Giang Nam Hận

Chương 11: Khói chiều ngừng bay



Thời tiết lạnh giá, lá vàng trên câytrong vườn rất nhiều. Bất chợt ngọn gió thu lùa tới, cuốn phăng nhữngchiếc lá khô thành từng mảnh nhỏ, xoáy tròn trên không trung rồi rơixuống mặt đất, từ từ biến thành tro sau đó lại thành bùn.

Hỉ Thước nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thấyTịnh Vi đã tỉnh ôm nửa tấm chăn ngồi đấy nên cũng ngó lơ, chỉ lẳng lặngnhìn ngoài khung cửa. Hỉ Thước thực sự không biết bên ngoài có gì đẹpđẽ, mà tiểu thư thích ngắm cả ngày lẫn đêm. Nàng khẽ gọi: “Tiểu thư.”

Tịnh Vi quay đầu nhìn cô nàng, thản nhiên hỏi: “Sao tới sớm vậy?”

Hỉ Thước chậc lưỡi: “Tiểu thư à! Chị cũng biết còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa?”

Tịnh Vi nhìn cô nàng kéo nhẹ nụ cười, imlặng. Cô ngốc Hỉ Thước vẫn không biết, nàng vốn chưa ngủ nhưng khiếnngười ta nhiễu loạn chính là hắn luôn xuất hiện trước mặt nàng. Đêm quanàng mới mơ màng chợp mắt, hắn vẫn như cũ không buông tha, cứ xuất hiện. Xuất hiện trước mặt nàng, xuất hiện trong những giấc mơ của nàng… Vềđây đã hơn nửa tháng, nàng cự tuyệt nhớ tới nhưng hắn vẫn luôn xuấthiện.

Rất nhiều buổi sáng khi tỉnh giấc, nàngvẫn còn thói quen đưa tay đến bên cạnh, sờ hơi ấm còn sót lại trongchăn… Cho đến khi xúc cảm lạnh lẽo rơi vào đầu ngón tay, mới phát hiệnnơi này là Giang Nam, ở khuê phòng trước kia mà nàng chưa xuất giá.Trong phòng không có đồ nội thất tráng lệ kiểu Âu, chả có cửa sổ rèmkéo… và dĩ nhiên chẳng thể có hắn! Ngày đó lên tàu đi Giang Nam, vậy màcha cũng biết nàng quay về, còn phái người đưa xe tới đón. Khoảng thờigian này, ông căn dặn các di nương không có việc thì đừng quấy rầy nàng. Nàng không giải thích vì sao lại quay về, chẳng nói sẽ ở một thời gianhay là cả đời, cha cũng không hỏi. Có lẽ đúng như lời Hỉ Thước, thực sựphải cảm ơn Khổng Gia Chung. Y cẩn thận chuẩn bị đầy đủ quà tặng chongười lớn trẻ nhỏ. Người lớn là cha, trẻ nhỏ là đứa con sáu tuổi nghịchngợm của Ngũ di thái, mỗi hộp dường như chuẩn bị rất tỉ mỉ, tinh tế vàsang trọng. Tặng cha Giang Hải Quyền là khẩu súng lục của Đức, trên đónạm viên ngọc lục bảo, khéo léo quý giá, thậm chí cha là người dùng súng lão luyện cũng yêu thích vô cùng. Nhị di thái, Tam di thái, Ngũ dithái, mỗi người hai bộ trang sức, một bộ nhập khẩu, một bộ trong nước,mỗi người mỗi kiểu dáng, trọng lượng dĩ nhiên miễn bàn, nhìn các dinương cười toe toét đã đủ hiểu. Các anh em cũng thứ này vật kia. Qủathật bái phục năng lực sử lý công việc của Khổng Gia Chung, quà của mọingười đều gói khác kiểu, phân biệt rõ ràng, nên khi Hỉ Thước đem traokhông bị nhầm lẫn. Có lẽ y sợ mất cấp bậc lễ nghĩa của Hách Liên gia, sợ người ta cười chê.

Ngay cả Nhị di nương chưa từng để nàngvào mắt, giờ vô tình gặp nhau trong sân cũng mỉm cười hỏi han. Tam dithái và Ngũ di thái thì khỏi bàn, đích thân đến phòng nàng kể lể việcnhà. Nếu các bà biết nàng bị đuổi về, có thể cả đời không đi miền Bắcnữa, cả đời ở nhà làm sâu gạo, sẽ biểu hiện ra sao? E rằng vừa thấy nàng sẽ như gặp ôn dịch, chạy trốn rất xa.

Các bà ấy không biết, nàng cũng không tựnguyện nói toạc nguyên nhân, chẳng biết có phải sợ cha lo lắng khó duytrì mối liên minh hay còn mơ hồ chờ mong, nàng cũng không rõ. Thâm tâmnàng tự nhủ, nếu cha biết sự thật, nhất định sẽ lo lắng chuyện kết minh, còn kéo được bao lâu thì cứ kéo. Hôm qua, Tam di nương biết nàng ở miền Bắc thỉnh thoảng chơi mạt chược tiêu khiển, nên kéo nàng tới nhà trên,mời nàng chơi cùng. Ai ngờ liền xoi mói đôi khuyên tai và tất cả đồtrang sức trên người nàng. Ngày ấy đi vội, các thứ linh tinh đều do HỉThước và nhóm người hầu thu xếp, ai dè đâu gom hầu như gần hết trang sức mang theo. Hôm đó Hỉ Thước đùa nghịch đeo đôi hoa tai và chiếc vòng tay cho nàng, nàng thậm chí ngó lơ. Đến nhà trên các di nương tinh mắt,liếc một cái biết ngay đồ xa xỉ liền luyến thoắng: “Tôi nói này Đại tiểu thư, đôi khuyên tai và vòng tay này là những món đồ quý giá thượnghạng!”

Thực sự Tịnh Vi chỉ biết cười, im lặng.Ngũ di thái rất hâm mộ, nói: “Lần trước tôi thấy nó trong cuốn tạp chí,trên đó viết thứ này sản xuất ở nước ngoài, chỉ có duy nhất ba bộ trênthế giới, giá cả đắt đỏ hù chết người.”

Bấy giờ Tịnh Vi mới ngỡ ngàng, nàng hoàntoàn chẳng biết câu chuyện này. Nàng không khỏi bàng hoàng nhớ tới ngàyhắn tặng nàng bộ trang sức, cảnh xuân tươi đẹp, đàn bướm dập dìu baylượn trong sân. Hắn cười đeo giúp nàng, ghé bên tai nàng hỏi thì thầm vô nghĩa: “Em có thích không?”

Hơi thở hắn mang theo hương thơm pha lẫnmùi thuốc lá nhè nhẹ thổi bên tai nàng, trên má nàng, tê dại. Vài tênngười hầu đứng xa xa nhìn về phía họ, nàng cảm thấy ngượng ngùng, đưatay tháo xuống. Trong mắt hắn thoáng hiện vài nét thất vọng và cô đơn…

Nàng còn bàng hoàng không nghe câu hỏicủa Tam di thái: “Đại tiểu thư, của Hách Liên đại thiếu tặng à? Nói vậylà cậu ấy yêu cô rồi!” Mãi đến khi Hỉ Thước giật giật tay áo, nàng mớihồi hồn đáp bừa: “Vâng!”

Nhị di thái vừa hâm mộ vừa ghen tị, nếucon gái Tịnh Tường được gả thì tốt quá. Bà ta mở miệng: “Đại tiểu thư,đừng nói tôi làm Nhị di nương mà không dạy cô! Đàn ông có mấy ai chảthay đổi thất thường? Hách Liên đại thiếu trước khi thành thân nghe đâucó nhiều đàn bà lắm. Phụ nữ chúng ta, thừa dịp mình còn được yêu thương, tính toán cho bản thân một chút!”

Tịnh Vi cười nhạt, lòng dâng từng cơnchua xót. Đúng vậy, đàn ông có ai mà không thay đổi thất thường! Tam dithái hùa theo: “Tịnh Vi à, di nương tôi đây cũng suy nghĩ cho cô. Dùngchút thủ đoạn và công phu đi, đàn ông đều mê mẩn vụ này!” Tịnh Vi chỉmỉm cười.

Dù dùng hết mưu mô và công phu thì saochứ? Nếu tên đàn ông đó chán ghét thì chính là chán ghét, dù bạn làm mọi cách để níu giữ cũng vô dụng. Điển hình là cha, Nhị di nương, Tam diNương, Ngũ di nương, có ai không thiên kiều bá mị và khéo léo, chẳngphải cha cũng lấy lần lượt? Nếu không phải những gần đây sức khỏe xuốngdốc, cộng thêm chinh chiến liên tục, sợ rằng đã nạp đến Lục hay Thất dithái rồi.

Nàng chẳng thích la cà với nhóm di nương, nhưng không thể từ chối thẳng thừng, chỉ tận lực né tránh. Nếu hôm naynàng không phải là vợ của Hách Liên Tĩnh Phong, thì các bà ấy chỉ nhìnkhinh thường. Về Giang Nam, chuyện vui nhất là được gặp bọn Sơ Hương.Hôm ấy, Sơ Hương đến đón nàng cùng nhau tới quán trà.

Quán trà kia đối diện trường học, vừangồi xuống thì nhận ra là nơi chạm mặt hắn lần đầu. Mắt hắn mở lớn nhìnnàng bất động, khóe miệng chứa ý cười, đáy mắt lại phẳng lặng. Tim nàngđập thình thịch, vội thu hồi ánh mắt. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hình bóng hắn đó đã in vào óc, dung nhan anh tuấn khí khái anh hùng. Chẳnghiểu tại sao nàng không dám đem tầm mắt dời qua… Đó là ký ức lần đầunàng gặp hắn, hắn mang theo ánh mắt sắc bén như chọn một món hàng đứngxa xa nhìn nàng. Đúng vậy, ánh mắt chọn hàng hóa! Nàng vẫn nhớ tới cuộcsống ở miền Bắc, nàng vẫn nhớ tới thân phận của mình, ai gặp cũng kínhtrọng nàng, nhường nhịn nàng, khen tặng nàng, tất cả đều vì nể nang Đạithiếu hắn, dính dáng hào quang Đại thiếu hắn. Hắn thích tặng nàng nàynọ, chú ý cách ăn mặc của nàng, chắc cũng xem nàng như đóa hoa trên trên áo gấm để người khác trông vào ngưỡng mộ mà thôi.

Sơ Hương liên tục nói cười lải nhải bêntai. Tịnh Vi nhìn thấy vô cùng hâm mộ, tuổi thanh xuân không biết sầumuộn mới thật tuyệt vời. Ai nói giống Sơ Hương không phải là hạnh phúc?Người khác nhìn nàng hâm mộ, quần áo lụa là, vòng vàng chất đống, chồngtuổi trẻ danh tiếng, lại không hay nàng chẳng qua là một đóa hoa trônghoa viên của hắn, nghĩ tới liền bi thương… Nếu có thể lựa chọn, nàngtình nguyện cùng một người đàn ông bình thường lấy chồng sinh con, gầnnhau tới già. Không phải bình thường là một loại hạnh phúc sao? Năm đónếu cha không bắt lấy cơ hội thăng tiến… cũng sẽ cùng mẹ sống đền đầubạc, ân ái viên mãn! Mẹ đâu cần vì cha sau khi vinh quang, lần lượt lấyvợ lẽ mà đau buồn lìa đời! Mẹ là một người si tình, sao lại vì một kẻtrái tim sớm đã quên mình mà bệnh chí tử?

Sáng sáng chiều chiều chớp mắt trôinhanh. Nàng đã thành thói quen như trước, những ngày xưa cũ như mộnghoàng hoa gặp ánh sáng rồi biến mất, từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện trong những giấc mơ đêm. Hỉ Thước không nhắc, nàng cũng im lặng. Buổi sángthức dậy, mở mắt vẫn là tấm rèm màu xanh nhạt, dù con mắt nhá nhem cũngkhông thể coi nó như tấm rèm bằng ren màu trắng.

Hỉ Thước khác hẳn thường ngày, sáng sớmbưng bát mì suông canh gà nóng hổi điểm mấy cọng hành lá, trông rất thơm ngon. Khẩu vị của nàng tốt, liên tục ăn vài miếng, hỏi: “Tự dưng saohôm nay cho chị ăn mì?”

Hỉ Thước liếc xéo nàng, dường như vừa tức vừa buồn cười: “Tiểu thư, chị thật sự mớ ngủ rồi! Hôm nay là sinh nhậtchị, dĩ nhiên phải ăn mì trường thọ.”

Những sợi mì trên tay từ từ rơi xuống,hóa ra là sinh nhật nàng. Nàng về đây đã gần một tháng, vậy mà hắn ngaycả điện thoại, phong thư cũng chẳng có. Có lẽ đã quên mất nàng, vị Lâmtiểu thư xinh đẹp và quyến rũ thế kia, nếu nàng là đàn ông cũng sẽ yêuthích lắm.

Cứ lẳng lặng như thế mà không lật đượctrang sách nào, Sơ Hương phái người đưa xe tới hẹn nàng ở Bảo Nguyệtlâu. Mới vào đã thấy Sơ Hương và Tiêu Dương ở đó. Thấy nàng, họ liền gọi tiểu nhị đem trà, mang thức ăn lên.

Bảo Nguyệt lâu là tửu lâu danh tiếng nhất Giang Nam, xưa nay là nơi quan chức cao cấp gặp nhau. Dĩ nhiên phục vụlà đệ nhất, trong tích tắc đã đem đồ ăn đầy đủ. Bình thường bọn họ bangười không uống rượu, hôm nay lại kêu rượu.

Sơ Hương đổ đầy chén mình trước rồi rótcho nàng và Tiêu Dương, sau đó nâng chén nói: “Tịnh Vi, chúc cậu sinhnhật vui vẻ! Ly này tớ mời cậu, cậu nhất định phải uống cạn.”

Tịnh Vi thấy mũi cay cay, mắt ứ lệ, lòng dâng lên cảm xúc không thốt thành lời: “Sơ Hương, cậu cũng biết tớ đâu biết uống rượu.”

Sơ Hương không chịu, nói: “Đây là rượuquế hoa của Bảo Nguyệt lâu, chẳng khác gì nước trà, sao có thể say? Chodù say cũng được, còn tớ và Tiêu Dương mà? Chúng tớ sẽ rinh cậu về phủTư lệnh an toàn.”

Tịnh Vi khó từ chối đành phải uống vào.Có một tất sẽ có hai. Tiêu Dương chờ nàng ăn một miếng rồi cũng bưngchén mời nàng, nàng từ chối: “Tớ thật sự không thể uống nữa.”

Tiêu Dương chỉ cười nói: “Thì ra tôi khác với Sơ Hương, thiếu chút mặt mũi.” Tịnh Vi nghe hắn nói vậy cũng ngạingần, đành nâng chén. Nàng vốn không uống rượu, trước đây ở miền Bắc vào các dịp lễ tết, nàng cũng chỉ nhấp môi, hắn sẽ uống cạn thay nàng.

Nàng không định uống nhiều nhưng Sơ Hương và Tiêu Dương cười nói liên tục, dường như trở lại thời đi học. Bấtgiác đã cạn mấy chén, đầu bắt đầu choáng voáng, tai nóng lên. Tiêu Dương thấy thế, liền bảo tên sai vặt mở mấy tấm cửa sổ sát đường để hít thởkhông khí thoáng mát.

Gió cuối thu se lạnh hiu hiu thổi, dù tốt hơn nhưng vẫn còn mơ hồ. Thật ra Sơ Hương và Tiêu Dương nhàn rỗi muốncùng nàng hàn huyên dùng bữa. Thỉnh thoảng bên ngoài vọng tới âm thanhrao bán của các cửa hàng cũng rất náo nhiệt. Đang ăn bỗng trên đườngdường như xảy ra chuyện gì ồn ào hẳn. Đang tò mò thì nghe tiếng đứa bébán báo vang lên, tuy bị át bởi những tiếng xôn xao nhưng rõ mồn một đến tai Tịnh Vi: “Cuộc nổi loạn năm ngày trước ở miền Bắc, Hách Liên nhịthiếu và Tứ thiếu vì đoạt quyền…” Nàng cảm thấy trong đầu trống rỗng,không còn biết gì, cả người mềm nhũn, mất hết sức lực.

Đợi lúc nàng lấy lại tinh thần, TiêuDương đã mua tờ báo, Sơ Hương đang dùng sức đỡ cánh tay nàng. Nàng giậtphăng tờ báo, thấy tiêu đề chữ đen to tướng: ‘Miền Bắc xảy ra đảochính!’. Nội dung phía dưới tóm tắt năm ngày trước, Hách Liên nhị thiếuvà Tứ thiếu vì tranh đoạt quyền hành, cấu kết với Triệu Thiên Hòa, TạƯng Khuê trong quân đội, âm thầm phủ định chức vị của Đốc quân Hách Liên đại thiếu, nhưng bị Đại thiếu tóm gọn. Trong báo không viết hắn rốtcuộc có bị thương không, nếu bị thương thì rốt cuộc có nặng không? TịnhVi cảm thấy trái tim đập bình bịch liên hồi, gấp như thế, nhanh như thế, hệt sẽ phá ngực chui ra. Sơ Hương và Tiêu Dương an ủi nhưng nàng quáhoảng loạn không nghe lọt điều gì, cũng chẳng biết thứ gì.

Giữa lúc đầu óc nhiễu loạn, trong phủphái người tới muốn gọi nàng về. E rằng trong nhà đã biết chuyện này.Đúng! Nàng phải về phủ để thám thính tin tức từ cha, chắc chắn cha rấtam hiểu quân tình. Nàng có thể chạy tới miền Bắc, tốt hơn so với ngồiđây lo lắng. Sơ Hương cùng Tiêu Dương cũng sốt ruột, liền cùng nhau đưanàng quay về.

Ngồi trong xe trở về, vừa bước xuống giólạnh thổi ập tới, nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bước chân xiêu vẹo,xem ra còn say rượu. Sơ Hương phải dìu nàng. Mới vào sân, Hỉ Thước đãcười toe toét ra đón, nói: “Tiểu thư, Đại thiếu tới đây.”

Tịnh Vy sững sờ hồi lâu mới phản ứng kịp, hướng đại sảnh đi vào… Chỉ thấy hắn ngồi trong đại sảnh, cha ngồi bêntrái, Nhị di nương, Tam di nương, Ngũ di nương và cả Tịnh Tường đều cómặt, đông nghìn nghịt. Hắn mặc nguyên một bộ quân phục, vai đeo huânchương cùng đai lưng lấp lánh ánh kim, anh tuấn bức người. Hắn ngồi đó,ngồi rất xa, vẻ lãnh đạm nhìn nàng, đôi mắt sâu thăm thẳm tựa biển cả.Trong đầu nàng quay cuồng như tiếng trăm ngàn con ong bay múa, chẳngthấy bất cứ thứ gì, chỉ thấy hắn. Trái tim nàng như lửa đốt, vừa nónglại vừa đau. Ánh mắt lộ vẻ ghen tuông, vì ngay cả lệ muốn rơi mà khôngthể.