Giang Nam Chi Phong Nhan

Chương 4: Thay thế





Lời đồn đãi trong hoàng cung, tựa như gió lạnh tháng chạp, thổi đến rát cả mặt.

Thủ vệ Phong Hà cung một lần say rượu, liền khai ra tân chủ nhân Phong Hà cung mà trong cung người người đều tò mò. Hôm sau, thủ vệ này rượu còn chưa tỉnh đã mất đầu. Thiên Dương đứng trước mặt thái hậu và Cửu vương gia, lạnh lùng cười, đây là chuyện của bản thân ta. Lần này, không ai có thể đuổi y từ bên cạnh ta đi nữa. Thiên Dương nghĩ.

Thái hậu và Cửu vương gia nhất thời đột nhiên minh bạch, hóa ra, Hoàng đế trước giờ vẫn chưa từng quên, cũng chưa từng tha thứ. Hóa ra, mình đã già rồi, nhưng Hoàng đế, đang trẻ trung như mặt trời giữa trưa.

Ly Ương bắt đầu ăn cơm, bắt đầu ra ngoài, lúc này ánh mắt người bên ngoài đã không còn thương tổn được y. Ly Ương biết, bất kỳ ai biến thành dáng vẻ như y thế này, đều sẽ trở nên không e sợ gì hết. Ly Ương đến hậu hoa viên, Thiên Dương đang ở trong đình nghe Linh phi hát. Đó là khu vườn Hoàng đế ban cho Linh phi, trừ Hoàng đế và Linh phi thì không ai được vào, nhưng Ly Ương lại muốn vào. Cho dù là thay Tích Nhan đi vào cũng được. Ly Ương thầm nghĩ những thứ mình phải đòi lại vẫn còn nhiều lắm.

Hoàng thượng. Linh phi nhìn Ly Ương ý cười đầy mặt, thấp thỏm lo âu. Trên thực tế, nàng trông thấy Ly Ương lần đầu tiên liền bắt đầu vui mừng, Tích Nhan không có được phân nửa vẻ xinh đẹp của Ly Ương. Linh Lung còn nhớ lần đầu tiên trông thấy Tích Nhan, nhìn nàng đang đỡ hài tử của mình bị ngã dậy, nhìn vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt nàng, liền cảm thấy mình thật hèn mọn. Tích Nhan không đẹp, lại có vẻ mặt bình tĩnh, vô tranh với đời, Hoàng thượng sủng mình, mình liền lòng đầy mừng thầm. Nhưng Tích Nhan chắc hoàn toàn không cần đâu? Đôi lúc Linh Lung nghĩ, nếu Tích Nhan muốn cướp, mình chắc chắn phải thất bại?

Linh Lung luôn thanh cao, cho dù là hát tại thanh lâu, nàng cũng cao cao tại thượng. Nhưng gặp Tích Nhan rồi, nàng mới biết, mình chỉ là ra vẻ thanh cao thôi. Tích Nhan sẽ không buồn vui vì một người, vì một chuyện, cho dù buồn vui, cũng không ai biết được. Nàng ấy là người sớm muộn rồi sẽ rời khỏi cái thế giới thế tục này! Nhưng Ly Ương thì khác! Vẻ mỹ lệ của Ly Ương ai cũng thấy được, y cũng hào phóng cho người ta nhìn thấy, đó là kiêu ngạo của y! Cho nên, Linh Lung sợ, nàng gọi Hoàng thượng, nhưng Hoàng đế lại cười với Ly Ương này, ngươi cuối cùng cũng chịu ra khỏi phòng rồi?

Khu vườn này đẹp quá! Thật không biết năm đó Tích Nhan làm sao dễ dàng nhường khu vườn này, nếu là ta, hiển nhiên sẽ giữ thật chặt? Ly Ương cười, lại khiến Linh Lung trong lòng phát rét từng cơn.

Nghe nói, khu vườn này là Hoàng thượng thưởng cho mình Linh phi. Không biết ta có phải có phúc khí này, ngẫu nhiên có thể vào ngồi trong này một chút, khúc ca của Linh phi là thanh âm trên trời, nhân gian khó nghe được… Ly Ương đưa tay phất mấy lọn tóc che khuất mắt, lẳng lặng nhìn hai người trước mặt. Hai người đó, chính là bọn họ sao? Một Hoàng đế cao cao tại thượng và một nữ nhân Hoàng đế sủng ái, là họ, đã bức Tích Nhan thông minh lanh lợi kia không chỗ để lui sao? Họ mới rồi còn ở trong vườn này mà cười, thế nhưng, Tích Nhan thì sao? Tích Nhan lúc này, ắt hẳn đang lặng lẽ thở dài? Chị, chị biết em không phải là chị, cho nên khi đó đã bảo em rời khỏi cung đình, thế nhưng, thế nhưng em đã không cách nào rời đi. Cho nên, em ở lại đây, lần lượt giành lại những thứ vốn phải thuộc về chị được không?

Hoàng thượng… Thanh âm của Linh Lung hơi run run, thiếu niên trước mặt này, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ mình? Lúc trước thấy y, ý khí phấn chấn mỉm cười xán lạn, thế nhưng, thế nhưng, tại sao hiện tại lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào hàn băng? Là cái gì đã chuyển biến rất mạnh mà không dấu vết như vậy? Nhưng Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng đầu ấp tay gối ngôn ngữ ôn nhu thì sao? Ngài không thấy sự run rẩy sợ hãi của mình! Ngài đang cười nhìn thiếu niên trước mặt này. Bắt đầu từ thời điểm đầu tiên trông thấy y, ngài cứ thế nhìn y không chớp mắt, như đã tìm được trân bảo hiếm thấy gì vậy. Ái phi, hôm nay ta đã gặp một người khá thú vị… Ngày đó, Hoàng thượng đã nói như vậy nhỉ? Khi đó còn tưởng rằng thật sự là người thú vị gì, kỳ thật, kỳ thật lại là một kẻ khiến người, lại là một kẻ khiến người nhịn không được sợ hãi…

Phong Duyên, ngươi vẫn rất thích khu vườn này nhỉ! Ngươi nên ra ngoài đi dạo một chút, suốt ngày ru rú trong phòng không tốt đâu! Thiên Dương cười hoan hoan hỉ hỉ, y dường như trông thấy Phong Duyên khi đến khu vườn này lần đầu, cười ca ngợi, thì ra ở đây còn có một chỗ đẹp thế này!

Vườn này nếu trồng mấy cây lan là đẹp rồi… Ly Ương bước lên trước vài bước, quay đầu, liền nhàn nhã đứng dưới bóng cây, hệt như trong giấc mơ của Thiên Dương, nếu nơi này trồng mấy cây lan, vậy sẽ giống hệt trước kia ấy nhỉ? Đúng vậy, sẽ giống hệt trước kia, Phong Duyên đứng cười giữa những khóm lan nở rộ này, Thiên Dương liền nhịn không được ngừng hô hấp. Phong Duyên là người thích hoa lan, thế nhưng, từ sau khi y đi, trong hoàng cung này liền hiếm thấy hoa lan, là sợ mình thấy vật nhớ người, nhưng làm sao có thể không nhớ? Ngày mai trẫm sẽ bảo phủ nội vụ đưa ít lan qua… Thiên Dương nói vô cùng cao hứng. Y đã rất lâu không được khoái hoạt như vậy nhỉ? Hơi có cảm giác như đang nằm mơ, cứ như thoáng cái đã về lại 5, 6 năm trước, khi đó, trong mắt Thiên Dương chỉ có mỗi mình Phong Duyên…

Bất quá, nghe nói Linh phi nương nương rất không chịu nổi hương hoa lan… Ly Ương cười nhìn nữ tử xinh đẹp vẻ mặt tái nhợt sau lưng Hoàng đế kia một cái. Ly Ương đang nói với nàng: Hết thảy, cứ coi như là đòi lại giúp Tích Nhan…

Phải không? Ái phi? Thiên Dương quay đầu nhìn Linh Lung, vẻ mặt mê hoặc. Đúng rồi, Hoàng thượng ắt hẳn đang trêu đùa mình, buổi tối, ngài sẽ ở bên tai mình nói: Hôm nay thật thú vị… Lâu lắm rồi không gặp người thú vị như vậy… Đúng vậy, hết thảy đều chỉ là trò chơi của ngài, cũng giống như lần trước… Mục Ly Ương chỉ là một kẻ thú vị, chỉ là một kẻ thú vị thôi… Nhất định là như vậy…

Nào có chuyện này? Linh Lung liền cười, thần thiếp cũng rất thích hoa lan mà…

Phong Duyên, ngươi có nghe thấy không, ngày mai, ta sẽ trồng hoa lan khắp trong vườn này, đợi đến cuối xuân sang năm, ngươi sẽ hái hoa lan, lại ủ rượu hoa lan cho trẫm được không? Thiên Dương dùng từ “lại” này, đúng vậy, đó là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất, Phong Duyên tự tay làm rượu hoa lan, rượu hoa dư vị hơi đắng. Còn một lần nữa, là rượu hoa lan Tích Nhan mang về, rõ ràng là một loại, nhưng hương vị hoàn toàn không như nhau… Khi đó, Thiên Dương đã nghĩ, rượu kia, quả nhiên là phải Phong Duyên tự tay đưa cho mình mới ngon!

Phong Duyên, ngươi chơi cờ với trẫm đi. Thiên Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời. Khi đó, họ luôn đi chơi cờ lúc thái dương ngả về tây. Thiên Dương chưa bao giờ thắng Phong Duyên. Khi đó, y nghĩ, trên đời này cũng chỉ có Phong Duyên mới không nể nang thắng mình như vậy! Về sau còn thua ai nhỉ? Đúng rồi,  từng thua bởi Tích Nhan, liền bất giác kêu tên Phong Duyên! Khi đó, là toàn tâm toàn ý muốn quên tên này nhỉ? Vốn cũng cho là mình đã quên! Thế nhưng, đều là Tích Nhan không tốt, khiến mình lại nhắc tới cái tên đó, từ đây, liền không thể quên nữa, toàn tâm toàn ý chờ Phong Duyên trở về… Hiện tại, Phong Duyên đã về, mình có thể gọi tên y bất cứ lúc nào, y cũng tùy thời đều có thể đứng trước mặt mình. Không bao giờ còn như trong mộng, vừa vươn tay, y liền biến mất… Hết thảy, thật sự quá tốt, tốt đến cơ hồ khiến mình khó mà tin được! Phong Duyên, ngươi nói có phải không?

Ly Ương đi về hướng ánh trăng ngoài cổng, Hoàng đế đã ở đó chờ mình. Đột nhiên nghe được thanh âm lạnh lùng của Linh phi: Đừng đắc ý, ngươi chỉ là thay thế phẩm thôi!

Thay thế phẩm? Nhưng mà, trong khu vườn này, ai mà không phải thay thế phẩm đâu? Ngươi phải, ta phải, Tích Nhan cũng phải. Thế nhưng, ngươi là thay thế phẩm không cách nào rời khỏi nhỉ? Mà ta với Tích Nhan, chỉ cần muốn là có thể rời đi!

Ly Ương cười, như một kẻ thắng lợi. Thế nhưng, đại khái cũng chỉ có bản thân y mới biết, người thắng lợi chân chính chẳng phải mình! Thay thế phẩm bị hãm trong khu vườn này, chỉ mình Tích Nhan, nói đi là đi được ngay. Ta ấy à! Cũng đã rơi xuống quá sâu rồi? Bất quá, điều này chỉ có bản thân ta mới biết! Người khác, bất kể là ai cũng không thể biết!

Hoàng thượng, ngài cũng không biết đâu! Cho nên, ta liền đứng trong vườn này mà cười…