Giang Nam Chi Phong Nhan

Chương 2: Phong hà



Trong Phong Hà cung lại đến một chủ nhân mới, nghe nói là chưa ai từng gặp, thị nữ Thúy Bình hầu hạ Uyển phi, trong viện liền không có dấu người. Hoàng thượng mỗi ngày đều nán lại Phong Hà cung, ngay cả chỗ của Linh phi luôn sủng ái cũng không thấy tới. Vì thế, trong cung bắt đầu lo sợ bất an mà phỏng đoán. Hoàng đế chuyên sủng, luôn làm người ta vừa đố vừa hận. Chủ tử mấy cung phái cung nữ thăm dò Thúy Bình, nhưng Thúy Bình lại như câm điếc, chẳng nói lời nào. Việc này càng dẫn phát những phỏng đoán trong cung.Bên trong lời đồn đãi cũng có ác ý hãm hại.

Thiên Dương bước vào Phong Hà cung, Thúy Bình đã quỳ ngoài cửa tiếp giá, nhưng bên trong vẫn truyền ra tiếng đàn vụn vặt, Thúy Bình vẻ mặt đầy lo lắng, thỉnh thoảng lại lén nhìn vào bên trong.

Một ngày rồi, không ăn thứ gì hết… Thiên Dương ôn nhu nói, ngươi nên ăn nhiều một chút, Phong Duyên…

Tiếng đàn chợt ngừng bặt, người đánh đàn giương mắt nhìn Thiên Dương, căm hận nói: Ta là Mục Ly Ương!

Ly Ương vốn phải ở Thương Châu bỗng nhiên lại ngồi trong Phong Hà cung, yên lặng đánh đàn, nhưng y vẫn là một hài tử, dù cho có được dung mạo của Phong Duyên, nhưng vẫn là một hài tử. Bởi vì sùng bái mà tự mình mê hoặc tâm mình, cho rằng nam tử cao cao tại thượng này là ôn nhu, giống như mình thích y, sùng bái y như vậy, là cũng được y ôn nhu quan ái. Khi đó, Tích Nhan nằm trên giường bệnh nói: Ly Ương, Ly Ương, đệ rời khỏi cung đình đi! Đệ mau quay về Giang Nam đi! Đệ cầu Hoàng thượng thả ra ngoài đi!

Ly Ương ban đầu không hiểu, còn cho là Tích Nhan luôn khinh khinh đạm đạm kia cũng đố kỵ. Thế nhưng, vẫn là Tích Nhan hiểu người này! Đế vương gì chứ, họ vốn dĩ là những kẻ không có tâm, Ly Ương biết mình chỉ là món đồ chơi mới của Vĩnh Duyên đế, y muốn nhốt Phong Duyên, nhưng Phong Duyên đã đào tẩu; vì vậy y muốn nhốt Tích Nhan, tiếc là Tích Nhan lại muốn chết, cho nên, sót lại mình, vẫn còn ở nơi này, thế nhưng, Ly Ương cũng toàn tâm toàn ý muốn rời đi.

Không đúng, ngươi là Phong Duyên của trẫm. Thiên Dương cười khe khẽ, Ly Ương thật sự có khuôn mặt giống hệt Phong Duyên, xinh đẹp khiến người không dám nhìn. Thiếu niên hung hăng dọa người, bởi vì có được học thức cùng trí tuệ mà khuôn mặt thanh xuân đường hoàng. Kỳ thật, y không giống cả Phong Duyên lẫn Tích Nhan. Trước mặt họ, Ly Ương sẽ như một người đến từ thế giới khác, tất cả mỹ mạo và trí tuệ không phải dùng để tự mình khen mình, là muốn cho thế nhân này đến xem, đến đố kỵ, đến hâm mộ, đến kiêu ngạo, y chính là một người trên đời này, không thể rời đi, không trốn khỏi trần thế huyên nhiễu này. Thế nhưng, Phong Duyên và Tích Nhan lại là những người đã định trước là phải rời khỏi thế giới này! Dù là ai cũng không giữ được. Thiên Dương có chút cảm giác nhận mệnh. Y cười cười, thầm nghĩ, chính bởi vì như thế, cho nên mới muốn giữ họ lại đến vậy chăng?

Ly Ương giận rồi, hài tử mới 15 tuổi này, cũng tầm cỡ Tích Nhan thời điểm tiến cung năm đó, nhưng y là hài tử được nuông chiều, vậy nên, đem hỉ nộ ái ố của mình đặt cả ở trên mặt, ai cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của y. Nhưng bên trong hoàng cung, không được phép để lộ một xíu cảm xúc bản thân, bên trong hoàng cung tử khí trầm trầm này, mọi người đều chỉ phân thành chủ tử với nô tài, song chủ tử của nô tài có thể là nô tài của một nô tài khác… Những mối quan hệ phức tạp này, không phải mọi người đều hiểu được! Chí ít, Ly Ương không cách nào hiểu được.

Y vẫn luôn bị bỏ mặc, thế giới này không trói buộc được y. Nhưng y cũng không thể rời khỏi thế giới này, vì thế, cứ không ngừng bị tổn thương. Tích Nhan muốn bảo vệ y, cuối cùng lại không có biện pháp. Nàng dùng Chân Lam đổi lấy Ly Ương, nhưng bản thân nàng cũng theo Chân Lam đi mất.

Ngươi không phải muốn thay Tích Nhan sao? Ngươi không phải đã được toại nguyện rồi sao? Thiên Dương cười khe khẽ, vươn tay, khuôn mặt Ly Ương lạnh băng. Lạnh quá! Rõ ràng là mùa hè, nhưng tại sao có thể lạnh lẽo như vậy chứ? Nó khiến người ta có thể cảm thấy thứ ấm áp đã mất đi, cho nên muốn bảo lưu thứ còn lại! Đem giấu những thứ đó đi, không cần biết nó có chịu được không, cứ giấu hết đi, không để người khác nhìn thấy, vậy thì sẽ không biến mất nữa đâu nhỉ?

Phong Hà là một địa phương tốt, trạch viện u tĩnh, nhưng quan trọng hơn là nơi này còn lưu giữ chút hương vị nào đó. Thiên Dương gắng sức hít thở, dường như sẽ ngửi được mùi hoa lan thoang thoảng, những cây hoa ấy đã bị dọn đi cả rồi, nhưng hương vị ấy vẫn còn lưu lại, khiến người ta hồi vị, nhịn không được muốn khóc.

Phong Duyên, ngươi cứ ở lại nơi này được không? Chúng ta mãi bên nhau, không xa rời nữa.

Thiên Dương cười, ôm Ly Ương vào lòng, không muốn buông ra, cũng không bao giờ buông ra nữa. Thiên Dương hiện tại đã có dũng khí lưu giữ mọi thứ mình muốn, sự kiêu ngạo của y đã không còn ai có thể phá vỡ. Y phải bảo trì tất cả tôn nghiêm đế vương của mình, vậy là được…

Thiên Dương đột nhiên hơi mệt mỏi, lại muốn ngủ thiếp đi, nhưng lập tức bị Ly Ương hung hãn đẩy ra.

Ta là Mục Ly Ương! Ta là Mục Ly Ương! Y lớn tiếng gào lên, thanh âm hơi run rẩy, bây giờ chỉ sót lại mình y, từ đây, y phải cùng cả cung đình, cùng Hoàng đế, cùng chính mình, thậm chí là cùng phụ thân của mình và Tích Nhan đối kháng.

Thật sự, hoàn hoàn toàn toàn biến thành một người rồi.

Ly Ương nghĩ mình có phải đã rơi lệ rồi không. Nhưng, người kia tại sao phải ôn nhu lau nước mắt cho mình như vậy chứ? Mọi người đều là những kẻ lừa đảo dối trá! Bởi vì sùng bái mà bị phản bội, đó là vết thương khắc sâu hơn bất kỳ thứ gì.

Y là người không yêu bất kỳ ai chăng? Vậy nên mới hung hãn đâm ngươi một đao, sau đó nói, chúng ta bên nhau, không xa rời…

Thế giới dối trá, cho nên, phụ thân và Tích Nhan đều một lòng muốn rời khỏi!

Ly Ương nhớ lại dáng vẻ cao cao tại thượng, nụ cười cự người ngàn dặm của nam nhân này khi mình nhìn thấy lần thứ hai trên đại điện hoàng cung. Trước đó cũng từng gặp y một lần ở nhà rồi. Năm ấy, phụ thân từ trong cung trở về không bao lâu thì ốm liệt giường, một năm sau thì thuốc thang đều vô dụng, Vĩnh Duyên đế vừa lên ngôi cư nhiên chạy đến chịu tang, quả thực dọa người. Ly Ương còn nhớ có một lần, mình đang thương tâm khóc lóc, chợt một đôi tay vỗ nhẹ tóc mình, ngẩng đôi mắt ngấn lệ lên, lờ mờ trông thấy vẻ bi ai trên mặt người kia, trong lòng lại càng khổ sở. Khi đó liền nhận định, người này, nhất định là một Hoàng đế tốt! Cho nên, toàn tâm toàn ý muốn lại gần. Cầu công danh, chính là vì muốn gần người kia một chút!

Năm ấy, Hoàng đế đưa tỷ tỷ mình vào cung, trong lòng vừa là không muốn, cũng là đố kỵ. Nói vậy, sự sùng bái mù quáng của thiếu niên ấy đã nảy mầm từ lúc đó! Cũng từng viết thư qua lại với Tích Nhan tỷ tỷ, trong thư, Tích Nhan nói Phong Hà cung mới mọc một gốc hoa, trên mái hiên rớt xuống một mảng sơn, nhưng chỉ không đề cập tới trượng phu của nàng, đương kim Hoàng đế. Ly Ương bèn lấy làm kỳ quái, trên đời này nào có phu thê kỳ lạ như vậy? Về sau vào cung, mới biết, trên đời này, Hoàng đế chính là một mình cô độc, không có thân nhân, không có thê nhi. Vì khó chịu, bèn muốn lại gần một chút, tâm tâm niệm niệm muốn nhìn y tươi cười.

Thế là, cùng y uống trà, cùng làm thơ, cùng đánh đàn, có lúc còn nói tới phụ thân mình. Phụ thân chỉ thích tỷ tỷ thôi, chơi cờ chỉ chơi với tỷ tỷ, luận thơ cũng chỉ luận cùng tỷ tỷ, lại mặc ta làm mọi việc, nhưng làm sai cũng sẽ phạt nặng lắm, hồi nhỏ ta thật sự đố kỵ Tích Nhan! Ly Ương còn nhớ mình đã nói như vậy, Vĩnh Duyên đế liền cười ha ha. Vĩnh Duyên đế rất ít khi cười như vậy, y là Hoàng đế, không thể để người nhìn thấu hỉ nộ ái ố của mình, y luôn mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, cự người ngoài ngàn dặm, cho dù là mẫu hậu, tần phi và hoàng tử của mình. Thế nhưng, Ly Ương đã thấy được vẻ tươi cười thật lòng của y, nhìn y dung quang tỏa sáng, vì thế nhịn không được chìa tay ra.

Hoàng thượng, ngài cười rộ lên như vậy rất đẹp! Tay vỗ lên hai má lạnh như băng của y, nhưng Hoàng đế lại lập tức né tránh, vẻ tươi cười cũng biến mất không thấy tăm hơi ngay tại một khắc ấy. Như là gió, lướt qua sân Phong Hà cung, nháy mắt đã tiêu thất, nhưng, cảm giác như gội trong gió xuân, vẫn lưu giữa ngón tay…

Hoàng thượng… Ly Ương biết, đây là lần đầu tiên trong đời, mình đau lòng vì một người. Từ đây, rốt cuộc trốn không thoát nữa.