” Ngươi là kẻ nào, ta nhất định phải…”

Không để cho Thiên Hạo nói hết câu, Nhược Lam đã nhanh chân chạy về phía Thượng Quan Cẩn, nhanh nhảu nói.

“Đó, giao người cho ngươi”.

Thượng Quan Cẩn quan sát sắc mặt của chủ tử, trong lòng thầm ai oán, lần này trở về mình nhất định chết không có chỗ chôn.

“THƯỢNG QUAN CẨN”. Nam Phong Thiên Hạo tức giận hét lên.

” A, bệ hạ”.

” Tên này là ai hả? Ngươi cư nhiên lớn mật dám kêu hắn diễn kịch khiến người khác nghĩ trẫm bị đoạn tụ”.



Không phải thần, là cô nương ấy tự biên tự diễn”. Thượng Quan Cẩn xoay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn vào người đứng ở trước mặt.

“Ngươi nha, sao lại đổ cho ta, rõ ràng ta hỏi có muốn cứu chủ tử của ngươi không, ngươi gật đầu bảo có còn gì”. Nhược Lam bất bình lên tiếng.

“Ta…..”

“Khoan !Cẩn, ngươi vừa gọi cái thứ này là cô nương?” Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày hỏi.

“Vâng, nàng ấy…” Thượng Quan Cẩn liếc mắt nhìn Nhược Lam, sau đó không biết nên mở lời thế nào.

Thứ vậy, Nhược Lam trừng mắt nhìn lại hắn, gằn giọng trả lời.

“Ta là Lam, không phải cái thứ này”.

“Ngươi thật sự là nữ nhi?” Nam Phong Thiên Hạo hoài nghi, lặp lại lần nữa.

“Ta đâu có nói ta là nam nhi , là do ngươi tự hiểu lầm đấy chứ, đúng là đầu óc ngu xi tứ chi phát triển”.

“Ngươi vừa nói cái gì đó?”.

“Ta nói gì kệ ta, ai khiến ngươi quản”.

“Chủ tử, ở đây đông người, không tiện, chúng ta đến Túy Hoa Lâu nói chuyện”.

” Ngươi…chờ đấy”. Dứt lời, Thiên Hạo quay lưng đi về phía Túy Hoa Lâu.

“Ta thách đấy”. Nhược Lam nói với theo.

Thượng Quan Cẩn lúc này chỉ biết lắc đầu trước hai con người này, vừa đi hắn vừa nghĩ: ” Sao hai người này nhìn có nét giống nhau thế nhỉ, cả tính khí cũng giống, thật kì lạ”