Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 24: Hắc ưng thần bí



Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Sáng ngày hôm sau.

Sau khi tiễn đưa đoàn người của Tư Mã Yến trở về Hung Nô. Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Tuấn, Thượng Quan Cẩn và Nhược Lam đều bị triệu kiến tới Ngự Thư Phòng.

“Tham kiến hoàng thượng”. Ba đại nam nhân đồng thời hành lễ, cung kính nói.

Nam Phong Thiên Hạo lúc này một thân uể oải dựa vào long kỷ, thấp giọng nói:

“Không cần đa lễ, đều ngồi xuống cả đi”.

Sau khi cả bốn người đều đã an tọa, Thượng Quan Cẩn mới thấp giọng thông báo:

“Bệ hạ, vi thần đã cho người điều tra về hắc ưng mà Quận chúa bắt được lúc ở Mã Viên, tuy nhiên vẫn chưa có bất cứ manh mối gì”.

“Đệ thì lại nghĩ hắc ưng đó chính là của Thượng Thư Bộ Hộ Đỗ Minh Sơn”. Nam Phong Khuynh Tuấn nhếch miệng nói.

“Đỗ Minh Sơn là một con cáo già chính hiệu, sao có thể để lộ sơ hở như thế? Thật sự hết sức vô lý”. Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày trả lời.

“ Đêm qua muội đã được diện kiến kẻ có thể khiến hoàng đế của chúng ta mất ăn mất ngủ. Quả nhiên khí thế áp đảo, một kẻ rất từng trải và khôn ngoan. Kẻ như thế tuyệt đối không thể để cho hắc ưng truyền tin vào ban ngày hơn nữa còn là bay ngang qua Mã Viên”.Vừa nói, Nhược Lam vừa liếc mắt nhìn về phía Nam Phong Thiên Hạo.

Nam Phong Thiên Hạo cũng trừng mắt nhìn Nhược Lam một cái, sau đó thâm trầm nói:

“Xem ra trong hoàng cung cuả trẫm có không ít chuột”.

Nghe Nam Phong Thiên Hạo nói vậy, ba nam nhân còn lại trong phòng thần sắc lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Ý của người là nói, sự việc của hắc ưng lần này là muốn chúng ta hướng sự nghi ngờ về phía Đỗ Minh Sơn?” Thượng Quan Cẩn kinh ngạc nói. Nếu sự thật là như thế, vậy thì hoàng cung hiện tại đã không còn an toàn. Xem ra phải cử thêm ảnh vệ canh gác cẩn mật mới được.

“Hoặc là con chuột ấy đang rất nóng lòng rời khỏi hang, thậm chí bất chất nguy hiểm chạy ra ngoài”. Nhược Lam hớp một ngụm trà, thong thả nói.

Lời vừa nói ra, tất cả những người còn lại trong phòng đồng thời sửng sốt, nhíu mày nhìn chằm chằm Nhược Lam.

“Biểu muội, ý của muội là…?” Nam Phong Thiên Hạo cất tiếng hỏi.

“Có phải hay không muội đã biết nội gián là ai?” Nam Phong Khuynh Tuấn hai mắt sáng rực, cao giọng hỏi.

“A, muội không biết”. Nhược Lam lắc lắc đầu trả lời.

“Nha? Vậy mà huynh cứ tưởng…”.Nam Phong Khuynh Tuấn cúi thấp đầu, ủ rủ nói.

“Ân, muội thật sự không biết nội gián là ai nhưng muội biết chủ nhân của nội gián!”. Nhược Lam híp lại đôi mắt, mỉm cười trả lời.

Thanh âm trong trẻo của Nhược Lam vang lên khiến cho bốn người bọn họ giật mình, quay ngoắt đầu lại trừng mắt nhìn.

“Hả? Gì kỳ quá vậy, theo lý thuyết thì phải bắt được gián điệp, sau đó dùng hình tra khảo hắn, hành hạ hắn sống không được chết không xong, moi gan móc ruột bắt hắn khai ra kẻ chủ mưu chứ”. Nam Phong Khuynh Tuấn hai tay ôm mặt, nói liên hồi.

Nghe những lời hắn nói, Nam Phong Thiên Hạo, Nam Phong Dịch Thiên, Thượng Quan Cẩn đồng thời lắc đầu tặc lưỡi, bệnh cũ của Bát vương gia lại tái phát rồi.

Nhược Lam thì mở to mắt nhìn chằm chằm Nam Phong Khuynh Tuấn, này là…? Ngũ biểu ca của nó thích SM sao? OMG, nhìn huynh ấy như thế có đánh chết nó cũng không ngờ tới.

Nhận thấy ánh mắt bất thường của mọi người, Nam Phong Khuynh Tuấn mới giật mình ý thức được vừa rồi bản thân đã luống cuống, lập tức ho nhẹ vài tiếng, cười hả hả nói:

“Haha, đừng để ý những lời ta vừa nói, quên đi, quên đi!”

“Muội thật sự biết kẻ chủ mưu là ai?” Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày hỏi.

“Lãnh Khiết Hàn! Hoàng đế của Vô Ngân Quốc. Có lẽ các huynh không để ý nhưng bức mật hàm được gắn trên chân của hắc ưng có mùi thơm của Tử Đinh Hương, dựa vào mùi hương ấy muội liền khẳng định Vô Ngân hoàng đế chính là kẻ chủ mưu”.

“Tử Đinh Hương? Huynh chưa nghe thấy hương liệu này bao giờ cả?” Nam Phong Dịch Thiên thần sắc ngưng trọng nhìn nó đầy thắc mắc.

“Huynh không biết cũng đúng, bởi vì hương liệu này vốn không thể tồn tại ở đây. Các huynh cũng biết sự thật đúng không? Rằng không phải song thân của muội quy ẩn nơi thâm sâu cùng cốc, bọn họ là đang sống ở một thế giới khác, đúng chứ?”

Nghe thấy câu hỏi của Nhược Lam, bốn người bọn họ gật đầu thay cho câu trả lời. Ngay từ khi còn nhỏ bọn họ đã nghe tiên đế kể lại, thái tử phi Phi Yến Nhược Hy vốn không phải là người của thế giới này, nàng đến từ một thế giới khác, cho nên sau khi từ bỏ danh vị, thái tử Nam Phong Tử Đằng đã cùng nàng và hài tử đi đến thế giới bên kia.

Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt một tiếng sau đó tiếp tục nói:

“Tử Đinh Hương là loài hoa vốn không thể có ở thế giới này nhưng bằng một cách nào đó, Lãnh Khiết Hàn lại có nó. Dám chắc rằng hắn biết công dụng của Tử Đinh Hương chính là an thần, làm giảm cảm giác mệt mỏi cho nên mới dùng nó chế thành hương liệu đem theo bên cạnh. Ngay từ lúc gặp hắn ở kinh thành, muội đã bị mùi hương trên người hắn thu hút, e rằng trong thế giới này, Lãnh Khiết Hàn chính là người có mùi hương độc nhất vô nhị không thể trộn lẫn với bất cứ kẻ nào”.

“Mà trên bức mật thư kia lại có mùi của Tử Đinh Hương, kết hợp với những gì muội nói thì kẻ chủ mưu không ai khác chính là Lãnh Khiết Hàn?” Nam Phong Dịch Thiên đưa tay lên vuốt cằm, nhíu mày trầm tư.

“Ân. Tuyệt đối không sai! Hơn nữa…” Nhược Lam đang tính nói gì đó thì đột nhiên bị thanh âm trầm thấp của Thượng Quan Cẩn cắt ngăng.

“Hơn nữa người còn biết chính xác chỗ ở hiện tại của Vô Ngân hoàng đế, hắn có lẽ là vẫn còn ở đâu đó trên lãnh thổ Long Thịnh”.

Nhược Lam liếc mắt nhìn về phía hắn, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười, nhàn nhạt đáp:

“Quả không hổ danh là Tể tướng đương triều, ta nghĩ lúc ở Giang Nam ngươi hẳn là đã biết ta đi theo các ngươi”.

“Ân, nhưng thần thật sự không hiểu, lúc bệ hạ và thần bị tập kích người lúc đó tại sao không rat ay mà lại chờ đến phút cuối cùng?”

“Bởi vì ta muốn trừng phạt hắn, ai biểu hắn dám bở ớt Tứ Xuyên vào dĩa trái cây của ta”. Nhược Lam nhướng mày, chỉ tay về phía Nam Phong Thiên Hạo, bĩu môi nói.

Lời vừa nói ra, cả bốn người còn lại khóe miệng co giật liên hồi. Này là…công tư bất mính nha!

“Ai nha, biểu muội, muội thù dai quá, nếu lúc đó cứu không kịp thì sao?” Nam Phong Khuynh Tuấn thắc mắc hỏi:

“Hừ, huynh yên tâm, có muội ở đó hắn không chết được đâu, cùng lắm là ngoắc ngoải thôi”. Nhược Lam chớp chớp mắt trả lời.

“Haha, hoàng huynh, huynh nghe thấy chưa, muội ấy thật là bá đạo quá đi mà”. Nam Phong Khuynh Tuấn đột nhiên cười to, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Nam Phong Thiên Hạo vốn đã rất bực mình, nay lại nghe thêm nụ cười đầy mỉa mai của Nam Phong Khuynh Tuấn, tâm tình tức giận theo đó mà bùng phát, tay cầm tấu Chương ném thẳng về phía Nam Phong Khuynh Tuấn.

Nam Phong Khuynh Tuấn vì đang mải miết cười mà không hề để ý tới vật thể lạ đang tiến gần về hắn với một tốc độ nhanh khủng khiếp, mãi cho đến khi cuốn tấu Chương đập thẳng vào mặt hắn, hắn mới có phản ứng lại.

“AAAAAAAAAAA đau quá. Hoàng huynh, người chơi xấu”. Nam Phong Khuynh Tuấn tức tối xoa xoa một bên mặt đã sưng đỏ của mình, ủy khuất nói.

“Hừm, còn dám nói? Có phải hay không chán sống rồi?”

Bắt gặp ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn, Nam Phong Khuynh Tuấn thức thời mà ngậm miệng lại, lén lút núp sau lưng của Nam Phong Dịch Thiên.

Nam Phong Thiên Hạo thở dài một hơi, từ trên long kỷ đứng bật dậy, hướng về phía Nhược Lam mà tới. Tuy nhiên chân chỉ bước được mất bước liền nghe thấy Chu công công đứng bên ngoài thông báo có Ngọc phi nương nương cầu kiến