Giang Hồ Ký

Chương 27: Tuyệt kỹ cành cây thắng bảo kiếm



Cát Phụ Ông ha hả cười nói :

- Lão đệ có hào khí thế này, lão ô hết sức bội phục.

Đoạn đưa tay rút lấy thanh trường kiếm bên lưng, nói tiếp : Truyện "Giang Hồ Ký "

- Kiếm này của lão ô rất là sắc bén, lão đệ phải hết sức lưu tâm cành cây của mình mới được.

Cốc Mộng Viễn cười :

- Lão tiền bối khỏi phải nhọc tâm, xin mời!

Cát Phụ Ông biết chàng thiếu niên này đã là đồ đệ của Không Linh Luyện Sĩ, hẳn là hết sức cao ngạo, bèn không cần tỏ vẻ tiền bối, vung kiếm xuất chiêu.

Cốc Mộng Viễn mỉm cười, nhanh nhẹn lách người tránh khỏi.

Cát Phụ Ông ha hả cười nói :

- Lão đệ khỏi phải lo, cứ toàn lực tấn công, lão ô tự tin còn có thể ứng phó nổi mười hai mươi chiêu không đến đỗi bại.

Cốc Mộng Viễn cảm kích cười :

- Lão tiền bối quá khiêm tốn rồi. Vãn bối chỉ cầu mong không để nhục đến thanh danh sư môn là đủ.

Dứt lời cành cây trong tay vung lên, hư không điểm tới.

Chiêu này không giống như kiếm pháp, dường như là tiên pháp.

Nhưng bên trong ẩn chứa nhiều biến hóa đến đỗi chỉ có người trong cuộc như Nam Hoang Nhất Tẩu mới cảm nhận được.

Cát Phụ Ông tuy biết rõ trong tay Cốc Mộng Viễn chỉ là một cành cây, nhưng cành cây ấy lại tỏa ra hằng ngàn vạn luồng kiếm khí.

Lão tuy không sợ kiếm khí ấy, nhưng có điều không nhận định được chiêu kiếm của Cốc Mộng Viễn thật ra là nhắm vào bộ vị nào trên cơ thể mình. Do đó lão vung kiếm gạt ngang rồi lập tức lùi chéo ra sau năm bước.

Đây là một lối tránh không cao minh, cũng may là Cốc Mộng Viễn không truy kích, không thì Cát Phụ Ông đã khốn đỗi rồi.

- Kiếm pháp khá lắm! Lão đệ thật chẳng hàm hồ...

Trong khi nói, Cát Phụ Ông lại tung mình lao tới, vung động trường kiếm chớp nhoáng tấn công ra bốn chiêu.

Cốc Mộng Viễn nhếch môi cười, thi triển kiếm pháp Thái Hư Ảo Kiếm của đại sư huynh Trường Lạc Tẩu Khương Thái, chủ nhân Tuyết Sơn Ái Thạch lâu, ứng phó một cách ung dung.

Nhưng vô cùng kinh hiểm, bởi chiêu thức hai người đều hết sức tinh diệu, mỗi chiêu chẳng những ẩn chứa nhiều biến hóa, mà chiêu nào cũng không rời tử huyệt hoặc những nơi trí mạng.

Cổ Bát Công chưa từng thật sự chứng kiến võ công của Cốc Mộng Viễn, lúc này ông xem đến mắt rực tinh quang, không ngớt gật đầu khen.

Chân Dật Lan cũng chưa từng thấy Cốc Mộng Viễn dùng kiếm giao thủ với người, hôm nay chứng kiến, nàng thật đã được mở rộng tầm mắt, bởi kiếm pháp Cốc Mộng Viễn đang thi triển lúc này chẳng những uy thế hung mãnh, mà còn biến hóa khôn lường, và loáng choáng như có mây mù giăng phủ.

Hơn nữa, đây chỉ là một cành cây, nếu là một thanh bảo kiếm sắc bén thì kiếm khí tỏa ra hẳn đã đả thương đối thủ rồi còn gì?

Chân Dật Lan càng xem càng kinh tâm, quay sang Cổ Bát Công khẽ hỏi :

- Cổ lão tiền bối có biết pho kiếm pháp của Cốc đại ca không?

Cổ Bát Công gật đầu :

- Dường như là Thái Hư Ảo Kiếm của Trường Lạc Tẩu Khương Thái xưa kia.

Chân Dật Lan chau mày :

- Thái Hư Ảo Kiếm ư? Sao Lan nhi chưa từng nghe nói nhỉ?

Cổ Bát Công cười :

- Khương Thái rất tinh tường về kiếm thuật, nhưng lại không thích sử dụng kiếm, nên ngoại trừ vài vị lão tiền bối võ lâm, đại đa số đều không biết kiếm pháp Thái Hư Ảo Kiếm của Khương Thái. Tuy nhiên lão phu có điều không hiểu, Cốc lão đệ sao lại học được pho kiếm pháp này?

Chân Dật Lan cười :

- Khương Thái chính là đại sư huynh của Cốc đại ca.

Cổ Bát Công sững sờ :

- Ồ...

Chân Dật Lan cười nói tiếp :

- Cốc đại ca có năm vị sư huynh, người nào cũng là kỳ nhân hiếm thế.

Cổ Bát Công lắc đầu thở dài :

- Thật là không ngờ, bốn vị kia là ai vậy?

- Khúc Trực Sinh, Quy Mộng, Triển Ngọc Thành và Hạ Chi Dương!

Cổ Bát Công hai mắt trố to :

- Sao? Bốn vị đó cũng là sư huynh của Cốc lão đệ à?

- Đúng vậy, họ đều là đới nghệ đầu sư, được Cát lão nhân thu làm môn hạ.

Cổ Bát Công thật khó thể tin nói :

- Thật là chuyện lạ, thảo nào năm vị đại hào võ lâm chuyên làm điều nghịch thiên này đã đột nhiên biến mất trên giang hồ trong một đêm vào hồi ba mươi năm trước, thì ra...

Chân Dật Lan bỗng khúc khích cười nói :

- Cổ lão tiền bối hãy xem, chiêu này của Cốc đại ca tuyệt quá.

Cổ Bát Công đưa mắt nhìn, chỉ thấy Cốc Mộng Viễn đang thi triển chiêu "Ảo Ảnh Phi Sương" trong Thái Hư Ảo Kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực phải của Cát Phụ Ông.

Cát Phụ Ông với chiêu Túy Bút Tam Huy quét ngang, bổ vào cành cây trong tay Cốc Mộng Viễn.

Theo lẽ thường, cành cây của Cốc Mộng Viễn hẳn không thể nào va chạm với bảo kiếm sắc bén của Cát Phụ Ông, song ngay trong khoảnh khác trường kiếm và cành cây sắp va chạm, Cốc Mộng Viễn bỗng vung tay, cành cây đã lướt qua trên cổ tay phải Cát Phụ Ông, hóa thành hằng vạn đốm sáng, phủ trùm yết hầu Cát Phụ Ông.

Cát Phụ Ông giật mình kinh hãi, vội triệt kiếm tung mình thoái lui ra xa hơn trượng, cười to nói :

- Lão đệ, có phải đó là Thái Hư Ảo Kiếm của Trường Lạc Tẩu Khương Thái không vậy?

Cốc Mộng Viễn vẫn không đuổi theo truy kích, đứng yên chờ đợi Cát Phụ Ông tấn công tiếp, nghe hỏi thế liền buông cành cây xuống, mỉm cười nói :

- Kiếm pháp của vãn bối chính là Thái Hư Ảo Kiếm do Khương sư huynh đã truyền thụ cho!

Nam Hoang Nhất Tẩu sửng sốt :

- Lão đệ bảo Khương Thái là sư huynh của lão đệ ư?

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

- Vâng!

Nam Hoang Nhất Tẩu chú mắt nhìn Cốc Mộng Viễn cười :

- Lão đệ đã sử dụng hai tiếng vãn bối không đúng rồi. Trường Lạc Tẩu Khương Thái lớn tuổi hơn lão ô nhiều, lão đệ đã là sư đệ của Khương Thái thì không nên xưng hô vãn bối với lão ô. Nếu không, khi lão ô gặp Khương lão ca, thật chẳng biết phải nói năng thế nào?

Cốc Mộng Viễn cười :

- Chúng ta không cần phải câu nệ tục lễ, lão tiền bối tuổi cao tác trọng, vãn bối xưng hô như vậy rất là phải.

Cát Phụ Ông cười ha hả :

- Vậy là lão ô đã trèo cao rồi.

Đoạn tra kiếm vào bao, nói tiếp :

- Với võ công của lão đệ vậy là vào cung được rồi.

- Lão tiền bối đã bằng lòng để cho chúng vãn bối đi qua ư?

- Đúng vậy!

Cát Phụ Ông bỗng biến sắc mặt, trường kiếm lại tuốt ra khỏi bao, tung mình lao tới tấn công Cốc Mộng Viễn.

Chân Dật Lan tức giận mắng :

- Lão khốn khiếp dám giở trò ám toán...

Cốc Mộng Viễn cũng giật mình kinh hãi, vội lách người tránh khỏi. Đồng thời vung cành cây xoay người hoàn kích, quát to :

- Lão thất phu...

Bỗng nghe Nam Hoang Nhất Tẩu truyền âm hối hả nói :

- Lão đệ, trong cung có người đi ra, chúng ta hãy toàn lực quyết đấu, tốt hơn hết lão đệ hãy gây thương tích cho lão ô tiếp tục tiềm thân tại đây.

Cốc Mộng Viễn trong khi nghe Cát Phụ Ông nói, chàng đã phát giác trên đường dẫn vào Hàn Bích cung đang có hai người phóng ra.

Đó là hai bóng người vóc dáng nhỏ nhắn, có lẽ là nữ nhân.

Nhưng Cốc Mộng Viễn lúc này không thể nào phân tâm suy nghĩ, bởi thế công của Nam Hoang Nhất Tẩu đã ập đến như vũ bão.

Chàng cất tiếng huýt dài, dồn sáu thành chân lực vào cành cây, vẫn với kiếm pháp Thái Hư Ảo Kiếm giao đấu với Cát Phụ Ông.

Hai bóng người nhỏ nhắn thoáng chốc đã đến bên bia ngọc, quả nhiên là hai thiếu nữ trang phục cung nữ.

Một nàng toàn thân y phục trắng, một nàng toàn thân y phục tím, đứng cách hai người đang kịch chiến ngoài ba trượng, đôi mắt long lanh trố to, mặt đầy vẻ kinh hãi.

Dường như hai nàng không ngờ một chàng thiếu niên mà lại có thể giao thủ bất phân thắng bại với Nam Hoang Nhất Tẩu, một cao thủ bậc nhất trong Hàn Bích cung.

Ngay khi hai thiếu nữ cung trang vừa hiện thân, Cốc Mộng Viễn đã nhanh chóng đưa mắt nhìn họ, lúc đầu chàng nghĩ họ rất có thể là thị nữ hầu cận đã theo Tần Linh Sương hiện thân nơi Động Đình hồ, nếu vậy thì rất tiện lợi cho chàng khi vào cung, nhưng chàng đã thất vọng, hai thị nữ này chưa từng có mặt tại Động Đình hồ.

Tuy nhiên Cốc Mộng Viễn lại nảy sinh một hùng tâm khác, cành cây trong tay bỗng tăng thêm ba thành chân lực.

Chàng phải đánh bại Nam Hoang Nhất Tẩu Cát Phụ Ông.

Chàng phải với võ công của mình làm khiếp đảm người trong Hàn Bích cung trước.

Thế là chàng vừa gia tăng chân lực, thế công liền tức tỏa rộng, tuyệt chiêu hư ảo tương sinh của Thái Hư Ảo Kiếm mỗi lúc càng thêm uy mãnh.

Cát Phụ Ông chẳng những cảm thấy áp lực trên kiếm tăng mạnh, mà chiêu thức kỳ ảo của Cốc Mộng Viễn cũng rất khó hóa giải.

Chưa đầy hai mươi chiêu, Cát Phụ Ông trán đã đẫm mồ hôi.

Cổ Bát Công thấy vậy lắc đầu thở dài :

- Cát lão ca cả đời nghiên luyện kiếm thuật, không ngờ lúc cuối đời lại thảm bại về kiếm thuật, thật đáng đau lòng.

Chân Dật Lan cười tiếp lời :

- Cổ lão tiền bối, Cốc đại ca kiếm thuật tinh kỳ, e rằng gia tổ cũng phải thua kém, vậy thi võ công của Trường Lạc Tẩu Khương Thái quá kinh người còn gì?

Cổ Bát Công cười :

- Võ công của Khương Thái e ngay cả lệnh tổ với lão phu liên thủ cũng đừng mong thắng nổi. Chẳng những Khương Thái mà bốn vị sư huynh khác của Cốc lão đệ, không một ai kém hơn Khương Thái, nên võ công của Cốc lão đệ chẳng dễ tìm được đối thủ nữa.

Chân Dật Lan mừng rỡ :

- Thật vậy ư?

- Cổ lão tiền bối không dối gạt ngươi đâu...

Bỗng đưa tay chỉ hai người đang giao đấu, lớn tiếng nói :

- Cát Phụ Ông đã thảm bại rồi.

Chân Dật Lan đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong ánh kiếm ngàn trùng, Cát Phụ Ông đã bước chân loạng choạng, ứng phó hết sức vất vả.

Nàng lại đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, chàng hệt như sinh long hoạt hổ, càng lúc càng thêm dũng mãnh.

Chân Dật Lan bất giác cười nói :

- Cổ lão tiền bối, Cốc đại ca thật hung...

Nàng chưa kịp dứt lời đã nghe Cốc Mộng Viễn quát vang :

- Buông kiếm ngay!

Liền thì keng một tiếng chát chứa, một luồng sáng bạc bay thẳng ra ngoài vòng chiến, trường kiếm của Cát Phụ Ông đã vuột khỏi tay.

Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Cát Phụ Ông mặt mày xám ngắt, cười khảy nói :

- Niệm tình tôn giá thành danh lâu năm, tại hạ không muốn quá đáng, xin hỏi tôn giá, bọn tại hạ có thể vào Hàn Bích cung rồi chứ?

Nam Hoang Nhất Tẩu thở dài :

- Lão phu từ lúc dùng kiếm đến nay, chưa ai có thể khiến lão phu trường kiếm rời tay. Thiếu hiệp đã thắng lão phu, đương nhiên là có thể vào rồi.

Cốc Mộng Viễn ném bỏ cành cây, quay sang Cổ Bát Công và Chân Dật Lan ngoắc tay nói :

- Lão tiền bối, chúng ta đi!

Đoạn quay người, phi thân lướt qua bên mình hai thiếu nữ cung trang.

Cổ Bát Công cười hô hố, nắm tay Chân Dật Lan, nhìn Cát Phụ Ông nói :

- Cát huynh, thời nay anh hùng ở thiếu niên. Cát huynh đừng buồn.

Đoạn sải bước theo sau Cốc Mộng Viễn đi vào cung.

Chân Dật Lan khi đi ngang qua bên cạnh hai thiếu nữ cung trang, cố ý buông tiếng cười khinh miệt, nàng cũng định bắt chước Cốc Mộng Viễn cướp tinh thần địch.

Cát Phụ Ông đưa mắt nhìn ba người đi xa, mới khẽ buông tiếng thở dài, quay sang hai thiếu nữ cung trang, lắc đầu cười thiểu não nói :

- Quyên cô nương và Mai cô nương có việc gì phải không?

Thiếu nữ áo tím cười đáp :

- Chủ nhân sai tiểu tỳ cung thỉnh Cát lão vào cung nghị sự.

Cát Phụ Ông gật đầu :

- Ba người vừa vào cung võ công cao tuyệt, hai vị cô nương hãy vào cung trước báo với chủ nhân, tốt nhất là không nên để xảy ra xung đột, lão ô dặn bảo tiểu đồ vài điều xong sẽ vào ngay.

Hai thiếu nữ cung kính đáp :

- Thưa vâng!

Đoạn vòng tay xá dài, quay người phi thân trở vào cung.

Hai nàng tuy trễ nãi thời gian, song vì muốn vào cung báo tin trước nên đã thi triển hết toàn lực khinh công, thoáng chốc đã vượt qua ba người.

Thật ra, chẳng phải khinh công hai nàng cao hơn ba người, mà là do nhóm Cốc Mộng Viễn đi thong thả. Nếu không, dù hai nàng khinh công cao đến mấy cũng chẳng thể nhanh hơn ba người.

Sau khi hai thiếu nữ cung trang vượt qua mặt, Cốc Mộng Viễn liền quay sang Cổ Bát Công cười nói :

- Cổ lão tiền bối, có lẽ họ đi vào báo tin.

Cổ Bát Công cười :

- Đang cần họ vào báo tin để cho Tây Trúc ra đón tiếp!

Chân Dật Lan cười tiếp lời :

- Chưa chắc, người ta Hàn Bích cung khí phái to lớn lắm!

Cổ Bát Công cười to :

- Vậy ư? Tần Tiêu Hồng chẳng dám hống hách như vậy đâu.

Chân Dật Lan cười khúc khích :

- Lan nhi đánh cuộc với Cổ lão tiền bối, thế nào?

Cổ Bát Công nheo mắt :

- Đánh cuộc gì nào?

- Cuộc Tần Tiêu Hồng không ra đón tiếp.

- Được, điều kiện đánh cuộc ra sao?

- Nếu Lan nhi thua, khi nào Cổ lão tiền bối đến Đông Hải, Lan nhi sẽ chiêu đãi một tháng rượu Đào Hoa túy, uống tha hồ!

Cổ Bát Công cười to :

- Hay lắm! Ngươi đặt cuộc to thật, Cổ lão ta biết lấy gì so bì đây!

Chân Dật Lan cười :

- Dễ thôi, Cổ lão tiền bối có sẵn thiếu gì.

Cổ Bát Công chau mày :

- Ngươi đã nghĩ ra từ trước rồi phải không?

- Đương nhiên, không thì Lan nhi đâu đánh cuộc với Cổ lão tiền bối.

- Hãy nói ra xem thử!

- Lan nhi đánh cuộc pho trượng pháp của Cổ lão tiền bối.

Cổ Bát Công sửng sốt :

- Sao? Tiểu nha đầu ngươi đã để ý đến trượng pháp của lão phu ư?

Chân Dật Lan cười :

- Hãm Sơn Chấn Hải trượng pháp của Cổ lão tiền bối cùng Giáng Ma trượng pháp của Thiếu Lâm, Đả Cẩu trượng pháp của Cái bang được mệnh danh là Võ Lâm Tam Tuyệt Trượng, đương nhiên Lan nhi sớm đã để ý rồi. Thế nào? Cổ lão tiền bối có chịu đánh cuộc với Lan nhi hay không?

Cổ Bát Công gật đầu :

- Được! Lão phu chấp nhận...

Bỗng cười to, nói tiếp :

- Vả lại, kẻ thua chưa chắc là lão phu.

Chân Dật Lan cười khúc khích :

- Cốc đại ca hãy làm chứng nhân, lát nữa đến trước cửa Hàn Bích cung, nếu Tần Tiêu Hồng không ra đón tiếp là kể như Lan nhi thắng.

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :

- Đương nhiên, Cổ lão tiền bối đã nhận lời rồi.

Chân Dật Lan lắc đầu :

- Cốc đại ca phải nói rõ là bằng lòng làm nhân chứng, nếu không Cổ lão tiền bối vì muốn uống rượu Đào Hoa túy, hoặc tiếc không muốn truyền trượng pháp cho kẻ khác, không chừng sẽ lật lọng nuốt lời cũng nên.

Cốc Mộng Viễn bật cười :

- Không đâu, Cổ lão tiền bối đâu phải là người không tôn trọng lời hứa.

Cổ Bát Công cũng cười to nói :

- Lan nhi, ngay cả Cổ lão ta mà ngươi cũng không tin được sao?

Chân Dật Lan cười :

- Vốn ra là tin được, nhưng Ln nhi biết trước kia Cổ lão tiền bối đã từng thất hứa một lần với gia gia, nên Lan nhi không dám tin Cổ lão tiền bối nữa.

Cốc Mộng Viễn bởi không biết lần thất hứa của Cổ Bát Công là về việc gì, nên nghe xong không nói gì, chỉ phớt cười mà thôi. Truyện "Giang Hồ Ký "

Nhưng Cổ Bát Công lại cười to nói :

- Lần ấy đâuphải là ta thất lời hứa, mà là lệnh tổ...

Chân Dật Lan tiếp lời :

- Gia gia Lan nhi sao nào?

- Trước kia là bởi lệnh tổ quá tà quái, lại bảo lão phu đánh lừa Cốc Quân Lan đến Đông Hải để làm vợ lệnh tôn nên lão phu mới không giữ lời hứa...

Chân Dật Lan chau mày không tin :

- Gia gia không bao giờ như vậy!

- Không tin thì hôm nào gặp ngươi cứ hỏi lệnh tổ sẽ rõ.

Chân Dật Lan khúc khích cười :

- Được rồi, nhất định Lan nhi sẽ hỏi, nhưng hôm nay phải nói rõ ràng mới được.

Cổ Bát Công cười to :

- Được, Cốc lão đệ hãy nhận lời làm nhân chứng đi, nếu lát nữa Tần Tiêu Hồng mà không ra đón tiếp thì kể như lão phu thua.

Cốc Mộng Viễn cười :

- Vãn bối xin tuân lệnh.

Chân Dật Lan thích thú cười :

- Cốc đại ca, phen này Cổ lão tiền bối chẳng thể nuốt lời nữa rồi.

Lúc này ba người đã đi đến trước cửa cổng Hàn Bích cung.

Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy trong cửa cung trang hoàng lộng lẫy đang có ba người chậm rãi đi ra.

Chân Dật Lan đưa tay chỉ cười nói :

- Cốc đại ca, ba chữ Hàn Bích cung kia là văn tự Thạch Cổ có phải không?

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

- Không sai, chính là văn tự Thạch Cổ.

Lúc này ba người từ trong cung đi ra đã đến cửa cổng.

Đi đầu là một lão nhân áo vàng tuổi trạc ngũ tuần, nơi mày mắt thoáng lộ sát khí, nhưng vẻ mặt lại hết sức thanh kỳ đạo mạo.

Hai người theo sau là một nam một nữ, nam mặc áo trắng, tuổi trạc tứ tuần, tướng mạo rất phong nhã. Nữ mặc áo lụa sọc đen, dung nhan diễm lệ, tuổi trông không quá ba mươi, nhưng nơi mày mắt lại gây cảm giác rờn rợn.

Ba người vừa đi đến cửa cổng, lão nhân áo vàng đi đầu liền hướng về Cổ Bát Công ôm quyền thi lễ nói :

- Cổ huynh vẫn khỏe chứ?

Cổ Bát Công ha hả cười nói :

- Sao thế này? Tư Mã lão đệ mà cũng trở thành thủ hạ trong Hàn Bích cung ư? Tần Tiêu Hồng thật chẳng đơn giản...

Quay sang một nam một nữ, cười nói tiếp :

- Lăng lão đệ và Tần cô nương mà cũng chịu lưu lại trong Hàn Bích cung, đủ thấy vợ chồng Tần Tiêu Hồng và Lăng Thiên Thiên quả là có uy phong của kẻ gian hùng...

Một nam một nữ nghe vậy cũng vội ôm quyền thi lễ.

Chân Dật Lan cười nói :

- Cổ lão tiền bối đã thua rồi.

Cốc Mộng Viễn cùng cười nói :

- Đúng vậy, Cổ lão tiền bối đã thua.

Cổ Bát Công trừng mắt, nhìn hai người cười nhăn nhúm, đoạn quay sang lão nhân áo vàng nói :

- Tần Tiêu Hồng đâu? Sao không ra đây?

Lão nhân áo vàng mỉm cười :

- Tần huynh có việc chẳng thể phân thân, vừa rồi Tiểu Quyên và Tiểu Mai đã báo tin Cổ huynh đến đây, nên bảo huynh đệ ba người ra đón tiếp.

Cổ Bát Công cười quái dị :

- Láo thật, vậy thì lão phu thua rồi còn gì?

Lão nhân áo vàng ngẩng người :

- Cổ huynh đã thua gì? Việc ấy đâu liên quan đến Tần huynh.

Cổ Bát Công hậm hực :

- Sao không liên quan? Thôi, thua thì thua!

Đoạn đưa tay chỉ Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan giới thiệu :

- Đây là Cốc Mộng Viễn lão đệ và Chân Dật Lan cô nương.

Lão nhân áo vàng hẳn đã nghe hai thiếu nữ cung trang báo lại việc Nam Hoang Nhất Tẩu đã thua bại, Cổ Bát Công vừa dứt lời, lão liền đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan, cười giòn nói :

- Lão ô là Tư Mã Thái, người chốn sơn dã, rất ít khi đi lại trên giang hồ, nhưng từ lâu đã được nghe nói đến thanh danh của Cốc lão đệ với Chân cô nương, hôm nay được gặp thật là vô cùng vinh hạnh.

Cốc Mộng Viễn lòng thầm kinh hãi, Kinh Hồng Xế Điện Kiếm Tư Mã Thái được liệt vào hang cao thủ trong quyển ký lục của Khô Ma Tư Mã Quân, vậy muốn cũng ở trong Hàn Bích cung, song chàng chỉ nhếch môi cười nói :

- Tư Mã đại hiệp lại quá khen rồi.

Trong khi ấy Chân Dật Lan lại thầm mắng Tư Mã Thái lịch sự quá mức, mình với Cốc đại ca có thanh danh từ bao giờ? Mà lại khiến cho người không đi lại trên giang hồ nghe nói đến từ lâu? Rõ là vớ vẩn.

Thế nên nàng chỉ bĩu môi cười, không nói gì!

Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời, Tư Mã Thái liền sơ lược giới thiệu về một nam một nữ kia, nam là Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu, em trai đương kim Bang chủ Cái bang, và cũng là một trong Thất Tinh đã theo đuổi Cốc Quân Lan khi xưa, nữ là Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh. Hai người này đều lừng danh chẳng kém gì Kinh Hồng Xế Điện Kiếm Tư Mã Thái.

Riêng Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh chẳng những đẹp nổi tiếng trong võ lâm, mà cá tính lạnh tựa băng sương của y thị cũng chẳng ai là không biết. Do đó, tuy y thị có đến ngàn vạn đàn ông theo đuổi, nhưng chẳng một ai được lọt vào mắt xanh y thị.

Cốc Mộng Viễn biết ba người này đều là bậc tiền bối, nhất là Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu từng là tri giao của cô cô, đương nhiên là bậc trưởng bối của mình nên hết sức lễ phép nói :

- Cốc Mộng Viễn bái kiến Lăng đại hiệp và Tần nữ hiệp.

Đoạn vòng tay xá dài đến đất.

Chân Dật Lan thấy vậy cũng bắt chước theo, lễ phép vòng tay xá dài, rất mực cung kính.

Lăng Tiêu mắt rực lên, nhìn Cốc Mộng Viễn cười nói :

- Cốc lão đệ, khi nãy nghe lão đệ đã dùng một cành cây đánh bại Nam Hoang Nhất Tẩu, võ công lão đệ thật đáng khâm phục.

Cốc Mộng Viễn khiêm tốn :

- Lăng đại hiệp quá khen, vãn bối thật hết sức ái ngại!

Cổ Bát Công bỗng lớn tiếng nói :

- Cốc lão đệ, hãy vào trong rồi hẵng nói.

Truyện "Giang Hồ Ký "

Tư Mã Thái gật đầu :

- Đúng rồi, đây đâu phải chỗ nói chuyện, lão phu thật quá hồ đồ.

Đoạn liền chìa tay cười nói :

- Xin mời ba vị!

Cổ Bát Công cười ha hả, sải bước dẫn trước đi vào, Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cũng liền cất bước theo sau.

Qua khỏi cửa cung, ba người trước mắt bừng sang, chỉ thấy bên trong là một vườn hoa bát ngát, đủ mọi màu sắc và ngào ngạt hương thơm.

Từ cửa chính cung đến gian đại điện khu thứ nhất có khoảng cách chừng hơn trăm trượng, và trong khoảng cách ấy có đến ba ngôi đình mát dùng để tạm nghỉ chân.

Cốc Mộng Viễn thấy vậy hết sức thắc mắc, tại sao phải có đến ba ngồi đình mát thế này?

Chàng nhận thấy bên trong hẳn là có lý do, nhưng nhất thời không sao nghĩ ra được đó là lý do gì.

Bước vào chính điện, Cốc Mộng Viễn lại ngẩn người, bởi thấy gian đại điện này bốn mặt đều không có vách, hệt như một ngôi đình mát to lớn, và trong điện hoàn toàn không có một trần thiết nào, điều này thật quá không hợp lý.

Cốc Mộng Viễn tuy nghĩ vậy, song vẫn không lên tiếng hỏi.

Nhưng Chân Dật Lan thì không nén được, cười hỏi :

- Cổ lão tiền bối, gian đại điện này kỳ lạ quá.

Cổ Bát Công cũng hết sức thắc mắc về gian đại điện trống hoác này, nghe vậy ha hả cười nói :

- Cổ lão tiền bối cũng đang hết sức lấy làm lạ...

Bỗng quay sang Tư Mã Thái hỏi :

- Tư Mã lão đệ, điện này dùng để làm gì mà bốn mặt trống toang hoác thế này?

Tư Mã Thái mỉm cười :

- Đây là Bách Hoa Điện dành để ngắm hoa uống rượu!

Chân Dật Lan vỡ lẽ cười :

- Phải rồi, xung quanh tất cả đều là kỳ hoa dị thảo, ngôi điện bốn bề lại không có vách, dùng để ngắm hoa rất là thích nghi, tại sao mình lại không nghĩ đến nhỉ?

Cổ Bát Công cũng cười nói :

- Cổ mỗ cũng ngu thật, nhưng...

Bỗng ngửa mặt cười, nói tiếp :

- Tần Tiêu Hồng lão đệ cũng quá là thông minh, quá biết hưởng thụ...

Tư Mã Thái lẳng lặng mỉm cười, dẫn ba người băng qua vườn hoa tiến vào trong.

Đi được trăm trượng thì đến một gian đại sảnh tráng lệ, trần thiết hết sức thanh nhã, ngoại trừ mặt chính các cửa sổ bằng kính đều mở toang, còn lại ba mặt kia đều là vách dày bằng gạch đỏ chạm hoa, và cửa ra vào cũng đang rộng mở.

Trong đại sảnh có tám chiếc ghế thái sư, bốn chiếc bàn trà chân cao, và trên mỗi bàn đều có một bộ trà cụ.

Trên bốn vách treo đầy thi họa, không hề mang chút khí vị thế gia võ lâm.

Tư Mã Thái vào đến đại sảnh, lập tức mời Cổ Bát Công ba người cùng nhập tọa.

Cổ Bát Công chễm chệ ngồi vào chiếc ghế thái sư thượng thủ.

Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cũng theo Cổ Bát Công ngồi vào ghế thượng thủ.

Tư Mã Thái, Lăng Tiêu và Tần Thạch Khanh ngồi ngang hai bên hầu tiếp.

Hai thị nữ mang trà thơm đến, Cổ Bát Công chậm rãi hớp một ngụm, cười to nói :

- Tư Mã lão đệ, Tần Tiêu Hồng có thể ra hay được chưa?

Tư Mã Thái cười :

- Tần huynh lát nữa sẽ tự ra, Cổ huynh có thể cho biết dụng ý đến đây trước chăng?

Cổ Bát Công cười :

- Tư Mã lão đệ chức vụ gì trong cung vậy?

- Huynh đệ với Lăng huynh và Tần cô nương thảy đều là hộ pháp trong cung.

- Vậy là đối với mọi việc cơ mật trong cung đều có thể tham dự chứ gì?

Tư Mã Thái cười :

- Tần huynh xử lý sự vụ trước nay đều công khai cả.

Cổ Bát Công cười to :

- Vậy là việc này hỏi lão đệ, hẳn là lão đệ biết.

Tư Mã Thái thoáng nhíu mày :

- Thế nhưng chẳng hay có việc gì vậy?

Cổ Bát Công nghiêm giọng :

- Bốn vị Chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga My và Côn Luân phải chăng đã được đưa về cung rồi?