Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 63: Độc



Thuỷ Tinh cung này mặc dù không giống trong cung, nhưng mà trên tường được khảm rất nhiều những viên dạ minh châu to nhỏ khác nhau, rực rỡ sáng chói như những ngôi sao, làm người ta kinh ngạc không thôi.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm theo đường hầm đi xuống, mới vừa giẫm một cái lên bậc thang bằng đá, chợt nghe “Ầm” một tiếng, cửa đá phía sau đóng lại.

“Ai nha!” Tiểu Đao sốt ruột, vươn tay sờ sờ, giậm chân, “Là tử môn!”

“Tử môn?”

“Nói trắng ra thì cửa này chỉ có từ bên ngoài đi vào, không thể từ bên trong đi ra, muốn thoát ra phải tìm cửa vào khác.” Tiểu Đao cau mày, “Không cẩn thận sẽ bị nhốt.”

Tiết Bắc Phàm cũng nhíu mày, như vậy chẳng phải sẽ rất nhanh đối mặt Tiết Bắc Hải sao. . . .

“Chuyện gì đến rồi sẽ đến.” Tiểu Đao ấy vậy rất nhanh bình tĩnh lại, vỗ vai Tiết Bắc Phàm, “Nói không chừng cũng là thiên ý.”

Tiết Bắc Phàm cảm thấy không ổn, vô thanh vô tức tiến vào, những người khác ai cũng không biết, vạn nhất Tiểu Đao có chuyện không hay xảy ra, còn có cha nương đại ca đang chờ nàng. . . .

“Đi thôi!” Tiểu Đao có vẻ rất hưng phấn, ta đã sớm muốn nhìn một cái xem Bắc Hải Thuỷ Tinh cung rốt cuộc đẹp thế nào!

“Tiểu Đao.” Tiết Bắc Phàm giữ chặt nàng.

“Chuyện gì!” Tiểu Đao vẫn còn cao hứng, “Lề mề quá đi!”

“Nàng đừng xúc động, vạn nhất gặp nguy hiểm. . . . . .”

“Chẳng phải chàng đã nói sẽ bảo hộ ta sao!” Tiểu Đao híp mắt nhìn hắn, “Trước đó chàng còn nói sẽ không để cho ta gặp nguy hiểm, nếu có nguy hiểm cũng nhất định sẽ bảo hộ ta, không giữ lời à!”

Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm nàng sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu, “Giữ lời, đương nhiên giữ lời.”

Tiểu Đao vui vẻ, theo thông đạo mà thẳng tiến.

Thuỷ Tinh cung danh bất hư truyền, càng đi xuống dưới, tiếng sóng biển kia càng lớn, mà xung quanh trừ bỏ dạ minh châu ở ngoài, còn có rất nhiều tảng đá phát sáng, ngũ sắc rực rỡ được khảm trên vách tường.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, Tiểu Đao kéo cửa đá trước mắt ra.

Một trận gió biển liền thổi đến, rõ ràng là gió biển, còn mang theo vị mằn mặn đặc biệt của nước biển.

Còn có tiếng hải âu kêu to truyền đến, Tiểu Đao cảm thấy khó tin, bước từng bước đến phía trước, dưới chân là bờ cát trắng mềm mại, mà phía trước là nước biển xanh trong.

Ngay cả Tiết Bắc Phàm cũng cảm thán trước cảnh tượng lộng lẫy này, Bắc Hải thuỷ tinh cung thật sự là so với trong tưởng tượng còn đẹp hơn.

Trên mặt biển, không biết một đám hải âu từ đâu bay tới, đang bay sát mặt nước bắt cá, mặt nước bao la bị che phủ dưới một cái khung hình vòng cung. Đỉnh của khung này có thể là núi đá, nhưng mà cũng được khảm bảo thạch phát quang và dạ minh châu, giống như những chấm nhỏ tràn ngập bầu trời đêm.

Trên mặt biển, mấy con thuyền nhỏ màu vàng trôi lơ lửng. Thật giống như hoàng kim lóng lánh. Mà ở xa xa, có một con thuyền hoa ba tầng vô cùng lớn, cũng là kim quang lấp lánh, đỗ bên trong một cái vịnh hình trăng tròn.

Tiểu Đao vươn tay chỉ, “Nguyệt Hải Kim Thuyền!”

Tiết Bắc Phàm cũng tán thưởng không thôi, vùng thuỷ vực này có lẽ là nối liền với Bắc Hải, bởi vậy mới có cá và hải âu tiến vào, nói cách khác, đi ra ngoài phải theo đường thủy. . . .

Hắn đang suy nghĩ thì thấy Tiểu Đao nhảy lên một con thuyền nhỏ, ngoắc tay gọi hắn.

Tiết Bắc Phàm muốn ngăn nàng cũng không kịp, đành phải đi lên theo. Trên thuyền có hai mái chèo, hai người chèo thuyền hướng tới Nguyệt Hải Kim Thuyền.

Xung quang ngoại trừ hải âu cùng vài con cá nhỏ ngẫu nhiên nhảy lên, hết thảy đều im ắng.

Tiểu Đao nhìn bốn phía, sau khi cảm khái cảnh đẹp, không quên hỏi Tiết Bắc Phàm, “Đại ca chàng đâu? Yêu quái Tiết Bắc Hải kia ở đâu?”

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, kỳ quái. . . . Nơi này căn bản không có hơi thở của người khác, hay là Tiết Bắc Hải không ở nơi này? Là hắn luyện công đại thành nên ly khai, hay là đã chết ở đây?

Đang nghi ngờ, hai người đã đến trước Nguyệt Hải Kim Thuyền.

Tiểu Đao vươn tay sờ phía ngoài của Kim Thuyền, nhíu mày, “Cơ quan hình như đã bị phá.”

Tiết Bắc Phàm chau mày ―― Nói như vậy, đại ca hắn không phải thật sự đã luyện thành công thần công chứ?

“Đi lên nhìn thử xem.” Tiểu Đao nhảy lên thuyền, xem xét chung quanh. Kim Thuyền này cực kỳ lớn, từ nhiều lớp bụi cho thấy hình như lâu rồi không có ai ở đây.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm tiến vào một căn phòng xem xét, tới tầng trên cùng, phát hiện một gian chính thất bị khóa, nhưng cánh cửa bị đã bị cạy mở.

Hai người liếc nhau, khẽ đẩy cửa phòng ra.

“A!” Tiểu Đao bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ kêu lên, chỉ thấy ở giữa phòng, một người đang ngồi. Người nọ một thân hắc y, bẩn thỉu, nhìn kỹ, hai gò má lõm xuống chỉ còn lại da bọc xương trông như một cái xác khô.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm nhìn thấy thi thể thì nhíu mày, mặc kệ là quần áo, kiểu tóc hay là tướng mạo thân thể, đều có thể nhìn ra. . . . Người này là Tiết Bắc Hải.

Tiểu Đao kinh ngạc không thôi, thời điểm nàng thấy Tiết Bắc Hải lần cuối, hắn trông như thế này, hiện giờ một năm trôi qua, y phục đã nát vụn, hắn cũng biến thành một cái thây khô, nói như vậy. . . .

“Chết rồi ư?!” Tiểu Đao không thể nói rõ là kinh ngạc hay là có chút ghê tởm.

Tiết Bắc Phàm cũng không dám khẳng định nhìn thân hình khô héo kia của Tiết Bắc Hải. Lúc này hắn hoàn toàn không có hơi thở, dưới lớp da ngoại trừ xương cốt phỏng chừng cái gì cũng không còn, rõ ràng cũng đã thành thi thể, chẳng lẽ đại ca hắn thật sự đã chết?

“Cũng đúng, cái tốt không học lại đi luyện tà công gì đó, chàng xem, bỏ đi phân nửa máu không chết mới là lạ, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?” Tiểu Đao vỗ vỗ Tiết Bắc Phàm, “Có phải không?”

“Ừ. . . .” Tiết Bắc Phàm do dự gật đầu, dù thế nào hắn cũng không tin Tiết Bắc Hải tự giết chết bản chân, lại còn chết ngay trên Nguyệt Hải Kim Thuyền khoảng một năm rồi. Nhìn cái bộ dạng này, chắc không có khả năng vẫn còn sống đâu nhỉ?

Đúng lúc này, Tiểu Đao chỉ một cái rương bị khóa trong tay Tiết Bắc Hải, “Cái đó! Chàng xem hắn đến chết cũng nắm trong tay.”

Tiết Bắc Phàm cũng chú ý tới cái rương đó, cùng Tiểu Đao đối mặt ―― Không phải là Thánh Võ Hoàng Phổ ở bên trong chứ?

Tiểu Đao muốn lấy rương mở ra xem, Tiết Bắc Phàm một tay vội giữ chặt lấy nàng “Đừng!”

Tiểu Đao bĩu môi, “Ta muốn nhìn xem Thánh Võ Hoàng Phổ bộ dáng như thế nào, cùng lắm thì sau khi nhìn xong thì thiêu hủy.”

“Không bằng trực tiếp phóng hỏa đốt luôn đi.” Tiết Bắc Phàm cảm thấy như vậy dường như ổn hơn.

“Vạn nhất đó không phải Thánh Võ Hoàng Phổ gì đó thì sao?” Tiểu Đao nói thầm, Võ lâm Tứ đại bảo bối ngoại trừ Thánh Võ Hoàng Phổ nàng đều thấy qua, hơn nữa lúc này Tiết Bắc Hải đã là người chết, sợ hắn làm gì?

Tiết Bắc Phàm cảm thấy thật ra cũng có đạo lý, “Vậy nàng đừng đi, ta đi lấy.” Nói xong muốn lại gần, lại bị Tiểu Đao ngăn lại, “Từ từ.”

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại nhìn nàng.

Tiểu Đao nhìn trái nhìn phải, trong mấy căn phòng trên thuyền không ít châu báu quý hiếm. Thuỷ tinh cung này phi thường xa hoa, vàng bạc châu báo ngọc thạch danh khí* giống như gạch vỡ rải rác khắp nơi. Nàng nhặt lên một cây trượng kim sắc thật dài, suy nghĩ một chút, nhíu mày, “Nặng thật, là vàng ròng đó!”

*danh khí: vũ khí nổi tiếng

Tiết Bắc Phàm cũng cười, hiện tại lại có chút thoải mái nói “Xem ra vị trí thiên hạ đệ nhất giàu có của Vương Bích Ba sắp thành của nàng rồi!”

Tiểu Đao cười tủm tỉm, cầm cây trượng kia đi khều cái rương, muốn khều cái rương đó ra, lại lo sợ không biết có khi nào chọc hư cái xác khô của Tiết Bắc Hải hay không.

Sau khi nàng khều được chợt nghe hai tiếng “Cạch cạch”, cái rương kia mới rớt xuống, vừa đập xuống đất thì tự mở ra, nguyên lai thời gian lâu nên cái rương này đã bị mục.

Từ trong cái rương vỡ vụn, lộc cộc một tiếng liền trượt ra một cuốn sách dài cuộn tròn.

Cuốn sách rớt xuống đất thì mở ra, bốn chữ to bằng kim quang lấp lánh thu hút lòng người ―― Thánh Võ Hoàng Phổ.

Tiểu Đao kích động, vừa muốn đi nhặt, Tiết Bắc Phàm đột nhiên bắt lấy nàng, lực tay quá nặng, đau đến nỗi Tiểu Đao nhe răng, vừa muốn mắng chửi, liền cảm thấy cây trượng trong tay có biến đổi, giống như là bị người nào cầm, đột nhiên ngẩng đầu.

Tiểu Đao hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy Tiết Bắc Hải nguyên bản đã muốn biến thành một cái xác khô kia, một cánh tay khô héo đang bắt lấy kim trượng trong tay Tiểu Đao. Đồng thời, đầu của hắn chậm rãi ngẩng lên, khuôn mặt giống như bộ xương khô, khẽ mở mắt. Ánh mắt hung tàn chậm rãi chuyển động, thẳng đến khi con ngươi nhìn thấy Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm. Trong nháy mắt khi nhìn đến hai người, Tiết Bắc Hải gầy đến đáng sợ, giống như quỷ kia trên mặt xuất hiện một nụ cười quỷ dị, có vẻ như. . . . không có hảo ý.

“AAA!” Tiểu Đao cả kinh ném cây trượng nhảy dựng hét to, “Xác chết sống dậy!”

Tiết Bắc Phàm một tay kéo nàng ra phía sau, cùng lúc, chỉ thấy Tiết Bắc Hải hé miệng, bên trong đôi môi khô quắt, hàm răng đều là bụi vàng, thanh âm khàn khàn truyền đến, Tiết Bắc Hải vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm, “Máu! Cho ta máu!”

Tiểu Đao cầm lấy một bình sứ gần đó đập hắn, “Máu cái đầu ngươi á! Ngựa so với bộ dạng của ngươi cũng đẹp hơn, hù chết cô nãi nãi!”

Tiết Bắc Phàm đột nhiên một tay đẩy nàng ra, Tiểu Đao lảo đảo một cái, quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Bắc Hải đã lẻn đến bên cạnh Tiết Bắc Phàm. Động tác cực nhanh, căn bản không giống như người bình thường.

“Hủy diệt Thánh Võ Hoàng Phổ.” Tiết Bắc Phàm nói xong, rút đao ngăn lại năm ngón tay giống như cương trảo của Tiết Bắc Hải.

“Đinh” một tiếng, đốm lửa bắn ra bốn phía, Tiết Bắc Phàm nhảy lên mũi thuyền, Tiết Bắc Hải giống như muỗi thấy máu đuổi theo là giết, ánh mắt đột nhiên trở nên hung bạo.

Vừa gào to đòi máu, vừa đuổi theo Tiết Bắc Phàm, hai người đánh nhau tại chỗ.

Tiểu Đao kinh hãi không thôi, người sao lại đem chính mình luyện thành giống quỷ như vậy.

Nàng vội vàng lấy hỏa chiết tử ra, cầm Thánh Võ Hoàng Phổ toan đốt đi. Thế nhưng Hoàng phổ không biết là làm từ vật liệu gì, đốt không cháy.

Tiểu Đao lấy chủy thủ ra định rạch nát, nhưng chất liệu của Thánh Võ Hoàng Phổ vô cùng bền, tìm vài biện pháp nhưng một chút cũng không có tác dụng.

“Kỳ quái!” Tiểu Đao sốt ruột, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm cầm đao chống đỡ Tiết Bắc Hải, Tiết Bắc Hải mở to miệng bộ dạng như là muốn uống máu ăn thịt, giống như ác quỷ chuyển thế.

Tiểu Đao suy nghĩ, lấy từ bên hông ra một cái bình nhỏ, nhìn chằm chằm Thánh Võ Hoàng Phổ, “Cũng không tin hủy không được ngươi!” Dứt lời, mở bình ra, đem chất lỏng màu vàng bên trong nhỏ lên bức họa cuộn tròn kia.

“Xèo” một tiếng, bức họa bị đốt tạo thành một lỗ lớn.

Tiểu Đao nhếch mi, dược trong lọ này ngay cả thiết bản cứng rắn cũng có thể hòa tan, huống chi là vải như ngươi!

Nhưng mà, ngay lúc Tiểu Đao dùng dược đốt Thánh Võ Hoàng Phổ, lại khiến Tiết Bắc Hải đang liều mạng muốn hút máu chú ý. Chỉ nghe hắn thét lên một tiếng, bỏ qua Tiết Bắc Phàm, bay sang chỗ Tiểu Đao.

“Tiểu Đao!” Tiết Bắc Phàm kinh hãi, Tiểu Đao vừa ngẩng đầu, chỉ thấy con quỷ kia đã đến trước mắt, nàng cả kinh vung tay.

“Xèo xèo” một tiếng, chất lỏng màu vàng hất lên nửa khuôn mặt của Tiết Bắc Hải.

Hắn phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nửa bên mặt nổi lên vết bỏng rộp thật lớn. Tiểu Đao thấy hắn giống quỷ, hoảng sợ buông tay. Cái bình rớt xuống, vừa vặn rớt trên Thánh Võ Hoàng Phổ, chất lỏng màu vàng rất nhanh liền chảy ra, Thánh Võ Hoàng Phổ cũng bốc cháy, một lát thì hóa thành tro tàn.

Tiết Bắc Hải bụm nửa bên mặt thấy vậy, gào thét không ngừng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Đao, thét to một tiếng xông tới.

“Tiểu Đao!” Tiết Bắc Phàm từ sau đuổi theo, muốn cứu Tiểu Đao.

Tiểu Đao từ nét quỷ dị trên mặt Tiết Bắc Hải, thấy được một nụ cười, la to một tiếng, “Cẩn thận!”

May mắn Tiểu Đao la to một tiếng, Tiết Bắc Phàm dưới chân bị kiềm hãm, tránh được Tiết Bắc Hải đang quay đầu lại hướng cổ hắn cắn tới.

Nhưng trên vai vẫn là bị rách một mảng lớn, máu tươi chảy ròng ròng.

Tiết Bắc Hải liếm máu trên khóe miệng, sắc mặt vậy mà hơi chút khôi phục một ít nhân dạng, thanh âm nói chuyện cũng rõ ràng không ít. Hắn hưng phấn nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm, “Máu! Cho đại ca máu!”

Tiết Bắc Phàm bảo vệ Nhan Tiểu Đao, thấy Thánh Võ Hoàng Phổ đã hóa thành tro tàn, thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Đao, tránh ra phía sau đi!”

Tiểu Đao nhìn đầu vai hắn bị cắn bị thương một mảng lớn, đau lòng không thôi, sao mà tên yêu quái Tiết Bắc Hải này còn cắn người nữa!

Máu của Tiết Bắc Phàm đối với Tiết Bắc Hải thật sự có một loại tác dụng thần kỳ, hắn chỉ uống một chút, liền khôi phục không ít, cười nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi có đốt Thánh Võ Hoàng Phổ cũng vô dụng, bản dịch ở trong này.”

Nói xong, chỉ vào đầu mình.

Tiết Bắc Phàm cả kinh, đồng thời, liền nhìn thấy trên bãi biển cách đó không xa có một người đang đứng, một thân bạch y, váy dài. Tiểu Đao cũng kinh ngạc ―― Đây chẳng phải Phong Vô Ưu sao?

Phong Vô Ưu bước lên kim thuyền, chậm rãi lại gần, “Bắc Hải đã sớm luyện thành thần công, hiện tại, chỉ cần một chút máu là xong, Bắc Phàm, ngươi sẽ thành toàn cho đại ca ngươi chứ?”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, nguyên lai Phong Vô Ưu cùng đã Tiết Bắc Hải sớm cấu kết.

“Chàng nhìn đằng sau nàng ta kìa.” Tiểu Đao ở phía sau Tiết Bắc Phàm nhỏ giọng nhắc nhở.

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, chỉ thấy trên bờ cát phía sau Phong Vô Ưu, có một người nằm ở trong vũng máu, là Tô Cơ. Tô Cơ cổ bị vặn gãy, chết cực kỳ thảm, có thể thấy được đó đúng là tác phong của Phong Vô Ưu.

Phong Vô Ưu khẽ cười, “Nữ nhân này, vốn chính là người ta an bài ở Bắc Hải phái để thay thế, ta mới là chủ mẫu chân chính của Bắc Hải phái.”

Tiểu Đao khóe miệng giật giật, nhìn Phong Vô Ưu lại nhìn Tiết Bắc Hải, thầm nghĩ hai ngươi thật đúng là tuyệt phối, một thây khô một yêu tinh, còn là chủ mẫu, thủy mẫu gì đó quả không sai.

Tiết Bắc Phàm biết Phong Vô Ưu công phu không tồi, Tiểu Đao chưa chắc địch nổi nàng, tình thế hiện tại rất nguy cấp.

“Nàng đi trước đi.” Tiết Bắc Phàm nói với Tiểu Đao, lại nghe Phong Vô Ưu chậm rãi nói với Tiết Bắc Hải, “Bắc Hải, ngươi đuổi theo Bắc Phàm, hắn cũng sẽ không đem máu cho ngươi, không bằng đuổi theo tiểu nha đầu kia.”

Tiểu Đao cả kinh, âm thầm giậm chân, giỏi cho Phong Vô Ưu ngươi, tâm địa rắn rết, ả là để cho Tiết Bắc Hải công kích nàng, như vậy Tiết Bắc Phàm tất nhiên ra tay cứu giúp, Tiết Bắc Hải sẽ giống như vừa rồi mà cắn hắn.

Tiểu Đao giậm chân, “Ngươi có bệnh sao, người cắn bậy người, ngươi còn làm chủ mẫu gì đó, heo chó so với hắn cũng còn tốt hơn!”

Phong Vô Ưu cười lạnh, “Ta lập tức xé nát miệng ngươi!”

Tiểu Đao thấy bộ dáng nàng ta hận mình đến tận xương tủy, trong lòng hiểu rõ, nói Phong Vô Ưu thích Tiết Bắc Hải, đánh chết nàng cũng không tin, nàng ta rõ ràng thích Tiết Bắc Phàm! Tiểu Đao suy nghĩ, lại sờ sờ cổ cảm thấy nổi da gà, Phong Vô Ưu, có phải đang có chủ ý gì hay không?

Tiểu Đao ngây người liền bị Tiết Bắc Hải hăm dọa, hắn đã thay đổi chiến thuật khi nãy, buông tha cho Tiết Bắc Phàm tập trung tấn công Tiểu Đao. Tiểu Đao khinh công tốt, trái trốn phải núp, nhưng mà Tiết Bắc Phàm cũng bất kể hậu quả cứu nàng, giống như những gì hắn hứa hẹn trước đó, quyết không để cho nàng gặp nửa phần nguy hiểm.

Tiểu Đao giậm chân, Tiết Bắc Phàm đã bị Tiết Bắc Hải cắn vài miếng, sắc mặt Tiết Bắc Hải lúc này đã khôi phục, có non phân nửa hình người, công phu cũng tựa hồ càng ngày càng tốt.

Tiểu Đao cảm thấy như vậy không phải biện pháp, đang sốt ruột, thì thấy Tiết Bắc Phàm đưa tay ra sau lưng, hình như đưa cho nàng đồ vật gì đó.

Tiểu Đao nhận lấy, chỉ thấy là một cây chủy thủ.

Tiểu Đao lập tức suy nghĩ, đại khái hiểu được ý của Tiết Bắc Phàm, âm thầm chuẩn bị.

Đồng thời, Tiết Bắc Phàm giả vờ sơ hở với Tiết Bắc Hải. Tiết Bắc Hải vui mừng quá đỗi, một phen bắt lấy Tiết Bắc Phàm, cắn cổ hắn.

Đồng thời ngay lúc hắn dùng sức hấp máu, Tiết Bắc Phàm quay đầu đi. . . . . . Tiểu Đao cầm chủy thủ, trực tiếp đâm vào hốc mắt của Tiết Bắc Hải, nàng dùng toàn bộ sức lực mạnh mẽ đâm vào.

Tiết Bắc Hải đau đớn hét to, lui ra sau vài bước một phen rút chủy thủ ra, nhưng hình như đã bị thương tới não, té trên mặt đất run rẩy.

Tiểu Đao đau lòng đi ra phía sau Tiết Bắc Phàm, lấy tay che đi miệng vết thương ở cổ hắn, “Không biết hắn có bị ôn dịch linh tinh hay quái bệnh gì không. Đúng là chó điên, loạn cắn người!”

Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, ngay cả lúc này, Tiểu Đao vẫn làm cho người ta tâm tình vui vẻ.

“A!”

Lúc này, Tiết Bắc Hải chậm rãi đứng lên, khuôn mặt đầy máu, một con mắt không còn, nhưng mà thân hình gần như đã cơ bản như cũ, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm.

Lúc này, Phong Vô Ưu đi tới bên cạnh hắn.