Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 26



Sau từng đợt ánh mắt không tiếng động truyền qua lại, một vị giang hồ được cho hết sức quan trọng bị đề cử bước ra, lớn mật chứng thực. “Đại sư, ngươi cùng Hình Hoan cô nương tính toán ăn đầy bụng rồi bỏ trốn hay sao?”

Người trong giang hồ quả nhiên không hề câu nệ tiểu tiết, tìm hiểu chân tướng nhiều chuyện đều như thế, gọn gàng dứt khoát không dây dưa.

Ngộ Sắc giống như sợ hiểu lầm còn chưa đủ sâu, vội vàng gắp đống rau vào tô Hình Hoan, mới rảnh rỗi quay lại, ngẩng đầu lên quét mắt trước người vừa lên tiếng nọ. Đối phương vẫn như trước, khuôn mặt tươi cười, một thân thân lam vải bố sam, cái rương bên tay đặt nghiêng khóa chắc chắn, búi tóc đơn giản xuyết lên đỉnh đầu. Hắn híp con ngươi nhìn chăm chú, không thể không thừa nhận, bộ này trang bị cũng không tệ, khi nào hắn đổi nghề cũng sẽ thử làm nghề này xem.

“Vị này… có phải là thần y không?” Dùng ánh mắt bình phẩm, đánh giá từ đầu đến chân một cái, hắn mới mở miệng nhàn nhạt đáp lời lại.

“Không dám, không dám… đa tạ lời khen của đại sư.” Thần y mỉm cười chắp tay thi lễ, cố làm ra vẻ khiêm tốn.

“Bần tăng không có khen ngợi ngươi.” Hắn nhíu mày, gác chân lên, dậm trên băng ghế, chắc chắn chân mình không rớt xuống dù sao buổi sáng mới lừa gạt nên hạn chế phô trương, bản guốc gỗ liền năm trong tầm mắt mọi người. “Thần y thí chủ, ngươi sỉ nhục nàng không quan trọng, cư nhiên sao lại sỉ nhục bần tăng. Có người nào dự định bỏ trốn mà mang y phục đơn giản thế này không? Bần tăng ngay cả vớ cũng không mặc thì chạy được bao lâu?”

“Vậy nửa đêm canh ba người đến đây không có tính toán gì sao?”

“Bần tăng vừa mới tu thiền xong thấy đói bụng, bất chợt gặp nàng nên rủ nhau đi ăn khuya chung, không được sao? Vậy chứ các ngươi đêm khuya tụ tập ở đây làm gì, không lẽ tính bỏ trốn tập thể?”

“Dĩ nhiên là được. Chẳng qua là, nhị thiếu gia Triệu gia trang cũng ở Quần Anh lâu, sao người không đến tìm hắn mà rủ đi ?” Người đối diện, trong lòng âm thầm quyết tìm hiểu đến cùng, thề không bỏ qua.

Ngộ Sắc lộ vẻ khó xử, nặng nề buông tiếng thở dài. “Chuyện đến nước này bần tăng cũng chả muốn giấu diếm nữa. Hoan Hoan muội muội, xin đừng trách ta.”

Lời vừa phát ra khiến cho quần chúng hưng phấn lên, mơ hồ thấp thoáng ngửi thấy chuyện kinh thiên động địa.

Duy chỉ có Hình Hoan, tâm đột nhiên thấp thỏm, đoán không ra hắn kế tiếp muốn làm gì, ít ra cũng nên nói trước với nàng một tiếng.

“Là thế này, kể từ khi Mao Sơn chưởng môn bấm chỉ tính toán nguy cơ tài chính, Hoan Hoan muội muội liền lo lắng, phiền muộn, tâm hướng về giang hồ. Suy nghĩ dù sao chính mình tốt xấu gì cũng là thành viên của Triệu gia trang, không thể vì giang hồ, vì võ lâm hào kiệt làm một chút gì đó khiến cho nàng ăn uống không ngon. Vì vậy, liền nhờ cậy bần tăng tương trợ, giúp mọi người vượt qua tai kiếp này.”

“Đại sư, chuyện như vậy không đáng để nói, đó là nghĩa vụ của ta.” Hình Hoan vốn nghĩ biệt tài nói láo không cần nghĩ của mình là đạt đến cảnh giới, nào ngờ lúc này thật là nhân ngoại hữu nhân.

Có danh tiếng tốt đẹp bên ngoài, đối với Hình Hoan dĩ nhiên là không ai hoài nghi. Nhưng là, cái này rất không giống như người xuất gia hòa thượng rất khó khăn làm cho người ta tin.

Người trong giang hồ vốn ghét ác như thù địch, nói cách khác là việc chõ mũi vào chuyện người khác, đặc biệt là thần y, hắn hành y cứu người bao nhiêu năm nên không thể trơ mắt nhìn Hình Hoan bị lừa gạt. "Hình cô nương, chuyện như vậy làm sao ngươi không mở miệng để cho chúng ta giúp một tay vậy. Ngộ Sắc đại sư dù sao cũng là người xuất gia, vấn đề của giang hồ dân sinh từ xưa đến nay, không phải làm tràng pháp sự niệm niệm là có thể giải quyết được."

"Thần Y thí chủ, xin không cần xem thường bần tăng được không? Bần tăng tuy là người xuất gia không thể sát sinh, nhưng là từng có qua bị hai mươi người cùng nhau đánh cũng không có ngã xuống , xin chú ý, là hai mươi nam tử trưởng thành.Nam tử! Trưởng thành!" Thế này là sao? Là ai đã nói cho cái người xuất gia ngu ngốc này chỉ biết niệm kinh làm pháp sự hay sao?

"Thật ư? Hai mươi nam tử trưởng thành? Đồng thời đánh! Cũng không ngã xuống?"Đối mặt những hoài nghi, Ngộ Sắc trịnh trọng gật đầu.

"Bây giờ nhân tài mới xuất hiện quả nhiên một cái thật lợi hại a."

"Ha ha ha, sóng sau đè sóng trước a, chúng ta già rồi, người tuổi trẻ tài thiên hạ."

Những lời khen tặng nườm nượp tới, Ngộ Sắc tuy là mỉm cười ứng đối, đối với những lời đó nhưng thủy chung mắt điếc tai ngơ. Hiển nhiên, hắn đang quan tâm cũng không phải là những lời của các tiền bối. Cho đến khi bên cạnh bay tới lời của Hình Hoan, hắn mới thu hồi tinh thần.

"Oa, ngươi rất lợi hại! Không nhìn ra ngươi cũng." Nàng nghiêng đầu sùng bái.

Hắn là chẳng hề để ý bĩu môi, nghiêng mặt sang bên, dùng thanh âm chỉ có nàng và hắn nghe được lầu bầu nói, "Nếu ngươi bị cột vào trên cây và đánh, cũng không thể ngã xuống."

"Phốc! Ha ha ha ha ha ha!" Nghe vậy, Hình Hoan ngẩn người, ngay sau đó tuôn ra tràn tiếng cười, trong đầu tràn đầy hình ảnh hắn bị hai mươi người cột vào trên cây đánh, dối trá, làm bộ, những thứ kia cử chỉ dịu dàng đều bị ném đằng sau.

"Hình Hoan cô nương, ngươi . . . . . cười cái gì thế?” Một đám người không kiêng kị liền hỏi ngay khi nghe tràn tiếng cười từ đắng sau.

"Không có, không có gì, đã cảm thấy trên giang hồ tài tử xuất hiện lớp lớp, nói vậy về sau sẽ phát triển mạnh mẹ." Nàng vội vàng che giấu nụ cười, bày ra bộ dạng "một người vì mọi người".

So sánh với những người trong giang hồ kia đang nối nhau phụ họa, thân là người gây ra Ngộ Sắc lại ra vẻ như việc người ngoài, xê dịch thân thể, bộc phát kề nàng, nhẹ giọng hỏi: "Tâm tình có tốt lên chút nào không?"

"Hả?" Hình Hoan hồ nghi chuyển con mắt, không hiểu biết hắn vì sao hắn lại hỏi như thế.

"Không tệ, xem ra là không nhớ rõ những thứ không vui kia nữa." Hắn hài lòng gật đầu một cái, chấp nâng chung rượu, lại một lần ôm vai của nàng, "Lại đây, uống chút rượu, dù sao là người khác móc bạc, đừng khách khí."

Hình Hoan tâm chợt động, sắc mặt phiếm hồng, có chút bối rối cúi đầu. Thì ra là hắn cố ý khiến cho nàng vui vẻ. Không có dùng phương thức an ủi cũ kỹ, mà là dùng một loại phương thức rất tự nhiên, để cho nàng quên lãng chuyện không vui vừa rồi.

“Ai? Người khác móc bạc? Ngộ Sắc đại sư, ngươi không phải hiểu giang hồ quy củ không? Chúng ta liên hoan từ trước đến giờ đều là tự chi tự trả ." Câu kia nói xong không tính là nhẹ ngữ, nên bị người nhạy cảm bắt được.

Nghe vậy, Ngộ Sắc nhíu mày, rất bất mãn loại này phân chia rõ ràng như thế , "Mọi người đều là người trong giang hồ, làm cái gì muốn được chia rõ ràng như vậy. Như vậy đi, bữa này bần tăng mời."

". . ." Đầu óc ngươi có bị bệnh không? Hình Hoàn vừa nghe những lời này xong, suýt nữa buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Mọi người còn phải ăn cái gì? Mặc dù gọi, chớ cùng bần tăng khách khí." Ngộ Sắc không thấy nàng nhìn chằm chằm, cắm đầu cắm cổ chào hỏi, "Chính là phải xin phiền các vị ăn mau chút. Không dối gạt mọi người, ta cùng Hoan Hoan muội muội tối nay ra cửa, chính là bởi vì nghĩ tới biện pháp, vội vàng đi làm việc. Lại vừa vặn gặp gỡ được ngươi, liền tán gẫu mấy câu. . . . . ."

"Các ngươi nghĩ đến biện pháp gỉ? Có cần chúng ta giúp một tay không? Chỉ cần không phải chuyện xấu, muốn chúng ta làm cái gì đều được." Thần Y liền kích động

"Bần tăng chắc chắn. Chuyện này nhất định sẽ thành, nếu là cần tương trợ, đến lúc đó liền làm phiền mọi người."

"Phải, nói gì làm phiền, chuyện giang hồ chính là chúng ta. Vậy các ngươi vội vàng đi nhanh, ta sẽ suất lĩnh võ lâm quần hùng truyền theo tới để phối hợp!"

"Như vậy a, này Hoan Hoan muội muội ngài trước chờ ta, bần tăng đi ra quá mau, không mang nhiều bạc. Các vị, bần tăng đi về trước lấy bạc, đem cơm tiền thanh toán. . . . . ."

"Không có gì đáng ngại, cứ để chúng ta, các ngươi là Cứu Thế Chủ, đại sự quan trọng hơn, mau đừng chậm trễ."