[Giang Hồ Chiến Tình Lục] Đoạn Phong

Chương 4



Dật nhi, phải nhớ kĩ! Nếu như thật sự chưa tới mức không có người đấy thì không được, thật sự thiếu người ấy liền sống không nổi, thì không cần phải dùng kì vu thuật…… Nương luôn bất an nhắc nhở hắn, tựa hồ sợ hắn mang cả tính mạng ra đặt cược.

Nếu như không phải người chân chính trọng yếu, kỳ vu thuật cũng không dùng được sao? Chiếu cố nương đang yếu ớt nằm trên giường, cha vừa bất đắc dĩ lại vừa yêu thương nói ra.

Ta không hy vọng đứa con vì những người râu ria kia mà chết.

Hắn thật ra vẫn là người Tịch gia thôi! Nào có bao nhiêu lạm tình (tình cảm tràn trề) mà sử dụng kỳ vu thuật để cứu người không trọng yếu?

Đích xác, từ khi gia tộc bị diệt, coi như đối mặt với La Sát, kẻ duy nhất khiến bản thân lo lắng hắn cũng vô pháp hoàn toàn buông tâm cảnh giới.

Vậy tại sao…… Hắn sẵn sàng cam tâm tình nguyện làm như vậy……

Cha, nương …… Tại sao lại muốn nhớ tới những thứ này ……

Rõ ràng đã…… quên từ rất lâu rồi……

Mở mắt ra, Tịch Quân Dật diện vô biểu tình nhìn đỉnh giường, mặc kệ đau nhức kịch liệt đang ăn mòn từng phần tri giác.

Nguyên lai…… Còn chưa có chết a…… Hắn còn tưởng rằng mình chết chắc rồi……

Bây giờ nhớ lại năm đó, có phải mẫu thân đã mơ hồ cảm nhận được hắn sẽ có một ngày như vậy đi?

Ngoài cửa có tiếng người thấp giọng nói chuyện, thế nhưng hắn lại không nghe rõ.

Đại khái kiểm tra thoáng qua nội lực của mình, không ngoài sở liệu, không sai biệt lắm sắp dầu hết đèn tắt.

Tự chuốc lấy, hiện tại toàn bộ giang hồ bất luận một cái tiểu giác sắc nào cũng có thể truy đánh hắn đến hảo ngoạn…… Nheo mắt lại tự giễu, hắn mệt mỏi thở hổn hển.

Cũng không lâu lắm, cửa phòng được cẩn thận mở ra.

Tịch Quân Dật đồng thời cũng vô thanh vô tức nhắm mắt lại — dù sao không thể động đậy, cũng không cần phải hao tâm tổn trí tìm vũ khí.

Vào là Bạch Ngạn Hải, y vừa mới ở ngoài phát tiết khẩu khí, mắng cho sư muội to gan cùng Bùi Tuấn tuổi trẻ khí thịnh không dám ho he một tiếng, tức giận bộc phát đến mức vài vị trưởng bối cũng không dám nhúng tay.

Chỉ bởi vì loại tình huống biến hóa không thể tưởng tượng được này, trong lòng bắt đầu phát hỏa, khiến bản thân rất lâu không phát giận hiện tại quá mệt mỏi.

Ngồi vào ghế bên cạnh giường, y lo lắng nhìn Tịch Quân Dật nằm trên giường, vẫn chưa phát hiện người được y trông trừng đã tỉnh lại.

Ngắm nhìn khuôn mặt Tịch Quân Dật chỉ có trong giấc ngủ mới khó có thể hiển lộ một chút tâm tính tiểu hài tử, Bạch Ngạn Hải cười khổ, suy nghĩ không tự chủ được quay trở về nửa năm trước, trong đại điện trên Tình Vụ Phong, Tịch Quân Dật đứng trước mặt vô số chưởng môn của danh môn chính phái, diện vô biểu tình mà trần thuật; địa ngục cả đời, không giờ phút nào không sợ hãi.

Các ngươi không phải rất thích nghị luận mọi chuyện sao? Cho nên ta sẽ cho các ngươi lâm vào hoàn cảnh y hệt như thế  — đồng dạng nhắm mắt lại liền cảm thấy sợ hãi có thể sẽ bị giết; Đồng dạng cảm thụ được hy sinh thân nhân để sống sót; Đồng dạng chết lặng khi hai tay nhuộm đầy máu tươi, cảm giác vô lực, đồng dạng tuyệt vọng. Nếu như ngay cả những thứ  này cũng không hiểu, không có tư cách bình luận chúng ta……

Địa ngục cả đời!?

Luôn luôn có cảm giác những nhận định tôn sùng trong quá khứ sở tác sở vi toàn bộ đảo lộn – kính trọng người không đáng kính trọng. Những kẻ tưởng là đáng chết tựa hồ lại không nhất định phải chết, vung kiếm vì giả quyết những hiểm ác, bao nhiêu kẻ bởi vì thân bất do kỷ mà phải sống trong địa ngục đã chết trong tay y!?

Từ ngày đó bắt đầu, y tựu không cách nào nhìn nhận Tịch Quân Dật trở thành ác nhân, cũng vô pháp nghe theo lời khuyên của sư phụ, không nên tiếp xúc với hắn.

Mà người kia …… Rõ ràng không thích xen vào, lại bởi vì một phong thư vô trách nhiệm của Phong Diệc Kỳ, đặc biệt chạy đến Đường Môn trợ giúp y, sau đó lại cùng y bôn ba hơn phân nửa Trung Nguyên, âm thầm chiếu ứng y……

Thậm chí bảy ngày trước còn vì y mà mang tính mạng ra đánh cược đùa giỡn.

Hắn đã nhắc nhở qua y, lần này lên đường tới Đường Môn mười phần hung hiểm, cái mạng nhỏ của y tùy thời có thể bị mất.

Y cũng sớm có giác ngộ tử vong, bởi vì con đường mà mình tự lựa chọn đã không có cách nào quay đầu, thậm chí trong nháy mắt khi chủy thủ đâm vài trái tim, y hối hận, nuối tiếc bản thân đã sơ ý cũng không hy vọng xa vời mình có thể sống sót.

Tử u cổ, Đường Môn tứ đại kì độc, trong nháy mắt có thể đoạt mệnh, cho dù đại nạn không chết, kinh mạch cũng sẽ bị hao tổn đến không cách nào tiếp tục luyện võ, ngay từ đầu Đường Môn đã có ý định cho dù không giết được y, cũng sẽ khiến y không thể hành tẩu trên giang hồ…..

Ban đầu các trưởng bối còn cho y may mắn chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày liền không còn trở ngại, sau lại biết rõ đây là Tịch Quân Dật trả giá toàn bộ nội lực thay y bức độc, cũng cảm thấy giật mình.

Cái này không phải là hành động mà đại ác nhân trong truyền thuyết có thể làm đi?

Y trúng độc đã mất nửa cái mạng nhỏ, đây là do y chủ quan khinh địch, Quân Dật chịu thay y giải độc cũng đã đủ làm y ngoài ý muốn .

Lúc ấy, đem từng lời nói vô cùng có đạo lý của Ngô Khúc Ân cùng Bùi Tuấn nghe được nhất thanh nhị sở, y cũng đã giác ngộ đến chuyện Quân Dật tùy thời có khả năng bỏ mặc y chết, dù sao cũng sẽ có sư đệ sư muội của y đến rước lấy phiền phức. Ai biết…… Hắn chẳng những không bỏ mặc y, còn liều chết quấn lấy đem y từ Quỷ Môn quan kéo về……

Kết quả y tĩnh dưỡng một đêm là có thể xuống giường; Tịch Quân Dật bị Bùi Tuấn chém một kiếm khiến trọng thương, nội lực lại hao tổn khá nhiều nên hắn hôn mê bảy ngày còn chưa tỉnh.

Thở dài, Bạch Ngạn Hải ý niệm trong đầu vừa chuyển, tiếp tục suy tư.

Mười mấy ngày nay tiến về Tứ Xuyên, là đoạn thời gian bọn hắn ở chung mật thiết nhất, Tịch Quân Dật không hề ẩn thân trong bóng tối, mà đi bên cạnh y…… Bởi vậy, y có cơ hội minh bạch một việc, một ít sự tình kỳ thật y không muốn biết đến quá rõ ràng.

Tịch Quân Dật người này cùng danh xưng của hắn căn bản không tương xứng.

Hắn yêu thích tiếp cận thiên nhiên, không thích sát sinh, chỉ cần không đánh lên đầu hắn, hắn thậm chí còn bao dung một ít tiểu hài tử đầu đường vì cầu sinh tồn mà trộm túi tiền của mình, mặt không đổi sắc giả bộ không biết rõ tình hình. Hắn luôn không đếm xỉa đến, lẳng lặng nhìn hết thảy xung quanh mình, dùng vô tình đối đãi với tất cả thăng trầm, phảng phất tất cả không liên quan đến mình, hắn chỉ là khách qua đường. Chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, cô tịch mảnh đến không thể nắm bắt sẽ hiển hiện nơi đáy mắt, hắn như đang đứng ở trong bóng tối, nhìn xem bờ bên kia của thâm cốc u hác, nơi nào đó không thể tới, có ánh mặt trời cùng nhân tình ấm áp.

Hắn là Đoạn Phong nhân nghĩa, dùng ánh mắt ước ao cùng hâm mộ nhìn bọn họ … dễ dàng có được ôn nhu……

Mười chín tuổi…… Bạch Ngạn Hải than nhẹ, khi y biết được Quân Dật cùng tuổi với Phong Diệc Kỳ thì choáng váng thật lâu.

Mười chín tuổi, vẫn chỉ là một hài tử chưa hết nhược quán (chưa đến 20), thế nhưng y lại cảm thấy Quân Dật như một ngọn núi có thể dựa vào, phảng phất không có chuyện gì làm khó được hắn……

Y luôn bất tri bất giác đã quên, phần tin cậy của Quân Dật là bị ma ra mà có, bị hiện thực tàn khốc khiến cho nó trở thành bản năng, trở nên ổn trọng, vì sống sót, trầm ổn nội liễm của hắn là bị bắt buộc phải thể hiện ra.

[ Quân Dật…… Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ……] thì thào tự nói, y biết mục quang của mình đã không cách nào rời khỏi trên người thiếu niên nhìn như đạm mạc lão luyện, kỳ thật là ẩn sâu đau lòng.

Hắn đang nghĩ cái gì? Nếu bản thân biết rõ thì tốt rồi. Tịch Quân Dật thầm than trong lòng, trợn mắt, ngoài ý muốn bắt gặp đau lòng cùng không muốn trên khuôn mặt Bạch Ngạn Hải……

Đau lòng, không muốn? Nếu nói là áy náy hắn còn có thể giải thích, nhưng vì cái gì……

Còn đang nghi hoặc, biểu tình của Bạch Ngạn Hải đã nhanh chóng chuyển biến.

[ A! Tỉnh?] y kinh hỷ nhìn người kia cuối cùng cũng mở mắt.

Tịch Quân Dật không nói chuyện, trên thực tế hắn ngay cả khí lực xuất thanh cũng không có.

Tổn hại thân thể do kì vu thuật đem lại so với tưởng tượng của hắn còn nặng hơn, cũng không phải bởi vì hắn luyện võ mà nguy hại ít đi một chút.

Bạch Ngạn Hải lại nghĩ lầm rằng hắn trầm mặc là đang sinh khí, biểu tình áy náy lập tức thay thế cao hứng.

[Thực xin lỗi, đều là tại ta mới hại ngươi……]

[ Hừ!] miễn cưỡng hừ nhẹ một tiếng, cắt đứt Bạch Ngạn Hải tự trách.

[ Dát?] Bạch Ngạn Hải sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phải nhìn một lát mới hiểu được cảnh cáo nơi đáy mắt của Tịch Quân Dật, [ Ngươi, ý ngươi là….. không trách ta?]

Y cố gắng tìm tòi ý tứ Tịch Quân Dật muốn biểu đạt trong đôi mắt mơ hồ ẩn hàm sát khí kia. Dù sao tuy nói y đã quen với việc Quân Dật ít nói, cũng không có khả năng chỉ dựa vào ánh mắt liền minh bạch ý tứ lẫn nhau.

Tịch Quân Dật toàn thân vô lực không chút khách khí ném cho y một cái liếc mắt – y rốt cục cũng hiểu.

[ Thực xin lỗi! Ta sao biết ngươi sẽ không trách ta……] lúc bình thường vẫn lôi kéo hắn đi cứu người mà thiếu chút nữa bị hàn quang lộ ra trong mắt hắn sưu sưu chém chết, lần này hại hắn bước một cước vào quan tài lại vô sự ….Cũng không thể trách y sẽ hiểu sai ý a?

Rảnh rỗi ngồi nói lầm bầm, không bằng đi rót nước cho hắn uống….. Tịch Quân Dật có chút ai oán chú thị Bạch Ngạn Hải rõ ràng vô cùng bối rối lại cũng rất vui mừng.

Nhưng mà…… Hắn sớm nên giác ngộ cá tính Bạch Ngạn Hải phi thường mơ hồ…… Không phải sao……

[ Cho nên……] Bạch Ngạn Hải ngập ngừng, y đột nhiên nghĩ đến có chỗ nào đó là lạ.

Tịch Quân Dật chậm rãi nhìn hồ nghi trên mặt y càng lúc càng sâu, sau đó chuyến sang tiếu dung giật mình không có ý tứ.

[ Thực xin lỗi, ta lan man, bản thân còn chưa rót nước cho ngươi uống, sau đó đi tìm đại phu đến…… Không cần tìm đại phu?] Nói còn chưa dứt lời lại bị trừng mắt liếc, Bạch Ngạn Hải vừa rót nước vừa hỏi lại.

Đáp lại y chính là mục quang càng thêm sâm lãnh.

[ Ta nhất thời không nghĩ tới mà thôi……] Y chỉ là không cẩn thận đã quên mất hắn chán ghét tại thời điểm không có sức chống cự phải tiếp xúc với bất luận kẻ nào thôi!

Cười cười xấu hổ, y nâng Tịch Quân Dật ngồi dậy, lại phát hiện hắn căn bản toàn thân vô lực, liền để hắn tựa ở trong lòng ngực mình, uy hắn uống nước.

Một ngụm nước mát, chậm rãi làm dịu miệng lưỡi cùng yết hầu khô khốc, Tịch Quân Dật cuối cùng cũng có điểm thư thái.

Thở gấp qua một hơi, bắt đầu thử dựa vào khí lực của chính mình rời giường.

[ Chậm đã, chậm đã, ngươi không thể động a! Miệng vết thương rất sâu, thật vất vả mới kết vảy, đừng để nứt ra !] Bạch Ngạn Hải vội vàng ngăn chặn hắn.

Kết vảy!? Hắn hôn mê bao lâu? Tịch Quân Dật cả kinh, Bạch Ngạn Hải đã đem đáp án nói ra ngay lập tức.

[ Ngươi hôn mê bảy ngày! Trọng thương mất máu, nội lực lại bị ta dùng hết, thiếu chút nữa là ngươi chết rồi.] Hiện tại nhớ lại đều khiến y một thân mồ hôi lạnh.

Đánh chết y cũng không dám tưởng tượng, sẽ có một ngày nhìn thấy bộ dạng Quân Dật tùy lúc có thể chết đi……

Bảy ngày a…… Một câu của Thập đại ác nhân chính là [ đồ vô dụng, tùy tiện một đầu ngón tay đều có thể giết ngươi một ngàn lần ]. Tịch Quân Dật hừ nhẹ không tiếng động.

Bản thân hắn không quan tâm thế nào, lại phát hiện người mình dựa vào tựa hồ đang phát run.

Y làm sao vậy?

Quan tâm thì quan tâm, lại không có chút khí lực nào để quay đầu lại, Tịch Quân Dật đành phải buồn bực không lên tiếng mặc cho Bạch Ngạn Hải nắm lấy hắn…… Thẳng đến hắn đột nhiên phát hiện mình để Bạch Ngạn Hải tựa vào gần như vậy nhưng lại không có bất luận cảnh giới gì, mới phát giác đại sự không ổn.

Không phát giác còn tốt, sau khi phát hiện toàn thân liền không được bình thường. Nghĩ muốn giãy dụa hoặc mắng chửi người, lại khổ nỗi toàn thân vô lực.

Cũng không phải không thể hừ lạnh dọa người, nhưng thứ ôn hòa ẩm ướt dần dần thấm vào quần áo phía sau lưng khiến âm khí đã đến đầu môi lại bị nuốt trở lại trong bụng.

Không thể nào!? Y…… Khóc?

[ Hải……?] cố hết toàn bộ sức lực hô lên một chữ, thanh âm khàn khàn đến khó nghe.

Sau lưng truyền ra thanh âm hút không khí, đón lấy lời hỏi thăm vừa nghe được là ngụy trang nhàm chán bản thân không có việc gì.

[ Ân?] Bạch Ngạn Hải cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vững vàng chút ít.

Thực mất mặt, lại bởi vì Quân Dật thanh tỉnh mà…… Y vừa mới quyết định sẽ trở thành một đại nhân hảo hảo chiếu cố Quân Dật a……

[…… Ta vẫn còn sống.] Tịch Quân Dật trong lúc nhất thời không tìm thấy lời nào để nói, chỉ có thể nói ra sự thật hai người đều rất minh bạch.

Để cho người ta vô cùng kinh ngạc, vẫn nghĩ Bạch Ngạn Hải là người ngoài mềm trong cứng, từ khi quen biết đến nay, vẫn nghe được những lời đồn giống nhau, Bạch Ngạn Hải luôn luôn biểu hiện cực kỳ kiên cường, tuy ngẫu nhiên mê võng, nhưng đổ máu chảy mồ hôi cũng không có một chút nhíu mày……

Hắn vẫn còn sống, tiểu tử này khóc cái gì!? Cứ coi như là đã từng hứa hẹn muốn thay hắn khóc, nhưng thực sự có tất yếu tại thời điểm hắn một chút cảm giác muốn khóc cũng không có lại khóc lên như thế không?

Lý trí bị Thập đại ác giáo dục đến quá phận, Tịch Quân Dật căn bản không cách nào giải thích cảm giác của Bạch Ngạn Hải bởi vì chuyện tình vẫn lo lắng đã không phát sinh mà kích động rơi lệ.

[ Ta biết rõ ngươi còn sống!] bởi vì biết rõ ngươi còn sống, lo âu vừa lắng xuống lệ đã không chịu khống chế mà tuôn rơi sao!

Vô thố xóa đi nước mắt trên mặt, Bạch Ngạn Hải rầu rĩ nói.

Ngữ khí cậy mạnh này khiến cho Tịch Quân Dật không biết có nên vạch trần hay không.

Hắn thích cười nhạo, trêu cợt Hải, nhưng đó là bởi vì nhìn Hải thay đổi sắc mặt rất thú vị, mà không phải thật sự muốn đả kích y.

Bây giờ không nên kích thích y thì tốt hơn. Tịch Quân Dật có chút nhức đầu, vài chục năm giáo huấn của Thập đại ác nhân cũng không có dạy công phu phải an ủi người khác như thế nào.

[ Hải, ta hỏi ngươi……] phân tán chú ý có lẽ là phương pháp không tồi.

[ Cái gì?] tiểu hài tử đơn thuần lập tức bị dời đi tâm tư.

[……nếu như sẽ không bao giờ phá lệ đối với người không quan tâm, thì người không tự chủ được mà phá lệ thì lại tính là gì?]

Thời gian dài cũng không nghĩ ra muốn hỏi điều gì, dứt khoát đem vấn đề trong nội tâm của bản thân ra thăm dò.

Dù thế nào đi nữa hắn rất rõ ràng Bạch Ngạn Hải không phải là người khôn khéo đến mức sẽ phát giác ra đây là vấn đề của hắn.

[ Dát? Hay là người kia đang hồ đồ a!] trả lời xuất phát từ trực giác, hoàn toàn không hiểu tại sao người kia lại hỏi vấn đề này.

[ Như vậy phải không……?]

[ Không đúng sao?]

Nghe ra khẩn trương trong giọng nói của y, Tịch Quân Dật thở dài:[ Ta đói bụng.]

[ a…… Là ta sơ sót! Ta giúp ngươi đi lấy, là ta tự làm, ngươi có thể yên tâm…… Trước nằm xuống a!]

Bạch Ngạn Hải vội vàng đỡ Tịch Quân Dật nằm xuống, không có chú ý tới nguyên nhân chính yếu nhất ảnh hưởng tới nhân sinh sau này của y đã bắt đầu hình thành trong đầu Tịch Quân Dật.

Nghiêng đầu liếc bóng lưng Ngạn Hải vội vàng rời đi, Tịch Quân Dật bắt đầu muốn cười. Đôi mắt đạm mạc xuất hiện một vòng thần sắc kỳ lạ.

[ Là tự ngươi a……]

Chỉ có thể dùng kỳ vu thuật vì người trọng yếu nhất.

Nói cách khác, nếu như hắn vì y sử dụng kỳ vu thuật, có phải tỏ rõ, hắn đã không có y thì không được……

Nhắm mắt lại, một lần nữa lâm vào ngủ say vì mỏi mệt.

Giữa sương mù che chắn, lại hồi tưởng khi còn bé, ngọn lửa ung dung, ngồi trong phòng trưởng lão, nghe trưởng lão dùng giọng nói khàn khàn kể lại chuyện xưa……

Vu chi nhất tộc, có được vu lực có thể biết trước nguy hiểm, cùng với lực lượng có thể thay đổi vận mệnh cả đời của người bên cạnh.

Người rất trọng yếu…… vô luận như thế nào cũng không muốn mất đi……

Dùng tất cả của mình hướng thiên địa khẩn cầu, cam tâm tình nguyện vì người đó thừa nhận luân hồi nghịch thiên chuyển mệnh, không có mảy may hối hận……

Như đã có giác ngộ, thành tâm dâng lên tâm ý duy nhất của cả đời……

Thần ngữ cổ xưa — kì vu thuật……

Bạch Ngạn Hải vừa ra khỏi phòng, đang muốn đến phòng bếp đi tìm chút thức ăn, đã thấy Ngô Khúc Ân hai mắt hồng hồng ủy khuất đứng ở góc hành lang gấp khúc vụng trộm nhìn y.

Minh châu của phái Hoa Sơn từ nhỏ đến lớn được sủng ái thế nào lại lộ ra biểu tình ủy khuất?

Thở dài không muốn, y biết thái độ quá mức nghiêm khắc vừa rồi của mình đã làm cho sư muội rất khó nhận.

Phóng nhu biểu lộ, y hướng Ngô Khúc Ân vẫy tay.

Ngô Khúc Ân chần chờ một chút, chạy đến trước mặt Bạch Ngạn Hải, giữ chặt ống tay áo y, cũng không dám mở miệng.

Bạch Ngạn Hải sờ sờ đầu của nàng, dùng tay áo thay nàng lau nước mắt.

[ Nha đầu ngốc, sư huynh không tức giận .]

[ Thực xin lỗi, sư huynh…… Muội chỉ là……] Ngô Khúc Ân lúng ta lúng túng nói nhỏ.

Nàng biết rõ sư huynh nói rất có đạo lý, bọn họ quá khinh suất ……

[ Muội chỉ lo lắng cho huynh, huynh biết.] Bạch Ngạn Hải nắm tay sư muội đi về phía phòng bếp, [Nhưng mà sư muội, sư huynh hy vọng muội đừng coi hắn là người xấu, hắn vì cứu huynh, đã đánh cược cả tính mạng….. Muội hiểu không?] y thử dùng phương thức tối hòa hoãn để giải thích.

[…… Hắn không xấu?] Ngô Khúc Ân không hiểu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Bạch Ngạn Hải.

[ Nếu như muội không biết hắn là Đoạn Phong, muội có cảm thấy hắn xấu?] Bạch Ngạn Hải mỉm cười hỏi.

Ngô Khúc Ân thẳng thắn lắc đầu.

[ Không xấu, hắn cứu Đại sư huynh, chỉ là khuôn mặt có chút lạnh.] từng gặp không ít người trong võ lâm có thói quen e ngại biểu hiện.

[ Vậy tại sao từ sau khi biết hắn là Đoạn Phong, rõ ràng hắn đã cứu sư huynh, lại vẫn bị biến thành kẻ xấu?]

[ Bởi vì……] nháy mắt mấy cái, Ngô Khúc Ân có chút chột dạ nói nhỏ, [ Tất cả mọi người nói hắn là ác nhân …..]

[ Cho nên ngay từ đầu muội đã nhận định hắn là người xấu, mới có thể cho rằng hắn đang hại huynh, mà không phải là đang giúp huynh chữa thương…… Nếu muội không bị những lời nói như vậy mông tế, sẽ yêu cầu Bùi sư đệ đâm hắn sao?]

Ngô Khúc Ân lại lắc đầu.

Đi đến phòng bếp, Bạch Ngạn Hải bắt đầu tự mình vo gạo nấu cháo.

Ngô Khúc Ân im lặng nhìn bóng lưng y, chờ đợi lời nói kế tiếp.

[ Sư muội, sư huynh đã được hắn cứu không dưới năm lần…… Hiện tại sư huynh không chỉ thiếu nợ hắn một mạng, cho nên huynh thật sự rất hy vọng mọi người minh bạch ôn nhu của hắn…… Bởi vì huynh muốn kết giao bằng hữu với hắn.]

Kết giao bằng hữu!?

Ngô Khúc Ân nhíu mày, lo lắng khẽ gọi:[ Sư huynh! Cha nương sẽ tức giận!]

Một trong những môn quy của phái Hoa Sơn: Cấm kết giao với hạng người gian tà.

[ Hắn lại không tính hoàn toàn là người xấu, ta cũng không làm sai môn quy.]

[ Chính là tất cả mọi người nói……] Đoạn Phong là đại ác nhân. Những lời còn lại của nàng bị nuốt trở lại trong bụng, bởi vì sợ chọc đến khiến Bạch Ngạn Hải mất hứng.

[ Huynh không muốn hành động chiếu theo những gì người khác nói, huynh hiện tại chỉ nghĩ tin tưởng những gì bản thân chứng kiến, nghe thấy.] Bạch Ngạn Hải thanh âm rất THUẬN, nhưng trong bình tĩnh lại tựa hồ ẩn hàm một loại tình cảm khác.

Ngóng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bạch Ngạn Hải, Ngô Khúc Ân tổng cảm giác được đại sư huynh của nàng thay đổi.

Không còn cảm giác hảo hảo nói chuyện, không giống trước kia làm cho nàng cảm thấy y dung dị giảm bớt phần ngờ nghệch, giống như bắt được cái gì, hơn nữa càng tin tưởng vững chắc điều gì đó……

Rõ ràng đồng dạng ôn nhu, nhưng bản năng của nàng hiểu rõ, nếu như hiện tại không níu giữ lấy bóng lưng kia, y sẽ đi càng ngày càng xa……

「 Sư huynh ngốc!」 tự lẩm bẩm, nàng bắt đầu giành lấy cái thớt gỗ thay y thái thịt cùng hành,,「 huynh nhất định sẽ bị mắng!」

Đến lúc đó bảo nàng hỗ trợ cầu tình có còn hữu dụng hay không? Từ nhỏ đến lớn đều là sư huynh thay nàng gánh trách phạt, tựa như thân sinh huynh trưởng chiếu cố nàng…… Nàng vẫn luôn tin tưởng y, chưa từng chút nào hoài nghi.

「 Chán ghét sư huynh như thế này?」 Bạch Ngạn Hải nhún vai, y cũng biết nếu như hành động không tốt, sau khi võ lâm chấm dứt đẫm máu, nếu như y còn sống, đại khái sẽ bị phạt ở nhốt ở hậu sơn tư quá (tự kiểm điểm) ba năm đi……

「 Sẽ không a! Sư huynh như vậy tuy rằng rất bổn, nhưng mà rất tuấn tú đó!」

Bạch Ngạn Hải nở nụ cười, lắc đầu, chuyên tâm nấu cháo.

Phòng bếp hào khí hòa hợp, trong bếp lò lửa cháy rực rỡ, nghĩ ngợi, Ngô Khúc Ân cuối cùng nhịn không được nghi hoặc……

「 Sư huynh.」

「 Ân?」

「 Huynh từ khi nào thì biết nấu cháo?」

「…… Lần đầu tiên nấu.」

「……」

Sau giờ ngọ, thanh phong thổi mạnh, trên mặt hồ từng làn sóng gợn lăn tăn.

Hương hoa thoang thoảng theo cửa sổ rộng mở thổi nhập thất, dương quang ôn hòa nghiêng nghiêng chiếu lên mặt bàn cạnh cửa sổ, xua tan cảm giác lạnh băng cô độc bên trong phòng.

Bạch Ngạn Hải một thân phong trần mệt mỏi đẩy cửa phòng ra, liền chứng kiến thấy chính là Tịch Quân Dật một tay đặt ở ngực, một tay rủ xuống trên mặt đất, mệt mỏi nằm trên ghế dựa được ánh mặt trời chiếu vào, một quyển sách mở ra che trên mặt hắn.

Không cần tận lực phóng nhẹ cước bộ, bởi vì y biết Tịch Quân Dật nhất định đã tỉnh.

「 Quân Dật.」

「 Ta đang nghe.」 thanh âm bị quyển sách ngăn cách có chút mơ hồ, cũng rất thanh tỉnh.

「 Thật có lỗi, ta về trễ, ăn cơm chưa?」

「 Ân!」

Lời lẽ xã giao vô cùng chuẩn xác đã tố cáo một màn, ngừng lại, Tịch Quân Dật đột nhiên nghiêng đầu qua, xác định bản thân chính xác ngửi được mùi máu tươi.

Thư quyển được hắn dùng để che nắng bị ném sang một bên, ngồi dậy, vẫy tay hướng Bạch Ngạn Hải đang muốn nhặt thư lên bỏ lại vào trên giá sách.

Không phải nói chỉ đi dò xét lộ trình tới Đường Môn sao? Tiểu tử này lại thụ thương? Thiệt thòi hắn còn đem toàn bộ nội lực cho y …… Theo lý mà nói, có được nội lực thâm hậu tới mức một tay đánh xuyên thủng tường, thì ngu ngốc cũng có thể an toàn lành lặn trở về.

「 Chỉ là vết thương nhỏ.」 mặt đỏ lên, Bạch Ngạn Hải cười cười xấu hổ.

「 Đến.」 mở miệng, ngữ khí là không để cho cự tuyệt.

Có quỷ mới tin y, miệng vết thương hôm trước hiện độc quang cũng nói là vết thương nhỏ, nếu không phải hắn ngửi được mùi độc khí, chẳng phải đã bị lừa rồi?

「 Thực sự chỉ là chút thương nhỏ a!」 cam đoan của y không thể tin như vậy sao? Bạch Ngạn Hải vô tội chính là vẫn tiến lên, ngồi vào vị trí trống trên ghế nằm.

Quân Dật sau khi miệng vết thương thu nhỏ lại có thể xuống giường thì biến quái.

Đã không có trách y, cũng không có ý định rời đi, cứ như vậy theo y từ khách điếm chuyển đến tứ hợp viện này.

Thế là, trong nội viện tứ hợp viện được Ngũ Nhạc kiếm phái lấy làm căn cứ địa liền nhiều ra một cái tin xấu khiến nội tình bất định, môn phái từ trên xuống dưới cẩn thận, chắc hẳn Tịch Quân Dật cũng biết điểm ấy. Hắn mỗi ngày ngoại trừ đợi ở trong phòng, hoặc chạy đến nơi nào đó không biết tên ở bên ngoài để luyện công, thời gian khác tất cả đều tiêu tốn bên người y.

Đúng vậy, là loại chân chính đem chú ý đặt trên người y, làm bản thân có chút thụ sủng nhược kinh. Chỉ là…… kết quả của được quan tâm quá mức chính là…… Chỉ cần y bị một vết thương nhỏ thôi đều bị trừng.

Không phải là trào phúng võ công y không tốt, cũng không phải khinh bỉ y lòng dạ đàn bà, chỉ đơn thuần dùng đồng tử sâu không thấy đáy kia nhìn y, thẳng đến bản thân chột dạ cúi đầu nhượng bộ…… Điểm này không giống như Tịch Quân Dật mà y quen thuộc, trong ấn tượng hắn hẳn là kẻ lạnh lùng không quan tâm bất cứ chuyện gì, mà không phải là đem tất cả tâm tư phóng đến trên người y…… Hình thức ở chung của bọn họ ……đã cải biến từ khi nào?

Trong lúc ngẩn người, Tịch Quân Dật đã thay y kiểm tra xong miệng vết thương. Theo chiều sâu cùng góc độ của vết thương xem ra, tám phần là vì yểm hộ kẻ ngu ngốc nào đó trong bang phái? Hừ nhẹ, tức giận trắng mắt liếc Bạch Ngạn Hải.

「 Trừng ta làm cái gì? Thực sự chỉ là vết thương nhỏ a!」 Bạch Ngạn Hải lẩm bẩm, rút về cái tay bị Tịch Quân Dật cầm, kéo xuống tay áo che khuất đi miệng vết thương trên cánh tay lại một lần nữa phải thượng dược băng bó.

Lại là kim sang dược tốt nhất, y một đại nam nhân da dầy thịt cứng, chút đả thương này tại sao phải sử dụng đến Bách Linh phấn được chế từ kỳ trân dị thảo kia? Một lọ Bách Linh phấn nho nhỏ trên giang hồ giá cả cũng rất không tiện nghi, cho dù đem y bán cũng không đổi được nhiều tiền như vậy a! Y đều sắp được mạ vàng khắp thân  …… Một tiền (5g HK: 3,78g) Bách Linh phấn vừa vặn đổi một thỏi vàng……

Gặp sắc mặt Bạch Ngạn Hải bất thiện nhìn bình ngọc trong tay, ánh mắt lập lòe đau lòng, Tịch Quân Dật đại khái cũng đoán được trong đầu y đang nghĩ cái gì.

Lúc trước nhất thời hắn đánh giá sai tập tính tiết kiệm của Bạch Ngạn Hải, không cẩn thận nói cho y biết thứ thuốc bình thường vẫn được hắn lấy ra dùng làm kim sang dược là Bách Linh phấn. Từ đó về sau mỗi lần bôi thuốc đều phải trải qua một phen giằng co giữa lãng phí cùng tiết kiệm, thẳng đến cuối cùng hắn nhịn không được dùng tất cả phi trâm trên người mời đến xú tiểu tử liều chết không theo kia, loại trò khôi hài buồn cười này mới dừng lại. Thiệt là, không phải muốn bắt y đem bán, làm gì cứ phải trình diễn tiết mục khuê nữ thủ thân!?

Đem mấy bình ngọc nhìn thấy đáy thu lại, đưa tay vỗ nhẹ gò má Bạch Ngạn Hải, đánh thức người đi vào cõi thần tiên, không biết đã bay đến tầng mây thứ mấy hoàn hồn.

「 Vết thương nhỏ cũng không được chủ quan, nếu như trên đao đồ kiến huyết phong hầu thì sao?」nghi vấn nhàn nhạt, hắn bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt á khẩu không trả lời được cùng vô tội của người kia.

Khác biệt lớn nhất giữa chính và tà, chính là tà môn ngoại đạo chưa bao giờ để ý đến việc phải dùng đến thủ đoạn như thế nào để đạt được thắng lợi, chiêu số trộm đạo cũng được, chỉ cần có thể diệt trừ địch nhân là được rồi.

Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt chết vì một lọ hạc đỉnh hồng nho nhỏ.

Nguyên ý của hắn là muốn Bạch Ngạn Hải chú ý nhiều một chút, vậy mà nghe như người nào đó hoàn toàn không có thông cảm dụng tâm lương khổ của hắn.

「 Dùng độc! Ta quên mất! Hoàn hảo lần này bọn chúng không bôi thứ gì lên binh khí, nếu không sư đệ sư muội không chết cũng bị thương thảm trọng.」 Bạch Ngạn Hải vừa thông suốt liền ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn nói.

「……」 Hai tay không khống chế được nắm chặt, xương ngón tay thon dài cân xứng bị hắn nắm đến vang lên khanh khách.

「 Quân Dật?」 hắn làm sao vậy?

Có sát khí!?

「  Trước khi ngươi ở đây lo lắng vài sư đệ sư muội chết hay sống, sao không lo lắng xem chính ngươi có còn mạng mà thay bọn họ đi công đạo hay không?」 cắn răng trầm thấp lẩm bẩm, tuấn nhan đạm mạc của Tịch Quân Dật hiếm thấy xuất hiện một tia ảo não.

Là hắn quá lãnh tình, không cách nào giải thích tình nghĩa trong sư môn, hay là Hải quá đa tình, lo lắng cho quá nhiều người?

「 Ngươi sao có thể nguyền rủa ta?」 Bạch Ngạn Hải kháng nghị, chậm nửa nhịp mới chú ý tới phản ứng hiếm khi theo cảm xúc của Tịch Quân Dật – nắm lấy cổ áo của mình kéo về phía sau.

Tịch Quân Dật dùng nhãn quang vô cùng âm tàn trừng lên khiến mấy lời của y đến bên miệng vội trở lại trong bụng, sau đó tha y trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ đến trong đình viện.

「 Ai nha!」 Cổ áo bị bắt lấy kéo đi làm Bạch Ngạn Hải mất trọng tâm khi rơi xuống khiến y chúi về phía trước, một đầu đập vào trên người Quân Dật.

「 Hải.」

Đứng yên không nhúc nhích giống cây cột để Bạch Ngạn Hải vịn lên, Tịch Quân Dật có chút vô lực than nhẹ, khóe mắt cũng đang run rẩy.

「 Cái gì? Lần sau không cần đem ta nhảy ra từ cửa sổ! Thiếu chút nữa ngã chết ta.」 y hoàn toàn không có ý thức được nguy cơ,「 Còn có a! Có cửa không đi lại muốn nhảy cửa sổ, như vậy không lễ phép……」

Gặp quỷ hắn mới cần đối với mấy khúc gỗ trên cửa sổ có lễ phép! Tịch Quân Dật không thể nhịn được nữa cắt đứt lời nói của Bạch Ngạn Hải:「…… Trước dạy ngươi một chuyện.」

「 Cái gì?」

Sét đánh không kịp bưng tai trở tay đem Bạch Ngạn Hải đẩy ngã xuống đất, Tịch Quân Dật cúi đầu nhìn y bị hắn cho rơi có chút mờ mịt, lại hoàn toàn không có một tia ý tứ phòng bị, không biết bản thân là nên cao hứng vì y tín nhiệm, hay là ảo não vì y khó dạy.

Tâm tình phức tạp giao tạp, Tịch Quân Dật lựa chọn tiếp tục diện vô biểu tình.

「 Biết vì sao ta đẩy ngã ngươi không?」

「 Vì cái gì? Hôm nay tâm tình không tốt …… Oa!」 Vội vàng xoay người tránh thoát, né qua một cái đoạt mệnh trâm.

「 Là vì ngươi quá không có tâm cảnh giới.」 Tâm tình không tốt? Dù tâm tình của hắn không tốt cũng chưa bao giờ đánh người hả giận.

Muốn động thủ, muốn gọn gàng vĩnh tuyệt hậu hoạn. (cắt đứt tai họa về sau)

「 Không phải ngươi sẽ ……」 Bạch Ngạn Hải nhảy dựng lên, cứng ngắc nhìn Tịch Quân Dật hoạt động gân cốt.

「 Vì để giảm bớt mấy vết thương nhỏ “không ngừng phát sinh”, ngươi cần phải tiếp nhận huấn luyện.」

Muốn để một người có thể tùy thời tùy lúc phản ứng với nguy hiểm, biện pháp tốt nhất chính là khiến y luôn luôn ở trong nguy hiểm. Đây là phương châm đạo lý tàn nhẫn lại chết tiệt của Thập đại ác nhân.

「 Không cần, được không?」 Bạch Ngạn Hải mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, dãy dụa trước lúc chết.

Y không cần phải đánh nhau với Quân Dật! Trong từ điển của Quân Dật căn bản không có những từ như luyện tập hay thử thân thủ, ra tay vĩnh viễn là hiểm chiêu đoạt mệnh…… Đây là giáo huấn đau đớn thê thảm khi y từng háo thắng không hiểu, vọng tưởng muốn cùng Quân Dật luyện võ.

「 Đi.」 Hắn nhìn chòng chọc Bạch Ngạn Hải mới chuyển biểu lộ dương quan sáng lạn,「 chỉ cần ngươi có thể tránh thoát chiêu mãn thiên tinh vũ của ta.」

Sát chiêu vô địch vừa ra tay liền bao vây bốn mặt.

Thời tiết vừa sáng sủa trong nháy mắt lập tức may đen đầy trời.

「……」Suy sụp bả vai thương cảm hề hề, Bạch Ngạn Hải vuốt khuôn mặt đen sì,「 hạ thủ lưu tình.」

Tịch Quân Dật mị mị mắt, nhẹ kéo khóe môi, vung tay chính là vô số ngân quang bắn ra —

「 Địch nhân sẽ …. Hạ thủ lưu tình sao?」 đáp án chắc chắn là không.

Cho nên đương nhiên hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.