Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 7



CHƯƠNG 7



Người hành tẩu giang hồ, nhiều ít đều có những kiêng kị kỳ quái. Thí dụ như có người không thể để cho người khác thấy mặt hắn, có người vừa đến đêm trăng tròn lại không tiếp thụ thiếp thách đấu, có người còn nghe được danh hào người nào đó sẽ nổi trận lôi đình. Như vậy nếu là kiêng kị nhỏ thì khinh khỉnh phẩy tay áo bỏ đi, nếu là lớn sẽ rút đao xông tới.

Tên của Lục giáo chủ, chính là kiêng kị của hắn.

Ngươi có thể làm trò trước mặt hắn, mắng to hắn là tà ma gian nịnh võ lâm bại hoại, cũng có thể đi đến phân đà ma giáo đập phá ăn vạ, nhưng không được phép lấy tính danh hắn ra giễu cợt, tốt nhất là đề cập cũng không được đề cập đến.

Người thứ nhất vì việc này mà rủi ro là một nhà tổng tiêu đầu của đại tiêu cục, vì một lần bị ma giáo cướp tiêu, liền đối với tân nhậm giáo chủ Lục Hành Đại chửi ầm lên, hết sức châm chọc giễu cợt. Đáng lẽ chuyện này cũng là thường tình, tà đạo nhân sĩ làm chuyện xấu, chính đạo hiệp sĩ lên án công khai, đã là lệ thường lưu truyền trong giang hồ rất nhiều năm.

Mắng xong, tức giận cũng gửi đi rồi, vị tiêu đầu này vỗ vỗ mông, tính toán chấn chỉnh hàng ngũ. Ai biết được trong cuộc sống kế tiếp, mọi việc đều không thuận. Áp tải thì bị cướp, giao hảo với sơn đại vương thì bị trở mặt, tiêu sư thuộc hạ bày mưu tính kế, thậm chí cửa đối diện tiêu cục nhà mình liền mở một tiêu cục giống nhau như đúc, trắng trợn cướp sinh ý. Liền ngay cả ngủ cũng có thể mò phải chuột chết, đi đường cũng giẫm phải phân chó.

Cứ tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy, tiêu cục tất nhiên sụp đổ. Nghe nói người giang hồ cuối cùng một lần nhìn thấy hắn, hắn đang khoác áo choàng da dê ngồi chăn dê.

Người thứ nhất như thế, người thứ hai người thứ ba y nguyên như thế, người trong giang hồ cuối cùng giác ngộ ra: tên của vị giáo chủ này tuyệt không được giễu cợt.

Có câu tục ngữ nói thật là tốt: không sợ kẻ trộm thâu, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Ai lại vì nhất thời nhanh miệng lỡ mồm mà khiến cho kẻ cắp ở mọi chỗ nhìn chòng chọc. Cho nên cho dù ở tru ma đại hội, chư vị chính đạo nhân sĩ thảo phạt là thảo phạt tà ma ngoại đạo, ma giáo giáo chủ, mà không phải nói là thảo phạt Lục Hành Đại.

Chuyện này Tả Ký tất nhiên không hiểu được.

Cho nên giờ phút này hắn đứng ở trên đài cao, chỉ nghĩ: Nguyên lai là “Lục Hành Đại, ma đầu” Mà không phải là “Lục Hành, đại ma đầu” a? Tên này kỳ dị làm sao ấy? Di, vì cái gì cách nói ma giáo giáo chủ này có điểm quen tai? Không phải hai ngày nay đều nghe nói thảo phạt ma đầu, mà là giống như nghe được ai đã từng xưng hô như vậy. Là ai chứ. . . . . .

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được dưới đài một trận ồn ào, một đạo bóng trắng từ xa xa tới gần, đảo mắt đã nhẹ nhàng lên đài cao.

Chung quanh nhất thời một trận tiếng động ấn đao rút kiếm. Tả Ký cùng người nọ đối mặt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: ” Nguyên lai ngươi chính là Lục Hành Đại!”

Người tới chính là công tử bạch y thích trêu cợt người khác. Giờ phút này Tả Ký nói chuyện với hắn, hắn cũng không để ý tới, chỉ lắc mình tránh mấy người có ý đồ ngăn cản, nhéo đai lưng Tả Ký, một phen xách lên, hướng dưới đài giương giọng nói: “Thành Bích, cản phía sau!” Sau đó mũi chân điểm một bước, phi thân đi.

Tả Ký bị xách đến đầu váng não trướng, lại thấy chung quanh ánh đao lòe lòe, gió kiếm sưu sưu. Trong lòng không khỏi hoảng hốt, cao giọng kêu to: “Ngươi buông ta! Sắp bị cắt tới rồi!”

Trước khi nói lời này, hắn cảm thấy mình bị xách đến xách đi thập phần khó chịu. Ai biết sau khi nói xong, thế nhưng phát hiện lập tức mình bị đưa trực tiếp vào mũi kiếm vết đao, Tả Ký vừa kinh vừa sợ, thanh âm càng phát ra càng cao mà thê thảm.

Mới kêu hai tiếng, chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, bất tỉnh nhân sự.

Giống như một cơn ác mộng cố chấp lại dài dòng, vừa tỉnh lại lại lập tức sa vào, qua không biết công phu bao lâu, Tả Ký từ từ chuyển tỉnh.

Lúc đầu chỉ cảm thấy sau gáy ẩn ẩn đau, nhất thời nhớ không nổi tiền căn hậu quả, Tả Ký an vị trên mặt đất ngơ ngác sững sờ.

“Tỉnh?”

Tả Ký nghe tiếng ngẩng đầu, híp mắt xem xét người trước mặt, lập tức nghĩ tới: Người nọ là ở tru ma hội tràng, một trong hai người đứng bên cạnh mình.

Di? Tru ma đại hội — trên đài cao tìm người — Lục Hành Đại!

Tả Ký bỗng chốc nhảy dựng lên, quay đầu chung quanh, sau đó vài bước chạy đến bên cạnh Lục giáo chủ đang ngồi ở kỷ trà đọc sách: “Lục Hành Đại, ngươi bồi phòng ở cho ta!”

Phòng trong tĩnh lặng không tiếng động. Lư hương trên án thư phiêu ra mùi hương thoang thoảng vấn vít, hương vị kia nhiễu đến trước mũi Tả Ký, chui vào làm hắn có điểm muốn hắt xì. Thế nhưng đánh hắt xì sẽ yếu đi khí thế, Tả Ký nghĩ, vì thế nỗ lực nhịn xuống.

Sau một lúc lâu, Lục giáo chủ vỗ về cái chặn giấy phát ra một tiếng “Rắc”, hắn thong thả mà trầm thấp trả lời: “Thành Bích, tha hắn đi ra ngoài đánh một chút.” Bỗng nhiên dừng lại, lại bổ sung nói: “Không được có thương tích.”

Tả Ký rất là bất mãn, người này làm sao không nói đạo lý như vậy, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Cho dù trong tay hắn nhất thời không có tiền, hảo hảo nói, mình cũng có thể chờ thêm một thời gian, huống chi hắn căn bản không phải thiếu tiền, như thế nào chẳng những không nhận sai còn muốn đánh người?

Hắn từng bước tiến lên: “Ta nói ngươi. . . . . .” Lời còn chưa dứt, cánh tay bị người giữ chặt. Nhìn lại, là vị trung niên mới vừa hỏi kia.

Người nọ cười nói: “Đắc tội.”

Tả Ký bỗng nhiên phác giác không đúng, Lục giáo chủ gọi là Thạch Thành Bích, người này ứng với, thanh âm nghe cũng quen tai. Không khỏi kinh hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Như thế nào già nhanh như vậy, bộ dáng cũng thay đổi!

Thạch Thành Bích sờ sờ mặt: “Nga, quên mất tiêu.” Nói xong thuận tay kéo xuống, trong tay nhiều ra một cái mặt nạ mềm mềm, gương mặt biến trở về bộ dáng khi mới gặp.

Tả Ký thấy trợn mắt há hốc mồm, nhất thời quá mức khiếp sợ, tùy ý hắn lôi kéo ra cửa.

Lục giáo chủ như trước ở phòng trong lẳng lặng đọc sách. Một lát bên ngoài truyền đến tiếng Tả Ký kêu la, Lục giáo chủ vừa lòng lật qua một tờ.

Khi hai người tái tiến vào, trên mặt Tả Ký trái lại xanh xanh tím tím, thế nhưng vẻ mặt cũng tò mò lẫn buồn bực.

Lục giáo chủ nhìn phía Thạch Thành Bích, trong ánh mắt ẩn chứa thâm ý: Ngươi có hung hăng đánh qua sao? Bộ dáng này thế nào lại thấy càng cao hứng?

Thạch Thành Bích vẻ mặt thản nhiên nhìn lại.

Lục giáo chủ thu hồi ánh mắt, chuyên tâm đánh giá Tả Ký vài lần, hoãn tiếng mở lời: “Ngươi cảm thấy chăn dê sống qua ngày như thế nào?”

Tả Ký tuy rằng bị hỏi, vẫn như cũ thành thật đáp: “Tốt lắm a! Ta nghĩ muốn nuôi một đám dê, có thể cắt lông cũng có thể ăn thịt, còn bớt lo! Thế nhưng hai năm nay vẫn chưa có tiền dư để mua thêm.” Nói đến đây còn kèm theo ý rất tiếc rẻ.

Giáo chủ giáo chủ bị nghẹn, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy chùi nhà xí thì sao?”

Tả kí lại cao hứng: “Không cần trả tiền sao? Trong nhà ruộng bạc, vài năm nay không được tu bổ, vừa lúc cần bón phân một chút, ở nơi nào?” Nói xong còn hăng hái xắn tay áo chuẩn bị khởi công.

Lục giáo chủ thời gian trầm mặc lần này dài hơn: “Cô nương ngươi phải lòng gả cho người khác thì sao?”

Tả Ký có phần ngượng ngùng: “Ta vẫn vội vàng nuôi nấng ngã đệ, nào có suy nghĩ viển vông này. . . . . .”

Lục giáo chủ thái dương gân xanh ẩn ẩn: “Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì? Sợ cái gì?”

Tả Ký nghĩ nghĩ: “Nghĩ muốn đòi lại tiền, sau đó về nhà. Trong nhà đất ruộng bỏ hoang, nếu không trở về sẽ không theo kịp vụ lúa mạch. Ân. . . . . . Sợ? Có cái gì phải sợ? Chỉ sợ chịu đói.”

Lục giáo chủ một tay chụp được sách, nhầu nát: “Đem hắn nhốt tại trong giáo, không cho phép hắn về nhà! Một ngày bỏ hắn đói hai bữa!” Nói xong không để ý tới biểu tình cổ quái của Thạch Thành Bích cùng vẻ mặt mê mang của Tả Ký, đứng dậy đi mất.

Đi tới cửa lại xoay người hướng Thạch Thành Bích nói: “Không được để hắn nhàn rỗi, toàn bộ công việc tạp vụ giao cho hắn!” Nói xong đá cửa mà đi.

Thạch Thành Bích thấy người đi xa, mới cười ra tiếng.

Tả Ký phục hồi tinh thần lại, vừa không tin vừa phẫn nộ: “Các ngươi như thế nào có thể như vậy! Các ngươi như thế nào có thể như vậy!”

Thạch Thành Bích chậm chạp đi tới, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, tiền sửa nhà chúng ta sẽ phái người đưa đến nhà ngươi. Ngươi nếu lo lắng, bảo bọn họ mang thư của người nhà ngươi trở về là được. Chỉ là giáo chủ có lệnh, chúng ta vẫn là không thể vi phạm.”

Tả Ký không tin: “Vậy ngươi mới vừa rồi làm sao không đánh ta? Lại còn bôi thuốc nước xanh xanh đỏ đỏ lên mặt ta?”

Thạch Thành Bích vò đầu: “Đối với người không có võ công, ta cũng không hạ thủ được a. . . . . .” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại hắc thanh nói: “Ngươi như thế nào không buồn bực vì giáo chủ bảo ta đánh ngươi?”

Tả Ký nhíu mày: “Ngươi không phải cũng không đánh sao? Huống chi giáo chủ các ngươi cũng biết đúng mực không cho đả thương, còn tốt hơn đám lưu manh vô lại nhiều.”

Thạch Thành Bích thanh thanh cổ họng: “Theo hiểu biết của ta với giáo chủ, chỉ sợ là sợ ngươi bị thương, lại nhiều thêm một nguyên do đuổi theo đòi nợ!”